Cảnh 1.
Nội. Dinh thự bỏ hoang. Ngày.
Một cô gái trẻ bước vào trong, ra hiệu cho đám đàn em đứng bên ngoài.
Cô gái (sờ lên tường): Đã hai mươi mấy năm rồi từ khi bi kịch ngày hôm đó, toà dinh thự này thì bị bỏ hoang, cũ nát, nhưng mối thù trong con vẫn luôn sôi sục!
Từ trong bức tường vọng ra một giọng nói khàn đặc.
Giọng nói (hài lòng): Mẹ biết, con gái của mẹ, con đã làm rất tốt khi giết chết cô con dâu tương lai của cái gia đình thối nát đó! Mẹ rất tự hào về con! Nhưng nếu muốn chiến thắng trong cuộc đối đầu này thì con cần phải làm nhiều hơn thế, đây chỉ mới là khởi đầu, mẹ đã nhìn thấy được kẻ sẽ chống lại con sau này, và mẹ cũng sẽ không để cho cô ta sống sót!
Cô gái (chau mày): Nhưng mẹ ác, mẹ có thể sao, mẹ đang bị chôn chặt trong bức tường này, bọn họ đã trói mẹ lại và sau đó đổ xi măng lên người mẹ cho đến chết, mẹ quên rồi sao?
Giọng nói (phẫn nộ): Không! Không, con gái yêu của mẹ, mẹ sẽ không thể nào quên được cái cảm giác lúc họ quẳng mẹ xuống cái hố đó và đổ xi măng lên cơ thể của mẹ, rồi bọn người độc ác đó lại nhẫn tâm xây một bức tường lên trên đó... Có thể mẹ đã chết, nhưng một con quỷ thì sẽ không bao giờ chết, chính bọn họ đã biến mẹ thành một con ác quỷ!
Cô gái: Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ giải thoát cho mẹ, con sẽ lấy chiếc chìa khoá để mở cánh cửa trên bức tường, và con sẽ phá huỷ lớp xi măng đang giam cầm mẹ bên trong căn phòng phía sau cánh của này, con sẽ làm tất cả để giải thoát cho mẹ!
Cô gái lau đi nước mắt, đi thẳng ra khỏi toà dinh thự.
[Ba tháng sau
Cảnh 2.
Ngoại. Thành phố Mumbai. Ngày.
Brinda bước xuống xe, cô vươn vai mấy cái.
Brinda (hít sâu): Tôi yêu cái bầu không khí này! Tính ra cũng đã gần ba mươi năm rồi mình chưa quay về Ấn Độ từ khi cùng gia đình chuyển sang Mỹ Định cư. Nơi này thật sự đã thay đổi rất nhiều!
Brinda đã lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, nhưng lại không ai nghe máy.
Brinda (chau mày): Sao anh ấy lại không nghe máy chứ!? Thôi vậy, mình sẽ tự bắt xe đến đó!
Cảnh 3.
Nội. Nhà Buldela - Phòng Khách. Ngày.
Bà Kamla đang uống dỡ tách trà thì Brinda đẩy cửa bước vào trong.
Bà Kamla (mừng rỡ): Rajbir! Mẹ à! Xem ai tới thăm chúng ta đây này!
Rajbir (chạy xuống cầu thang): Brinda! Sao em không báo cho anh đến đón, bay từ Mỹ về cũng đủ mệt rồi mà!?
Brinda (mắng yêu): Em đã gọi cho anh cháy máy luôn mà anh có thèm nghe đâu!
Kanchan vừa định bước xuống cầu thang thì nhìn thấy trên bậc thang có thứ gì đó vừa xanh lại vừa đỏ, cô liền khom xuống nhặt nó lên.
Kanchan (nhíu mày): Gì? Đây là một nửa quả chanh mà! Ai lại để nó ở đây chứ? Lại còn bôi chu sa lên nữa!
Bà Kamla (gọi to): Kanchan! Mau phụ chị Brinda mang đồ lên phòng đi con!
Kanchan (cuống quýt, đánh rơi quả chanh): A... Dạ, mẹ!
Brinda (xua tay): Ôi không cần đâu bác à, thật ra con có một căn nhà ở gần đây, con sẽ qua đó ngay thôi mà...
Bà Kamla (nắm tay Brinda): Con chứ ở đây! Phòng cho khách đã dọn xong rồi, chỉ chờ con vào thôi! Dù sao thì căn biệt thự này cũng từng là của gia đình nhà con mà!
Bất thình lình, Kanchan thét lên rồi trượt chân ngã lăn xuống cầu thang, máu tươi tức khắc nhuộm đỏ sàn nhà.