40 Ngày Kết Hôn

Chương 12: Ngày thứ chín

“Vân Thường, ly hôn đi!” Giọng Chu Nhân Trạch vang lên bên kia điện thoại, “Em và anh ta căn bản không có tình cảm, như vậy…”
Mặt Vân Thường lập tức lạnh xuống “Anh đi tìm ông ta?”
Ông ta đương nhiên là chỉ cha Vân Thường. Từ sau khi ông ta bán cô đổi lấy hai trăm ngàn, Vân Thường không liên lạc với ông ta nữa, cũng không mở miệng gọi ông ta một tiếng ba nào nữa.
“Vân Thường,” Chu Nhân Trạch không trả lời thẳng câu hỏi của Vân Thường, chỉ tận tình khuyên cô “Lục Diệp chẳng phải người đàng hoàng gì, nếu không cũng sẽ không làm vậy, em không oán hận chút nào sao?” Anh ta ngừng lại, giọng có chút chua chát “Anh nhớ lúc đó, tuy tính em hiền lành nhưng sẽ không mặc người khác ăn hiếp, vì sao bây giờ như thế mà em còn nhịn được?”
“Chu Nhân Trạch,” Giọng Vân Thường lạnh băng, như cột băng ngưng kết dưới mái hiên ngày đông, lạnh buốt, cứng rắn “Lục Diệp thế nào không cần anh nói, tự tôi biết là được. Tôi sẽ không ly hôn với anh ấy, cuộc sống sau này ra sao cũng không liên quan đến anh. Còn nữa, anh đã biết tất cả mọi chuyện, hẳn là biết, hôn nhân của tôi và Lục Diệp được pháp luật bảo vệ.”
“Nhưng mà…”
Chu Nhân Trạch còn định nói gì đó song bị Vân Thường ngắt ngang “Chắc là anh có kiến thức thông thường chứ, biết phá hoại hôn nhân của bộ đội là phạm tội chứ, sau này đừng gọi nữa!”
Nói xong, Vân Thường ngắt điện thoại một cách dứt khoát.
Cô thật sự tức giận. Lục Diệp là người thế nào cô rõ ràng, mặc kệ vì sao hơn ba mươi rồi anh còn chưa kết hôn, đó đều là chuyện của anh, không đến phiên người khác căn vặn.
Lục Diệp nhà cô cô biết, tuy mới đầu chung sống có lẽ sẽ cảm thấy con người anh vừa ngạo mạn vừa lãnh đạm nhưng ở chung càng lâu, cô càng hiểu anh.
Anh rất tỉ mỉ, cũng rất mềm lòng, chỉ cần là yêu cầu của cô sẽ dốc sức làm, không hề từ chối.
Anh luôn lẳng lặng làm, cũng không nói ra miệng. Phải tỉ mỉ cảm thụ cái tốt của anh, bằng không sẽ bỏ sót nhiều lắm. May mắn, cô rất nhẫn nại, thế nên trong lúc thời gian trôi như tên bay chậm rãi gom góp điểm tốt của anh, sau đó cất giấu trong lòng mình từng điểm từng chút một.
Về phần Chu Nhân Trạch, năm đó khi anh ta lựa chọn đi Úc nghiên cứu hóa học của anh ta không nói một tiếng thì, giữa họ đã không có quan hệ gì nữa rồi.
Tình cảm cần đôi bên dốc lòng kinh doanh, chỉ một phía thì có nhiệt tình mấy cũng vô dụng.
Nói trắng ra, tình yêu giống như một đốm lửa, cần hai người hai đầu che chở mồi lửa mới bùng cháy lên được. Chỉ cần một người trong đó dập tắt mồi lửa này thì đầu kia có cháy hừng hực cỡ nào cũng là uổng công.
Chu Nhân Trạch, đại khái là mồi lửa đã tắt trong lòng cô. Đời này, Vân Thường không bao giờ muốn đi thử nhóm lại nữa.
Cô cúi đầu, bấm bấm trên điện thoại, cuối cùng chản nản thả tay xuống. Muốn lập danh sách đen gì chứ, với cô mà nói tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
“Lục Diệp!” Vân Thường nhìn về phía phòng tắm gọi lớn. Bây giờ đã là tháng tư rồi, rõ ràng là tiết trời dễ chịu nhất trong năm, Lục Diệp lại cứ thấy nóng, nên sáng nào cũng kiên trì đi tắm.
“Sao vậy?” Lục Diệp không kịp quấn khăn tắm, cả người đầy nước xồng xộc chạy ra, thấy Vân Thường ngồi yên ổn trên giường mới thở phào, giọng cũng nhẹ nhõm xuống “Có việc gì?”
Vân Thường giơ điện thoại lên “Giúp em lập cái danh sách đen.”
Lục Diệp cầm điện thoại, liếc thấy một chuỗi số thì cả người đờ ra “Sao phải tạo danh sách đen?”
Tuy biểu hiện lúc này của Lục Diệp không khác bình thường nhưng bụng thì như mở cờ. Vân Thường tạo phím gọi tắt cho số điện thoại của anh, lại thảy số người kia vào danh sách đen, so sánh là biết ngay!
Thiếu tá Lục cao hứng, lập tức vỗ ngực cam đoan “Giao cho anh, bảo đảm sau này anh ta có gọi cũng không chuyển tới được!”
Vân Thường mỉm cười, cô biết Lục Diệp nghe được chuyện của cô và Chu Nhân Trạch, nhất định rất để bụng, có một số việc nói bằng miệng chưa chắc người ta đã tin, nhưng trong lúc vô ý biểu hiện lại khiến người ta tin tưởng không nghi ngờ.
Vậy nên cô không nói, muốn dùng cách này nói cho Lục Diệp biết, cô đã không có tình cảm gì với Chu Nhân Trạch, hiện giờ người cô để ý là anh.
“Xong rồi ư?” Vân Thường vươn tay ra lại bất cẩn đè lên lồng ngực trần trụi của Lục Diệp, lập tức rụt lại như phải bỏng.
Dáng người Lục Diệp rất đẹp, cơ bắp rắn chắc, tràn trề sức lực. Tuy cô không thấy nhưng sờ rồi. Bây giờ đột nhiên chạm phải cơ bắp của anh, mặt lập tức đỏ lên, tim cũng bắt đầu đập thình thịch.
Lục Diệp lại không chú ý Vân Thường lạ lùng, anh quẳng điện thoại lên chiếc bàn đầu giường, cầm lấy quần lót và quần đùi Vân Thường mới lấy cho anh đặt trên giường lên mặc vào, xong mới ngồi xuống cạnh Vân Thường “Chúng ta ra ngoài một lát.”
Sao tự dưng lại ra ngoài? Vân Thường khó hiểu “Anh muốn mua gì à?”
Lục Diệp im lặng một lát “Mua cho em cái điện thoại mới, cái này không xài nữa.”
“Không cần!” Vân Thường vội vàng phản đối, điện thoại của cô còn nhiều tiền lắm, sao không xài nữa được. Huống hồ điện thoại đang xài tốt sao phải đổi?
“Anh nói đổi là đổi!” Thiếu tá Lục đột ngột phản nghịch tính nô lệ trước giờ, cứng rắn lên. Ngoảnh mặt không nhìn Vân Thường, nét mặt kiên quyết không chịu thỏa hiệp.
Hơ? Anh chàng làm sao thế? Tuy giọng điệu Lục Diệp là mệnh lệnh nhưng chẳng có sức uy hiếp với Vân Thường. Không phải do Lục Diệp chiều cô hóa hư mà là cô đã nắm rõ tính nết Lục Diệp rồi, biết anh sẽ không vô duyên vô cớ nổi nóng, thế nên cô nghĩ là anh lại đang khó chịu.

“Không cần đổi, dùng tốt mà, tự dưng đổi số phiền lắm.” Vân Thường níu tay Lục Diệp mà lắc “Được không anh?”
Thiếu tá Lục như bị dẫm phải đuổi đứng phắt dậy “Không được! Không được! Phải đổi! Đổi ngay bây giờ!”
Nói xong mới phát hiện giọng điệu mình hơi nóng nảy, lập tức thấp thỏm nhìn sắc mặt Vân Thường, thấy Vân Thường lặng thinh không nói liền hối hận, há miệng muốn nói xin lỗi, Vân Thường bỗng ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, mặt mày cong cong, đôi mắt sáng ngời “Được, bây giờ đi đổi.”
Cô không biết vì sao Lục Diệp nhất quyết bắt cô đổi số nhưng nếu anh đã muốn đổi tất là có lý do của anh. Còn như giọng điệu anh vừa rồi, có nóng nảy thật nhưng cô chả việc gì phải để ý.
Anh có ngàn vạn điểm tốt, cô cần gì rối rắm vì một chút tỳ vết nhỏ nhoi mà khiến quan hệ từ từ nồng nàn lên của hai người trở nên lạnh lùng cứng ngắc.
Chênh lệch tâm lý quá lớn, nhất thời thiếu tá Lục ngẩn người, hoàn hôn lại liền kéo Vân Thường từ trên giường lên ôm riết lấy cô, dán mặt vào mặt người ta không buông làm Vân Thường dở khóc dở cười.
Thiếu tá Lục kích động nha, không phải anh cố ý lớn tiếng với Vân Thường đâu, thật tình là… xấu hổ quá. Khó khăn lắm mới tiêu diệt một tên tình địch tiềm ẩn, anh đang hào hứng chuẩn bị thảy số điện thoại của gã ta vô danh sách đen bỗng dưng phát hiện mình không biết làm!!!
Anh không biết làm! Mò cả buổi vẫn không biết! Cuối cùng dứt khoát không mò nữa, đổi luôn điện thoại là xong nhưng Vân Thường lại không chịu!
Với tính cách kỳ quặc lại ưa sĩ diện của thiếu tá Lục, đương nhiên sẽ không nói cho Vân Thường biết anh không biết cách lập danh sách đen. Vân Thường lại thông minh, thiếu tá Lục sợ cô phát hiện sự thật rồi cười anh, vừa thẹn vừa giận, nhất thời lỡ miệng lớn tiếng với cô.
May mà cô hiểu, thiếu tá Lục mặt dày mày dạn cọ tới cọ lui trên gương mặt nhẵn nhụi của Vân Thường, may ghê!
Hai người ra phố, một lát sau đã đổi một cái điện thoại mới, lại gọi cho Lục phu nhân, báo cho bà số mới rồi dắt tay nhau đi dạo trên phố.
Lúc Lục Diệp rảnh rỗi thường thích dẫn cô ra đây đi dạo. Anh biết kiểu gì mình cũng phải quay về bộ đội nên đành cố hết sức mình, để Vân Thường quen thuộc hết toàn bộ khu vực gần nhà họ.
Hai người sắp về đến khu nhà mình, Vân Thường bỗng nghe thấy tiếng chó sủa ăng ẳng. Lỗ tai cô rất thính, cho dù đang ở trên đường lớn xe cộ ồn ào cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
“Chó con?” Vân Thường giật tay Lục Diệp, gợi sự chú ý của anh, gương mặt hơi rịn mồ hôi đầy háo hức “Có phải là một chú chó con không?”
Lục Diệp nhìn chung quanh. Quả nhiên bên cạnh cửa quán trà thấy một chú cún gầy trơ xương. Lông toàn thân bẩn không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, nhỏ xíu rúm ró thành một cục, bộ dạng tội nghiệp đang nhìn về hướng bọn họ. Tuy hơi xấu nhưng mắt to đen nhánh, nhìn rất chọc người thương.
“Chó hoang.” Lục Diệp thu hồi tầm mắt, quay đầu nói với Vân Thường.
“Nhỏ lắm đúng không?” Giọng nói luôn dịu dàng của Vân Thường có chút kích động “Em nghe là biết mà, nhất định nó là một con cún con! Nó có màu gì?”
Lục Diệp khựng lại “Anh không biết.”
Hơ? Vân Thường ngước nhìn anh không hiểu.
“Bẩn quá.”
“Vậy à!” Vân Thường có chút nuối tiếc gục đầu xuống, giọng nhỏ đi, do dự mấy giây mới hỏi “Là chó hoang?”
Lục Diệp ừ một tiếng, mắt thoáng ý cười song lại không nhiều lời, chỉ chăm chú nhìn nét mặt rối rắm lại khát vọng của Vân Thường lúc này, cảm thấy đáng yêu lạ lùng.
“Lục Diệp,” Ngón trỏ Vân Thường gãi gãi lên mu bàn tay Lục Diệp, giống như sợi lông vũ phất qua, nhẹ mà nhột nhạt “Em, em… có thể nuôi một con cún không?”
Giọng cô nghe rất đáng thương, vẻ mặt e dè còn có chút mong chờ. Chỉ chốc lát đã khơi dậy phần tử ác ma trong lòng thiếu tá Lục.
Lục Diệp không nói, ý cười trên mặt càng rõ rệt đáng tiếc Vân Thường không nhìn thấy.
“Lục Diệp…” Vân Thường lắc cánh tay anh, giọng mềm mại.
Thiếu tá Lục ăn hiếp người ta, vẫn im ru.
Vân Thường gục đầu, cả bờ vai cũng rụt xuống “Được rồi, em…”
Nói chưa xong đã bị Lục Diệp kéo đi tới cửa quán trà, tiếng chó con non nớt càng sủa rõ hơn, Vân Thường cũng càng chờ mong.
Lục Diệp khom lưng, tay trái còn nắm tay Vân Thường, tay phải tóm chú cún bẩn thỉu lên, nhíu mày nói với Vân Thường “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Bệnh viện thú cưng.”

back top