Những Tiếng Hét Thất Tình Nơi Mỏm Đá

Khi Nỗi Đau Có Một Hình Hài Khác

Người ta gọi nó là sông Cái, nhưng trong thế giới riêng của tôi, dòng sông ấy mang tên Linh. Bởi với tôi, nước sông là mắt em, và tiếng sóng vỗ thì thầm là tiếng em cười. 

Linh nhà ở ngay sát bến đò, bên này sông. Nhà tôi cách đó một quãng, qua một rặng tre già và một triền đê ngai ngái mùi bùn.

Chúng tôi lớn lên bên nhau như cùng nhau như cây với đất, như cá với nước, như thể trời đất sinh ra đã định sẵn như vậy. 

Tôi vẫn nhớ như in những buổi trưa hè nắng vỡ đầu, tôi trốn cha mẹ, chân trần chạy trên mặt đê bỏng rát để sang tìm em. 

Linh thường ngồi dưới gốc phượng già trước nhà, mái tóc tơ mềm mại xõa ngang vai bay bay trong gió, tay em mân mê một cánh hoa vừa rụng. Thấy tôi, đôi mắt em sáng lên, trong vắt và sâu thẳm như mặt sông ngày lặng gió. Đôi mắt ấy, như một vùng nước trong veo mà tôi nguyện chìm đắm cả đời. 

Sau đó, tôi thường dắt tay Linh chạy dọc bờ sông, chơi trò đuổi bắt hoặc thả diều trên triền đê lộng gió.

Tình yêu của chúng tôi cũng lớn dần từ đó, chẳng cần ai ngỏ lời, chẳng cần một câu tỏ tình hoa mỹ. 

Nó đến từ những lần tôi lặn ngụp dưới sông mò cho em những viên sỏi cuội trắng muốt, bằng những chiều tan học tôi kiên nhẫn đứng đợi chỉ để được cùng em đi chung một đoạn đường làng quen thuộc. Nó đến từ những lần tay chúng tôi vô tình chạm vào nhau, một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng, khiến cả hai cùng bối rối quay đi rồi lại bất giác mỉm cười.

Nơi hẹn hò của chúng tôi là một mỏm đất hoang nhô ra bờ sông, nơi có một cây đa già cỗi mà người ta bảo đã đứng đó cả trăm năm. Dưới bóng đa, chúng tôi đã trao nhau nụ hôn đầu tiên, vụng về và run rẩy. Cũng chính tại nơi đó, chúng tôi đã dùng mảnh sành để khắc tên mình lên thân cây xù xì, lồng vào một trái tim. 

Tôi đã ghé vào tai em, thì thầm một lời hứa ngây ngô: "Sau này, anh sẽ không đóng thuyền gỗ nữa. Anh sẽ kết một chiếc bè bằng hoa lục bình, để mỗi hoàng hôn mình lại trôi ra giữa dòng, nghe tiếng cá đớp sao."

Linh cười, nụ cười trong vắt như tiếng chuông ngân. Em tựa đầu vào vai tôi, giọng nói trong veo như sương mai: "Chỉ cần là anh, dù có phải lội sông em cũng cam lòng."

Những lời nói ấy, những kỷ niệm ấy, đã trở thành gia tài quý giá nhất của tuổi thanh xuân. Chúng tôi đã nghĩ rằng tình yêu này sẽ vững chãi như gốc đa già, sẽ chảy trôi êm đềm như dòng sông Cái kia.

Nhưng đời người, vốn dĩ là một bể dâu đầy giông bão. Và cơn bão đầu tiên đã ập đến cuộc đời tôi, mang theo sức tàn phá của một trận cuồng phong. Mà sóng gió chẳng ở đâu xa, nó đến từ chính bên kia bờ sông.

Bên kia sông là một thế giới khác. Nhà cửa khang trang hơn, đường sá rộng rãi hơn. Người ta nói bên ấy đất lành, làm ăn phát đạt. Và bên ấy có một người đàn ông giàu có, là con trai của một chủ vựa lúa lớn nhất vùng. Ông ấy đã để ý Linh trong những lần qua sông giao thương.

Rồi tin dữ đến với tôi vào một buổi chiều mưa tầm tã. 

Gia đình Linh nhận lời gả em cho người đàn ông đó. Cha mẹ em nợ nần chồng chất sau một mùa mía thất bát. Người ta hứa sẽ trả hết nợ cho ông bà, sẽ cho các em của Linh ăn học đàng hoàng, và sẽ cho Linh một cuộc sống sung túc mà cả đời này có lẽ em không bao giờ mơ tới. 

Đêm đó, tôi tìm em bên gốc đa già. Em đứng đó, nhỏ bé và cô độc giữa màn mưa trắng xóa. Thấy tôi, em không khóc thành tiếng, chỉ có đôi vai gầy guộc run lên bần bật. Nước mắt em hòa vào màn mưa đêm lạnh lẽo, thấm đẫm cả trái tim tôi.

"Anh Nam..." Em gọi tên tôi, giọng lạc đi, nấc lên từng tiếng " em xin lỗi... Em bất hiếu cũng được, nhưng em không thể nhìn cha mẹ em khổ sở mãi được nữa."

Tôi lao đến, ôm siết lấy thân hình mỏng manh của em, như thể chỉ cần buông tay ra là em sẽ tan biến vào màn đêm. Tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng đến cùng kiệt của em, và cả sự bất lực đến tận cùng xương tủy của chính mình. 

Tôi có thể làm gì? Tôi chỉ là một gã trai quê mười tám tuổi, hai bàn tay trắng, ngoài tình yêu nồng cháy và những lời hứa hẹn về một tương lai mờ mịt, tôi chẳng có gì để giữ em lại. Tình yêu của chúng tôi, dù lớn lao đến mấy, cũng không thắng nổi gánh nặng của cơm áo gạo tiền.

"Anh không trách em," tôi thì thầm, cổ họng đắng nghét. "Nhưng Linh ơi, làm sao anh sống nổi khi không có em?"

Chúng tôi đã đứng đó, rất lâu, dưới gốc cây trơ trọi, trong cơn mưa như trút nước mắt của trời. Tôi không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ dùng những ngón tay run rẩy của mình lau đi dòng nước mắt không bao giờ cạn trên má em. 

Tôi cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt em, từ vầng trán bướng bỉnh, sống mũi thanh tú, đến đôi môi bợt bạt đang run rẩy. Tôi muốn khắc tạc hình ảnh này vào trong xương tủy mình, để mang theo suốt cả quãng đời còn lại.

Đêm đó, cơn mưa đã gột rửa đi lời thề của chúng tôi. Đêm đó, là đêm cuối cùng chúng tôi thuộc về nhau.

___________

Ngày em đi, trời không mưa, nhưng còn thê lương hơn cả một ngày giông bão. Bầu trời mang một màu xám xịt, nặng trĩu như tâm can tôi. 

Bên kia sông, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, tiếng nhạc xập xình như một sự diễu cợt tàn nhẫn. Còn bên này sông, chỉ có sự im lặng đến nhói lòng.

Tôi đứng trên mỏm đất, nơi hẹn hò xưa, tim gan như có ai cào xé. Tôi đứng trên bờ đê, ở chính cái mỏm đất hẹn hò ngày xưa, bất lực nhìn bóng con thuyền hoa từ từ rời bến. 

Linh mặc áo dài đỏ, nhưng trong mắt tôi, màu đỏ ấy tang tóc hơn bất kỳ màu trắng nào. Em ngồi trên thuyền, đầu cúi thấp, mái tóc chấm vai ngày nào giờ đã được búi lên gọn gàng và xa lạ.

Tôi đã không thể thở được. Lồng ngực tôi như bị một tảng đá đè nặng. Con thuyền từ từ rời bến, từ từ tiến ra giữa dòng. Khoảnh khắc ấy, tôi đã thấy em ngẩng lên, rằng em đã nhìn về phía tôi, rằng trong đôi mắt em cũng là một biển khổ đau tuyệt vọng.

Và rồi, khi con thuyền đã đi được nửa dòng sông, khi tôi biết rằng mình sắp mất em mãi mãi, một thứ gì đó trong tôi đã vỡ nát. Tôi ngửa mặt lên trời, và từ sâu trong lồng ngực, một tiếng thét bật ra. Đó không phải là tiếng của con người, mà là của một con thú bị dồn vào đường cùng, một tiếng thét chứa đựng tất cả tình yêu, nỗi đau, sự phẫn uất và tuyệt vọng của tôi.

"LINHHHHH ƠIIIIIIII!"

Lời tôi kêu tan vào gió, chìm nghỉm giữa tiếng pháo và tiếng sóng. Con thuyền vẫn lầm lũi trôi đi, mang theo cả linh hồn tôi, mang theo cả ánh sáng của cuộc đời tôi.

Khi bóng thuyền khuất hẳn sau rặng dừa nước, tôi cảm thấy mặt đất dưới chân sụp đổ. Tôi khuỵu xuống, hai tay cào cấu vào lớp đất ẩm. Nước mắt tôi tuôn ra như suối, nóng hổi và mặn chát. Tôi cắn chặt môi mình đến bật máu, để vị mặn của nước mắt hòa cùng vị tanh của máu, một hương vị của sự tận cùng tan nát.

Kể từ đây, tôi và em, mãi mãi mất nhau, dòng sông này từ nay đã trở thành một đường biên giới không thể vượt qua, chia cắt hai thế giới, chia cắt một cuộc tình.

___________

Những ngày tháng sau đó là một chuỗi ngày sống không bằng chết. Tôi gầy rộc đi, đôi mắt trũng sâu, nụ cười biến mất khỏi gương mặt. Cả vùng quê này, nơi từng là thiên đường, giờ đây trở thành một nhà tù giam lỏng ký ức. Mỗi con đường tôi đi qua đều in dấu chân hai đứa, mỗi gốc cây, khóm hoa đều thì thầm kể lại chuyện tình xưa khiến tôi rỉ máu từng ngày.

Ngày nào cũng vậy, cứ xế chiều, tôi lại như một kẻ mộng du, đi ra bờ sông, đứng ở đúng vị trí tôi đã nhìn em đi xa. Tôi nhìn sang bên kia bờ, nơi ánh đèn thành thị đã bắt đầu le lói, tưởng tượng về cuộc sống của em. Em có hạnh phúc không? Người ta có đối xử tốt với em không? Em có bao giờ, trong một phút giây nào đó, nhớ đến gã trai nghèo bên này sông không?

Những câu hỏi cứa vào lòng tôi nhức nhối. Và rồi, không chịu đựng nổi, tôi lại hét lên. Tôi hét tên em, tôi hét lên nỗi đau của mình, tôi hét lên sự bất công của số phận. 

Tôi hét cho đến khi cổ họng bỏng rát, cho đến khi hai lá phổi cạn kiệt không khí. Rồi tôi lại gục xuống, ôm mặt khóc nức nở như một đứa trẻ. Nước mắt của tôi cứ thế chảy xuống, hòa vào dòng sông, có lẽ để cố gắng trôi về phía em.

Người trong làng nhìn tôi ái ngại. Họ nói tôi điên rồi, lụy tình quá hóa rồ. Cha mẹ tôi khóc hết nước mắt, khuyên can đủ điều. Nhưng không ai hiểu được, việc làm này là cách duy nhất để tôi tồn tại. Nếu không được giải tỏa nỗi đau này ra, có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi.

Nhưng rồi tôi nhận ra, mình không thể sống mãi như thế này. Ở lại đây, nỗi đau sẽ không bao giờ nguôi ngoai. Kỷ niệm sẽ là những con dao vô hình, cứa nát tâm can tôi mỗi ngày. 

Tôi cần phải ra đi. Dù biết rằng đi đâu cũng sẽ mang theo nỗi nhớ, nhưng ít nhất, tôi cần một nơi không có hình bóng em trong từng tấc đất.

Tôi nói với cha mẹ rằng tôi muốn lên thành phố học. Tôi muốn thay đổi cuộc đời. Cha mẹ tôi, dù thương con, nhưng thấy tôi có một mục tiêu để sống, cũng mừng, đi vay mượn khắp nơi cho tôi ăn học.

Ngày tôi rời quê, tôi ra bờ sông lần cuối. Tôi không hét, không khóc. Tôi chỉ đứng lặng nhìn dòng nước lững lờ trôi, như một lời từ biệt. Từ biệt Linh. Từ biệt mối tình đầu. Và từ biệt cả một phần con người tôi sẽ mãi mãi nằm lại nơi này.

_________

Thành phố hoa lệ và náo nhiệt. Ánh đèn neon, những tòa nhà cao tầng và dòng người vội vã đã phần nào cuốn tôi đi, giúp tôi tạm quên đi nỗi đau. Tôi lao đầu vào học như một kẻ điên. Tôi làm thêm đủ mọi việc để trang trải cuộc sống và để không còn thời gian rảnh rỗi mà nhớ về chuyện cũ.

Nhưng rồi khi màn đêm rơi xuống, phủ lấy tôi trong căn gác trọ nhỏ, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên, tôi lại nhớ em đến vời vợi. Giấc mơ luôn là một thước phim quay chậm về những ngày tháng hạnh phúc. 

Tôi mơ thấy mình lại đứng dưới bóng phượng chờ em tan trường, thấy dáng em quen thuộc, thấy nụ cười của em. Chúng tôi lại dìu nhau đi, nghe tim mình say trong hạnh phúc. Gió chiều xào xạc, cuốn theo những chiếc lá khô, như thể cũng đang reo vui cho mối tình trong trẻo.

Nhưng rồi chợt tỉnh giấc, chỉ còn lại căn gác vắng, bóng em tan biến, và nỗi buồn thương cho thân mình đang lang thang nơi quê người lại dâng lên trong lòng.

_________

Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương, dù nó không thể xóa đi những vết sẹo. 

Tôi tốt nghiệp, có một công việc ổn định trong một công ty kiến trúc. 

Tôi gặp Hạnh, một cô đồng nghiệp hiền lành, dịu dàng. Cô ấy không có đôi mắt trong veo như Linh, nhưng tôi tìm thấy sự bình yên khi ở bên cô ấy. 

Cô ấy luôn biết tôi có một nỗi buồn sâu kín, nhưng cô ấy không bao giờ gặng hỏi, chỉ lặng lẽ ở bên, dùng sự ấm áp của mình để sưởi ấm trái tim đã gần như đã khô cằn của tôi.

Chúng tôi kết hôn. Một gia đình nhỏ được dựng xây. 

Con trai đầu lòng của chúng tôi ra đời, kháu khỉnh và đáng yêu. Tôi đã nghĩ rằng mình đã tìm được bến đỗ mới, rằng quá khứ đã thực sự ngủ yên. Tôi đã tự nhủ rằng mình phải sống cho hiện tại, cho người vợ đã yêu thương và hy sinh cho tôi rất nhiều.

_________

Mười lăm năm đằng đẵng trôi qua…..

Nhân một kỳ nghỉ dài, tôi quyết định đưa cả gia đình về quê thăm cha mẹ. Cậu con trai tám tuổi của tôi lần đầu được về quê nội, nó háo hức và tò mò với mọi thứ. 

Làng quê đã thay đổi nhiều. Những con đường đất ngày xưa giờ đã được bê tông hóa. Nhiều ngôi nhà ngói mới mọc lên san sát. Nhưng dòng sông Cái thì vẫn vậy. Vẫn lững lờ trôi, vẫn mang một vẻ u buồn man mác. Rặng tre già vẫn rì rào trong gió. Và gốc đa cổ thụ vẫn đứng đó sừng sững, như một chứng nhân câm lặng của thời gian.

Chiều hôm đó, sau bữa cơm gia đình, tôi một mình đi về phía bờ sông. Vẫn là mỏm đá, vẫn là cây đa già cỗi. Mọi thứ nơi chúng tôi hẹn hò khi xưa dường như vẫn vậy, chỉ có lòng người đã đổi thay.

Và rồi, khi chỉ còn cách gốc đa vài chục mét, tôi sững người lại.

Dưới bóng đa chiều, một cậu thanh niên trẻ măng, có lẽ chỉ bằng tôi của mười lăm năm về trước, đang đứng quay mặt ra sông. Bờ vai cậu ta rung lên. Rồi đột nhiên, cậu ta ngửa cổ lên trời, hét lên một tiếng xé lòng. Tiếng hét đầy phẫn uất, đau đớn và tuyệt vọng.

"KHÁNH ĐANNN! TẠI SAOOOO?"

Tiếng gọi tan vào không gian, lạc lõng giữa mênh mông sông nước.

Sau tiếng hét kiệt sức, cậu ta khuỵu xuống, gục đầu trên cỏ và bật khóc nức nở. Từng tiếng nấc của cậu vang lên, ai oán và thảm thiết.

Cảnh tượng đó, tiếng hét đó, dáng hình đó....Tôi không còn nhìn thấy cậu trai trẻ đó nữa. Tôi thấy chính mình của mười lăm năm về trước. Cùng một dáng đứng, cùng một tiếng hét gọi tên người yêu, cùng một cái gục xuống bất lực. Nỗi đau của cậu ta, tôi cảm nhận được rõ mồn một, như thể chính là nỗi đau của mình đang tái hiện.

Câu hỏi năm xưa lại vang lên trong đầu tôi. Dòng sông này, gốc đa này, đã chứng kiến bao nhiêu cuộc chia ly như thế? Bao nhiêu lời thề đã tan theo con sóng? Bao nhiêu tiếng gọi đã lạc vào trong gió? Lòng biển sâu có biết những dấu chân của niềm đau này không?

Tôi không tiến lại gần an ủi cậu trai trẻ. Tôi biết không lời an ủi nào có tác dụng vào lúc này. Nỗi đau đó, chỉ có thời gian và chính bản thân cậu ta mới có thể tự chữa lành. Tôi chỉ lặng lẽ quay đi, bước chân nặng trĩu.

Bóng hoàng hôn đổ dài trên mặt đất. Tôi nhìn về phía ngôi nhà nơi vợ con đang chờ đợi, rồi lại ngoái nhìn về phía dòng sông, nơi một trái tim tan vỡ khác đang khóc cho một mối tình.

Tôi nhận ra, có những vết thương sẽ theo ta suốt cuộc đời. Và sẽ có những bóng hình sẽ mãi mãi ngự trị trong một góc sâu nhất của tâm hồn. Tôi có thể đã rời xa quê hương, đã có một cuộc sống mới, nhưng tôi không bao giờ có thể rời xa được dòng sông và những ký ức mà nó chuyên chở.

Bởi vì một phần của tôi, phần trong trẻo và tha thiết nhất, đã mãi mãi ở lại bên bờ sông này, ngày ngày gọi tên một người con gái, trong tiếng gió reo và sóng dâng bao la, xa mờ... 


 

back top