50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey

Quyển 4 - Chương 15

Thứ hai, ngày 30 tháng 5 năm 2011
Mỗi nhịp thở của cô ấy là thứ âm nhạc tuyệt vời đối với “cậu bé” của tôi. “Chúng ta sẽ giao cấu” tôi thì thầm “Và nếu như sau đấy em vẫn không thể ngủ được, tôi sẽ kể cho em nghe về quãng thời gian hình thành con người này của tôi. Đồng ý không?”
Cô ấy gật đầu. Hơi thở của cô ấy mỗi lúc một nhanh hơn, đôi đồng tử cũng theo đó mà nở to ra, đen hơn, trước cơn đói khát thông tin.
“Cô gái ngoan. Mở to miệng ra nào.”
Cô ấy do dự trong chốc lát, hoang mang chăng, nhưng rồi cô ấy vẫn làm theo như những gì được bảo trước khi tôi khiển trách cô ấy.
“Mạnh nữa vào.”
Tôi đưa vào miệng cô ấy cả hai quả cầu. Chúng hơi to và nặng, nhưng bấy nhiêu đủ để cái miệng thông minh của cô ấy thôi không lí sự nữa trong một phút hoặc hơn.
“Chúng cần được bôi trơn. Mút đi.”
Cô ấy chớp chớp mắt rồi cố gắng để mút. Lập trường của cô ấy thay đổi một cách tinh tế, cô ép hai đùi vào nhau và cảm thấy lúng túng.
Ồ đúng rồi.
“Giữ yên nhé, Anastasia.” Tôi nhắc nhở cô ấy, còn mình thì tận hưởng buổi trình diễn nghệ thuật này.
Đủ rồi.
“Dừng lại đi.” Tôi yêu cầu và giật mạnh chúng ra khỏi miệng cô ấy. Trên giường, tôi vứt tấm chăn sang một bên, rồi ngồi xuống. “Lại đây nào.”
Cô ấy bước đến chỗ tôi, một cách thật gợi tình.
Ôi Ana, cô nàng nổi loạn nhỏ của tôi.
“Bây giờ thì quay lại, tự túm lấy mắt cá chân của mình.” Các biểu hiện trên gương mặt của cô ấy cho tôi biết rằng đây không phải là điều mà cô ấy muốn nghe. “Đừng do dự.” Tôi khiển trách cô ấy. Rồi tôi bỏ hai quả cầu ấy vào miệng của mình. Cô ấy xoay người nhưng không có tí ti biểu hiện nào cho thấy cô sẽ cúi người như tôi nói, làm phô ra đôi chân dài của cô ấy và cặp mông mà đối với tôi là rất đẹp. Ana cởi áo thun của tôi, nó trượt dài trên lưng cô rồi qua đầu, qua cả chùm tóc nâu được cô ấy cột gọn gàng.
Tôi có thể ngắm nhìn cảnh tượng tuyệt dịu này mãi và tưởng tượng ra rằng mình sẽ làm gì với cô ấy. Bây giờ thì tôi chỉ muốn đánh vào mông cô ấy và giao cấu. Tôi đặt tay mình lên mông cô, cảm nhận hơi nóng ấm khi tôi trượt tay qua lóp quần lót của cô.
Ôi, cặp mông này là của tôi, của tôi. Và nó sẽ được làm nóng lên.
Tôi kéo quần lót của cô ấy xuống rồi giữ nó bằng một tay, để lộ ra phần âm vật. Tôi cố cưỡng lại ham muốn rà lưỡi của mình lên và xuống “cô bé”, mà dù gì thì miệng tôi cũng không còn chỗ nữa. Thay vào đó, tôi dùng tay của mình vuốt ve âm vật của cô ấy trước khi tôi đưa ngón tay của mình vào bên trong cô ấy.
Tiếng rên khe khẽ vang lên từ trong cổ họng của tôi, và tôi bắt đầu xoay tròn ngón tay của mình, khiến cô ấy ưỡn cong người lên. Cô ấy buông tiếng rên rỉ, còn tôi thì cương cứng lên ngay thức thì.
Cô Steele đã phê duyệt, rằng cô ấy muốn điều này.
Tôi xoay tròn ngón tay mình một lần nữa, rồi rút hai quả cầu trong miệng của mình ra. Bằng một cách nhẹ nhàng, tôi đút một trong hai quả cầu vào bên trong cô ấy, để phần dây ở ngoài bên trên âm vật của cô. Tôi hôn lên phần mông trần trụi ấy rồi kéo chiếc quần lót trở về chỗ của nó.
“Đứng dậy đi.” Tôi yêu cầu, rồi dùng tay giữ vững phần hông hộ cô ấy cho đến khi tôi biết chắc rằng cô ấy đã có thể tự đứng vững trên chân của mình. “Em ổn chứ?”
“Vâng” Giọng của cô ấy khô khốc.
“Quay người lại nào.”
Cô ấy tuân theo ngay lập tức.
“Cảm giác của em như thế nào?” Tôi hỏi.
“Lạ lắm.”
“Lạ theo hướng tích cực hay tiêu cực?”
“Theo hướng tích cực.” Cô ấy trả lời.
“Tốt lắm.” Cô ấy cần phải quen với việc này. Tôi tự hỏi còn cách nào khác tốt hơn để có thể kéo dài thời gian và đạt được một cái gì đó không?
“Tôi muốn một cốc nước, em có thể đi lấy hộ tôi không? Khi em quay lại, tôi sẽ đặt em nằm ngang đầu gối tôi. Hãy nghĩ về điều đó đi, Anastasia.”
Cô ấy bối rối, nhưng rồi quay đi một cách thận trọng, chầm chậm như đang thâm dò mà bước ra khỏi phòng. Trong khi chờ cô ấy quay lại, tôi mở ngăn kéo và lấy ra một cái bao cao su. Chỉ còn vài cái trong ngăn kéo, tôi cần phải dự trữ chúng phòng trường hợp thuốc ngừa thai cô ấy đang dùng không có tác dụng. Ngồi lại xuống giường, tôi chờ đợi trong sự thiếu kiên nhẫn.
Khi quay trở về phòng, cô ấy đã bước đi một cách tự tin hơn và đang cầm theo ly nước của tôi.
“Cảm ơn em.” Tôi nói rồi uống một ngụm nhỏ, sau đấy đặt lên bàn bên cạnh. Khi tôi đưa mắt nhìn lên, tôi thấy cô ấy đang nhìn mình với ánh mắt lộ rõ vẻ mong chờ.
Cô ấy trông rất đẹp trong bộ dạng thế này.
“Đến đây nào cưng, đứng kế bên tôi như lúc nãy.”
Cô ấy làm theo, và khi cô ấy đến gần bên, tôi cảm nhận được nhịp thở của cô ấy đang rất bất thường. Ôi, con mãnh thú bên trong cô ấy đã được tự do rồi, một sự khác biệt lớn so với lần tôi đánh vào mông cô ấy gần đây.
Chọc cho cô ấy sung lên thêm chút nữa nào
“Cầu xin tôi đi.” Giọng tôi cương quyết.
Một tia hoang mang vừa xẹt ngang mặt cô ấy.
“Cầu xin tôi đi nào.”
Thôi nào, Ana.
Cô ấy nhăn trán.
“Cầu xin tôi đi, Anastasia. Tôi sẽ không lặp lại lần nữa đâu.” Giọng nói của tôi sắc bén hơn.
Cuối cùng cô ấy cũng nhận ra tôi đang yêu cầu điều gì, mặt cô ấy đỏ lựng lên “Làm ơn hãy đét vào mông em đi, thưa ngài.” Cô ấy nói một cách nhỏ nhẹ.
Ôi những từ ngữ đó… Tôi nhắm mắt lại và tận hưởng cảm giác những từ ấy ngân nga lên bên trong đầu của tôi. Rồi tôi túm lấy tay cô ấy, kéo mạnh cô ấy nằm xuống vắt ngang đùi tôi, phần thân trải dài trên giường. Tôi nhẹ nhàng ve vuốt phần mông cô ấy bằng một tay. Tôi đưa tay mình gạt những lọn tóc mềm mượt ra khỏi mặt cô, rồi cuối cùng gài tất cả chúng lại ở phía sau tai của cô ấy. Nắm chặt lấy phần tóc ở sau gáy để giữ cho cô ấy yên.
“Tôi muốn nhìn mặt em khi tôi đét vào mông em.”
Tôi ấn nhẹ vào phần âm hộ, biết chắc rằng việc này sẽ khiến mấy quả cầu vào sâu hơn trong cô ấy.
Cô ấy ậm ừ thay vì chấp nhận.
“Xin em đấy Anastasia, việc này là một đặc ân, của em, và của tôi.”
Nói rồi tôi nâng tay mình lên, đánh vào mông của cô ấy.
“Ah!” Cô ấy la lên, nhăn mặt lại, tôi cảm nhận sự ngọt ngào, cái mông ngọt ngào của cô ấy trong khi cô ấy đang điều chỉnh lại cảm giác. Khi cô ấy đã thả lỏng mình hơn, tôi lại đánh vào mông cô ấy lần nữa. Ana rên lên vì đau, khiến tôi giấu đi những biểu hiện của mình. Tôi bắt đầu hành động nghiêm túc hơn, má bên trái, má bên phải, phần giao nhau giữa đùi và mông của cô ấy. Giữa những cái đét, tôi lại mơn trớn và bóp nhẹ phần mông, rồi ngắm nhìn làn da cô ấy dần chuyển sang màu hồng nhạt dưới lớp quần lót ren.
Cô ấy rên rỉ, nhận lấy sự sung sướng, tận hưởng cảm giác trải nghiệm.
Tôi dừng lại. Tôi muốn nhìn thấy làn da trên mông cô ấy hồng hào một cách rực rỡ. Không vội vàng gì mấy, tôi trêu đùa với cô, kéo quần lót của cô xuống, tay lả lướt lên đùi, rồi xuống tới khuỷu chân, và cuối cùng là phần bắp chân. Cô ấy nâng chân của mình lên khiến tôi dễ dàng kéo tuột chiếc quần ra rồi vứt nó xuống sàn nhà. Cô vặn vẹo người, nhưng rồi dừng lại khi tôi chạm đến phần da mông ửng hồng của cô, nó hồng một cách rực rỡ. Nắm lấy tay cô, tôi đánh vào mông cô lần nữa, đầu tiên chỉ nhẹ nhàng thôi, rồi lại mạnh dần và cứ thế lặp lại.
Cô nàng ướt nhẹp, lòng bàn tay tôi vẫn tiếp tục kích thích.
Tôi nắm lấy tóc cô ấy chặt hơn, cô ấy rên lên với các cử động, mắt nhắm lại tận hưởng, miệng mở to ra và thả lỏng hoàn toàn.
Chết tiệt, cô ấy thật là nóng bỏng.
“Cô gái ngoan.” Giọng tôi khàn khàn, nhịp thở không đều đặn.
Tôi đét cô ấy thêm vài lần nữa cho đến khi mà tôi không thể chịu đựng được nữa.
Tôi muốn cô ấy.
Ngay bây giờ.
Tôi từ từ rút mấy quả cầu ra khỏi người của cô ấy.
Cô ấy rên to trong sự sung sướng. Lật ngược cô ấy nằm ngửa ra, tôi dừng lại đôi chút để cởi chiếc quần dài mình đang mặc, rồi mang cái bao cao su chết tiệt này vào, xong xuôi tôi nằm xuống bên cạnh cô ấy. Tôi cầm tay cô ấy rồi kéo đặt nó qua khỏi đầu cô, rồi chầm chậm đi vào bên trong cô ấy trong khi cô ấy kêu lên mấy tiếng meo meo như mèo.
“Ôi em yêu.” Cô ấy đang cảm thấy tuyệt vời.
“Em muốn anh cùng em làm tình.” Câu nói của cô ấy rung lên trong đầu tôi.
Bằng một cách nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng luôn, tôi bắt đầu di chuyển, cảm nhận từng inch quý báu của lớp da thịt cô ấy và cả những phần xung quanh tôi. Tôi hôn cô ấy, trân trọng cái miệng thông minh vả cả cơ thể của cô ấy cùng lúc. Cô ấy vòng hai chân của mình quanh người tôi, nhẹ nhàng tạo ra lực đẩy cổ vũ sự cuồng nhiệt của tôi cho tới khi chân của cô ấy xoắn tít cả vào nhau.
Sự sung sướng của cô ấy cũng khiến tôi sung sướng lây. “Ana!” Tôi gọi, phóng thích tinh dịch của mình vào cô ấy. Giải thoát tất cả. Sự giải thoát ấy khiến tôi nhận ra rằng mình muốn nhiều hơn nữa, cần nhiều hơn nữa.
Trong khi tôi đang cố gắng cân bằng bản thân mình lại, tôi đã phải đẩy đi luồng cảm xúc kì lạ đang gặm nhắm bên trong tôi, nó không phải là sự tối tăm, nó giống một nỗi sợ hãi hơn, một thứ gì đó mà tôi không thể hiểu nổi.
Ana dùng tay ôm choàng lấy tôi, và tôi mở mắt ra để nhìn thấy gương mặt buồn ngủ của cô ấy, ánh mắt no say.
“Tôi rất thích điều đó,” tôi thì thầm và hôn cô ấy một nụ hôn dài.
Cô ấy thưởng lại cho tôi bằng một nụ cười đầy nét buồn ngủ. Tôi đứng dậy, dùng chăn phủ lên người cô ấy, nhặt cái quần PJ của mình lên rồi quăng vào phòng tắm, tôi cũng vứt cái bao cao su vào đấy luôn. Tôi mặc quần sạch vào rồi đi tìm tuýp kem chiết xuất từ hoa cúc.
Quay trở lại giường, Ana lại nở một nụ cười, nhưng lần này là cười mãn nguyện.
“Quay người lại nào.” Tôi yêu cầu, lúc đầu tôi cứ tưởng rằng cô ấy sẽ đảo mắt với tôi, nhưng rồi cô ấy nghe lời tôi và bắt đầu di chuyển. “Mông của em có màu thật là đẹp.” Tôi ngắm nhìn thành quả mà mình tạo ra. Tôi quẹt vào lòng bàn tay một ít kem rồi nhẹ nhàng xoa bóp mông cho cô ấy.
“Nói cho em nghe những gì ngài đã hứa là sẽ nói đi ngài Grey.” Cô ấy vừa nói vừa ngáp.
“Cô Steele, cô thật là biết cách phá hoại khoảnh khắc.”
“Nhưng chúng ta đã thoả thuận rồi mà.” Cô ấy nhấn mạnh.
“Em cảm thấy thế nào rồi?”
“Có một chút thay đổi.” Tôi thở dài, đặt tuýp kem lên bàn bên cạnh giường, rồi chui vào trong chăn cùng Ana, cho cô ấy gối đầu lên cánh tay tôi. Tôi hôn vành tai của cô ấy “Người đàn bà mang anh đến với thế giới này là một con điếm có tiếng, Anastasia. Đi ngủ thôi.”
Cô ấy ôm chặt cánh tay tôi.
Tôi vẫn ổn mà, tôi thực sự không muốn nhận lấy sự cảm thông hay thương hại từ cô ấy.
“Bà ấy như thế nào?” Cô thì thầm.
“Bà ta hiện đã chết.”
“Bà chết cách nay bao nhiêu lâu rồi?”
“Bà ta chết khi tôi lên bốn. Tôi thực sự không nhớ rõ lắm, bố Carrick có cho tôi biết vài thông tin, nhưng tôi chỉ nhớ được một vài phần nhất định. Làm ơn, chúng ta đi ngủ nhé.”
Sau một vài phút lấy tôi làm vật để thư giãn đầu óc, cô ấy nói, “Chúc ngủ ngon, Christian.” Giọng cô ấy đầy buồn ngủ.
“Ngủ ngon Ana.” Tôi hôn cô ấy một lần nữa, khẽ hít hà hơn thơm nhẹ nhàng từ tóc của cô ấy, thứ khiến các kí ức của tôi như bay bổng lên.
“Đừng có hái mấy quả táo ấy xuống rồi lại quăng nó đi như thế chứ đồ khốn.”
“Im đi cái đồ cứ thích làm quan trọng hoá mọi việc lên.”
Elliot lại hái một quả táo khác, cắn một miếng nhỏ, rồi sau đấy lại quăng nó vào tôi.
“Đồ con sâu non,” anh ấy chễ giễu tôi.
Không! Đừng có mà gọi tôi như thế chứ.
Tôi nhảy vào người anh ấy, bĩu môi rồi giơ nắm đấm của mình lên.
“Đồ con heo nái ngu ngốc. Đây là thức ăn. Ông ngoại bán chúng. Đồ con heo, con heo, con heo.”
“ELLIOT. CHRISTIAN.”
Bố lôi tôi ra khỏi Elliot, người mà đang đứng một cách khúm núm.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Em ấy bị điên.”
“Elliot!”
“Anh ấy phá hoại cây táo,” sự tức giận của tôi bừng lên trong ngực, bừng lên đến cổ họng. Tôi nghĩ là tôi đang giải phóng nó ra. “Anh ấy cắn một miếng táo rồi quăng bó đi. Quăng nó vào người con.”
“Elliot, đây có phải là sự thật không?”
Elliot đỏ gay người lên trước cái nhìn gắt gao từ bố.
“Con, đi theo bố. Còn Christian, nhặt mấy quả táo lên nhé, con có thể cùng mẹ nướng một vài cái bánh táo cho ông và cả nhà.”
Cô ấy ngủ thật nhanh trong khi tôi vẫn còn đang thức, mũi tôi chìm vào mớ tóc thơm tho của cô ấy, vòng tay tôi bao bọc lấy cô. Tôi mơ một giấc mơ về những chuyện đã xảy ra ở vườn táo của ông ngoại cùng với Elliot; về những ngày hạnh phúc, nhưng cùng đầy giận dữ.
Đã gần bảy giờ sáng rồi, lai thêm một đêm nữa tôi ngủ cùng cô Steele, cảm giác thật kì lại khi tôi thức dậy và bên cạnh là cô ấy, nhưng là kì lạ theo hướng tích cực. Tôi đang suy nghĩ thử xem mình có nên đánh thức cô ấy dậy bằng một lần giao cấu vào buổi sáng hay không, cơ thể tôi thì hơn cả sẳn sàng luôn đấy, nhưng cô ấy thì ngủ li bì như bị hôn mê vậy, và cô nàng thì còn có thể bị đau nhức nữa. Tôi nên để cho cô ấy ngủ, trèo xuống giường bằng một cách nhẹ nhàng nhất để tránh làm cô ấy tỉnh dậy, tôi mặc vào chiếc áo thun sạch rồi gom mớ quần áo tứ tung trên sàn của cô ấy rồi đi ra phía phòng khách.
“Buổi sáng tốt lành, ngài Grey.” Bà Jones đang bận rộn trong nhà bếp.
“Buổi sáng tốt lành bà Gail.” Tôi thở dài, nhìn ra phía cửa sổ, đem phần tàn tích của bình minh gom gọn vào mắt.
“Ngài có đồ cần giặt ủi à?” Bà ấy hỏi.
“Ừ phải, nó là đồ của Anastasia.”
“Ngài có muốn tôi giặt rồi phơi chúng lên không?”
“Bà có thời gian để làm chứ?”
“Tôi sẽ chỉnh chế độ giặt nhanh.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn bà nhé.” Tôi đưa cho bà ấy quần áo của Ana, “Em gái bà sao rồi?”
“Nó ổn, cảm ơn vì ngài đã hỏi thăm, mấy đứa trẻ lớn lên nhanh quá, mấy đứa con trai tính tình dần trở nên cọc cằng và gắt gỏng.”
“Tôi biết.”
Bà ấy cười và đi làm cho tôi một ly cà phê.
“Tôi sẽ ở trong thư phòng, lát nữa bà mang cà phê vào hộ tôi nhé.” Khi bà ấy nhìn tôi, nụ cười thích thú của bà ấy chuyển dần sang kiểu tôi-biết-hết.. nụ cười ấy có phần nữ tính và bí ẩn. Sau đó bà ấy nhanh chóng rời khỏi nhà bếp, tôi nghĩ chắc là đi tới phòng giặt ủi.
Bà ấy bị gì thế? Okay, đây là ngày thứ hai đầu tiên – lần đầu tiên – trong bốn năm bà ấy làm việc cho tôi, rằng có một người phụ nữ ngủ trên giường của tôi. Nhưng nó cũng đâu có gì to tát đâu. Một bữa sáng cho hai người ăn nhé, bà Jones. Tôi nghĩ bà có thể làm được.
Tôi lắc đầu và đi vào thư phòng để làm việc. Tôi sẽ tắm táp sau … có lẽ là sẽ tắm cùng Ana.
Tôi kiểm tra email của mình rồi gửi cho Ros và Andrea mỗi người một cái mail, thông báo rằng tôi sẽ tới công ty vào chiều nay thay vì sáng nay. Sau đấy tôi xem qua mấy bản vẽ mới của Barney.
GAIL GÕ CỬA VÀ BƯNG VÀO cho tôi ly cà phê thứ hai, tiện thể nói luôn cho tôi biết rằng đã 8 giờ 15.
Trễ thế rồi cơ à?
“Tôi không đến công ty sáng nay”
“À vâng, Taylor muốn hỏi rằng bao giờ ngài đi làm.”
“Tôi sẽ đi vào chiều nay.”
“Tôi sẽ nói lại với anh ấy. Tôi đã treo quần áo của cô Steele vào tủ quần áo của ngài rồi, thưa ngài.”
“Ồ cảm ơn. Đúng là nhanh thật đấy. Cô ấy vẫn còn ngủ à?”
“Tôi nghĩ vậy,” và lại có một nụ cười nữa. Tôi cau mày lại, nụ cười của bà ấy càng rộng ra khi bước ra khỏi thư phòng của tôi.
Tôi gạt công việc qua một bên để thưởng thức ly cà phê của mình rồi sau đó đi tắm và cạo râu.
Tôi đã mặt đồ xong rồi mà Ana vẫn còn ngủ.
Mày đã làm cho cô ấy mệt lả, Grey. Nhưng tôi đã vui vẻ, hơn cả vui vẻ. Cô ấy trông thật thư thái, cứ như mọi chuyện trên đời này đều chắng liên quan gì đến cô ấy vậy.
Tốt. Tôi đeo đồng hồ vào cổ tay, mở ngăn kéo trên cùng và lấy ra một cái bao cao su.
Em sẽ không bao giờ biết được.
Tôi đi ngang qua phòng khách để đến phòng làm việc của mình.
“Ngài muốn tôi dọn bữa sáng cho ngài chứ, ngài Grey?”
“Tôi sẽ ăn sáng với Ana, cảm ơn bà.”
Tôi cầm điện thoại lên và gọi cho Andrea, sau khi trao đổi một vài thứ cô ấy chuyển cuộc gọi sang cho Ros.
“Ngài định để chúng tôi chờ đến bao giờ nữa?” Cô ấy nói giọng chế nhạo.
“Chào buổi sáng Ros. Cô thế nào rồi?” Tôi nói giọng ngọt ngào.
“Bực bội.”
“Bực tôi à?”
“Đúng giận anh, giận cả cái ý thức về công việc của anh.”
“Chiều nay tôi sẽ đến mà. Lí do tôi gọi cho cô là vì tôi đã quyết định sẽ hủy hợp tác với công ty Wood’s.” Tôi đã nói với cô ấy điều này rồi, mà cô ấy với Marco bàn bạc quá lâu, tôi muốn giải quyết dứt điểm việc này ngay bây giờ. Tôi nhắc cho cô ấy nhớ rằng chuyện gì đã từng xảy ra khi công ty P&L không chứng tỏ được năng lực của mình. Thậm chí không thèm chứng tỏ nữa kìa.
“Bên đấy cần thêm thời gian.”
“Tôi không có hứng thú, Ros. Chúng ta không làm mảng trọng tải nặng.”
“Anh chắc không?”
“Tôi không muốn nghe về mấy cái cớ khập khễnh ấy nữa.” Đã quá đủ rồi. Tôi đã quyết tâm.
“Christian -”
“Bảo Marco gọi cho tôi. Đến lúc phải thải ra hoặc là phá sản rồi.
“Được rồi. Được rồi. Nếu anh muốn như vậy. Còn gì khác nữa không?’
“Nói Barney rằng mô hình nhìn khá ổn đấy, tuy rằng tôi không chắc về phần giao diện bên ngoài cho lắm.”
“Tôi nghĩ phần giao diện ấy tốt ấy chứ, tôi đã nhìn qua rồi. Cho dù tôi không phải là một chuyên gia về việc này.”
“Không hẳn là tệ, tôi chỉ cảm thấy nói thiếu thiếu một chút gì đấy.”
“Nói với Barney đi.”
“Tôi muốn gặp anh ấy chiều nay để bàn bạc.”
“Trực tiếp luôn sao?”
Sự mỉa mai của cô ấy thực khó chịu. Nhưng tôi mặc kệ tông giọng của cô ta mà nói rằng tôi cần đội làm việc này động não lên.
“Anh ấy sẽ vui lòng. Vậy tôi gặp anh vào chiều này chứ?” Giọng cô ta vui vẻ.
“Okay” tôi trấn an cô ta, “Chuyển máy lại cho Andrea đi.”
Trong khi chờ cô ấy nhấc máy, tôi nhìn ra phía bầu trời quang đãng. Nó có màu giống hệt màu mắt của Ana.
Là đầy sức sống đó Grey.
“Andrea -”
Một chuyển động nhẹ làm tôi sao nhãng. Nhìn lên, tôi vui khi thấy Ana đứng ngay ngưỡng cửa phòng, không mặc gì khác ngoài cái áo thun của tôi. Đôi chân của cô ấy, thon dài và có hình dáng đẹp, phô bày ra chỉ để cho mỗi mình tôi ngắm nhìn.
“Ngài Grey,” Andrea trả lời.
Mắt tôi không thể dời khỏi Ana. Tôi thấy màu của bầu trời vào hạ và nó thật ấm áp. Ôi chúa ơi, tôi có thể đứng phơi mình dưới cái nắng ấm ấy cả ngày – mọi ngày.
Đừng trở nên vô lý, Grey.
“Xóa lịch hôm nay của tôi nhé, nhưng bảo Bill gọi cho tôi. Tôi sẽ đến công ty vào lúc hai giờ, tôi cần nói chuyện với Marco chiều nay, nó sẽ kéo dài ít nhất nửa tiếng đồng hồ.”
Tôi mở một nụ cười nhẹ với đôi môi của Ana, và tôi nhìn thấy cô ấy cũng cười lại với tôi.
“Vâng thưa ngài.” Andrea trả lời.
“Xếp lịch cho Barney và nhóm của anh ấy sau Marco, hoặc là ngày mai cũng được, và sắp xếp cho tôi gặp Claude mỗi ngày trong tuần này.”
“Sam muốn nói chuyện với ngài sáng nay.”
“Bảo anh ấy chờ đi.”
“Anh ấy muốn nói về chuyện Darfur.”
“Oh?”
“Anh ấy thấy đoàn viện trợ như một cơ hội tuyệt vời để PR bản thân.”
Ôi Chúa ơi, anh ta sẽ làm thế phải không?
“Tôi không muốn công khai vụ Darfur.” Giọng tôi cọc cằn, bực tức.
“Anh ấy nói có một phóng viên của tạp chí Forbes muốn nói chuyện với ngài về vấn đề đấy,”
Làm thế quái nào mà họ biết được?
“Nói với Sam thỏa thuận việc ấy.” Tôi búng tay, tôi trả tiền cho anh ta để anh ta làm việc này.
“Ngài muốn nói chuyện trực tiếp với anh ấy không?” cô ấy hỏi.
“Không.”
“Vâng. Tôi cần RSVP cho sự kiện sẽ diễn ra vào hôm thứ bảy.”
“Sự kiện nào cơ?”
“Là sự kiện Chamber of Commerce Gala.”
“Diễn ra vào thứu bảy tới à?” Tôi hỏi, vừa đúng lúc một ý tưởng mới nảy ra trong đầu tôi.
“Vâng, thưa ngài.”
“Giữ máy nhé –” Tôi quay sang Ana, cô ấy đang đung đưa chân trái của mình nhưng cặp mắt màu xanh biếc của da trời vẫn không rời khỏi tôi “Khi nào thì em sẽ quay về từ Georgia?”
“Thứ sáu.” Cô ấy nói.
“Tôi sẽ cần thêm một vé nữa, vì tôi có một buổi hẹn hò*,” tôi thông báo cho Andrea.
“Một buổi hẹn hò*?” Andrea cô ta hỏi nghi ngờ. Tôi thở ra. “Đúng, Andrea, tôi mới vừa nói đấy. Một buổi hẹn hò. Cô Anastasia sẽ đi cùng tôi.”
(* nguyên văn: a date)
“Vâng, thưa ngài Grey.” Cô ấy nói vui vẻ như thể tôi mới vừa làm gì đó bất ngờ khiến cô bất ngờ vậy.
Tôi không hiểu chuyện đó thì có ý nghĩa gì với nhân viên của mình nữa?
“Chỉ vậy thôi.” Tôi cúp máy. “Chào buổi sáng, cô Steele.”
“Ngài Grey.” Ana chào tôi. Tôi đi vòng qua bàn đến chỗ cô ấy, đưa tay vân vê đôi má cô. “Tôi khôn gcoos ý làm em thức giấc, tôi thấy em nằm yên. Em ngủ ngon chứ?”
“Em đã ngủ rất ngon, cảm ơn anh. Em chỉ đến để chào buổi sáng anh trước khi em đi tắm.” Cô nàng cười, mắt ánh lên vui vẻ. Thật thoải mái khi thấy cô ấy như thế này. Trước khi tôi quay lại làm việc, tôi cuối xuống hôn cô ấy thật nhẹ. Đột nhiên cô nàng vòng tay qua cổ tôi, luôn những ngón tay tóc tôi, ép sát cơ thể mình vào tôi.
Whoa
Đôi môi của cô ấy đòi hỏi, vì thế tôi đáp trả, hôn lại cô, và bất ngờ bởi sự nhiệt huyết của nàng. Với tay một tay tôi cúp mặt cô xuống, cả cơ thể tôi nóng bừng tựa bị thiêu đốt.
“Hẳn em đã ngủ ngon lắm.” Giọng tôi pha một chút phóng túng trụy lạc bất ngờ. “Tôi nghĩ em nên đi tắm, hoặc là tôi có thể đặt em lên bàn làm việc của mình ngay bây giờ?”
“Em chọn bàn của anh.” Cô thì thào qua khóe miệng, cọ thân dưới vào cái vật đang cương cứng của tôi. Quả là một sự ngạc nhiên. Mắt cô tối đen vì ham muốn. “Cô luôn rất có cảm hứng với chuyện này nhỉ, cô Steele? Càng ngày cô càng tham lam rồi.”
“Em chỉ có cảm hứng với anh thôi.”
“Đúng, chỉ một mình tôi thôi!” Những lời của cô đánh động ham muốn tình dục trong tôi. Đánh mất mọi sự kềm ché bản thân, tôi hất mọi thứ trên bàn xuống, giấy tờ, điện thoại, bút viết và mọi thứ linh tinh xuống bàn, không thèm suy nghĩ. Tôi nhấc bổng cô lên, đặt lên bàn, mái tóc cô xõa dài trên ghế và cạnh bàn.
“Em muốn, tôi chiều.” tôi gằn từng tiếng, rút một cái áo mưa ra và mở khóa quần. Mang nhanh vào, tôi nhìn xuống cô Steele tham lam dưới thân mình. “Tôi mong rằng em đã chuẩn bị sẵn sàng.” Tôi cảnh báo cô, giữ cổ tay của cô qua hai bên. Nhấp một cái tôi bên trong cô ấy.
“Ah… Chúa ơi. Ana. Em sẵn sàng quá.” Tôi cho cô ấy một phần giây để thích ứng với sự hiện diện của tôi trong cô. Và tôi bắt đầu đẩy. Vào rồi ra. Cứ như thế. mạnh và mạnh hơn nữa. cô ngửa đầu ra sau, miệng mở không nói nên lời, ngưc cô nàng đung dưa theo nhịp mỗi khi tôi ra vào thân thể cô. Cô vòng chân quanh hông tôi, eps tôi sâu vào trong cô.
Đó là những gì em muốn, phải không cưng?
Cô ấy cảm nhận từng lần ra vào của tôi, kêu lên mỗi khi tôi chiếm hữu hoàn toàn cô. Đưa cô ấy lên càng ngày càng cao – cho đến khi thân người cô căng cứng quanh tôi.
“Đến nào em yêu, đến vì tôi.” Tôi rít lên qua hai hàm răng mím chặt, và cô ấy đến, tuyệt đỉnh, kêu lên và bao phủ tôi bởi cơn cực khoái của chính mình.
Khốn, tôi đến, đổ sụp lên thân cô trong khi cô ấy căng cưng lại bao lấy tôi.
“Em đang làm gì tôi vậy?” tôi hổn hển, lưỡi khám phá cổ cô. “Em đã cám dỗ tôi, Ana. Em là thứ ma thuật ếm lên người tôi.”
Tôi thả cổ tay cô ấy ra rồi đứng dậy, nhưng cô ấy vẫn vòng chân kẹp tôi chặt, ngón tay cô vẫn còn trên tóc tôi.
“Em mới là người bị cám dỗ.” cô thì thầm. Chúng tôi nhìn nhau,ánh mắt cô căng thẳng hệt như muốn nhìn thấu tôi. Thấu những mảng tối trong linh hồn tôi. KHỉ. Buông tôi ra. Chuyện này quá sức rồi.”
Tôi cúp mặt cô xuống, hôn thật nhẹ nhàng. Một ý nghĩ khó chịu xoẹt qua trong đầu tôi, ý nghĩ cô ấy đã từng như thế này với một người đàn ông khác. Không. Không ấy không làm như vậy với một ai khác. Không bao giờ.
“Em.Là.Của.Tôi.” Từng lời tôi nói ra vỡ òa trong không gian. “Em hiểu chứ?”
“Vâng, là của anh.” Cô nói, biểu cảm của cô như lời từ trái tim vậy, khiến tôi tin, và sự ghen tưởng bất hợp lí của tôi biến mất.
“Em chắc là em muốn đi Georgia chứ?” tôi hỏi, vuốt tóc cô.
Cô ấy gật đầu.
Khỉ thật.
Tôi rút ra làm cô nhăn mặt.
“Em đau sao?”
“Một chút.” Cô ấy nói với nụ cười gượng gạo.
“Tôi thích mỗi khi em bị đau.” Làm em nhớ đến tôi đã ở đấy, chỉ mỗi mình tôi.” Tôi hôn cô ấy một cách thô bạo và chiếm huux. Vì tôi không muốn cô ấy đến Georgia.
Và bởi vì không ai khiến tôi điêu đứng ngoài Elena.
Và từ đó trở đi, chuyện đó luôn được cân đo đong đếm, một phần của giác quan. Đứng đay, tôi nắm tay giúp cô ấy ngồi dậy. Và khi tôi lột bao ra, cô nhìn tôi nói, “Lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng.”
Tôi giả vờ bất ngờ. Cô ấy cầm lên cái gói bạc bị xé, trông chờ lời giải thích.
“Một người đàn ông có tham vọng, Anastasia, kể cả mơ mộng nữa, và đôi khi thì khát khao của anh ta thành hiện thực.” Tôi không biết là mình có thể làm quen với mấy chuyện này không nữa, những yêu cầu đòi hỏi của cô, khôn gphair của tôi. Miss Steele, một người phụ nữ hơi đỗi ngây thơ, em thật là, như mọi khi, luôn làm tôi không lường trước được.
“Vậy … trên bàn của anh … ước mơ bấy lâu à?” cô hỏi.
Em yêu. Tôi từng quan hệ trên cái bàn này vô số lần rồi, vô vố lần, nhưng luôn dưới tầm kiểm soát của mình, chưa bao giờ ở phòng ngủ của người Phục Tùng.
Đây không phải là cách nó vận hành như thế nào. Mặt cô ấy xịu xuống khi đang cố đọc biểu cảm trên gương mặt tôi. Khỉ gió thật. Tôi biết phải nói gì bây giờ? Ana à, không như em, tôi có một quá khứ.
Tôi chải tay vào tóc baast lực; buổi sáng này dường như sẽ không theo kế hoạch.
“Em nên đi tắm.”Kêm nén, cô ấy nói. Cô đứng dậy rồi bước đi về cánh cửa phòng.
“Tôi còn phải gọi vài cuộc điện thoại. CHúng ta cùng ăn sáng sau khi em tắm xong nhé.” Tôi nhìn cô, tự hỏi liệu mình có thể nói gì để cứu vãn không. “Tôi nghĩ là bà Jones đã giặt ủi đồ của em rồi đó, chúng ở trong tủ đóng.”
Cô ấy nhìn như thể ngạc nhiên. “Cảm ơn.” Cô nói.
“Không có gì.”
Nhướng mày cô nhìn tôi.
“Gì vậy?” tôi hỏi
“Hả?”
“Ý em là gì?”
“Ờ thì anh lạ hơn mọi khi.”
“Tôi lạ?” Ana, em yêu, “kì lạ” là tên đệm của tôi.
“Đôi khi.”
Nói cô ấy nghe đi. Nói cô ấy là vì chả có mống nào động lên người em trong một thời gian dài.
“Như mọi khi, tôi bất ngờ vì em, Cô Steele.”
“Bất ngờ như thế nào?
“Cứ nghĩ lúc nãy như là một sự bột phát.”
“Thỏa mãn cả hai mà ngài Grey.*” Cô trêu tôi. (câu nói huyền thoại: “We aim to please, Mr. Grey”)
“Và thỏa mãn em.” Tôi nói. Nhưng em cũng làm tôi điêu đứng. “Tôi nhớ là em muôn đi tắm nhỉ?”
Miệng cô ấy trễ xuống. Khốn.
“Ừ, um, lát nữa ta gặp nhau.” Cô ấy quay đi bước ra khỏi cửa phòng, bỏ lại tôi trong sự bối rối vô cùng. Tôi lắc đầu tống mọi thứ ra khỏi tâm trí. Rồi bắt đầu cúi xuống nhặt mấy thứ vương vãi lên bàn.
Làm thế quái nào mà cô ấy cứ thế bước vô phòng làm việc của tôi rồi quyến rũ tôi? Mối quan hệ này đáng lẽ ra nên dưới tầm kiểm soát của tôi. Đây cũng là những gì tôi nghĩ tối qua: sự nhiệt tình không kềm chế nổi của cô và sự mến mộ yêu chiều. Tôi lẽ ra nên làm gì đó để trải qua nó. Nhưng đó là điều tôi không biết. Tôi dừng lại, cầm điện thoại lên.
Nhưng chuyện đó thật sự rất tốt.
Đúng. Hơn cả tốt.
Tôi cười vụng với ý nghĩ đó và nhớ lại cái e-mail “tốt” của cô. Chết thật. Một cuộc gọi nhỡ từ Bill. Anh ta chắc hẳn đã gọi tôi trong khi tôi thì vui vẻ với cô Steele. Tôi ngồi xuống bàn, tập trung lại toàn bộ – giờ thì cô ấy đang tắm – tôi nhấn nút gọi lại. Tôi cần Bill thông báo tình hình về Detroit … và tôi cần phải quay lại cuộc chơi của chính mình. Bill khôn gbatws máy, nên tôi gọi Andrea.
“Ngài Grey.”
“Có lịch trình gì cho chiếc phản lực vào hôm nay và ngày mai không?”
“Không ạ, từ giờ cho đến thứ Năm thưa ngài.”
Tôi trầm lặng. Chắc chắn là phải ở Detroit sao? Tôi lại có những kí ức mơ hồ về mùi bia rượu, những kẻ lang thang, những tên nghiện ngập la lối khi chúng tôi đi trên đường; cái ổ mà chúng tôi gọi là nhà; và một người phụ nữ trẻ, nghèo xơ nghèo xác, một con điếm mà tôi gọi là Mẹ, ngồi trong căn phòng xám xịt, hôi hám, đầy bụi khói, nhìn vô định vào không gian trước mặt.
Và hắn ta.
Tôi rùng mình. Đừng nghĩ về hắn ta hay … cả bà ta.
Nhưng tôi không thể không nghĩ đến. Ana không nói gì về lời nói mớ của tôi. Tôi chưa bao giờ nói với ai về mụ điếm ấy với ai. Có lẽ đó là vì sao Ana vồ lấy tôi sáng tôi: cô ấy nghĩ tôi cần một chút TLC*. (*Tender Loving Care: tạm dịch: yêu thương chăm sóc dịu dàng.)
Mẹ kiếp.
Em yêu. Tôi sẽ đón nhận cơ thể em khi em dâng hiến nó. Tôi chỉ là đang ổn. Ngay cả khi suy nghĩ đó đến với tôi và tôi tự hỏi nếu tôi đơn giản “chỉ là ổn.” Tôi không nghĩ đến những đau thương của mình nữa; đó sẽ là thứ gì đó để nói với Flynn khi ông ta quay trở về.
Giờ thì tôi đói rồi. Tôi mong là cô ấy đã tắm xong rồi, vì tôi cần ăn.
ANA ĐANG ĐỨNG cạnh bếp nói chuyện với bà Jones, bà ấy đã dọn đĩa ra sẵn rồi.
“Cô ăn gì nhé?” Bà Jones hỏi.
“Không, cảm ơn bà.”
Không, em không nên vậy.
“Đương nhiên là em phải ăn chút gì đó chứ,” tôi cau có. “CÔ ấy ăn bánh kếp, thịt nguội và trứng bà Jones.”
“Vâng, thưa ngài Grey. Ngài dùng gì ạ?” bà ấy nói.
“Tôi dùng trứng ốp và nước trái cây. Ngồi đi.” Tôi chỉ xuống cái ghế bảo Ana. Cô ấy làm theo, và tôi ngồi xuống cạnh cô ấy khi Bà Jones làm đồ ăn sáng cho chúng tôi.
“Em mua vé máy bay chưa?” tôi hỏi.
“Chưa, em sẽ về nhà mua qua mạng.”
“Em có tiền không?”
“Có.” Cô ấy nói, như thể tôi là thằng nhóc 5 tuổi vậy. Rồi cô hất tóc qua vai, mím môi lại, tôi nghĩ là cô ấy bực rồi đây.
Tôi nhướng mày khiển trách. Tôi lúc nào cũng có thể đè em ra đét vào mông em lần nữa, cưng à.
“Vâng, em có tiền, cảm ơn anh.” Cô ấy nói nhanh, giọng dịu lại.
Tốt hơn rồi đó.
” Tôi có chiếc phản lực, không có lịch trình gì tron gba ngày tới; em có thể dùng nó.” Câu trả lời sẽ là không. Môi cô ấy hở ra vì sốc, từ rung động rồi trở thành giận dữ, nếu theo như thường lệ. nhưng ít ra là tôi có đề nghị. “Chúng ta đã từng dùng sai mục đích của phương tiện hàng không của công ty một lần rồi. Em không muốn làm thế lần nữa.” cô ấy lãnh đạm nói.
“Là công ty của tôi, là phản lực của tôi.”
Cô ấy lắc đầu. “Cảm ơn vì lời đề nghị của anh nhưng em sẽ vui hone khi mua vé máy bay bình thường.”
Hầu hết mọi phụ nữ sẽ nhảy lên phi cơ nếu cơ hội, nhưng có lẽ mấy thứ vật chất này khôn glaf cô gái này xiêu lòng – hoặc có lẽ là cô ấy khôn gthichs cảm giác nợ nần tôi. Tôi không chắc là nó nằm ở vế nào.
Cả hai. Cô ấy là một vật thể ngang ngạnh.

“Theo ý em vậy.” tôi thở dài. “Em có chuẩn bị gì nhiều cho mấy cuộc phỏng vấn không?”
“Không.”
“Tốt.”Tôi hỏi, nhưng cô vẫn chưa chịu nói cho tôi biết đó là nhà xuất bản nào. Thay vào đó cô ấy nở cho tôi một nụ cười khó hiểu. Chẳng có cách nào cạy miệng cô ấy cả.
“Tôi là người biết sử dụng các phương tiện hỗ trợ thưa cô Steele.”
“Tôi luôn luôn ghi nhớ điều đó, ngài Grey. Ngài sẽ định vị điện thoại tôi chứ?”
Tôi tin chắc rằng cô ấy vẫn còn nhớ vụ đó. “Thật ra, tôi sẽ hơi bận vào chiều nay, cho nên tôi sẽ nhờ ai đó làm việc đó.” Tôi trả lơi, nhếch mép cười.
“Nếu như có nhân viên nào rỗi rãi làm việc này, rõ ràng là ngài thuê thừa người rồi.”
Ôi, hôm nay cô nàng ngỗ nghịch thật.
“Tôi sẽ gởi e-mail cho trưởng phòng nhân sự và nhờ cô ta đếm lại đầu người xem sao.”
Đó là điều tôi thích: những lời bông đùa của chúng tôi. Nó mới mẻ và vui vẻ, khác với những thứ tôi vốn biết.
Bà Jones bày đồ ăn sáng ra cho chúng tôi và tôi cảm thấy hài lòng khi thấy Ana thưởng thức thức ăn của mình. Bà Jones bước ra khỏi phòng ăn, Ana ngước lên nhìn tôi.
“Gì vậy, Anastasia?”
“Anh biết đấy, anh chẳng bao giờ nói em nghe việc tại sao anh không thích việc bị động chạm.”
Không lại phải chuyện này nữa chứ!
“Tôi nói em bao nhiêu lần rồi, tôi chưa bao giờ nói chuyện này cho ai nghe cả.” Tôi thấp giọng che đậy sự bất mãn của mình.
Tại sao cô ấy cứ hỏi mãi những câu này? Cô ấy ngốn vào miệng mấy miếng bánh nữa.
“Em sẽ nghĩ về thỏa thuận của chúng ta không, khi em đi?” tôi hỏi.
“Vâng.” Cô ấy nghiêm túc nói.
“Em sẽ nhớ tôi chứ?”
Grey!
Cô ấy quay mặt qua nhìn tôi, bất ngờ vì câu hỏi của tôi. Cả tôi cũng bất ngờ vì câu hỏi của mình. “Có.” Một lúc sau cô nói, giọng chân thành. Tôi trông chờ một câu trả lời thông minh đáng nhớ nào đó nhưng khôn g, ít ra thì tôi cũng có một câu trả lời chân thực. Và kì lạ thay, tôi yêu sự thừa nhận đơn thuần của cô.
“Tôi cũng sẽ nhớ em.” Tôi thì thào. “Hơn em nghĩ.” Căn hộ tôi sẽ lặng im hơn nếu không có em và một chút trống rỗng. tôi vân vê má cô và hôn nhẹ. Cô nở nụ cười thật nhẹ rôi quay lại với bữa ăn của mình.
“Em đi đánh răng, em nghĩ là tới giờ mình nên đi rồi.” cô ấy ăn xong, nói với tôi.
“Sớm vậy, tôi nghĩ em sẽ ở lại lâu hơn.” Cô ấy hơi sửng sốt, liệu cô ấy có nghĩ là tôi đang đuổi cô ấy đi không chứ?
“Em đã thuyết phục được ngài và đã tiêu tốn đủ thời gian của ngài rồi, ngài Grey. Chẳng phải, ngài cũng còn cả một đế chế để cai trị sao?”
“Tôi có thể trốn một ngày.” Hy vọng len lói trong lồng ngực và giọng nói của tôi.
“Em còn chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn. Và thay đồ.” Cô ấy nhìn tôi thận trọng.
“Em trông rất đẹp.”
“Vâng, cảm ơn ngài.” Cô ấy ân cần nói. Hai má hông lên như mọi khi, như mông cô tối qua. Cô ấy ngượng ngùng. Đến khi nào thì cô ấy mới học cách tiếp nhận lời khen ngợi?
Ngồi dậy cô ấy mang đĩa đến bồn rửa.
“Để đấy đi, bà Jones sẽ làm.”
“Okay, em đi đánh răng ạ.”
“Hãy tự do dùng bàn chải của tôi,” tôi nói trêu chọc.
“Tôi cũng có ý định làm vậy,” cô nói, rồi dạo bước rakhoir phòng. Cô ấy có câu trả lời cho tất cả câu hỏi.
Cô nàng quay trở lại với túi xách.
“Đừng quên mang theo BlackBerry, Mac với đồ sạc theo đến Georgia đấy.”
“Vâng, thưa ngài.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
Cô bé ngoan.
“Đi thôi.” Tôi dẫn cooa áy ra chỗ thang máu và bước vào cùng cô.
“Anh đâu cần đi xuống cùng em. Em có thể tìm thấy xe mình mà.”
“Phục vụ trọn gói,” tôi chọc cười. “Hơn thế tôi còn có thể hôn em trong suốt quãng đường đi xuống.” tôi ôm cô ấy vào lòng và làm thế, cảm nhận hương vị trong khoang miệng như một lời chào tạm biệt.
Chúng tôi đều khoan khoái và hổn hển khi thang máy mở cửa đến garage xe. Và giờ cô ấy phải đi. Tôi mở cửa xe cho cô, bỏ qua sự ham muốn của mình.
“Tạm biệt, thưa ngài.” Cô thì thầm, hôn tôi lần nữa.
“Lái xe cẩn thận, Anastasia. Và đi bình an nhé.” Tôi đóng cửa, đứng lùi lại nhìn cô ấy rời đi.
Rồi tôi quay lên lầu.
Tôi gõ cửa phòng làm việc của Taylor và nói rằng tôi sẽ khởi hành lên công ty trong vòng 10′ nữa.
“Tôi sẽ đỗ xe chờ ngài”
NGỒI TRONG XE, tôi gọi Welch
“Ngài Grey,” anh ta nhấc máy
“Welch. Anastasia Steele sẽ mua vé máy bay đi Savannah hôm nay, tôi muốn biết co ấy sẽ lên chuyến bay nào.”
“Cô ấy có giấy ưu tiên gì không?”
“Tôi không biết nữa.”
“Vâng, tôi xem coi tôi có thể làm gì.”
Tôi cúp máy. ‘Âm mưu’ của tôi thấy thất bại rồi.
“NGÀI GREY!” ANDREA SỬNG SỐT KHI THẤY TÔI XUẤT HIỆN. Tôi muôn snois với cô ta rằng đi mà lo cho công chuyện của cô đi, nhưng tôi quyết định rằng sẽ cư xử đúng mực.
“Tôi nghĩ sẽ làm cô bất ngờ.”
“Cà phê không ạ?” Cô ta líu ríu.
“Ừ.”
“Có sữa hay không thưa ngài?”
” Với sữa nóng.”
“Vâng, thưa ngài Grey.”
“Nối máy cho Coroline Acton. Tôi muốn nói chuyện với cô ta ngay bây giờ.”
“Vâng.”
“Đặt một cuộc hẹn với Flynn vào tuần sau cho tôi.” Cô ta ngồi xuoongs bắt đầu làm việc.
Tôi mở hòm thư ra. E-mail đầu từ Elena.
Từ: Elena Lincoln
Chủ đề: Cuối tuần.
Ngày: 30 tháng 5 năm 2011, 10: 15
Đến: Christian Grey
Christian, có gì mới mẻ?
Mẹ anh nói rằng anh cùng cô gái trẻ về nhà ăn tối hôm qua. Tôi tò mò đấy. Anh chẳng thường làm vậy. Anh tìm được người Phục Tùng mới sao?
Gọi cho tôi.
Ex
ELENA LINCOLN
ESCLAVA
For The Beauty That Is You™
Tôi chỉ cần vậy thôi. Tôi đóng e-mail của cô ta lại, lát nữa rồi mới tính tới nó. Olivia gõ cửa và mang cà phê vào, Andrea gọi vào máy tôi.
“Welch đã nối máy thưa ngài và tôi đã để lại lời nhắn cho Cô Acton rồi,” Andrea thông báo cho tôi.
“Được. Nối máy cho tôi đi.” Olivia đặt tách Latte lên bàn ròi bối rối bước đi. Tôi cố gắng để lơ cô ả đó đi.
“Welch.”
“Hiện tại chưa có vé máy bay nào được mua cả thưa ngài. Nhưng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và báo cáo cho ngài, nếu có gì trục trặc.”
“Vậy đi.” Anh ta gác máy. Nhấp ngụm cà phê tôi gọi Ros.
TRƯỚC KHI ĂN TRƯA, Andrea nối máy cho tôi với Acton. “Ngài Grey, thật vui khi ngài liên lạc với tôi. Tôi có thể giúp gì cho ngài đây.”
“Xin chào cô, Acton. Cứ như thường lệ.
“Có bản màu nào mà ngài muốn không?”
” Xanh dương và xanh lá. Bạc thì cho mấy buổi trịnh trọng.” tôi bỗng nhớ đến The Chamber of Commerce dinner. “Màu Gem, tôi nghĩ vậy.” (*màu của đá quý.)
“Tốt.” Cô Acton trả lời với vẻ hào hứng như mọi lần.
“Và vải đồ lót với đồ ngủ lụa, satin. Gì mà rực rỡ quyến rũ chút.”
“Vâng. Có hạn gì lưu ý về kinh phí không thưa ngài?”
“Không. Tôi muốn mọi thứ đều là hàng cao cấp.”
“Giày luôn ạ?”
“Ừ.”
“Kích cỡ?”
“Tôi sẽ e-mail cho cô sau. Tôi có địa chỉ từ lần trước rồi.”
“Khi nào thì giao cho ngài ạ?”
“Thứ Sáu này.”
“Vâng, tôi chắc chắn sẽ làm kịp cho ngài. Ngài có muốn xem hình trước không ạ?”
“Được.”
“Vâng, tôi sẽ gởi cho ngài.”
“Cảm ơn cô.” Tôi cúp máy và Andrea lại nối máy cho tôi với Welch.
“Welch.”
“Cô Steele sẽ đi chuyến DL2610 đến Atlanta, khởi hành lúc 22:25 tối nay.”
Tôi ghi lại mọi thông tin chi tiết. Tôi gọi Andrea, cô ta đi vào sau đó vài phút, mang theo quyển ghi chép.
“Andrea, Anastasia Steele sẽ đi trên chuyến bay này. Nâng cấp ghế hạng nhất cho cô ấy, và cả phòng chờ hạng nhất, check-in luôn cho cô ấy. Và mua luôn ghế kế bên cô ấy trên mọi lượt bay, đi và về. Dùng thẻ riêng của tôi.” Cô ấy nhìn tôi bối rối, sau một khắc cô ta bình thường trở lại rồi cầm lấy tờ giấy viết tay của tôi.
“Vâng, làm ngay thưa ngài.” Cô ta đang cố gắng thể hiện chuyên nghiệp, nhưng tôi bắt gặp nụ cười trên miệng cô ta. Đây chẳng phải chuyện của cô ta.
CẢ BUỔI CHIỀU CỦA TÔI NHẤN CHÌM TRONG HỌP HÀNH. Marco chuẩn bị bản báo cáo sơ bộ về các nhà xuất bản ở Seattle. Tôi để chúng sang một bên để lát nữa đọc.
Muộn một chút, tôi đi tập với Bastille nên khi về nhà tôi cảm thấy thư giãn và bình tĩnh hơn nhiều. Ăn bữa tối, tôi ngồi vào bàn làm việc. Việc đầu tiên là trả lời thư của Elena. Khi mở hòm thư, có một e-mail từ Ana. Cô ấy vẫn không thôi trong tâm trí tôi.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Những buổi phỏng vấn.
Ngày: 30 tháng 5 năm 2011 18:49
Đến: Christian Grey
Ngài,
Cuộc phỏng vấn của tôi diễn ra rất tốt đẹp.
Tôi nghĩ ngài sẽ quan tâm đến vấn đề này.
Ngày hôm nay của ngài như thế nào?
Ana
Tôi gõ hồi âm ngay lập tức.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngày làm việc của tôi.
Ngày: 30 tháng 5 năm 2011 19:03
Đến: Anastsia Steele.
Cô Steele thân mến,
Mọi thứ cô làm tôi đều quan tâm. Cô là người phụ nữ thú vị nhất tôi từng biết.
Tôi mừng vì buổi phỏng vấn của cô diễn ra thuận lợi.
Buổi sáng của tôi vượt xa cả sự trông đợi. Buổi chiều của tôi vô cùng ảm đảm nếu so với buổi sáng.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tôi dựa ra sau, xoa cằm, chờ đợi.
Từ: Anastasia Steele.
Chủ đề: Buổi sáng vui vẻ.
Ngày: 30 tháng 5 năm 2011 19:05
Đến: Christian Grey
Thưa ngài, buổi sáng của tôi cũng lí tưởng lắm, nếu không nói đến *thái độ kì quặc của ngài sau màn quan hệ **không sánh nổi trên bàn. Đừng nghĩ rằng tôi không để ý. Cảm ơn vì bữa ăn sáng hay là nên cảm ơn bà Jones. (nguyên văn: weirding out on me)
Tôi cũng muốn hỏi vài câu về bà ấy – mặc kệ *sự kì quặc của ngài.
Ana
‘Weirding?’ Cô ấy đang nói về cái gì trên trái đất này vậy? Có phải cô ấy nói tôi kì lạ? Ừ, chắc vậy.
Có lẽ cô ấy nhận ra rằng tôi đã ngạc nhiên cỡ nào khi cô ấy làm rôi điêu đứng – và không ai làm được điều đó trong một thời gian dài.
“** Không sánh nổi.” tôi công nhận.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngành xuất bản và Em?
Ngày: 30 tháng 5 năm 2011 19:10
Đến: Anastasia Steele
Anastasia,
“Weirding” khôn gphair động từ và nó cũng không được khuyến khích trong ngành xuất bản.
Không sánh nổi? Sánh với với gì nào? Và em muôn shoir gì về bà Jones? Tôi tò mò rồi.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngài và Bà Jones
Ngày: 30 tháng 5 năm 2011 19:17
Đến: Christian Grey
Thưa ngài,
Ngôn ngữ luôn được tiến hóa và thay đổi. Chuyện thường tình thôi. Nó đâu có ở trong tháp ngà, treo những công trình hội họa đắt đỏ hay phóng tầm mắt khắp Seattle với sân bay trên nóc nhà.
Không sánh nổi – so sánh với mấy lần khác mà chúng ta làm … ngài hay dùng từ gì nhỉ … à … giao cấu. Thật ra, chuyện giao cấu là một một điều khó sánh nổi, khiêm nhường mà nói – vậy đó, như Ngài biết tôi trong chuyện này cũng còn rất kinh nghiệm.
Bà Jones có phải người phục tùng cũ của ngài?
Ana.
Bà Jones? Người phục tùng? Hồi âm của cô ấy làm tôi bật cười rồi sau đó thì sốc.
Không đời nào. Ana, em ghen đấy hả? Nên cẩn thận cách dùng từ ngữ của em đi!
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngôn ngữ. Cẩn thận lời nói!
Ngày: 30 tháng 5 năm 2011 19:22
Anastasia,
Bà Jones là một người làm thuê tốt. Tôi không có một mối quan hệ nào vượt quá quan hệ chủ tớ cả. Tôi không thuê người mà tôi có mối quan hệ tình ái với. Tôi sốc vì em nghĩ vậy. Ngoại lệ điều này chỉ dành cho em mà thôi – vì em là một cô gái thông minh trẻ đẹp với tài lẻ thương thuyết nổi bật. Dù gì thì, nếu mà em còn giữ cái kiểu phát ngôn đó, tôi sẽ xem xét lại việc thuê cô ở đây. Tôi đồng ý rằng kinh nghiệm của cô còn hạn chế. Kinh nghiệm của em sẽ tiêp stucj còn hạn chế – nhất là khi ở cùng tôi. Tôi sẽ chấp nhận từ khôn gsanhs nổi như một lời khen ngợi – dù với cô, tôi chưa bao giờ chắc đó thật sự là ý cô hay khá năng mỉa mai của cô đã tiến bộ vượt bậc – như mọi khi.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc., từ tòa tháp ngà.
Dù có lẽ là sẽ không phải một ý kiến hay khi Ana làm việc cho tôi.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Dẫu có cả thế giới trong túi.
Ngày: 30 tháng 5 năm 2011
Đến: Christian Grey
Ngài Grey thân mến,
Tôi nghĩ mình đã nói ý của mình về việc vào làm cho công ty Ngài. Quan điểm của tôi trong việc này sẽ không hề thay đổi, sẽ khôn gthay đổi, và mãi không thay đổi. Tôi phải dừng lại ở đây, Kate đã mang đò ăn về rồi. Là tôi mỉa mai ngài đấy. Ngủ ngon.
Tôi sẽ gọi cho Ngài khi tôi đến Georgia.
Ana
Vì lí do nào đó mà tôi cảm thấy bực bội khi cô ấy nói cô ấy sẽ không làm việc chotoi. Cô ấy có điểm số GPA ấn tượng. Cô ấy thông minh, duyên dáng, vui tính; cô ấy sẽ là một món hời cho công ty nào có cô ấy. Và cô ấy cũng khôn ngoan khi nói không.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Cả trà Twinning Englisg Breakfast?
Ngày: 30 tháng 5 năm 2011 19:29
Ngủ ngon, Anastasia.
Tôi mong em và thói mỉa mai của em đi bình an.
Christian Grey.
CEO, Grey Enterprises, Holdings, Inc.
Tôi dẹp cô Steele sang một bên và bắt đầu trả lời e-mail của Elena.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Cuối tuần.
Ngày: 30 tháng 5 năm 2011, 19:47
Đến: Elena Lincoln
Chào, Elena.
Mẹ tôi không thể giữ kín chuyện gì cả. Tôi còn có thể nói gì đây?
Tôi gặp gỡ một cô gái. Cùng cô ấy ăn tối. Chẳng có quá gì quan trọng. Cô thấy thế nào?
Những điều tốt đẹp
Christian
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Elena Lincoln
Chủ đề: Cuối Tuần
Ngày: 3 tháng 5 năm 2011, 19:50
Đến: Christian Grey
Chirstian, chuyện đó khốn kiếp. Cùng ăn tối đi. Mai?
Ex
ELENA LINCOLN
ESCLAVA
For The Beauty That Is You™
Không phải lúc này.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngày cuối tuần
Ngày: 30 tháng 5 2011, 20:11
Đến: Elena Lincoln
Tôi nghĩ tôi sẽ sắp xếp lại, còn bây giờ thì tôi phải để mọi chuyện diễn ra tự nhiên thôi.
Gặp lại vào ngày mai.
C.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tôi ngồi xuống và đọc dự thảo đề xuất của Fred dành cho Eamon Kavanagh, sau đó chuyển sang bản tóm tắt của Marco về mấy nhà xuất bản ở Seattle.
CHỈ VÀI PHÚT TRƯỚC 10:00, tôi bị phân tâm bởi một tiếng ping phát ra từ máy tính của tôi. Đã muộn lắm rồi. Tôi cho rằng là tin nhắn từ Ana.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Những động thái quá ư hoang phí
Ngày: 30 tháng 5 2011 21:53
Đến: Christian Grey
Thưa ngài Grey,
Điều khiến em cảm thấy thực sự đáng báo động là làm thế nào mà anh biết em sẽ đi chuyến bay nào.
Khả năng đeo bám của ngài quả là vô biên. Hi vọng bác sĩ Flynn đã đi nghỉ về.
Em đã chăm sóc móng, mát-xa và thưởng thức hai ly sâm-panh-một khởi đầu hoàn hảo cho hành trình của em.
Cảm ơn.
Ana
Cô ấy đã đi làm đẹp. Tốt lắm, Andrea.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Vô cùng hân hạnh
Ngày: 30 tháng 5 2011 21:59
Đến: Anastasia Steele
Cô Steele thân mến,
Bác sĩ Flynn đã về và tôi đã đặt lịch hẹn với ông ấy trong tuần này.
Ai mát-xa cho em thế?
Christian Grey
CEO và những người bạn ở đây,
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tôi kiểm tra thời gian e-mail của cô. Cô ấy nên ở trên tàu ngay bây giờ, nếu máy bay của cô ấy đúng giờ. Tôi nhanh chóng mở Google và kiểm tra giờ khởi hành từ Sea-Tac. Chuyến bay của cô vẫn đúng tiến độ.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Bàn tay mạnh mẽ dịu dàng
Ngày: 30 tháng 5 2011 22:22
Đến: Christian Grey
Thưa ngài,
Một anh chàng đáng mến đã mát-xa lưng cho em. Vâng. Đúng là rất dễ chịu. Ở phòng chờ cũ, em chưa bao giờ thấy phòng spa Jean-Paul ở phòng chờ hạng thường-cho nên, một lần nữa, cảm ơn anh vì nghĩa cử này.
Cái khỉ gì thế này?
Em không chắc mình còn được phép e-mail khi máy bay cất cánh không, hơn nữa, em cần ngủ thẳng giấc vì thời gian gần đây em ngủ không được ngon.
Mơ đẹp, Ngài Grey, đang nghĩ về anh…
Ana
Có phải cô ấy đang cố gắng để làm cho tôi ghen không? Liệu cô còn có bất kỳ ý tưởng khùng điên nào khác dành cho tôi? Cô chỉ mới đi vài giờ, nhưng cô ấy đã cố tình làm cho tôi tức giận. Tại sao cô ấy làm thế với tôi chứ?
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Cứ thưởng thức đi chừng nào còn có thể
Ngày: 30 tháng 5 2011 22:25
Đến: Anastasia Steele
Cô Steele thân mến,
Tôi biết em đang cố làm gì và tin tôi đi, em đã thành công. Lần sau em sẽ được bỏ vào và trói trong một chiếc rọ để mang theo. Hãy tin khi tôi tôi nói rằng được thấy em trong trạng thái đó khiến tôi hân hoan hơn nhiều khi nâng hạng vé cho em.
Rất mong em quay về.
Christian Grey
CEO Phát vào mông Grey Enterprises Holdings, Inc.
Cô ấy trả lời gần như ngay lập tức.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Đùa sao?
Ngày: 30 tháng 5 2011 22:30
Đến: Christian Grey
Anh biết đấy-em không biết có phải anh đang đùa-hay nghiêm túc nữa, vì vậy em nghĩ mình nên ở lại Georgia luôn. Rọ là giới hạn cứng với em rồi. Xin lỗi đã làm anh nổi giận.
Làm ơn nói là anh đã tha lỗi cho em.
A.
Tất nhiên là tôi chỉ nói đùa … một phần thôi. Ít nhất thì cô ấy cũng biết là tôi đang bực. Máy bay của cô nên cất cánh. Sao cô ấy còn e-mail nữa?
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Đùa thôi
Ngày: 30 tháng 5 2011 22:31
Đến: Anastasia Steele
Sao em vẫn còn gửi e-mail được? Em đang đe dọa mạng sống của tất cả mọi người trên máy bay, kể cả em, bằng việc sử dụng BlackBerry đấy? Tôi thấy như thế là vi phạm một trong các qui tắc.
Christian Grey
CEO Hai cái Phát vào mông, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Và chúng ta đều biết những gì sẽ xảy đến nếu em làm trái các quy tắc, cô Steele. Tôi kiểm tra trang web Sea-Tac cho chuyến khởi hành; máy bay của cô đã cất cánh. Tôi sẽ không được nghe tin gì từ cô trong một thời gian.Với lại, chỉ nhận được những e-mail ít ỏi của cô, làm tâm trạng tôi rất khó chịu. Bỏ dở công việc, tôi đi vào nhà bếp và quyết định rót cho mình một ly, tối nay sẽ là Armagnac.
Taylor ló đầu vào từ lối đi phòng khách.
“Không phải bây giờ,” tôi gầm gừ.
“Vâng, thưa ngài,” anh ta nói, và quay đầu đi về.
Không nên để tâm trạng của mày ảnh hưởng đến các nhân viên, Grey.
Khó chịu với bản thân mình, tôi đi về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài đường chân trời Seattle. Tôi nhớ lại lúc cô ấy nằm dưới người tôi, và lý do tại sao mối quan hệ của chúng tôi không tiến triển theo hướng tôi mong muốn.
Tôi hy vọng rằng một khi cô ấy đã có cơ hội để suy nghĩ lại ở Georgia, chắc cô ấy sẽ cho tôi một quyết định đúng đắn chứ?
Lo lắng thổi phồng trong lồng ngực tôi. Tôi nhấp một ngụm rượu và ngồi xuống bên chiếc piano.

back top