Hôm sau, Vân Thường và Lục Diệp dậy từ sáng sớm. Mộ mẹ Vân Thường nằm ở ngoại ô, đi sớm chừng nào hay chừng ấy. Thanh minh người đi tảo mộ nhất định rất đông, mắt Vân Thường lại kém, Lục Diệp không muốn cô chen chúc với nhiều người như vậy.
Ăn xong bữa sáng, cho Đại Mao ăn, hai người ra cửa, mua trái cây và hoa tươi. Nghĩ nghĩ, Lục Diệp lại lén mua một chai rượu, coi như là rượu mừng cưới của hai người.
Nghĩa địa còn thưa thớt, Lục Diệp dắt Vân Thường quẹo qua mấy khúc quanh theo hướng dẫn của cô, vòng qua một khoảnh rừng nhỏ, cuối cùng tới nơi.
Chỗ này chỉ là một khu mộ bình thường, không có nhân viên chuyên trông coi quản lý, khắp nơi đều là phần mộ hoang vu, cỏ dại đủ loại mọc đầy, có mộ bị nước mưa xói mòn cơ hồ bằng phẳng, nhìn thê lương lạ lùng.
Vân Thường quỳ trước mộ mẹ, lấy khăn vải đã chuẩn bị sẵn nhẹ nhàng lau chùi bụi trên bia. Lục Diệp ở bên lặng lẽ nhìn cô, thỉnh thoảng kéo tay cô chỉ dẫn phương hướng.
“Mẹ, con kết hôn rồi.” Vân Thường siết tay Lục Diệp, “Anh ấy tên Lục Diệp, rất tốt với con.”
Lục Diệp chăm chú nhìn người phụ nữ trong ảnh, lòng vừa chua vừa xót. Vân Thường rất giống mẹ, nhất là đôi mắt hạnh, đen bóng dịu dàng, dường như được làm bằng nước, có thể rửa sạch tất cả bẩn thỉu trên thế gian.
Anh thả tay Vân Thường ra, quỳ thẳng trên đất, dập đầu ba cái, trịnh trọng kêu một tiếng mẹ.
Khui chai rượu, mùi rượu thơm nồng lập tức tỏa ra khỏi chai. Lục Diệp đều đều rưới chai rượu trước bia “Mẹ, con là Lục Diệp, con mời mẹ một ly.”
Một câu của anh khiến nước mắt Vân Thường tuôn rơi. Cô còn nhớ lúc nhỏ, trước cửa nhà cô có một cây ngân hạnh [3] vừa to vừa cao, không biết bao nhiêu tuổi rồi nữa. Cành lá sum suê, tán cây che mát được rất nhiều người. Mùa hè, lúc rảnh mẹ cô thích bồng cô ngồi dưới gốc cây đan áo len cho cô, chờ đến mùa thu, cô có thể mặc áo len mới.
Cho dù nhà không có tiền, mẹ luôn nghĩ mọi cách cho cô thứ tốt nhất, không để cô ghen tị vì người ta có thứ tốt, càng không để cô vì muốn được thứ gì đó mà dùng mọi thủ đoạn.
Mẹ cô không được học hành bao nhiêu, chỉ là một phụ nữ rất bình thường nhưng trong cuộc đời của Vân Thường, sự tồn tại của bà không ai thay thế được. Không chỉ vì bà là mẹ cô, quan trọng hơn là, bà cho cô sự giàu có cả đời đếm không xuể.
Là bà dạy Vân Thường đạo lý làm người. Bởi thế nên trên con đường trưởng thành sau này, cho dù đối mặt với vô số cám dỗ, Vân Thường vẫn kiên định như cũ, giữ bản thân trong sạch nhất cho người mình yêu thương nhất.
Lúc đó, mẹ cô luôn nói cây ngân hạnh phù hộ con gái, sau này đời cô nhất định bình an, hạnh phúc.
Trước cô không tin. Cô có mẹ kế, mắt lại mù, làm sao dính líu đến hai chữ bình an được nữa, nhưng gặp được Lục Diệp rồi, hình như tất cả mọi chuyện đều rẽ sang lối khác. Hiện giờ cô thật sự rất tốt, như mẹ cô hi vọng, bình an hạnh phúc. Đáng tiếc bà không được chứng kiến.
Lục Diệp vụng về đưa tay lau nước mắt cho cô song không khuyên dỗ. Một năm nay nhất định Vân Thường đã chịu đủ uất ức, lần này để cô khóc cho đã đi, cứ để mãi trong lòng sẽ bệnh mất.
Người đến tảo mộ đông dần, khu mộ vốn yên tĩnh cũng bắt đầu rộn ràng lên. Gió phương bắc thật khủng khiếp, tháng tư rồi mà còn lạnh chết người, nước mắt vương trên mặt Vân Thường bị gió thổi qua, gương mặt vốn trắng nõn lập tức vừa đỏ vừa đau.
Lục Diệp nhìn mà xót ruột, kéo mũ cô lên cao một chút cho lông đính trên mũ khỏi chọc vào mắt cô “Về nhà?”
Vân Thường khụt khịt mũi, gật đầu “Mẹ, con đi đây, sau này con lại tới thăm mẹ.” Cô sờ tấm ảnh trên bia, ánh mắt lưu luyến.
“Đi thôi.” Lục Diệp dắt cô đi, khóc một lần là đủ rồi, anh không muốn thấy cô rơi lệ nữa, cho dù là vì mẹ cô cũng không được!
Lúc quay về, người đông quá, Lục Diệp thấy Vân Thường chen chen lấn lấn đi tới, thỉnh thoảng còn bị người ta đụng phải. Cuối cùng nhịn hết nổi, trực tiếp bế xốc cô lên bồng trong lòng.
“Lục Diệp, thả em xuống đi! Thế này không ổn!” Vân Thường xấu hổ, đông người nhìn thế mà! Động tác này thật sự quá thân mật.
“Tự em đi không được.” Lục Diệp không nghe, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy da mặt Vân Thường mỏng thật bèn bồi thêm một câu “Vùi mặt vào trong lòng anh.”
Vân Thường không cãi lại anh được đành làm theo. Ngực anh thật ấm, làm mặt cô nóng lên, Vân Thường lén lút ngẩng đầu hít thở một hơi, đột nhiên mơ hồ ngửi thấy mùi rượu trên người Lục Diệp.
Vừa rồi ở ngoài mộ, mải lo đau lòng quên hỏi anh chuyện này. Vân Thường nhớ tới lần trước Lục Diệp say rượu, mi mắt giật giật “Lục Diệp, anh mua rượu làm chi? Mẹ em đâu có thích uống.”
Lục Diệp im lặng, uống rượu mừng gì đó thật tình anh nói không nên lời, bởi vì anh bắt luôn con người ta về nhà, căn bản không có tổ chức hôn lễ gì hết.
“Đi tảo mộ đều thế cả.” Thỉnh thoảng nói dối cũng không vấn đề gì lớn.
“Thật à? Nhưng sao em không chú ý nhỉ?” Vân Thường ngoẹo đầu suy nghĩ, không nghĩ ra còn có chuyện này.
“Ừ, tại em không chú ý đó.” Lục Diệp được đằng chân lân đằng đầu, ôm chặt eo Vân Thường, mở cửa xe “Ôm chắc vào.” Cảm giác trên cổ bị ôm chặt hơn mới nhún người xuống, đặt Vân Thường vào ghế lái phụ.
Hai người đang đi trên đường thì nhận được điện thoại của Lục phu nhân, nói là mới đem đồ qua cho họ, thấy hai người không có nhà nên đặt đồ trong phòng khách rồi.
Lục Diệp dạ một tiếng, cũng không hỏi là đồ gì liền ngắt máy. Hai người về nhà rồi, Lục Diệp dắt Vân Thường vào phòng tắm trước, dùng khăn lông lau mặt cho cô, lau sạch sẽ mới ra phòng khách xem đồ gì.
Chỉ có một bộ sườn xám màu xanh lá cây sẫm với một thùng trứng vịt muối đã luộc chín. Nghe mẹ anh nói trong điện thoại thì, trứng này do vịt nuôi sông đẻ, hoàn toàn là thực phẩm xanh tự nhiên, không có thuốc gì, ăn đặc biệt thơm ngon.
Vân Thường đi từ phòng tắm ra, bảo Lục Diệp đặt thùng trứng lên bàn, lại lấy một cuộn màng bọc thức ăn, bày Lục Diệp quấn bốn cái làm một, cứ thế đặt ngay ngắn trong tủ lạnh. Lục Diệp làm theo lời cô, anh làm nhanh gọn, mấy phút sau đã quấn xong thùng trứng.
Vân Thường giữ lại bốn quả cho bữa trưa, còn dư nói Lục Diệp cất hết vào tủ lạnh.
Vừa vặn tới giờ cơm trưa, Vân Thường làm hai món đơn giản, lại cắt trứng muối, thế là xong bữa trưa.
Trứng vịt muối này quả thật rất thơm, mùi vị không giống với trứng hay mua bên ngoài, Vân Thường thích lắm. Có điều sao lòng trắng ít thế nhỉ? Hình như cô ăn toàn lòng đỏ.
“Lục Diệp,” Vân Thường cắn đũa, “Sao lòng đỏ nhiều thế?”
Đúng lúc, Lục Diệp đang lén lút nhét lòng trắng vừa chôm từ chén Vân Thường ra vào miệng, nghe Vân Thường hỏi thế, suýt nữa thì mắc nghẹn.
Anh khụ một tiếng, nhìn Vân Thường ăn xong miếng lòng đỏ cuối cùng trong chén lại khều một miếng khác thả vào chén cô, nghĩ nghĩ, sợ cô nghi ngờ, bỏ thêm một chút lòng trắng vào.
“Vịt nuôi bờ sông trứng con nào cũng thế.”
Vậy à? Vân Thường cứ cảm thấy không đúng lắm nhưng cũng không nghĩ nhiều, đại khái là thả hoang không giống với nuôi trồng nhỉ.
Ăn xong, Lục Diệp lại không chịu yên, cứ một mực đòi Vân Thường thử bộ sườn xám. Vân Thường hết cách, đành cầm sườn xám vào phòng ngủ, ai ngờ Lục Diệp cũng vào theo.
Tuy hai người làm gì cũng làm hết rồi nhưng Vân Thường vẫn ngượng khi nghênh ngang thay đồ trước mặt Lục Diệp nên kêu anh đi ra. Khổ nỗi thiếu tá Lục không làm, anh đi vào rồi đừng hòng đi ra!
Lý do là mắt Vân Thường không thấy, cần có người giúp mà nhất quyết ở lại, hơn nữa khi Vân Thường còn chưa định thần đã lột sạch quần áo người ta ra, một hơi tròng bộ sườn xám lên người Vân Thường.
Vân Thường rất thanh tú, mắt hạnh hơi cong, mặt quả trứng, không thể nói là đặc biệt xinh đẹp nhưng lại có một loại khí chất nền nã. Bộ sườn xám này thật sự là đo ni cho riêng Vân Thường, mặc vào làm khí chất của Vân Thường lại tăng thêm một bậc.
Lục Diệp ngạc nhiên quá đỗi, phát hiện dường như trong nháy mắt Vân Thường nhà anh như lột xác từ trong ra ngoài, cả người sáng ngời làm anh không dời mắt được, nét quý phái, tao nhã lơ đãng lộ ra khiến anh suýt không kềm được.
Nhất là lúc gương mặt cô đỏ bừng, hai tay túm túm áo, hầu kết Lục Diệp trượt lên trượt xuống, tim đập thình thịch trong ngực, cơ thể bỗng chốc nóng bừng lên.
Nắm tay Vân Thường cởi từng nút thắt sườn xám, ánh mắt Lục Diệp di chuyển bắt đầu từ đôi mắt Vân Thường dời dần xuống dưới, chậm rãi thưởng thức cơ thể mềm mại trắng mịn tuyệt đẹp của cô khi bộ sườn xám trượt dần xuống.
“Lục, Lục Diệp…” Vân Thường ôm cổ Lục Diệp, ngửa mặt bị động đón nhận nụ hôn anh đặt nơi cổ mình, lòng thoáng hoảng hốt.
Giờ không phải đêm đen, toàn bộ cơ thể cô bị Lục Diệp nhìn thấy hết, không chỗ nào che giấu. Cảm giác này, cứ như từ trong ra ngoài bị anh xâm chiếm, không nơi nào trốn được.
“Gọi ông xã.” Tay Lục Diệp nhẹ nhàng phủ lên đồi ngực mềm mại của cô, đôi môi nóng cháy dán trên xương quai xanh, dịch dần xuống dưới liếm hôn từng chút một.
Vân Thường run rẩy, cả người nhũn ra không còn chút sức. Cô hé đôi môi đỏ tươi do Lục Diệp hôn, rũ mắt xuống, hàng mi dài thẹn thùng rung rung, giống như cánh bướm trên lá, giang cánh muốn bay.
Không gọi được, hình như hai từ này nói ra miệng có gì đó khác với bình thường. Cô vừa thẹn vừa sợ, đôi mắt hạnh xinh đẹp ướt rượt, như nước hồ ngày mưa phùn tháng năm, mơ màng hấp dẫn.
Lục Diệp đè lên người cô, tách đôi chân thon dài của cô ra, ấn lên mé đùi trong non mềm của cô một dấu vết mập mờ, khẽ cắn một cái, làm cơ thể Vân Thường khẽ run, nhanh chóng động tình.
Bên dưới Lục Diệp cứng đến đáng sợ, nghênh ngang đặt trên đùi cô, lại không tiến vào, tay không ngừng vuốt ve yêu thương trên ngực và eo cô, môi quyến luyến nơi vành tai nhạy cảm của cô “Gọi ông xã!”
Cơ thể trống rỗng đáng sợ, lần đầu tiên dục vọng của Vân Thường dữ dội như thế. Cô e lệ mở chân ra, quấn lấy thắt lưng cường tráng của Lục Diệp, ý tứ không cần phải nói song Lục Diệp làm như không thấy, hổn hển lặp lại bên tai cô “Gọi ông xã!”
Vân Thường bị anh ăn hiếp sắp khóc đến nơi, cắn răng, đôi chân láng mịn tuyệt đẹp cọ xát nơi eo Lục Diệp, rù rì “Ông, ông xã…”
Hơi thở Lục Diệp nghẹn lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Thường. Trán đầy mồ hôi hột, anh nhấc eo Vân Thường lên, siết chặt cô vào lòng, ra lệnh “Nói lớn chút!”
Ranh giới, lui một lần sẽ có lần hai. Mặt Vân Thường cơ hồ bốc lửa, khóe mắt cũng đỏ lên, giọng nói mang theo quyến rũ say đắm lòng người “Ông xã…”
“Ngoan.” Lục Diệp khàn giọng, hung hăng hôn cô, khẽ nâng người cô lên, cuối cùng hùng dũng xông vào.
Ăn xong bữa sáng, cho Đại Mao ăn, hai người ra cửa, mua trái cây và hoa tươi. Nghĩ nghĩ, Lục Diệp lại lén mua một chai rượu, coi như là rượu mừng cưới của hai người.
Nghĩa địa còn thưa thớt, Lục Diệp dắt Vân Thường quẹo qua mấy khúc quanh theo hướng dẫn của cô, vòng qua một khoảnh rừng nhỏ, cuối cùng tới nơi.
Chỗ này chỉ là một khu mộ bình thường, không có nhân viên chuyên trông coi quản lý, khắp nơi đều là phần mộ hoang vu, cỏ dại đủ loại mọc đầy, có mộ bị nước mưa xói mòn cơ hồ bằng phẳng, nhìn thê lương lạ lùng.
Vân Thường quỳ trước mộ mẹ, lấy khăn vải đã chuẩn bị sẵn nhẹ nhàng lau chùi bụi trên bia. Lục Diệp ở bên lặng lẽ nhìn cô, thỉnh thoảng kéo tay cô chỉ dẫn phương hướng.
“Mẹ, con kết hôn rồi.” Vân Thường siết tay Lục Diệp, “Anh ấy tên Lục Diệp, rất tốt với con.”
Lục Diệp chăm chú nhìn người phụ nữ trong ảnh, lòng vừa chua vừa xót. Vân Thường rất giống mẹ, nhất là đôi mắt hạnh, đen bóng dịu dàng, dường như được làm bằng nước, có thể rửa sạch tất cả bẩn thỉu trên thế gian.
Anh thả tay Vân Thường ra, quỳ thẳng trên đất, dập đầu ba cái, trịnh trọng kêu một tiếng mẹ.
Khui chai rượu, mùi rượu thơm nồng lập tức tỏa ra khỏi chai. Lục Diệp đều đều rưới chai rượu trước bia “Mẹ, con là Lục Diệp, con mời mẹ một ly.”
Một câu của anh khiến nước mắt Vân Thường tuôn rơi. Cô còn nhớ lúc nhỏ, trước cửa nhà cô có một cây ngân hạnh [3] vừa to vừa cao, không biết bao nhiêu tuổi rồi nữa. Cành lá sum suê, tán cây che mát được rất nhiều người. Mùa hè, lúc rảnh mẹ cô thích bồng cô ngồi dưới gốc cây đan áo len cho cô, chờ đến mùa thu, cô có thể mặc áo len mới.
Cho dù nhà không có tiền, mẹ luôn nghĩ mọi cách cho cô thứ tốt nhất, không để cô ghen tị vì người ta có thứ tốt, càng không để cô vì muốn được thứ gì đó mà dùng mọi thủ đoạn.
Mẹ cô không được học hành bao nhiêu, chỉ là một phụ nữ rất bình thường nhưng trong cuộc đời của Vân Thường, sự tồn tại của bà không ai thay thế được. Không chỉ vì bà là mẹ cô, quan trọng hơn là, bà cho cô sự giàu có cả đời đếm không xuể.
Là bà dạy Vân Thường đạo lý làm người. Bởi thế nên trên con đường trưởng thành sau này, cho dù đối mặt với vô số cám dỗ, Vân Thường vẫn kiên định như cũ, giữ bản thân trong sạch nhất cho người mình yêu thương nhất.
Lúc đó, mẹ cô luôn nói cây ngân hạnh phù hộ con gái, sau này đời cô nhất định bình an, hạnh phúc.
Trước cô không tin. Cô có mẹ kế, mắt lại mù, làm sao dính líu đến hai chữ bình an được nữa, nhưng gặp được Lục Diệp rồi, hình như tất cả mọi chuyện đều rẽ sang lối khác. Hiện giờ cô thật sự rất tốt, như mẹ cô hi vọng, bình an hạnh phúc. Đáng tiếc bà không được chứng kiến.
Lục Diệp vụng về đưa tay lau nước mắt cho cô song không khuyên dỗ. Một năm nay nhất định Vân Thường đã chịu đủ uất ức, lần này để cô khóc cho đã đi, cứ để mãi trong lòng sẽ bệnh mất.
Người đến tảo mộ đông dần, khu mộ vốn yên tĩnh cũng bắt đầu rộn ràng lên. Gió phương bắc thật khủng khiếp, tháng tư rồi mà còn lạnh chết người, nước mắt vương trên mặt Vân Thường bị gió thổi qua, gương mặt vốn trắng nõn lập tức vừa đỏ vừa đau.
Lục Diệp nhìn mà xót ruột, kéo mũ cô lên cao một chút cho lông đính trên mũ khỏi chọc vào mắt cô “Về nhà?”
Vân Thường khụt khịt mũi, gật đầu “Mẹ, con đi đây, sau này con lại tới thăm mẹ.” Cô sờ tấm ảnh trên bia, ánh mắt lưu luyến.
“Đi thôi.” Lục Diệp dắt cô đi, khóc một lần là đủ rồi, anh không muốn thấy cô rơi lệ nữa, cho dù là vì mẹ cô cũng không được!
Lúc quay về, người đông quá, Lục Diệp thấy Vân Thường chen chen lấn lấn đi tới, thỉnh thoảng còn bị người ta đụng phải. Cuối cùng nhịn hết nổi, trực tiếp bế xốc cô lên bồng trong lòng.
“Lục Diệp, thả em xuống đi! Thế này không ổn!” Vân Thường xấu hổ, đông người nhìn thế mà! Động tác này thật sự quá thân mật.
“Tự em đi không được.” Lục Diệp không nghe, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy da mặt Vân Thường mỏng thật bèn bồi thêm một câu “Vùi mặt vào trong lòng anh.”
Vân Thường không cãi lại anh được đành làm theo. Ngực anh thật ấm, làm mặt cô nóng lên, Vân Thường lén lút ngẩng đầu hít thở một hơi, đột nhiên mơ hồ ngửi thấy mùi rượu trên người Lục Diệp.
Vừa rồi ở ngoài mộ, mải lo đau lòng quên hỏi anh chuyện này. Vân Thường nhớ tới lần trước Lục Diệp say rượu, mi mắt giật giật “Lục Diệp, anh mua rượu làm chi? Mẹ em đâu có thích uống.”
Lục Diệp im lặng, uống rượu mừng gì đó thật tình anh nói không nên lời, bởi vì anh bắt luôn con người ta về nhà, căn bản không có tổ chức hôn lễ gì hết.
“Đi tảo mộ đều thế cả.” Thỉnh thoảng nói dối cũng không vấn đề gì lớn.
“Thật à? Nhưng sao em không chú ý nhỉ?” Vân Thường ngoẹo đầu suy nghĩ, không nghĩ ra còn có chuyện này.
“Ừ, tại em không chú ý đó.” Lục Diệp được đằng chân lân đằng đầu, ôm chặt eo Vân Thường, mở cửa xe “Ôm chắc vào.” Cảm giác trên cổ bị ôm chặt hơn mới nhún người xuống, đặt Vân Thường vào ghế lái phụ.
Hai người đang đi trên đường thì nhận được điện thoại của Lục phu nhân, nói là mới đem đồ qua cho họ, thấy hai người không có nhà nên đặt đồ trong phòng khách rồi.
Lục Diệp dạ một tiếng, cũng không hỏi là đồ gì liền ngắt máy. Hai người về nhà rồi, Lục Diệp dắt Vân Thường vào phòng tắm trước, dùng khăn lông lau mặt cho cô, lau sạch sẽ mới ra phòng khách xem đồ gì.
Chỉ có một bộ sườn xám màu xanh lá cây sẫm với một thùng trứng vịt muối đã luộc chín. Nghe mẹ anh nói trong điện thoại thì, trứng này do vịt nuôi sông đẻ, hoàn toàn là thực phẩm xanh tự nhiên, không có thuốc gì, ăn đặc biệt thơm ngon.
Vân Thường đi từ phòng tắm ra, bảo Lục Diệp đặt thùng trứng lên bàn, lại lấy một cuộn màng bọc thức ăn, bày Lục Diệp quấn bốn cái làm một, cứ thế đặt ngay ngắn trong tủ lạnh. Lục Diệp làm theo lời cô, anh làm nhanh gọn, mấy phút sau đã quấn xong thùng trứng.
Vân Thường giữ lại bốn quả cho bữa trưa, còn dư nói Lục Diệp cất hết vào tủ lạnh.
Vừa vặn tới giờ cơm trưa, Vân Thường làm hai món đơn giản, lại cắt trứng muối, thế là xong bữa trưa.
Trứng vịt muối này quả thật rất thơm, mùi vị không giống với trứng hay mua bên ngoài, Vân Thường thích lắm. Có điều sao lòng trắng ít thế nhỉ? Hình như cô ăn toàn lòng đỏ.
“Lục Diệp,” Vân Thường cắn đũa, “Sao lòng đỏ nhiều thế?”
Đúng lúc, Lục Diệp đang lén lút nhét lòng trắng vừa chôm từ chén Vân Thường ra vào miệng, nghe Vân Thường hỏi thế, suýt nữa thì mắc nghẹn.
Anh khụ một tiếng, nhìn Vân Thường ăn xong miếng lòng đỏ cuối cùng trong chén lại khều một miếng khác thả vào chén cô, nghĩ nghĩ, sợ cô nghi ngờ, bỏ thêm một chút lòng trắng vào.
“Vịt nuôi bờ sông trứng con nào cũng thế.”
Vậy à? Vân Thường cứ cảm thấy không đúng lắm nhưng cũng không nghĩ nhiều, đại khái là thả hoang không giống với nuôi trồng nhỉ.
Ăn xong, Lục Diệp lại không chịu yên, cứ một mực đòi Vân Thường thử bộ sườn xám. Vân Thường hết cách, đành cầm sườn xám vào phòng ngủ, ai ngờ Lục Diệp cũng vào theo.
Tuy hai người làm gì cũng làm hết rồi nhưng Vân Thường vẫn ngượng khi nghênh ngang thay đồ trước mặt Lục Diệp nên kêu anh đi ra. Khổ nỗi thiếu tá Lục không làm, anh đi vào rồi đừng hòng đi ra!
Lý do là mắt Vân Thường không thấy, cần có người giúp mà nhất quyết ở lại, hơn nữa khi Vân Thường còn chưa định thần đã lột sạch quần áo người ta ra, một hơi tròng bộ sườn xám lên người Vân Thường.
Vân Thường rất thanh tú, mắt hạnh hơi cong, mặt quả trứng, không thể nói là đặc biệt xinh đẹp nhưng lại có một loại khí chất nền nã. Bộ sườn xám này thật sự là đo ni cho riêng Vân Thường, mặc vào làm khí chất của Vân Thường lại tăng thêm một bậc.
Lục Diệp ngạc nhiên quá đỗi, phát hiện dường như trong nháy mắt Vân Thường nhà anh như lột xác từ trong ra ngoài, cả người sáng ngời làm anh không dời mắt được, nét quý phái, tao nhã lơ đãng lộ ra khiến anh suýt không kềm được.
Nhất là lúc gương mặt cô đỏ bừng, hai tay túm túm áo, hầu kết Lục Diệp trượt lên trượt xuống, tim đập thình thịch trong ngực, cơ thể bỗng chốc nóng bừng lên.
Nắm tay Vân Thường cởi từng nút thắt sườn xám, ánh mắt Lục Diệp di chuyển bắt đầu từ đôi mắt Vân Thường dời dần xuống dưới, chậm rãi thưởng thức cơ thể mềm mại trắng mịn tuyệt đẹp của cô khi bộ sườn xám trượt dần xuống.
“Lục, Lục Diệp…” Vân Thường ôm cổ Lục Diệp, ngửa mặt bị động đón nhận nụ hôn anh đặt nơi cổ mình, lòng thoáng hoảng hốt.
Giờ không phải đêm đen, toàn bộ cơ thể cô bị Lục Diệp nhìn thấy hết, không chỗ nào che giấu. Cảm giác này, cứ như từ trong ra ngoài bị anh xâm chiếm, không nơi nào trốn được.
“Gọi ông xã.” Tay Lục Diệp nhẹ nhàng phủ lên đồi ngực mềm mại của cô, đôi môi nóng cháy dán trên xương quai xanh, dịch dần xuống dưới liếm hôn từng chút một.
Vân Thường run rẩy, cả người nhũn ra không còn chút sức. Cô hé đôi môi đỏ tươi do Lục Diệp hôn, rũ mắt xuống, hàng mi dài thẹn thùng rung rung, giống như cánh bướm trên lá, giang cánh muốn bay.
Không gọi được, hình như hai từ này nói ra miệng có gì đó khác với bình thường. Cô vừa thẹn vừa sợ, đôi mắt hạnh xinh đẹp ướt rượt, như nước hồ ngày mưa phùn tháng năm, mơ màng hấp dẫn.
Lục Diệp đè lên người cô, tách đôi chân thon dài của cô ra, ấn lên mé đùi trong non mềm của cô một dấu vết mập mờ, khẽ cắn một cái, làm cơ thể Vân Thường khẽ run, nhanh chóng động tình.
Bên dưới Lục Diệp cứng đến đáng sợ, nghênh ngang đặt trên đùi cô, lại không tiến vào, tay không ngừng vuốt ve yêu thương trên ngực và eo cô, môi quyến luyến nơi vành tai nhạy cảm của cô “Gọi ông xã!”
Cơ thể trống rỗng đáng sợ, lần đầu tiên dục vọng của Vân Thường dữ dội như thế. Cô e lệ mở chân ra, quấn lấy thắt lưng cường tráng của Lục Diệp, ý tứ không cần phải nói song Lục Diệp làm như không thấy, hổn hển lặp lại bên tai cô “Gọi ông xã!”
Vân Thường bị anh ăn hiếp sắp khóc đến nơi, cắn răng, đôi chân láng mịn tuyệt đẹp cọ xát nơi eo Lục Diệp, rù rì “Ông, ông xã…”
Hơi thở Lục Diệp nghẹn lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Thường. Trán đầy mồ hôi hột, anh nhấc eo Vân Thường lên, siết chặt cô vào lòng, ra lệnh “Nói lớn chút!”
Ranh giới, lui một lần sẽ có lần hai. Mặt Vân Thường cơ hồ bốc lửa, khóe mắt cũng đỏ lên, giọng nói mang theo quyến rũ say đắm lòng người “Ông xã…”
“Ngoan.” Lục Diệp khàn giọng, hung hăng hôn cô, khẽ nâng người cô lên, cuối cùng hùng dũng xông vào.