“Há há há” Lục phu nhân cười thiếu điều ngã vào lòng thượng tướng Lục. Thượng tướng Lục nghiêm mặt già, ngại cho Vân Thường ngồi trước mặt cũng không tiện nói gì, đành ưỡn thẳng người, đơ ra cho Lục phu nhân dựa.
“Vân Thường, làm tuyệt lắm!” Lục phu nhân lau nước mắt ứa ra nơi khóe, trong mắt xẹt qua một chút khốc liệt “Nhà họ Lục chúng ta tuyệt đối không cho người khác ăn hiếp không công như thế! Mẹ còn định ra mặt giùm con đó, há há há.” Nói rồi không nhịn được lại phì cười.
Vân Thường xấu hổ đỏ mặt, hai ngón tay trắng mịn níu chéo áo Lục phu nhân năn nỉ, “Mẹ, đừng nói nữa mà.” Cô không cố ý ói lên người Bùi Văn Văn, lúc đó tự dưng lại buồn nôn, vốn định chạy ra ngoài, ai ngờ Bùi Văn Văn cứ chắn trước mặt không đi, thật tình cô không nhịn được.
Cô chẳng cảm thấy xả giận gì, chỉ là trước mặt bao nhiêu người mà ói lên người cô ta như thế, xấu hổ quá. May mà mắt cô không thấy, bằng không chỉ có nước tìm cái lỗ chui vào.
“Rồi rồi, mẹ không nói nữa.” Lục phu nhân vỗ về mặt Vân Thường, nín cười, kế đó có phần lo âu: “Hai ngày nay con ói hai lần rồi, đi bệnh viện kiểm tra thôi, có phải lúc tai nạn va vào đâu không?”
Vấn đề này Vân Thường cũng đã nghĩ qua, có điều ngoại trừ buồn nôn ra, chỉ hơi choáng đầu, không có triệu chứng nào khác nữa, ăn được ngủ được, hẳn là không vấn đề gì. Thật tình cô không muốn đi bệnh viện. Ở đó cô đã trải qua quá nhiều lần sinh ly tử biệt rồi, lần nào vào bệnh viện cũng mất mấy ngày thần kinh mới đỡ căng thẳng.
“Không đâu ạ. Con khỏe lắm mà, chắc là tại hoảng quá.” Vân Thường lắc đầu, vẫn không chịu đi bệnh viện “Mẹ, mẹ đừng lo, nói không chừng ói lần này xong sẽ hết thôi.”
Lục phu nhân nhìn cô quở trách “Con bé này, sao mà cứng đầu thế hả. Mẹ nói với con rồi đó,” Lục phu nhân dừng một chút nói tiếp “Còn ói nữa thì nói gì cũng phải đi bệnh viện cho mẹ.”
Vân Thường gật đầu, mỉm cười vâng dạ.
Đang nói chuyện, đột nhiên Vân Thường cảm thấy dưới chân nhột nhột, cô khom lưng sờ sờ, kêu thử một tiếng “Đại Mao?”
Dứt lời liền cảm giác tay mình âm ấm, Đại Mao đang thè lưỡi liếm tay cô. Vân Thường bị nó liếm nhột nhạt, rụt tay bồng Đại Mao lên ôm.
“Ồ? Hình như nặng thêm rồi.” Hai tay cô sờ sờ trên người Đại Mao, dường như đang xác nhận mấy cái xương giơ ra của nó đã thụt về hay chưa.
Lục phu nhân cũng thò tay sờ đầu Đại Mao “Đừng tưởng nó nhỏ, ăn được lắm, một ngày ăn sáu bữa!” Tuy xuất thân con nhà gia giáo nhưng có lẽ vì theo thượng tướng Lục nhiều năm, mưa dầm thấm đất, Lục phu nhân cũng thích loại chó to hung dữ như chó ngao Tây Tạng này nọ, không mấy hứng thú với Samoyed cho lắm.
“Ăn nhiều tốt, thêm thịt.” Vân Thường vui vẻ nhéo lỗ tai Đại Mao, đè cái đuôi quẫy loạn của nó lại, bỗng nhiên nói với Lục phu nhân: “Mẹ, con muốn học chữ nổi.”
Lục phu nhân giật mình, lưng bất giác thẳng lên, ngay cả thượng tướng Lục cũng nhìn lại.
“Sao tự dưng lại muốn học cái đó?” Trong suy nghĩ của Lục phu nhân, bà chưa hề xem Vân Thường là người tàn tật, với lại từ đó đến nay, Lục phu nhân luôn muốn tìm cơ hội dẫn Vân Thường đi bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần, xem rốt cuộc mắt cô bị gì.
Ban đầu Vân Thường gặp tai nạn xe không hề nghiêm trọng song hai mắt đều mù, nhìn sao cũng thấy bất thường.
Nhưng Lục phu nhân cũng không dám đường đột dẫn Vân Thường đi, lỡ Vân Thường tưởng họ chê cô, thế thì có lòng tốt lại hỏng việc, nên bà mới chần chừ chưa làm.
Lần này tự nhiên Vân Thường đề xuất muốn học chữ nổi, Lục phu nhân mới sực phát hiện, mắt cô vẫn chưa nhìn thấy.
“Cũng không có gì ạ.” Vân Thường cười e thẹn “Cứ ở nhà mãi cũng buồn, cũng nên kiếm việc gì đó làm.” Nếu không cô thật sự thành đồ bỏ đi mất.
“Muốn học thì đi học!” Lục phu nhân há miệng, định nói thì bị thượng tướng Lục lườm một cái. “Ngày mai bắt đầu!”
Không hỏi lý do, không lằng nhằng, duy trì vô điều kiện như thế làm Vân Thường muốn khóc ngay tại chỗ. Từ sau khi vào nhà họ Lục, cô luôn được chăm sóc chu đáo. Bất kể là Lục Diệp hay Lục phu nhân, thậm chí thượng tướng Lục, cô đều có thể cảm nhận được sự quan tâm không được tự nhiên của họ.
Dường như mọi yêu thương cô mất đi sau khi mẹ qua đời, trong nháy mắt đua nhau quay về. Vân Thường cảm động luống cuống tay chân, họ quá tốt quá tốt với cô, tốt đến mức cô không biết báo đáp thế nào. Sợ mình làm sai gì đó khiến họ thất vọng.
Có vẻ Lục phu nhân nhìn thấu được suy nghĩ của cô, bà vuốt tóc cô thân thiết hiền lành: “Vân Thường, con không cần cảm thấy áp lực, cha mẹ ai cũng yêu con mình cả.”
Cha ruột cô không cần cô, bán cô như một món hàng, ngược lại gia đình chồng nửa đường nhặt được lại yêu thương cô như báu vật.
Vân Thường nghiêng đầu dựa vào vai Lục phu nhân, trái tim phiêu bạt chìm nổi từ sau khi mẹ ruột qua đời dường như cũng yên ổn lại, trở nên bình yên vững vàng.
Cô lại có mẹ, có ba rồi.
Lục phu nhân làm việc rất nhanh, ngay tối hôm đó đã tìm cho Vân Thường một giáo viên dạy chữ nổi, ngày mai có thể tới dạy.
Vân Thường cứ tưởng Lục phu nhân sẽ đưa cô đến trường dạy chữ nổi, ai ngờ lại mời về nhà dạy! Nghĩ cũng phải, người tinh tế như Lục phu nhân đời nào quăng cô vào một đám người chứ.
“Sếp, bọn chúng đã chui vào rừng mưa rồi.” Một người lính mặc đồ xanh lá ngụy trang nằm sấp trên đất thì thầm với Lục Diệp.
Lần này Lục Diệp vừa về bộ đội liền bị phái đi Hải Nam tiếp nhiệm vụ bắt bọn buôn ma túy. Vốn dĩ nhiệm vụ này có người phụ trách nhưng đến cuối cùng thật sự không có cách bắt được băng trùm ma túy này, vừa hay Lục Diệp quay về, cấp trên lập tức đổi người.
Băng buôn lậu ma túy này không phải buôn lậu nhỏ lẻ bình thường, mà một tập đoàn ma túy lớn chiếm cứ một dải Hải Nam, Quảng Đông, Vân Nam.
Tập đoàn buôn lậu này trước giờ vẫn là cái đinh trong mắt đội phòng chống ma túy, nề hà bọn chúng thật sự quá gian xảo, lần nào cũng chỉ bắt được vài tên tép riu, căn bản không mò được một chút thế lực trung tâm.
Nhưng lần này ở Hải Nam đã xảy ra một chuyện lớn. Một thanh niên ra ngoài xã hội vì không có tiền mà đi bán ma túy, nếm được ngon ngọt rồi thì không ngừng lại được. Tiền bạc mê hoặc quá lớn che mắt người trẻ tuổi đó, quên mất sự nguy hiểm và vi phạm pháp luật khi bán ma túy, lại cổ động cả nhà cùng nhau bán ma túy!
Song cha mẹ y đều là nông dân lương thiện, đương nhiên không bị y nói động, ngược lại hết lời khuyên nhủ con nhưng đặt chân lên đường rẽ không khó, muốn quay về đường ngay thì khó càng thêm khó.
Gã thanh niên kia căn bản không nghe cha mẹ khuyên răn, còn phao tin bỏ nhà đi, sẽ không quay về. Cha mẹ y bất lực, đành thừa lúc y ngủ trói y lại, ép y thề từ nay về sau không bán ma túy cũng không hút nữa.
Cho dù rất phẫn nộ với đứa con không ra gì song đến cùng cũng là ruột rà máu mủ của cha mẹ, không nỡ trói dây quá chặt, kết quả chỉ một lát đã bị y cởi ra được.
Cơn tức bốc lên đầu, gã thanh niên quên mất người trước mắt là cha mẹ sinh ra nuôi nấng y, cầm dao phay chém chết cha mẹ mình, ngay cả em gái mới học cấp hai cũng không bỏ qua.
Sự kiện này trở thành mồi lửa đánh vỡ tập đoàn buôn ma túy. Quân khu phái rất nhiều tinh anh trong đội đặc chủng hỗ trợ đội phòng chống ma túy truy bắt chúng. Tập đoàn ma túy lớn nhất miền nam này, dưới sự truy lùng nghiêm ngặt của đội phòng chống ma túy cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Nhưng bọn đầu não của chúng lại chạy thoát! Từ Vân Nam đến Quảng Đông lại đến Hải Nam, trốn đủ ba tỉnh, tuyến đường chạy trốn của chúng chẳng hề có quy luật nào nhưng lần này đội phòng chống ma túy quyết tâm bắt cho bằng được chúng, vì thế bám chặt theo sau không tha.
Lục Diệp úp sấp trên nền đất lầy lội ẩm ướt, người mặc đồ ngụy trang dày cộp. Sinh vật có độc trong rừng mưa thật sự quá nhiều, cho dù hiện tại nhiệt độ đã vượt qua ba mươi, anh cũng không dám cởi đồ ra.
Anh ngẩng đầu nhìn về chỗ sâu trong rừng mưa, tầm nhìn mới tiến được mấy bước đã bị cây cối um tùm che khuất. Góa phụ đen phương Nam [5] cần mẫn chăng tơ trên một cành cây bên trên, thỉnh thoảng có chim chóc lướt qua mang theo hơi nóng, đều khiến đám nhện phòng bị giở chân lên.
Trong rừng mưa này có quá nhiều quá nhiều nguy hiểm, dù là thi thoảng sơ ý đụng phải hoa cỏ cây lá gì đó, đều có thể là nguyên nhân dẫn tới tử vong.
Lúc Lục Diệp tiếp nhận nhiệm vụ này, cấp trên có lệnh, tận lực là được. Anh siết chặt cây súng trong tay, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người lính đặc chủng chung quanh anh, giọng nói trầm thấp vang lên trong rừng mưa “Sợ không?”
Khôi hài! Những binh lính này có thể trở thành tinh anh trong tinh anh, có người nào chưa từng giãy giụa trên lằn ranh sinh tử đâu? Sợ? Bao nhiêu năm rồi không biết cái từ đó viết như thế nào nữa!
“Sếp, anh nói đi!”
“Vậy được”, Lục Diệp dán sát tai vào bộ đàm, mặt mày trơ khấc “Kiểm tra kỹ bộ đàm và đạn dược của mình,” Anh dừng một lát, khí thế đột ngột trầm xuống “Đuổi theo!”
Hai ngày hai đêm truy kích liên tục không ngừng, trùm ma túy phía trước rõ ràng đã lộ ra mệt mỏi, tốc độ chạy trốn chậm lại dần dần nhưng Lục Diệp biết, thời điểm này không thể thả lỏng, chó cùng rứt giậu, anh chưa bao giờ quên câu này.
“A!!!” Ngay lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng thét thảm thiết, Lục Diệp rung lên, dẫn binh tức tốc xông tới chỗ đó!
Phục kích đã kết thúc, tiếp theo cần phải hành động như sấm rền chớp giật!
“Câm miệng!” Kim Hưng bịt miệng Kim Lợi, hung tợn cảnh cáo bên tai gã. Hiện tại bọn chúng đã đi tới bước đường cùng, nếu đám lính kia đuổi tới, bọn chúng xong thật rồi!
“Mau bám theo!” Kim Hưng túm cánh tay em mình chạy vào sâu trong rừng mưa. Bọn chúng trốn lâu lắm rồi, tiến vào rừng mưa cũng đã hai ngày, từ hơn ba mươi người ban đầu hiện giờ còn không đến mười người. Cánh rừng mưa này như một con mãnh thú hung tàn, há to cái mồm nuốt chửng từng người từng người một.
“Anh, anh…” Gã thanh niên mới chừng hai mươi khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, hoảng sợ chỉ vào chân mình, cả người run rẩy cơ hồ không đứng vững được “Đỉa, đỉa!”
Kim Hưng biến sắc, khom người trực tiếp kéo ống quần Kim Lợi lên, hình ảnh đập vào mắt tức thì làm gã tê dại từ đầu tới chân.
Hai con đỉa đen bóng béo múp đang dán trên chân Kim Lợi, trong đó một con đã chui nửa thân vào mạch máu gã, còn một con đang cắn chết cứng trên chân gã, ra sức chui vào trong. Chân Kim Lợi đã sưng to gấp đôi bình thường.
“Đi mau! Muốn chết à?” Đằng trước bỗng nhiên truyền tới một giọng khản đặc.
Kim Hưng nghiến răng “Đại ca, chúng em…”
Nói chưa xong, chỉ nghe ‘đoàng’, một tiếng súng vang lên, một gã trung niên vẻ mặt khó chịu đang đứng cạnh Kim Lợi ngã ngửa ra đất.
Một cái lỗ máu trên đầu đang tuôn máu nhỏ giọt, óc trắng nhầy nhụa vương vãi trên đất. Mặt gã trung niên đầy máu đỏ lòm, mắt mở trừng trừng, dường như tròng mắt muốn lòi cả ra ngoài, nhìn còn khủng khiếp hơn đám đỉa bám dính kia.
Chân Kim Hưng nhũn ra, biết là xong rồi.
“Vân Thường, làm tuyệt lắm!” Lục phu nhân lau nước mắt ứa ra nơi khóe, trong mắt xẹt qua một chút khốc liệt “Nhà họ Lục chúng ta tuyệt đối không cho người khác ăn hiếp không công như thế! Mẹ còn định ra mặt giùm con đó, há há há.” Nói rồi không nhịn được lại phì cười.
Vân Thường xấu hổ đỏ mặt, hai ngón tay trắng mịn níu chéo áo Lục phu nhân năn nỉ, “Mẹ, đừng nói nữa mà.” Cô không cố ý ói lên người Bùi Văn Văn, lúc đó tự dưng lại buồn nôn, vốn định chạy ra ngoài, ai ngờ Bùi Văn Văn cứ chắn trước mặt không đi, thật tình cô không nhịn được.
Cô chẳng cảm thấy xả giận gì, chỉ là trước mặt bao nhiêu người mà ói lên người cô ta như thế, xấu hổ quá. May mà mắt cô không thấy, bằng không chỉ có nước tìm cái lỗ chui vào.
“Rồi rồi, mẹ không nói nữa.” Lục phu nhân vỗ về mặt Vân Thường, nín cười, kế đó có phần lo âu: “Hai ngày nay con ói hai lần rồi, đi bệnh viện kiểm tra thôi, có phải lúc tai nạn va vào đâu không?”
Vấn đề này Vân Thường cũng đã nghĩ qua, có điều ngoại trừ buồn nôn ra, chỉ hơi choáng đầu, không có triệu chứng nào khác nữa, ăn được ngủ được, hẳn là không vấn đề gì. Thật tình cô không muốn đi bệnh viện. Ở đó cô đã trải qua quá nhiều lần sinh ly tử biệt rồi, lần nào vào bệnh viện cũng mất mấy ngày thần kinh mới đỡ căng thẳng.
“Không đâu ạ. Con khỏe lắm mà, chắc là tại hoảng quá.” Vân Thường lắc đầu, vẫn không chịu đi bệnh viện “Mẹ, mẹ đừng lo, nói không chừng ói lần này xong sẽ hết thôi.”
Lục phu nhân nhìn cô quở trách “Con bé này, sao mà cứng đầu thế hả. Mẹ nói với con rồi đó,” Lục phu nhân dừng một chút nói tiếp “Còn ói nữa thì nói gì cũng phải đi bệnh viện cho mẹ.”
Vân Thường gật đầu, mỉm cười vâng dạ.
Đang nói chuyện, đột nhiên Vân Thường cảm thấy dưới chân nhột nhột, cô khom lưng sờ sờ, kêu thử một tiếng “Đại Mao?”
Dứt lời liền cảm giác tay mình âm ấm, Đại Mao đang thè lưỡi liếm tay cô. Vân Thường bị nó liếm nhột nhạt, rụt tay bồng Đại Mao lên ôm.
“Ồ? Hình như nặng thêm rồi.” Hai tay cô sờ sờ trên người Đại Mao, dường như đang xác nhận mấy cái xương giơ ra của nó đã thụt về hay chưa.
Lục phu nhân cũng thò tay sờ đầu Đại Mao “Đừng tưởng nó nhỏ, ăn được lắm, một ngày ăn sáu bữa!” Tuy xuất thân con nhà gia giáo nhưng có lẽ vì theo thượng tướng Lục nhiều năm, mưa dầm thấm đất, Lục phu nhân cũng thích loại chó to hung dữ như chó ngao Tây Tạng này nọ, không mấy hứng thú với Samoyed cho lắm.
“Ăn nhiều tốt, thêm thịt.” Vân Thường vui vẻ nhéo lỗ tai Đại Mao, đè cái đuôi quẫy loạn của nó lại, bỗng nhiên nói với Lục phu nhân: “Mẹ, con muốn học chữ nổi.”
Lục phu nhân giật mình, lưng bất giác thẳng lên, ngay cả thượng tướng Lục cũng nhìn lại.
“Sao tự dưng lại muốn học cái đó?” Trong suy nghĩ của Lục phu nhân, bà chưa hề xem Vân Thường là người tàn tật, với lại từ đó đến nay, Lục phu nhân luôn muốn tìm cơ hội dẫn Vân Thường đi bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần, xem rốt cuộc mắt cô bị gì.
Ban đầu Vân Thường gặp tai nạn xe không hề nghiêm trọng song hai mắt đều mù, nhìn sao cũng thấy bất thường.
Nhưng Lục phu nhân cũng không dám đường đột dẫn Vân Thường đi, lỡ Vân Thường tưởng họ chê cô, thế thì có lòng tốt lại hỏng việc, nên bà mới chần chừ chưa làm.
Lần này tự nhiên Vân Thường đề xuất muốn học chữ nổi, Lục phu nhân mới sực phát hiện, mắt cô vẫn chưa nhìn thấy.
“Cũng không có gì ạ.” Vân Thường cười e thẹn “Cứ ở nhà mãi cũng buồn, cũng nên kiếm việc gì đó làm.” Nếu không cô thật sự thành đồ bỏ đi mất.
“Muốn học thì đi học!” Lục phu nhân há miệng, định nói thì bị thượng tướng Lục lườm một cái. “Ngày mai bắt đầu!”
Không hỏi lý do, không lằng nhằng, duy trì vô điều kiện như thế làm Vân Thường muốn khóc ngay tại chỗ. Từ sau khi vào nhà họ Lục, cô luôn được chăm sóc chu đáo. Bất kể là Lục Diệp hay Lục phu nhân, thậm chí thượng tướng Lục, cô đều có thể cảm nhận được sự quan tâm không được tự nhiên của họ.
Dường như mọi yêu thương cô mất đi sau khi mẹ qua đời, trong nháy mắt đua nhau quay về. Vân Thường cảm động luống cuống tay chân, họ quá tốt quá tốt với cô, tốt đến mức cô không biết báo đáp thế nào. Sợ mình làm sai gì đó khiến họ thất vọng.
Có vẻ Lục phu nhân nhìn thấu được suy nghĩ của cô, bà vuốt tóc cô thân thiết hiền lành: “Vân Thường, con không cần cảm thấy áp lực, cha mẹ ai cũng yêu con mình cả.”
Cha ruột cô không cần cô, bán cô như một món hàng, ngược lại gia đình chồng nửa đường nhặt được lại yêu thương cô như báu vật.
Vân Thường nghiêng đầu dựa vào vai Lục phu nhân, trái tim phiêu bạt chìm nổi từ sau khi mẹ ruột qua đời dường như cũng yên ổn lại, trở nên bình yên vững vàng.
Cô lại có mẹ, có ba rồi.
Lục phu nhân làm việc rất nhanh, ngay tối hôm đó đã tìm cho Vân Thường một giáo viên dạy chữ nổi, ngày mai có thể tới dạy.
Vân Thường cứ tưởng Lục phu nhân sẽ đưa cô đến trường dạy chữ nổi, ai ngờ lại mời về nhà dạy! Nghĩ cũng phải, người tinh tế như Lục phu nhân đời nào quăng cô vào một đám người chứ.
“Sếp, bọn chúng đã chui vào rừng mưa rồi.” Một người lính mặc đồ xanh lá ngụy trang nằm sấp trên đất thì thầm với Lục Diệp.
Lần này Lục Diệp vừa về bộ đội liền bị phái đi Hải Nam tiếp nhiệm vụ bắt bọn buôn ma túy. Vốn dĩ nhiệm vụ này có người phụ trách nhưng đến cuối cùng thật sự không có cách bắt được băng trùm ma túy này, vừa hay Lục Diệp quay về, cấp trên lập tức đổi người.
Băng buôn lậu ma túy này không phải buôn lậu nhỏ lẻ bình thường, mà một tập đoàn ma túy lớn chiếm cứ một dải Hải Nam, Quảng Đông, Vân Nam.
Tập đoàn buôn lậu này trước giờ vẫn là cái đinh trong mắt đội phòng chống ma túy, nề hà bọn chúng thật sự quá gian xảo, lần nào cũng chỉ bắt được vài tên tép riu, căn bản không mò được một chút thế lực trung tâm.
Nhưng lần này ở Hải Nam đã xảy ra một chuyện lớn. Một thanh niên ra ngoài xã hội vì không có tiền mà đi bán ma túy, nếm được ngon ngọt rồi thì không ngừng lại được. Tiền bạc mê hoặc quá lớn che mắt người trẻ tuổi đó, quên mất sự nguy hiểm và vi phạm pháp luật khi bán ma túy, lại cổ động cả nhà cùng nhau bán ma túy!
Song cha mẹ y đều là nông dân lương thiện, đương nhiên không bị y nói động, ngược lại hết lời khuyên nhủ con nhưng đặt chân lên đường rẽ không khó, muốn quay về đường ngay thì khó càng thêm khó.
Gã thanh niên kia căn bản không nghe cha mẹ khuyên răn, còn phao tin bỏ nhà đi, sẽ không quay về. Cha mẹ y bất lực, đành thừa lúc y ngủ trói y lại, ép y thề từ nay về sau không bán ma túy cũng không hút nữa.
Cho dù rất phẫn nộ với đứa con không ra gì song đến cùng cũng là ruột rà máu mủ của cha mẹ, không nỡ trói dây quá chặt, kết quả chỉ một lát đã bị y cởi ra được.
Cơn tức bốc lên đầu, gã thanh niên quên mất người trước mắt là cha mẹ sinh ra nuôi nấng y, cầm dao phay chém chết cha mẹ mình, ngay cả em gái mới học cấp hai cũng không bỏ qua.
Sự kiện này trở thành mồi lửa đánh vỡ tập đoàn buôn ma túy. Quân khu phái rất nhiều tinh anh trong đội đặc chủng hỗ trợ đội phòng chống ma túy truy bắt chúng. Tập đoàn ma túy lớn nhất miền nam này, dưới sự truy lùng nghiêm ngặt của đội phòng chống ma túy cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Nhưng bọn đầu não của chúng lại chạy thoát! Từ Vân Nam đến Quảng Đông lại đến Hải Nam, trốn đủ ba tỉnh, tuyến đường chạy trốn của chúng chẳng hề có quy luật nào nhưng lần này đội phòng chống ma túy quyết tâm bắt cho bằng được chúng, vì thế bám chặt theo sau không tha.
Lục Diệp úp sấp trên nền đất lầy lội ẩm ướt, người mặc đồ ngụy trang dày cộp. Sinh vật có độc trong rừng mưa thật sự quá nhiều, cho dù hiện tại nhiệt độ đã vượt qua ba mươi, anh cũng không dám cởi đồ ra.
Anh ngẩng đầu nhìn về chỗ sâu trong rừng mưa, tầm nhìn mới tiến được mấy bước đã bị cây cối um tùm che khuất. Góa phụ đen phương Nam [5] cần mẫn chăng tơ trên một cành cây bên trên, thỉnh thoảng có chim chóc lướt qua mang theo hơi nóng, đều khiến đám nhện phòng bị giở chân lên.
Trong rừng mưa này có quá nhiều quá nhiều nguy hiểm, dù là thi thoảng sơ ý đụng phải hoa cỏ cây lá gì đó, đều có thể là nguyên nhân dẫn tới tử vong.
Lúc Lục Diệp tiếp nhận nhiệm vụ này, cấp trên có lệnh, tận lực là được. Anh siết chặt cây súng trong tay, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người lính đặc chủng chung quanh anh, giọng nói trầm thấp vang lên trong rừng mưa “Sợ không?”
Khôi hài! Những binh lính này có thể trở thành tinh anh trong tinh anh, có người nào chưa từng giãy giụa trên lằn ranh sinh tử đâu? Sợ? Bao nhiêu năm rồi không biết cái từ đó viết như thế nào nữa!
“Sếp, anh nói đi!”
“Vậy được”, Lục Diệp dán sát tai vào bộ đàm, mặt mày trơ khấc “Kiểm tra kỹ bộ đàm và đạn dược của mình,” Anh dừng một lát, khí thế đột ngột trầm xuống “Đuổi theo!”
Hai ngày hai đêm truy kích liên tục không ngừng, trùm ma túy phía trước rõ ràng đã lộ ra mệt mỏi, tốc độ chạy trốn chậm lại dần dần nhưng Lục Diệp biết, thời điểm này không thể thả lỏng, chó cùng rứt giậu, anh chưa bao giờ quên câu này.
“A!!!” Ngay lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng thét thảm thiết, Lục Diệp rung lên, dẫn binh tức tốc xông tới chỗ đó!
Phục kích đã kết thúc, tiếp theo cần phải hành động như sấm rền chớp giật!
“Câm miệng!” Kim Hưng bịt miệng Kim Lợi, hung tợn cảnh cáo bên tai gã. Hiện tại bọn chúng đã đi tới bước đường cùng, nếu đám lính kia đuổi tới, bọn chúng xong thật rồi!
“Mau bám theo!” Kim Hưng túm cánh tay em mình chạy vào sâu trong rừng mưa. Bọn chúng trốn lâu lắm rồi, tiến vào rừng mưa cũng đã hai ngày, từ hơn ba mươi người ban đầu hiện giờ còn không đến mười người. Cánh rừng mưa này như một con mãnh thú hung tàn, há to cái mồm nuốt chửng từng người từng người một.
“Anh, anh…” Gã thanh niên mới chừng hai mươi khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, hoảng sợ chỉ vào chân mình, cả người run rẩy cơ hồ không đứng vững được “Đỉa, đỉa!”
Kim Hưng biến sắc, khom người trực tiếp kéo ống quần Kim Lợi lên, hình ảnh đập vào mắt tức thì làm gã tê dại từ đầu tới chân.
Hai con đỉa đen bóng béo múp đang dán trên chân Kim Lợi, trong đó một con đã chui nửa thân vào mạch máu gã, còn một con đang cắn chết cứng trên chân gã, ra sức chui vào trong. Chân Kim Lợi đã sưng to gấp đôi bình thường.
“Đi mau! Muốn chết à?” Đằng trước bỗng nhiên truyền tới một giọng khản đặc.
Kim Hưng nghiến răng “Đại ca, chúng em…”
Nói chưa xong, chỉ nghe ‘đoàng’, một tiếng súng vang lên, một gã trung niên vẻ mặt khó chịu đang đứng cạnh Kim Lợi ngã ngửa ra đất.
Một cái lỗ máu trên đầu đang tuôn máu nhỏ giọt, óc trắng nhầy nhụa vương vãi trên đất. Mặt gã trung niên đầy máu đỏ lòm, mắt mở trừng trừng, dường như tròng mắt muốn lòi cả ra ngoài, nhìn còn khủng khiếp hơn đám đỉa bám dính kia.
Chân Kim Hưng nhũn ra, biết là xong rồi.