Thứ hai, ngày 5 tháng 9 năm 2011
Tôi có ba chiếc xe. Nó chạy nhanh trên nền nhà. Rất nhanh. Một chiếc màu đỏ. Một chiếc màu xanh lá. Một chiếc màu vàng. Tôi thích chiếc màu xanh lá vì nó chạy nhanh nhất. Mẹ tôi cũng thích nữa. Tôi thích mỗi khi mẹ ngồi chơi với những chiếc xe và tôi. Mẹ tôi thích chiếc màu đỏ nhất. Hôm nay mẹ nằm trên đi-văng, nhìn chằm chằm vào bức tường. Chiếc xe màu xanh lao phóng tới thảm. Tiếp đó là xe màu đỏ. Rồi đến màu vàng. Rầm! Nhưng mẹ vẫn không để ý đến. Tôi lấy chiếc màu xanh nhắm thẳng vào chân mẹ. Nhưng nó chạy xuống dưới gầm ghế mất rồi. Tôi không thể với tới được. Tay tôi quá to so với cái lỗ ấy. Mẹ tôi chẳng để ý tới. Con muốn chiếc xe màu xanh của con. Nhưng mẹ vẫn nằm trên ghế rồi lại nhìn chằm chằm vào bức tường. Mẹ à, xe của con. Mẹ không nghe tôi nói. Mẹ à. Tôi kéo lấy tay, mẹ nghiêng mình rồi nhắm mắt lại. Không phải bây giờ, Maggot. Không phải bây giờ. Chiếc xe xanh của tôi vẫn ở dưới gầm ghế. Nó lúc nào cũng ở dưới đó. Tôi có thể nhìn thấy. Nhưng chẳng tài nào với tới được. Chiếc xe xanh ấy rất nhợt màu. Nó bám đầy những sợi lông xám và bụi. Tôi muốn nó. Nhưng chẳng thể với tới được. Tôi chẳng bao giờ với được tới nó. Chiếc xe màu xanh của tôi mất rồi. Mất thật rồi. Và tôi chẳng thể nào chơi với nó được nữa.
Tôi chợt mở mắt và giấc mơ ấy chợt biến mất trong ánh nắng buổi sớm. Nó đã là cái quái quỷ gì vậy? Tôi cố nhớ lại, nhưng chẳng nhớ được gì.
Quên nó đi, như những buổi sáng, trèo ra khỏi giường và tìm những bộ quần áo được giặt sạch trong tủ quần áo của tôi. Ngoài trời, bầu trời xám xịt báo hiệu trời mưa, và tôi cũng không muốn bị ướt khi đang chạy bộ. Vậy nên tôi đi lên lầu trên để tập gym, bật lấy TV để nghe tin tức tài chính buổi sáng, và lại tiếp tục lao vào công việc hàng ngày đầy mệt mỏi.
Đầu óc tôi cứ đi lang thang. Tôi chẳng có gì làm ngoài những cuộc họp. Tôi sẽ gặp huấn luyện viên thể dục tại văn phòng – Bastille, anh ta lúc nào cũng thích những thử thách.
Tôi có thể gọi cho Elena không nhỉ?
Ừ. Cũng có thể. Chúng tôi có thể sẽ ăn tối với nhau.
Thôi suy nghĩ vớ vẩn, hít thật sâu, và bước vào phòng tắm, chuẩn bị tiếp tục ngày buồn tẻ khác.
“NGÀY MAI,” TÔI LẨM BẨM. Claude Bastille đang đứng trước cửa văn phòng tôi.
“Gôn cho tuần này nhé, Grey.” Bastille cười có vẻ kiêu ngạo, cứ như là sẽ nắm chắt phần thắng vậy.
Tôi phát cáu khi anh ta quay lưng đi. Từng lời nói của anh ta như xát muối vào vết thương của tôi. Bởi cho dù hôm nay tôi có dũng cảm thử đi chăng nữa, thì ông huấn luyện viên ấy cũng đá vào mông tôi. Bastille là người duy nhất có thể đánh bại tôi, và giờ anh ta lại lấy thịt đè người trong buổi tập gôn. Tôi ghét đánh gôn nhất trên đời, nhưng những việc kinh doanh lại được giải quyết trên sân gôn, tôi buộc phải chịu đựng những bài học của anh ta thôi và tôi ghét phải học mấy cái đó, rồi lại phải đấu với Bastille chẳng làm kĩ thuật tôi cải thiện tý nào cả.
Nhìn từ cửa sổ bầu trời Seattle, một cảm giác chán nản quen thuộc, không mời, thấm vào suy nghĩ tôi. Tâm trạng tôi lúc này trống trải và nặng xị như bầu trời kia vậy. Ngày nào cũng là mớ hỗn độn, không rõ ràng, và giờ đây, tiếp tục bị giam hãm trong văn phòng, tôi muốn bay nhảy. Tôi không được nghĩ như thế, nhất là sau khi đọ sức với Bastille. Nhưng tôi đã nghĩ.
Tôi cau mày. Tôi vừa cử hai nhân viên vận chuyển hàng hoá đến Sudan và đó là thứ duy nhất hiện tại tôi cần kiểm soát. Nó làm tôi chợt nhớ- Ros lẽ ra phải quay lại đây với đống số liệu. Cái quái quỷ gì đang kéo cô tại lại vậy? Tôi kiểm tra lịch làm việc và với lấy chiếc điện thoại.
Chết tiệt. Tôi còn phải chịu đựng một buổi phỏng vấn với quý cô đeo bám Kavanagh cho tờ báo học sinh WSU. Cái quái quỷ gì mà tôi lại đồng ý chứ? Tôi ghét phỏng vấn – những câu hỏi vớ vẩn từ sự thiếu thông tin, ganh tỵ với ý định thăm dò đời sống cá nhân của tôi. Và cô ta lại là sinh viên nữa chứ. Điện thoại rung lên.
“Nghe” Tôi cáu với Andrea, cứ như thể cô ta là để đổ lỗi. Ít ra thì tôi muốn cuộc phỏng vấn kết thúc nhanh.
“Cô Anastisia Steele đang ở đây để gặp ngài, ngài Grey”
“Steele? Tôi cứ nghĩ là Katherine Kavanagh”
” Là cô Anastasia Steele đang ở đây, thưa ngài”
Tôi ghét điều bất ngờ. “Cho cô ấy vào”
Chà, chà... Cô Kavanagh không thể tới. Tôi quen ba cô ấy, Eamon, chủ sở hữu công ty truyền thông Kavanagh. Chúng tôi từng hợp tác trước đó, ông ta là một nhà điều hành thông minh và là ngừơi có lý trí. Buổi phỏng vấn này là ân huệ cho ông ấy. Và cũng phải công nhận tôi hơi tò mò về con gái ông ấy, thật thú vị để xem hai cha con nhà này có gì khác nhau.
Tiếng động ngoài cửa dẫn vào văn phòng tôi một người có mái tóc dài nâu hạt hạt dẻ, cơ thể có chút nhợt nhạt, và cùng đôi giày boot nâu. Tôi kiềm chế sự cau có của mình một cách khéo léo, vội vã đến gần cô gái đang ngã quỵ với hai bàn tay và đầu gối trên sàn. Ôm lấy đôi vai gầy, rồi đỡ cô ấy đứng dậy.
Quá rõ ràng, đôi mắt ngại ngùng ấy nhìn tôi. Màu mắt ấy thật lạ thường, rất xanh và thật ngây thơ, và trong phút chốc, tôi nghĩ cô ấy có thể nhìn thấy được tôi và tôi cố... không để lộ ra. Cái suy nghĩ ấy thật đáng sợ, vậy nên nó lập tức biến mất.
Cô ấy có một khuôn mặt nhỏ nhắn, dễ thương với đôi má đang ửng đỏ, là một cây bông hồng nhợt nhạt nhưng ngây thơ. Trong tích tắt tôi chợt nghĩ liệu làn da của cô ấy có giống vậy không nhỉ – không khuyết điểm – một làn da ửng hồng và thật ấm áp.
Chết tiệt.
Dừng lại những suy nghĩ ấy ngay. Mày đang nghĩ cái quỷ gì vậy, Grey? Cô gái ấy còn quá trẻ. Cô ấy đang há hốc miệng, còn tôi thì cố không đảo mắt. Yeah, yeah, bé cưng à, chỉ là khuôn mặt thôi mà, chỉ là vẻ bề ngoài thôi mà. Tôi cần phải thôi ngay cái nhìn ấy đi, nhưng mà cũng thú vị ấy chứ!
“Cô Kavanah. Tôi là Christian Grey. Cô không sao chứ? Cô có muốn ngồi xuống không?”
Đấy, lại đỏ mặt nữa kìa. Trong một phút chốc, tôi lại ngắm nhìn cô ấy. Cô ấy thật hấp dẫn- thon thả, có phần hơi nhợt nhạt với cả cái mái tóc nâu đen được buộc về phía sau.
Yeah, cô ấy cực nóng bỏng. Tôi giơ tay trong khi cô ấy vẫn đang luống cuống xin lỗi một cách xấu hổ và bắt lấy tay tôi. Làn da cô ấy có chút hơi lạnh nhưng mềm mại, nhưng cái bắt tay lại rất dứt khoác.
“Cô Kavanagh không khoẻ, vậy nên cô ấy nhờ tôi. Tôi hi vọng ngài không để ý, ngài Grey”. Giọng cô ấy có chút ngập ngừng và hơi nhỏ, cô ấy chớp mắt không ngừng.
Tôi không thể nào kiềm chế nỗi cái giọng thích thú này khi hồi tưởng lại sự thiếu lịch sự khi mời cô ấy vào lúc nãy. Tôi hỏi cô ấy là ai.
“Anastasia Steele. Tôi học ngôn ngữ Anh cùng với Kate, à...Katherine... à không... Cô Kavanagh, ở WSU Vancouver”
Loại người nhút nhát và mọt sách hả trời? Nhìn cô ấy kìa: quần áo quê mùa, thân hình mảnh khảnh được giấu dưới chiếc áo len, chiếc đầm chữ A màu nâu, và cả đôi giày boot cũ. Thật sự là cô ấy có gu thời trang không nhỉ? Cô ấy nhìn một cách đầy lo lắng quanh phòng làm việc của tôi – khắp mọi nơi trừ tôi, tôi không kiềm cái nhìn mỉa mai.
Sao cô gái trẻ này có thể thành nhà báo được nhỉ? Cô ấy chẳng có chút quyết đoán nào cả. Có chút bối rối, dễ bảo... như một người phục tùng. Suy nghĩ ấy làm tôi điếng người, lắc đầu và tự hỏi liệu những ấn tượng đầu có chắc chắn. Tôi lầm bầm, mời cô ấy ngồi, rồi lại chú ý ánh mắt cố ấy đang đánh giá những bức tranh trong phòng tôi. Trước khi thôi suy nghĩ, tôi giải thích với cô ta “Của nghệ sĩ địa phương, Trouton.”
” Chúng thật đẹp. Những cái tầm thường trở nên phi thường” Cô ấy đánh giá một cách say sưa, sắc sảo, và đậm chất nghệ thuật tác phẩm của Trouton. Nét đặc trưng của cô ấy lộ ra – chiếc mũi cao, đôi môi căng mọng – và cả những ngôn ngữ hiểu ý tôi thật chính xác. Những cái tầm thường trở nên phi thường. Óc quan sát nhạy bén đấy. Cô Steele, xem ra cũng thông minh.
Tôi đồng ý và ngắm nhìn, tuyệt vời, khi làn da cô ấy lại ửng hồng nữa kìa. Ngồi xuống đối diện cô ấy, tôi kiềm chế mọi suy nghĩ. Cô ấy lục ra đống giấy lộn xộn cùng với chiếc máy ghi âm từ trong chiếc giỏ xách lớn. Thật vụng về, cô ấy làm rớt cái thứ quỷ đó hai lần trên bàn Bauhaus của tôi. Chắc chắn là cô ấy chưa bao giờ làm chuyện này, nhưng vì lý do nào đó tôi không thể nào hiểu được, trông nó thật buồn cười. Trong những lúc này, sự vụng về của cô ấy sẽ lôi con quỷ của tôi ra mất thôi, nhưng tôi phải giấu cái nụ cười ấy dưới ngón tay trỏ của tôi đi và chống lại sự thôi thúc nhu cầu cá nhân của tôi.
Khi cô ta lóng ngóng và càng bối rối, tôi nghĩ mình cần phải luyện cho cô ta khả năng vận động với một chiếc roi da. thường thì cách đó vẫn cứ khuất phục được mọi thói bất kham nhất. Ý nghĩ thiếu đứng đắn ấy khiến tôi cựa mình. Cô ấy len lén nhìn tôi rồi cắn chặt làn môi dưới.
Chết tiệt! Sao từ nãy đến giờ tôi lại không để ý đến đôi môi kích thích ấy chứ?
“X-Xin lỗi, tôi chưa sử dụng nó trước đây”
Tôi có thể chỉ em, cưng à, nhưng không phải bây giờ, tôi không chỉ em đâu vì tôi không thể rời mắt khỏi khuôn miệng xinh đẹp của em.
“Cứ tự nhiên, cô Steele” Tôi cũng cần có thời gian để kiểm soát những cái suy nghĩ quái đản này.
Grey... dừng ngay lại.
“Ngài không phiền nếu tôi có thể ghi âm câu trả lời của ngài chứ?” cô ấy hỏi, khuôn mặt ngây đơ ra và đang chờ câu trả lời.
Tôi muốn phá cười chết đi được. “Sau bao nhiêu cái phiền phức với cái máy, giờ cô lại xin phép tôi?”
Cô ta nháy mắt, đôi mắt trông lớn và như bị lạc lối trong phút chốc, và tôi phải cố vượt qua bởi sự áy náy đầy tội lỗi này.
Thôi ngay cái trò đó đi, Grey. “Không, tôi không để tâm” tôi không muốn bị chịu trách nhiệm với cái ánh nhìn ấy đâu.
“Kate, ý tôi là, cô Kavanagh đã có giải thích cho ngài về cuộc phỏng vấn chưa?”
“Rồi, tôi sẽ trao bằng tốt nghiệp tại lễ tốt nghiệp năm nay và xuất hiện trên số báo của tờ báo sinh viên.” Sao tôi lại đồng ý làm cái trò đó chứ, thật không hiểu nổi. Sam trong đội truyền thông nói với tôi rằng bộ phận khoa môi trường học của WSU cần được quảng cáo để thu hút thêm vốn đầu tư mà tôi đã viện trợ cho họ trước đó. Sam sẽ làm mọi cách để tiếp xúc với các phương tiện truyền thông.
Cô Steele này lại chớp mắt nữa, chắc hẳn là tin mới với cô ấy – trông cô ta có vẻ không tán thành. Không lẽ cô ta không biết gì về cuộc phỏng vấn này sao? Lẽ ra phải biết chứ. Mấy cái suy nghĩ ấy lạnh cả xương sống tôi. Thật là... bực mình, tôi cứ tưởng là người phải quan trọng lắm mới dùng thời gian của tôi.
“Tốt quá. Tôi có một số câu hỏi cho ngài, ngài Grey” Cô kéo một nhúm tóc ra sau tai, làm sao nhãng sự bực tức của tôi.
“Tôi nghĩ cô có thể bắt đầu” Tôi nói một cách lạnh nhạt. Hãy làm cho cô ấy lúng túng nào. Đầy hợp tác, cô ấy bắt đầu, ngồi thẳng người dậy và dang rộng rôi vai nhỏ bé ra. Cô ấy tỏ ra nghiêm túc rồi đấy. Nghiêng người về phía trước, cô với tay nhấn nút thu âm rồi lại cau mày nhìn xuống cái đống tài liệu lộn xộn kia.
“Ngài còn khá trẻ để tích luỹ được đế chế như thế này. Vậy nhờ đâu mà ngài có được thành công ấy?”
Chắc là cô ta phải hỏi câu gì đó hay hơn thế này chứ. Câu hỏi thật vớ vẩn làm sao. Chả có chút thú vị nào cả. Thật thất vọng. Tôi bắt đầu phô trương những phản ứng bình thường khi có người hỏi tôi về những thứ như vậy. Tôi tin, tôi tin bất kì ai làm việc cho tôi, và tôi trả lương rất hậu hĩnh- blah, blah, blah... Nhưng quý cô Steele à, điều quan trọng là, tôi rất sáng suốt để biết những gì tôi đang làm. Với tôi, nó dễ như đốn ngã một cái cây vậy. Thu mua những công ty sắp phá sản, những công ty quản lý kém rồi tổ chức lại, giữ lại một số hoặc những công ty nào phá sản, thu mua cổ đông của họ rồi bán khấu chúng với giá cao nhất. Nó chỉ đơn giản là hiểu biết sự khác nhau giữa hai loại đó, và biết lúc nào thì nó sẽ sụp đổ. Để thành công trên thương trường cô cần những nhân viên giỏi, và tôi giỏi đánh giá con người hơn bất cứ gì khác.
“Biết đâu ngài chỉ may mắn,” cô ấy nói lí nhí.
May mắn ư? Luồng cảm xúc khó chịu chạy ngang qua tôi. May mắn ư? Sao cô ấy dám? Cô ấy khá khiêm tốn và ít nói, nhưng cái câu hỏi này? Không một ai dám nói rằng tôi rất may mắn. Làm việc chăm chỉ, tuyển dụng và quan sát họ kĩ lưỡng, đoán xem khi nào tôi cần, khi nào thì họ không cần làm việc, thúc đẩy họ. Đó là những gì tôi làm, và tôi đã làm nó thật xuất sắc. Chẳng có gì là may mắn cả. Cái quái quỷ gì thế này. Bắt đầu phô trương sự uyên bác của tôi, tôi trích dẫn câu nói của nhà tư bản mà tôi thích – Andrew Carnegie. “Sự trưởng thành và phát phát triển của con người đồng nghĩa với sự ham muốn thống trị tột đỉnh”
“Nghe có vẻ như ngài mắc chứng nghiện kiểm soát vậy.” Cô ấy nói, một cách đầy nghiêm túc.
Quỷ quái gì vậy? Cô ấy nhìn thấu tôi được sao
Kiểm soát là tên lót của anh ấy, bé cưng à.
Tôi liếc nhìn và hi vọng có thể hăm doạ được cô ta. “Vâng, tôi tập kiểm soát mọi thứ, cô Steele à”. Và tôi muốn kiểm soát em, ngay tại đây, ngay bây giờ.
Đôi gò má ấy lại đỏ nữa kìa, và cô ấy lại cắn môi. Tôi dạo lướt, và cố sao nhãng bản thân khỏi đôi môi ấy.
“Ngoài ra, quyền lực vĩ đại được tạo ra bởi sự chắc chắn của bản thân rằng bạn khao khát và muốn được kiểm soát mọi thứ.”
“Ngài có cảm thấy mình có quyền lực vĩ đại không?” Cô ấy hỏi tôi với giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đôi lông mày lại nhếch lên như đang phê bình tôi vậy. Cô ấy đang cố tình khiêu khích tôi à? Hay đó là thứ cô ấy muốn biết, quan điểm của cô, hoặc chỉ là cố làm tôi bực mình? Tôi thấy hơi khó chịu rồi.
“Bốn mươi ngàn người đang làm việc cho tôi. Điều đó cho tôi một ý thức nhất định – quyền lực, nếu cô muốn gọi vậy. Nếu tôi bỗng quyết định không kinh doanh và bán công ty, hai mươi ngàn người sẽ lâm vào cảnh phải thế chấp mọi khoảng thanh toán chỉ sau một tháng.”
Cô ta hoàn toàn bất ngờ về sự khiêm tốn của tôi. Phải hơn thế chứ. Làm quen đi nào, bé cưng. Tôi thấy cân bằng lại rồi.
“Ngài không có một hội đồng nào để trao đổi quyết định sao?”
“Tôi sở hữu công ty của chính mình. Tôi không cần phải trao đổi với ai cả.” Cô ta phải biết chứ.
“Và ngài có niềm đam mê nào khác ngoài công việc không?” Biết chính xác phản ứng của tôi, cô nhanh chóng đổi đề tài. Cô ta biết tôi không thích, và nó làm tôi khá hài lòng.
“Tôi có nhiều đam mê khác nhau, cô Steele à. Rất nhiều” Hình ảnh cô nàng với vô vàn tư thế trong phòng giải trí của tôi vừa chợt lướt qua. Trói chặt nàng ra bốn góc giường, đè nàng xuống ghế. Khoan nhìn kìa, cô ta lại đỏ mặt nữa. Giống như là cơ chế phòng thủ vậy.
“Nhưng nếu làm việc quá cật lực, ngài sẽ làm gì để thư giãn?”
“Thư giãn ư?” Những lời nói lại bay ra từ cái miệng thông minh nghe thật kì lạ, nhưng khá đấy. Và, khi nào thì tôi thư giãn? Cô ấy chẳng biết tôi sẽ làm gì đâu. Cô ấy nhìn tôi với cặp mắt ngây thơ, nó làm tôi bất ngờ và suy nghĩ về câu hỏi đó. Tôi làm gì để thư giãn nhỉ? Chèo thuyền, lái máy bay, giao cấu... và khám phá những giới hạn những cô gái như cô ta, và cho cô ta ngất ngây luôn... Tôi chuyển tư thế ngồi, nhưng trả lời cô một cách rành mạch, nhưng bỏ qua một vài cái tôi khoái nhất.
“Ngài còn đầu tư vào ngành công nghiệp sản xuất? Tại sao vậy, nó đặc biệt chăng?”
“Tôi thích xây dựng mọi thứ. Tôi luôn muốn biết mọi thứ vận hành ra sao: cái gì tạo nên sự phản ứng, sự xây dựng và sự phá huỷ. Và tôi có niềm đam mê với tàu thuyền. Biết giải thích thế nào nhỉ?” Vì chúng luôn vận chuyển mọi thứ đến thế giới.
“Nghe như trái tim ngài đang lên tiếng, hơn là lập luận và thực tế.”
Trái tim ư? Tôi á? Không đâu, cưng.
Con tim tôi đã hoang dại từ lâu rồi. “Cũng có thể. Nhiều người nói rằng tôi không có trái tim?”
“Tại sao họ lại nói thế?”
“Vì họ biết rõ tôi.” Tôi cười châm biếm. Thực tế, chẳng ai hiểu rõ tôi cả, ngoại trừ Elena. Tự hỏi cái gì đã tạo nên cô Steele bé nhỏ này đây. Có cả một đống mâu thuẫn trong cô gái này: xấu hổ, vụng về, rất thông minh, và rất khiêu gợi.
Đúng đấy, tôi bị quyến rũ. Tôi say mê cô gái này.
Cô ấy tiếp tục hỏi. “Vậy bạn bè có nghĩ ngài là người dễ gần không?”
“Tôi là người rất kín đáo. Tôi luôn bảo vệ sự riêng tư của mình. Tôi không bao nhờ nhận trả lời phỏng vấn.” Làm những gì tôi thích, sống theo cách tôi muốn, và tôi cần sự riêng tư.
“Vậy tại sao ngài lại nhận cuộc phỏng vấn này?”
“Vì tôi là nhà tài trợ của trường và với tất cả những quan tâm và mục đích, tôi không thể để cô Kavanagh quấy rầy tôi nữa. Cô ấy làm phiền đội truyền thông của tôi, và tôi thích những người kiên trì thế.” Nhưng tôi mừng người đến đây là em, không phải cô ấy.
“Ngài cũng đầu tư vào kĩ thuật nông nghiệp. Sao ngài lại quan tâm đến lĩnh vực này?”
“Chúng ta không ăn tiền được cô Steele à, và trên trái đất này có rất nhiều người không đủ thức ăn.” Tôi nhìn cô ấy, khuôn mặt không biểu cảm.
“Ngài quả là người có lòng nhân ái. Đó có phải là điều ngài luôn mong muốn? Chăm sóc cho những người nghèo đói?” Cô ấy chăm chú nhìn tôi với cái nhìn tò mò, cứ như tôi là câu hỏi hóc búa vậy, nhưng tôi không muốn cô ấy thấy những mảng tối của tôi. Đây là thứ không thể mang ra tranh luận. Thôi ngay đi, Grey.
“Đó là kinh doanh khôn khéo,” Tôi càu nhàu, giả bộ tỏ ra khó chịu, và cái đôi môi kia lại khiến tôi phải thèm khát. Đúng, đôi môi đó cần được huấn luyện, và hình ảnh cô ta quỳ trước tôi hiện lên trong đầu tôi. Cái suy nghĩ thật quá đỗi kích thích.
Cô ta lại tiếp tục hỏi, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ khát máu ấy. “Ngài có triết lý sống nào không? Nếu có, đó là gì?”
“Tôi không có triết lý sống. Có thể chỉ là một phương châm mang tính định hướng thôi – của Carnegie: ‘Người có khả năng nắm giữ tất cả tâm lý mình, là có thể có khả năng chiếm hữu tất cả các quyền.’ Tôi rất độc lập, chủ động. Tôi thích kiểm soát mọi thứ – bản thân và cả mọi thứ xung quanh.”
“Ngài thích kiểm soát mọi thứ sao?”
Đúng đấy,cưng à, và cả thân thể em nữa. Cái suy nghĩ ấy làm tôi giật mình, lấy lại trạng thái.
“Tôi có khao khát được kiểm soát mọi thứ, và đúng tôi muốn sở hữu chúng.”
“Nghe như lời của một người tiêu dùng sản phẩm.” Giọng nói cô ấy trầm lại có chút phản đối, nó làm tôi bực mình nữa.
“Ừ.”
Cô ta như đứa trẻ lúc nào cũng tò mò muốn biết mọi thứ vậy, nhưng nhìn kĩ vào quần áo của cô ta kìa- cô ấy mặc trang phục từ những cửa hàng như Old Navy hay là H&M. Tôi biết chắc là cô ta sinh ra trong gia đình chẳng giàu có gì.
Thực tình thì tôi có thể chăm sóc cho em.
Cái suy nghĩ chết tiệt này từ đâu ra vậy?
Mặc dù có cái suy nghĩ này, nhưng thứ tôi cần là một người phục tùng mới. Tôi vẫn cần, cái gì – hai tháng rồi từ sau người phục tùng Susannah sao? Và giờ tôi ở đây, thèm khát người phụ nữ này. Tôi cố cười tỏ vẻ hài lòng. Cũng chẳng có gì sai cả – sau tất cả những câu hỏi, giờ đây cô ấy lại lái sang chuyện khác.
“Ngài đã được nhận nuôi. Điều đó đã làm thay đổi ngài như thế nào?”
Câu hỏi đó quan trọng lắm sao? Câu hỏi thật lố bịch. Tôi sẽ chết mất nếu ở chung với con người này. Tôi không thèm trả lời cô ta, cố gắng trấn tĩnh lại giọng nói, nhưng cô ấy như thúc giục tôi chỉ để biết tôi được nhận nuôi lúc mấy tuổi.
Cho cô ta im miệng đi, Grey!
Giọng nói trở nên lạnh nhạt. “Đây là câu hỏi dành cho những cuộc phỏng vấn công khai sao, cô Steele.”
Cô ta cũng biết như vậy. Cô ấy cúi đầu xuống như cảm thấy có lỗi, những cọng tóc từ sau tai rơi xuống. Ôi trời.
“Chắc ngài đã hi sinh rất nhiều cuộc sống gia đình cho công việc”
“Đó đâu phải là câu hỏi,” Tôi chen ngang.
Cô ấy giật mình, tỏ vẻ xấu hổ, nhưng dáng vẻ xin lỗi ấy cũng dễ thương quá chứ. Cô ta hỏi lại: “Có phải công việc đã làm ngài phải hi sinh gia đình?”
Vậy có điều gì ở gia đình tôi sao? “Tôi có một tổ ấm. Có cha mẹ nuôi, có anh em, một gia đình tràn đầy tình thương yêu. Tôi không muốn bàn thêm gì về gia đình tôi nữa.”
“Ngài có phải đồng tính không, ngài Grey?”
Cái quỷ gì vậy!
Không thể tin được là cô ta hỏi câu đó. Trớ trêu thay, chưa ai trong gia đình tôi hỏi câu đó. Cô ta to gan thật! Tôi có đủ sức để kéo cô ta ra khỏi cái ghế đó, đè cô ta nằm xấp lên đầu gối tôi, rồi đét vài cái vào mông, cột hai tay cô ta ra đằng sau rồi cùng chơi trò làm tình. Đó sẽ là câu trả lời tốt nhất cho cái câu hỏi đó. Tôi hít một hơi thật sâu. Cô ấy sẽ bị hành xác trong niềm đam mê khoái lạc của tôi vì câu hỏi đó.
“Không, Anastasia, tôi không đồng tính.” Tôi nhướng lông mày với biểu lộ bình thản. Anastasia. Cái tên mới đẹp làm sao. Tôi phải uốn cái lưỡi quanh cái tên đó.
“Tôi xin lỗi. Nó, um... viết ngay đây.” Cô ấy vén tóc lên tai. Rõ là thói quen hồi hộp.
Những câu hỏi nãy giờ không phải là của cô sao? Tôi hỏi, cô ấy liền đứng người. Quỷ tha ma bắt, trông thật hấp dẫn.
“À... không. Kate – cô Kavanagh – cô ấy biên soạn những câu hỏi này.”
“Cô là cộng sự làm việc chung cho tờ báo cùng cô ấy à?”
“Không. Cô ấy là bạn cùng phòng với tôi.”
Chẳng có gì ngạc nhiên, quý cô Kavanagh này có ở khắp mọi nơi. Tôi chống cằm, suy nghĩ những gì tôi đã gây ra khó khăn cho cô Steele nãy giờ.
“Cô làm tình nguyện viên cho cuộc phỏng vấn này à?” Tôi hỏi, và được thưởng bởi cái nhìn đầy sự phục tùng: cô ta hồi hộp về những hành động của tôi. Và tôi thích những phản ứng đó.
“Tôi chỉ đi thay. Cô Kavanagh không được khoẻ” Giọng cô ấy nhỏ lại.
“Việc đó giải thích được nhiều thứ đấy.”
Có tiếng gõ cửa, và Andrea bước vào.
“Xin lỗi vì đã cắt ngang ngài, ngài Grey, nhưng cuộc họp của ngài sẽ bắt đầu trong hai phút nữa.”
“Chúng tôi vẫn chưa xong, Andrea. Làm ơn huỷ cuộc họp đó cho tôi.”
Cô ta há hốc miệng, vẻ nhìn hơi bối rối. Tôi nhìn thẳng vào cô ta. Ra ngoài! Nhanh! Tôi đang bận việc với quý cô Steele bé nhỏ này.
“Vâng thưa ngài Grey,” cô ấy nói, lấy lại tinh thần, cô ấy quay người đi.
Tôi quay sự chú ý trở lại sự quyến rũ, rồi lại vỡ mộng. “Chúng ta nói đến đâu rồi, cô Steele?”
“Có lẽ tôi không nên làm cản trở công việc của ngài.”
Ôi không, cưng à, đến lượt tôi chứ. Tôi muốn biết liệu có bí mật nào giấu sau gương mặt đáng yêu này đây.
“Tôi cũng muốn biết về cô. Tôi nghĩ việc đó công bằng.” Tôi ngả người ra sau và đặt tay lên đôi môi quyến rũ của mình, đôi mắt ấy nhìn vào khuôn miệng tôi và cố nuốt nước bọt. Ồ đấy – phản ứng bình thường thôi mà. Vui làm sao khi biết cô ấy không thể nào rời mắt khỏi sự hấp dẫn của tôi.
“Không nhiều điều để biết về tôi,” cô trả lời, cô ấy lại đỏ mặt.
Tôi hơi sợ rồi đấy. “Cô có kế hoạch gì sau khi tốt nghiệp không?”
“Tôi vẫn chưa có kế hoạch, ngài Grey à. Tôi cần phải vượt qua kì thi cuối cùng này.”
“Chúng tôi có những chương trình lý tưởng cho thực tập sinh ở đây.”
Cái quỷ gì khiến tôi nói ra vậy? Nó trái với luật đấy, Grey à. Tôi không bao giờ phản lại nhân viên cả... Nhưng em thì không.
Cô ta nhìn có vẻ ngạc nhiên rồi lại cắn môi. Sao nó lại khiêu gợi thế nhỉ?
“Ồ, tôi sẽ ghi nhớ trong đầu,” cô đáp. “Nhưng tôi nghĩ tôi không hợp với nơi đây.”
“Sao cô lại nói thế?” Tôi hỏi. Có chuyện gì sai với công ty của tôi à?
“Nó rõ ràng thế mà, phải không?”
“Tôi lại không thấy thế.” Tôi trả lời có chút bối rối. Cô ấy lại hoang mang rồi với tay lấy cái máy ghi âm.
Chết tiệt, cô ấy sắp đi. Tôi nhẩm lại mọi lịch làm việc chiều này – chẳng có gì để làm. “Cô có muốn tôi đưa cô đi dạo một vòng công ty không?”
“Tôi chắc ngài rất bận, ngài Grey, và tôi phải lái xe rất xa.”
“Cô lái xe về lại Vancouver à?” Tôi nhìn ra cửa sổ. Lái xe gì lúc này, trời đang mưa mà. Cô ta không nên lái xe vào lúc này được, nhưng tôi không thể cản cô ấy. Suy nghĩ ấy làm tôi phát cáu. “Cô lái xe cẩn thận nhé.” Giọng tôi lạnh lùng hơn tôi nghĩ. Cô ấy mò mẫm cái máy ghi âm. Cô ấy muốn rời khỏi đây, và tôi không muốn cô ấy đi.
“Cô đã lấy những gì cô cần chưa?” Tôi hỏi trong sự níu kéo cô ấy ở lại.
“Rồi, thưa ngài.” Cô ấy nhỏ nhẹ. Câu trả lời ấy làm tôi không nói được gì – những câu từ ấy, câu từ bay ra từ cái miệng thông minh ấy – trong một khoảnh khắc tôi thầm nghĩ cái miệng ấy ngoan ngoãn, phục tùng tôi.
“Cảm ơn vì buổi phỏng vấn của ngài, ngài Grey.”
“Vinh dự của tôi”. Tôi trả lời – Thật ra, bởi vì tôi chưa bao giờ có cảm giác thú vị với ai đó trong một lúc trước đây cả. Cái suy nghĩ này thật đáng lo. Cô ấy đứng lên và tôi dang bàn tay mình ra, chỉ để khát khao được chạm vào cô ấy.
“Chúng ta sẽ gặp lại sau, cô Steele.” Giọng nói tôi dịu lại khi bàn tay cô ấy bắt lấy tay tôi. Chính xác, tôi muốn dùng roi quất vào người cô ấy rồi giao cấu ngay trong phòng căn phòng giải trí. Tôi muốn khám phá giới hạn và sự thèm muốn của cô ấy... cần tôi và tin tôi. Tôi cố nuốt mọi thứ vào trong.
Nó không bao giờ xảy ra đâu, Grey à.
“Chào ngài, ngài Grey.” Cô ấy gật đầu và rút nhanh tay ra, rất nhanh.
Tôi không thể để cô ấy đi như thế này được. Rõ là cô ấy muốn rời khỏi đây. Khó chịu thật, nhưng có cái gì đó thổi vào người tôi khi tôi mở cửa tiễn cô ấy.
“Tôi muốn đảm bảo cô ra khỏi cửa an toàn,” tôi nói.
Môi cô ấy tạo vẻ khó hiểu. “Ngài rất chu đáo, ngày Grey,”
Cô Steele đáp lễ lại rồi! Tôi đi theo cô ấy ra ngoài. Cả Andrea và Olivia trong có vẻ sửng sốt. Ừ đó, tôi muốn dìu cô gái bé nhỏ này ra ngoài đấy.
“Cô có mang theo áo khoác len không?”
“Tôi mang theo áo khoác.”
Tôi liếc nhìn Olivia và cô ta lập tức đứng dậy với lấy chiếc áo khoác màu xanh navy, đưa nó cho tôi với nụ cười lúc nào cũng nhã nhặn. Christ, Olivia lúc nào cũng phiền phức – lúc nào cũng làm tôi cảm thấy khó hiểu.
Hmm. Cái áo khoác này có vẻ cũ và hơi rẻ tiền. Quý cô Anastasia Steele này cần được ăn mặc đẹp hơn. Tôi mặc vào cho cô ấy, và khi mặc kéo nó ngang qua vai, tôi chạm đến làn da ngay cổ. Làn da ấy lúc nào cũng đáp lại tôi.
Ồ, tôi không thể để cho em ngọ ngậy một phút một giây nào cả,cưng à!
Cửa thang máy đã mở, cô ấy bước vào và quay mặt lại phía tôi. Khuôn mặt ấy thật quyến rũ, tôi muốn nói rằng cô ấy thật đẹp biết bao.
“Anastasia” Tôi nói- trong lời tạm biệt.
“Christian,” Cô ấy đáp lại với giọng nói đầm ấm. Cửa thang máy đóng lại, để lại cái tên tôi bay thoảng trong không khí, nghe sao thật lạ lùng và thật không quen, nhưng thật quyến rũ.
Tôi muốn biết thêm về cô gái này.
“Andrea,” Tôi nói lớn khi quay trở lại văn phòng. “Nối máy cho tôi với Welch, ngay bây giờ.”
Khi ngồi chờ cuộc điện thoại, tôi nhìn về bức tranh treo trên tường, và nhớ lại lời của cô Steele. “Những thứ tầm thường trở nên phi thường.” Cô ấy thật dễ nói lên cảm xúc của mình.
Điện thoại rung lên. “Tôi đã nối máy với Welch đến cho ngài rồi.”
“Cho anh ta nói chuyện với tôi.”
“Vâng thưa ngài.”
“Welch, tôi cần kiểm tra lý lịch cá nhân.”
Tôi có ba chiếc xe. Nó chạy nhanh trên nền nhà. Rất nhanh. Một chiếc màu đỏ. Một chiếc màu xanh lá. Một chiếc màu vàng. Tôi thích chiếc màu xanh lá vì nó chạy nhanh nhất. Mẹ tôi cũng thích nữa. Tôi thích mỗi khi mẹ ngồi chơi với những chiếc xe và tôi. Mẹ tôi thích chiếc màu đỏ nhất. Hôm nay mẹ nằm trên đi-văng, nhìn chằm chằm vào bức tường. Chiếc xe màu xanh lao phóng tới thảm. Tiếp đó là xe màu đỏ. Rồi đến màu vàng. Rầm! Nhưng mẹ vẫn không để ý đến. Tôi lấy chiếc màu xanh nhắm thẳng vào chân mẹ. Nhưng nó chạy xuống dưới gầm ghế mất rồi. Tôi không thể với tới được. Tay tôi quá to so với cái lỗ ấy. Mẹ tôi chẳng để ý tới. Con muốn chiếc xe màu xanh của con. Nhưng mẹ vẫn nằm trên ghế rồi lại nhìn chằm chằm vào bức tường. Mẹ à, xe của con. Mẹ không nghe tôi nói. Mẹ à. Tôi kéo lấy tay, mẹ nghiêng mình rồi nhắm mắt lại. Không phải bây giờ, Maggot. Không phải bây giờ. Chiếc xe xanh của tôi vẫn ở dưới gầm ghế. Nó lúc nào cũng ở dưới đó. Tôi có thể nhìn thấy. Nhưng chẳng tài nào với tới được. Chiếc xe xanh ấy rất nhợt màu. Nó bám đầy những sợi lông xám và bụi. Tôi muốn nó. Nhưng chẳng thể với tới được. Tôi chẳng bao giờ với được tới nó. Chiếc xe màu xanh của tôi mất rồi. Mất thật rồi. Và tôi chẳng thể nào chơi với nó được nữa.
Tôi chợt mở mắt và giấc mơ ấy chợt biến mất trong ánh nắng buổi sớm. Nó đã là cái quái quỷ gì vậy? Tôi cố nhớ lại, nhưng chẳng nhớ được gì.
Quên nó đi, như những buổi sáng, trèo ra khỏi giường và tìm những bộ quần áo được giặt sạch trong tủ quần áo của tôi. Ngoài trời, bầu trời xám xịt báo hiệu trời mưa, và tôi cũng không muốn bị ướt khi đang chạy bộ. Vậy nên tôi đi lên lầu trên để tập gym, bật lấy TV để nghe tin tức tài chính buổi sáng, và lại tiếp tục lao vào công việc hàng ngày đầy mệt mỏi.
Đầu óc tôi cứ đi lang thang. Tôi chẳng có gì làm ngoài những cuộc họp. Tôi sẽ gặp huấn luyện viên thể dục tại văn phòng – Bastille, anh ta lúc nào cũng thích những thử thách.
Tôi có thể gọi cho Elena không nhỉ?
Ừ. Cũng có thể. Chúng tôi có thể sẽ ăn tối với nhau.
Thôi suy nghĩ vớ vẩn, hít thật sâu, và bước vào phòng tắm, chuẩn bị tiếp tục ngày buồn tẻ khác.
“NGÀY MAI,” TÔI LẨM BẨM. Claude Bastille đang đứng trước cửa văn phòng tôi.
“Gôn cho tuần này nhé, Grey.” Bastille cười có vẻ kiêu ngạo, cứ như là sẽ nắm chắt phần thắng vậy.
Tôi phát cáu khi anh ta quay lưng đi. Từng lời nói của anh ta như xát muối vào vết thương của tôi. Bởi cho dù hôm nay tôi có dũng cảm thử đi chăng nữa, thì ông huấn luyện viên ấy cũng đá vào mông tôi. Bastille là người duy nhất có thể đánh bại tôi, và giờ anh ta lại lấy thịt đè người trong buổi tập gôn. Tôi ghét đánh gôn nhất trên đời, nhưng những việc kinh doanh lại được giải quyết trên sân gôn, tôi buộc phải chịu đựng những bài học của anh ta thôi và tôi ghét phải học mấy cái đó, rồi lại phải đấu với Bastille chẳng làm kĩ thuật tôi cải thiện tý nào cả.
Nhìn từ cửa sổ bầu trời Seattle, một cảm giác chán nản quen thuộc, không mời, thấm vào suy nghĩ tôi. Tâm trạng tôi lúc này trống trải và nặng xị như bầu trời kia vậy. Ngày nào cũng là mớ hỗn độn, không rõ ràng, và giờ đây, tiếp tục bị giam hãm trong văn phòng, tôi muốn bay nhảy. Tôi không được nghĩ như thế, nhất là sau khi đọ sức với Bastille. Nhưng tôi đã nghĩ.
Tôi cau mày. Tôi vừa cử hai nhân viên vận chuyển hàng hoá đến Sudan và đó là thứ duy nhất hiện tại tôi cần kiểm soát. Nó làm tôi chợt nhớ- Ros lẽ ra phải quay lại đây với đống số liệu. Cái quái quỷ gì đang kéo cô tại lại vậy? Tôi kiểm tra lịch làm việc và với lấy chiếc điện thoại.
Chết tiệt. Tôi còn phải chịu đựng một buổi phỏng vấn với quý cô đeo bám Kavanagh cho tờ báo học sinh WSU. Cái quái quỷ gì mà tôi lại đồng ý chứ? Tôi ghét phỏng vấn – những câu hỏi vớ vẩn từ sự thiếu thông tin, ganh tỵ với ý định thăm dò đời sống cá nhân của tôi. Và cô ta lại là sinh viên nữa chứ. Điện thoại rung lên.
“Nghe” Tôi cáu với Andrea, cứ như thể cô ta là để đổ lỗi. Ít ra thì tôi muốn cuộc phỏng vấn kết thúc nhanh.
“Cô Anastisia Steele đang ở đây để gặp ngài, ngài Grey”
“Steele? Tôi cứ nghĩ là Katherine Kavanagh”
” Là cô Anastasia Steele đang ở đây, thưa ngài”
Tôi ghét điều bất ngờ. “Cho cô ấy vào”
Chà, chà... Cô Kavanagh không thể tới. Tôi quen ba cô ấy, Eamon, chủ sở hữu công ty truyền thông Kavanagh. Chúng tôi từng hợp tác trước đó, ông ta là một nhà điều hành thông minh và là ngừơi có lý trí. Buổi phỏng vấn này là ân huệ cho ông ấy. Và cũng phải công nhận tôi hơi tò mò về con gái ông ấy, thật thú vị để xem hai cha con nhà này có gì khác nhau.
Tiếng động ngoài cửa dẫn vào văn phòng tôi một người có mái tóc dài nâu hạt hạt dẻ, cơ thể có chút nhợt nhạt, và cùng đôi giày boot nâu. Tôi kiềm chế sự cau có của mình một cách khéo léo, vội vã đến gần cô gái đang ngã quỵ với hai bàn tay và đầu gối trên sàn. Ôm lấy đôi vai gầy, rồi đỡ cô ấy đứng dậy.
Quá rõ ràng, đôi mắt ngại ngùng ấy nhìn tôi. Màu mắt ấy thật lạ thường, rất xanh và thật ngây thơ, và trong phút chốc, tôi nghĩ cô ấy có thể nhìn thấy được tôi và tôi cố... không để lộ ra. Cái suy nghĩ ấy thật đáng sợ, vậy nên nó lập tức biến mất.
Cô ấy có một khuôn mặt nhỏ nhắn, dễ thương với đôi má đang ửng đỏ, là một cây bông hồng nhợt nhạt nhưng ngây thơ. Trong tích tắt tôi chợt nghĩ liệu làn da của cô ấy có giống vậy không nhỉ – không khuyết điểm – một làn da ửng hồng và thật ấm áp.
Chết tiệt.
Dừng lại những suy nghĩ ấy ngay. Mày đang nghĩ cái quỷ gì vậy, Grey? Cô gái ấy còn quá trẻ. Cô ấy đang há hốc miệng, còn tôi thì cố không đảo mắt. Yeah, yeah, bé cưng à, chỉ là khuôn mặt thôi mà, chỉ là vẻ bề ngoài thôi mà. Tôi cần phải thôi ngay cái nhìn ấy đi, nhưng mà cũng thú vị ấy chứ!
“Cô Kavanah. Tôi là Christian Grey. Cô không sao chứ? Cô có muốn ngồi xuống không?”
Đấy, lại đỏ mặt nữa kìa. Trong một phút chốc, tôi lại ngắm nhìn cô ấy. Cô ấy thật hấp dẫn- thon thả, có phần hơi nhợt nhạt với cả cái mái tóc nâu đen được buộc về phía sau.
Yeah, cô ấy cực nóng bỏng. Tôi giơ tay trong khi cô ấy vẫn đang luống cuống xin lỗi một cách xấu hổ và bắt lấy tay tôi. Làn da cô ấy có chút hơi lạnh nhưng mềm mại, nhưng cái bắt tay lại rất dứt khoác.
“Cô Kavanagh không khoẻ, vậy nên cô ấy nhờ tôi. Tôi hi vọng ngài không để ý, ngài Grey”. Giọng cô ấy có chút ngập ngừng và hơi nhỏ, cô ấy chớp mắt không ngừng.
Tôi không thể nào kiềm chế nỗi cái giọng thích thú này khi hồi tưởng lại sự thiếu lịch sự khi mời cô ấy vào lúc nãy. Tôi hỏi cô ấy là ai.
“Anastasia Steele. Tôi học ngôn ngữ Anh cùng với Kate, à...Katherine... à không... Cô Kavanagh, ở WSU Vancouver”
Loại người nhút nhát và mọt sách hả trời? Nhìn cô ấy kìa: quần áo quê mùa, thân hình mảnh khảnh được giấu dưới chiếc áo len, chiếc đầm chữ A màu nâu, và cả đôi giày boot cũ. Thật sự là cô ấy có gu thời trang không nhỉ? Cô ấy nhìn một cách đầy lo lắng quanh phòng làm việc của tôi – khắp mọi nơi trừ tôi, tôi không kiềm cái nhìn mỉa mai.
Sao cô gái trẻ này có thể thành nhà báo được nhỉ? Cô ấy chẳng có chút quyết đoán nào cả. Có chút bối rối, dễ bảo... như một người phục tùng. Suy nghĩ ấy làm tôi điếng người, lắc đầu và tự hỏi liệu những ấn tượng đầu có chắc chắn. Tôi lầm bầm, mời cô ấy ngồi, rồi lại chú ý ánh mắt cố ấy đang đánh giá những bức tranh trong phòng tôi. Trước khi thôi suy nghĩ, tôi giải thích với cô ta “Của nghệ sĩ địa phương, Trouton.”
” Chúng thật đẹp. Những cái tầm thường trở nên phi thường” Cô ấy đánh giá một cách say sưa, sắc sảo, và đậm chất nghệ thuật tác phẩm của Trouton. Nét đặc trưng của cô ấy lộ ra – chiếc mũi cao, đôi môi căng mọng – và cả những ngôn ngữ hiểu ý tôi thật chính xác. Những cái tầm thường trở nên phi thường. Óc quan sát nhạy bén đấy. Cô Steele, xem ra cũng thông minh.
Tôi đồng ý và ngắm nhìn, tuyệt vời, khi làn da cô ấy lại ửng hồng nữa kìa. Ngồi xuống đối diện cô ấy, tôi kiềm chế mọi suy nghĩ. Cô ấy lục ra đống giấy lộn xộn cùng với chiếc máy ghi âm từ trong chiếc giỏ xách lớn. Thật vụng về, cô ấy làm rớt cái thứ quỷ đó hai lần trên bàn Bauhaus của tôi. Chắc chắn là cô ấy chưa bao giờ làm chuyện này, nhưng vì lý do nào đó tôi không thể nào hiểu được, trông nó thật buồn cười. Trong những lúc này, sự vụng về của cô ấy sẽ lôi con quỷ của tôi ra mất thôi, nhưng tôi phải giấu cái nụ cười ấy dưới ngón tay trỏ của tôi đi và chống lại sự thôi thúc nhu cầu cá nhân của tôi.
Khi cô ta lóng ngóng và càng bối rối, tôi nghĩ mình cần phải luyện cho cô ta khả năng vận động với một chiếc roi da. thường thì cách đó vẫn cứ khuất phục được mọi thói bất kham nhất. Ý nghĩ thiếu đứng đắn ấy khiến tôi cựa mình. Cô ấy len lén nhìn tôi rồi cắn chặt làn môi dưới.
Chết tiệt! Sao từ nãy đến giờ tôi lại không để ý đến đôi môi kích thích ấy chứ?
“X-Xin lỗi, tôi chưa sử dụng nó trước đây”
Tôi có thể chỉ em, cưng à, nhưng không phải bây giờ, tôi không chỉ em đâu vì tôi không thể rời mắt khỏi khuôn miệng xinh đẹp của em.
“Cứ tự nhiên, cô Steele” Tôi cũng cần có thời gian để kiểm soát những cái suy nghĩ quái đản này.
Grey... dừng ngay lại.
“Ngài không phiền nếu tôi có thể ghi âm câu trả lời của ngài chứ?” cô ấy hỏi, khuôn mặt ngây đơ ra và đang chờ câu trả lời.
Tôi muốn phá cười chết đi được. “Sau bao nhiêu cái phiền phức với cái máy, giờ cô lại xin phép tôi?”
Cô ta nháy mắt, đôi mắt trông lớn và như bị lạc lối trong phút chốc, và tôi phải cố vượt qua bởi sự áy náy đầy tội lỗi này.
Thôi ngay cái trò đó đi, Grey. “Không, tôi không để tâm” tôi không muốn bị chịu trách nhiệm với cái ánh nhìn ấy đâu.
“Kate, ý tôi là, cô Kavanagh đã có giải thích cho ngài về cuộc phỏng vấn chưa?”
“Rồi, tôi sẽ trao bằng tốt nghiệp tại lễ tốt nghiệp năm nay và xuất hiện trên số báo của tờ báo sinh viên.” Sao tôi lại đồng ý làm cái trò đó chứ, thật không hiểu nổi. Sam trong đội truyền thông nói với tôi rằng bộ phận khoa môi trường học của WSU cần được quảng cáo để thu hút thêm vốn đầu tư mà tôi đã viện trợ cho họ trước đó. Sam sẽ làm mọi cách để tiếp xúc với các phương tiện truyền thông.
Cô Steele này lại chớp mắt nữa, chắc hẳn là tin mới với cô ấy – trông cô ta có vẻ không tán thành. Không lẽ cô ta không biết gì về cuộc phỏng vấn này sao? Lẽ ra phải biết chứ. Mấy cái suy nghĩ ấy lạnh cả xương sống tôi. Thật là... bực mình, tôi cứ tưởng là người phải quan trọng lắm mới dùng thời gian của tôi.
“Tốt quá. Tôi có một số câu hỏi cho ngài, ngài Grey” Cô kéo một nhúm tóc ra sau tai, làm sao nhãng sự bực tức của tôi.
“Tôi nghĩ cô có thể bắt đầu” Tôi nói một cách lạnh nhạt. Hãy làm cho cô ấy lúng túng nào. Đầy hợp tác, cô ấy bắt đầu, ngồi thẳng người dậy và dang rộng rôi vai nhỏ bé ra. Cô ấy tỏ ra nghiêm túc rồi đấy. Nghiêng người về phía trước, cô với tay nhấn nút thu âm rồi lại cau mày nhìn xuống cái đống tài liệu lộn xộn kia.
“Ngài còn khá trẻ để tích luỹ được đế chế như thế này. Vậy nhờ đâu mà ngài có được thành công ấy?”
Chắc là cô ta phải hỏi câu gì đó hay hơn thế này chứ. Câu hỏi thật vớ vẩn làm sao. Chả có chút thú vị nào cả. Thật thất vọng. Tôi bắt đầu phô trương những phản ứng bình thường khi có người hỏi tôi về những thứ như vậy. Tôi tin, tôi tin bất kì ai làm việc cho tôi, và tôi trả lương rất hậu hĩnh- blah, blah, blah... Nhưng quý cô Steele à, điều quan trọng là, tôi rất sáng suốt để biết những gì tôi đang làm. Với tôi, nó dễ như đốn ngã một cái cây vậy. Thu mua những công ty sắp phá sản, những công ty quản lý kém rồi tổ chức lại, giữ lại một số hoặc những công ty nào phá sản, thu mua cổ đông của họ rồi bán khấu chúng với giá cao nhất. Nó chỉ đơn giản là hiểu biết sự khác nhau giữa hai loại đó, và biết lúc nào thì nó sẽ sụp đổ. Để thành công trên thương trường cô cần những nhân viên giỏi, và tôi giỏi đánh giá con người hơn bất cứ gì khác.
“Biết đâu ngài chỉ may mắn,” cô ấy nói lí nhí.
May mắn ư? Luồng cảm xúc khó chịu chạy ngang qua tôi. May mắn ư? Sao cô ấy dám? Cô ấy khá khiêm tốn và ít nói, nhưng cái câu hỏi này? Không một ai dám nói rằng tôi rất may mắn. Làm việc chăm chỉ, tuyển dụng và quan sát họ kĩ lưỡng, đoán xem khi nào tôi cần, khi nào thì họ không cần làm việc, thúc đẩy họ. Đó là những gì tôi làm, và tôi đã làm nó thật xuất sắc. Chẳng có gì là may mắn cả. Cái quái quỷ gì thế này. Bắt đầu phô trương sự uyên bác của tôi, tôi trích dẫn câu nói của nhà tư bản mà tôi thích – Andrew Carnegie. “Sự trưởng thành và phát phát triển của con người đồng nghĩa với sự ham muốn thống trị tột đỉnh”
“Nghe có vẻ như ngài mắc chứng nghiện kiểm soát vậy.” Cô ấy nói, một cách đầy nghiêm túc.
Quỷ quái gì vậy? Cô ấy nhìn thấu tôi được sao
Kiểm soát là tên lót của anh ấy, bé cưng à.
Tôi liếc nhìn và hi vọng có thể hăm doạ được cô ta. “Vâng, tôi tập kiểm soát mọi thứ, cô Steele à”. Và tôi muốn kiểm soát em, ngay tại đây, ngay bây giờ.
Đôi gò má ấy lại đỏ nữa kìa, và cô ấy lại cắn môi. Tôi dạo lướt, và cố sao nhãng bản thân khỏi đôi môi ấy.
“Ngoài ra, quyền lực vĩ đại được tạo ra bởi sự chắc chắn của bản thân rằng bạn khao khát và muốn được kiểm soát mọi thứ.”
“Ngài có cảm thấy mình có quyền lực vĩ đại không?” Cô ấy hỏi tôi với giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đôi lông mày lại nhếch lên như đang phê bình tôi vậy. Cô ấy đang cố tình khiêu khích tôi à? Hay đó là thứ cô ấy muốn biết, quan điểm của cô, hoặc chỉ là cố làm tôi bực mình? Tôi thấy hơi khó chịu rồi.
“Bốn mươi ngàn người đang làm việc cho tôi. Điều đó cho tôi một ý thức nhất định – quyền lực, nếu cô muốn gọi vậy. Nếu tôi bỗng quyết định không kinh doanh và bán công ty, hai mươi ngàn người sẽ lâm vào cảnh phải thế chấp mọi khoảng thanh toán chỉ sau một tháng.”
Cô ta hoàn toàn bất ngờ về sự khiêm tốn của tôi. Phải hơn thế chứ. Làm quen đi nào, bé cưng. Tôi thấy cân bằng lại rồi.
“Ngài không có một hội đồng nào để trao đổi quyết định sao?”
“Tôi sở hữu công ty của chính mình. Tôi không cần phải trao đổi với ai cả.” Cô ta phải biết chứ.
“Và ngài có niềm đam mê nào khác ngoài công việc không?” Biết chính xác phản ứng của tôi, cô nhanh chóng đổi đề tài. Cô ta biết tôi không thích, và nó làm tôi khá hài lòng.
“Tôi có nhiều đam mê khác nhau, cô Steele à. Rất nhiều” Hình ảnh cô nàng với vô vàn tư thế trong phòng giải trí của tôi vừa chợt lướt qua. Trói chặt nàng ra bốn góc giường, đè nàng xuống ghế. Khoan nhìn kìa, cô ta lại đỏ mặt nữa. Giống như là cơ chế phòng thủ vậy.
“Nhưng nếu làm việc quá cật lực, ngài sẽ làm gì để thư giãn?”
“Thư giãn ư?” Những lời nói lại bay ra từ cái miệng thông minh nghe thật kì lạ, nhưng khá đấy. Và, khi nào thì tôi thư giãn? Cô ấy chẳng biết tôi sẽ làm gì đâu. Cô ấy nhìn tôi với cặp mắt ngây thơ, nó làm tôi bất ngờ và suy nghĩ về câu hỏi đó. Tôi làm gì để thư giãn nhỉ? Chèo thuyền, lái máy bay, giao cấu... và khám phá những giới hạn những cô gái như cô ta, và cho cô ta ngất ngây luôn... Tôi chuyển tư thế ngồi, nhưng trả lời cô một cách rành mạch, nhưng bỏ qua một vài cái tôi khoái nhất.
“Ngài còn đầu tư vào ngành công nghiệp sản xuất? Tại sao vậy, nó đặc biệt chăng?”
“Tôi thích xây dựng mọi thứ. Tôi luôn muốn biết mọi thứ vận hành ra sao: cái gì tạo nên sự phản ứng, sự xây dựng và sự phá huỷ. Và tôi có niềm đam mê với tàu thuyền. Biết giải thích thế nào nhỉ?” Vì chúng luôn vận chuyển mọi thứ đến thế giới.
“Nghe như trái tim ngài đang lên tiếng, hơn là lập luận và thực tế.”
Trái tim ư? Tôi á? Không đâu, cưng.
Con tim tôi đã hoang dại từ lâu rồi. “Cũng có thể. Nhiều người nói rằng tôi không có trái tim?”
“Tại sao họ lại nói thế?”
“Vì họ biết rõ tôi.” Tôi cười châm biếm. Thực tế, chẳng ai hiểu rõ tôi cả, ngoại trừ Elena. Tự hỏi cái gì đã tạo nên cô Steele bé nhỏ này đây. Có cả một đống mâu thuẫn trong cô gái này: xấu hổ, vụng về, rất thông minh, và rất khiêu gợi.
Đúng đấy, tôi bị quyến rũ. Tôi say mê cô gái này.
Cô ấy tiếp tục hỏi. “Vậy bạn bè có nghĩ ngài là người dễ gần không?”
“Tôi là người rất kín đáo. Tôi luôn bảo vệ sự riêng tư của mình. Tôi không bao nhờ nhận trả lời phỏng vấn.” Làm những gì tôi thích, sống theo cách tôi muốn, và tôi cần sự riêng tư.
“Vậy tại sao ngài lại nhận cuộc phỏng vấn này?”
“Vì tôi là nhà tài trợ của trường và với tất cả những quan tâm và mục đích, tôi không thể để cô Kavanagh quấy rầy tôi nữa. Cô ấy làm phiền đội truyền thông của tôi, và tôi thích những người kiên trì thế.” Nhưng tôi mừng người đến đây là em, không phải cô ấy.
“Ngài cũng đầu tư vào kĩ thuật nông nghiệp. Sao ngài lại quan tâm đến lĩnh vực này?”
“Chúng ta không ăn tiền được cô Steele à, và trên trái đất này có rất nhiều người không đủ thức ăn.” Tôi nhìn cô ấy, khuôn mặt không biểu cảm.
“Ngài quả là người có lòng nhân ái. Đó có phải là điều ngài luôn mong muốn? Chăm sóc cho những người nghèo đói?” Cô ấy chăm chú nhìn tôi với cái nhìn tò mò, cứ như tôi là câu hỏi hóc búa vậy, nhưng tôi không muốn cô ấy thấy những mảng tối của tôi. Đây là thứ không thể mang ra tranh luận. Thôi ngay đi, Grey.
“Đó là kinh doanh khôn khéo,” Tôi càu nhàu, giả bộ tỏ ra khó chịu, và cái đôi môi kia lại khiến tôi phải thèm khát. Đúng, đôi môi đó cần được huấn luyện, và hình ảnh cô ta quỳ trước tôi hiện lên trong đầu tôi. Cái suy nghĩ thật quá đỗi kích thích.
Cô ta lại tiếp tục hỏi, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ khát máu ấy. “Ngài có triết lý sống nào không? Nếu có, đó là gì?”
“Tôi không có triết lý sống. Có thể chỉ là một phương châm mang tính định hướng thôi – của Carnegie: ‘Người có khả năng nắm giữ tất cả tâm lý mình, là có thể có khả năng chiếm hữu tất cả các quyền.’ Tôi rất độc lập, chủ động. Tôi thích kiểm soát mọi thứ – bản thân và cả mọi thứ xung quanh.”
“Ngài thích kiểm soát mọi thứ sao?”
Đúng đấy,cưng à, và cả thân thể em nữa. Cái suy nghĩ ấy làm tôi giật mình, lấy lại trạng thái.
“Tôi có khao khát được kiểm soát mọi thứ, và đúng tôi muốn sở hữu chúng.”
“Nghe như lời của một người tiêu dùng sản phẩm.” Giọng nói cô ấy trầm lại có chút phản đối, nó làm tôi bực mình nữa.
“Ừ.”
Cô ta như đứa trẻ lúc nào cũng tò mò muốn biết mọi thứ vậy, nhưng nhìn kĩ vào quần áo của cô ta kìa- cô ấy mặc trang phục từ những cửa hàng như Old Navy hay là H&M. Tôi biết chắc là cô ta sinh ra trong gia đình chẳng giàu có gì.
Thực tình thì tôi có thể chăm sóc cho em.
Cái suy nghĩ chết tiệt này từ đâu ra vậy?
Mặc dù có cái suy nghĩ này, nhưng thứ tôi cần là một người phục tùng mới. Tôi vẫn cần, cái gì – hai tháng rồi từ sau người phục tùng Susannah sao? Và giờ tôi ở đây, thèm khát người phụ nữ này. Tôi cố cười tỏ vẻ hài lòng. Cũng chẳng có gì sai cả – sau tất cả những câu hỏi, giờ đây cô ấy lại lái sang chuyện khác.
“Ngài đã được nhận nuôi. Điều đó đã làm thay đổi ngài như thế nào?”
Câu hỏi đó quan trọng lắm sao? Câu hỏi thật lố bịch. Tôi sẽ chết mất nếu ở chung với con người này. Tôi không thèm trả lời cô ta, cố gắng trấn tĩnh lại giọng nói, nhưng cô ấy như thúc giục tôi chỉ để biết tôi được nhận nuôi lúc mấy tuổi.
Cho cô ta im miệng đi, Grey!
Giọng nói trở nên lạnh nhạt. “Đây là câu hỏi dành cho những cuộc phỏng vấn công khai sao, cô Steele.”
Cô ta cũng biết như vậy. Cô ấy cúi đầu xuống như cảm thấy có lỗi, những cọng tóc từ sau tai rơi xuống. Ôi trời.
“Chắc ngài đã hi sinh rất nhiều cuộc sống gia đình cho công việc”
“Đó đâu phải là câu hỏi,” Tôi chen ngang.
Cô ấy giật mình, tỏ vẻ xấu hổ, nhưng dáng vẻ xin lỗi ấy cũng dễ thương quá chứ. Cô ta hỏi lại: “Có phải công việc đã làm ngài phải hi sinh gia đình?”
Vậy có điều gì ở gia đình tôi sao? “Tôi có một tổ ấm. Có cha mẹ nuôi, có anh em, một gia đình tràn đầy tình thương yêu. Tôi không muốn bàn thêm gì về gia đình tôi nữa.”
“Ngài có phải đồng tính không, ngài Grey?”
Cái quỷ gì vậy!
Không thể tin được là cô ta hỏi câu đó. Trớ trêu thay, chưa ai trong gia đình tôi hỏi câu đó. Cô ta to gan thật! Tôi có đủ sức để kéo cô ta ra khỏi cái ghế đó, đè cô ta nằm xấp lên đầu gối tôi, rồi đét vài cái vào mông, cột hai tay cô ta ra đằng sau rồi cùng chơi trò làm tình. Đó sẽ là câu trả lời tốt nhất cho cái câu hỏi đó. Tôi hít một hơi thật sâu. Cô ấy sẽ bị hành xác trong niềm đam mê khoái lạc của tôi vì câu hỏi đó.
“Không, Anastasia, tôi không đồng tính.” Tôi nhướng lông mày với biểu lộ bình thản. Anastasia. Cái tên mới đẹp làm sao. Tôi phải uốn cái lưỡi quanh cái tên đó.
“Tôi xin lỗi. Nó, um... viết ngay đây.” Cô ấy vén tóc lên tai. Rõ là thói quen hồi hộp.
Những câu hỏi nãy giờ không phải là của cô sao? Tôi hỏi, cô ấy liền đứng người. Quỷ tha ma bắt, trông thật hấp dẫn.
“À... không. Kate – cô Kavanagh – cô ấy biên soạn những câu hỏi này.”
“Cô là cộng sự làm việc chung cho tờ báo cùng cô ấy à?”
“Không. Cô ấy là bạn cùng phòng với tôi.”
Chẳng có gì ngạc nhiên, quý cô Kavanagh này có ở khắp mọi nơi. Tôi chống cằm, suy nghĩ những gì tôi đã gây ra khó khăn cho cô Steele nãy giờ.
“Cô làm tình nguyện viên cho cuộc phỏng vấn này à?” Tôi hỏi, và được thưởng bởi cái nhìn đầy sự phục tùng: cô ta hồi hộp về những hành động của tôi. Và tôi thích những phản ứng đó.
“Tôi chỉ đi thay. Cô Kavanagh không được khoẻ” Giọng cô ấy nhỏ lại.
“Việc đó giải thích được nhiều thứ đấy.”
Có tiếng gõ cửa, và Andrea bước vào.
“Xin lỗi vì đã cắt ngang ngài, ngài Grey, nhưng cuộc họp của ngài sẽ bắt đầu trong hai phút nữa.”
“Chúng tôi vẫn chưa xong, Andrea. Làm ơn huỷ cuộc họp đó cho tôi.”
Cô ta há hốc miệng, vẻ nhìn hơi bối rối. Tôi nhìn thẳng vào cô ta. Ra ngoài! Nhanh! Tôi đang bận việc với quý cô Steele bé nhỏ này.
“Vâng thưa ngài Grey,” cô ấy nói, lấy lại tinh thần, cô ấy quay người đi.
Tôi quay sự chú ý trở lại sự quyến rũ, rồi lại vỡ mộng. “Chúng ta nói đến đâu rồi, cô Steele?”
“Có lẽ tôi không nên làm cản trở công việc của ngài.”
Ôi không, cưng à, đến lượt tôi chứ. Tôi muốn biết liệu có bí mật nào giấu sau gương mặt đáng yêu này đây.
“Tôi cũng muốn biết về cô. Tôi nghĩ việc đó công bằng.” Tôi ngả người ra sau và đặt tay lên đôi môi quyến rũ của mình, đôi mắt ấy nhìn vào khuôn miệng tôi và cố nuốt nước bọt. Ồ đấy – phản ứng bình thường thôi mà. Vui làm sao khi biết cô ấy không thể nào rời mắt khỏi sự hấp dẫn của tôi.
“Không nhiều điều để biết về tôi,” cô trả lời, cô ấy lại đỏ mặt.
Tôi hơi sợ rồi đấy. “Cô có kế hoạch gì sau khi tốt nghiệp không?”
“Tôi vẫn chưa có kế hoạch, ngài Grey à. Tôi cần phải vượt qua kì thi cuối cùng này.”
“Chúng tôi có những chương trình lý tưởng cho thực tập sinh ở đây.”
Cái quỷ gì khiến tôi nói ra vậy? Nó trái với luật đấy, Grey à. Tôi không bao giờ phản lại nhân viên cả... Nhưng em thì không.
Cô ta nhìn có vẻ ngạc nhiên rồi lại cắn môi. Sao nó lại khiêu gợi thế nhỉ?
“Ồ, tôi sẽ ghi nhớ trong đầu,” cô đáp. “Nhưng tôi nghĩ tôi không hợp với nơi đây.”
“Sao cô lại nói thế?” Tôi hỏi. Có chuyện gì sai với công ty của tôi à?
“Nó rõ ràng thế mà, phải không?”
“Tôi lại không thấy thế.” Tôi trả lời có chút bối rối. Cô ấy lại hoang mang rồi với tay lấy cái máy ghi âm.
Chết tiệt, cô ấy sắp đi. Tôi nhẩm lại mọi lịch làm việc chiều này – chẳng có gì để làm. “Cô có muốn tôi đưa cô đi dạo một vòng công ty không?”
“Tôi chắc ngài rất bận, ngài Grey, và tôi phải lái xe rất xa.”
“Cô lái xe về lại Vancouver à?” Tôi nhìn ra cửa sổ. Lái xe gì lúc này, trời đang mưa mà. Cô ta không nên lái xe vào lúc này được, nhưng tôi không thể cản cô ấy. Suy nghĩ ấy làm tôi phát cáu. “Cô lái xe cẩn thận nhé.” Giọng tôi lạnh lùng hơn tôi nghĩ. Cô ấy mò mẫm cái máy ghi âm. Cô ấy muốn rời khỏi đây, và tôi không muốn cô ấy đi.
“Cô đã lấy những gì cô cần chưa?” Tôi hỏi trong sự níu kéo cô ấy ở lại.
“Rồi, thưa ngài.” Cô ấy nhỏ nhẹ. Câu trả lời ấy làm tôi không nói được gì – những câu từ ấy, câu từ bay ra từ cái miệng thông minh ấy – trong một khoảnh khắc tôi thầm nghĩ cái miệng ấy ngoan ngoãn, phục tùng tôi.
“Cảm ơn vì buổi phỏng vấn của ngài, ngài Grey.”
“Vinh dự của tôi”. Tôi trả lời – Thật ra, bởi vì tôi chưa bao giờ có cảm giác thú vị với ai đó trong một lúc trước đây cả. Cái suy nghĩ này thật đáng lo. Cô ấy đứng lên và tôi dang bàn tay mình ra, chỉ để khát khao được chạm vào cô ấy.
“Chúng ta sẽ gặp lại sau, cô Steele.” Giọng nói tôi dịu lại khi bàn tay cô ấy bắt lấy tay tôi. Chính xác, tôi muốn dùng roi quất vào người cô ấy rồi giao cấu ngay trong phòng căn phòng giải trí. Tôi muốn khám phá giới hạn và sự thèm muốn của cô ấy... cần tôi và tin tôi. Tôi cố nuốt mọi thứ vào trong.
Nó không bao giờ xảy ra đâu, Grey à.
“Chào ngài, ngài Grey.” Cô ấy gật đầu và rút nhanh tay ra, rất nhanh.
Tôi không thể để cô ấy đi như thế này được. Rõ là cô ấy muốn rời khỏi đây. Khó chịu thật, nhưng có cái gì đó thổi vào người tôi khi tôi mở cửa tiễn cô ấy.
“Tôi muốn đảm bảo cô ra khỏi cửa an toàn,” tôi nói.
Môi cô ấy tạo vẻ khó hiểu. “Ngài rất chu đáo, ngày Grey,”
Cô Steele đáp lễ lại rồi! Tôi đi theo cô ấy ra ngoài. Cả Andrea và Olivia trong có vẻ sửng sốt. Ừ đó, tôi muốn dìu cô gái bé nhỏ này ra ngoài đấy.
“Cô có mang theo áo khoác len không?”
“Tôi mang theo áo khoác.”
Tôi liếc nhìn Olivia và cô ta lập tức đứng dậy với lấy chiếc áo khoác màu xanh navy, đưa nó cho tôi với nụ cười lúc nào cũng nhã nhặn. Christ, Olivia lúc nào cũng phiền phức – lúc nào cũng làm tôi cảm thấy khó hiểu.
Hmm. Cái áo khoác này có vẻ cũ và hơi rẻ tiền. Quý cô Anastasia Steele này cần được ăn mặc đẹp hơn. Tôi mặc vào cho cô ấy, và khi mặc kéo nó ngang qua vai, tôi chạm đến làn da ngay cổ. Làn da ấy lúc nào cũng đáp lại tôi.
Ồ, tôi không thể để cho em ngọ ngậy một phút một giây nào cả,cưng à!
Cửa thang máy đã mở, cô ấy bước vào và quay mặt lại phía tôi. Khuôn mặt ấy thật quyến rũ, tôi muốn nói rằng cô ấy thật đẹp biết bao.
“Anastasia” Tôi nói- trong lời tạm biệt.
“Christian,” Cô ấy đáp lại với giọng nói đầm ấm. Cửa thang máy đóng lại, để lại cái tên tôi bay thoảng trong không khí, nghe sao thật lạ lùng và thật không quen, nhưng thật quyến rũ.
Tôi muốn biết thêm về cô gái này.
“Andrea,” Tôi nói lớn khi quay trở lại văn phòng. “Nối máy cho tôi với Welch, ngay bây giờ.”
Khi ngồi chờ cuộc điện thoại, tôi nhìn về bức tranh treo trên tường, và nhớ lại lời của cô Steele. “Những thứ tầm thường trở nên phi thường.” Cô ấy thật dễ nói lên cảm xúc của mình.
Điện thoại rung lên. “Tôi đã nối máy với Welch đến cho ngài rồi.”
“Cho anh ta nói chuyện với tôi.”
“Vâng thưa ngài.”
“Welch, tôi cần kiểm tra lý lịch cá nhân.”