_Khi sự tỉnh táo trở lại, tôi mở mắt ra và nhìn thật lâu vào gương mặt người đàn ông tôi yêu. Vẻ mặt Christian thật dịu dàng, âu yếm. Anh cọ mũi vào mũi tôi, chống mình trên khuỷu tay, bàn tay nắm lấy tay. Anh gieo một nụ hôn thoảng nhẹ mơn trớn lên môi tôi rồi buông người lùi lại.
“Anh đã rất nhớ nó,” anh nói trong hơi thở.
“Em cũng thế,” tôi thì thào.
Anh đỡ lấy cằm tôi và hôn tôi mãnh liệt. Một nụ hôn đầy đam mê và cầu khẩn - mà cầu khẩn điều gì nhỉ? Tôi không biết. Nó khiến tôi không thở nổi.
“Đừng xa anh nữa nhé,” anh khẩn nài, nhìn sâu vào mắt tôi, nghiêm túc.
“Vâng,” tôi thì thầm mỉm cười với anh. Nụ cười đáp lại của anh thật rạng ngời; sự khuây khỏa, niềm hân hoan, và cả niềm sung sướng trẻ con hòa quyện trong một ánh nhìn quyến rũ có thể làm tan chảy những trái tim lạnh giá nhất. “Cảm ơn anh vì chiếc Ipad.”
“Lời cảm ơn của em được chấp nhận, Anastasia.”
“Anh thích nhất bài hát nào trong đó?”
“Nào, chuyện đó nói sau.” Anh cười toe toét. “Nấu cho anh thứ gìđi, cô gái hư. Anh sắp chết đói rồi đây,” anh nói thêm, đột ngột ngồi dậy và kéo tôi dậy theo.
“Gái hư ư?” Tôi cười khúc khích.
“Gái hư. Nào, nấu ăn đi, làm ơn.”
“Vì lời đề nghị của ngài quá dễ thương, đức vua ạ, nên em sẽ đi nấu ngay đây.”
Khi lồm cồm bò ra khỏi giường, tôi làm chệch đi chiếc gối, để lộ ra quả bóng hình chiếc trực thăng đã xì hơi bên dưới. Christian với lấy nó và nhìn chằm chằm vào tôi vẻ không hiểu.
“Đó là quả bóng của em,” tôi nói, cảm thấy một quyền sở hữu rõ rệt trong khi với lấy chiếc áo choàng và quấn quanh người. Trời đất ạ... sao anh ấy lại tìm thấy nó nhỉ?
“Trên giường em ư?” anh lẩm bẩm.
“Vâng.” Mặt tôi đỏ bừng. “Nó nằm với em cho có bầu có bạn.”
“Charlie Tango thật may mắn,” anh nói trong sự ngạc nhiên.
Vâng, em đa cảm thế đấy, Grey, vì em yêu anh.
“Quả bóng của em đấy,” tôi nhắc lại và quay gót hướng về phía bếp, để lại anh với nụ cười ngốc miệng đến tận mang tai.
CHRISTIAN VÀ TÔI NGỒI trên tấm thảm Ba Tư của Kate, ăn món gà xào nấm bằng bát sứ và đũa, rồi nhắp chút rượu trắng Pinot Grigio ướp lạnh. Christian tựa người vào đi văng, tóc tai rối bời sau trận mây mưa, cặp chân dài duỗi thẳng trước mặt. Anh đang mặc quần jean và áo sơ mi, và chỉ thế thôi. Buena Vista Social Club đang ngân nga một giai điệu êm ái từ chiếc iPod của Christian.
“Ngon đấy,” anh vừa ăn vừa nói vẻ tán thưởng.
Tôi ngồi khoanh chân cạnh anh, ăn ngấu nghiến trong cơn đói điên cuồng, đồng thời chiêm ngưỡng bàn chân trần của anh.
“Em luôn là người nấu ăn trong nhà mà. Kate nấu không ngon cho lắm.”
“Mẹ em dạy em đấy à?”
“Không hẳn,” tôi giễu cợt. “Đến khi em biết để ý đến
chuyện học nấu ăn thì mẹ em đã sống với ông Chồng Số Ba ở tận Manstield, Texas cơ. Còn Ray, ừm, nếu không vì em thì có lẽ ông ấy đã sống cả đời bằng bánh mì nướng mua ngoài hàng rồi.”
Christian nhìn chằm chằm xuống tôi. “Sao em không sống ở Texas với mẹ?”
“Chồng bà, steve, và em... không hợp nhau cho lắm. Và em cũng nhớ ượng Ray nữa. Cuộc hôn nhân của mẹ em với steve không kéo dài lâu. Có lẽ bà bắt đầu biết suy nghĩ sáng suốt hơn. Bà không bao giờ nói về ông ta,” tôi lặng lẽ thêm vào. Tôi nghĩ đó là một góc tối trong cuộc đời mẹ mà chúng tôi chưa bao giờ nhắc tới.
“Vì thế em ở Washington với dượng?”
“Em sống chẳng được mấy ngày ở Texas. Rồi em trở về với dượng Ray.”
“Nghe như em trông nom ông ấy ý nhỉ,” anh nói dịu dàng.
“Có lẽ thế,” tôi nhún vai.
“Lúc nào em cũng chăm lo cho người khác.”
Có một sắc thái trong giọng anh khiến tôi chú ý, tôi liếc lên nhìn anh.
“Gì thế?” Tôi hỏi, giật mình bởi vẻ mặt dè chừng của anh.
“Anh muốn chăm lo cho em.” Mắt anh sáng lên với một cảm xúc không tên.
Nhịp tim của tôi ngừng hẳn.
“Em nhận thấy rồi,” tôi thì thầm. “Anh chỉ làm điều đó theo một cách lạ lùng thôi.”
Đôi lông mày anh cau lại. “Đó là cách duy nhất mà anh biết.”
“Em vẫn còn điên tiết chuyện anh mua lại SIP.”
Anh mỉm cười. “Anh biết, nhưng cái sự điên rồ của em, bé yêu ạ, không ngăn được anh đâu.”
“Em biết nói gì với đồng nghiệp, với Jack đây?”
Anh nheo mắt. “Tên ngốc đó tốt hơn nên biết coi chừng.”
“Christian!” Tôi la lên. “Anh ta là sếp em đấy.”
Miệng Christian mím lại thành một đường khắc nghiệt. Trông anh y hệt một cậu học sinh cứng cổ cứng đầu.
“Đừng nói cho họ biết,” anh nói.
“Đừng nói cho họ biết gì?”
“Rằng anh sở hữu SIP. Những phần chính của bản hợp đồng vừa được ký hôm qua. Tin tức bị phong tỏa trong bốn tuần trong khi ban quản lý của SIP thực hiện một vài thay đổi.”
“Ồ... không biết em có bị sa thải không nhỉ?” Tôi hỏi, hoảng hốt.
“Anh thật lòng nghi ngờ điều đó,” Christian nhăn nhó nói, cố kìm nén nụ cười.
Tôi quắc mắt. “Nếu em nghỉ và tìm một công việc khác, anh có mua tiếp công ty đó không?”
“Em không nghĩ đến chuyện xin nghỉ, đúng không?” vẻ mặt anh thay đổi, lại trở nên dè chừng lần nữa.
“Có lẽ thế. Em không chắc anh sẽ cho em nhiều lựa chọn.”
“Có, anh sẽ mua tiếp công ty đó.” Anh cương quyết.
Tôi lại quắc mắt với anh. Tôi đang ở trong một thế trận cầm chắc phần chiến bại.
“Anh có thấy anh đang trở thành một cô bảo mẫu năng nổ quá mức không?”
“Có. Anh nhận thức được đầy đủ về chuyện này mà.”
“Anh đi mà sai bảo bác sỹ Flynn ấy,” tôi lẩm bẩm.
Christian đặt chiếc bát nhẵn thín xuống và nhìn tôi dửng dưng. Tôi thở dài. Tôi không muốn tranh luận nữa. Đứng dậy, tôi với lấy bát của anh.
“Anh có muốn tráng miệng không?”
“Cuối cùng em cũng có một ý tưởng hay!” Anh nói, nở một nụ cười dâm đãng.
“Không phải tráng miệng em đâu.” Sao lại không phải là mình nhỉ? Nữ Thần Ham Muốn trong tôi bừng tỉnh từ giấc ngủ lơ mơ và ngồi thẳng lên, dỏng tai nghe ngóng.
“Thật à?” Nụ cười của Christian càng rộng hơn. “Anh nghĩ chúng mình có thể có vài trò thú vị hơn đấy.”
Gì cơ? Tôi ngây người nhìn chằm chằm vào anh khi anh uyển chuyển đứng lên.
“Anh ở lại đây được không?” Anh hỏi.
“Ý anh là sao?”
“Cả đêm ấy.”
“Em cho là có.”
“Tốt.”
Cơ thể tôi thực sự náo loạn.
muốn trói em lại.”
Ồ. “Được rồi,” tôi thì thầm.
“Chỉ tay em thôi. Vào giường. Anh cần em nằm yên.”
“Được rồi,” tôi lại thì thầm, không thể nghĩ về thứ gì nữa. Anh thong thả bước về phía tôi, không rời mắt khỏi tôi. “Chúng ta sẽ dùng thứ này.” Anh nắm lấy dây áo choàng của tôi, và với một sự chậm rãi hoàn hảo như trêu ngươi, anh tháo nơ thắt, nhẹ nhàng kéo nó ra khỏi tấm áo.
Áo choàng của tôi mở ra khi tôi đứng như tê liệt dưới ánh nhìn nóng bỏng của anh. Sau một thoáng, anh gạt tấm áo ra khỏi vai tôi. Nó rơi xuống và xếp thành đống dưới chân tôi, khiến tôi đứng trần truồng trước mặt anh. Anh vuốt ve gương mặt tôi bằng những khớp ngón tay, sự động chạm của anh âm vang trong tôi ở tận miền sâu thẳm nhất.
TÔI NẰM CUỘN TRÒN trong vòng tay anh trên lớp ga trải giường dính nhớp. Thân trước của anh áp sát vào lưng tôi, mũi anh vùi vào tóc tôi.
“Điều em cảm thấy về anh khiến em lo sợ,” tôi thì thầm.
Anh nằm yên. “Anh cũng thế, bé yêu ạ,” anh lặng lẽ nói.
“Nếu anh rời bỏ em thì sao?” Ý nghĩ ấy thật khủng khiếp.
“Anh sẽ không đi đâu cả. Anh nghĩ anh chưa bao giờ cảm thấy đủ với em, Anastasia.”
Tôi quay lại và nhìn anh đăm đăm. Vẻ mặt anh chân thành, nghiêm túc. Tôi nghiêng người và tặng anh một nụ hôn thật dịu dàng. Anh mỉm cười rồi với tới vén tóc tôi ra sau tai.
“Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác như lúc em rời bỏ anh, Anastasia. Anh thà làm bất cứ chuyện gì còn hơn phải cảm thấy như thế lần nữa.” Giọng anh nghe thật buồn, thậm chí còn lạc đi.
Tôi lại hôn anh. Tôi muốn làm gì đó cho tâm trạng chúng tôi sáng sủa hơn, nhưng anh đã làm điều đó.
“Ngày mai em sẽ cùng anh tới dự bữa tiệc mùa hè do bố anh tổ chức chứ? Nó kiểu như một bữa tiệc gây quỹ từ thiện thường niên. Anh đã nói với ông là anh sẽ đến.”
Tôi mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
“Tất nhiên là em sẽ đến rồi.” Ôi, khỉ thật. Tôi chả có bộ cánh nào để diện cả.
“Sao thế?”
“Không sao.”
“Nói cho anh đi,” anh khăng khăng.
“Em chẳng biết mặc gì.”
Ngay tức khắc Christian trông không thoải mái.
“Đừng có dở hơi thế, anh vẫn còn giữ tất cả đám áo váy cho em ở nhà mà. Chắc chắn phải có vài bộ đầm trong đó.”
Tôi mím môi. “Thế ư?” Tôi lẩm bẩm, giọng có phần chế nhạo. Tôi không muốn gây chiến với anh đêm nay. Tôi cần phải đi tắm cái đã.
CÔ GÁI TRÔNG GIỐNG Y TÔI đang đứng bên ngoài SIP. Đợi đã - cô ta chính là tôi. Tôi trông nhợt nhạt và bẩn thỉu trong bộ quần áo dường như quá rộng; tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ta, còn cô ta đang mặc quần áo của tôi - khỏe mạnh và hạnh phúc.
“Cô có thứ gì mà tôi không có nhỉ?” Tôi hỏi cô ta.
“Cô là ai?”
“Tôi chẳng là ai cả... Cô là ai? Cô cũng chẳng là ai cả, đúng không...?”
“Vậy chúng ta là một đôi - đừng nói ra nhé, họ sẽ đuổi chúng ta đi, cô biết đấy...” Cô ta mỉm cười, một nụ cười ma quỷ chậm rãi hiện ra trên mặt cô ta, nó rùng rợn đến nỗi tôi khóc thét lên.
“CHÚA ƠI, ANA!” Christian đang lay lay tôi dậy.
Tôi bấn loạn. Mình đang ờ nhà... trong bóng tối... trên giường với Christian. Tôi lắc lắc đầu, cố giũ sạch tâm trí.
“Bé yêu, em ổn không? Em đang mơ thấy ác mộng đấy.”
“Ồ.”
Anh bật đèn lên và chúng tôi chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ. Anh nhìn chằm chằm xuống tôi, gương mặt hằn lên nỗi lo âu.
“Cô gái,” tôi thì thầm.
“Gì thế? Cô gái nào?” Anh hỏi dịu dàng.
“Có một cô gái đứng ngoài trụ sở SIP khi em đi làm về chiều nay. Cô ta trông giống em... nhưng cũng không hẳn.”
Christian nín lặng, khi ánh sáng từ chiếc đèn đầu giường sáng hơn, tôi thấy mặt anh xanh xám.
“Lúc nào?” Anh khẽ hỏi, vẻ hoang mang. Anh đã ngồi dậy, nhìn đăm đăm xuống tôi.
“Khi em đi làm về chiều nay,” tôi nhắc lại. “Anh có biết cô ta là ai không?”
“Có.” Anh lùa một bàn tay qua tóc.
“Là ai vậy?”
Miệng Christian mím lại thành một đường khắc nghiệt, nhưng anh không nói gì.
“Là ai?” Tôi hối thúc.
“Là Leila.”
Tôi nuốt xuống. Một người phục tùng trước kia! Tôi nhớ Christian đã từng nhắc về cô ta trước khi chúng tôi đi tàu lượn. Đột nhiên, từ anh toát ra sự căng thẳng. Hẳn là có chuyện gì đó.
“Cô gái đã lưu bài hát ‘Toxic’ vào iPod của anh?”
Anh lo lắng liếc về phía tôi.
“Ừ,” anh nói. “Cô ta có nói gì không?”
“Cô ta nói, ‘Cô có thứ gì mà tôi không có nhỉ?’ và khi em hỏi cô ta là ai, cô ta nói, ‘Chẳng là ai cả’.”
Christian nhắm mắt như thể che giấu nỗi đau. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô ta có ý nghĩa thế nào với anh?
Da đầu tôi râm ran như có kim châm khi adrenaline dâng lên khắp cơ thể tôi. Nếu cô ta có ý nghĩa rất nhiều với anh ấy thì sao? Nhỡ anh ấy đang nhớ cô ta? Mình biết quá ít về quá khứ của anh ấy... ừm, về những mối quan hệ của anh ấy. Chắc chắn cô ta cũng có một bản hợp đồng, và cô ta đã làm được những điều anh muốn, vui vẻ trao cho anh những thứ anh cần.
Ôi không - khi mà mình không thể. Ý nghĩ đó khiến tôi buồn nôn.
Trèo ra khỏi giường, Christian mặc quần vào và hướng ra phòng khách. Liếc về phía chiếc đồng hồ báo thức, tôi nhận ra đã năm giờ sáng. Tôi lăn xuống khỏi giường, mặc áo sơ mi trắng của anh vào rồi đi theo anh.
Khỉ thật, anh đang nói chuyện điện thoại.
“Đúng, bên ngoài SIP, ngày hôm qua... lúc sẩm tối,” anh lặng lẽ nói. Anh quay lại thì thấy tôi đang đi về phía bếp bèn hỏi luôn, “Chính xác là mấy giờ?”
“Khoảng sáu giờ kém mười,” tôi lẩm bẩm. Anh đang gọi cho người quái nào vào giờ này thế nhỉ? Leila đã làm gì? Anh đang cung cấp thông tin cho ai đố qua điện thoại, vẫn không rời mắt khỏi tôi, vẻ mặt bí ẩn và hết sức nghiêm túc.
“Hãy tìm ra bằng cách nào... Đúng rồi... Tôi không nói thế, nhưng tôi đã không nghĩ cô ta có thể làm chuyện này.” Anh nhắm mắt như thể đang đau đớn. “Tôi không biết mọi chuyện sẽ dẫn tới đâu... Phải, tôi sẽ nói chuyện với cô ta... ừ... Tôi biết... Hãy tìm hiểu và báo lại cho tôi. Chỉ cần tìm cô ta, Welch - cô ta đang gặp khó khăn. Tìm cô ta đi.” Rồi anh ngắt máy.
“Anh có muốn uống trà không?” Tôi hỏi. Trà là phép giải của dượng Ray cho mọi cơn khủng hoảng và là thứ duy nhất ông ấy có thể pha ngon trong bếp. Tôi đổ đầy ấm nước.
“Thực lòng anh muốn trở lại giường.” Ánh mắt của Christian cho thấy anh làm thế không phải để ngủ.
“Ừm, em thì cần một chút trà. Anh có muốn uống với em một tách không?” Tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Tôi sẽ không bị đánh lạc hướng bởi sex.
Anh nóng nảy lùa tay qua tóc. “Ừ, cho anh một tách,” anh nói, nhưng tôi biết anh đang cáu giận.
Tôi đặt ấm đun nước lên lò và cặm cụi với bộ ám tách uống trà. Nỗi lo âu của tôi đã vọt lên DEFCON cấp độ 1[1]. Anh có định nói cho tôi rắc rối này không? Hay là tôi sẽ phải lần mò ra?
[1] DEFCON (viết tắt của Detense Readiness Condition) là tình trạng sẵn sàng phòng vệ hay tình trạng báo động quân sự của quân đội Hoa Kỳ, gồm 5 cấp độ. Cấp độ 1 là mạnh nhất, báo động sắp có chiến tranh hạt nhân.
Tôi cảm thấy ánh mắt của anh hướng về phía mình - cảm thấy nỗi bất an của anh, và nỗi tức giận của anh như sờ thấy được. Tôi liếc lên, mắt anh thấp thoáng ánh lo sợ.
“Chuyện gì vậy?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Anh lắc đầu.
“Anh không định nói cho em sao?”
Anh thở dài rồi nhắm mắt lại. “Không.”
“Tại sao?”
“Vì chuyện này không liên quan đến em. Anh không muốn em vướng vào.”
“Nó không nên liên quan đến em, nhưng nó đã liên quan rồi đấy. Cô ta đã tìm thấy em và bắt chuyện với em bên ngoài nơi em làm việc. Sao cô ta biết em chứ? Sao cô ta biết em làm việc ở đâu? Em nghĩ mình có quyền được biết chuyện gì đang diễn ra.”
Christian lại lùa tay qua tóc, từ anh toát ra sự bứt rứt thất vọng như thể trong anh đang có một cuộc chiến nội tâm nào đó.
“Kìa anh?” Tôi hỏi nhẹ nhàng.
Miệng anh mím lại thành một đường khắc nghiệt, và anh đảo mắt.
“Được rồi,” anh nói, nhún nhường. “Anh không biết sao cô ta lại tìm được em. Có thể do bức ảnh chúng ta chụp tại Portland, anh không biết nữa.” Anh lại thở dài, và tôi có cảm giác nỗi thất vọng của anh là hướng vào chính anh.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi, rót nước sôi vào ấm trà trong khi anh đi tới đi lui. Sau một hồi anh tiếp tục.
“Khi chúng mình đang ở Georgia, Leila đã trở lại căn hộ của anh không báo trước và gây chuyện trước mặt Gail.”
“Gail?”
“Bà Jones.”
“Anh nói ‘gây chuyện’ là sao?”
Anh nhìn tôi, cân nhắc.
“Nói cho em đi. Anh đang giấu em điều gì phải không?” Giọng tôi nôn nóng hơn tôi cảm thấy.
Christian chớp mắt nhìn tôi, ngạc nhiên. “Ana, anh...” anh ngừng lại.
“Nào?”
Anh thở dài chịu thua. “Cô ta cố gắng rạch tay mình.”
“Ôi không!” Thảo nào cổ tay cô ta phải băng bó.
“Gail đưa cô ta tới bệnh viện. Nhưng Leila đã bỏ trốn trước khi anh đến đó.”
Tào lao quá. Chuyện này là sao nhỉ? Tự tử ư? Tại sao chứ?
“Ông bác sĩ tâm thần nhìn thấy cô ta đã nói đó là một kiểu kêu cứu điển hình, ông ta không tin cô ta thực sự gặp nguy hiểm, mà chỉ là một dạng ảo giác tự vẫn, ông ta gọi như thế. Nhưng anh không thấy thuyết phục lắm. Anh đang cố gắng tìm ra cô ta để giúp đỡ cô ta chút ít.”
“Cô ta có nói gì với bà Jones không?”
Christian nhìn tôi rất lâu. Trông anh thực sự không thoải mái.
“Không nhiều lắm,” cuối cùng anh cũng nói, nhưng tôi biết anh không kể với tôi mọi chuyện.
Tôi tự làm mình xao lãng với việc rót trà vào tách. Vậy là Leila muốn quay lại cuộc sống của Christian và chọn cách cố gắng tự tử để thu hút sự chú ý của anh ấy sao? Trời... hãi thật. Nhưng hiệu quả đấy. Christian đã rời Georgia để về tìm cô ta, nhưng cô ta đã biến mất trước khi anh về kịp? Kỳ cục thật.
“Anh không tìm được cô ta? Thế còn gia đình cô ta đâu?”
“Họ không biết cô ta ở đâu. Cả chồng cô ta cũng vậy.”
“Chồng ư?”
“Ừ,” anh lơ đãng nói, “cô ta đã lấy chồng được hai năm rồi.”
Gì cơ? “Vậy là cô ta quan hệ với anh trong khi đã có chồng?” Trời đất ơi. Anh đúng là không có giới hạn nào cả.
“Không! Chúa lòng lành, không. Cô ta quan hệ với anh từ hồi ba năm trước. Sau đó cô ta bỏ đi và chẳng bao lâu sau thì lấy gã này.”
Ồ. “Vậy tại sao bây giờ cô ta lại cố gắng khiến anh chú ý?”
Anh lắc đầu buồn bã. “Anh không biết. Tất cả những gì anh có thể tìm ra là cô ta đã bỏ gã chồng ăn bám từ khoảng bốn tháng trước rồi.”
“Để em hiểu cho thông nhé. Từ ba năm trước cô ta không làm người phục tùng của anh nữa?”
“Khoảng hai năm rưỡi.”
“Và cô ta muốn nữa?”
“Ừ.”
“Nhưng anh thì không?”
“Em biết mà.”
“Vì thế cô ta bỏ anh?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao giờ cô ta lại tìm đến anh?”
“Anh không biết.” Tông giọng của anh cho tôi biết ít nhất anh cũng có một giả định nào đó.
“Nhưng anh ngờ rằng...”
Mắt anh nheo lại trong cơn giận dữ thấy rõ. “Anh ngờ rằng cô ta định làm điều gì đó với em.”
Tôi ư? Cô ta muốn gì ở tôi đây? “Cô có thứ gì mà tôi không có nhỉ?”
Tôi chằm chằm nhìn anh, nửa thân trên để trần đẹp long lanh. Tôi có anh ấy; anh ấy là của tôi. Đó là những gì mà tôi có, dù cô ta cũng có mái tóc sẫm màu và làn da trắng như tôi. Tôi cau mày trước ý nghĩ này. Phải rồi... mình có thứ gì mà cô ta không có nhỉ?
“Sao hôm qua em không nói cho anh biết, bé yêu?” Anh hỏi dịu dàng.
“Em đã quên mất cô ta.” Tôi nhún vai biện bạch. “Anh biết đấy, tan sở xong là em đi uống mừng vụ kết thúc tuần làm việc đầu tiên. Rồi anh xuất hiện ở quán bar, với màn diễu võ dương... testosterone[2] với Jack, và rồi chúng ta ở đây. Chuyện kia thế là trôi tuột khỏi tâm trí của em. Anh có thói quen khiến em quên hết mọi sự mà.”
[2] Kích thích tố sinh dục nam.
“Diễu võ dương testosterone?” Môi anh cong lên.
“Vâng. Cái màn hạ bệ lẫn nhau ấy.”
“Anh sẽ cho em biết thế nào là diễu võ dương testosterone.”
“Anh không muốn một tách trà sao?”
“Không, Anastasia, anh không muốn.”
Đôi mắt anh bùng cháy, thiêu đốt tôi với ánh nhìn anh-muốn-em-và-anh-muốn-em-ngay-bây-giờ. Chết dẫm... sao mà nóng bỏng đến vậy.
“Quên cô ta đi. Lại đây nào.” Nói rồi anh đưa tay ra.
Nữ Thần Ham Muốn trong tôi lộn một cú ba vòng trên không xuống sàn nhà khi tôi nắm lấy bàn tay ấy.
TÔI TỈNH DẬY, QUÁ ẤM ÁP, và tôi vòng tay ôm lấy một Christian trần như nhộng. Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, anh vẫn ôm chặt lấy tôi. Ánh bình minh dìu dịu xuyên qua rèm cửa. Đầu tôi ngả vào ngực anh, chân tôi gác lên chân anh, còn tay tôi vòng qua bụng anh.
Tôi rướn đầu lên, sợ mình có thể làm anh thức giấc. Trông anh thật trẻ trung và thư thái trong giấc ngủ, và anh là của tôi.
Hừm... Với tới, tôi ngập ngừng vuốt ve ngực anh, lướt ngón tay qua lớp lông mỏng, mà anh vẫn không cựa quậy. Tôi vẫn không thể hoàn toàn tin được điều này. Anh ấy thực sự là của tôi - trong một vài khoảnh khắc quý giá hơn. Tôi nghiêng mình qua rồi nhẹ nhàng hôn lên một vết sẹo của anh. Anh khẽ rên lên nhưng không thức giấc, tôi mỉm cười. Tôi hôn thêm lần nữa và mắt anh mở ra.
“Chào anh,” tôi cười toe toét, cảm thấy thật tội lỗi.
“Chào em,” anh thận trọng đáp lại. “Em đang làm gì đấy?”
“Ngắm anh.” Tôi lướt ngón tay xuống vệt lông dưới bụng anh. Anh chộp lấy tay tôi, nheo mắt lại, rồi nở một nụ cười thư-thái-rạng-ngời-đậm-chất-Christian, và tôi thở phào. Cú chạm bí mật của tôi vẫn là bí mật.
Ôi... sao anh không cho em chạm vào anh nhỉ?
Đột ngột, anh lật người đè lên trên, ấn tôi xuống lớp đệm, tay giữ chặt lấy tay tôi cảnh cáo. Rồi anh cọ mũi vào mũi tôi.
“Tôi nghĩ cô thức dậy là để có ý đồ đen tối, quý cô Steele,” anh buộc tội, nhưng nụ cười vẫn đọng trên môi.
“Em thích được thức dậy với ý đồ đen tối bên anh.”
“Em ư?” Anh hỏi và đặt một nụ hôn phớt lên môi tôi. “Yêu hay là ăn sáng nào?” Mắt anh sẫm lại nhưng vẫn lấp lánh ánh hài hước. Vật cương cứng của anh đi sâu vào trong tôi, và tôi nâng hạ thân lên để gặp anh.
“Lựa chọn sáng suốt đấy,” anh lẩm bẩm bên cổ tôi, trong khi lướt môi hôn xuống ngực tôi.
TÔI ĐỨNG BÊN TỦ QUẦN Áo, nhìn đăm đăm vào gương, cố gắng vuốt ve mái tóc để trông nó ra hồn một tí - thực sự thì nó chỉ quá dài. Tôi đang mặc quần jean và áo phông, còn Christian vừa tắm táp sạch sẽ xong, đang mặc quần áo phía sau. Tôi nhìn như dán mắt vào cơ thể anh đầy thèm muốn.
“Anh có thường tập thể hình không?” Tôi hỏi.
“Ngày nào anh cũng tập,” anh vừa nói vừa cài khuy quần.
“Anh tập những gì?”
“Chạy, nâng tạ, quyền cước.” Anh nhún vai.
“Quyền cước?”
“Ừ, anh có thầy dạy riêng, một đấu thủ từng dự Olympic tên là Claude. Anh ta rất cừ. Em sẽ thích anh ta đấy.”
Tôi quay lại nhìn chằm chằm khi anh bắt đầu cài khuy chiếc sơ mi trắng.
“Anh nói em sẽ thích anh ta nghĩa là sao?”
“Em sẽ thích anh ta làm thầy dạy của mình.”
“Sao em lại cần một thầy dạy riêng? Em có anh giữ cho thân hình em vừa vặn rồi mà.”
Christian thong thả bước tới rồi vòng tay ôm lấy tôi, đôi mắt tối sẫm gặp mắt tôi trong gương.
“Nhưng bé yêu ạ, anh muốn em ‘vừa vặn’ với những gì anh ấp ủ trong đầu. Anh cần em đủ mạnh để trụ vững.”
Mặt tôi nóng bừng khi những kỷ niệm từ căn phòng giải trí ùa về. Phải... Căn Phòng Đỏ ấy thật khiến cho người ta kiệt sức. Anh sắp để tôi trở lại đó sao? Tôi có muốn trở lại đó không nhỉ?
Dĩ nhiên là cậu muốn rồi! Nữ Thần Ham Muốn trong tôi hét tống lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám mê hoặc nhưng khó dò ấy.
“Em biết là em muốn mà,” anh nói rành rọt.
Tôi lại đỏ bừng mặt, và cái ý nghĩ khó chịu rằng Leila có thể trụ vững không mời mà trườn vào đầu óc tôi một cách đáng ghét. Tôi mím môi lại làm Christian phải nhíu mày.
“Sao thế?” Anh hỏi, lo lắng.
“Không sao.” Tôi lắc đầu. “Được rồi, em sẽ gặp Claude.”
“Thật ư?” Gương mặt Christian bừng sáng lên vẻ sửng sốt khó tin. Biểu lộ ấy khiến tôi bật cười. Như thể anh ấy vừa trúng xổ số vậy, dù chắc chắn Christian chẳng bao giờ mua đến một tấm vé - anh cần đến nó làm gì chứ.
“Vâng, giời ạ - nếu điều đó khiến anh hạnh phúc,” tôi ra vẻ giễu cợt.
Anh siết chặt vòng tay và hôn lên má tôi. “Em không biết được đâu,” anh thì thầm. “Vậy... hôm nay em muốn làm gì nào?” Anh rúc mũi vào cổ tôi, khiến toàn thân tôi râm ran lên từng đợt ngọt ngào.
“Em muốn đi cắt tóc, và... ừm, em phải ra ngân hàng đổi séc để mua một chiếc xe.”
“À,” anh nói ra vẻ đã biết và cắn môi. Một tay buông tôi ra, anh lục tìm trong túi quần jean và giơ ra chiếc chìa khóa cô nàng Audi bé bỏng của tôi.
“Nó đây,” anh nói khẽ, vẻ ngập ngừng.
“Nó đây? Ý anh là sao?” Mẹ ơi. Giọng tôi nghe có vẻ giận dữ. Chết tiệt. Tôi đang giận dữ. Làm sao anh ấy dám!
“Taylor đã mang nó về ngày hôm qua.”
Tôi há miệng, rồi ngậm lại, và rồi lặp lại quy trình ấy, không nói nổi tiếng nào. Anh ấy đang trả chiếc xe lại cho tôi. Chết tiệt ngàn lần. Sao tôi không đoán ra điều này từ trước nhỉ?
Được rồi, hai người đều có thể chơi được trò này. Tôi lục tìm trong túi quần sau và lôi ra chiếc phong bì đựng tờ séc của anh.
“Đây, cái này là của anh.”
Christian nhìn tôi vẻ giễu cợt, rồi khi nhận ra chiếc phong bì, anh giơ cả hai tay lên mà bỏ đi.
“Ồ không. Đây là tiền của em.”
“Không. Em sẽ mua lại chiếc xe đó từ anh.”
Vẻ mặt Christian thay đổi hoàn toàn. Giận dữ - phải, cơn giận dữ quét qua mặt anh.
“Không, Anastasia. Tiền của em, xe của em.”
“Không, Christian. Tiền của em, xe của anh, em sẽ mua nó từ anh.”
“Anh đã tặng chiếc xe đó cho em như một món quà nhân ngày tốt nghiệp.”
“Nếu anh tặng em một chiếc bút - nó sẽ là một món quà tốt nghiệp phù hợp. Nhưng anh đã trao cho em cả một chiếc Audi.”
“Em có thực lòng muốn tranh cãi về chuyện này không?”
“Không.”
“Tốt - chìa khóa đây.” Anh đặt chúng lên nóc tủ đồ.
“Ý em không phải là thế!”
“Kết thúc tranh luận, Anastasia. Đừng có thúc ép anh.”
Tôi trừng trừng nhìn anh, và rồi nảy ra một ý. Cầm chiếc phong bì, tôi xé nó làm tư rồi bỏ những gì chứa bên trong vào thùng rác. Ồ, cảm giác thật sướng.
Christian nhìn tôi bình thản, nhưng tôi biết mình vừa châm một ngòi nổ và tốt hơn hết nên tránh thật xa. Anh vuốt cằm.
“Cô, luôn luôn đầy thách thức, quý cô Steele ạ.” Anh nói tỉnh khô, rồi quay gót và hiên ngang bước sang phòng khác. Đây không phải là phản ứng mà tôi mong chờ. Tôi đang tham gia vào trận chiến Armageddon[3] thực sự. Tôi nhìn đăm đăm vào gương và nhún vai, quyết định buộc túm tóc thành kiểu đuôi ngựa phía sau.
[3] Trong Kinh Tân ước, Đức úa Trời trở lại với loài người và đánh bại lũ ác quỷ trong trận chiến Armageddon. Armageddon được coi là biểu tượng của trận chiến quyết liệt cuối cùng giữa thiện và ác.
Trí tò mò trong tôi nổi lên. Anh chàng Lắm Chiêu đang làm gì thế nhỉ? Tôi theo anh sang phòng bên thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
“Phải, hai mươi tư nghìn đô-la. Chuyển ngay.”
Anh ngẩng lên nhìn tôi, vẫn dửng dưng.
“Tối... Thứ Hai hả? Tuyệt vời... Không, thế là đủ, Andrea.” Anh gác máy cái rụp.
“Thứ Hai, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của em. Đừng có bày trò với anh.” Anh đang giận sôi, nhưng tôi không quan tâm.
“Hai mươi tư nghìn đô-la!” Tôi hầu như hét lên. “Và làm sao anh biết được số tài khoản của em?”
Cơn điên tiết của tôi làm Christian sửng sốt.
“Anh biết mọi thứ về em, Anastasia,” anh lặng lẽ nói.
“Xe của em không thể nào đáng giá hai mươi tư nghìn đô-la.”
“Anh đồng ý với em, nhưng đây là chuyện hiểu biết về thịrường, dù là em đang bán hay đang mua. Một vài kẻ điên khùng ngoài kia muốn cái xe nguy hiểm chết người đó và sẵn sàng trả bằng ấy tiền. Đó là một chiếc xe thuộc dòng cổ điển. Hãy hỏi Taylor nếu em không tin anh.”
Tôi trừng trừng nhìn anh và anh cũng trừng trừng nhìn lại, hai kẻ ngốc ngoan cố và giận dữ cùng trừng trừng nhìn nhau.
Và tôi cảm thấy nó, sức hút - dòng điện giữa chúng tôi - lúc này đang hiện hữu, hút chúng tôi lại với nhau. Đột ngột, anh chộp lấy tôi ép sát vào cánh cửa, miệng anh trên miệng tôi, đòi hỏi ngấu nghiến. Một tay anh ấn mông tôi áp vào háng anh, tay kia giữ chặt gáy tôi, kéo đầu tôi ngửa ra sau. Ngón tay tôi lùa vào tóc anh, xoắn mạnh, kéo anh về phía mình. Cơ thể anh áp chặt vào tôi, cầm tù tôi trong từng hơi thở đứt quãng. Tôi cảm thấy anh. Anh muốn tôi, và tôi say sưa quay cuồng trong niềm rạo rực khi nhận thức được anh muốn tôi đến thế nào.
“Tại sao, tại sao em luôn thách thức anh?” Anh lẩm bẩm giữa những nụ hôn nóng rực.
Máu tôi ngân nga trong huyết quản. Anh sẽ luôn gây ra hiệu ứng này lên tôi chứ? Và cả tôi cũng làm được điều đó với anh, đúng không?
“Bởi vì em có thể.” Tôi nói trong hơi thở. Tôi cảm thấy nụ cười của anh nơi cổ mình, và anh áp trán vào trán tôi.
“Chúa ơi, anh muốn chiếm lấy em ngay bây giờ, nhưng anh hết bao cao su rồi. Anh chẳng bao giờ cảm thấy đủ với em cả. Em đúng là một người đàn bà điên rồ, điên rồ.”
“Và anh đã làm em phát điên,” tôi thì thầm. “Theo mọi cách.”
Christian lắc đầu. “Đi nào. Ra ngoài ăn sáng thôi. Anh cũng biết một nơi em có thể cắt tóc đấy.”
“Okay,” tôi ưng thuận, và chỉ cần như thế, cuộc chiến của chúng tôi đã kết thúc.
“ĐỂ EM TRẢ,” tôi nhót ngay lấy tờ hóa đơn bữa sáng trước khi Christian kịp làm.
Anh trợn mắt.
“Ở quanh đây thì anh phải nhanh tay lên, Grey ạ.”
“Em nói đúng, anh phải nhanh tay,” anh nói chua chát, nhưng kỳ thực là cái giọng điệu chòng ghẹo.
“Đừng có đau khổ thế. So với sáng nay thì giờ trong túi em đã có thêm hai mươi tư nghìn đô-la rồi. Em có thể trả” - tôi liếc vào hóa đơn - “hai mươi đô-la và sáu mươi bảy xu cho bữa sáng mà.”
“Cảm ơn,” anh cấm cẳn. Ôi, cậu bé mới lớn hay hờn dỗi đã trở lại rồi.
“Giờ mình đi đâu?”
“Em thật sự muốn cắt tóc chứ?”
“Vâng, anh nhìn tóc em mà xem.”
“Với anh em rất đáng yêu. Lúc nào cũng đáng yêu hết.”
Tôi đỏ bừng mặt và nhìn chằm chằm xuống những ngón tay mảnh khảnh trong lòng. “Lại còn bữa tiệc của bố anh tối nay nữa.”
“Nhớ là tiệc black tie đấy nhé.”
“Nó được tổ chức ở đâu?”
“Ở nhà bố mẹ anh. Họ có một cái lều. Em biết đấy, công việc từ thiện.”
“Là buổi gây quỹ từ thiện kiểu gì vậy?”
Christian xoa xoa bàn tay dọc đùi, trông có vẻ không thoải mái.
“Đó là một chương trình cai nghiện dành cho những cặp vợ chồng có con nhỏ được gọi là Cùng nhau Đương đầu.”
“Nghe có vẻ là một động cơ tốt đấy,” tôi nói nhẹ nhàng.
“Nào, đi thôi.” Anh đứng dậy, chấm dứt chủ đề hội thoại này một cách hiệu quả rồi đưa tay ra. Khi tôi nắm lấy nó, anh siết chặt những ngón tay quanh ngón tay tôi.
Thật lạ lùng. Có những lúc anh rất mở lòng, nhưng còn lại thì kín như bưng. Anh đưa tôi ra khỏi nhà hàng rồi xuống phố. Buổi sáng hôm nay thật ấm áp và bình yên. Ánh mặt trời tỏa rạng, không khí ngây ngất mùi cà phê cùng mùi bánh mì mới ra lò.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Sẽ là một bất ngờ.”
Ồ, được rồi. Thực lòng thì tôi không thích những bất ngờ cho lắm.
Tôi và Christian đi qua hai dãy nhà, và những cửa hàng cửa hiệu rõ ràng không phải là nơi chúng tôi sẽ dừng chân. Tôi vẫn chưa có cơ hội khám phá chúng, nhưng nơi này thực sự chỉ cách nơi tôi ở có vài bước chân. Kate hẳn sẽ mừng rơn, vì có vô số shop thời trang nhỏ để thỏa mãn đam mê áo váy của nàng ấy. Thực sự thì tôi cũng cần mua vài chiếc chân váy nhẹ để đi làm.
Christian dừng bước trước một thẩm mỹ viện bề thế, bóng lộn và mở cửa cho tôi. Nó tên là Esclava. Đồ đạc bên trong đều bọc da và trắng bóc. Một cô gái trẻ tóc vàng trong bộ đồng phục tinh tươm đang ngồi tại bàn tiếp tân màu trắng nổi bần bật. Cô ta ngẩng lên khi chúng tôi bước vào.
“Chào buổi sáng, ngài Grey,” cô ta hồ hởi nói, sắc hồng ửng lên trên đôi má khi cô ta chớp mắt với anh. Đó là hiệu ứng Grey, nhưng cô ta biết anh! Bằng cách nào chứ?
“Chào Greta.”
Anh cũng biết cô ta. Chuyện này là sao?
“Vẫn như mọi khi ạ, thưa ngài?” Cô ta lễ phép hỏi. Cô ta đang tô son môi hồng rực.
“Không,” anh vội nói, vừa lo lắng liếc về phía tôi.
Như mọi khi? Nghĩa là thế nào?
Trời đất! Đó là Điều luật số Sáu, về cải thẩm mỹ viện chết tiệt. Tất cả những thứ bậy bạ về chuyện tẩy lông... chết tiệt!
Đây là nơi anh ấy mang tất cả những kẻ phục tùng tới? Có khi cả Leila nữa, đúng không? Tôi biết hiểu chuyện này là thế quái nào đây?
“Cô Steele sẽ nói với cô cô ấy muốn làm gì.”
Tôi trừng trừng nhìn anh. Anh ấy đang lén lút thực hiện những Luật lệ. Tôi đã đồng ý với điều khoản Chăm sóc cá nhân - và nó là đây sao?
“Tại sao lại là nơi này?” Tôi nói như rít lên.
“Anh sở hữu nơi này, và ba cái khác như thế này nữa.”
“Anh sở hữu nơi này?” Tôi há hốc miệng ngạc nhiên. Chà, thật quá bất ngờ.
“Ừ, kinh doanh ngoài lề thôi. Dù sao chăng nữa - em thích làm gì thì ở đây đều đáp ứng được tuốt. Tất cả các thể loại massage: massage Thụy Điển, xoa bóp kiểu Nhật, đá nóng, trị liệu bằng ánh sáng, tắm tảo biển, massage mặt, tất cả những trò mà phụ nữ ưa thích - mọi thứ.” Anh nhiệt tình khoa bàn tay với những ngón tay dài.
“Tẩy lông thì sao?”
Anh cười vang, “Ừ, tẩy lông nữa. Mọi chỗ,” anh thì thào vẻ bí hiểm, sung sướng trước bộ mặt bứt rứt của tôi.
Tôi nóng bừng mặt và liếc về phía Greta, người đang nhìn tôi trông đợi.
“Tôi muốn cắt tóc.”
“Dĩ nhiên rồi, cô Steele.”
Greta môi-hồng-rực mang dáng vẻ hối hả đặc trưng rất Đức khi cô ta kiểm tra màn hình máy tính.
“Franco sẽ rảnh trong năm phút nữa.”
“Franco được đấy,” Christian đảm bảo với tôi. Tôi thì đang cố gắng hiểu cho thủng chuyện này. Christian Grey, CEO, sở hữu một chuỗi thẩm mỹ viện.
Tôi lén nhìn anh, và bất chợt sắc mặt anh thay đổi - có thứ gì đó, hay ai đó vừa lọt vào tầm mắt anh. Tôi quay ra để xem anh nhìn đi đâu, và ngay phía cửa sau mỹ viện, một mái tóc vàng ánh bạch kim óng mượt xuất hiện, đóng cánh cửa lại phía sau và bắt đầu trò chuyện với một người tạo mẫu tóc.
Tóc Vàng Bạch Kim cao, làn da rám nắng, dễ thương, tuổi tác thì trạc cuối đầu ba sang đầu bốn gì đấy - cũng khó nói. Bà ta mặc bộ đồng phục giống như của Greta, nhưng màu đen. Trông bà ta thật ấn tượng. Mái tóc sáng lấp lánh như vầng hào quang, được cắt theo kiểu bob sắc sảo. Khi quay lại, bà ta bắt gặp ánh nhìn của Christian bèn mỉm cười với anh, một nụ cười rạng rỡ và ấm áp thân tình.
“Xin lỗi em,” Christian vội vã lẩm bẩm.
Anh sải bước nhanh qua phòng mỹ viện, qua đám thợ tạo mẫu tóc trong bộ đồng phục trắng tinh tươm, qua cả đám thợ học việc bên những chiếc bồn rửa, để tới chỗ bà ta, cách quá xa để tôi có thể nghe thấy họ nói những gì. Tóc Vàng Bạch Kim chào anh với vẻ mặt mến yêu thấy rõ, bà ta hôn lên cả hai bên má anh, bàn tay đặt lên cánh tay anh, và họ trò chuyện với nhau sôi nổi.
“Cô Steele?
Cô nhân viên lễ tân Greta cố gắng khiến tôi chú ý.
“Làm ơn chờ tôi một chút.” Tôi nhìn theo Christian như bị thôi miên.
Tóc Vàng Bạch Kim quay lại và nhìn thấy tôi, bèn trao cho tôi cũng một nụ cười rạng rỡ như thể biết tôi vậy. Tôi lịch sự mỉm cười đáp lại.
Christian trông có vẻ lo lắng về điều gì đó. Anh thuyết phục bà ta, và bà ta ưng thuận, giơ cả hai tay lên rồi mỉm cười với anh. Anh cũng mỉm cười với bà ta - rõ ràng họ biết nhau rát rõ. Phải chăng họ đã làm việc với nhau trong một thời gian dài? Có lẽ bà ta điều hành nơi này; trên tất cả, bà ta có một vẻ chắc chắn là rất quyền uy.
Rồi, nhận thức đánh vào đầu tôi như một quả tạ sắt. Tôi biết, từ sâu thẳm ruột gan mình, tôi biết bà ta là ai. Là người phụ nữ ấy. Ấn tượng, đứng tuổi, xinh đẹp.
Đó là quý bà Robinson.
“Anh đã rất nhớ nó,” anh nói trong hơi thở.
“Em cũng thế,” tôi thì thào.
Anh đỡ lấy cằm tôi và hôn tôi mãnh liệt. Một nụ hôn đầy đam mê và cầu khẩn - mà cầu khẩn điều gì nhỉ? Tôi không biết. Nó khiến tôi không thở nổi.
“Đừng xa anh nữa nhé,” anh khẩn nài, nhìn sâu vào mắt tôi, nghiêm túc.
“Vâng,” tôi thì thầm mỉm cười với anh. Nụ cười đáp lại của anh thật rạng ngời; sự khuây khỏa, niềm hân hoan, và cả niềm sung sướng trẻ con hòa quyện trong một ánh nhìn quyến rũ có thể làm tan chảy những trái tim lạnh giá nhất. “Cảm ơn anh vì chiếc Ipad.”
“Lời cảm ơn của em được chấp nhận, Anastasia.”
“Anh thích nhất bài hát nào trong đó?”
“Nào, chuyện đó nói sau.” Anh cười toe toét. “Nấu cho anh thứ gìđi, cô gái hư. Anh sắp chết đói rồi đây,” anh nói thêm, đột ngột ngồi dậy và kéo tôi dậy theo.
“Gái hư ư?” Tôi cười khúc khích.
“Gái hư. Nào, nấu ăn đi, làm ơn.”
“Vì lời đề nghị của ngài quá dễ thương, đức vua ạ, nên em sẽ đi nấu ngay đây.”
Khi lồm cồm bò ra khỏi giường, tôi làm chệch đi chiếc gối, để lộ ra quả bóng hình chiếc trực thăng đã xì hơi bên dưới. Christian với lấy nó và nhìn chằm chằm vào tôi vẻ không hiểu.
“Đó là quả bóng của em,” tôi nói, cảm thấy một quyền sở hữu rõ rệt trong khi với lấy chiếc áo choàng và quấn quanh người. Trời đất ạ... sao anh ấy lại tìm thấy nó nhỉ?
“Trên giường em ư?” anh lẩm bẩm.
“Vâng.” Mặt tôi đỏ bừng. “Nó nằm với em cho có bầu có bạn.”
“Charlie Tango thật may mắn,” anh nói trong sự ngạc nhiên.
Vâng, em đa cảm thế đấy, Grey, vì em yêu anh.
“Quả bóng của em đấy,” tôi nhắc lại và quay gót hướng về phía bếp, để lại anh với nụ cười ngốc miệng đến tận mang tai.
CHRISTIAN VÀ TÔI NGỒI trên tấm thảm Ba Tư của Kate, ăn món gà xào nấm bằng bát sứ và đũa, rồi nhắp chút rượu trắng Pinot Grigio ướp lạnh. Christian tựa người vào đi văng, tóc tai rối bời sau trận mây mưa, cặp chân dài duỗi thẳng trước mặt. Anh đang mặc quần jean và áo sơ mi, và chỉ thế thôi. Buena Vista Social Club đang ngân nga một giai điệu êm ái từ chiếc iPod của Christian.
“Ngon đấy,” anh vừa ăn vừa nói vẻ tán thưởng.
Tôi ngồi khoanh chân cạnh anh, ăn ngấu nghiến trong cơn đói điên cuồng, đồng thời chiêm ngưỡng bàn chân trần của anh.
“Em luôn là người nấu ăn trong nhà mà. Kate nấu không ngon cho lắm.”
“Mẹ em dạy em đấy à?”
“Không hẳn,” tôi giễu cợt. “Đến khi em biết để ý đến
chuyện học nấu ăn thì mẹ em đã sống với ông Chồng Số Ba ở tận Manstield, Texas cơ. Còn Ray, ừm, nếu không vì em thì có lẽ ông ấy đã sống cả đời bằng bánh mì nướng mua ngoài hàng rồi.”
Christian nhìn chằm chằm xuống tôi. “Sao em không sống ở Texas với mẹ?”
“Chồng bà, steve, và em... không hợp nhau cho lắm. Và em cũng nhớ ượng Ray nữa. Cuộc hôn nhân của mẹ em với steve không kéo dài lâu. Có lẽ bà bắt đầu biết suy nghĩ sáng suốt hơn. Bà không bao giờ nói về ông ta,” tôi lặng lẽ thêm vào. Tôi nghĩ đó là một góc tối trong cuộc đời mẹ mà chúng tôi chưa bao giờ nhắc tới.
“Vì thế em ở Washington với dượng?”
“Em sống chẳng được mấy ngày ở Texas. Rồi em trở về với dượng Ray.”
“Nghe như em trông nom ông ấy ý nhỉ,” anh nói dịu dàng.
“Có lẽ thế,” tôi nhún vai.
“Lúc nào em cũng chăm lo cho người khác.”
Có một sắc thái trong giọng anh khiến tôi chú ý, tôi liếc lên nhìn anh.
“Gì thế?” Tôi hỏi, giật mình bởi vẻ mặt dè chừng của anh.
“Anh muốn chăm lo cho em.” Mắt anh sáng lên với một cảm xúc không tên.
Nhịp tim của tôi ngừng hẳn.
“Em nhận thấy rồi,” tôi thì thầm. “Anh chỉ làm điều đó theo một cách lạ lùng thôi.”
Đôi lông mày anh cau lại. “Đó là cách duy nhất mà anh biết.”
“Em vẫn còn điên tiết chuyện anh mua lại SIP.”
Anh mỉm cười. “Anh biết, nhưng cái sự điên rồ của em, bé yêu ạ, không ngăn được anh đâu.”
“Em biết nói gì với đồng nghiệp, với Jack đây?”
Anh nheo mắt. “Tên ngốc đó tốt hơn nên biết coi chừng.”
“Christian!” Tôi la lên. “Anh ta là sếp em đấy.”
Miệng Christian mím lại thành một đường khắc nghiệt. Trông anh y hệt một cậu học sinh cứng cổ cứng đầu.
“Đừng nói cho họ biết,” anh nói.
“Đừng nói cho họ biết gì?”
“Rằng anh sở hữu SIP. Những phần chính của bản hợp đồng vừa được ký hôm qua. Tin tức bị phong tỏa trong bốn tuần trong khi ban quản lý của SIP thực hiện một vài thay đổi.”
“Ồ... không biết em có bị sa thải không nhỉ?” Tôi hỏi, hoảng hốt.
“Anh thật lòng nghi ngờ điều đó,” Christian nhăn nhó nói, cố kìm nén nụ cười.
Tôi quắc mắt. “Nếu em nghỉ và tìm một công việc khác, anh có mua tiếp công ty đó không?”
“Em không nghĩ đến chuyện xin nghỉ, đúng không?” vẻ mặt anh thay đổi, lại trở nên dè chừng lần nữa.
“Có lẽ thế. Em không chắc anh sẽ cho em nhiều lựa chọn.”
“Có, anh sẽ mua tiếp công ty đó.” Anh cương quyết.
Tôi lại quắc mắt với anh. Tôi đang ở trong một thế trận cầm chắc phần chiến bại.
“Anh có thấy anh đang trở thành một cô bảo mẫu năng nổ quá mức không?”
“Có. Anh nhận thức được đầy đủ về chuyện này mà.”
“Anh đi mà sai bảo bác sỹ Flynn ấy,” tôi lẩm bẩm.
Christian đặt chiếc bát nhẵn thín xuống và nhìn tôi dửng dưng. Tôi thở dài. Tôi không muốn tranh luận nữa. Đứng dậy, tôi với lấy bát của anh.
“Anh có muốn tráng miệng không?”
“Cuối cùng em cũng có một ý tưởng hay!” Anh nói, nở một nụ cười dâm đãng.
“Không phải tráng miệng em đâu.” Sao lại không phải là mình nhỉ? Nữ Thần Ham Muốn trong tôi bừng tỉnh từ giấc ngủ lơ mơ và ngồi thẳng lên, dỏng tai nghe ngóng.
“Thật à?” Nụ cười của Christian càng rộng hơn. “Anh nghĩ chúng mình có thể có vài trò thú vị hơn đấy.”
Gì cơ? Tôi ngây người nhìn chằm chằm vào anh khi anh uyển chuyển đứng lên.
“Anh ở lại đây được không?” Anh hỏi.
“Ý anh là sao?”
“Cả đêm ấy.”
“Em cho là có.”
“Tốt.”
Cơ thể tôi thực sự náo loạn.
muốn trói em lại.”
Ồ. “Được rồi,” tôi thì thầm.
“Chỉ tay em thôi. Vào giường. Anh cần em nằm yên.”
“Được rồi,” tôi lại thì thầm, không thể nghĩ về thứ gì nữa. Anh thong thả bước về phía tôi, không rời mắt khỏi tôi. “Chúng ta sẽ dùng thứ này.” Anh nắm lấy dây áo choàng của tôi, và với một sự chậm rãi hoàn hảo như trêu ngươi, anh tháo nơ thắt, nhẹ nhàng kéo nó ra khỏi tấm áo.
Áo choàng của tôi mở ra khi tôi đứng như tê liệt dưới ánh nhìn nóng bỏng của anh. Sau một thoáng, anh gạt tấm áo ra khỏi vai tôi. Nó rơi xuống và xếp thành đống dưới chân tôi, khiến tôi đứng trần truồng trước mặt anh. Anh vuốt ve gương mặt tôi bằng những khớp ngón tay, sự động chạm của anh âm vang trong tôi ở tận miền sâu thẳm nhất.
TÔI NẰM CUỘN TRÒN trong vòng tay anh trên lớp ga trải giường dính nhớp. Thân trước của anh áp sát vào lưng tôi, mũi anh vùi vào tóc tôi.
“Điều em cảm thấy về anh khiến em lo sợ,” tôi thì thầm.
Anh nằm yên. “Anh cũng thế, bé yêu ạ,” anh lặng lẽ nói.
“Nếu anh rời bỏ em thì sao?” Ý nghĩ ấy thật khủng khiếp.
“Anh sẽ không đi đâu cả. Anh nghĩ anh chưa bao giờ cảm thấy đủ với em, Anastasia.”
Tôi quay lại và nhìn anh đăm đăm. Vẻ mặt anh chân thành, nghiêm túc. Tôi nghiêng người và tặng anh một nụ hôn thật dịu dàng. Anh mỉm cười rồi với tới vén tóc tôi ra sau tai.
“Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác như lúc em rời bỏ anh, Anastasia. Anh thà làm bất cứ chuyện gì còn hơn phải cảm thấy như thế lần nữa.” Giọng anh nghe thật buồn, thậm chí còn lạc đi.
Tôi lại hôn anh. Tôi muốn làm gì đó cho tâm trạng chúng tôi sáng sủa hơn, nhưng anh đã làm điều đó.
“Ngày mai em sẽ cùng anh tới dự bữa tiệc mùa hè do bố anh tổ chức chứ? Nó kiểu như một bữa tiệc gây quỹ từ thiện thường niên. Anh đã nói với ông là anh sẽ đến.”
Tôi mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
“Tất nhiên là em sẽ đến rồi.” Ôi, khỉ thật. Tôi chả có bộ cánh nào để diện cả.
“Sao thế?”
“Không sao.”
“Nói cho anh đi,” anh khăng khăng.
“Em chẳng biết mặc gì.”
Ngay tức khắc Christian trông không thoải mái.
“Đừng có dở hơi thế, anh vẫn còn giữ tất cả đám áo váy cho em ở nhà mà. Chắc chắn phải có vài bộ đầm trong đó.”
Tôi mím môi. “Thế ư?” Tôi lẩm bẩm, giọng có phần chế nhạo. Tôi không muốn gây chiến với anh đêm nay. Tôi cần phải đi tắm cái đã.
CÔ GÁI TRÔNG GIỐNG Y TÔI đang đứng bên ngoài SIP. Đợi đã - cô ta chính là tôi. Tôi trông nhợt nhạt và bẩn thỉu trong bộ quần áo dường như quá rộng; tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ta, còn cô ta đang mặc quần áo của tôi - khỏe mạnh và hạnh phúc.
“Cô có thứ gì mà tôi không có nhỉ?” Tôi hỏi cô ta.
“Cô là ai?”
“Tôi chẳng là ai cả... Cô là ai? Cô cũng chẳng là ai cả, đúng không...?”
“Vậy chúng ta là một đôi - đừng nói ra nhé, họ sẽ đuổi chúng ta đi, cô biết đấy...” Cô ta mỉm cười, một nụ cười ma quỷ chậm rãi hiện ra trên mặt cô ta, nó rùng rợn đến nỗi tôi khóc thét lên.
“CHÚA ƠI, ANA!” Christian đang lay lay tôi dậy.
Tôi bấn loạn. Mình đang ờ nhà... trong bóng tối... trên giường với Christian. Tôi lắc lắc đầu, cố giũ sạch tâm trí.
“Bé yêu, em ổn không? Em đang mơ thấy ác mộng đấy.”
“Ồ.”
Anh bật đèn lên và chúng tôi chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ. Anh nhìn chằm chằm xuống tôi, gương mặt hằn lên nỗi lo âu.
“Cô gái,” tôi thì thầm.
“Gì thế? Cô gái nào?” Anh hỏi dịu dàng.
“Có một cô gái đứng ngoài trụ sở SIP khi em đi làm về chiều nay. Cô ta trông giống em... nhưng cũng không hẳn.”
Christian nín lặng, khi ánh sáng từ chiếc đèn đầu giường sáng hơn, tôi thấy mặt anh xanh xám.
“Lúc nào?” Anh khẽ hỏi, vẻ hoang mang. Anh đã ngồi dậy, nhìn đăm đăm xuống tôi.
“Khi em đi làm về chiều nay,” tôi nhắc lại. “Anh có biết cô ta là ai không?”
“Có.” Anh lùa một bàn tay qua tóc.
“Là ai vậy?”
Miệng Christian mím lại thành một đường khắc nghiệt, nhưng anh không nói gì.
“Là ai?” Tôi hối thúc.
“Là Leila.”
Tôi nuốt xuống. Một người phục tùng trước kia! Tôi nhớ Christian đã từng nhắc về cô ta trước khi chúng tôi đi tàu lượn. Đột nhiên, từ anh toát ra sự căng thẳng. Hẳn là có chuyện gì đó.
“Cô gái đã lưu bài hát ‘Toxic’ vào iPod của anh?”
Anh lo lắng liếc về phía tôi.
“Ừ,” anh nói. “Cô ta có nói gì không?”
“Cô ta nói, ‘Cô có thứ gì mà tôi không có nhỉ?’ và khi em hỏi cô ta là ai, cô ta nói, ‘Chẳng là ai cả’.”
Christian nhắm mắt như thể che giấu nỗi đau. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô ta có ý nghĩa thế nào với anh?
Da đầu tôi râm ran như có kim châm khi adrenaline dâng lên khắp cơ thể tôi. Nếu cô ta có ý nghĩa rất nhiều với anh ấy thì sao? Nhỡ anh ấy đang nhớ cô ta? Mình biết quá ít về quá khứ của anh ấy... ừm, về những mối quan hệ của anh ấy. Chắc chắn cô ta cũng có một bản hợp đồng, và cô ta đã làm được những điều anh muốn, vui vẻ trao cho anh những thứ anh cần.
Ôi không - khi mà mình không thể. Ý nghĩ đó khiến tôi buồn nôn.
Trèo ra khỏi giường, Christian mặc quần vào và hướng ra phòng khách. Liếc về phía chiếc đồng hồ báo thức, tôi nhận ra đã năm giờ sáng. Tôi lăn xuống khỏi giường, mặc áo sơ mi trắng của anh vào rồi đi theo anh.
Khỉ thật, anh đang nói chuyện điện thoại.
“Đúng, bên ngoài SIP, ngày hôm qua... lúc sẩm tối,” anh lặng lẽ nói. Anh quay lại thì thấy tôi đang đi về phía bếp bèn hỏi luôn, “Chính xác là mấy giờ?”
“Khoảng sáu giờ kém mười,” tôi lẩm bẩm. Anh đang gọi cho người quái nào vào giờ này thế nhỉ? Leila đã làm gì? Anh đang cung cấp thông tin cho ai đố qua điện thoại, vẫn không rời mắt khỏi tôi, vẻ mặt bí ẩn và hết sức nghiêm túc.
“Hãy tìm ra bằng cách nào... Đúng rồi... Tôi không nói thế, nhưng tôi đã không nghĩ cô ta có thể làm chuyện này.” Anh nhắm mắt như thể đang đau đớn. “Tôi không biết mọi chuyện sẽ dẫn tới đâu... Phải, tôi sẽ nói chuyện với cô ta... ừ... Tôi biết... Hãy tìm hiểu và báo lại cho tôi. Chỉ cần tìm cô ta, Welch - cô ta đang gặp khó khăn. Tìm cô ta đi.” Rồi anh ngắt máy.
“Anh có muốn uống trà không?” Tôi hỏi. Trà là phép giải của dượng Ray cho mọi cơn khủng hoảng và là thứ duy nhất ông ấy có thể pha ngon trong bếp. Tôi đổ đầy ấm nước.
“Thực lòng anh muốn trở lại giường.” Ánh mắt của Christian cho thấy anh làm thế không phải để ngủ.
“Ừm, em thì cần một chút trà. Anh có muốn uống với em một tách không?” Tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Tôi sẽ không bị đánh lạc hướng bởi sex.
Anh nóng nảy lùa tay qua tóc. “Ừ, cho anh một tách,” anh nói, nhưng tôi biết anh đang cáu giận.
Tôi đặt ấm đun nước lên lò và cặm cụi với bộ ám tách uống trà. Nỗi lo âu của tôi đã vọt lên DEFCON cấp độ 1[1]. Anh có định nói cho tôi rắc rối này không? Hay là tôi sẽ phải lần mò ra?
[1] DEFCON (viết tắt của Detense Readiness Condition) là tình trạng sẵn sàng phòng vệ hay tình trạng báo động quân sự của quân đội Hoa Kỳ, gồm 5 cấp độ. Cấp độ 1 là mạnh nhất, báo động sắp có chiến tranh hạt nhân.
Tôi cảm thấy ánh mắt của anh hướng về phía mình - cảm thấy nỗi bất an của anh, và nỗi tức giận của anh như sờ thấy được. Tôi liếc lên, mắt anh thấp thoáng ánh lo sợ.
“Chuyện gì vậy?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Anh lắc đầu.
“Anh không định nói cho em sao?”
Anh thở dài rồi nhắm mắt lại. “Không.”
“Tại sao?”
“Vì chuyện này không liên quan đến em. Anh không muốn em vướng vào.”
“Nó không nên liên quan đến em, nhưng nó đã liên quan rồi đấy. Cô ta đã tìm thấy em và bắt chuyện với em bên ngoài nơi em làm việc. Sao cô ta biết em chứ? Sao cô ta biết em làm việc ở đâu? Em nghĩ mình có quyền được biết chuyện gì đang diễn ra.”
Christian lại lùa tay qua tóc, từ anh toát ra sự bứt rứt thất vọng như thể trong anh đang có một cuộc chiến nội tâm nào đó.
“Kìa anh?” Tôi hỏi nhẹ nhàng.
Miệng anh mím lại thành một đường khắc nghiệt, và anh đảo mắt.
“Được rồi,” anh nói, nhún nhường. “Anh không biết sao cô ta lại tìm được em. Có thể do bức ảnh chúng ta chụp tại Portland, anh không biết nữa.” Anh lại thở dài, và tôi có cảm giác nỗi thất vọng của anh là hướng vào chính anh.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi, rót nước sôi vào ấm trà trong khi anh đi tới đi lui. Sau một hồi anh tiếp tục.
“Khi chúng mình đang ở Georgia, Leila đã trở lại căn hộ của anh không báo trước và gây chuyện trước mặt Gail.”
“Gail?”
“Bà Jones.”
“Anh nói ‘gây chuyện’ là sao?”
Anh nhìn tôi, cân nhắc.
“Nói cho em đi. Anh đang giấu em điều gì phải không?” Giọng tôi nôn nóng hơn tôi cảm thấy.
Christian chớp mắt nhìn tôi, ngạc nhiên. “Ana, anh...” anh ngừng lại.
“Nào?”
Anh thở dài chịu thua. “Cô ta cố gắng rạch tay mình.”
“Ôi không!” Thảo nào cổ tay cô ta phải băng bó.
“Gail đưa cô ta tới bệnh viện. Nhưng Leila đã bỏ trốn trước khi anh đến đó.”
Tào lao quá. Chuyện này là sao nhỉ? Tự tử ư? Tại sao chứ?
“Ông bác sĩ tâm thần nhìn thấy cô ta đã nói đó là một kiểu kêu cứu điển hình, ông ta không tin cô ta thực sự gặp nguy hiểm, mà chỉ là một dạng ảo giác tự vẫn, ông ta gọi như thế. Nhưng anh không thấy thuyết phục lắm. Anh đang cố gắng tìm ra cô ta để giúp đỡ cô ta chút ít.”
“Cô ta có nói gì với bà Jones không?”
Christian nhìn tôi rất lâu. Trông anh thực sự không thoải mái.
“Không nhiều lắm,” cuối cùng anh cũng nói, nhưng tôi biết anh không kể với tôi mọi chuyện.
Tôi tự làm mình xao lãng với việc rót trà vào tách. Vậy là Leila muốn quay lại cuộc sống của Christian và chọn cách cố gắng tự tử để thu hút sự chú ý của anh ấy sao? Trời... hãi thật. Nhưng hiệu quả đấy. Christian đã rời Georgia để về tìm cô ta, nhưng cô ta đã biến mất trước khi anh về kịp? Kỳ cục thật.
“Anh không tìm được cô ta? Thế còn gia đình cô ta đâu?”
“Họ không biết cô ta ở đâu. Cả chồng cô ta cũng vậy.”
“Chồng ư?”
“Ừ,” anh lơ đãng nói, “cô ta đã lấy chồng được hai năm rồi.”
Gì cơ? “Vậy là cô ta quan hệ với anh trong khi đã có chồng?” Trời đất ơi. Anh đúng là không có giới hạn nào cả.
“Không! Chúa lòng lành, không. Cô ta quan hệ với anh từ hồi ba năm trước. Sau đó cô ta bỏ đi và chẳng bao lâu sau thì lấy gã này.”
Ồ. “Vậy tại sao bây giờ cô ta lại cố gắng khiến anh chú ý?”
Anh lắc đầu buồn bã. “Anh không biết. Tất cả những gì anh có thể tìm ra là cô ta đã bỏ gã chồng ăn bám từ khoảng bốn tháng trước rồi.”
“Để em hiểu cho thông nhé. Từ ba năm trước cô ta không làm người phục tùng của anh nữa?”
“Khoảng hai năm rưỡi.”
“Và cô ta muốn nữa?”
“Ừ.”
“Nhưng anh thì không?”
“Em biết mà.”
“Vì thế cô ta bỏ anh?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao giờ cô ta lại tìm đến anh?”
“Anh không biết.” Tông giọng của anh cho tôi biết ít nhất anh cũng có một giả định nào đó.
“Nhưng anh ngờ rằng...”
Mắt anh nheo lại trong cơn giận dữ thấy rõ. “Anh ngờ rằng cô ta định làm điều gì đó với em.”
Tôi ư? Cô ta muốn gì ở tôi đây? “Cô có thứ gì mà tôi không có nhỉ?”
Tôi chằm chằm nhìn anh, nửa thân trên để trần đẹp long lanh. Tôi có anh ấy; anh ấy là của tôi. Đó là những gì mà tôi có, dù cô ta cũng có mái tóc sẫm màu và làn da trắng như tôi. Tôi cau mày trước ý nghĩ này. Phải rồi... mình có thứ gì mà cô ta không có nhỉ?
“Sao hôm qua em không nói cho anh biết, bé yêu?” Anh hỏi dịu dàng.
“Em đã quên mất cô ta.” Tôi nhún vai biện bạch. “Anh biết đấy, tan sở xong là em đi uống mừng vụ kết thúc tuần làm việc đầu tiên. Rồi anh xuất hiện ở quán bar, với màn diễu võ dương... testosterone[2] với Jack, và rồi chúng ta ở đây. Chuyện kia thế là trôi tuột khỏi tâm trí của em. Anh có thói quen khiến em quên hết mọi sự mà.”
[2] Kích thích tố sinh dục nam.
“Diễu võ dương testosterone?” Môi anh cong lên.
“Vâng. Cái màn hạ bệ lẫn nhau ấy.”
“Anh sẽ cho em biết thế nào là diễu võ dương testosterone.”
“Anh không muốn một tách trà sao?”
“Không, Anastasia, anh không muốn.”
Đôi mắt anh bùng cháy, thiêu đốt tôi với ánh nhìn anh-muốn-em-và-anh-muốn-em-ngay-bây-giờ. Chết dẫm... sao mà nóng bỏng đến vậy.
“Quên cô ta đi. Lại đây nào.” Nói rồi anh đưa tay ra.
Nữ Thần Ham Muốn trong tôi lộn một cú ba vòng trên không xuống sàn nhà khi tôi nắm lấy bàn tay ấy.
TÔI TỈNH DẬY, QUÁ ẤM ÁP, và tôi vòng tay ôm lấy một Christian trần như nhộng. Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, anh vẫn ôm chặt lấy tôi. Ánh bình minh dìu dịu xuyên qua rèm cửa. Đầu tôi ngả vào ngực anh, chân tôi gác lên chân anh, còn tay tôi vòng qua bụng anh.
Tôi rướn đầu lên, sợ mình có thể làm anh thức giấc. Trông anh thật trẻ trung và thư thái trong giấc ngủ, và anh là của tôi.
Hừm... Với tới, tôi ngập ngừng vuốt ve ngực anh, lướt ngón tay qua lớp lông mỏng, mà anh vẫn không cựa quậy. Tôi vẫn không thể hoàn toàn tin được điều này. Anh ấy thực sự là của tôi - trong một vài khoảnh khắc quý giá hơn. Tôi nghiêng mình qua rồi nhẹ nhàng hôn lên một vết sẹo của anh. Anh khẽ rên lên nhưng không thức giấc, tôi mỉm cười. Tôi hôn thêm lần nữa và mắt anh mở ra.
“Chào anh,” tôi cười toe toét, cảm thấy thật tội lỗi.
“Chào em,” anh thận trọng đáp lại. “Em đang làm gì đấy?”
“Ngắm anh.” Tôi lướt ngón tay xuống vệt lông dưới bụng anh. Anh chộp lấy tay tôi, nheo mắt lại, rồi nở một nụ cười thư-thái-rạng-ngời-đậm-chất-Christian, và tôi thở phào. Cú chạm bí mật của tôi vẫn là bí mật.
Ôi... sao anh không cho em chạm vào anh nhỉ?
Đột ngột, anh lật người đè lên trên, ấn tôi xuống lớp đệm, tay giữ chặt lấy tay tôi cảnh cáo. Rồi anh cọ mũi vào mũi tôi.
“Tôi nghĩ cô thức dậy là để có ý đồ đen tối, quý cô Steele,” anh buộc tội, nhưng nụ cười vẫn đọng trên môi.
“Em thích được thức dậy với ý đồ đen tối bên anh.”
“Em ư?” Anh hỏi và đặt một nụ hôn phớt lên môi tôi. “Yêu hay là ăn sáng nào?” Mắt anh sẫm lại nhưng vẫn lấp lánh ánh hài hước. Vật cương cứng của anh đi sâu vào trong tôi, và tôi nâng hạ thân lên để gặp anh.
“Lựa chọn sáng suốt đấy,” anh lẩm bẩm bên cổ tôi, trong khi lướt môi hôn xuống ngực tôi.
TÔI ĐỨNG BÊN TỦ QUẦN Áo, nhìn đăm đăm vào gương, cố gắng vuốt ve mái tóc để trông nó ra hồn một tí - thực sự thì nó chỉ quá dài. Tôi đang mặc quần jean và áo phông, còn Christian vừa tắm táp sạch sẽ xong, đang mặc quần áo phía sau. Tôi nhìn như dán mắt vào cơ thể anh đầy thèm muốn.
“Anh có thường tập thể hình không?” Tôi hỏi.
“Ngày nào anh cũng tập,” anh vừa nói vừa cài khuy quần.
“Anh tập những gì?”
“Chạy, nâng tạ, quyền cước.” Anh nhún vai.
“Quyền cước?”
“Ừ, anh có thầy dạy riêng, một đấu thủ từng dự Olympic tên là Claude. Anh ta rất cừ. Em sẽ thích anh ta đấy.”
Tôi quay lại nhìn chằm chằm khi anh bắt đầu cài khuy chiếc sơ mi trắng.
“Anh nói em sẽ thích anh ta nghĩa là sao?”
“Em sẽ thích anh ta làm thầy dạy của mình.”
“Sao em lại cần một thầy dạy riêng? Em có anh giữ cho thân hình em vừa vặn rồi mà.”
Christian thong thả bước tới rồi vòng tay ôm lấy tôi, đôi mắt tối sẫm gặp mắt tôi trong gương.
“Nhưng bé yêu ạ, anh muốn em ‘vừa vặn’ với những gì anh ấp ủ trong đầu. Anh cần em đủ mạnh để trụ vững.”
Mặt tôi nóng bừng khi những kỷ niệm từ căn phòng giải trí ùa về. Phải... Căn Phòng Đỏ ấy thật khiến cho người ta kiệt sức. Anh sắp để tôi trở lại đó sao? Tôi có muốn trở lại đó không nhỉ?
Dĩ nhiên là cậu muốn rồi! Nữ Thần Ham Muốn trong tôi hét tống lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám mê hoặc nhưng khó dò ấy.
“Em biết là em muốn mà,” anh nói rành rọt.
Tôi lại đỏ bừng mặt, và cái ý nghĩ khó chịu rằng Leila có thể trụ vững không mời mà trườn vào đầu óc tôi một cách đáng ghét. Tôi mím môi lại làm Christian phải nhíu mày.
“Sao thế?” Anh hỏi, lo lắng.
“Không sao.” Tôi lắc đầu. “Được rồi, em sẽ gặp Claude.”
“Thật ư?” Gương mặt Christian bừng sáng lên vẻ sửng sốt khó tin. Biểu lộ ấy khiến tôi bật cười. Như thể anh ấy vừa trúng xổ số vậy, dù chắc chắn Christian chẳng bao giờ mua đến một tấm vé - anh cần đến nó làm gì chứ.
“Vâng, giời ạ - nếu điều đó khiến anh hạnh phúc,” tôi ra vẻ giễu cợt.
Anh siết chặt vòng tay và hôn lên má tôi. “Em không biết được đâu,” anh thì thầm. “Vậy... hôm nay em muốn làm gì nào?” Anh rúc mũi vào cổ tôi, khiến toàn thân tôi râm ran lên từng đợt ngọt ngào.
“Em muốn đi cắt tóc, và... ừm, em phải ra ngân hàng đổi séc để mua một chiếc xe.”
“À,” anh nói ra vẻ đã biết và cắn môi. Một tay buông tôi ra, anh lục tìm trong túi quần jean và giơ ra chiếc chìa khóa cô nàng Audi bé bỏng của tôi.
“Nó đây,” anh nói khẽ, vẻ ngập ngừng.
“Nó đây? Ý anh là sao?” Mẹ ơi. Giọng tôi nghe có vẻ giận dữ. Chết tiệt. Tôi đang giận dữ. Làm sao anh ấy dám!
“Taylor đã mang nó về ngày hôm qua.”
Tôi há miệng, rồi ngậm lại, và rồi lặp lại quy trình ấy, không nói nổi tiếng nào. Anh ấy đang trả chiếc xe lại cho tôi. Chết tiệt ngàn lần. Sao tôi không đoán ra điều này từ trước nhỉ?
Được rồi, hai người đều có thể chơi được trò này. Tôi lục tìm trong túi quần sau và lôi ra chiếc phong bì đựng tờ séc của anh.
“Đây, cái này là của anh.”
Christian nhìn tôi vẻ giễu cợt, rồi khi nhận ra chiếc phong bì, anh giơ cả hai tay lên mà bỏ đi.
“Ồ không. Đây là tiền của em.”
“Không. Em sẽ mua lại chiếc xe đó từ anh.”
Vẻ mặt Christian thay đổi hoàn toàn. Giận dữ - phải, cơn giận dữ quét qua mặt anh.
“Không, Anastasia. Tiền của em, xe của em.”
“Không, Christian. Tiền của em, xe của anh, em sẽ mua nó từ anh.”
“Anh đã tặng chiếc xe đó cho em như một món quà nhân ngày tốt nghiệp.”
“Nếu anh tặng em một chiếc bút - nó sẽ là một món quà tốt nghiệp phù hợp. Nhưng anh đã trao cho em cả một chiếc Audi.”
“Em có thực lòng muốn tranh cãi về chuyện này không?”
“Không.”
“Tốt - chìa khóa đây.” Anh đặt chúng lên nóc tủ đồ.
“Ý em không phải là thế!”
“Kết thúc tranh luận, Anastasia. Đừng có thúc ép anh.”
Tôi trừng trừng nhìn anh, và rồi nảy ra một ý. Cầm chiếc phong bì, tôi xé nó làm tư rồi bỏ những gì chứa bên trong vào thùng rác. Ồ, cảm giác thật sướng.
Christian nhìn tôi bình thản, nhưng tôi biết mình vừa châm một ngòi nổ và tốt hơn hết nên tránh thật xa. Anh vuốt cằm.
“Cô, luôn luôn đầy thách thức, quý cô Steele ạ.” Anh nói tỉnh khô, rồi quay gót và hiên ngang bước sang phòng khác. Đây không phải là phản ứng mà tôi mong chờ. Tôi đang tham gia vào trận chiến Armageddon[3] thực sự. Tôi nhìn đăm đăm vào gương và nhún vai, quyết định buộc túm tóc thành kiểu đuôi ngựa phía sau.
[3] Trong Kinh Tân ước, Đức úa Trời trở lại với loài người và đánh bại lũ ác quỷ trong trận chiến Armageddon. Armageddon được coi là biểu tượng của trận chiến quyết liệt cuối cùng giữa thiện và ác.
Trí tò mò trong tôi nổi lên. Anh chàng Lắm Chiêu đang làm gì thế nhỉ? Tôi theo anh sang phòng bên thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
“Phải, hai mươi tư nghìn đô-la. Chuyển ngay.”
Anh ngẩng lên nhìn tôi, vẫn dửng dưng.
“Tối... Thứ Hai hả? Tuyệt vời... Không, thế là đủ, Andrea.” Anh gác máy cái rụp.
“Thứ Hai, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của em. Đừng có bày trò với anh.” Anh đang giận sôi, nhưng tôi không quan tâm.
“Hai mươi tư nghìn đô-la!” Tôi hầu như hét lên. “Và làm sao anh biết được số tài khoản của em?”
Cơn điên tiết của tôi làm Christian sửng sốt.
“Anh biết mọi thứ về em, Anastasia,” anh lặng lẽ nói.
“Xe của em không thể nào đáng giá hai mươi tư nghìn đô-la.”
“Anh đồng ý với em, nhưng đây là chuyện hiểu biết về thịrường, dù là em đang bán hay đang mua. Một vài kẻ điên khùng ngoài kia muốn cái xe nguy hiểm chết người đó và sẵn sàng trả bằng ấy tiền. Đó là một chiếc xe thuộc dòng cổ điển. Hãy hỏi Taylor nếu em không tin anh.”
Tôi trừng trừng nhìn anh và anh cũng trừng trừng nhìn lại, hai kẻ ngốc ngoan cố và giận dữ cùng trừng trừng nhìn nhau.
Và tôi cảm thấy nó, sức hút - dòng điện giữa chúng tôi - lúc này đang hiện hữu, hút chúng tôi lại với nhau. Đột ngột, anh chộp lấy tôi ép sát vào cánh cửa, miệng anh trên miệng tôi, đòi hỏi ngấu nghiến. Một tay anh ấn mông tôi áp vào háng anh, tay kia giữ chặt gáy tôi, kéo đầu tôi ngửa ra sau. Ngón tay tôi lùa vào tóc anh, xoắn mạnh, kéo anh về phía mình. Cơ thể anh áp chặt vào tôi, cầm tù tôi trong từng hơi thở đứt quãng. Tôi cảm thấy anh. Anh muốn tôi, và tôi say sưa quay cuồng trong niềm rạo rực khi nhận thức được anh muốn tôi đến thế nào.
“Tại sao, tại sao em luôn thách thức anh?” Anh lẩm bẩm giữa những nụ hôn nóng rực.
Máu tôi ngân nga trong huyết quản. Anh sẽ luôn gây ra hiệu ứng này lên tôi chứ? Và cả tôi cũng làm được điều đó với anh, đúng không?
“Bởi vì em có thể.” Tôi nói trong hơi thở. Tôi cảm thấy nụ cười của anh nơi cổ mình, và anh áp trán vào trán tôi.
“Chúa ơi, anh muốn chiếm lấy em ngay bây giờ, nhưng anh hết bao cao su rồi. Anh chẳng bao giờ cảm thấy đủ với em cả. Em đúng là một người đàn bà điên rồ, điên rồ.”
“Và anh đã làm em phát điên,” tôi thì thầm. “Theo mọi cách.”
Christian lắc đầu. “Đi nào. Ra ngoài ăn sáng thôi. Anh cũng biết một nơi em có thể cắt tóc đấy.”
“Okay,” tôi ưng thuận, và chỉ cần như thế, cuộc chiến của chúng tôi đã kết thúc.
“ĐỂ EM TRẢ,” tôi nhót ngay lấy tờ hóa đơn bữa sáng trước khi Christian kịp làm.
Anh trợn mắt.
“Ở quanh đây thì anh phải nhanh tay lên, Grey ạ.”
“Em nói đúng, anh phải nhanh tay,” anh nói chua chát, nhưng kỳ thực là cái giọng điệu chòng ghẹo.
“Đừng có đau khổ thế. So với sáng nay thì giờ trong túi em đã có thêm hai mươi tư nghìn đô-la rồi. Em có thể trả” - tôi liếc vào hóa đơn - “hai mươi đô-la và sáu mươi bảy xu cho bữa sáng mà.”
“Cảm ơn,” anh cấm cẳn. Ôi, cậu bé mới lớn hay hờn dỗi đã trở lại rồi.
“Giờ mình đi đâu?”
“Em thật sự muốn cắt tóc chứ?”
“Vâng, anh nhìn tóc em mà xem.”
“Với anh em rất đáng yêu. Lúc nào cũng đáng yêu hết.”
Tôi đỏ bừng mặt và nhìn chằm chằm xuống những ngón tay mảnh khảnh trong lòng. “Lại còn bữa tiệc của bố anh tối nay nữa.”
“Nhớ là tiệc black tie đấy nhé.”
“Nó được tổ chức ở đâu?”
“Ở nhà bố mẹ anh. Họ có một cái lều. Em biết đấy, công việc từ thiện.”
“Là buổi gây quỹ từ thiện kiểu gì vậy?”
Christian xoa xoa bàn tay dọc đùi, trông có vẻ không thoải mái.
“Đó là một chương trình cai nghiện dành cho những cặp vợ chồng có con nhỏ được gọi là Cùng nhau Đương đầu.”
“Nghe có vẻ là một động cơ tốt đấy,” tôi nói nhẹ nhàng.
“Nào, đi thôi.” Anh đứng dậy, chấm dứt chủ đề hội thoại này một cách hiệu quả rồi đưa tay ra. Khi tôi nắm lấy nó, anh siết chặt những ngón tay quanh ngón tay tôi.
Thật lạ lùng. Có những lúc anh rất mở lòng, nhưng còn lại thì kín như bưng. Anh đưa tôi ra khỏi nhà hàng rồi xuống phố. Buổi sáng hôm nay thật ấm áp và bình yên. Ánh mặt trời tỏa rạng, không khí ngây ngất mùi cà phê cùng mùi bánh mì mới ra lò.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Sẽ là một bất ngờ.”
Ồ, được rồi. Thực lòng thì tôi không thích những bất ngờ cho lắm.
Tôi và Christian đi qua hai dãy nhà, và những cửa hàng cửa hiệu rõ ràng không phải là nơi chúng tôi sẽ dừng chân. Tôi vẫn chưa có cơ hội khám phá chúng, nhưng nơi này thực sự chỉ cách nơi tôi ở có vài bước chân. Kate hẳn sẽ mừng rơn, vì có vô số shop thời trang nhỏ để thỏa mãn đam mê áo váy của nàng ấy. Thực sự thì tôi cũng cần mua vài chiếc chân váy nhẹ để đi làm.
Christian dừng bước trước một thẩm mỹ viện bề thế, bóng lộn và mở cửa cho tôi. Nó tên là Esclava. Đồ đạc bên trong đều bọc da và trắng bóc. Một cô gái trẻ tóc vàng trong bộ đồng phục tinh tươm đang ngồi tại bàn tiếp tân màu trắng nổi bần bật. Cô ta ngẩng lên khi chúng tôi bước vào.
“Chào buổi sáng, ngài Grey,” cô ta hồ hởi nói, sắc hồng ửng lên trên đôi má khi cô ta chớp mắt với anh. Đó là hiệu ứng Grey, nhưng cô ta biết anh! Bằng cách nào chứ?
“Chào Greta.”
Anh cũng biết cô ta. Chuyện này là sao?
“Vẫn như mọi khi ạ, thưa ngài?” Cô ta lễ phép hỏi. Cô ta đang tô son môi hồng rực.
“Không,” anh vội nói, vừa lo lắng liếc về phía tôi.
Như mọi khi? Nghĩa là thế nào?
Trời đất! Đó là Điều luật số Sáu, về cải thẩm mỹ viện chết tiệt. Tất cả những thứ bậy bạ về chuyện tẩy lông... chết tiệt!
Đây là nơi anh ấy mang tất cả những kẻ phục tùng tới? Có khi cả Leila nữa, đúng không? Tôi biết hiểu chuyện này là thế quái nào đây?
“Cô Steele sẽ nói với cô cô ấy muốn làm gì.”
Tôi trừng trừng nhìn anh. Anh ấy đang lén lút thực hiện những Luật lệ. Tôi đã đồng ý với điều khoản Chăm sóc cá nhân - và nó là đây sao?
“Tại sao lại là nơi này?” Tôi nói như rít lên.
“Anh sở hữu nơi này, và ba cái khác như thế này nữa.”
“Anh sở hữu nơi này?” Tôi há hốc miệng ngạc nhiên. Chà, thật quá bất ngờ.
“Ừ, kinh doanh ngoài lề thôi. Dù sao chăng nữa - em thích làm gì thì ở đây đều đáp ứng được tuốt. Tất cả các thể loại massage: massage Thụy Điển, xoa bóp kiểu Nhật, đá nóng, trị liệu bằng ánh sáng, tắm tảo biển, massage mặt, tất cả những trò mà phụ nữ ưa thích - mọi thứ.” Anh nhiệt tình khoa bàn tay với những ngón tay dài.
“Tẩy lông thì sao?”
Anh cười vang, “Ừ, tẩy lông nữa. Mọi chỗ,” anh thì thào vẻ bí hiểm, sung sướng trước bộ mặt bứt rứt của tôi.
Tôi nóng bừng mặt và liếc về phía Greta, người đang nhìn tôi trông đợi.
“Tôi muốn cắt tóc.”
“Dĩ nhiên rồi, cô Steele.”
Greta môi-hồng-rực mang dáng vẻ hối hả đặc trưng rất Đức khi cô ta kiểm tra màn hình máy tính.
“Franco sẽ rảnh trong năm phút nữa.”
“Franco được đấy,” Christian đảm bảo với tôi. Tôi thì đang cố gắng hiểu cho thủng chuyện này. Christian Grey, CEO, sở hữu một chuỗi thẩm mỹ viện.
Tôi lén nhìn anh, và bất chợt sắc mặt anh thay đổi - có thứ gì đó, hay ai đó vừa lọt vào tầm mắt anh. Tôi quay ra để xem anh nhìn đi đâu, và ngay phía cửa sau mỹ viện, một mái tóc vàng ánh bạch kim óng mượt xuất hiện, đóng cánh cửa lại phía sau và bắt đầu trò chuyện với một người tạo mẫu tóc.
Tóc Vàng Bạch Kim cao, làn da rám nắng, dễ thương, tuổi tác thì trạc cuối đầu ba sang đầu bốn gì đấy - cũng khó nói. Bà ta mặc bộ đồng phục giống như của Greta, nhưng màu đen. Trông bà ta thật ấn tượng. Mái tóc sáng lấp lánh như vầng hào quang, được cắt theo kiểu bob sắc sảo. Khi quay lại, bà ta bắt gặp ánh nhìn của Christian bèn mỉm cười với anh, một nụ cười rạng rỡ và ấm áp thân tình.
“Xin lỗi em,” Christian vội vã lẩm bẩm.
Anh sải bước nhanh qua phòng mỹ viện, qua đám thợ tạo mẫu tóc trong bộ đồng phục trắng tinh tươm, qua cả đám thợ học việc bên những chiếc bồn rửa, để tới chỗ bà ta, cách quá xa để tôi có thể nghe thấy họ nói những gì. Tóc Vàng Bạch Kim chào anh với vẻ mặt mến yêu thấy rõ, bà ta hôn lên cả hai bên má anh, bàn tay đặt lên cánh tay anh, và họ trò chuyện với nhau sôi nổi.
“Cô Steele?
Cô nhân viên lễ tân Greta cố gắng khiến tôi chú ý.
“Làm ơn chờ tôi một chút.” Tôi nhìn theo Christian như bị thôi miên.
Tóc Vàng Bạch Kim quay lại và nhìn thấy tôi, bèn trao cho tôi cũng một nụ cười rạng rỡ như thể biết tôi vậy. Tôi lịch sự mỉm cười đáp lại.
Christian trông có vẻ lo lắng về điều gì đó. Anh thuyết phục bà ta, và bà ta ưng thuận, giơ cả hai tay lên rồi mỉm cười với anh. Anh cũng mỉm cười với bà ta - rõ ràng họ biết nhau rát rõ. Phải chăng họ đã làm việc với nhau trong một thời gian dài? Có lẽ bà ta điều hành nơi này; trên tất cả, bà ta có một vẻ chắc chắn là rất quyền uy.
Rồi, nhận thức đánh vào đầu tôi như một quả tạ sắt. Tôi biết, từ sâu thẳm ruột gan mình, tôi biết bà ta là ai. Là người phụ nữ ấy. Ấn tượng, đứng tuổi, xinh đẹp.
Đó là quý bà Robinson.