Dứt lời, Lâm Ngạn phát hiện cả người Vân Thường cứng đờ, ngay cả tiếng nức nở nho nhỏ kia cũng như bị cái gì đó cắt đứt, đột ngột dừng lại.
Tay Lâm Ngạn siết chặt, tim như bị động tác này của cô tổn thương, vụn băng nhè thân thể anh ta mà đâm, vừa đau vừa lạnh.
Miệng đắng nghét, hầu kết lăn lên lăn xuống mấy lần, vất vả lắm mới rặn được một câu “Yên tâm, tôi… tôi đưa chị về.”
Anh ta biết cô không tin anh ta, thậm chí còn rất sợ anh ta. Là lỗi của anh ta, anh ta nhận. Anh ta sẽ không giải thích nhiều, bởi vì lúc đó quả thật anh ta có suy nghĩ xấu xa.
Đại khái là trừng phạt đi, Lâm Ngạn cúi đầu nhìn Vân Thường co mình run rẩy trong lòng, ngực nặng nề như bị đoạt hết hơi thở.
“Tôi đưa chị về nhà họ Lục.” Cánh tay Lâm Ngạn dùng sức, nhấc người Vân Thường lên, liếc mắt nhìn Bọ Cạp dở sống dở chết trong góc tường, nhấn mạnh thêm.
Vân Thường không nói chuyện, cô cứ thế co rúm trong lòng Lâm Ngạn, không biết là vì sợ hay vì không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ lặng thinh, mặc Lâm Ngạn bồng cô đi ra khỏi phòng.
Quả thật cô hãi hùng nhưng không tới mức mất tiếng. Cả đời này cô gặp phải quá quá nhiều chuyện rồi, cho dù là chuyện như hôm nay thì trước đó cũng đã có.
Đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng vẫn đủ để cô tỉnh táo suy nghĩ. Tim Lâm Ngạn đập bên tai, thình thịch thình thịch, vừa nhanh vừa gấp, thậm chí còn nhanh hơn cô.
Anh ta đi hơi chậm, bước chân nặng nhọc, dường như trong lòng đang mang sức nặng của cả thế giới.
Gió khuya rất lạnh, vừa ra khỏi cửa gió đã đập vào mặt Vân Thường, hơi lạnh thấu xương chui vào cơ thể cô. Cô cắn răng không để mình phát ra tiếng lập cập, khàn giọng nói câu đầu tiên kể từ khi thấy Lâm Ngạn tới giờ.
“Anh thả tôi xuống, tôi tự đi.”
Vân Thường không biết nên cảm kích người này hay không. Nếu hôm nay không có Lâm Ngạn, mình muốn thoát thân là chuyện không thể nào. Nhưng hễ nghĩ đến việc Lâm Ngạn đã từng làm như thế với cô, cảm kích trong lòng lập tức bị thống khổ và căm hận đập nát.
“Mắt chị không thấy, không tiện.” Giọng Lâm Ngạn không đổi, không có ý định thả Vân Thường xuống. Cứ ôm cô đi tới trước.
Lướt qua chiếc xe anh ta lái tới, bước chân hơi ngừng, do dự mấy giây cuối cùng vẫn đi tiếp.
“Giờ này rất khó bắt xe, hơi lạnh, chị kiên trì một lát.”
Đến tột cùng vẫn không bỏ được cô xuống, qua hôm nay, có lẽ mình không còn cơ hội thấy cô nữa. Lâm Ngạn hạ ác tâm, cho dù biết cô rất lạnh vẫn cố chấp ôm cô đi.
Lạnh quá, từ đầu đến chân đều lạnh, lạnh đến tim cũng run lên, Vân Thường cảm giác như hơi thở có cả vụn băng, dường như sắp đông cô thành trụ băng cứng ngắc.
Cô siết tay, hòng giữ lại chút ấm áp cuối cùng sắp tan trong lòng bàn tay.
Như vậy không được, cô không thể bệnh được! Tuyệt đối không thể! Tuy con cô còn chưa tới một tháng nhưng toàn bộ hi vọng trong đời cô đều gửi gắm cả vào sinh linh bé bỏng này.
Bản thân cô không sao nhưng tuyệt đối không thể làm con cô tổn thương!
Vân Thường nhắm mắt, hình như lấy hết dũng khí toàn thân, dùng sức dựa vào ngực Lâm Ngạn.
Động tác của cô làm cả người Lâm Ngạn run lên, tim thiếu điều vọt ra khỏi lồng ngực.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động lại gần anh ta từ sau vụ đó! Vì cử chỉ này, tối nay cho dù anh ta phải chết ở đây cũng đáng!
Lâm Ngạn ôm riết lấy Vân Thường, mừng rỡ điên cuồng bốc lên tận trời cơ hồ làm anh ta chảy nước mắt. Đáng, rất đáng!
“Vân Thường,” Đột nhiên anh ta gọi tên cô, giọng hơi run “Xin lỗi…”
Vân Thường ngẩn ra, nháy mắt hiểu được anh ta đang nói gì. Cô không trả lời, không phải không muốn tha thứ cho anh ta mà là tim cô đã bị cuộc sống mài mòn trở nên ác độc cứng rắn rồi.
Trong dự đoán, song tim vẫn đau một hồi. Lâm Ngạn bồng Vân Thường đi vào bóng đêm, trơ mắt nhìn một chiếc taxi hiếm hoi lướt qua bên cạnh.
Anh ta thích cô, rất thích.
Từ nhỏ, cô đã là người nổi tiếng trong đám bọn họ, chẳng những vì cô có một người ba xấu xa có tiếng mà còn vì thành tích và tính tình gần như hoàn mỹ của cô.
Cô giống như vầng sáng trong bóng tối, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người lớn.
Gần như tất cả người lớn lúc dạy con đều nhắc tới tên Vân Thường, giọng điệu đó, hâm mộ có, ghen tị có, tiếc rẻ cũng có.
Từ nhỏ anh ta đã phản nghịch, bị thầy cô và phụ huynh khác tới cửa vô số lần, là loại trẻ đáng ghét nhất.
Vân Thường luôn là bé ngoan xuất hiện trong miệng mẹ anh ta, đương nhiên làm anh ta ghét không thôi. Thậm chí anh ta còn ác ý nghĩ, nếu có ngày đụng phải cô trên đường, nhất định phải dằn mặt cho cô xem!
Thế mà về sau, anh ta đụng tới cô thật thì mắt dính lấy người cô không dời đi được phút nào.
Lâm Ngạn vĩnh viễn không quên tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thường. Cô mặc áo len đan tay cổ cao màu hồng, trước ngực dùng len màu móc thành một con nai con có sừng, hoạt bát lanh lợi.
Cô đường hoàng đứng trên bục giảng tự giới thiệu mình, cô nói, tớ là Vân Thường, Vân Thường trong vân tưởng y thường hoa tưởng dung [11]. Sau đó cô cười, dịu dàng, yên tĩnh, không có tính phản nghịch đặc trưng của các cô bé tuổi dậy thì, cô như dòng suối mát lành mang chút ấm áp, vừa ngọt vừa xinh lại trong trẻo, nháy mắt thấm vào lòng Lâm Ngạn.
Từ đó về sau, anh ta bắt đầu chú ý cô mọi lúc mọi nơi, thậm chí thói quen bản thân cô không tự biết anh ta cũng rõ mồn một.
Lúc cô căng thẳng sẽ sờ đỉnh đầu, gặp phải đề bài không biết giải sẽ cắn đầu bút, lên lớp lịch sử cô ghét sẽ lén lút đọc sách môn khác…
Cô luôn đứng hạng nhất, rất có duyên với mọi người, cô đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố…
Nhưng anh ta thì không có bản lĩnh theo cô lên cấp ba, anh ta bỏ học. Mới đầu là lăn lê trên con phố sau trường học, lúc may mắn sẽ thấy được cô, mặc đồng phục xanh đậm, đi cùng với mấy nữ sinh.
Bất kể lúc nào ở đâu, anh ta đều có thể nhận ra cô đầu tiên trong đám đông mặc đồng phục hệt nhau, chính xác đến bản thân anh ta cũng kinh ngạc.
Sau, cơ duyên trùng hợp suýt nữa làm anh ta phát cuồng, mẹ anh ta tái hôn, đối tượng chính là ba cô!
Anh ta không thích chút nào, bọn họ cứ như thế âm kém dương sai thành người cùng một hộ khẩu, mà cô, biến thành chị anh ta, chỉ lớn hơn anh ta hai tháng.
Mù mờ thuở thiếu thời đến yêu thầm lúc lớn, trái tim anh ta thật sự bị đoạn tình cảm không thấy ngày mai này hại khổ hại sở, cho đến khi anh ta đánh cuộc tất cả cũng muốn moi hết một bụng cay đắng ra.
Lâm Ngạn bước từng bước, nghiêm túc mà chấp nhất, giống như con đường yêu thầm bao nhiêu năm của anh ta, cho dù lại mệt lại lạnh, vẫn cố chấp bước đi.
“Vân Thường,” Anh ta căng thẳng nuốt nước miếng. Nói đi, nói tất cả với cô ấy, bắt đầu từ ngày đầu tiên thích cô, nói hết tất cả cho cô nghe.
“Tôi…”
Anh ta há miệng, vừa nói được một chữ, trước mắt đột nhiên xẹt qua ánh đèn xe sáng choang, chói lóa làm mắt anh ta không mở lên được. Cánh tay anh ta căng ra, định nhích qua một bên thì nghe tiếng phanh xe khẩn cấp.
Bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít điếc tai. Tiếp đó, Lâm Ngạn chỉ cảm thấy một trận gió lạnh ùa tới, giây sau, người trong lòng đã bị kẻ nhào tới cướp mất.
“Vân Thường…” Lục Diệp ôm cứng Vân Thường, miệng thì thào tên cô, dường như chỉ như vậy mới gửi được nỗi lo và đau lòng của bản thân vào lòng cô vậy.
“Em sao rồi? Lão có hành hạ em không? Có đánh em không?” Lục Diệp trước giờ không phải người lắm lời, lần này thật sự là lo lắng quá mức, từng vấn đề như bắp rang bắn ra bên ngoài.
Nghe giọng Lục Diệp, sự bình tĩnh giả vờ cả đêm của Vân Thường tức tốc sụp đổ, suy cho cùng vẫn là phụ nữ, gặp phải loại chuyện này sao không sợ cho được.
Cô ôm riết lấy cổ Lục Diệp, vùi đầu vào ngực anh, lặng lẽ chảy nước mắt.
Ngực nhanh chóng ướt đẫm, cô khóc làm tim Lục Diệp run theo. Hận không thể đau thay cô, thương tâm thay cô. Nhưng anh không biết an ủi, chỉ đành dùng sức siết cô vào lòng mình, nói tẻ ngắt: “Đừng khóc, đừng khóc, anh đây, anh đây, ngoan…”
Lâm Ngạn đứng đằng sau ngây ngốc nhìn Lục Diệp và Vân Thường, tim như bị kim đâm, đau nhói. Phải rồi, cô không cần, cho dù ở đâu, lúc nào, cô cũng không cần anh ta.
Quá khứ cô kiên cường, có thể tự chống chọi tất cả, hiện giờ, cô có chồng thương cô, cũng có người nhà mới, hình như anh ta… không cách nào chen vào cuộc sống của cô được.
“Chúng ta về nhà, không khóc.”
“Anh sẽ không tha cho lão! Đừng khóc, lạnh không? Lên xe thôi.”
“Nghe lời nào, đừng khóc nữa, em khóc anh khổ sở lắm…”
…
Người đàn ông kia nhất định rất yêu cô, an ủi vụng về như thế ngay cả anh ta cũng nghe ra được đau lòng ẩn chứa trong đó. Lâm Ngạn quay đầu, chùi mắt, loạng choạng đi xa dần.
Cô sẽ sống rất tốt, tốt hơn Vân Quang Phương, hơn mẹ anh ta, hơn anh ta, mà anh ta… cả đời này đã định sẵn chỉ có thể ở đằng xa lặng lẽ nhìn cô, mãi mãi… từ nhỏ cho tới bây giờ.
Trong xe mở điều hòa, vừa ấm vừa dễ chịu, chỉ một lát đã xua tan hơi lạnh trên người Vân Thường. Lục Diệp ngồi trên ghế lái, không lái xe ngay mà ôm riết lấy Vân Thường, thỉnh thoảng lại vuốt tóc cô dỗ dành.
Vân Thường khóc xong trong lòng cũng dễ chịu đôi chút, chỉ là vừa mệt vừa mỏi, dựa vào người Lục Diệp, không mở mắt lên nổi nữa.
Lục Diệp phát giác tình trạng hiện giờ của cô, liền rón rén đặt cô lên ghế ngồi, thắt dây an toàn cho cô, chuẩn bị lái xe về nhà.
Có chuyện gì đợi cô khỏe lại rồi nói.
Vân Thường mơ mơ màng màng đang định ngủ, bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, ngẩng phắt lên “Lục Diệp, em trai em… Lâm Ngạn cứu em ra, cậu ta còn ở bên ngoài, anh đưa cậu ta một đoạn.”
Lục Diệp ừ một tiếng, đẩy cửa xuống xe, ngoài trời tối đen, xe chạy đêm mở đèn xe rít gió lướt qua, mang theo một trận gió lạnh.
Anh nương ánh đèn đường tù mù nhìn chung quanh, trên đường vắng ngắt, trừ ánh đèn neon chớp nháy ra nào thấy bóng người.
Tay Lâm Ngạn siết chặt, tim như bị động tác này của cô tổn thương, vụn băng nhè thân thể anh ta mà đâm, vừa đau vừa lạnh.
Miệng đắng nghét, hầu kết lăn lên lăn xuống mấy lần, vất vả lắm mới rặn được một câu “Yên tâm, tôi… tôi đưa chị về.”
Anh ta biết cô không tin anh ta, thậm chí còn rất sợ anh ta. Là lỗi của anh ta, anh ta nhận. Anh ta sẽ không giải thích nhiều, bởi vì lúc đó quả thật anh ta có suy nghĩ xấu xa.
Đại khái là trừng phạt đi, Lâm Ngạn cúi đầu nhìn Vân Thường co mình run rẩy trong lòng, ngực nặng nề như bị đoạt hết hơi thở.
“Tôi đưa chị về nhà họ Lục.” Cánh tay Lâm Ngạn dùng sức, nhấc người Vân Thường lên, liếc mắt nhìn Bọ Cạp dở sống dở chết trong góc tường, nhấn mạnh thêm.
Vân Thường không nói chuyện, cô cứ thế co rúm trong lòng Lâm Ngạn, không biết là vì sợ hay vì không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ lặng thinh, mặc Lâm Ngạn bồng cô đi ra khỏi phòng.
Quả thật cô hãi hùng nhưng không tới mức mất tiếng. Cả đời này cô gặp phải quá quá nhiều chuyện rồi, cho dù là chuyện như hôm nay thì trước đó cũng đã có.
Đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng vẫn đủ để cô tỉnh táo suy nghĩ. Tim Lâm Ngạn đập bên tai, thình thịch thình thịch, vừa nhanh vừa gấp, thậm chí còn nhanh hơn cô.
Anh ta đi hơi chậm, bước chân nặng nhọc, dường như trong lòng đang mang sức nặng của cả thế giới.
Gió khuya rất lạnh, vừa ra khỏi cửa gió đã đập vào mặt Vân Thường, hơi lạnh thấu xương chui vào cơ thể cô. Cô cắn răng không để mình phát ra tiếng lập cập, khàn giọng nói câu đầu tiên kể từ khi thấy Lâm Ngạn tới giờ.
“Anh thả tôi xuống, tôi tự đi.”
Vân Thường không biết nên cảm kích người này hay không. Nếu hôm nay không có Lâm Ngạn, mình muốn thoát thân là chuyện không thể nào. Nhưng hễ nghĩ đến việc Lâm Ngạn đã từng làm như thế với cô, cảm kích trong lòng lập tức bị thống khổ và căm hận đập nát.
“Mắt chị không thấy, không tiện.” Giọng Lâm Ngạn không đổi, không có ý định thả Vân Thường xuống. Cứ ôm cô đi tới trước.
Lướt qua chiếc xe anh ta lái tới, bước chân hơi ngừng, do dự mấy giây cuối cùng vẫn đi tiếp.
“Giờ này rất khó bắt xe, hơi lạnh, chị kiên trì một lát.”
Đến tột cùng vẫn không bỏ được cô xuống, qua hôm nay, có lẽ mình không còn cơ hội thấy cô nữa. Lâm Ngạn hạ ác tâm, cho dù biết cô rất lạnh vẫn cố chấp ôm cô đi.
Lạnh quá, từ đầu đến chân đều lạnh, lạnh đến tim cũng run lên, Vân Thường cảm giác như hơi thở có cả vụn băng, dường như sắp đông cô thành trụ băng cứng ngắc.
Cô siết tay, hòng giữ lại chút ấm áp cuối cùng sắp tan trong lòng bàn tay.
Như vậy không được, cô không thể bệnh được! Tuyệt đối không thể! Tuy con cô còn chưa tới một tháng nhưng toàn bộ hi vọng trong đời cô đều gửi gắm cả vào sinh linh bé bỏng này.
Bản thân cô không sao nhưng tuyệt đối không thể làm con cô tổn thương!
Vân Thường nhắm mắt, hình như lấy hết dũng khí toàn thân, dùng sức dựa vào ngực Lâm Ngạn.
Động tác của cô làm cả người Lâm Ngạn run lên, tim thiếu điều vọt ra khỏi lồng ngực.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động lại gần anh ta từ sau vụ đó! Vì cử chỉ này, tối nay cho dù anh ta phải chết ở đây cũng đáng!
Lâm Ngạn ôm riết lấy Vân Thường, mừng rỡ điên cuồng bốc lên tận trời cơ hồ làm anh ta chảy nước mắt. Đáng, rất đáng!
“Vân Thường,” Đột nhiên anh ta gọi tên cô, giọng hơi run “Xin lỗi…”
Vân Thường ngẩn ra, nháy mắt hiểu được anh ta đang nói gì. Cô không trả lời, không phải không muốn tha thứ cho anh ta mà là tim cô đã bị cuộc sống mài mòn trở nên ác độc cứng rắn rồi.
Trong dự đoán, song tim vẫn đau một hồi. Lâm Ngạn bồng Vân Thường đi vào bóng đêm, trơ mắt nhìn một chiếc taxi hiếm hoi lướt qua bên cạnh.
Anh ta thích cô, rất thích.
Từ nhỏ, cô đã là người nổi tiếng trong đám bọn họ, chẳng những vì cô có một người ba xấu xa có tiếng mà còn vì thành tích và tính tình gần như hoàn mỹ của cô.
Cô giống như vầng sáng trong bóng tối, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người lớn.
Gần như tất cả người lớn lúc dạy con đều nhắc tới tên Vân Thường, giọng điệu đó, hâm mộ có, ghen tị có, tiếc rẻ cũng có.
Từ nhỏ anh ta đã phản nghịch, bị thầy cô và phụ huynh khác tới cửa vô số lần, là loại trẻ đáng ghét nhất.
Vân Thường luôn là bé ngoan xuất hiện trong miệng mẹ anh ta, đương nhiên làm anh ta ghét không thôi. Thậm chí anh ta còn ác ý nghĩ, nếu có ngày đụng phải cô trên đường, nhất định phải dằn mặt cho cô xem!
Thế mà về sau, anh ta đụng tới cô thật thì mắt dính lấy người cô không dời đi được phút nào.
Lâm Ngạn vĩnh viễn không quên tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thường. Cô mặc áo len đan tay cổ cao màu hồng, trước ngực dùng len màu móc thành một con nai con có sừng, hoạt bát lanh lợi.
Cô đường hoàng đứng trên bục giảng tự giới thiệu mình, cô nói, tớ là Vân Thường, Vân Thường trong vân tưởng y thường hoa tưởng dung [11]. Sau đó cô cười, dịu dàng, yên tĩnh, không có tính phản nghịch đặc trưng của các cô bé tuổi dậy thì, cô như dòng suối mát lành mang chút ấm áp, vừa ngọt vừa xinh lại trong trẻo, nháy mắt thấm vào lòng Lâm Ngạn.
Từ đó về sau, anh ta bắt đầu chú ý cô mọi lúc mọi nơi, thậm chí thói quen bản thân cô không tự biết anh ta cũng rõ mồn một.
Lúc cô căng thẳng sẽ sờ đỉnh đầu, gặp phải đề bài không biết giải sẽ cắn đầu bút, lên lớp lịch sử cô ghét sẽ lén lút đọc sách môn khác…
Cô luôn đứng hạng nhất, rất có duyên với mọi người, cô đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố…
Nhưng anh ta thì không có bản lĩnh theo cô lên cấp ba, anh ta bỏ học. Mới đầu là lăn lê trên con phố sau trường học, lúc may mắn sẽ thấy được cô, mặc đồng phục xanh đậm, đi cùng với mấy nữ sinh.
Bất kể lúc nào ở đâu, anh ta đều có thể nhận ra cô đầu tiên trong đám đông mặc đồng phục hệt nhau, chính xác đến bản thân anh ta cũng kinh ngạc.
Sau, cơ duyên trùng hợp suýt nữa làm anh ta phát cuồng, mẹ anh ta tái hôn, đối tượng chính là ba cô!
Anh ta không thích chút nào, bọn họ cứ như thế âm kém dương sai thành người cùng một hộ khẩu, mà cô, biến thành chị anh ta, chỉ lớn hơn anh ta hai tháng.
Mù mờ thuở thiếu thời đến yêu thầm lúc lớn, trái tim anh ta thật sự bị đoạn tình cảm không thấy ngày mai này hại khổ hại sở, cho đến khi anh ta đánh cuộc tất cả cũng muốn moi hết một bụng cay đắng ra.
Lâm Ngạn bước từng bước, nghiêm túc mà chấp nhất, giống như con đường yêu thầm bao nhiêu năm của anh ta, cho dù lại mệt lại lạnh, vẫn cố chấp bước đi.
“Vân Thường,” Anh ta căng thẳng nuốt nước miếng. Nói đi, nói tất cả với cô ấy, bắt đầu từ ngày đầu tiên thích cô, nói hết tất cả cho cô nghe.
“Tôi…”
Anh ta há miệng, vừa nói được một chữ, trước mắt đột nhiên xẹt qua ánh đèn xe sáng choang, chói lóa làm mắt anh ta không mở lên được. Cánh tay anh ta căng ra, định nhích qua một bên thì nghe tiếng phanh xe khẩn cấp.
Bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít điếc tai. Tiếp đó, Lâm Ngạn chỉ cảm thấy một trận gió lạnh ùa tới, giây sau, người trong lòng đã bị kẻ nhào tới cướp mất.
“Vân Thường…” Lục Diệp ôm cứng Vân Thường, miệng thì thào tên cô, dường như chỉ như vậy mới gửi được nỗi lo và đau lòng của bản thân vào lòng cô vậy.
“Em sao rồi? Lão có hành hạ em không? Có đánh em không?” Lục Diệp trước giờ không phải người lắm lời, lần này thật sự là lo lắng quá mức, từng vấn đề như bắp rang bắn ra bên ngoài.
Nghe giọng Lục Diệp, sự bình tĩnh giả vờ cả đêm của Vân Thường tức tốc sụp đổ, suy cho cùng vẫn là phụ nữ, gặp phải loại chuyện này sao không sợ cho được.
Cô ôm riết lấy cổ Lục Diệp, vùi đầu vào ngực anh, lặng lẽ chảy nước mắt.
Ngực nhanh chóng ướt đẫm, cô khóc làm tim Lục Diệp run theo. Hận không thể đau thay cô, thương tâm thay cô. Nhưng anh không biết an ủi, chỉ đành dùng sức siết cô vào lòng mình, nói tẻ ngắt: “Đừng khóc, đừng khóc, anh đây, anh đây, ngoan…”
Lâm Ngạn đứng đằng sau ngây ngốc nhìn Lục Diệp và Vân Thường, tim như bị kim đâm, đau nhói. Phải rồi, cô không cần, cho dù ở đâu, lúc nào, cô cũng không cần anh ta.
Quá khứ cô kiên cường, có thể tự chống chọi tất cả, hiện giờ, cô có chồng thương cô, cũng có người nhà mới, hình như anh ta… không cách nào chen vào cuộc sống của cô được.
“Chúng ta về nhà, không khóc.”
“Anh sẽ không tha cho lão! Đừng khóc, lạnh không? Lên xe thôi.”
“Nghe lời nào, đừng khóc nữa, em khóc anh khổ sở lắm…”
…
Người đàn ông kia nhất định rất yêu cô, an ủi vụng về như thế ngay cả anh ta cũng nghe ra được đau lòng ẩn chứa trong đó. Lâm Ngạn quay đầu, chùi mắt, loạng choạng đi xa dần.
Cô sẽ sống rất tốt, tốt hơn Vân Quang Phương, hơn mẹ anh ta, hơn anh ta, mà anh ta… cả đời này đã định sẵn chỉ có thể ở đằng xa lặng lẽ nhìn cô, mãi mãi… từ nhỏ cho tới bây giờ.
Trong xe mở điều hòa, vừa ấm vừa dễ chịu, chỉ một lát đã xua tan hơi lạnh trên người Vân Thường. Lục Diệp ngồi trên ghế lái, không lái xe ngay mà ôm riết lấy Vân Thường, thỉnh thoảng lại vuốt tóc cô dỗ dành.
Vân Thường khóc xong trong lòng cũng dễ chịu đôi chút, chỉ là vừa mệt vừa mỏi, dựa vào người Lục Diệp, không mở mắt lên nổi nữa.
Lục Diệp phát giác tình trạng hiện giờ của cô, liền rón rén đặt cô lên ghế ngồi, thắt dây an toàn cho cô, chuẩn bị lái xe về nhà.
Có chuyện gì đợi cô khỏe lại rồi nói.
Vân Thường mơ mơ màng màng đang định ngủ, bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, ngẩng phắt lên “Lục Diệp, em trai em… Lâm Ngạn cứu em ra, cậu ta còn ở bên ngoài, anh đưa cậu ta một đoạn.”
Lục Diệp ừ một tiếng, đẩy cửa xuống xe, ngoài trời tối đen, xe chạy đêm mở đèn xe rít gió lướt qua, mang theo một trận gió lạnh.
Anh nương ánh đèn đường tù mù nhìn chung quanh, trên đường vắng ngắt, trừ ánh đèn neon chớp nháy ra nào thấy bóng người.