Thứ sáu, ngày 27 tháng 5 năm 2011
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Bảo trọng
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 00:03
Đến: Anastasia Steele
Sao em lại không thích tôi?
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tôi ngồi dậy và mở thêm một chai nước lóng lánh khác.
Và chờ đợi.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Bảo trọng
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 00:09
Đến: Christian Grey
Vì anh không bao giờ ở lại với em.
9 chữ. 9 chữ đơn giản này làm da đầu tôi râm ran. Tôi đã nói vơi cô ấy rằng tôi chẳng ngủ với ai cả. Nhưng hôm nay là một ngày quan trọng. Cô nàng tốt nghiệp. Cô ấy nói đồng ý. Chúng tôi bàn luận về các giới hạn mà cô ấy chẳng hề biết một thứ gì về nó cả. Chúng tôi giao cấu. Tôi đét vào mông cô ấy. Chúng tôi giao cấu một lần nữa.
Mẹ kiếp.
Và trước khi tôi có thể tự dừng mình lại, tôi tóm lấy thẻ giữ xe, áo khoác và bước ra khỏi cửa.
CON ĐƯỜNG TRỐNG TRẢI, và tôi đứng trước nhà cô nàng 23′ sau đó.
Tôi gõ cửa khẽ khàng và Kavanagh mở cửa.
“Anh nghĩ anh đang làm cái con khỉ gì ở đây hả?” cô ta hét lớn, ánh mắt tràn đầy giận dữ. Whoa. Không phải kiểu tiếp nhận mà tôi nghĩ.
” Tôi đến để gặp Ana.”
“Ừ, vậy thì không được.” Kavanagh đứng đó, vòng tay lại, chân ngáng ngay cửa. Và tôi đang cô gắng bày ra lí do. “Nhưng tôi cần phải gặp Ana. Cô ấy gởi email cho tôi.” Giờ thì tránh đường coi!
“Anh đã làm gì với cô ta vậy?”
“Đó là những gì tôi phải biết bây giờ đây.” Tôi nghiến răng.
“Từ khi gặp anh, cô ấy khóc miết.”
“Hả?” tôi chẳng thể nào nói vớ vẩn với cô ả nữa, và tôi đẩy cô ả tránh ra.
” Anh không thể vào được!” Kavanagh bước theo tôi, thét lên như một mụ đàn bà hung dữ, tôi đi thẳng vào căn hộ và dừng lại trước phòng ngủ của Ana.
Tôi mở cửa phòng, mở đèn sáng lên. Ana đang run lên trong chăn. Nheo mắt vì ánh sáng đột ngột, mắt cô nàng đỏ, sưng húp lên. Mũi sưng lên ướt át. Tôi đã thấy phụ nữ trong tình cảnh này vô số lần, đặc biệt là sau khi tôi phạt họ. Nhưng tôi ngạc nhiên bởi cảm giác quặn thắt trong lòng.
“Chúa ơi, Ana.” Tôi tắt đèn chính để cô ấy không phải bị chói mắt nữa và ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Cô sụt sịt. mở đèn ngủ cạnh bên lên.
“Câu có muốn tớ đuổi tên khốn này ra ngoài không?” Kate nói vọng vào.
Khỉ gió Kavanagh. Nhướng mày, tôi giả vờ không đếm xỉa đến cô ả.
Ana lắc đầu, nhưng đôi mắt đẫm nước đang nhìn tôi.
“La lên khi cần mình.” Kate nói với Ana, như thể Ana là một đứa con nít vậy. “Grey,” cô ả nói, tôi bắt buộc phải nhìn thẳng vào ả. “Anh trong danh sách đen cảu tôi rồi, và tôi sẽ giám sát anh.” Giọng cô ta chói tai, mắt thì giận dữ nhưng tôi thì không thèm quan tâm làm gì. May mắn thay là cô ả bước đi ra ngoài, khép cửa chứ không đóng cửa. Tôi mò mẫm vào túi, và một lần nữa bà Jones đã vượt quá cả sự mong đợi, tôi móc ra một cái khăn tay và đưa cho Ana.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?’
“Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” giọng cô nàng run run.
Tôi không biết.
Em nói em không thích tôi.
” Một phần trong trọn trách của tôi là phải quna tâm đến em. Em nói em muốn tôi ở lại, nên tôi hiện giờ đang ở đây.” Cứu vãn tình thế hay đấy. “Và giờ thì tôi biết em đã thành ra thế này.” Em không giống như khi tôi vừa bước đi. “Tôi chắc rằng mình phải có trách nhiệm nhưng tôi không hiểu vì sao, có phải là vì tôi đã đánh em không?”
Cô ấy khó khăn ngồi dậy.
“Em có uống Advil chưa? Như lời tôi dặn em?”
Cô ấy lắc đầu. khi nào thì em mới làm những gì mình được bảo hả Ana? Tôi bước ra tìm Kavanagh, đang ngồi trên trường kỉ, sùng sục lửa giận.
“Ana đau đầu, cô có viên Advil nào không?”
Cô ta nhướng mày, ngạc nhiên. Cô ta ngồi bật dậy, chạy vào bếp. Sau khi bật tung mấy cái thùng thì cô ta đưa tôi mấy cái vĩ và tách nước.
Đi vào phòng, tôi đưa nó cho Ana và ngồi lên giường cô nàng. “Uống đi.”
Cô ấy uống thuốc, mắt tràn đầy sự e ngại.
“Nói cho tôi nghe đi. Em nói em ổn. Tôi sẽ chẳng thể bỏ em lại nếu biết em sẽ trở thành như vậy.”
Cô ấy phân tâm bằng cách nghịch sợi vải lỏng lẻo trên chăn mình. “Tôi biết em ổn khi em nói rằng em ổn thôi. Nhưng bây giờ thì không.”
“Em tưởng mình sẽ ổn.” cô ấy nói.
“Anastasia,e m không thể nói những thứ mà em nghĩ tôi muốn nghe. Nó không thật lòng. Làm sao mà tôi còn có thể tin những điều mà em nói tôi chứ?” nó sẽ chẳng đi đến đâu nếu cô ấy không thành thật với tôi.
Ý nghĩ đó đeo bám tôi. Nói cho tôi nghe đi Ana.
“Em nghĩ gì khi tôi đánh em và sau đó em cảm thấy như thế nào?”
“Em không thích vậy. Em không mong anh sẽ làm vậy nữa với em.”
“Em sẽ chẳng bao giờ thích nó.”
“Vậy tại sao anh lại thích chứ?” Cô ấy hỏi, giọng mạnh dạn hơn.
Khỉ thật, tôi không thể nói cho cô ấy biết được.
“Em thật sự muốn biết?”
“Vâng, anh tin em đi, em luôn muốn biết.” giọng cô ấy trở nên châm biếm, mỉa mai.
“Cẩn thận lời nói.” Tôi cảnh cáo.
Cô ấy tái nhợt trước lời nói của tôi. “Anh sẽ lại đánh em sao?”
“Không, không phải tối nay.” Tôi nghĩ như vậy là quá đủ với em rồi.
“Vậy thì.” Cô ấy vẫn muốn câu trả lời.
“Tôi thích cảm giác kiểm soát nó mang lại Anastasia. Tôi muốn em phải hành động trong cách đặc biệt như và nếu khi em không làm vậy tôi sẽ phạt em, và em sẽ phải học cách ứng xử theo cách mà tôi muốn. tôi thích được phạt em. Tôi đã muốn làm vậy từ khi em hỏi tôi có phải là gay không?”
Và tôi không muốn em trợn mắt với tôi hay tỏ ra châm chọc mỉa mai.
“Có nghĩa là anh không thích cách hành xử của em?” giọng cô nhỏ lại.
“Tôi nghĩ em đáng yêu khi là mình chứ.”
“Vậy tại sao anh lại cô gắng thay đổi em?”
“Tôi không muốn thay đổi em.” Chúa tha lỗi. Em quá cám dỗ. “Tôi muốn em phục tùng và làm theo mọi qui tắc mà tôi đưa ra chứ không phải chống đối tôi. Đơn giản vậy thôi.” Tôi muốn em được an toàn.
“Nhưng anh muốn phạt em?”
“Đúng, tôi muốn.”
“Đó là những gì em không hiểu.”
Tôi thở ra. “Đó là tôi. Tôi cần phải kiểm soát em. Tôi cần em xử sự theo cách mà tôi muốn, và nếu em không – ” tôi thấy mình như trôi dạt. Nó khó chịu, Ana. Đúng không em? Em có chịu đựng được không? Nằm xuống trên chân tôi … mông em dưới lòng bàn tay tôi. “Tôi thích được ngắm nhì làn da em đỏ và nóng lên dưới tay tôi. Nó khơi dậy tôi.” Chỉ cần nghĩ thôi nó đã làm tâm trí tôi khuấy động.
“Nó là phép thử chịu đựng của em sao?”
Trời ạ.
” Ừ, một chút, để xem em có thể chịu đựng được hay không.” Thật ra, thì đúng là như vậy, nhưng tôi không muốn nói đến nó. Nếu tôi nói, cô ấy sẽ không cho tôi ở đây nữa. “Nhưng đó không phải là toàn bộ lí do. Chính là em là của tôi để tôi làm mọi việc mà tôi thấy phù hợp – kiểm soát toàn bộ một ai đó. Nó làm tôi kích thích. Thế đấy.”
Tôi cần phải cho cô ấy mượn một vài quyển sách về Phục tùng,
” Nghe tôi đây, tôi thật không biết phải diễn tả thế nào. Tôi chưa bao giờ phải giải thích cả. Tôi chưa bao giờ nghĩ nó ở một khía cạnh sâu đậm như thế này. Tôi đã luôn ở cùng với những người có cùng suy nghĩ với mình.” Tôi dừng lại để xem cô ấy có còn đang lắng nghe tôi hay không.
“Và em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Em cảm thấy thế nào sau tất cả?”
Cô ấy chớp chớp mắt. “Rối bời.”
“Em đã bị kích động dục tính đấy, Anastasia.”
Trong em có thứ đó mà Ana. Tôi biết.
Nhắm mắt, tôi hồi tưởng lại cô ấy ướt át, ham muốn xung quanh ngó tay tôi sau khi bị tôi đánh. Mở mắt ra, cô ấy đang nhìn toi, đồng tử giãn ra, môi hé mở… lưỡi lia nhẹ qua môi trên. Cô ấy cũng muốn nó.
Khỉ. Không phải lần nữa, Grey. Nhất là khi cô ấy như vầy.
“Đừng nhìn tôi như vậy,” toi cảnh cáo, giọng đanh lại. Cô ấy nhướng mày ngạc nhiên. Em hiểu ý tôi mà Ana. “Tôi không mang theo bao cao su đâu, và em thấy đấy,em đang nổi giận. khác với cô bạn cùng phòng cảu em nghĩ, tôi không phải con quái vật dâm dục. vậy là ban nãy, em nói em đã rối bời?”
Cô nàng im lặng. Chúa.
“Em không bao giờ không thật lòng khi trên mặt giấy cả. Email của em luôn là con người thật của em. Tại sao em không làm vậy khi chúng ta đang trong cuộc hội thoại trực tiếp chứ? Tôi làm em sợ đến vậy sao?”
Ngón tay cô ấy vân vê góc chăn.
“Anh mê hoặc em, Christian. Làm em hoàn toàn choáng ngợp. em như Icarus, bay quá gần đến mặt trời.” giọng cô nhỏ, nhung tràn ngập xúc cảm. Lời bộc bạch của cô ấy như váng một quả vào đầu tôi vậy.
“Tôi nghĩ em nói ngược rồi.” tôi thì thầm
“Gì?”
“Ôi Anastasia, em đã bỏ bùa tôi. Hiển nhiên quá rồi.”
Đó là lí do tại sao tôi ở đây.
Cô ấy không tin.
Ana, tin tôi đi. “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi cảu tôi. Viết email cho tôi xin em. Nhưng bây giờ tôi thật sự muốn ngủ. Tôi ở lại được không?”
“Anh muốn ở lại không?”
“Em đã muốn tôi ở lại.”
“Anh vẫn chưa trả lời em.”
Người phụ nữ kiên trì. Tôi mới vừa chạy như bay đến đây sau khi cái tin nhắn chết tiệt của em. Giờ là câu trả lời của em. Tôi lầm bầm rằng tôi sẽ trả lời cô ấy bằng email. Tôi sẽ không nói về nó. Cuộc đối thoại chấm dứt. Trước khi tôi đổi ý và quay trở về Heathman. Cởi giày, tất, quần. Vắt áo khoác qua ghế, tôi trèo lên giường cô ấy.
“Nằm xuống,” tôi cau có.
Cô nghe lời. Tôi trườn xuống nằm trên tay, nhìn cô. “Nếu muốn khóc, hãy khóc trước mặt tôi. Tôi cẩn phải biết.”
“Anh muốn em khóc sao?”
“Không. Tôi chỉ muốn biết cảm nhận thật của em. Tôi không muốn lạc mất em. Tắt đèn đi. Muộn rồi, mai hai ta đều phải đi làm.”
Cô ấy làm theo.
“Nằm gọn bên phía em, quay mặt lại với tôi.”
Tôi không muốn em chạm vào tôi.
Giường run lên khi cô ấy di chuyển, tôi quàng ta qua người cô ấy và nhẹ nhàng ô, cô ấy vào lòng.
“Ngủ đi, em yêu.” Tôi thì thầm, hít thở mùi hương của cô ấy.
Mùi hương của cô ấy rất tuyệt vời.
Lelliot đang chạy qua đám cỏ.
Anh ta đang cười lớn.
Tôi đuổi theo. Tôi cười.
Tôi sẽ bắt được anh ta.
Có hàng cây nhỏ xung quanh chúng tôi.
Trên cây nhỏ có táo.
Mẹ cho tôi hái trái táo.
Mẹ cho tôi ăn táo.
Tôi bỏ táo vào túi. Mọi cái túi.
Tôi giấu nó vào trong áo.
Táo ngon
Táo thơm
Mẹ làm bánh táo.
Bánh táo và kem táo.
Nó làm tôi thấy no và ngon miệng
Tôi giấu táo vào trong giầy. Tôi giấu nó vào trong gối.
Có một người đàn ông. Ông Trev-Trev-yan
Tên ông khó nhớ lắm. Khó nhớ lắm.
Ông có một tên khác. Thee-o-door
Theodore là một cái tên hay.
Cây nhỏ là cây của ông. Ở nhà ông và là nơi ông sống.
Ông là ba của mẹ.
Ông có giọng cười rất lớn. Bờ vai rộng.
Mắt cười.
Ông chạy và đuổi theo Lelliot và tôi.
Ông không thể bắt con đâu.
Lelliot chạy đi, ông cười.
Tôi chạy theo. Tôi bắt lấy anh ta.
Chúng ta ngã nhào xuống cỏ.
Anh ta cười giòn.
Táo óng ánh dưới nắng.
Táo ngon. Ngon.
Táo thơm. Thơm.
Táo rụng. Rụng trúng tôi.
Tôi xoay người và nó rụng trúng lưng tôi. Đau. Ow.
Nhưng mùi hương vẫn còn đó, thơm nồng, ngọt ngào và chân thực.
Ana
Khi tôi mở mắt ra, tôi đang ôm cô ấy trong lòng, tay trong tay. Cô ấy chào đón tôi với nụ cười dịu dàng. Gương mặt của cô ấy không còn nước mắt nữa, cô ấy bây giờ rạng rỡ. Cậu bé của tôi đồng ý, cứng lên chào mừng.
” Chào buổi sáng,” tôi mất phương hướng. “Lạy chúa, dù có trong mơ, tôi vẫn cảm nhận được em..” tôi tách mình ra khỏi cô ấy, nhìn vòng quanh. Đương nhiên, tôi đang ở phòng cô ấy. Mắt cô ấy ánh lên với vẻ tò mò khi cậu bé của tôi thúc trúng. “Hmm, điều này có thể nhưng tôi nghĩ ta nên đợi đến chủ nhật.” tôi ghé sát lại người co6a y61, dưới vành tai cô, nằm tay cánh tay. Cô ấy đỏ mặt, ấm áp.
“Anh rất nóng bỏng.” cô nàng cau mày.
” Em không phải cô nàng hư hỏng.” Tôi nhếch mép cười, xoay hông, trêu chọc cô nàng bằng bộ phận trên thân thể mà tôi thích nhất. Cô nàng cô tỏ ra bực mình nhưng thất bại – nàng đang cực kì thích thú. Trườn xuống, tôi hôn cô nàng.
“Ngủ ngon không?” tôi hỏi. Cô gật đầu.
“Tôi cũng vậy.”
Tôi bất ngờ. Tôi nói với cô ấy rằng tôi thật sự ngủ rất ngon. Không ác mộng, chỉ mơ thôi …
“Mấy giờ rồi?” tôi hỏi.
“7:30”
“7:30? Khỉ.” Tôi trèo ra khỏi giường, mặc quần áo. Cô ấy nhìn tôi lom lom, cô gắng kìm nén tiếng cười lớn.
“Em luôn ảnh hưởng xấu lên tôi thôi,” tôi càu nhàu. “Tôi còn cuộc họp phải dự, tôi phải đi ngay bây giờ đây – tôi phải có mặt ở Portland vào 8:00. Em đang cười tôi à?”
“Vâng.” Cô nàng nói.
“Tôi trễ giờ rồi. Tôi không bao giờ trễ. Một cái lần đầu tiên nữa. Cô Steele.” Tôi khoác nhanh áo vào, cúi xuống, ôm đầu cô ấy bằng hai tay. “Chủ nhật nhé,” tôi thì thầm, hôn cô ấy. Tóm lấy đồng hồ, ví và tiền từ bàn nước, nhặt giày lên và bước ra khỏi phòng. “Taylor sẽ đến và lo chiếc Beetle cho em. Tôi nghiêm túc đấy. Đừng lái nó nữa. Gặp em ở chỗ của tôi vào chủ nhật nhé. Tôi sẽ email em thời gian.”
Bỏ lại ánh nhìn của cô, tôi chạy như bay ra khỏi phòng, leo lên xe. Mang giày vào trong khi lái xe ra. Tôi phải gặp Eamon Kavanagh trong quần jeans. May mắn thay là cuộc gặp gỡ này chỉ qua WebEx. Tôi đi nhanh vào phòng khách sạn ở Heathman. Mở laptop, 8:02. Ôi khỉ thật. Tôi vẫn chưa cạo râu, nhưng tôi vuốt lại tóc và kéo thẳng áo, và tôi mong là họ không để ý là tôi chỉ mặc áo thun và quần jeans dưới áo khoác.
Tôi mở WebEx lên, Andrea online và đang chờ tôi. “Chào buổi sáng ngài Grey. Ông Kavanagh bị trễ giờ nhưng họ đã sẵn sàng ở đây Seattle và New York.”
“Fred và Barney?”
“Vâng, thưa ngài, có cả Ros nữa.”
“Tuyệt, Cảm ơn cô.” Tôi nói không ra hơi. Tôi bắt gặp cái nhìn kì lạ của Andrea nhưng tôi lơ đi. “Cô gọi giúp tôi bánh mì nướng với kem phô mai, cá hồi xông khói và cà phê đen. Làm nhanh nhất có thể.”
“Vâng, thưa ngài.” Cô ấy đăng tải một kiên kết. “Xong rồi thưa ngài.” Cô ấy nói. Tôi nhấp vào dòng liên kết – và nhập cuộc.
“Chào buổi sáng.” Hai giám đốc ngồi trên bàn họp ở New York, cả hai đang nhòm vào màn hình. Ros, Barnet và Fred ở mỗi khung cửa sổ khác. Về làm ăn, ông Kavanagh muốn nâng cấp hệ thống mạng. GEH có thể đáp ứng điều này. Trong khi đang bàn luận, thanh âm của email xuất hiện bên góc màn hình. Im lặng nhất có thể tôi nhấp vào.
Từ:Anastasia Steele
Chủ đề: Xung kích: Hậu quả.
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011. 8:05
Đến: Christian Grey.
Ngài Grey thân mến,
Ngài muốn biết vì sao em rối bời – một uyển ngữ mà ta nên nói tới – đét mông, phạt, đánh, hành hung em.
Hơi xúc động quá rồi, cô Steele. Em đã có thể nói không.
Ừ thì trong suốt quá trình đó, em cảm thấy nhục nhã, chèn ép và lạm dụng.
Nếu em thấy vậy, tại sao không dừng tôi lại? Em có từ an toàn của mình.
Và qua bao nhiêu nỗi ngậm đắng nuốt cay, ngài nói đúng, em đã bị khuấy động, và điều đó là không tưởng được.
Tôi biết. Tốt lắm, giờ thì em đã thừa nhận rồi.
Như vậy là mọi thứ về tình dục kiểu này hoàn toàn mới lạ với em – em chỉ ước mình có kinh nghiệm hơn và sẵn sàng hơn. Em cảm thấy sốc khi mình bị kích động bởi dục tính. Những gì em lo lắng là em sẽ ra sao sau mọi thứ. Và nó còn khó khăn hơn để hiểu rõ được. Em hạnh phúc vì anh hạnh phúc. Em nhẹ nhõm vì nó không đau đớn như em nghĩ. Và khi em trong vòng tay anh, em cảm thấy mình được khỏa đầy.
Như tôi, Ana, như tôi cảm nhận…
Nhưng em bây giờ cảm thấy không thoải mái, thậm chí tội lỗi, khi nghĩ thế. Em bối rối. Câu trả lời của em xác đáng chưa? Em hi vọng thế giớ Sáp nhập&Mua lại vẫn hấp dẫn như mọi kho và anh không quá trễ hẹn.
Và cảm ơn vì đã ở lại với em.
Ana
Kavanagh gia nhập cuộc hội thoại, xin lỗi vì sự chậm trễ của mình. Trong khi tiến hành giới thiệu và Fred nói về GEH có thể đưa ra và đáp ứng gì, tôi gởi tin hồi âm cho Ana. Tôi mong là hành động này bên kia màn hình giống như là mình đang ghi chú lại.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Thư giãn đầu óc
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:24
Đến: Anastasia Steele
Thú vị khi hơi phóng đại tiêu đề, Cô Steele.
Về các quan điểm của em, đét mông – nếu như đó là điều em đề cập đến.
Em cảm thấy mình nhục nhã, chèn ép và lạm dụng và đày đọa – và em đã Tess Durbeyfield đến nhường này. Tôi tin là như vậy, người đã chọn bị đọa đày, như tôi nhớ rõ. Em có thật sự cảm thấy vậy hay chỉ là em nghĩ em nên cảm thấy vậy? Hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau. Nếu đó là khi em nghĩ vậy, em có nghĩ rằng mình nên chấp nhận nó, đối mặt với nó, vì tôi? Đó là những gì mà Người phục tùng nên làm.
Tôi yêu thích sự thiếu kinh nghiệm của em. Tôi trân trọng nó từ khi tôi hiểu ý nghĩa của nó như thế nào. Là em là của tôi. Đúng, em đã bị kích động, và không sai khi em cảm thấy vậy. Hạnh phúc không phải là cảm xúc mà là niềm vui sung sướng cận kề. Đét mông khi phạt đau hơn khi kích thích – cho nên nó phụ thuộc, trừ phi, đương nhiên là, khi em phạm phải một vài sia lầm lớn, và tôi phải phạt em. Tay tôi cũng đau. Nhưng tôi thích thế. Tôi cũng cảm thấy được khỏa đầy – hơn em biết được.
Đừng phí sức vào việc cảm thấy tội lỗi, sai trái, … chúng ta là người trưởng thành và chuyện chúng ta làm sau cánh cửa là chuyện giữa hai ta. Em cần phải thư giãn đầu óc mình và nghe theo lời cơ thể của mình. Thế giới Thu mua sáp nhập không hấp dẫn như em, Cô Steele.
Christian Grey.
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Cô ấy hồi âm gần như lập tức.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Người lớn
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:26
Đến: Christian Grey
Ngài không họp à?
Em mừng vì tay ngài đau. Nêu như em nghe theo lời cơ thể mình nói thì bây giờ em đã ở Alaska rồi.
Ana
P/s: em sẽ cân nhắc việc chấp nhận mấy cảm giác này.
Alaska, thật sao, cô Steele. Tôi cười trộm như thể đang tập trung. Có tiếng gõ cửa, tôi xin lỗi hội đồng để cho nhân viên phục vụ bày đồ ăn. Cô ả mắt đen cười ve vãn tôi khi tôi ghi check. Quay lại WebEx, tôi thấy Fred thuyết phục Kavangh và đối tác cảu ông ta như thế nào về dự án của anh trong tương lai.
“Công nghệ tiên tiến sẽ giúp tôi phát triển trong thương trường tương lai không?” Kavanagh cười hỏi. Sau đó tôi nói với ông ta rằng Barney cũng đang nghiên cứu chế tạo một quả cầu thủy tinh có thể tiên đoán được điều này, mọi người liền cười rộ lên. Trong khi Fred thảo luận về thời gian lý thuyết cho việc thực hiện và tích hợp công nghệ, tôi e-mail Ana.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Em đã không gọi cảnh sát
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:35
Đến: Anastasia Steele
Cô Steele,
Tôi đang có cuộc họp về thị trường kinh doanh tương lai, nếu như cô hứng thú.
Nhớ lại đi, em đã ở cạnh tôi và biết tôi định làm gì mà.
Em chưa bao giờ bảo tôi dừng lại – thậm chí không dùng đến từ an toàn của mình. Em là người trưởng thành – em có sự lựa chọn riêng mình. Hơi dường dột nhưng tôi trông chờ vào lần mà tay tôi một lần nữa tấy đỏ lên vì đau. Em hiển nhiên đã không lắng nghe theo lồi mà cơ thể mình thật sự nói. Alaska lạnh lắm, khong 6con2 nơi nào để trốn đâu. Tôi sẽ tìm em. Tôi có thể lần theo điện thoại – em nhớ điều đó chứ?
Làm việc thôi.
Christian Grey
Ceo, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Fred đang thao thao bất tuyệt khi Ana hồi âm cho tôi.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Kẻ thích theo dõi
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:36
Đến:Christian Grey
Ngài đã tìm được thuốc chữa căn bệnh thích đeo bám của mình chưa?
Ana
Tôi suýt cười lớn. Cô nàng thật vui tính.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Kẻ thích đeo bám lén lút? Tôi sao?
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:38
Đến: Anastasia Steele
Tôi tốn kha khá tiền cho bác sĩ Flynn danh tiếng vì căn bệnh và một số xu hướng tâm lí khác của mình.
Làm việc đi.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Cô nàng sao còn chưa đi làm. Trễ mất.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Những tên lang băm
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:40
Đến: Christian Grey
Hãy để kẻ hèn mọn này được đề nghị ngài đổi bác sĩ khác. Tôi chắc là cách của Bác sĩ Flynn không hiệu quả với Ngài rồi.
Cô Steele.
Khỉ, người phụ nữ này vui tính thật … mà còn hiểu tôi; tôi trả Flynn cũng không ít với lời khuyên của ông ta. Lén lút, tôi gõ hồi âm.
Từ:Christian Grey
Chủ đề: Ý kiến
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:43
Đến: Anastasia Steele
Dù là hèn mọn hay gì đi nữa thì không phải chuyện em đáng quan tâm, nhưng bác sĩ Flynn là lựa chọn thứ hai rồi. Em nên thôi lề mề đi, với xe mới của mình, đua bản thân mình vào nguy hiểm – tôi nghĩ nó trái với quy luật trong hợp đồng.
ĐI LÀM ĐI
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Kavanagh hỏi tôi tương lai dự án. Tôi nói cho ông ta biết rằng là công ty vừa đầu tư vào một hệ thống sợi quang tân tiến nhưng không cho ông ta biết rằng tôi đang quan ngại về tên CEO, Lucas Woods. Hắn ta hẳn sẽ bị đày đi thôi. Tôi chắc chắn sẽ đuổi việc hắn, dù Ros có nói gì đi chăng nữa.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: NHỮNG CON CHỮ ĐƯỢC IN HOA
Ngày: 27/05/2011 8:47 AM
Đến: Christian Grey
Là đối tượng đang phải chịu sự đeo bám rình rập của anh, em nghĩ vấn đề đấy có liên quan đến em.
Em vẫn chưa kí vào bất cứ giấy tờ nào hết, vậy nên không có “luật lệ” gì đâu nhé, quên đi. Còn nữa, giờ làm việc của em bắt đầu vào lúc 9:30.
Cô Steele.
NHỮNG TỪ NGỮ ĐƯỢC IN HOA ư? Tôi thích thế. Tôi đánh máy trả lời.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngôn từ miêu tả
Ngày: 27/05/2011 8:40 AM
Đến: Anastasia Steele
“Quên đi”?* Tôi không chắc là từ này hiện có trong từ điển Websters đâu nhé. (* Nguyên văn: schmules)
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể bàn thêm về vấn đề này khi chúng ta chính thức có một cuộc gặp gỡ trao đổi.” Ros nói với Kavanagh. “Chúng tôi hiện đã hiểu được những gì ông cần và mong muốn, chúng tôi sẽ chuẩn bị chi tiết hơn cho ông và liên lạc lại vào tuần tới.”
“Tốt” Tôi nói và cố tỏ ra rằng mình hoàn toàn chú tâm vào cuộc nói chuyện này. Chúng tôi gật đầu đồng thuận, và sau đó là chào tạm biệt nhau.
“Cảm ơn đã cho chúng tôi cơ hội để thực hiện nhiều việc ý nghĩa hơn, Eamon.” Tôi nói với cậu Kavanagh. “Có vẻ như là các anh đã biết chúng ta cần những gì rồi,” ông ta nói “Thật tốt khi được gặp anh vào ngày hôm qua. Chào nhé.” Chúng tôi bắt tay với nhau nhưng Ros thì không, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi vừa mọc thêm một cái đầu thứ hai. Một tiếng “ping” vang lên từ laptop báo cho tôi biết rằng email của Ana vừa đến. “Nghỉ một lát đã Ros, tôi cần một phút hoặc hơn.” Tôi nhắc nhở cô ấy trước khi cô ấy kịp nói gì khác. Sau đấy tôi đọc email của mình. Tôi thề là tôi đã cười sặc sụa.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngôn từ miêu tả
Ngày: 27/05/2011 8:52 AM
Đến: Christian Grey
Anh vừa nghiện kiểm soát vừa nghiện theo dõi lén lút. Và ngôn từ miêu tả luôn là môn khó nhằn đối với em. Liệu anh sẽ dừng làm phiền em chứ? Em đang rất háo hức để được đi làm bằng chiếc ô tô mới coóng của mình đấy. Ana.
Tôi nhanh chóng gõ một bức thư trả lời.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Một người phụ nữ cứng đầu nhưng cũng đầy hài hước.
Ngày: 27/05/2011 8:66 AM
Đến: Anastasia Steele
Lòng bàn tay tôi đang siết lại. Lái xe cẩn thận nhé, cô Steele.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Giọng của Ros vang lên khi tôi cho phép cô ấy nói. “Cái quái gì vậy Christian?”
“Cái gì cơ?”
Tôi giả vờ ngây ngốc hỏi lại.
“Anh biết tôi đang nói đến cái gì mà. Đừng có kéo dài một cuộc bàn luận chết tiệt nếu anh không thực sự có hứng thú với nó.”
“Tôi đã thể hiện nó ra rõ ràng đến thế sao?”
“Đúng vậy đó.”
“Khốn khiếp thật.”
“Ừ phải rồi. Khốn khiếp. Đây có thể là một hợp đồng béo bở của chúng ta đấy.”
“Tôi biết. Tôi biết. Tôi xin lỗi.”
Tôi gượng gạo nở nụ cười. “Tôi chả biết dạo gần đây anh bị làm sao nữa.”
Cô ấy lắc đầu, nhưng tôi biết cô ấy đang che giấu vẻ buồn cười của mình đằng sau khuôn mặt đầy giận dữ kia.
“Do không khí ở Portland đấy.”
“Được rồi, anh trở về càng sớm thì càng tốt.”
“Tôi sẽ quay lại vào giờ ăn trưa. Trong lúc chờ đợi, bảo Marco tìm hiểu xem liệu có nhà xuất bản nào có nhu cầu sang nhượng hoặc mua bán ở Seattle mà chúng ta có thể mua lại hay không.”
“Anh tính xâm nhập vào cả thị trường xuất bản sách nữa à?” Ros nói một cách dè chừng “Đó không phải là một thị trường có tiềm năng tăng trưởng cao đâu.” Cô ấy hoàn toàn đúng.
“Cứ điều tra thôi.”
Ros đánh tiếng thở dài. “Tôi sẽ bảo Marco. Anh có ở công ty vào khoảng chiều nay chứ? Tôi nghĩ chúng ta nên sắp xếp một cuộc gặp mặt để có thể bàn bạc rõ hơn về vấn đề này.”
“Tuỳ thuộc vào số đông mọi người vậy.”
“Tôi sẽ nhắn cho Andrea chuyện này.”
“Tốt. Gặp lại sau.” Tôi tắt WebEx, sau đó gọi cho Andrea.
“Vâng thưa ngài Grey?” “Gọi cho bác sĩ Baxtor, sắp xếp cho ông ấy đến nhà của tôi vào trưa chủ nhật. Nếu ông ấy kín lịch rồi, hãy tìm một bác sĩ phụ khoa khác, chọn người tốt nhất ấy.”
“Vâng thưa ngài.”
Cô ấy nói “Ngài còn bất cứ yêu cầu gì khác nữa không?”
“Ồ có. Tên người chủ shop bán quần áo mà tôi đã mua của hãng Neiman Marcus ở trung tâm Bravern là gì vậy?”
“Caroline Acton.”
“Nhắn vào điện thoại của tôi số của cô ta nhé.”
“Tôi sẽ làm ngay đây.”
“Gặp lại cô sau vào chiều nay.”
“Vâng thưa ngài.” Tôi cúp máy. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại có được một buổi sáng thú vị đến như thế. Tôi thậm chí còn không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình trò chuyện bằng email một cách vui vẻ thế này cách đây bao lâu nữa. Tôi liếc nhìn chiếc laptop của mình, nhưng không có thư nào mới trong hộp thư đến cả, chắc hẳn Ana đã đi làm rồi. Tôi luồn tay vào mớ tóc của mình. Ros để ý rằng tôi đã thế nào trong suốt cuộc chuyện trò đấy.
Chết tiệt, Grey, cư xử bình thường lại đi. Tôi xử lí bữa sáng của mình, kèm theo một ít cà phê đá, rồi hướng vào phòng ngủ để tắm táp và thay đồ. Kể cả khi gội đầu, tôi vẫn không thể gạt được Ana ra khỏi đầu óc của mình. Ana tuyệt vời. Hình ảnh khi cô ấy nảy lên và xuống trên cơ thể tôi hiện ra trong đầu; khi cô ấy nằm dài trên đầu gối của tôi, mông ửng hồng; khi cô ấy được trói chặt trên giường của tôi, miệng mở to trong sự ngất ngây mà tôi mang đến cho. Chúa ơi, cô ấy thật nóng bỏng. Buổi sớm hôm nay khi tôi thức dậy bên cạnh cô ấy, tôi nhận ra việc ngủ cùng giường với người khác cũng không đến nỗi quá tệ, và tôi đã ngủ ngon giấc, rất ngon giấc. Những con chữ được in hoa. Những email của cô ấy đã thật sự khiến tôi cười thành tiếng, chúng thật giải trí. Cô ấy hài hước, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích tố chất đó ở một người phụ nữ. Tôi cần phải nghĩ đến việc chúng tôi sẽ làm những gì vào chủ nhật tới trong căn phòng giải trí của tôi, một cái gì đó vui vui, một cái gì đó mới mẻ đối với cô ấy.
Trong lúc cạo râu, tôi chợt nảy ra ý tưởng mới, tôi nhanh chóng mặc đồ vào và lướt nhanh về trước laptop để duyệt một vài món “đồ chơi” mới ở cửa hàng “đồ chơi” mà tôi yêu thích. Tôi sẽ cần một cây roi mới, một cây roi được tết bằng da nâu. Tôi cười khẽ. Tôi sẽ biến giấc mơ của Ana thành sự thật. Đặt hàng xong, tôi mở email lên rồi làm việc một cách đầy năng lượng và sảng khoái cho đến khi Taylor cắt ngang.
“Chào buổi sáng, Taylor.”
“Ngài Grey.” Anh ấy gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, sau đấy tôi chợt nhận ra rằng mình đang cười toe toét với ý nghĩ về mấy cái email sáng nay của Ana. Ngôn từ miêu tả luôn là môn khó nhằn đối với em.
“Tôi đã có một buổi sáng cực kì tốt.” Tôi tìm cho mình một lời biện minh.
“Tôi rất vui khi được nghe điều đó thưa ngài. Tôi đã nhận được đồ giặt ủi của cô Steele vào tuần trước.”
“Để nó cùng với đồ của tôi đi.”
“Tôi sẽ làm thế.”
“Cảm ơn anh.” Tôi nhìn theo bóng anh ta bước vào phòng ngủ của tôi. Kể cả Taylor cũng đã nhìn ra được những hiệu ứng mà Anastasia Steele mang lại. Điện thoại của tôi rung lên, là tin nhắn của Elliot.
‘Chú vẫn còn đang ở Portland chứ?’
‘Bây giờ thì vẫn còn nhưng em cũng sắp đi rồi.’
‘Anh sẽ đến đó. Anh đã hứa giúp mấy cô gái của chúng ta dời đồ đạc. Thật tiếc khi chú không ở lại được. BUỔI HẸN HÒ ĐÔI đầu tiên của chúng ta kể từ khi Ana “khui thùng” chú.’
‘Im đi. Em sẽ đi đón Mia.’
‘Anh cần biết chi tiết. Kate chẳng nói gì với anh cả.’
‘Tốt. Một lần nữa. Im đi.’
“Ngài Grey?” Taylor lại xen ngang, tay cầm mớ hành lí của tôi. “BlackBerry đã được gửi bằng chuyển phát nhanh rồi thưa ngài.”
“Cảm ơn anh.” Taylor gật đầu, và khi anh ấy quay lưng bước đi tôi liền soạn một email mới cho quý cô Steele.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Cho mượn BlackBerry
Ngày: 27/05/2011 11:15 AM
Đến: Anastasia Steele
Tôi cần liên lạc được với em ở bất cứ thời điểm nào tôi muốn. Và tôi nghĩ gọi điện thoại là cách tốt nhất để có thể được như thế, nên có lẽ em sẽ cần một chiếc BlackBerry đấy.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Và có lẽ em sẽ trả lời điện thoại của tôi với chiếc di động này. Lúc 11:30 tôi có một cuộc gọi hội nghị khác với giám đốc tài chính của chúng tôi, để bàn luận về việc từ thiện của Grey Enterprises Holdings đối với các quý kế tiếp. Việc bàn bạc này phải tốn ít nhất hàng giờ liền, và khi cuộc bàn bạc kết thúc, tôi ăn thêm một bữa ăn nhẹ và đọc hết phần còn lại của tạp chí Forbes. Trong khi tôi ăn nốt phần salad, tôi nhận ra rằng mình không còn lí gì phải ở lại khách sạn lâu hơn nữa. Đã đến lúc phải đi rồi, nhưng tôi đi một cách miễn cưỡng. Tôi buộc mình phải nghĩ rằng đó là vì tôi không thể gặp lại Ana cho đến Chủ Nhật, trừ khi cô ấy đổi ý. Khốn khiếp, tôi hy vọng là cô ấy sẽ không. Đẩy các ý nghĩ khó chịu ấy sang một bên, tôi bắt đầu sắp xếp mớ giấy lộn xộn trên bàn rồi bỏ vào chiếc cặp đựng các giấy tờ của mình, và khi tôi với tay tới toan đóng nắp chiếc máy tính xách tay để đem nó đi, tôi nhận được một email mới từ Ana.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Chủ nghĩa tiêu thụ điên khùng
Ngày: 27 Tháng 5 2011 13:22
Đến: Christian Grey
Em nghĩ anh cần phải gọi cho bác sĩ Flynn ngay bây giờ. Xu hướng quấy nhiễu người khác của anh thật là khủng khiếp.
Em đang ở chỗ làm. Em sẽ e-mail cho anh sau khi về nhà.
Cảm ơn vì những tiện ích đó. Em đã không sai khi nói anh là một người tiêu dùng khó tính.
Tại sao anh làm chuyện này?
Ana
Cô ấy đang trách mắng tôi! Tôi trả lời ngay lập tức.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Quý cô trẻ tuổi lanh lợi
Ngày: 27 Tháng 5 2011 13:24
Đến: Anastasia Steele
Quan điểm công bằng luôn được thực hiện, như mọi khi, cô Steel. Bác sĩ Flynn đang trong kỳ nghỉ của mình. Và tôi làm chuyện này vì tôi có thể.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Cô ấy không trả lời, nên tôi mang theo máy tính xách tay. Nắm lấy cái túi, tôi đi xuống lễ tân và kiểm tra. Trong khi tôi đang chờ xe, Andrea gọi để nói với tôi rằng cô ấy đã tìm được một bác sĩ phụ khoa để đến Escala vào Chủ Nhật.
“Tên cô ấy là Bác sĩ Greene, và cô ấy sẽ đem theo các khuyến cáo của M.D, thưa ngài.”
“Tốt.”
“Cô ấy điều hành một chương trình thực tập của mình ở ngoài vùng Tây Bắc.”
“Được rồi.” Andrea tìm được điều này ở đâu?
“Có điều, thưa ngài- cô ta muốn nhiều tiền.”
Tôi gạt bỏ mối lo lắng của mình. “Andrea, bất cứ điều gì cô ta muốn đều được.”
“Trong trường hợp đó, cô ta sẽ đếncăn hộ của ngài lúc một rưỡi ngày Chủ Nhật.”
“Tuyệt. Cứ vậy đi.”
“Sẽ làm, ngài Grey.”
Tôi ngắt máy, và bị cám dỗ để gọi mẹ tôi để kiểm tra thông tin của Bác sĩ Greene, khi họ làm cùng một bệnh viện; nhưng mà như thế có thể gây ra quá nhiều câu hỏi từ Grace.
Khi ở trên xe, tôi gửi Ana một e-mail với chi tiết về ngày Chủ Nhật.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Chủ Nhật
Ngày: 27 Tháng 5 2011 13:40
Đến: Anastasia Steel
Tôi sẽ gặp em vào ngày Chủ Nhật? Bác sĩ sẽ có mặt tại Escala để gặp em lúc 1:30.
Tôi đang đi Seattle bây giờ. Tôi hy vọng chuyến đi của em diễn ra tốt đẹp, và tôi mong đến Chủ Nhật.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tốt. Tất cả đã xong. Tôi lái chiếc R8 vào con đường và tiếng gầm gừ phát ra phía I-5. Khi tôi đã vượt qua lối ra cho Vancouver Tôi cảm thấy thật hào hứng. Tôi gọi Andrea bằng tay còn lại và yêu cầu cô ta chuẩn bị một món quà tân gia cho Ana và Kate.
“Ngài muốn gủi quà gì?”
“Bollinger La Grande Année Rosé, 1999 vintage.”
“Vâng thưa ngài.Còn gì khác không ạ? ”
“Ý cô là gì, thứ gì khác nữa chứ?”
“Hoa? Sô cô la? Một quả bóng? ”
“Bóng?”
“Vâng.”
“Loại bóng nào?”
“… Họ có tất cả.”
“Được. Ý tưởng hay tốt đấy, tìm xem có một quả bong bay trực thăng hay không.”
“Vâng. Và một lời chúc cho tấm thiệp?”
“Các quí cô, may mắn với ngôi nhà mới. Christian Grey.’Được chứ?”
“Vâng. Địa chỉ là gì?”
Chết tiệt. Tôi không biết. “Tôi sẽ nhắn cho cô hoặc là sau ngày hôm nay hoặc ngày mai. Cô hiểu rồi chứ?”
“Vâng, thưa ngài. Tôi có thể gửi nó vào ngày mai.”
“Cảm ơn, Andrea.”
“Không có gì.” Cô ấy ngạc nhiên đáp.
Tôi cúp máy và nhìn xuống sàn chiếc R8.
Lúc 6:30 tôi về đến nhà và tâm trạng sôi nổi lúc trước của tôi đã trở nên xấu đi, tôi vẫn chưa nghe tin gì từ Ana. Tôi chọn một cái áo với cặp khuy măng sét từ các ngăn kéo trong tủ quần áo của tôi và khi tôi thắt cái nơ bướm cho sự kiện buổi tối, tôi tự hỏi
nếu cô ấy không sao. Cô ấy nói sẽ liên hệ với tôi khi cô ấy về nhà; Tôi đã gọi cho cô ấy hai lần, nhưng không ai bắt máy, và nó làm tôi bực. Tôi cố gắng một lần nữa và lần này tôi để lại một tin nhắn.
“Tôi nghĩ rằng em cần phải học cách hành xử với các mong đợi của tôi. Tôi không phải là người kiên nhẫn. Nếu em nói là em sẽ liên hệ với tôi khi em hoàn tất công việc, thì em thật sự cần phải làm như vậy. Nếu không thì tôi phải lo lắng, và nó không phải là một việc tôi quen thuộc, và tôi không chịu đựng được điều đó tốt lắm. Gọi điện cho tôi. ”
Nếu cô ấy không gọi sớm tôi sẽ nổ tung mất.
Tôi ngồi chung bàn với Whelan, giám đốc ngân hàng của tôi. Tôi là khách hàng của ông ta tại một hoạt động từ thiện cho một tổ chức phi lợi nhuận nhằm mục đích nâng cao nhận thức đói nghèo của toàn cầu.
“Rất vui vì cậu có thể làm được điều đó”, Whelan nói.
“Đó là một lý do chính đáng.”
“Và cảm ơn sự đóng góp hào phóng của cậu, ngài Grey.” Vợ ông ta mỉm cười ngọt ngào đầy giả tạo, đung đưa bộ ngực đã qua phẫu thuật theo hướng của tôi.
“Như tôi đã nói, đó là một lý do chính đáng.” Tôi tặng cho cô ả một nụ cười trịch thượng.
Tại sao không Ana gọi tôi trở lại?
Tôi kiểm tra điện thoại một lần nữa.
Không có gì.
Tôi nhìn quanh bàn ở tất cả những người đàn ông trung niên cùng với những người vợ danh hiệu thứ hai hoặc thứ ba của họ. Chúa cấm điều này dành cho tôi.
Tôi chán. Nghiêm túc chán và nghiêm túc tức giận.
Cô ấy đang làm gì?
Tôi có thể đưa cô ấy đến đây không? Tôi ngờ rằng cô ấy có thể cũng đã chán ngấy. Khi thảo luận xung quanh mấy cái bảng về các chuyển động về trạng thái của nền kinh tế, đủ rồi. Để lại một lí do, tôi rời phòng khiêu vũ và rời khỏi khách sạn. Trong khi người phục vụ đi lấy xe của tôi, tôi gọi lại cho Ana.
Vẫn chưa có câu trả lời.
Có lẽ bây giờ tôi chẳng còn ý nghĩa nữa cô ấy không muốn làm gì với tôi.
Khi về nhà, tôi đi thẳng đến một cuộc kiểm tra và mở chiếc iMac.
‘Em đang làm việc. Em sẽ email cho anh sau khi về nhà.’
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Em đang ở đâu?
Ngày: 27 Tháng 5 2011 22:14
Đến: Anastasia Steele
Em vẫn đang làm việc hoặc em đã đóng gói điện thoại của em, BlackBerry, và MacBook? Hãy gọi cho tôi, hoặc tôi có thể bị buộc phải gọi Elliot.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tôi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ về phía các vùng nước đen tối. Tại sao tôi tình nguyện để đi đón Mia?
Tôi có thể ở bên Ana, giúp cô ấy đóng gói tất cả mấy cái thứ chết tiệt của cô, sau đó ra ngoài ăn pizza với cô ấy và Kate và Elliot-hay bất cứ điều gì người bình thường làm.
Vì Chúa, Grey.
Đó không phải là mày. Siết chặt tay.
Tôi đi lang thang xung quanh căn hộ, bước chân của tôi vang vọng qua phòng khách, và nó có vẻ đau đớn trống rỗng kể từ lần cuối cùng tôi ở đây. Tôi cởi cái nơ bướm của tôi. Có lẽ đó chính là tôi đó là sự trống rỗng. Tôi rót cho mình một ly Armagnac và nhìn chằm chằm trở lại đường chân trời Seattle về phía âm thanh.
Em có đang nghĩ về tôi, Anastasia Steele? Những cái đèn nhấp nháy của Seattle không có câu trả lời.
Điện thoại của tôi kêu đổ chuông.
Cảm ơn. Mẹ kiếp. Cuối cùng. Là cô ấy.
“Chào.” Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cô ấy đã gọi.
“Chào,” cô nói.
“Tôi đã lo lắng cho em.”
“Em biết. Em xin lỗi vì em không trả lời, nhưng em ổn. ”
Ổn? Tôi ước tôi…
“Em đã có một buổi tối dễ chịu chứ?” Tôi hỏi, kiềm chế sự nóng giận.
“Vâng. Bọn em đã đóng gói xong, và Kate và em đã đi ăn món Trung Quốc với José. ”
Oh, điều này trở nên tốt hơn và tốt hơn. Tay nhiếp ảnh gia khốn kiếp nữa. Đó là lý do tại sao cô ấy đã không gọi.
“Còn anh thì sao?”, Cô hỏi thăm khi tôi không trả lời, và có một chút tuyệt vọng trong
giọng nói.
Tại sao? Những gì cô ấy làm không phải là nói cho tôi?
Oh, dừng suy nghĩ lung tung nữa đi, Grey!
Tôi thở dài. “Tôi đã đi đến một bữa ăn tối gây quỹ. Nó đã kết thúc thật nhàm chán. Tôi rời ngay khi tôi có thể. ”
“Em ước gì anh ở đây,” cô ấy thì thầm.
“Em?”
“Vâng,” cô nói thiết tha.
Oh. Có lẽ cô ấy đang nhớ tôi.
“Tôi sẽ gặp em vào chủ nhật?” Tôi khẳng định, cố gắng không để giọng nói mình lộ ra niềm hy vọng.
“Vâng, chủ nhật,” cô nói, và tôi nghĩ rằng cô ấy đang cười.
“Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon, thưa ngài.” Cô ấy đáp bằng chất giọng khàn khàn và nó làm cho tôi ngạt thở.
“Chúc may mắn với chuyến đi ngày mai, Anastasia.”
Cô ấy vẫn chưa cúp máy, tôi có thể cảm nhận được hơi thở mềm mại ấy. Tại sao cô ấy vẫn chưa cúp máy? Cô ấy không muốn?
“Bạn cúp đi,” cô thì thầm.
Cô ấy không muốn cúp máy và tâm trạng của tôi tươi sang lên ngay lập tức. Tôi nhìn ra quang cảnh Seattle, cười toe toét.
“Không, em cúp máy đi.”
“Em không muốn.”
“Tôi cũng không.”
“Anh đang rất giận em?” Cô hỏi.
“Vâng.”
“Vẫn đang giận?”
“Không” Bây giờ tôi biết em đang an toàn.
“Vì vậy, anh sẽ không trừng phạt em?”
“Không. Tôi là loại người-tùy-theo-thời-điểm. ”
“Em có thể nhận ra điều đó,” cô trêu chọc, và điều đó làm tôi mỉm cười.
“Em có thể cúp máy bây giờ, cô Steele.”
“Ngài thực sự muốn em làm như vậy sao, thưa ngài?”
“Đi ngủ, Anastasia.”
“Vâng thưa Ngài.”
Cô ấy không cúp máy, và tôi biết cô ấy đang cười toe toét. Nó làm cho tâm trạng tôi tốt hơn. “Có bao giờ em nghĩ rằng em có thể làm theo những gì tôi đang nói?” tôi hỏi.
“Có lẽ. Chúng ta sẽ thấy sau ngày Chủ nhật, ” cô ấy nói, quyến rũ như chính cô ấy, và đường dây bị ngắt.
Anastasia Steele, tôi phải làm gì với em đây?
Trên thực tế, tôi có một ý tưởng tốt, với điều kiện là biết tận dụng thời gian. Và với ý nghĩ hấp dẫn ấy tôi nốc hết phần còn lại của ly Armagnac và đi ngủ.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Bảo trọng
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 00:03
Đến: Anastasia Steele
Sao em lại không thích tôi?
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tôi ngồi dậy và mở thêm một chai nước lóng lánh khác.
Và chờ đợi.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Bảo trọng
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 00:09
Đến: Christian Grey
Vì anh không bao giờ ở lại với em.
9 chữ. 9 chữ đơn giản này làm da đầu tôi râm ran. Tôi đã nói vơi cô ấy rằng tôi chẳng ngủ với ai cả. Nhưng hôm nay là một ngày quan trọng. Cô nàng tốt nghiệp. Cô ấy nói đồng ý. Chúng tôi bàn luận về các giới hạn mà cô ấy chẳng hề biết một thứ gì về nó cả. Chúng tôi giao cấu. Tôi đét vào mông cô ấy. Chúng tôi giao cấu một lần nữa.
Mẹ kiếp.
Và trước khi tôi có thể tự dừng mình lại, tôi tóm lấy thẻ giữ xe, áo khoác và bước ra khỏi cửa.
CON ĐƯỜNG TRỐNG TRẢI, và tôi đứng trước nhà cô nàng 23′ sau đó.
Tôi gõ cửa khẽ khàng và Kavanagh mở cửa.
“Anh nghĩ anh đang làm cái con khỉ gì ở đây hả?” cô ta hét lớn, ánh mắt tràn đầy giận dữ. Whoa. Không phải kiểu tiếp nhận mà tôi nghĩ.
” Tôi đến để gặp Ana.”
“Ừ, vậy thì không được.” Kavanagh đứng đó, vòng tay lại, chân ngáng ngay cửa. Và tôi đang cô gắng bày ra lí do. “Nhưng tôi cần phải gặp Ana. Cô ấy gởi email cho tôi.” Giờ thì tránh đường coi!
“Anh đã làm gì với cô ta vậy?”
“Đó là những gì tôi phải biết bây giờ đây.” Tôi nghiến răng.
“Từ khi gặp anh, cô ấy khóc miết.”
“Hả?” tôi chẳng thể nào nói vớ vẩn với cô ả nữa, và tôi đẩy cô ả tránh ra.
” Anh không thể vào được!” Kavanagh bước theo tôi, thét lên như một mụ đàn bà hung dữ, tôi đi thẳng vào căn hộ và dừng lại trước phòng ngủ của Ana.
Tôi mở cửa phòng, mở đèn sáng lên. Ana đang run lên trong chăn. Nheo mắt vì ánh sáng đột ngột, mắt cô nàng đỏ, sưng húp lên. Mũi sưng lên ướt át. Tôi đã thấy phụ nữ trong tình cảnh này vô số lần, đặc biệt là sau khi tôi phạt họ. Nhưng tôi ngạc nhiên bởi cảm giác quặn thắt trong lòng.
“Chúa ơi, Ana.” Tôi tắt đèn chính để cô ấy không phải bị chói mắt nữa và ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Cô sụt sịt. mở đèn ngủ cạnh bên lên.
“Câu có muốn tớ đuổi tên khốn này ra ngoài không?” Kate nói vọng vào.
Khỉ gió Kavanagh. Nhướng mày, tôi giả vờ không đếm xỉa đến cô ả.
Ana lắc đầu, nhưng đôi mắt đẫm nước đang nhìn tôi.
“La lên khi cần mình.” Kate nói với Ana, như thể Ana là một đứa con nít vậy. “Grey,” cô ả nói, tôi bắt buộc phải nhìn thẳng vào ả. “Anh trong danh sách đen cảu tôi rồi, và tôi sẽ giám sát anh.” Giọng cô ta chói tai, mắt thì giận dữ nhưng tôi thì không thèm quan tâm làm gì. May mắn thay là cô ả bước đi ra ngoài, khép cửa chứ không đóng cửa. Tôi mò mẫm vào túi, và một lần nữa bà Jones đã vượt quá cả sự mong đợi, tôi móc ra một cái khăn tay và đưa cho Ana.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?’
“Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” giọng cô nàng run run.
Tôi không biết.
Em nói em không thích tôi.
” Một phần trong trọn trách của tôi là phải quna tâm đến em. Em nói em muốn tôi ở lại, nên tôi hiện giờ đang ở đây.” Cứu vãn tình thế hay đấy. “Và giờ thì tôi biết em đã thành ra thế này.” Em không giống như khi tôi vừa bước đi. “Tôi chắc rằng mình phải có trách nhiệm nhưng tôi không hiểu vì sao, có phải là vì tôi đã đánh em không?”
Cô ấy khó khăn ngồi dậy.
“Em có uống Advil chưa? Như lời tôi dặn em?”
Cô ấy lắc đầu. khi nào thì em mới làm những gì mình được bảo hả Ana? Tôi bước ra tìm Kavanagh, đang ngồi trên trường kỉ, sùng sục lửa giận.
“Ana đau đầu, cô có viên Advil nào không?”
Cô ta nhướng mày, ngạc nhiên. Cô ta ngồi bật dậy, chạy vào bếp. Sau khi bật tung mấy cái thùng thì cô ta đưa tôi mấy cái vĩ và tách nước.
Đi vào phòng, tôi đưa nó cho Ana và ngồi lên giường cô nàng. “Uống đi.”
Cô ấy uống thuốc, mắt tràn đầy sự e ngại.
“Nói cho tôi nghe đi. Em nói em ổn. Tôi sẽ chẳng thể bỏ em lại nếu biết em sẽ trở thành như vậy.”
Cô ấy phân tâm bằng cách nghịch sợi vải lỏng lẻo trên chăn mình. “Tôi biết em ổn khi em nói rằng em ổn thôi. Nhưng bây giờ thì không.”
“Em tưởng mình sẽ ổn.” cô ấy nói.
“Anastasia,e m không thể nói những thứ mà em nghĩ tôi muốn nghe. Nó không thật lòng. Làm sao mà tôi còn có thể tin những điều mà em nói tôi chứ?” nó sẽ chẳng đi đến đâu nếu cô ấy không thành thật với tôi.
Ý nghĩ đó đeo bám tôi. Nói cho tôi nghe đi Ana.
“Em nghĩ gì khi tôi đánh em và sau đó em cảm thấy như thế nào?”
“Em không thích vậy. Em không mong anh sẽ làm vậy nữa với em.”
“Em sẽ chẳng bao giờ thích nó.”
“Vậy tại sao anh lại thích chứ?” Cô ấy hỏi, giọng mạnh dạn hơn.
Khỉ thật, tôi không thể nói cho cô ấy biết được.
“Em thật sự muốn biết?”
“Vâng, anh tin em đi, em luôn muốn biết.” giọng cô ấy trở nên châm biếm, mỉa mai.
“Cẩn thận lời nói.” Tôi cảnh cáo.
Cô ấy tái nhợt trước lời nói của tôi. “Anh sẽ lại đánh em sao?”
“Không, không phải tối nay.” Tôi nghĩ như vậy là quá đủ với em rồi.
“Vậy thì.” Cô ấy vẫn muốn câu trả lời.
“Tôi thích cảm giác kiểm soát nó mang lại Anastasia. Tôi muốn em phải hành động trong cách đặc biệt như và nếu khi em không làm vậy tôi sẽ phạt em, và em sẽ phải học cách ứng xử theo cách mà tôi muốn. tôi thích được phạt em. Tôi đã muốn làm vậy từ khi em hỏi tôi có phải là gay không?”
Và tôi không muốn em trợn mắt với tôi hay tỏ ra châm chọc mỉa mai.
“Có nghĩa là anh không thích cách hành xử của em?” giọng cô nhỏ lại.
“Tôi nghĩ em đáng yêu khi là mình chứ.”
“Vậy tại sao anh lại cô gắng thay đổi em?”
“Tôi không muốn thay đổi em.” Chúa tha lỗi. Em quá cám dỗ. “Tôi muốn em phục tùng và làm theo mọi qui tắc mà tôi đưa ra chứ không phải chống đối tôi. Đơn giản vậy thôi.” Tôi muốn em được an toàn.
“Nhưng anh muốn phạt em?”
“Đúng, tôi muốn.”
“Đó là những gì em không hiểu.”
Tôi thở ra. “Đó là tôi. Tôi cần phải kiểm soát em. Tôi cần em xử sự theo cách mà tôi muốn, và nếu em không – ” tôi thấy mình như trôi dạt. Nó khó chịu, Ana. Đúng không em? Em có chịu đựng được không? Nằm xuống trên chân tôi … mông em dưới lòng bàn tay tôi. “Tôi thích được ngắm nhì làn da em đỏ và nóng lên dưới tay tôi. Nó khơi dậy tôi.” Chỉ cần nghĩ thôi nó đã làm tâm trí tôi khuấy động.
“Nó là phép thử chịu đựng của em sao?”
Trời ạ.
” Ừ, một chút, để xem em có thể chịu đựng được hay không.” Thật ra, thì đúng là như vậy, nhưng tôi không muốn nói đến nó. Nếu tôi nói, cô ấy sẽ không cho tôi ở đây nữa. “Nhưng đó không phải là toàn bộ lí do. Chính là em là của tôi để tôi làm mọi việc mà tôi thấy phù hợp – kiểm soát toàn bộ một ai đó. Nó làm tôi kích thích. Thế đấy.”
Tôi cần phải cho cô ấy mượn một vài quyển sách về Phục tùng,
” Nghe tôi đây, tôi thật không biết phải diễn tả thế nào. Tôi chưa bao giờ phải giải thích cả. Tôi chưa bao giờ nghĩ nó ở một khía cạnh sâu đậm như thế này. Tôi đã luôn ở cùng với những người có cùng suy nghĩ với mình.” Tôi dừng lại để xem cô ấy có còn đang lắng nghe tôi hay không.
“Và em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Em cảm thấy thế nào sau tất cả?”
Cô ấy chớp chớp mắt. “Rối bời.”
“Em đã bị kích động dục tính đấy, Anastasia.”
Trong em có thứ đó mà Ana. Tôi biết.
Nhắm mắt, tôi hồi tưởng lại cô ấy ướt át, ham muốn xung quanh ngó tay tôi sau khi bị tôi đánh. Mở mắt ra, cô ấy đang nhìn toi, đồng tử giãn ra, môi hé mở… lưỡi lia nhẹ qua môi trên. Cô ấy cũng muốn nó.
Khỉ. Không phải lần nữa, Grey. Nhất là khi cô ấy như vầy.
“Đừng nhìn tôi như vậy,” toi cảnh cáo, giọng đanh lại. Cô ấy nhướng mày ngạc nhiên. Em hiểu ý tôi mà Ana. “Tôi không mang theo bao cao su đâu, và em thấy đấy,em đang nổi giận. khác với cô bạn cùng phòng cảu em nghĩ, tôi không phải con quái vật dâm dục. vậy là ban nãy, em nói em đã rối bời?”
Cô nàng im lặng. Chúa.
“Em không bao giờ không thật lòng khi trên mặt giấy cả. Email của em luôn là con người thật của em. Tại sao em không làm vậy khi chúng ta đang trong cuộc hội thoại trực tiếp chứ? Tôi làm em sợ đến vậy sao?”
Ngón tay cô ấy vân vê góc chăn.
“Anh mê hoặc em, Christian. Làm em hoàn toàn choáng ngợp. em như Icarus, bay quá gần đến mặt trời.” giọng cô nhỏ, nhung tràn ngập xúc cảm. Lời bộc bạch của cô ấy như váng một quả vào đầu tôi vậy.
“Tôi nghĩ em nói ngược rồi.” tôi thì thầm
“Gì?”
“Ôi Anastasia, em đã bỏ bùa tôi. Hiển nhiên quá rồi.”
Đó là lí do tại sao tôi ở đây.
Cô ấy không tin.
Ana, tin tôi đi. “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi cảu tôi. Viết email cho tôi xin em. Nhưng bây giờ tôi thật sự muốn ngủ. Tôi ở lại được không?”
“Anh muốn ở lại không?”
“Em đã muốn tôi ở lại.”
“Anh vẫn chưa trả lời em.”
Người phụ nữ kiên trì. Tôi mới vừa chạy như bay đến đây sau khi cái tin nhắn chết tiệt của em. Giờ là câu trả lời của em. Tôi lầm bầm rằng tôi sẽ trả lời cô ấy bằng email. Tôi sẽ không nói về nó. Cuộc đối thoại chấm dứt. Trước khi tôi đổi ý và quay trở về Heathman. Cởi giày, tất, quần. Vắt áo khoác qua ghế, tôi trèo lên giường cô ấy.
“Nằm xuống,” tôi cau có.
Cô nghe lời. Tôi trườn xuống nằm trên tay, nhìn cô. “Nếu muốn khóc, hãy khóc trước mặt tôi. Tôi cẩn phải biết.”
“Anh muốn em khóc sao?”
“Không. Tôi chỉ muốn biết cảm nhận thật của em. Tôi không muốn lạc mất em. Tắt đèn đi. Muộn rồi, mai hai ta đều phải đi làm.”
Cô ấy làm theo.
“Nằm gọn bên phía em, quay mặt lại với tôi.”
Tôi không muốn em chạm vào tôi.
Giường run lên khi cô ấy di chuyển, tôi quàng ta qua người cô ấy và nhẹ nhàng ô, cô ấy vào lòng.
“Ngủ đi, em yêu.” Tôi thì thầm, hít thở mùi hương của cô ấy.
Mùi hương của cô ấy rất tuyệt vời.
Lelliot đang chạy qua đám cỏ.
Anh ta đang cười lớn.
Tôi đuổi theo. Tôi cười.
Tôi sẽ bắt được anh ta.
Có hàng cây nhỏ xung quanh chúng tôi.
Trên cây nhỏ có táo.
Mẹ cho tôi hái trái táo.
Mẹ cho tôi ăn táo.
Tôi bỏ táo vào túi. Mọi cái túi.
Tôi giấu nó vào trong áo.
Táo ngon
Táo thơm
Mẹ làm bánh táo.
Bánh táo và kem táo.
Nó làm tôi thấy no và ngon miệng
Tôi giấu táo vào trong giầy. Tôi giấu nó vào trong gối.
Có một người đàn ông. Ông Trev-Trev-yan
Tên ông khó nhớ lắm. Khó nhớ lắm.
Ông có một tên khác. Thee-o-door
Theodore là một cái tên hay.
Cây nhỏ là cây của ông. Ở nhà ông và là nơi ông sống.
Ông là ba của mẹ.
Ông có giọng cười rất lớn. Bờ vai rộng.
Mắt cười.
Ông chạy và đuổi theo Lelliot và tôi.
Ông không thể bắt con đâu.
Lelliot chạy đi, ông cười.
Tôi chạy theo. Tôi bắt lấy anh ta.
Chúng ta ngã nhào xuống cỏ.
Anh ta cười giòn.
Táo óng ánh dưới nắng.
Táo ngon. Ngon.
Táo thơm. Thơm.
Táo rụng. Rụng trúng tôi.
Tôi xoay người và nó rụng trúng lưng tôi. Đau. Ow.
Nhưng mùi hương vẫn còn đó, thơm nồng, ngọt ngào và chân thực.
Ana
Khi tôi mở mắt ra, tôi đang ôm cô ấy trong lòng, tay trong tay. Cô ấy chào đón tôi với nụ cười dịu dàng. Gương mặt của cô ấy không còn nước mắt nữa, cô ấy bây giờ rạng rỡ. Cậu bé của tôi đồng ý, cứng lên chào mừng.
” Chào buổi sáng,” tôi mất phương hướng. “Lạy chúa, dù có trong mơ, tôi vẫn cảm nhận được em..” tôi tách mình ra khỏi cô ấy, nhìn vòng quanh. Đương nhiên, tôi đang ở phòng cô ấy. Mắt cô ấy ánh lên với vẻ tò mò khi cậu bé của tôi thúc trúng. “Hmm, điều này có thể nhưng tôi nghĩ ta nên đợi đến chủ nhật.” tôi ghé sát lại người co6a y61, dưới vành tai cô, nằm tay cánh tay. Cô ấy đỏ mặt, ấm áp.
“Anh rất nóng bỏng.” cô nàng cau mày.
” Em không phải cô nàng hư hỏng.” Tôi nhếch mép cười, xoay hông, trêu chọc cô nàng bằng bộ phận trên thân thể mà tôi thích nhất. Cô nàng cô tỏ ra bực mình nhưng thất bại – nàng đang cực kì thích thú. Trườn xuống, tôi hôn cô nàng.
“Ngủ ngon không?” tôi hỏi. Cô gật đầu.
“Tôi cũng vậy.”
Tôi bất ngờ. Tôi nói với cô ấy rằng tôi thật sự ngủ rất ngon. Không ác mộng, chỉ mơ thôi …
“Mấy giờ rồi?” tôi hỏi.
“7:30”
“7:30? Khỉ.” Tôi trèo ra khỏi giường, mặc quần áo. Cô ấy nhìn tôi lom lom, cô gắng kìm nén tiếng cười lớn.
“Em luôn ảnh hưởng xấu lên tôi thôi,” tôi càu nhàu. “Tôi còn cuộc họp phải dự, tôi phải đi ngay bây giờ đây – tôi phải có mặt ở Portland vào 8:00. Em đang cười tôi à?”
“Vâng.” Cô nàng nói.
“Tôi trễ giờ rồi. Tôi không bao giờ trễ. Một cái lần đầu tiên nữa. Cô Steele.” Tôi khoác nhanh áo vào, cúi xuống, ôm đầu cô ấy bằng hai tay. “Chủ nhật nhé,” tôi thì thầm, hôn cô ấy. Tóm lấy đồng hồ, ví và tiền từ bàn nước, nhặt giày lên và bước ra khỏi phòng. “Taylor sẽ đến và lo chiếc Beetle cho em. Tôi nghiêm túc đấy. Đừng lái nó nữa. Gặp em ở chỗ của tôi vào chủ nhật nhé. Tôi sẽ email em thời gian.”
Bỏ lại ánh nhìn của cô, tôi chạy như bay ra khỏi phòng, leo lên xe. Mang giày vào trong khi lái xe ra. Tôi phải gặp Eamon Kavanagh trong quần jeans. May mắn thay là cuộc gặp gỡ này chỉ qua WebEx. Tôi đi nhanh vào phòng khách sạn ở Heathman. Mở laptop, 8:02. Ôi khỉ thật. Tôi vẫn chưa cạo râu, nhưng tôi vuốt lại tóc và kéo thẳng áo, và tôi mong là họ không để ý là tôi chỉ mặc áo thun và quần jeans dưới áo khoác.
Tôi mở WebEx lên, Andrea online và đang chờ tôi. “Chào buổi sáng ngài Grey. Ông Kavanagh bị trễ giờ nhưng họ đã sẵn sàng ở đây Seattle và New York.”
“Fred và Barney?”
“Vâng, thưa ngài, có cả Ros nữa.”
“Tuyệt, Cảm ơn cô.” Tôi nói không ra hơi. Tôi bắt gặp cái nhìn kì lạ của Andrea nhưng tôi lơ đi. “Cô gọi giúp tôi bánh mì nướng với kem phô mai, cá hồi xông khói và cà phê đen. Làm nhanh nhất có thể.”
“Vâng, thưa ngài.” Cô ấy đăng tải một kiên kết. “Xong rồi thưa ngài.” Cô ấy nói. Tôi nhấp vào dòng liên kết – và nhập cuộc.
“Chào buổi sáng.” Hai giám đốc ngồi trên bàn họp ở New York, cả hai đang nhòm vào màn hình. Ros, Barnet và Fred ở mỗi khung cửa sổ khác. Về làm ăn, ông Kavanagh muốn nâng cấp hệ thống mạng. GEH có thể đáp ứng điều này. Trong khi đang bàn luận, thanh âm của email xuất hiện bên góc màn hình. Im lặng nhất có thể tôi nhấp vào.
Từ:Anastasia Steele
Chủ đề: Xung kích: Hậu quả.
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011. 8:05
Đến: Christian Grey.
Ngài Grey thân mến,
Ngài muốn biết vì sao em rối bời – một uyển ngữ mà ta nên nói tới – đét mông, phạt, đánh, hành hung em.
Hơi xúc động quá rồi, cô Steele. Em đã có thể nói không.
Ừ thì trong suốt quá trình đó, em cảm thấy nhục nhã, chèn ép và lạm dụng.
Nếu em thấy vậy, tại sao không dừng tôi lại? Em có từ an toàn của mình.
Và qua bao nhiêu nỗi ngậm đắng nuốt cay, ngài nói đúng, em đã bị khuấy động, và điều đó là không tưởng được.
Tôi biết. Tốt lắm, giờ thì em đã thừa nhận rồi.
Như vậy là mọi thứ về tình dục kiểu này hoàn toàn mới lạ với em – em chỉ ước mình có kinh nghiệm hơn và sẵn sàng hơn. Em cảm thấy sốc khi mình bị kích động bởi dục tính. Những gì em lo lắng là em sẽ ra sao sau mọi thứ. Và nó còn khó khăn hơn để hiểu rõ được. Em hạnh phúc vì anh hạnh phúc. Em nhẹ nhõm vì nó không đau đớn như em nghĩ. Và khi em trong vòng tay anh, em cảm thấy mình được khỏa đầy.
Như tôi, Ana, như tôi cảm nhận…
Nhưng em bây giờ cảm thấy không thoải mái, thậm chí tội lỗi, khi nghĩ thế. Em bối rối. Câu trả lời của em xác đáng chưa? Em hi vọng thế giớ Sáp nhập&Mua lại vẫn hấp dẫn như mọi kho và anh không quá trễ hẹn.
Và cảm ơn vì đã ở lại với em.
Ana
Kavanagh gia nhập cuộc hội thoại, xin lỗi vì sự chậm trễ của mình. Trong khi tiến hành giới thiệu và Fred nói về GEH có thể đưa ra và đáp ứng gì, tôi gởi tin hồi âm cho Ana. Tôi mong là hành động này bên kia màn hình giống như là mình đang ghi chú lại.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Thư giãn đầu óc
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:24
Đến: Anastasia Steele
Thú vị khi hơi phóng đại tiêu đề, Cô Steele.
Về các quan điểm của em, đét mông – nếu như đó là điều em đề cập đến.
Em cảm thấy mình nhục nhã, chèn ép và lạm dụng và đày đọa – và em đã Tess Durbeyfield đến nhường này. Tôi tin là như vậy, người đã chọn bị đọa đày, như tôi nhớ rõ. Em có thật sự cảm thấy vậy hay chỉ là em nghĩ em nên cảm thấy vậy? Hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau. Nếu đó là khi em nghĩ vậy, em có nghĩ rằng mình nên chấp nhận nó, đối mặt với nó, vì tôi? Đó là những gì mà Người phục tùng nên làm.
Tôi yêu thích sự thiếu kinh nghiệm của em. Tôi trân trọng nó từ khi tôi hiểu ý nghĩa của nó như thế nào. Là em là của tôi. Đúng, em đã bị kích động, và không sai khi em cảm thấy vậy. Hạnh phúc không phải là cảm xúc mà là niềm vui sung sướng cận kề. Đét mông khi phạt đau hơn khi kích thích – cho nên nó phụ thuộc, trừ phi, đương nhiên là, khi em phạm phải một vài sia lầm lớn, và tôi phải phạt em. Tay tôi cũng đau. Nhưng tôi thích thế. Tôi cũng cảm thấy được khỏa đầy – hơn em biết được.
Đừng phí sức vào việc cảm thấy tội lỗi, sai trái, … chúng ta là người trưởng thành và chuyện chúng ta làm sau cánh cửa là chuyện giữa hai ta. Em cần phải thư giãn đầu óc mình và nghe theo lời cơ thể của mình. Thế giới Thu mua sáp nhập không hấp dẫn như em, Cô Steele.
Christian Grey.
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Cô ấy hồi âm gần như lập tức.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Người lớn
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:26
Đến: Christian Grey
Ngài không họp à?
Em mừng vì tay ngài đau. Nêu như em nghe theo lời cơ thể mình nói thì bây giờ em đã ở Alaska rồi.
Ana
P/s: em sẽ cân nhắc việc chấp nhận mấy cảm giác này.
Alaska, thật sao, cô Steele. Tôi cười trộm như thể đang tập trung. Có tiếng gõ cửa, tôi xin lỗi hội đồng để cho nhân viên phục vụ bày đồ ăn. Cô ả mắt đen cười ve vãn tôi khi tôi ghi check. Quay lại WebEx, tôi thấy Fred thuyết phục Kavangh và đối tác cảu ông ta như thế nào về dự án của anh trong tương lai.
“Công nghệ tiên tiến sẽ giúp tôi phát triển trong thương trường tương lai không?” Kavanagh cười hỏi. Sau đó tôi nói với ông ta rằng Barney cũng đang nghiên cứu chế tạo một quả cầu thủy tinh có thể tiên đoán được điều này, mọi người liền cười rộ lên. Trong khi Fred thảo luận về thời gian lý thuyết cho việc thực hiện và tích hợp công nghệ, tôi e-mail Ana.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Em đã không gọi cảnh sát
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:35
Đến: Anastasia Steele
Cô Steele,
Tôi đang có cuộc họp về thị trường kinh doanh tương lai, nếu như cô hứng thú.
Nhớ lại đi, em đã ở cạnh tôi và biết tôi định làm gì mà.
Em chưa bao giờ bảo tôi dừng lại – thậm chí không dùng đến từ an toàn của mình. Em là người trưởng thành – em có sự lựa chọn riêng mình. Hơi dường dột nhưng tôi trông chờ vào lần mà tay tôi một lần nữa tấy đỏ lên vì đau. Em hiển nhiên đã không lắng nghe theo lồi mà cơ thể mình thật sự nói. Alaska lạnh lắm, khong 6con2 nơi nào để trốn đâu. Tôi sẽ tìm em. Tôi có thể lần theo điện thoại – em nhớ điều đó chứ?
Làm việc thôi.
Christian Grey
Ceo, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Fred đang thao thao bất tuyệt khi Ana hồi âm cho tôi.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Kẻ thích theo dõi
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:36
Đến:Christian Grey
Ngài đã tìm được thuốc chữa căn bệnh thích đeo bám của mình chưa?
Ana
Tôi suýt cười lớn. Cô nàng thật vui tính.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Kẻ thích đeo bám lén lút? Tôi sao?
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:38
Đến: Anastasia Steele
Tôi tốn kha khá tiền cho bác sĩ Flynn danh tiếng vì căn bệnh và một số xu hướng tâm lí khác của mình.
Làm việc đi.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Cô nàng sao còn chưa đi làm. Trễ mất.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Những tên lang băm
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:40
Đến: Christian Grey
Hãy để kẻ hèn mọn này được đề nghị ngài đổi bác sĩ khác. Tôi chắc là cách của Bác sĩ Flynn không hiệu quả với Ngài rồi.
Cô Steele.
Khỉ, người phụ nữ này vui tính thật … mà còn hiểu tôi; tôi trả Flynn cũng không ít với lời khuyên của ông ta. Lén lút, tôi gõ hồi âm.
Từ:Christian Grey
Chủ đề: Ý kiến
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011 08:43
Đến: Anastasia Steele
Dù là hèn mọn hay gì đi nữa thì không phải chuyện em đáng quan tâm, nhưng bác sĩ Flynn là lựa chọn thứ hai rồi. Em nên thôi lề mề đi, với xe mới của mình, đua bản thân mình vào nguy hiểm – tôi nghĩ nó trái với quy luật trong hợp đồng.
ĐI LÀM ĐI
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Kavanagh hỏi tôi tương lai dự án. Tôi nói cho ông ta biết rằng là công ty vừa đầu tư vào một hệ thống sợi quang tân tiến nhưng không cho ông ta biết rằng tôi đang quan ngại về tên CEO, Lucas Woods. Hắn ta hẳn sẽ bị đày đi thôi. Tôi chắc chắn sẽ đuổi việc hắn, dù Ros có nói gì đi chăng nữa.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: NHỮNG CON CHỮ ĐƯỢC IN HOA
Ngày: 27/05/2011 8:47 AM
Đến: Christian Grey
Là đối tượng đang phải chịu sự đeo bám rình rập của anh, em nghĩ vấn đề đấy có liên quan đến em.
Em vẫn chưa kí vào bất cứ giấy tờ nào hết, vậy nên không có “luật lệ” gì đâu nhé, quên đi. Còn nữa, giờ làm việc của em bắt đầu vào lúc 9:30.
Cô Steele.
NHỮNG TỪ NGỮ ĐƯỢC IN HOA ư? Tôi thích thế. Tôi đánh máy trả lời.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngôn từ miêu tả
Ngày: 27/05/2011 8:40 AM
Đến: Anastasia Steele
“Quên đi”?* Tôi không chắc là từ này hiện có trong từ điển Websters đâu nhé. (* Nguyên văn: schmules)
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể bàn thêm về vấn đề này khi chúng ta chính thức có một cuộc gặp gỡ trao đổi.” Ros nói với Kavanagh. “Chúng tôi hiện đã hiểu được những gì ông cần và mong muốn, chúng tôi sẽ chuẩn bị chi tiết hơn cho ông và liên lạc lại vào tuần tới.”
“Tốt” Tôi nói và cố tỏ ra rằng mình hoàn toàn chú tâm vào cuộc nói chuyện này. Chúng tôi gật đầu đồng thuận, và sau đó là chào tạm biệt nhau.
“Cảm ơn đã cho chúng tôi cơ hội để thực hiện nhiều việc ý nghĩa hơn, Eamon.” Tôi nói với cậu Kavanagh. “Có vẻ như là các anh đã biết chúng ta cần những gì rồi,” ông ta nói “Thật tốt khi được gặp anh vào ngày hôm qua. Chào nhé.” Chúng tôi bắt tay với nhau nhưng Ros thì không, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi vừa mọc thêm một cái đầu thứ hai. Một tiếng “ping” vang lên từ laptop báo cho tôi biết rằng email của Ana vừa đến. “Nghỉ một lát đã Ros, tôi cần một phút hoặc hơn.” Tôi nhắc nhở cô ấy trước khi cô ấy kịp nói gì khác. Sau đấy tôi đọc email của mình. Tôi thề là tôi đã cười sặc sụa.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngôn từ miêu tả
Ngày: 27/05/2011 8:52 AM
Đến: Christian Grey
Anh vừa nghiện kiểm soát vừa nghiện theo dõi lén lút. Và ngôn từ miêu tả luôn là môn khó nhằn đối với em. Liệu anh sẽ dừng làm phiền em chứ? Em đang rất háo hức để được đi làm bằng chiếc ô tô mới coóng của mình đấy. Ana.
Tôi nhanh chóng gõ một bức thư trả lời.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Một người phụ nữ cứng đầu nhưng cũng đầy hài hước.
Ngày: 27/05/2011 8:66 AM
Đến: Anastasia Steele
Lòng bàn tay tôi đang siết lại. Lái xe cẩn thận nhé, cô Steele.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Giọng của Ros vang lên khi tôi cho phép cô ấy nói. “Cái quái gì vậy Christian?”
“Cái gì cơ?”
Tôi giả vờ ngây ngốc hỏi lại.
“Anh biết tôi đang nói đến cái gì mà. Đừng có kéo dài một cuộc bàn luận chết tiệt nếu anh không thực sự có hứng thú với nó.”
“Tôi đã thể hiện nó ra rõ ràng đến thế sao?”
“Đúng vậy đó.”
“Khốn khiếp thật.”
“Ừ phải rồi. Khốn khiếp. Đây có thể là một hợp đồng béo bở của chúng ta đấy.”
“Tôi biết. Tôi biết. Tôi xin lỗi.”
Tôi gượng gạo nở nụ cười. “Tôi chả biết dạo gần đây anh bị làm sao nữa.”
Cô ấy lắc đầu, nhưng tôi biết cô ấy đang che giấu vẻ buồn cười của mình đằng sau khuôn mặt đầy giận dữ kia.
“Do không khí ở Portland đấy.”
“Được rồi, anh trở về càng sớm thì càng tốt.”
“Tôi sẽ quay lại vào giờ ăn trưa. Trong lúc chờ đợi, bảo Marco tìm hiểu xem liệu có nhà xuất bản nào có nhu cầu sang nhượng hoặc mua bán ở Seattle mà chúng ta có thể mua lại hay không.”
“Anh tính xâm nhập vào cả thị trường xuất bản sách nữa à?” Ros nói một cách dè chừng “Đó không phải là một thị trường có tiềm năng tăng trưởng cao đâu.” Cô ấy hoàn toàn đúng.
“Cứ điều tra thôi.”
Ros đánh tiếng thở dài. “Tôi sẽ bảo Marco. Anh có ở công ty vào khoảng chiều nay chứ? Tôi nghĩ chúng ta nên sắp xếp một cuộc gặp mặt để có thể bàn bạc rõ hơn về vấn đề này.”
“Tuỳ thuộc vào số đông mọi người vậy.”
“Tôi sẽ nhắn cho Andrea chuyện này.”
“Tốt. Gặp lại sau.” Tôi tắt WebEx, sau đó gọi cho Andrea.
“Vâng thưa ngài Grey?” “Gọi cho bác sĩ Baxtor, sắp xếp cho ông ấy đến nhà của tôi vào trưa chủ nhật. Nếu ông ấy kín lịch rồi, hãy tìm một bác sĩ phụ khoa khác, chọn người tốt nhất ấy.”
“Vâng thưa ngài.”
Cô ấy nói “Ngài còn bất cứ yêu cầu gì khác nữa không?”
“Ồ có. Tên người chủ shop bán quần áo mà tôi đã mua của hãng Neiman Marcus ở trung tâm Bravern là gì vậy?”
“Caroline Acton.”
“Nhắn vào điện thoại của tôi số của cô ta nhé.”
“Tôi sẽ làm ngay đây.”
“Gặp lại cô sau vào chiều nay.”
“Vâng thưa ngài.” Tôi cúp máy. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại có được một buổi sáng thú vị đến như thế. Tôi thậm chí còn không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình trò chuyện bằng email một cách vui vẻ thế này cách đây bao lâu nữa. Tôi liếc nhìn chiếc laptop của mình, nhưng không có thư nào mới trong hộp thư đến cả, chắc hẳn Ana đã đi làm rồi. Tôi luồn tay vào mớ tóc của mình. Ros để ý rằng tôi đã thế nào trong suốt cuộc chuyện trò đấy.
Chết tiệt, Grey, cư xử bình thường lại đi. Tôi xử lí bữa sáng của mình, kèm theo một ít cà phê đá, rồi hướng vào phòng ngủ để tắm táp và thay đồ. Kể cả khi gội đầu, tôi vẫn không thể gạt được Ana ra khỏi đầu óc của mình. Ana tuyệt vời. Hình ảnh khi cô ấy nảy lên và xuống trên cơ thể tôi hiện ra trong đầu; khi cô ấy nằm dài trên đầu gối của tôi, mông ửng hồng; khi cô ấy được trói chặt trên giường của tôi, miệng mở to trong sự ngất ngây mà tôi mang đến cho. Chúa ơi, cô ấy thật nóng bỏng. Buổi sớm hôm nay khi tôi thức dậy bên cạnh cô ấy, tôi nhận ra việc ngủ cùng giường với người khác cũng không đến nỗi quá tệ, và tôi đã ngủ ngon giấc, rất ngon giấc. Những con chữ được in hoa. Những email của cô ấy đã thật sự khiến tôi cười thành tiếng, chúng thật giải trí. Cô ấy hài hước, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích tố chất đó ở một người phụ nữ. Tôi cần phải nghĩ đến việc chúng tôi sẽ làm những gì vào chủ nhật tới trong căn phòng giải trí của tôi, một cái gì đó vui vui, một cái gì đó mới mẻ đối với cô ấy.
Trong lúc cạo râu, tôi chợt nảy ra ý tưởng mới, tôi nhanh chóng mặc đồ vào và lướt nhanh về trước laptop để duyệt một vài món “đồ chơi” mới ở cửa hàng “đồ chơi” mà tôi yêu thích. Tôi sẽ cần một cây roi mới, một cây roi được tết bằng da nâu. Tôi cười khẽ. Tôi sẽ biến giấc mơ của Ana thành sự thật. Đặt hàng xong, tôi mở email lên rồi làm việc một cách đầy năng lượng và sảng khoái cho đến khi Taylor cắt ngang.
“Chào buổi sáng, Taylor.”
“Ngài Grey.” Anh ấy gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, sau đấy tôi chợt nhận ra rằng mình đang cười toe toét với ý nghĩ về mấy cái email sáng nay của Ana. Ngôn từ miêu tả luôn là môn khó nhằn đối với em.
“Tôi đã có một buổi sáng cực kì tốt.” Tôi tìm cho mình một lời biện minh.
“Tôi rất vui khi được nghe điều đó thưa ngài. Tôi đã nhận được đồ giặt ủi của cô Steele vào tuần trước.”
“Để nó cùng với đồ của tôi đi.”
“Tôi sẽ làm thế.”
“Cảm ơn anh.” Tôi nhìn theo bóng anh ta bước vào phòng ngủ của tôi. Kể cả Taylor cũng đã nhìn ra được những hiệu ứng mà Anastasia Steele mang lại. Điện thoại của tôi rung lên, là tin nhắn của Elliot.
‘Chú vẫn còn đang ở Portland chứ?’
‘Bây giờ thì vẫn còn nhưng em cũng sắp đi rồi.’
‘Anh sẽ đến đó. Anh đã hứa giúp mấy cô gái của chúng ta dời đồ đạc. Thật tiếc khi chú không ở lại được. BUỔI HẸN HÒ ĐÔI đầu tiên của chúng ta kể từ khi Ana “khui thùng” chú.’
‘Im đi. Em sẽ đi đón Mia.’
‘Anh cần biết chi tiết. Kate chẳng nói gì với anh cả.’
‘Tốt. Một lần nữa. Im đi.’
“Ngài Grey?” Taylor lại xen ngang, tay cầm mớ hành lí của tôi. “BlackBerry đã được gửi bằng chuyển phát nhanh rồi thưa ngài.”
“Cảm ơn anh.” Taylor gật đầu, và khi anh ấy quay lưng bước đi tôi liền soạn một email mới cho quý cô Steele.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Cho mượn BlackBerry
Ngày: 27/05/2011 11:15 AM
Đến: Anastasia Steele
Tôi cần liên lạc được với em ở bất cứ thời điểm nào tôi muốn. Và tôi nghĩ gọi điện thoại là cách tốt nhất để có thể được như thế, nên có lẽ em sẽ cần một chiếc BlackBerry đấy.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Và có lẽ em sẽ trả lời điện thoại của tôi với chiếc di động này. Lúc 11:30 tôi có một cuộc gọi hội nghị khác với giám đốc tài chính của chúng tôi, để bàn luận về việc từ thiện của Grey Enterprises Holdings đối với các quý kế tiếp. Việc bàn bạc này phải tốn ít nhất hàng giờ liền, và khi cuộc bàn bạc kết thúc, tôi ăn thêm một bữa ăn nhẹ và đọc hết phần còn lại của tạp chí Forbes. Trong khi tôi ăn nốt phần salad, tôi nhận ra rằng mình không còn lí gì phải ở lại khách sạn lâu hơn nữa. Đã đến lúc phải đi rồi, nhưng tôi đi một cách miễn cưỡng. Tôi buộc mình phải nghĩ rằng đó là vì tôi không thể gặp lại Ana cho đến Chủ Nhật, trừ khi cô ấy đổi ý. Khốn khiếp, tôi hy vọng là cô ấy sẽ không. Đẩy các ý nghĩ khó chịu ấy sang một bên, tôi bắt đầu sắp xếp mớ giấy lộn xộn trên bàn rồi bỏ vào chiếc cặp đựng các giấy tờ của mình, và khi tôi với tay tới toan đóng nắp chiếc máy tính xách tay để đem nó đi, tôi nhận được một email mới từ Ana.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Chủ nghĩa tiêu thụ điên khùng
Ngày: 27 Tháng 5 2011 13:22
Đến: Christian Grey
Em nghĩ anh cần phải gọi cho bác sĩ Flynn ngay bây giờ. Xu hướng quấy nhiễu người khác của anh thật là khủng khiếp.
Em đang ở chỗ làm. Em sẽ e-mail cho anh sau khi về nhà.
Cảm ơn vì những tiện ích đó. Em đã không sai khi nói anh là một người tiêu dùng khó tính.
Tại sao anh làm chuyện này?
Ana
Cô ấy đang trách mắng tôi! Tôi trả lời ngay lập tức.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Quý cô trẻ tuổi lanh lợi
Ngày: 27 Tháng 5 2011 13:24
Đến: Anastasia Steele
Quan điểm công bằng luôn được thực hiện, như mọi khi, cô Steel. Bác sĩ Flynn đang trong kỳ nghỉ của mình. Và tôi làm chuyện này vì tôi có thể.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Cô ấy không trả lời, nên tôi mang theo máy tính xách tay. Nắm lấy cái túi, tôi đi xuống lễ tân và kiểm tra. Trong khi tôi đang chờ xe, Andrea gọi để nói với tôi rằng cô ấy đã tìm được một bác sĩ phụ khoa để đến Escala vào Chủ Nhật.
“Tên cô ấy là Bác sĩ Greene, và cô ấy sẽ đem theo các khuyến cáo của M.D, thưa ngài.”
“Tốt.”
“Cô ấy điều hành một chương trình thực tập của mình ở ngoài vùng Tây Bắc.”
“Được rồi.” Andrea tìm được điều này ở đâu?
“Có điều, thưa ngài- cô ta muốn nhiều tiền.”
Tôi gạt bỏ mối lo lắng của mình. “Andrea, bất cứ điều gì cô ta muốn đều được.”
“Trong trường hợp đó, cô ta sẽ đếncăn hộ của ngài lúc một rưỡi ngày Chủ Nhật.”
“Tuyệt. Cứ vậy đi.”
“Sẽ làm, ngài Grey.”
Tôi ngắt máy, và bị cám dỗ để gọi mẹ tôi để kiểm tra thông tin của Bác sĩ Greene, khi họ làm cùng một bệnh viện; nhưng mà như thế có thể gây ra quá nhiều câu hỏi từ Grace.
Khi ở trên xe, tôi gửi Ana một e-mail với chi tiết về ngày Chủ Nhật.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Chủ Nhật
Ngày: 27 Tháng 5 2011 13:40
Đến: Anastasia Steel
Tôi sẽ gặp em vào ngày Chủ Nhật? Bác sĩ sẽ có mặt tại Escala để gặp em lúc 1:30.
Tôi đang đi Seattle bây giờ. Tôi hy vọng chuyến đi của em diễn ra tốt đẹp, và tôi mong đến Chủ Nhật.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tốt. Tất cả đã xong. Tôi lái chiếc R8 vào con đường và tiếng gầm gừ phát ra phía I-5. Khi tôi đã vượt qua lối ra cho Vancouver Tôi cảm thấy thật hào hứng. Tôi gọi Andrea bằng tay còn lại và yêu cầu cô ta chuẩn bị một món quà tân gia cho Ana và Kate.
“Ngài muốn gủi quà gì?”
“Bollinger La Grande Année Rosé, 1999 vintage.”
“Vâng thưa ngài.Còn gì khác không ạ? ”
“Ý cô là gì, thứ gì khác nữa chứ?”
“Hoa? Sô cô la? Một quả bóng? ”
“Bóng?”
“Vâng.”
“Loại bóng nào?”
“… Họ có tất cả.”
“Được. Ý tưởng hay tốt đấy, tìm xem có một quả bong bay trực thăng hay không.”
“Vâng. Và một lời chúc cho tấm thiệp?”
“Các quí cô, may mắn với ngôi nhà mới. Christian Grey.’Được chứ?”
“Vâng. Địa chỉ là gì?”
Chết tiệt. Tôi không biết. “Tôi sẽ nhắn cho cô hoặc là sau ngày hôm nay hoặc ngày mai. Cô hiểu rồi chứ?”
“Vâng, thưa ngài. Tôi có thể gửi nó vào ngày mai.”
“Cảm ơn, Andrea.”
“Không có gì.” Cô ấy ngạc nhiên đáp.
Tôi cúp máy và nhìn xuống sàn chiếc R8.
Lúc 6:30 tôi về đến nhà và tâm trạng sôi nổi lúc trước của tôi đã trở nên xấu đi, tôi vẫn chưa nghe tin gì từ Ana. Tôi chọn một cái áo với cặp khuy măng sét từ các ngăn kéo trong tủ quần áo của tôi và khi tôi thắt cái nơ bướm cho sự kiện buổi tối, tôi tự hỏi
nếu cô ấy không sao. Cô ấy nói sẽ liên hệ với tôi khi cô ấy về nhà; Tôi đã gọi cho cô ấy hai lần, nhưng không ai bắt máy, và nó làm tôi bực. Tôi cố gắng một lần nữa và lần này tôi để lại một tin nhắn.
“Tôi nghĩ rằng em cần phải học cách hành xử với các mong đợi của tôi. Tôi không phải là người kiên nhẫn. Nếu em nói là em sẽ liên hệ với tôi khi em hoàn tất công việc, thì em thật sự cần phải làm như vậy. Nếu không thì tôi phải lo lắng, và nó không phải là một việc tôi quen thuộc, và tôi không chịu đựng được điều đó tốt lắm. Gọi điện cho tôi. ”
Nếu cô ấy không gọi sớm tôi sẽ nổ tung mất.
Tôi ngồi chung bàn với Whelan, giám đốc ngân hàng của tôi. Tôi là khách hàng của ông ta tại một hoạt động từ thiện cho một tổ chức phi lợi nhuận nhằm mục đích nâng cao nhận thức đói nghèo của toàn cầu.
“Rất vui vì cậu có thể làm được điều đó”, Whelan nói.
“Đó là một lý do chính đáng.”
“Và cảm ơn sự đóng góp hào phóng của cậu, ngài Grey.” Vợ ông ta mỉm cười ngọt ngào đầy giả tạo, đung đưa bộ ngực đã qua phẫu thuật theo hướng của tôi.
“Như tôi đã nói, đó là một lý do chính đáng.” Tôi tặng cho cô ả một nụ cười trịch thượng.
Tại sao không Ana gọi tôi trở lại?
Tôi kiểm tra điện thoại một lần nữa.
Không có gì.
Tôi nhìn quanh bàn ở tất cả những người đàn ông trung niên cùng với những người vợ danh hiệu thứ hai hoặc thứ ba của họ. Chúa cấm điều này dành cho tôi.
Tôi chán. Nghiêm túc chán và nghiêm túc tức giận.
Cô ấy đang làm gì?
Tôi có thể đưa cô ấy đến đây không? Tôi ngờ rằng cô ấy có thể cũng đã chán ngấy. Khi thảo luận xung quanh mấy cái bảng về các chuyển động về trạng thái của nền kinh tế, đủ rồi. Để lại một lí do, tôi rời phòng khiêu vũ và rời khỏi khách sạn. Trong khi người phục vụ đi lấy xe của tôi, tôi gọi lại cho Ana.
Vẫn chưa có câu trả lời.
Có lẽ bây giờ tôi chẳng còn ý nghĩa nữa cô ấy không muốn làm gì với tôi.
Khi về nhà, tôi đi thẳng đến một cuộc kiểm tra và mở chiếc iMac.
‘Em đang làm việc. Em sẽ email cho anh sau khi về nhà.’
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Em đang ở đâu?
Ngày: 27 Tháng 5 2011 22:14
Đến: Anastasia Steele
Em vẫn đang làm việc hoặc em đã đóng gói điện thoại của em, BlackBerry, và MacBook? Hãy gọi cho tôi, hoặc tôi có thể bị buộc phải gọi Elliot.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tôi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ về phía các vùng nước đen tối. Tại sao tôi tình nguyện để đi đón Mia?
Tôi có thể ở bên Ana, giúp cô ấy đóng gói tất cả mấy cái thứ chết tiệt của cô, sau đó ra ngoài ăn pizza với cô ấy và Kate và Elliot-hay bất cứ điều gì người bình thường làm.
Vì Chúa, Grey.
Đó không phải là mày. Siết chặt tay.
Tôi đi lang thang xung quanh căn hộ, bước chân của tôi vang vọng qua phòng khách, và nó có vẻ đau đớn trống rỗng kể từ lần cuối cùng tôi ở đây. Tôi cởi cái nơ bướm của tôi. Có lẽ đó chính là tôi đó là sự trống rỗng. Tôi rót cho mình một ly Armagnac và nhìn chằm chằm trở lại đường chân trời Seattle về phía âm thanh.
Em có đang nghĩ về tôi, Anastasia Steele? Những cái đèn nhấp nháy của Seattle không có câu trả lời.
Điện thoại của tôi kêu đổ chuông.
Cảm ơn. Mẹ kiếp. Cuối cùng. Là cô ấy.
“Chào.” Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cô ấy đã gọi.
“Chào,” cô nói.
“Tôi đã lo lắng cho em.”
“Em biết. Em xin lỗi vì em không trả lời, nhưng em ổn. ”
Ổn? Tôi ước tôi…
“Em đã có một buổi tối dễ chịu chứ?” Tôi hỏi, kiềm chế sự nóng giận.
“Vâng. Bọn em đã đóng gói xong, và Kate và em đã đi ăn món Trung Quốc với José. ”
Oh, điều này trở nên tốt hơn và tốt hơn. Tay nhiếp ảnh gia khốn kiếp nữa. Đó là lý do tại sao cô ấy đã không gọi.
“Còn anh thì sao?”, Cô hỏi thăm khi tôi không trả lời, và có một chút tuyệt vọng trong
giọng nói.
Tại sao? Những gì cô ấy làm không phải là nói cho tôi?
Oh, dừng suy nghĩ lung tung nữa đi, Grey!
Tôi thở dài. “Tôi đã đi đến một bữa ăn tối gây quỹ. Nó đã kết thúc thật nhàm chán. Tôi rời ngay khi tôi có thể. ”
“Em ước gì anh ở đây,” cô ấy thì thầm.
“Em?”
“Vâng,” cô nói thiết tha.
Oh. Có lẽ cô ấy đang nhớ tôi.
“Tôi sẽ gặp em vào chủ nhật?” Tôi khẳng định, cố gắng không để giọng nói mình lộ ra niềm hy vọng.
“Vâng, chủ nhật,” cô nói, và tôi nghĩ rằng cô ấy đang cười.
“Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon, thưa ngài.” Cô ấy đáp bằng chất giọng khàn khàn và nó làm cho tôi ngạt thở.
“Chúc may mắn với chuyến đi ngày mai, Anastasia.”
Cô ấy vẫn chưa cúp máy, tôi có thể cảm nhận được hơi thở mềm mại ấy. Tại sao cô ấy vẫn chưa cúp máy? Cô ấy không muốn?
“Bạn cúp đi,” cô thì thầm.
Cô ấy không muốn cúp máy và tâm trạng của tôi tươi sang lên ngay lập tức. Tôi nhìn ra quang cảnh Seattle, cười toe toét.
“Không, em cúp máy đi.”
“Em không muốn.”
“Tôi cũng không.”
“Anh đang rất giận em?” Cô hỏi.
“Vâng.”
“Vẫn đang giận?”
“Không” Bây giờ tôi biết em đang an toàn.
“Vì vậy, anh sẽ không trừng phạt em?”
“Không. Tôi là loại người-tùy-theo-thời-điểm. ”
“Em có thể nhận ra điều đó,” cô trêu chọc, và điều đó làm tôi mỉm cười.
“Em có thể cúp máy bây giờ, cô Steele.”
“Ngài thực sự muốn em làm như vậy sao, thưa ngài?”
“Đi ngủ, Anastasia.”
“Vâng thưa Ngài.”
Cô ấy không cúp máy, và tôi biết cô ấy đang cười toe toét. Nó làm cho tâm trạng tôi tốt hơn. “Có bao giờ em nghĩ rằng em có thể làm theo những gì tôi đang nói?” tôi hỏi.
“Có lẽ. Chúng ta sẽ thấy sau ngày Chủ nhật, ” cô ấy nói, quyến rũ như chính cô ấy, và đường dây bị ngắt.
Anastasia Steele, tôi phải làm gì với em đây?
Trên thực tế, tôi có một ý tưởng tốt, với điều kiện là biết tận dụng thời gian. Và với ý nghĩ hấp dẫn ấy tôi nốc hết phần còn lại của ly Armagnac và đi ngủ.