Thứ tư, ngày 1 tháng 6 năm 2011
Quả là một buổi sáng thú vị. Chúng tôi rời khỏi Boeing Field vào 11:30 PST; Stephan bay cùng với cơ phó, Jill Beighley, và chúng dự tính là sẽ đáp đến Georgia khoảng 19:30 EST.
Bill đã sắp xếp cuộc gặp gỡ với Hội đồng tái phát triển Savannah Brownfield vào ngày mai, tôi phải gặp họ vào buổi gặp mặt chiều nay. Vậy nên Anastasia có bị chiếm dụng hay không muốn gặp tôi thì chuyến đi này cũng không hẳn là tốn công vô ích.
Yeah, yeah. Huyễn hoặc mày vậy đi Grey.
Taylor mang cho tôi ít đồ ăn nhẹ cho bữa trưa, rồi quay qua sắp xếp mấy thứ giấy tờ hỗn độn, và còn tôi thì có cả đống thứ để đọc qua. Phần duy nhất của chươn trình là tôi vẫn chưa sắp xếp được để gặp Ana. Tôi sẽ sắp xếp lại xem thế nào khi đến Suvannah; tôi mong là sẽ có nguồn cảm hứng nào đó đến với mình khi ngồi trên máy bay.
Tôi chải tay mình qua tóc, lần đầu tiên trong chuyến đi dài, tôi dựa ra sau, lơ mơ cảm nhận chiếc G550 bay qua ba mươi ngàn feet đến Savannah. Tiếng lầm lầm của động cơ nghe nhẹ nhàng và tôi mệt mỏi. Quá mệt mỏi.
Đó có thể là một cơn ác mộng, Grey. Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy tệ thời khắc này. Tôi nhắm mắt lại.
“Anh sẽ phải như vậy khi ở cùng tôi. Hiểu chứ?
“Vâng, thưa bà*.” (nguyên văn: “Yes, Ma’am”)
Cô ta lướt ngón tay với móng tay dài được sơn kĩ vòng quanh ngực tôi. Tôi rùng mình, ép người vào chỗ tựa sau lưng, bóng tối cứ thế tủa vây, đốt cháy làn da tôi bằng sự động chạm của cô ta. Nhưng tôi không thể kêu lên.
Tôi không dám.
“Nếu biểu hiện tốt, tôi sẽ để anh đến. Trong miệng tôi.”
Mẹ kiếp.
“Nhưng chưa được đâu. Chúng ta còn nhiều việc cần làm trước.”
Móng tay của cô ta nhấn sâu vào da tôi, từ xương ức dần xuống rốn. Tôi muốn thét lớn.
Cô ta tóm lấy mặt tôi, đè ép tôi mở miệng, và hôn tôi.
Lưỡi của cô ta đòi hỏi và ướt át.
Cô ta múa may cái roi da*.(nguyên văn: flogger: là cái nè:)
Và tôi biết nó sẽ rất khó khăn để chịu được. Nhưng tôi nhìn phần thưởng của mình. Miệng của cô ta.
Cái quất đầu tiên, da tôi rộp đỏ lên, tôi tiếp nhận sự đau đớn và endorphin* chạy dọc cơ thể mình. (*chú thích: một nhóm hóc môn sinh dục, có tác động sinh lý. Nó là một chuỗi axit amin gây tê cơ quan cảm thụ, có gì sai sót bỏ qua cho J)
“Ngài Grey, chúng ta sẽ hạ cánh trong vòng 20’ nữa.” Taylor thông báo, lay tôi tỉnh dậy. “Ngài ổn không thưa ngài?”
“Yeah, ổn. Cảm ơn anh.”
“Ngài uống chút nước không?”
“Vâng.” Tôi hít một hơi thật sâu để bình ổn nhịp tim của mình, và Taylor đưa tôi một cốc nước lạnh. Tôi nhấp một ngụm, mừng là chỉ có Taylor ở đây thôi. Tôi không thường mơ về những ngày với Lincoln.
Bên ngoài, bầu trời xanh, những đám mây rải rác bay, hồng lên bởi ánh mặt trời chiều. Ánh sáng ở trên đây thật đẹp. Vàng óng. Yên tịnh. Mặt trời đang dần lặng đi, phản chiếu trên những đám mây tĩnh. Trong khắc, tôi muốn mình được trên chiếc tàu lượn* của mình. Tôi cá là quang cảnh sẽ siêu tuyệt vời.” *nguyên văn: Sailplane: là cái này
Đúng rồi.
Đó là điều tôi nên làm: đưa Ana đi tàu bay. Đó được coi là ‘nhiều hơn’ rồi chứ.
“Taylor.”
“Vâng thưa ngài”
“Tôi muốn đưa Ana đi tàu bay ở Georgia – khoảng hoàng hôn chiều mai, nếu chúng ta có thể tìm được chỗ nào để bay. Sau đó thì cũng được không sao.” Nếu trễ hơn thì tôi phải dời cuộc họp.
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
“Đừng lo về giá thành.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Cảm ơn anh.”
Giờ tôi chỉ cần gọi báo Ana thôi.
CÓ HAI CHIẾC XE CHỜ CHÚNG TÔI, khi chiếc G550 đáp xuống đường băng gần ga Signature Flight Support ở sân bay. Taylor và tôi bước ra trong hơi ngóng ngột ngạt.
Trời ạ, nó nhớp nháp, ngay cả thời điểm này. Người đại diện đưa cho Taylor cả hai chùm chìa khóa. Tôi nhướng mày với anh ta. “Ford Mustang?”
“Đó là những gì mà tôi có thể tìm được tron gkhoangr thời gian gấp rút thưa ngài.” Anh ta luống cuống nói.
“Ít ra thì nó mui trần. Nhưng trong cái thời tiết này tôi ước rằng nó là chiếc AC”
“Lẽ ra nên có đầy đủ mọi thứ thưa ngài.”
“Tốt. Cảm ơn anh.” Tôi lấy chìa khóa từ tay anh ta, lấy túi đeo của mình, để lại anh ta với đống đồ còn lại trên máy bay. Tôi bắt tay Stephan và Beighley, cảm ơn họ vì chuyến bay thật êm ái. Lên xe, tôi lái ra khỏi sân bay đi Savannah, lắng nghe giọng của Bruce qua hệ thống phát của xe.
ANDREA ĐÃ ĐẶT PHÒNG CHO TÔI Ở KHÁCH SẠN BOHEMIAN, ở đấy tôi có thể nhìn ra dòng sông Savannah. Trời đã hơi sụp tối và quang cảnh ngoài ban côn gthaatj tuyệt vời: dòng sông rực rỡ, phản chiếu hình ảnh những đám mây bay trên bầu trời, các ánh đèn trên cầu treo và bến cảng. Bầu trời vẫn còn sáng chói, màu sắc bóng mờ từ tím thẫm thành hồng nhạt.
Nhưng tôi thì không có thời gian để tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp này. Tôi mở máy laptop, mở điều hòa, và gọi cho Ró cập nhật tình hình.
“Tại sao lại tự nhiên hứng thú với Georgia hả Christian?”
“Chuyện cá nhân.”
Cô ta giận dữ trong điện thoại. “Kể từ khi nào mà anh lại để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc vậy hả?”
Từ khi tôi gặp Ana.
“Tôi không thích Detroit,” tôi đáp.
“Okay.” Cô ta gắt lại.
“Lát nữa tôi có cuộc hẹn uống rượu với bên giao liên Savannah Brownfield” tôi nói thêm, cố gắng trấn tĩnh cô ta.
“Sao cũng được, Christian. Còn có vài thứ mà chúng ta cần phải bàn đấy.Các viện trợ đã đến Rotterdam rồi. Anh vẫn còn muốn tiến hành chứ?”
“Ừ. Giải quyết cho xong đi. Tôi đã thực hiện một cam kết tại buổi ra mắt kết thúc nạn đói nghèo toàn cầu. Điều này cần phải thực hiện trước khi tôi có thể đối mặt với ủy ban đó một lần nữa. ”
“Okay, có ý tưởng gì về vụ mua lại các nhà xuất bản không?”
“Chưa có gì chắc chắn.”
“Tôi nghĩ SIP có tiềm năng đấy.”
“Yeah, có lẽ vậy. Hãy để tôi suy nghĩ thêm về việc này.”
“Tôi đi gặp Marco bàn vụ Lucas Woods đay.”
“Okay, có gì thì cho tôi biết nhé.”
“Vâng. Tạm biệt.”
Tôi đang tránh thứ mà không thể tránh được. Tôi biết điều đó. Nhugnw tôi quyết định là nên liên lạc với cô Steele qua e-mail hya điện thoại thôi, tôi vẫn chưa quyết cách nào cả với cái bụng rỗng – nên tôi gọi thức ăn. Trong khi chờ thì Andrea nhắn tin báo tôi rằng buổi hẹn chè nước chiều nay bị hủy. Chuyện đó ổn thôi. Tôi sẽ gặp họ sáng mai, và chẳng thể đưa Ana đi tàu bay được. Trước khi phục vụ phòng đến. Taylor gọi điện thoại cho tôi.
“Ngài Grey.”
“Taylor. Anh đã check- in cho tôi chưa?”
“Rồi thưa ngài. Một chút nữa hành lí của ngài sẽ lên đến phòng.”
“Tốt.”
“Hiệp hội bay Brunswick có một chiếc tàu lượn trống. Tôi đã nhờ Andrea gởi fax thôn gtin bay của ngài qua đó. Một khi các thủ tục giấy tờ được kí, mọi chuyện sẽ theo như kế hoạch.”
“Tốt.”
“Họ hoạt động liên tục từ 6 giờ sáng.”
“Quá tốt. Lo liệu mọi chuyện ổn thỏa nhé. Và gởi tôi địa chỉ.”
“Vâng, sẽ làm thưa ngài.”
Có tiếng gõ cửa – hành lí của tôi và phục vụ phòng lên cùng lúc. Thức ăn cực kì thơm: Cà xanh chiên và tôm và bột kiều mạch. Ờ thì tôi đang ở miền Nam. Trong khi ăn tôi ngẫm lại kế hoạch của mình với Ana. Toi có thể ghé qua chỗ mẹ cô ấy vào bữa sáng. Mang theo bánh mỳ. Rồi đưa cô ấy đi tàu bay. Đó có thể là kế hoạch tốt nhất. Cô ấy đã không liên lạc gì cả ngày nay rồi, nên tôi nghĩ cô ấy có lẽ đang giận. Tôi đọc lại tin nhắn cuối cùng của cô ấy sau khi ăn xong bữa tối.
Cô ấy có vấn đề gì với Elena vậy không biết. Cô ấy đâu có hiểu được mối quan hệ giữa hai người chúng tôi. Chuyện giữa chúng tôi đã diễn ra quá lâu rồi và giờ thì chúng tôi là bạn. Cô ấy chả có lí do gì để nổi giận với tôi cả?
Có tiếng gõ cửa. Là Taylor.
“Chào ngài. Hài lòng với căn phòng chứ ạ?”
“Vâng, nó ổn.”
“Tôi nhận được giấy tờ từ bên Hiệp hội đây ạ.”
Tôi scan hợp đồng thuê. Nó nhìn ổn, tôi kí rồi đưa lại cho anh ta. “Mai tôi sẽ tự đi. Gặp anh ở đó được không?”
“Tôi sẽ báo cho anh nếu có gì thay đổi.”
“Tôi có nên dỡ đồ của ngài không?”
“Vâng. Cảm ơn anh.”
Anh ta gật đầu rồi mang hành lí của tôi vào phòng ngủ.
Tôi hồi hộp, và tôi cần phải suy nghĩ điều gì đó để nói với Ana. Nhìn đồng hồ; 20:09. Tôi đẫ để muộn thế này rồi. Có lẽ tôi nên đi uống cái gì đó nhanh nhanh trước. Tôi để Taylor lại và đi ra quầy bar của khách sạn trước khi gọi điện thoại cho Ros lần nữa và viết cho Ana. Bar tầng thượng rất đông, nhưng tôi tìm được chỗ cuối quầy và gọi một cốc bia. Tôi quét mắt sang quầy bar, tránh ánh mắt của hai cô ả ngồi cạnh … một thân ảnh bắt lấy sự chú ý của tôi: mái tóc rối màu gỗ khúc xạ lại ánh sáng.
Là Ana. Khỉ.
Cô ấy quay lưng lại, ngồi đối diện với một người phụ nữ chắc hẳn là mẹ cô. Hai người đó thật sự giống nhau.
Chuyện này lạ thật đấy.
Họ đang uống gin* … Chúa ơi (*rượu trắng)
Tôi sững người nhìn họ. Họ đang uống cocktails – Cosmopolitans. Mẹ cô ấy đẹp: như Ana, nhưng lớn tuổi hơn; với mái tóc dài sẫm màu, và màu mắt xanh của Ana. Bà ấy có cái phóng túng trên phong thái … bà ấy ăn mặc như vậy hẳn là vì đang đi chơi cùng cô gái trẻ, đẹp của mình.
Điều này là vô giá. Phải nắm bắt cơ hội, Grey.
Tôi móc điện thoại ra, giờ là giờ để nhắn tin cho nàng. Chuyện này thú vị đây. Tôi phải thử xem phản ứng của cô ấy như thế nào.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Nguời cùng ăn tối.
Ngày: 1 tháng 6 năm 2011 21:40 EST
Đến:Anastasia Steele
Đúng là tôi đã ăn tối với quý bà Robinson, nhưng cô ta chỉ là người bạn cũ thôi, Anastasia.
Mong rằng sẽ sớm gặp lại em. Tôi nhớ em.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises, Holdings, Inc.
Mẹ cô ấy nhìn có vẻ sốt sắng; có lẽ là vì lo lắng cho con gái của mình, hoặc là bà ấy muốn moi thôn gtin từ cô ấy. Chúc may mắn, bà Adams.
Và trong lúc đó, tôi thacsws mắc rằng liệu họ đang nói chuyện về tôi. Mẹ cô ấy đứng dậy, có vẻ như bà ấy đi toilet. Ana lấy ví, tìm điện thoại.
Bắt đầu rồi đây.
Cô ấy bắt đầu đọc, vai gập lại, các ngón tay cong lại gõ gõ lên bàn. Cô ấy bắt đầu gõ phím thật nhanh. Tôi không thể thấy rõ mặt cô ấy, thật thất vọng, nhưng tôi không nghĩ cô ấy ấn tượng với mấy lời tôi vừa nhắn. Lát sau cô bỏ điện thoại lên bàn chán nản.
Không tốt rồi.
Mẹ cô ấy quay trở lại và gọi phục vụ cho thêm thức uống. Tôi tự hỏi họ đã uống bao nhiêu rồi. Tôi kiểm tra điện thoại, chắc hẳn là phải có hồi âm từ cô.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ăn cùng người bạn CŨ
Ngày: 1 tháng 6 năm 2011 21:42 EST
Đến: Christian Grey
Bà ta không phải chỉ là một người bạn cũ.
Bà ta đã tìm được chàng trai trẻ tội nghiệp để cắm răng nanh vào chưa?
Có phải anh đã quá già với bà ta? Đó có phải là lí do mà hai người kết thúc?
Cái khỉ gì vậy? Vừa đọc máu tôi vừa sôi. Issac cũng đã hơn 26. Như tôi thôi. Soa mà cô ấy dám? CÓ phải là lời do rượu nói?
Đến giờ tuyên bố với cô ấy rồi, Grey.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Cẩn thận …
Ngày: 1 tháng 6 năm 2011 21:45 EST
Đến: Anastasia Steele
Đây không phải là vấn đề mà tôi muốn bàn bạc qua e-mail
Em đã uống bao nhiêu li Cosmopolitans rồi?
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi ngồi bật dậy, nhìn quanh căn phòng.
Giờ chơi tới rồi.
Tôi đặt 10 đô lên bàn rồi bước đến chỗ họ.
Mắt chạm nhau. Cô ấy xanh mặt – sốc, tôi nghĩ thế – và tôi không biết cô ấy sẽ chào tôi như thế nào, hay làm soa mà tôi có thể khống chế mình khi cô ấy nhắc gì đó đến Elena.
Cô ấy vén tóc ra sau tai với tay còn lại. Tôi chắc đó là biểu hiện của sự lo lắng. “Chào anh.” Cô ấy nói, giọng nghẹn ắng.
“Chào em” Tôi cúi xuống và hôn lên má cô. Mùi hương của cô siêu tuyệt vời, và ngay cả khi môi tôi lướt qua làn da, cô ấy liền trở nên căng thẳng. Cô ấy nhìn rất đáng yêu; da hơi bắt nắng và không mặc áo lót. Ngực cô căng lên dưới chiếc áo lụa của cô và nằm ẩn dưới mái tóc dài của cô.
Và cho dù cô ấy có đang giận dỗi, tôi vẫn rất vui khi gặp cô ấy. Tôi đã rất nhớ cô ấy.
“Christian, đây là mẹ em, Carla.” Ana vung tay về phía mẹ mình.
“Bà Adams, rất hân hạnh khi gặp bà.”
Mẹ cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân.
Khỉ thật! Bà ấy đang đánh giá tôi. Tốt nhất là nên lơ đi, Grey.
Sau một cái dừng lại lâu-hơn-đáng-có, bà ấy chìa tay ra bắt tay tôi. “Christian.”
“Anh đang làm gì ở đây vậy?” Ana hỏi, giọng vẻ buộc tội.
“Tôi đến để gặp em, đương nhiên. Tôi ở khách sạn này.”
“Anh ở đây?” Cô ấy thỏ thẻ.
Đúng, đến tôi còn thấy hơi khó tin nữa là đằng khác. “Ừ thì, hôm qua em nói ước gì tôi ở đây.” Tôi đang cố đoán phản ứng của cô ấy. Từ nãy đến giờ là gồm: sốt ruột lo lắng, căng thẳng, giọng trách móc, và gượng gạo. Không hề tốt. “Vì thỏa mãn cả hai thôi, Cô Steele.” Tôi ngây ngô nói, hi vọng trấn an được cô ấy.
“Cháu ngồi uống gì đó cùng mẹ con bác không, Christian?” bà Adams hiền hậu nói, rồi nháy mắt với bồi bàn. Tôi cần thứ gì đó nặng đo hơn bia. “Cho tôi gin và tonic.” Tôi nói với người phục vụ. “Hendrick’s nếu anh có hoặc Bombay Sapphire. Nếu là Hendrick’s thì dùng kèm với dưa leo còn Bombay thì dùng với chanh.”
“Và thêm hai li Cosmos.” Ana nói rồi nhìn tôi lo lắng.
Cô ấy lo sợ là đúng.Tôi nghĩ là hôm nay cô ấy đã uống đủ rồi.
“Ngồi đi Christian.”
“Cảm ơn, bác Adams.”
Tôi ngồi xuống kế bên Ana.
“Vậy là anh chỉ tình cờ đến ở nơi mẹ con em uống rượu thôi à?” Cô ấy căng thẳng nói.
“Hay là em chỉ tình cờ đến nơi mà tôi đang nghỉ lại? Tôi chỉ mới ăn tối xong thôi rồi đến đây và gặp được em. Tôi đang phân tâm nghĩ về e-mail của em.” – tôi nhìn xoáy vào mắt cô – “và ngước mắt dậy thì thấy em ở đấy. Khá trùng hợp, nhỉ?”
Ana bối rối. “Mẹ cùng em đi mua sắm sáng nay, rồi ở bờ biển trưa nay. Rồi hai mẹ con quyết định đi uống vài li vài li vào buổi tối.” Cô ấy nói nhanh như thể đang biện minh cho hành động đi uống ở quầy bar với mẹ mình vậy.
“Em đã mua cái áo này à?” Tôi hỏi. Cô ấy nhìn thật sự rất đẹp. Tôi đã có một sự lựa chọn quá đúng đắn – màu đá quý – cho những bộ cánh mà Acton chọn cho cô ấy; áo lót của cô sẽ là màu xanh ngọc lục bảo. “Màu này rất hợp với em. Và em đã rám nắng rồi, rất xinh.” Hai má cô ấy hồng lên, môi nhếch lên bởi lời khen ngợi từ tôi. “Tôi đã định sẽ ghé thăm em vào ngày mai. Nhưng giờ em đã ở đây rồi.” Tôi cầm tay cô ấy lên, vì tôi muốn chạm vào cô ấy, siết nhẹ. Chậm rãi tôi vân vê những khớp tay cô với ngón cái, hơi thở của cô ấy bắt đầu biến động.
Đúng rồi, Ana, cảm nhận đi em.
Đừng giận dỗi tôi.
Mắt tôi và cô ấy chạm nhau và tôi nở một nụ cười yêu chiều với cô.
“Tôi nghĩ rằng mình sẽ làm em ngạc nhiên. Nhưng như mọi khi, Anastasia, em đã làm tôi ngạc nhiên vì đã ở đây. Tôi khôn gmuoons quấy rấy thời gian riêng tư của em với mẹ. Tôi sẽ chỉ uống một tí thức uống nhẹ thôi rồi sẽ lên phòng. Tôi còn một số việc cần làm nữa.” Tôi cưỡng lại muốn hôn lên những đốt tay cô.” Tôi không biết liệu cô ấy có nói gì với mẹ cô về tôi.
“Christian, thật vui khi gặp cháu. Ana đã kể rất nhiều về cháu,” Bà Adams nói, với nụ cười ấm áp trên môi.
“Thật không?” Tôi nhìn Ana người nào đó đang đỏ mặt.
Kể nhiều sao?
Tin tốt đây.
Người phục vụ mang thức uống đặt trước mặt tôi.
“Là Hendrick’s thưa ngài.”
“Cảm ơn.”
Rồi anh ta đặt 2 li Cosmo của Ana và mẹ cô ấy lên bàn.
“Cháu ở Georgia bao lâu, Christian?” mẹ của cô ấy hỏi.
“Đến thứ sáu bác Adams ạ”.
“Tối mai cháu đến ăn tối với cả nhà nhé? Và gọi bác là Carla được rồi”.
“Cháu rất hân hạnh, thưa bác Carla”.
“Tốt quá”, bà ấy nói. “Giờ cáo lỗi nhé, bác phải qua nhà vệ sinh một lát”. Không phải bà ấy vừa bước ra từ nhà vệ sinh sao?
Tôi đứng lên khi bà ấy đi khỏi, sau đó một lần nữa phải đối mặt với cơn thịnh nộ của cô Steele. Tôi nắm lấy tay cô ấy lần nữa. “Vậy là em bực tức vì tôi đi ăn tối với bạn cũ”. Tôi hôn từng lóng tay của cô.
“Vâng”. Cô ấy cộc lốc.
Cô ấy đang ghen sao?
“Chuyện quan hệ của chúng tôi qua rất lâu rồi, Anastasia à. Giờ tôi không ham muốn ai khác ngoài em. Điều đó đã đủ trả lời thắc mắc cho em chưa?”
“Em tưởng tượng bà ấy là mẹ mìn, Christian à”.
Da đầu tôi ngứa râm ran lên vì sốc. “Thành kiến nặng nề quá. Không phải thế đâu”. Tôi buông tay cô ra trong thất vọng.
“Rồi sau đó thì sao?” cô bật lại, nhướng cái cằm bướng bỉnh của cô ra. Có phải đó là lời của thức uống của cô?
Cô tiếp tục, “Bà ấy đã lợi dụng một cậu bé mười lăm tuổi nhạy cảm. Nếu anh là một bé gái mười lăm tuổi và bà Robinson là ông Robison, cưỡng ép anh vào kiểu quan hệ BDSM, anh có thấy bình thường không? Giả dụ chuyện xảy ra với Mia chẳng hạn, anh nói xem?”
Ôi, bây giờ cô ấy thật vô lý. “Ana, chuyện không phải như thế đâu?”
Mắt cô lóe lên. Cô ấy thật sự tức giận. Tại sao vậy? Không có chuyện gì làm với cô ấy. Nhưng tôi không muốn một cuộc tranh luận bùng nổ ở đây, ngay trong quán bar. Tôi dịu giọng lại. “Thế này, tôi không nhìn sự việc theo hướng đó. Bà ấy không làm gì tệ hại cả. Đó là những gì tôi từng muốn”. Chúa ơi. Tôi có thể chết ngay lập tức nếu không có Elena. Tôi đang đấu tranh để kiểm soát cơn nóng giận.
Trán cô ấy nhăn lại. “Em không hiểu”.
Kiềm chế cô ấy lại Grey.
“Anastasia, mẹ em sắp quay lại ngay đấy. Tôi thấy không thoải mái khi nói những chuyện này ở đây. Có lẽ để sau vậy. Nếu em không muốn tôi ở đây, máy bay của tôi vẫn đang đợi ở Hilton Head đấy. Tôi có thể đi ngay”.
Biểu hiện của cô thay đổi thành sự hốt hoảng. “Ôi không – xin anh đừng đi. Em mừng không biết từng nào khi anh ở đây”, cô nhanh chóng nói thêm.
Mừng? Có thể cô ấy đang nói dối tôi.
“Em chỉ đang cố làm anh hiểu em”, cô nói. “Em tức giận chính mình vì em đã rời đi và để anh ăn tối với bà ấy. Hãy thử nghĩ xem anh sẽ thế nào nếu em lởn vởn đâu đó quanh José. Mà José chỉ là bạn thôi. Em đâu có quan hệ gì sâu sắc với cậu ấy. Trong khi anh và bà ta…”
“Em ghen à?”
Làm thế nào để tôi cho cô ấy nhận ra rằng tôi và Elena chỉ là bạn? Không, không việc gì phải ghen về chuyện đó. Rõ ràng, cô Steele muốn sở hữu tôi.
Và tôi mất một chút thời gian để nhận ra rằng mình thích điều đó.
“Vâng, em tức giận về những gì bà ta đã làm với anh”, cô tiếp tục.
“Anastasia, bà ấy chỉ giúp đỡ tôi thôi. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Còn về cơn ghen của em, thử đặt em vào địa vị của tôi mà xem. Suốt bảy năm nay, chưa khi nào tôi phải giải thích việc mình làm cho bất kỳ ai. Không một ai. Tôi làm gì tôi thích, Anastasia ạ. Tôi hài lòng với sự độc lập của mình. Tôi không đi gặp bà Robinson để trêu tức em. Tôi đến đó chỉ để ăn tối bây giờ và cả sau này. Bà ấy là bạn và còn là đối tác làm ăn”.
Đôi mắt cô mở to.
Ôi. Không phải tôi đã đề cập đến điều đó chứ?
Tại sao tôi lại đề cập đến điều đó? Nó không liên quan đến cô ấy.
“Ừ, chúng tôi là đối tác kinh doanh. Chuyện quan hệ kia đã chấm dứt lâu rồi. Hàng bao nhiêu năm nay rồi”. “Sao lại kết thúc?”
“Chồng bà ấy phát hiện. Chúng ta có thể nói chuyện đó vào lúc khác không – đâu đó riêng tư một chút”. “Em không biết sao lúc nào anh cũng thuyết phục em rằng bà ấy không phải là con yêu râu xanh”.
Mẹ kiếp, Ana! Đủ rồi!
“Tôi không nghĩ về bà ấy theo cách đó. Chưa bao giờ. Đến đây là đủ rồi”. Tôi gầm gừ. “Anh yêu bà ấy à?”
Cái gì cơ?
“Hai đứa nói chuyện thế nào rồi?” Carla trở lại. Ana buộc nở một nụ cười mà làm dạ dày tôi xoắn lên. “Vui, mẹ ạ”.
Tôi đã yêu Elena?
Tôi nhấp một ngụm rượu. Tôi vô cùng tôn thờ bà ấy… nhưng tôi đã yêu bà ấy đúng không? Thật là một câu hỏi vô lý. Tôi không biết gì về tình yêu lãng mạn. Đó là trái tim và hoa khốn kiếp mà cô ấy muốn. Những cuốn tiểu thuyết thế ký XIX cô đọc đã lấp đầy đầu cô những điều vô nghĩa.
Tôi có đủ rồi.
“Thưa bác, đến lúc phải để bác và em nói chuyện tiếp. Cho phép cháu được thanh toán bữa nay ạ, phòng 612. Tôi sẽ gọi em sáng mai, Anastasia. Mai nhé, bác Carla”.
“Chà, thật hay khi nghe ai đó gọi đầy đủ tên mình”.
“Người đẹp tên cũng đẹp ạ”. Tôi bắt tay với Carla, chân thành với lời khen nhưng không phải với nụ cười trên mặt tôi.
Ana im lặng, nài xin tôi với một cái nhìn nhưng tôi lơ đi. Tôi hôn lên má cô. “Để sau nhé, em yêu”, tôi thì thầm vào tai cô, sau đó quay lưng và đi qua quầy bar và trở lại phòng mình.
Cô gái đó khiêu khích tôi không giống bất cứ ai trước kia.
Và cô ấy tức giận với ôi; có lẽ cô đang tới chu kỳ. Cô đã nói chu kỳ của cô sẽ đến trong tuần này.
Tôi xông vào phòng mình, đóng sầm cửa, và đi thẳng về phía ban công. Bên ngoài thật ấm áp, tôi hít một hơi thật sâu, hít vào mùi hương mặn cay nồng của dòng sông. Màn đêm đã buông xuống, dòng sông mang màu mực đen, như màu trời… giống như tâm trạng của tôi. Tôi thậm chí còn không thể bàn bạc được về buổi bay lượn ngày mai. Tôi chống tay lên thanh vịn ban công. Những ngọn đèn trên bờ và cây cầu làm cho khung cảnh trở nên tốt hơn… nhưng không phải tính khí của tôi.
Tại sao tôi lại bào chữa cho mối quan hệ đó bắt đầu như thế nào trong khi Ana chỉ mới đến bậc thứ tư? Đó không phải là việc của cô ấy. Vâng, điều đó trái với thông lệ. Nhưng chỉ có thế thôi.
Tôi chải cả hai tay qua mái tóc mình. Chuyến đi này hoàn toàn không diễn ra như tôi mong đợi. Có lẽ đó là một sai lầm để đi xuống đây. Và coi như là Elena là người đã khuyến khích tôi thực hiện chuyến đi này. Điện thoại của tôi rung lên, và tôi hy vọng đó là Ana. Đó là Ros.
“Nghe”, tôi nạt.
“Trời đất, Christian. Tôi có làm phiền anh không?” “Không, xin lỗi. Chuyện gì thế?” Bình tĩnh, Grey.
“Tôi nghĩ tôi nên cho anh thông tin về cuộc trò chuyện giữa tôi và Marco. Nhưng nếu bây giờ là thời điểm tồi tệ, thì tôi sẽ gọi lại vào buổi sáng”.
“Không, bây giờ ổn”.
Có tiếng gõ cửa. “Giữ máy, Ros”. Tôi mở cửa, nghĩ chắc là Taylor hoặc ai đó đến dọn dẹp phòng – nhưng là Ana, đứng ở hành lang, e lệ và xinh đẹp.
Cô ấy ở đây.
Mở cửa rộng hơn, tôi ra hiệu cho cô ấy vào.
“Thặng dư trọn gói kết luận thế nào?” Tôi hỏi Ros, mắt vẫn không rời khỏi Ana. “Ừ”.
Ana bước vào phòng, nhìn tôi một cách thận trọng, môi cô hé mở và ẩm ướt, đôi mắt tối sẫm. Cái gì thế? Sự thay đổi của trái tim? Tôi biết cái nhìn đó. Đó là sự ham muốn. Cô ấy muốn tôi. Và tôi cũng muốn cô ấy, đặc biệt là sau cuộc cãi vã giữa chúng tôi trong quán bar.
Tại sao cô ấy ở đây?
“Còn phí tổn?” Tôi hỏi Ros. “Gần hai triệu”.
Tôi rít qua kẽ răng. “Qủa là một sai lầm tốn kém”.
“GEH khai thác được các bộ phận sợi quang”. Cô ấy nói đúng. Đây là một trong những mục tiêu của chúng tôi. “Còn Lucas?” Tôi hỏi.
“Anh ấy đã phản ứng tệ”.
Tôi mở minibar và ra giấu Ana chọn thức uống cho cô. Để cô ở đó, tôi đi vào phòng ngủ, “Anh ta đã làm gì?”
“Anh ta điên tiết lên”.
Trong phòng tắm tôi bật vòi nước để nước chảy vào bồn tắm lớn bằng đá cẩm thạch và thêm một chút dầu tắm có mùi thơm. Có đ chỗ cho sáu người trong này.
“Phần lớn số tiền là cho anh ta”. Tôi nhắc nhở Ros khi tôi kiểm tra nhiệt độ nước. “Và anh ta có thể ra giá để mua đứt công ty. Anh ta có thể bắt đầu lại vào lúc nào cũng được”.
Tôi rời đi, nhưng nảy ra một ý tưởng, tôi quyết định thắp sáng những ngọn nến khác nhau được sắp xếp một cách khéo léo lên bệ đá. Nến thắp sáng được tính là “nhiều hơn”, đúng không nhỉ?
“Vâng, anh ta đe dọa luật sư, mặc dù tôi không hiểu tại sao. Chúng tôi chống đỡ được điều này. Tôi đang nghe tiếng nước chảy đúng không?”
“Yeah, tôi đang xả nước vào bồn tắm”.”Oh? Anh có muốn tôi cúp máy không?” “Không. Còn gì nữa không?”
“Vâng, Fred muốn nói chuyện với anh”. “Thật không”.
“Anh ấy đang xem xét bản thiết kế mới của Barney”.
Khi tôi lang thang trở lại phòng khách, tôi nhận được thiết kế của Barney cho máy tính bảng và bảo cô ấy nói với Andrea gửi cho tôi bản thiết kế đã được chỉnh sửa. Ana đã lấy một chai nước cam.
“Đây có phải là kiểu quản lý mới của anh: không ở văn phòng?” Ros hỏi. Tôi cười phá lên nhưng chủ yếu là do sự lựa chọn nước giải khát của Ana. Người phụ nữ khôn ngoan. Và tôi nói với Ros rằng tôi sẽ không đến văn phòng cho đến thứ sáu.
“Anh sẽ nghiêm túc thay đổi suy nghĩ về Detroit chứ?” “Có một lô đất ở đây tôi quan tâm”.
“Bill có biết chuyện đó không?” Ros nói nhát gừng. “Ừ, bảo Bill gọi cho tôi đi”.
“Tôi sẽ nói. Anh có đi uống với những người Savannah tối nay không?”
Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ gặp họ vào ngày mai. Tôi hòa giải hơn và chú ý đến giọng nói của mình, vì đây là một điểm nóng cho Ros. “Tôi muốn thấy Georgia sẽ cung cấp những gì nếu chúng ta di chuyển đến đó”. Tôi lấy một cái ly ra khỏi kệ, đưa nó cho Ana và chỉ đến khay đá.
“Nếu đãi ngộ của họ đủ hấp dẫn”, tôi tiếp tục, “Tôi nghĩ có thể xem xét được mặc dù tôi không dám đảm bảo về nhiệt độ khó chịu ở đây”.
Ana rót đồ uống của cô ra.
“Thật quá muộn để thay đổi suy nghĩ của anh về điều này, Christian. Nhưng nó có thể cho tôi một số đòn bẩy với Detroit”. Ros trầm ngâm.
“Đồng ý, Detroit vẫn có những ưu thế của nó, hơn nữa, lại mát mẻ”.
Nhưng có quá nhiều bóng ma ở đó cho tôi.
“Bảo Bill gọi tôi. Ngày mai”. Bây giờ trễ rồi và tôi có khách đến thăm. “Đừng sớm quá”. Tôi cảnh báo. Ros chúc tôi ngủ ngon và tôi gác máy.
Ana nhìn tôi với sự dè dặt khi tôi nhìn ngắm cô ấy. Mái tóc dày của cô buông xõa trên đôi vai gầy của cô, làm cho cô thật đáng yêu, khuôn mặt cô đăm chiêu. “Anh chưa trả lời câu hỏi của em”, cô thì thầm.
“Không”.
“Không, anh chưa trả lời câu hỏi của em hay không, anh không yêu bà ấy?”
Cô ấy sẽ không để chuyện này qua đi. Tôi tựa lưng vào tường và khoanh tay trước ngực vì vậy tôi không kéo cô vào chúng. “Em đang làm gì ở đây, Anastasia?”
“Em vừa nói với anh đấy”.
Đưa cô ấy ra khỏi sự đau khổ của mình đi Grey.
“Không, tôi không yêu bà ấy”.
Vai cô giãn ra và mặt dịu lại. Đó là những gì cô ấy muốn nghe. “Em mới là người trong mộng của tôi, Anastasia. Ai ngờ được chứ?”
Nhưng liệu em có phải là nữ thần mắt xanh của tôi?
“Ngài trêu tôi à, ngài Grey?” “Tôi đâu dám”, tôi đáp lại.
“Ô, tôi nghĩ anh dám và tôi nghĩ anh vẫn làm thế – thường xuyên”. Cô cười tự mãn và cắn hàm răng hoàn hảo của mình vào môi.
Cô ấy làm điều đó có mục đích.
“Đừng cắn môi nữa đi. Em đang trong phòng tôi đấy, gần ba ngày nay đã không gặp em rồi và tôi bay cả một chặng đường dài đến đây để gặp em”. Tôi cần phải biết chúng tôi ổn, cách duy nhất để tôi biết như thế nào. Tôi muốn giao cấu với cô ấy, thật mạnh.
Điện thoại tôi kêu lên, nhưng tôi tắt nó đi mà không kiểm tra xem ai gọi. Ai đó có thể đợi. Tôi bước về phía cô. “Tôi muốn em rồi, Anastasia. Bây giờ. Và em cũng muốn tôi. Đó là lý do em ở đây”. “Em chỉ thật sự muốn biết câu trả lời”, cô nói.
“Vậy giờ em sẽ làm gì, đến đây hay bỏ chạy?” Tôi hỏi, đứng trước mặt cô. “Đến ạ”. Cô nói, mắt dán chặt lên người tôi.
“Ồ, tôi cũng mong thế lắm”. Tôi nhìn chằm chằm vào cô, kinh ngạc như tròng đen của cô ấy. Cô ấy muốn tôi.
“Em đã nổi đóa lên với tôi nhỉ”, tôi thì thầm.
Điều đó thật mới lạ, đối phó với sự tức giận của cô, để ý đến cảm xúc của cô ấy. “Vâng”.
“Tôi không nhớ nổi có ai khác, ngoài gia đình, dám cáu với tôi, tôi thích thế”. Nhẹ nhàng tôi chạm vào khuôn mặt cô với các đầu ngón tay và rê chúng xuống tận cằm. Cô nhắm mắt lại di chuyển má cô theo sự đụng chạm của tôi. Cúi xuống, tôi lướt mũi mình lên bờ vai trần của cô, lên đến tai cô, hít hà mùi hương ngọt ngào của cô khi sự ham muốn tràn ngập khắp người tôi. Những ngón tay tôi di chuyển đến gáy cô và luồn vào tóc cô.
“Chúng mình cần nói chuyện”. Cô thì thầm. “Để sau”.
“Em có nhiều điều muốn nói lắm”.
“Tôi cũng thế”. Tôi hôn vào chỗ dưới tai cô, kéo mạnh tóc cô, ngả đâu cô ra sau để lộ cổ cô. Răng và môi tôi lướt qua cằm cô xuống cổ cô khi cơ thể tôi ậm ừ ham muốn. “Tôi muốn em”, tôi thì thầm, khi tôi hôi vào nơi mà tim cô đang đập bên dưới là da của mình. Cô rên rỉ và giữ lấy cánh tay tôi. Tôi căng thẳng trong một khoảnh khắc, nhưng bóng tối vẫn chưa hoạt động.
“Em đang đến tháng à?” Tôi hỏi giữa những nụ hôn. Cô lặng đi. “Vâng”, cô nói.
“Em có bị co thắt nhiều không?”
“Không”. Giọng của cô nhỏ nhẹ nhưng mãnh liệt với sự bối rối.
Tôi ngừng hôn cô ấy và nhìn xuống đôi mắt cô. Tại sao cô ấy lại xấu hổ? Đó là cơ thể của cô ấy cơ mà. “Em uống thuốc chưa?”
“Rồi ạ”, cô trả lời.
Tốt. “Vậy chúng ta đi tắm nhé”.
Trong phòng tắm sang trọng tôi thả tay Ana ra. Bầu không khí nóng và ẩm, hơi nước tỏa mù trên mặt bọt tắm. Trong sự nóng bức này tôi cởi quần áo ra, áo linen và quần jean bám sát vào da thịt tôi.
Ana nhìn tôi, làn da cô phủ sương vì độ ẩm ẩm.
“Em có dây buộc tóc không?” Tôi hỏi. Tóc của cô ấy sẽ bắt đầu bết vào khuôn mặt cô. Cô lôi ra một sợi dây buộc tóc từ túi quần jean của mình.
“Túm tóc lên cao nào”. Tôi nói với cô ấy, và nhìn khi cô làm theo lệnh tôi ngay lập tức.
Cô gái ngoan. Không tranh luận nhiều.
Một vài sợi rơi ra khỏi đuôi ngựa của cô, nhưng cô ấy trông thật đáng yêu. Tôi tắt vòi nước, và nắm lấy tay cô, dẫn cô vào một nơi khác của phòng tắm, nơi có một chiếc gương mạ vàng lớn treo trên hai bồn đặt trong đá cẩm thạch. Đôi mắt tôi nhìn cô trong gương, tôi đứng đằng sau cô và yêu cầu cô cởi giày của mình ra. Vội vàng cô bỏ chúng rơi xuống sàn.
“Nhấc tay lên”, tôi thì thầm. Nắm lấy gấu áo cô, tôi kéo nó qua khỏi đầu, giải phóng bộ ngực cô. Luồn tay quanh cô, tôi cởi các nút quần jean trên cùng và kéo dây kéo.
“Tôi sắp có được em trong phòng tắm rồi, Anastasia”. Đôi mắt cô đi lạc xuống miệng tôi và cô liếm môi. Dưới áng sáng dịu nhẹ con ngươi cô ánh lên niềm thích thú. Cúi xuống, tôi thả những nụ hôn dịu dàng lên cổ cô, móc ngón cái của tôi vào cạp quần jean cô và từ từ lột chúng ra khỏi bờ mông hoàn hảo của cô, nắm lấy quần lót cô trong tay tôi trong khi tôi kéo quần cô xuống. Qùy phía sau cô kéo chúng đi qua chân cô, thả chúng rơi trên bàn chân của cô ấy. “Bước ra khỏi quần jean nào”. Tôi ra lệnh. Nắm lấy cạnh của bồn rửa, cô làm theo lời tôi; bây giờ cô ấy đang khỏa thân và tôi đang mặt đối mặt với mông của cô. Tôi vắt quần jean, quần lót, và áo của cô lên chiếc ghế màu trắng bên dưới bồn rửa và suy tính tất cả những gì tôi có thể làm với bờ mông ấy. Tôi nhận thấy một chuỗi màu xanh giữa hai chân cô; băng vệ sinh của cô ở đó, vì vậy tôi hôn rồi cắn nhẹ lên mông cô trước khi tôi đứng dậy. Mắt chúng tôi nhìn nhau trong gương lần nữa và tôi mở rộng bàn tay ve vuốt trên bụng phẳng và mịn màng của cô.
“Nhìn em này. Em đẹp biết chừng nào. Xem em cảm thấy sao nhé”. Hơi thở cô dồn dập hơn khi tôi cầm cả hai tay cô và đưa nhữn ngón tay cô di chuyển trên bên dưới cánh tay đang vươn ra của tôi.
“Cảm nhận làn da mịn màng của em nhé”, tôi thì thầm. Nhẹ nhàng tôi cầm tay cô đưa chúng di chuyển trên thân cô thành những vòng tròn rộng dần, sau đó đưa chúng đi dần lên ngực cô.
“Cảm nhận xem ngực em đầy đến mức nào nào”. Tôi nắm tay cô đặt lên ngực vì vậy cô ấy có thể đỡ lấy ngực mình. Nhẹ nhàng tôi trêu chọc núm vú cô với ngón tay cái của tôi. Cô rên rỉ và cúi lưng, ép ngực cô dính vào tay tôi. Xoay tròn núm vú của cô giữa ngón tay của cô và tôi, tôi kéo mạnh nhẹ nhàng một lần nữa và lần nữa, và thích thú xem chúng cứng lại và dài ra khi phản ứng.
Cô nhắm mắt lại và quằn quại chống lại tôi, đẩy phần mông cô chạm vào sự cương cứng của tôi. Cô rên rỉ, đầu tực vào vai tôi.
“Đúng rồi đấy, em yêu”, tôi thì thầm vào cổ cô, thưởng thức cơ thể của cô đang đến bên dưới sự đụng chạm của chính cô ấy. Tôi đưa tay cô xuống mặt trước hông cô, sau đó về phía lông mu cô. Tôi đẩy chân tôi vào giữa chân cô và bằng chân mình tôi mở rộng khoảng cách khi tôi đưa tay cô qua âm hộ, lần lượt từng tay một, đều đặn, ấn ngón tay cô lên âm vật lần nữa rồi lần nữa.
Cô rên rỉ và tôi nhìn ngắm cảnh tượng cô vặn vẹo chống lại tôi trong gương.
Chúa ơi, cô ấy là một nữ thần.
“Xem em rực rỡ thế nào, Anastasia”. Tôi hôn và cắn vào vai và cổ của cô, sau đó tôi bỏ đi, buông cô ấy ra, và cô mở mắt ra khi tôi lùi lại.
“Tiếp đi”, Tôi nói với cô ấy, tự hỏi cô ấy sẽ làm những gì.
Cô ngập ngừng một lúc, sau đó tự xoa mình bằng một tay, nhưng không nhiệt tình.
Ôi, điều này sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhanh chóng tôi lột áo sơ mi đang dính vào người, quần jean, và đồ lót, giải phóng sự cương cứng của mình. “Em muốn tôi làm thế à?” Tôi hỏi, mắt cô rực sáng nhìn tôi trong gương.
“Vâng… anh ơi”, cô nói, một người liều lĩnh, sự khẩn thiết đến từ giọng nói của cô. Tôi quấn tay quanh cô ấy, phía trước tôi chạm vào lưng cô ấy, “cậu bé” của tôi tựa vào khe hở giữa bờ mông tuyệt vời của cô. Tôi nắm lấy tay cô ấy một lần nữa, đưa chúng qua âm vật cô, lần lượt từng ngón, lần nữa và lần nữa, ép, vuốt ve, và khuấy động cô ấy. Cô rên rỉ khi tôi mút và cắn vào gáy cô. Chân cô run rẩy. Đột nhiên tôi xoay cô ấy lại để cô đối mặt với tôi. Tôi nắm cổ tay cô trong bàn tay tôi, giữ nó sau lưng, trong khi đó tôi kéo mạnh đuôi tóc của cô bằng một tay khác, mang đôi môi của cô lên cho tôi. Tôi hôn cô ấy, khuấy động miệng cô, thích thú trong hương vị của cô: nước cam và ngọt ngào, vị ngọt Ana. Hơi thở cô dồn dập, như tôi.
“Em đến kỳ kinh bao giờ hả Anastasia?”
Tôi muốn giao cấu với em không bao cao su.
“Hôm qua”, cô thở.
“Tốt”. Tôi lùi ra sau và xoay cô ấy lại. “Giữ chắc lấy bồn”, tôi ra lệnh. Nắm lấy hông cô ấy, tôi nâng cô ấy và kéo cô lùi về phía sau nên cô cúi xuống. Bàn tay tôi lướt nhẹ xuống mông cô đến chuỗi màu xanh, và tôi kéo mạnh băng vệ sinh ra, ném vào thùng rác. Cô thở hổn hển, sốc, tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi cầm lấy “cậu bế” và trượt tôi vào cô một cách nhanh chóng.
Hơi thở của tôi rít giữa hai hàm răng.
Mẹ kiếp. Cảm nhận cô ấy thật tuyệt. Rất tuyệt. Da chạm vào da.
Tôi lùi lại, sau đó chìm vào cô lần nữa và lần nữa, từ từ, cảm nhận từng inch trơn trượt của cô. Cô rên rỉ vào đẩy ngược lại chạm vào tôi.
Ồ, đúng rồi, Ana.
Cô siết chặt lấy bồn rửa mặt khi tôi tăng tốc, và tôi nắm lấy hông cô, lấp đầy… lấp đầy, sau đó dập mạnh vào cô. Đòi cô. Chiếm hữu cô.
Đừng ghen tuông nữa, Ana. Tôi chỉ muốn em. Em.
Em.
Ngón tay tôi tìm thấy âm vật cô và tôi trêu cô, vuốt ve cô, và kích thích cô vì vậy chân cô bắt đầu run lên lần nữa. “Đúng rồi, em yêu”, tôi lẩm bẩm, giọng tôi khàn đi khi tôi dập mạnh và cô với sự trừng phạt bằng nhịp điệu em-là-của-tôi.
Đừng tranh cãi với tôi, đừng đấu tranh với tôi.
Hai chân cô cứng lại khi tôi nghiền nát trong cô và cơ thể cô bắt đầu run. Đột nhiên, cô kêu lên khi cơn cực khoái bắt lấy cô, đưa tôi đi với cô ấy.
“Ôi, Ana”, tôi thở khi tôi cho đi, thế giới như mờ đi, và tôi đến bên cô.
Mẹ kiếp.
“Ôi, em yêu, tôi làm thế nào để đủ với em đây?” Tôi thì thầm khi tôi chìm vào cô.
Tôi từ từ trượt xuống sàn, đưa cô ấy theo tôi và vòng tay tôi xung quanh cô. Cô ngồi xuống, đầu cô dựa vào vai tôi, vẫn còn thở hổn hển.
Chúa ơi, ngọt ngào.
Có cái gì giống thế này chưa?
Tôi hôn lên tóc cô và cô dần bình tĩnh, đôi mắt cô ấy nhắm lại, hơi thở từ từ trở lại bình thường khi tôi giữ cô ấy. Chúng tôi cả hai đều ướt đẫm mồ hôi và nóng trong phòng tắm ẩm ướt, nhưng tôi không muốn ở nơi nào khác.
Cô thay đổi. “Em đang có tháng”, cô nói.
“Không làm tôi giảm hứng thú”. Tôi không muốn cô ấy đi. “Em biết”. Giọng cô khô khốc.
“Chuyện đó có làm em khó chịu không?” Điều đó không nên. Đó là điều tự nhiên. Tôi chỉ biết một người phụ nữ khó tính về thời gian quan hệ tình dục, nhưng tôi sẽ không chịu bất cứ chuyện tào lao nào từ cô ấy.
“”Không, không hề gì ạ”. Ana ngước lên nhìn tôi với đôi mắt trong xanh.
“Tốt. Thế thì tắm nhé”. Tôi thả cô ấy tự do và lông mày cô nhíu lại trong một khoảng khắc khi cô nhìn chằm chằm vào ngực tôi. Khuôn mặt hồng hào của cô mất đi một số màu sắc của nó và đôi mắt tối sầm lại nhìn tôi.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, bị báo động bởi biểu hiện của cô. “Những vết sẹo của anh. Không phải là thủy đậu”. “Không, không phải”. Giọng tôi lạnh lẽo.
Tôi không muốn nói về chuyện này.
Đứng lên, tôi nắm lấy tay cô và kéo cô đứng dậy. Đôi mắt mở to với sự kinh dị. Nó sẽ là điều đáng tiếc tiếp theo.
“Đừng nhìn tôi kiểu đó”, tôi cảnh báo, và thả tay cô ấy ra.
Tôi không muốn lòng thương hại chết tiệt của em, Ana. Đừng chú ý đến nó.
Cô nhìn chằm chằm vào tay mình, vặn vẹo chúng, tôi hy vọng. “Có phải bà ta làm thế không?” Giọng cô gần như không nghe được.
Tôi quắc mắc nhìn cô, không nói gì, khi tôi kiềm chế cơn tức giận của mình. Sự im lặng của tôi buộc cô phải nhìn tôi.
“Bà ta?” Tôi gầm gừ. “Bà Robinson ấy à?” Ana tái nhợt trước giọng điệu của tôi.
“Bà ấy không phải làm cầm thú, Anastasia. Tất nhiên bà ấy không làm thế. Tôi không hiểu sao em phải nhìn nhận bà ấy tàn ác thế”.
Cô ấy cúi đầu để tránh ánh mắt tôi, đi thoăn thoắt qua tôi, và bước vào bồn tắm, chìm vào bọt xà phòng vì vậy tôi không thể nhìn được cơ thể của cô ấy. Ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt cô ăn năn và cởi mở, cô nói, “Em chỉ tự hỏi anh sẽ thành người thế nào nếu không gặp bà ta. Nếu bà ta không lôi kéo anh vào… um cách sống đó”.
Chết tiệt. Chúng tôi lại trở lại với Elena.
Tôi đi về phía bồn tắm, trượt vào trong nước, và ngồi xuống bậc thềm dưới nước tránh khỏi tầm với của cô. Cô nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời. Sự im lặng giữa chúng tôi căng lên đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng máu bơm qua tai mình.
Chết tiệt.
Cô ấy không rời mắt khỏi tôi.
Rút lui đi, Ana!
Không. Nó sẽ không xảy ra.
Tôi lắc đầu. Người phụ nữ quá quắt.
P304-310
“Tôi có lẽ đã ảnh hưởng theo mẹ đẻ của mình, nó không phải vì bà Robinson.”
Cô ấy vén mớ tóc ẩm ướt của mình ra sau tai,giữ im lặng.
Tôi có thể nói gì về Elena? Tôi suy nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi: Elena và tôi. Những năm tháng bốc đồng ấy.
Việc giữ bí mật. Những nối kết vụn trộm. Nỗi đau. Niềm vui. Sự khuây khoả…Trình tự và sự thanh thản bà ấy mang đến thế giới của tôi. “Cô ta yêu tôi theo cách tôi thấy…có thể chấp nhận được.” Tôi đăm chiêu,gần như nghĩ đến chính mình.
“Có thể chấp nhận được?”Ana nói trong sự hoài nghi.
“Đúng vậy.”
Biểu hiện của Ana là mong đợi.
Cô ấy muốn nhiều hơn nữa.
Mẹ kiếp.
“Cô ta làm tôi phân tâm bởi những thứ huỷ diệt mà tôi thấy chính mình đang theo đuổi.” Giọng của tôi rất thấp. “Rất khó để trưởng thành trong một gia đình hoàn hảo khi bản thân ta không hoàn hảo.”
Cô ấy hít mạnh.
Chết tiệt.Tôi ghét phải nói về điều này.
“Bà ấy có còn yêu anh không?”
Không! “Tôi không nghĩ vậy,không phải như thế.Tôi luôn nói với em,nó đã là một việc rất lâu trước đây rồi. Đó là trong quá khứ.Tôi chẳng thể thay đổi gì ngay cả khi tôi muốn,mà tôi thì không. Cô ta đã cứu tôi khỏi chính bản thân mình. Và tôi chưa từng nói vấn đề này với bất cứ ai. Ngoại trừ Flynn,tất nhiên.Và lí do duy nhất tôi nói về việc này ngay bây giờ,với em,vì tôi muốn em tin tưởng tôi.”
“Em tin anh,” cô ấy nói, “ nhưng em muốn hiểu rõ hơn về anh,nhưng bất cứ khi nào em cố nói chuyện với anh,anh đều lãng đi.Có rất nhiều chuyện em muốn biết.”
“Ôi, vì lòng thương hại. Em muốn biết gì? Tôi phải làm gì đây?”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tay mình dưới mặt nước. “Em chỉ cố để hiểu thôi,anh giống như là một ẩn số. Không giống bất kỳ người nào em đã gặp trước đây.Em mừng vì anh đang nói cho em những gì em muốn biết.”
Đầy bất ngờ với một sự quyết tâm,cô ấy di chuyển qua làn nước để ngồi cạnh tôi, dựa vào tôi để làn da của tôi dán vào da cô ấy.
“Làm ơn đừng nối giận với em.” Cô ấy nói
“Tôi không nổi giận với em,Anastasia. Tôi chỉ là không quen với kiểu nói chuyện như thế này- cái kiểu thăm dò này. Tôi chỉ phài làm điểu này với bác sĩ Flynn và và với –“
Mẹ kiếp.
“Với bà ấy? Quý bà Robinson? Anh nói chuyện với bà ấy,”cô ấy nói,giọng cô ấy như tiếng thở và rồi im lặng.
“Đúng vậy.”
“Về cái gì?”
Tôi quay qua để đối diện với cô ấy đột ngột đến nổi nước trong bồn tràn ra và rơi xuống sàn.
“Dai dẳng,phải không? Cuộc sống – vũ trụ – kinh doanh.Anastasia. Bà R và tôi cùng đi ngược lại.Chúng tôi có thể thảo luận về bất kì điều gì.”
“Về em?”
“Ừ.”
“Tại sao anh lại nói về em?” Cô ấy hỏi,giọng cô ấy bây giờ nghe có vẻ ủ rủ.
“Tôi chưa bao giờ gặp người nào như em,Anatasia.”
“Điều đó có nghĩa là gì? Người nào không chỉ tự động kí lên đợp đồng của anh, mà không có bât kì câu hỏi nào?”
Tôi lắc đầu.”Không, tôi cần lời khuyên.”
“Và anh nhận những lời khuyên đó từ bà Pedo?” Cô ấy ngắt lời.
“Đủ rồi – Anastasia.” Tôi gần như hét lên. “Hoặc là tôi sẽ đặt em qua gối của tôi.Tôi không làm tình hoặc có mối quan hệ lãng mạn nào với cô ấy hay bất cứ cái gì. Cô ấy là một người đáng quý,một người bạn có giá trị và là một đối tác kinh doanh.Đó là tất cả. Chúng tôi có một quá khứ, một trang sử chung,c ái mà đã đem lại lợi ích hoành tráng cho chính tôi,mặc dù nó huỷ hoại cuộc hôn nhân của cô ấy – nhưng khía cạnh mối quan hệ đó của chúng tôi đã kết thúc rồi.”
Cô ấy nhún vai. “Và ba mẹ của anh vẫn chưa biết chuyện này?”
“Không.” Tôi gầm lên. “Và tôi đã nói với em việc này.”
Tôi ấy nhìn tôi một cách chân thành,và tôi nghĩ rằng cô ấy biết cô ấy đã đẩy tôi đến giới hạn của tôi.
“Hỏi xong chưa?” Tôi hỏi
“Xong cho bây giờ.”
Tạ ơn Chúa vì điều đó. Cô ấy đã không nói dối khi cô ấy nói với tôi là có rất nhiều điều cô ấy muốn biết. Nhưng chúng tôi không nói về những gì tôi muốn nói. Tôi cần biết mình đang đứng ở đâu. Nếu hợp đồng của chúng tôi có cơ hội.
Hãy nắm bắt đi,Grey.
“Được rồi – đến lượt tôi.Em vẫn chưa trả lời email của tôi.”
Cô ấy vén lọn tóc nhỏ ra sau tai,sau đó trả lời. “Em đã định trả lời. Nhưng giờ anh ở đây rồi.”
“Em muốn tôi không ở đây à?” Tôi nín thở.
“Không, em rất vui.” Cô ấy nói.
“Tốt, tôi cũng hài lòng vì mình đã ở đây – bất chấp sự chất vấn của em. Vì vậy,trong khi nó có thể thiêu đốt tôi, em nghĩ rằng em có thể yêu cầu miễn trừ một số loại ngoại giao chỉ vì tôi đã bay cả một quãng đường để gặp em? Tôi không mua nó,cô Steele ạ. Tôi muốn biết cảm nhận của em như thế nào.”
Chân mày cô ấy nhìu chặt lại. “Em đã nói với anh rồi.Em mừng vì anh ở đây.Cảm ơn vì đã đi cả một quãng đường đến đây.”
Giọng cô ấy nghe có vẻ chân thành.
“Đó là vinh hạnh của tôi.” Tôi cúi xuống và hôn cô ấy,và miệng cô ấy mở ra như một bông hoa,yêu cầu và đỏi hỏi nhiều hơn nữa. Tôi kéo về. “Không…Tôi nghĩ là tôi cần vài câu trả lời trước khi chúng ta làm thêm bất cứ việc gì nữa.”
Cô ấy thở dài,cái nhìn cảnh giác quay trở lại. “Anh muốn biết gì?”
“Thì, em nghĩ thế nào về thoả thuận sắp-là thành của chúng ta, cho những người bắt đầu.”
Cô ấy chu môi ra,như thể câu trả lời của cô ấy sẽ không ngon ăn lắm.
Chúa ơi.
“Em không nghĩ em có thể làm việc đó trong một thời gian dài. Cả những ngày cuối tuần trở thành một người không phải là em.”
Cô ấy nhìn xuống,tránh tôi. Đó không phải là không. Còn gì hơn nữa,tôi nghĩ cô ấy đã đúng.
Nâng cằm cô lên, tôi nghiêng đầu cô ấy để có thể nhìn thấy đôi mắt ấy.
“Không,tôi cũng không nghĩ rằng em có thể.”
“Anh đang cười nhạo em à?”
“Ừ,nhưng theo một chiều hướng tốt.” Tôi hôn cô ấy lần nữa. “Em không phải là một người phục tùng giỏi.”
Miệng cô ấy hé mở. Có phải cô ấy giả vờ vô tội? Và sau đó cô ấy cười,một nụ cười ngọt ngào,dễ lay động,và tôi biết rằng cô ấy không bị xúc phạm bởi lời nói của tôi.
“Có lẽ anh không có một giáo viên giỏi.”
Quan điểm hay lắm,cô Steele.
Tôi cũng cười. “Có thể.Có lẽ tôi nên nghiêm khắc hơn với em.” Tôi tìm kiếm gương mặt cô. “Đó có phải là điều xấu khi tôi đét mông em vào lần đầu tiên?”
“Không,không hẳn.” Cô ấy nói. Má hơi ửng đỏ.
“Nó nhiều hơn thế?”Tôi hỏi, đẩy cô ra xa hơn chút.
“Em cho rằng, cảm thấy thoả mãn khi ta không được phép nghĩ đến.”
“Tôi cũng nhớ cảm giác giống vậy. Mất một lúc để suy nghĩ về nó.”
Chúng tôi cuối cùng cũng có một cuộc thảo luận. “Em luôn có thể nói ra từ khoá an toàn, Anastasia.Đừng quên điều đó. Và,miễn là em làm theo các qui tắc, những thứ in sâu trong lòng tôi để kiểm soát và giữ cho em được an toàn, và có thể sau đó chúng ta có thể tìm ra con đường phía trước.”
“Tại sao anh cần phải kiểm soát em?”
“Vì nó đáp ứng được một nhu cầu trong tôi mà tôi đã không được có trong những năm hình thành của tôi.”
“Vậy,nó là một hình thức trị liệu?”
“Tôi không nghĩ về nó như vậy, nhưng đúng vậy, tôi cho là vậy.”
Cô ấy gật đầu. “Nhưng, điều ở đây là – trong một khoảnh khắc anh nói “Không được thách thức tôi”, tiếp theo anh lại nói anh muốn được thử thách. Nó là một con đường rất ngắn để đi đến thành công.”
“Tôi có thể thấy điều đó.Nhưng trông em có vẻ làm rất tốt.”
“Nhưng các chi phí cá nhân gì? Em bị kẹt vào những nút thắt ở đây.”
“Tôi và em bị trói vào những nút thắt.”
“Đó không phải là ý của em!”Cô ấy đưa tay qua làn nước,làm ướt người tôi.
“Có phải em vừa tạt nước tôi không?”
“Đúng vậy” Cô ấy nói.
“Ồ, cô Steele.” Tôi quấn cánh tay quanh eo cô ấy và kéo cô mạnh cô vào lòng mình,dốc nước vào sàn nhà lần nữa. “Tôi nghĩ giờ chúng ta đã nói chuyện đủ rồi.”
Tôi giữ đầu cô ấy giứa hai tay và hôn,lưỡi của tôi trêu chọc tách rời môi cô ấy ra,sau đó đi sâu vào trong miệng,thống trị cô ấy. Cô nàng chải các ngón tay của mình qua tóc tôi,đáp lại nụ hôn của tôi, đưa lưỡi của mình quanh lưỡi tôi. Chếch đầu cô bằng một tay, chuyển thân người cô vì thế cô ở giữa dạng chân tôi ra.
Tôi lùi trở lại để thở. Đôi mắt cô ấy sẫm lại đầy nhục dục, ham muốn của cô ấy quá rõ để thấy. Tôi kéo cổ tay cô ấy ra sau lưng và nắm chúng lại bằng một tay. “Tôi sẽ có em ngay bây giờ.” Tôi tuyên bố rồi nâng cô ấy lên khi “cậu bé” của tôi cương cứng đang sẵn sàng ở phía dưới cô. “Sẵng sàng chưa?”
“Vâng”, cô ấy thở,và từ từ hạ thân xuống nằm lên tôi,nhìn thấy biểu hiện của cô ấy như thể tôi lấp đầy cô ấy. Rên lên và rồi cô từ từ nhắm mắt lại,đẩy ngực của mình đến kề mặt tôi.
Ôi, chúa Jesus ngọt ngào.
Tôi gồng hông mình,nhấc cô ấy lên,đâm sâu hơn nữa vào bên trong của cô ấy, và nghiêng về phía trước,vì vậy trán chúng tôi chạm nhau.
Cô ấy cũng cảm thấy tuyệt.
“Làm ơn,thả tay em ra.” Cô ấy thì thầm
Tôi mở mắt ra và thấy miệng cô ấy mở khi cô cố hít không khí vào phổi của mình.
“Đừng chạm vào tôi.” Tôi khẩn cầu, và thả tay cô ấy ra ôm chặt hông cô ấy.Cô ấy nắm chặt cạnh bồn tắm và từ từ chiếm lấy tôi.Lên.Xuống.Oh,thật chậm rãi.Cô ấy mở mắt ra để tìm kiếm mắt tôi trên gương mặt cô ấy. Ngắm nhìn cô ấy. Cưỡi tôi. Cúi xuống, cô hôn tôi, lưỡi cô xâm nhập vào miệng tôi. Tôi nhắm mắt lại, vui mừng trong khoái cảm.
Đúng rồi,Ana.
Những ngón tay của cô ở trong tóc tôi, giật mạnh và kéo khi cô hôn tôi, cái lưỡi ẩm ướt của cô ấy quấn lấy lưỡi tôi khi cô chuyển động.Tôi giữ hông cô ấy và bắt đầu nhấc cô ấy lên cao hơn và nhanh hơn, mơ hồ thấy rằng nước đã tràn ra khỏi bồn tắm.
Nhưng tôi không quan tâm. Tôi muốn cô ấy. Như thế này.
Người phụ nữ xinh đẹp này đang rên trong miệng tôi.
Lên. Xuống. Lên. Xuống. Lặp đi lặp lại.
Dâng hiến cô ấy cho tôi. Chiếm lấy tôi.
“Ah”Sự thoả mãn bắt gặp trong cổ họng cô ấy.
“Đúng rồi, cưng ạ.” Tôi thì thầm,khi cô tăng tốc quanh tôi, sau đó lên khi cô ấy bùng nổ trong cực khoái.
Tôi quấn tay quanh cô, ôm cô, ôm cô thật chặt khi tôi mất kiểm soát và đi vào trong cô. “Ana,cưng ạ.” Tôi rên,và bây giờ tôi không bao giờ muốn để cô đi.
Cô ấy hôn lên tai tôi.
“Đó là – “ cô ấy thở.
“Ừ” Giữ vai cô ấy,tôi thúc cô ấy trở về sau để tôi có thể nhìn cô.Cô ấy trong có vẻ buồn ngủ và đã thoả mãn,và tôi hình dung mình cũng vậy. “Cảm ơn em” tôi thì thầm.
Cô ấy trông có vẻ bối rối.
“Vì đã không chạm vào tôi.” Tôi nói rõ
Khuôn mặt cô ấy dịu xuống và cô giơ tay lên.Tôi căng thẳng. Nhưng cô lắc đầu rồi vẽ lên đôi môi của tôi bằng ngón tay mình.
“Anh nói nó là một giới hạn cứng. Em hiểu” Và cô ấy nghiêng người về trước và hôn tôi,một cảm giác xa lạ trên bề mặt, phồng lên trong ngực tôi, không rõ tên và nguy hiểm.
“Hãy để em ngủ nào.Trừ khi em phải về nhà?” Tôi lo lắng trước nơi cảm xúc của mình đang diễn ra.
“Không, em không cần phải đi”
“Tốt. Hãy ở lại.”
Tôi để cô đứng lên và trèo ra khỏi bồn tắm để lấy khăn cho cả hai,và bỏ qua cảm xúc đáng lo ngại của tôi.
Tôi quấn cô vào một chiếc khăn, quấn một cái quanh eo mình, và thả một cái nữa xuống nền nhà trong một sự cố gắng vô ích để làm sạch nước đổ trên sàn.Ana đi lang thang đến bồn rửa tay khi tôi xả nước trong bồn tắm.
Ừm. Nó là một buổi tối thú vị.
Và cô ấy đã đúng. Nó tốt khi chúng tôi nói chuyện, mặc dù tôi không chắc rằng chúng tôi có đã giải quyết bất cứ việc gì.
Cô ấy đang đánh răng bằng bàn chải của tôi khi tôi đi qua phòng tắm vào phòng ngủ.Nó làm tôi mỉm cười. Tôi nhấc điện thoại lên và thấy mình đã bỏ lỡ vài cuộc gọi từ Taylor.
Tôi nhắn tin cho anh ấy.
‘Mọi thứ ổn chứ?
Tôi sẽ rời khỏi để đi tàu lượn vào 6 giờ sáng.’
Anh ấy lập tức trả lời.
‘Đó là lí do tôi gọi cho ngài.
Thời tiết trông rất tốt.
Gặp ngài ở đó.
Chúc ngủ ngon,thưa ngài.’
Tôi đang làm quý cô Steele bay bổng. Niềm vui của tôi như bong bóng bay lên cao thành một nụ cười rộng mở khi cô ấy bước ra từ phòng tắm, người được quấn bằng một cái khăn.
“Em cần ví của mình.” Cô ấy nói,trong có vẻ ngượng ngùng.
“Tôi nghĩ em đã để nó trong phòng khách.”
Cô ấy chạy đi vội để lấy nó và tôi đi đánh răng, biết rằng bàn chải của mình vừa ở trong miệng cô ấy.
Trong phòng ngủ,tôi gở bò khăn xuống, kéo lại tấm ga, và nằm xuống, chờ đợi Ana. Cô ấy chạy vào phòng tấm lần nữa và đóng cửa.
Một lát sau,cô ấy quay lại. Tháo khăn xuống và đên nằm bên cạnh tôi,trần truồng trừ một nụ cười có chút e thẹn. Chúng tôi nằm trên giường đối diện với nhau,ôm gối của chúng tôi. “Em có muốn ngủ không?” Tôi hỏi.Tôi biết chúng tôi phải dậy sớm,và giờ gần 11 giờ rồi.
“Không” Cô ấy nói,đôi mắt trong veo.
“Em muốn làm gì nào?” Làm tình thêm nữa?
“Nói chuyện”
Nói nhiều hơn nữa. Chúa ơi.Tôi mỉm cười,bỏ cuộc “Về cái gì?”
“Một vài thứ”
“Thứ gì?”
“Anh”
“Tôi thì sao?”
“Bộ phim yêu thích của anh là gì?”
Tôi thích những câu hỏi nhanh. “Today, It’s The Piano.”
Cô tươi cười quay lại nhìn tôi. “Tất nhiên rồi. Em ngớ ngẩn quá. Như là một khía cạnh buồn, thú vị, không còn nghi ngờ gì là anh có thể chơi. Quá nhiều thành tựu,thưa ngài Grey.”
“Và thành tựu lớn nhất của tôi là cô, cô Steele ạ.”
Nụ cười cô ấy mở rộng. “Vì vậy,tôi là người thứ mười bảy.”
“Mười bảy?”
“Số phụ nữ anh đã,ừm…giao cấu với.”
Ôi,khỉ thật. “Không phải vậy.”
Nụ cười của cô ấy biến mất. “Anh nói là mười lăm người.”
“Tôi đã đề cập đến số lượng phụ nữ trong phòng giải trí của tôi.Tôi nghĩ đó là những gì em muốn biết. Em đã không hỏi tôi có bao nhiêu người phụ nữ tôi giao cấu.”
“Oh” Mắt cô ấy mở to. “Kiểu quan hệ Vani?” cô ấy hỏi.
“Không. Em là kiểu vani duy nhất trong cuộc chinh phục của tôi.” Và vì một số lí do kì lạ nào đó,tôi cảm thấy hài lòng một cách điên cuồng với bản thân mình. “Tôi không thể cho em một con số,tôi không hề đặt cộc trên cột giường hay bất cứ thứ gì.”
“Những gì chúng ta đang nói- hàng chục,hàng trăm….hàng nghìn?”
“Hàng chục.Chúng tôi chỉ ở mức hàng chục,vì lợi ích đáng thương.” Tôi giả vờ phẫn nộ.
“Tất cả những người phục tùng?”
“Đúng vậy.”
“Hãy thôi toe toét với em đi.” Cô ấy ngạo mạn nói,cố gắng và thất bại trong việc kiếm chế bản thân.
“Tôi không thể. Em thật khôi hài.” Và tôi cảm thấy một chút ánh sáng trên đầu khi chúng tôi chụm vào nhau.
“Khôi hài đặc biệt hay buồn cười ha-ha?”
“Một chút cái này, một chút cái kia,tôi nghĩ thế.”
“Đó là thứ táo bạo chết tiệt đến từ anh.” Cô ấy nói
Tôi hôn lên chóp mũi cô ấy để chuẩn bị cho cô ấy.”Điều này sẽ khiến em sốc,Anastasia. Sẵn sàng chưa?”
Mắt cô ấy mở rộng vào háo hức,đầy niềm hân hoan.
Nói với cô ấy đi.
“Tất cả người phục tùng đều được đào tạo,khi tôi được đào tạo.Có những nơi trong hoặc xung quanh thành phố Seattle mà nơi đó có thể đến và luyện tập. Học để làm những gì tôi làm.”
“Ồ” cô ấy thốt lên.
“Đúng, tôi đã trả tiền cho quan hệ tình dục, Anastasia.”
“Điều đó chẳng có gì đáng tự hào”cô ấy mắng tôi. “Và anh đã đúng, em đã rất sốc, và trái lại thì em không thể làm anh sốc.”
“Em đã mặc quần lót của tôi.”
“Điều đó làm anh sốc?”
“Đúng, em đã không mặc quần khi đến gặp ba mẹ tôi.”
Niềm vui của cô ấy được phục hồi “Anh đã sốc vì điều đó?”
“Đúng vậy”
“Xem ra em chỉ có thể gây sốc cho anh trong phương diện đồ lót.”
“Em nói với tôi rằng em là một trinh nữ. Đó là cú sốc lớn nhất mà tôi từng có.”
“Đúng,mặt anh như một bức hình,một khoảnh khắc Kodak.” Cô cười khúc khích và gương mặt của cô sáng lên.
“Em để tôi làm tình trên người em bằng một cây roi.” Tôi cười toe toét như một con mèo Cheshire chết tiệt. Từ khi nào tôi bắt đầu khoả thân bên cạnh một người phụ nữ mà chỉ nói chuyện?
“Điều đó làm anh sốc?”
“Ừ”
“Ừm. Có lẽ em nên để anh làm điều đó lần nữa.”
“Ồ, tôi cũng hy vọng vậy,quý cô Steele ạ. Cuối tuần này?”
“Okay” cô ấy nói
“Okay?”
“Đúng.Em sẽ tới căn phòng đỏ của đau đớn một lần nữa.”
“Em đã nói ra tên tôi.”
“Điều đó làm anh sốc?”
“Thực tế thì tôi thích nó gây sốc cho tôi.”
“Christian” cô thì thầm, và âm thanh của tên tôi từ miệng cô ấy lan truyền sự ấm áp xuyên qua cơ thể tôi.
Ana.
“Tôi muốn làm một việc gì đó vào ngày mai.”
“Làm gì?”
“Một bất ngờ. Dành cho em.”
Cô ấy ngáp.
Đủ rồi.Cô ấy mệt rồi.
“Tôi làm em chán hả, quý cô Steele?”
“Không bao giờ”cô ấy thú nhận. Tôi nghiêng qua và trao cho cô ấy một nụ hôn nhanh.
“Ngủ đi” Tôi ra lệnh,và tắt đèn cạnh phòng ngủ.
Một lát sau,tôi nghe được cả tiếng cô ấy thở,cô ấy chìm vào giấc ngủ thật nhanh.Tôi kéo tấm chăn lên người cô ấy,cuộn vào lưng tôi, và nhìn chằm chằm lên cây quạt trần đang quay ù ù.
Ừm, nói chuyện cũng không phải là việc quá xấu.
Ngay hôm nay đã hoàn thành sau tất cả mọi thứ.
Cảm ơn Elena…
Và với một nụ cười thoả mãn,tôi nhắm mắt lại.
Share this:
Press ThisTwitterFacebook25Google
Related
Thứ sáu, ngày 20 tháng 5 năm 2011 Lần đầu tiên trong năm ngày, tôi có một giấc ngủ đúng nghĩa. Có lẽ tôi đã làm đúng, là gởi cho Ana bộ sách đó. Tôi nhìn thấy tên khốn đang cạo râu trong gương, hắn nhìn tôi bằng cặp mắt…
In "GREY"
Thứ tư, ngày 25 tháng 5 năm 2011 Tôi gọi một ly Sancerre, dựa mình vào quầy bar. Tôi đã chờ đợi giây phút này cả ngày và không thể ngừng việc liếc nhìn đồng hồ của mình. Có cảm giác như buổi hẹn đầu tiên vậy, và theo một…
In "GREY"
Thứ hai, ngày 23 tháng 5 năm 2011 Đã quá một giờ sáng khi tôi mới bắt đầu leo lên giường. Chẳng hiểu sao tôi không ngủ được, cứ nhìn chằm chằm vào trần nhà. Tôi khá mệt, nhưng lại cảm thấy rất thư giãn và …hào hứng, mong đợi…
In "GREY"
Posted in GREY
Post navigation←
2 thoughts on “
moonyvuong says:
August 15, 2015 at 2:24 pm
Đầu tiên, cám ơn các bạn trong sub team đã bỏ cong sức dịch bộ Grey này:)
Sau đây là nhận xét cá nhan của minh, hy vọng k làm các bạn thấy khó chịu.
1. Nên có 1 editor duy nhất chỉnh sửa toàn bộ các chương truyện để liền mạch cách xưng hô và thống nhất về cách dùng từ.
2. Chú ý xưng ho của nhan vật. Hơi bị lộn xộn.
Christian -Anna: anh-em /ngài-em tuy vào ngữ cảnh truyện
Christian – Elena -Christian: tôi -cô / tôi -cậu ( Elena lớn tuổi hơn nhiều, xưng toi-anh có vẻ k hợp lý)
Christian- Mía: anh-em toàn bộ (đừng dùng “bạn” nhé)
3. Có 1 số dịch cau bị sai ngữ cảnh -> sai nghĩa
Anna: em sẽ được nhận gì nếu thực hiện đc hết những việc này
Christian: anh
Tôi scan hợp đồng thuê (scan: đọc lướt nhanh) -> tôi đọc lướt qua/ lướt sơ qua hợp đồng thuê.
4. Chú ý lỗi chính tả và typing.
Trí nhớ ko tốt lắm, nén ko thể dẫn chứng ra hết cho các bạn đc, Thoòng cảm.
Quả là một buổi sáng thú vị. Chúng tôi rời khỏi Boeing Field vào 11:30 PST; Stephan bay cùng với cơ phó, Jill Beighley, và chúng dự tính là sẽ đáp đến Georgia khoảng 19:30 EST.
Bill đã sắp xếp cuộc gặp gỡ với Hội đồng tái phát triển Savannah Brownfield vào ngày mai, tôi phải gặp họ vào buổi gặp mặt chiều nay. Vậy nên Anastasia có bị chiếm dụng hay không muốn gặp tôi thì chuyến đi này cũng không hẳn là tốn công vô ích.
Yeah, yeah. Huyễn hoặc mày vậy đi Grey.
Taylor mang cho tôi ít đồ ăn nhẹ cho bữa trưa, rồi quay qua sắp xếp mấy thứ giấy tờ hỗn độn, và còn tôi thì có cả đống thứ để đọc qua. Phần duy nhất của chươn trình là tôi vẫn chưa sắp xếp được để gặp Ana. Tôi sẽ sắp xếp lại xem thế nào khi đến Suvannah; tôi mong là sẽ có nguồn cảm hứng nào đó đến với mình khi ngồi trên máy bay.
Tôi chải tay mình qua tóc, lần đầu tiên trong chuyến đi dài, tôi dựa ra sau, lơ mơ cảm nhận chiếc G550 bay qua ba mươi ngàn feet đến Savannah. Tiếng lầm lầm của động cơ nghe nhẹ nhàng và tôi mệt mỏi. Quá mệt mỏi.
Đó có thể là một cơn ác mộng, Grey. Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy tệ thời khắc này. Tôi nhắm mắt lại.
“Anh sẽ phải như vậy khi ở cùng tôi. Hiểu chứ?
“Vâng, thưa bà*.” (nguyên văn: “Yes, Ma’am”)
Cô ta lướt ngón tay với móng tay dài được sơn kĩ vòng quanh ngực tôi. Tôi rùng mình, ép người vào chỗ tựa sau lưng, bóng tối cứ thế tủa vây, đốt cháy làn da tôi bằng sự động chạm của cô ta. Nhưng tôi không thể kêu lên.
Tôi không dám.
“Nếu biểu hiện tốt, tôi sẽ để anh đến. Trong miệng tôi.”
Mẹ kiếp.
“Nhưng chưa được đâu. Chúng ta còn nhiều việc cần làm trước.”
Móng tay của cô ta nhấn sâu vào da tôi, từ xương ức dần xuống rốn. Tôi muốn thét lớn.
Cô ta tóm lấy mặt tôi, đè ép tôi mở miệng, và hôn tôi.
Lưỡi của cô ta đòi hỏi và ướt át.
Cô ta múa may cái roi da*.(nguyên văn: flogger: là cái nè:)
Và tôi biết nó sẽ rất khó khăn để chịu được. Nhưng tôi nhìn phần thưởng của mình. Miệng của cô ta.
Cái quất đầu tiên, da tôi rộp đỏ lên, tôi tiếp nhận sự đau đớn và endorphin* chạy dọc cơ thể mình. (*chú thích: một nhóm hóc môn sinh dục, có tác động sinh lý. Nó là một chuỗi axit amin gây tê cơ quan cảm thụ, có gì sai sót bỏ qua cho J)
“Ngài Grey, chúng ta sẽ hạ cánh trong vòng 20’ nữa.” Taylor thông báo, lay tôi tỉnh dậy. “Ngài ổn không thưa ngài?”
“Yeah, ổn. Cảm ơn anh.”
“Ngài uống chút nước không?”
“Vâng.” Tôi hít một hơi thật sâu để bình ổn nhịp tim của mình, và Taylor đưa tôi một cốc nước lạnh. Tôi nhấp một ngụm, mừng là chỉ có Taylor ở đây thôi. Tôi không thường mơ về những ngày với Lincoln.
Bên ngoài, bầu trời xanh, những đám mây rải rác bay, hồng lên bởi ánh mặt trời chiều. Ánh sáng ở trên đây thật đẹp. Vàng óng. Yên tịnh. Mặt trời đang dần lặng đi, phản chiếu trên những đám mây tĩnh. Trong khắc, tôi muốn mình được trên chiếc tàu lượn* của mình. Tôi cá là quang cảnh sẽ siêu tuyệt vời.” *nguyên văn: Sailplane: là cái này
Đúng rồi.
Đó là điều tôi nên làm: đưa Ana đi tàu bay. Đó được coi là ‘nhiều hơn’ rồi chứ.
“Taylor.”
“Vâng thưa ngài”
“Tôi muốn đưa Ana đi tàu bay ở Georgia – khoảng hoàng hôn chiều mai, nếu chúng ta có thể tìm được chỗ nào để bay. Sau đó thì cũng được không sao.” Nếu trễ hơn thì tôi phải dời cuộc họp.
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
“Đừng lo về giá thành.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Cảm ơn anh.”
Giờ tôi chỉ cần gọi báo Ana thôi.
CÓ HAI CHIẾC XE CHỜ CHÚNG TÔI, khi chiếc G550 đáp xuống đường băng gần ga Signature Flight Support ở sân bay. Taylor và tôi bước ra trong hơi ngóng ngột ngạt.
Trời ạ, nó nhớp nháp, ngay cả thời điểm này. Người đại diện đưa cho Taylor cả hai chùm chìa khóa. Tôi nhướng mày với anh ta. “Ford Mustang?”
“Đó là những gì mà tôi có thể tìm được tron gkhoangr thời gian gấp rút thưa ngài.” Anh ta luống cuống nói.
“Ít ra thì nó mui trần. Nhưng trong cái thời tiết này tôi ước rằng nó là chiếc AC”
“Lẽ ra nên có đầy đủ mọi thứ thưa ngài.”
“Tốt. Cảm ơn anh.” Tôi lấy chìa khóa từ tay anh ta, lấy túi đeo của mình, để lại anh ta với đống đồ còn lại trên máy bay. Tôi bắt tay Stephan và Beighley, cảm ơn họ vì chuyến bay thật êm ái. Lên xe, tôi lái ra khỏi sân bay đi Savannah, lắng nghe giọng của Bruce qua hệ thống phát của xe.
ANDREA ĐÃ ĐẶT PHÒNG CHO TÔI Ở KHÁCH SẠN BOHEMIAN, ở đấy tôi có thể nhìn ra dòng sông Savannah. Trời đã hơi sụp tối và quang cảnh ngoài ban côn gthaatj tuyệt vời: dòng sông rực rỡ, phản chiếu hình ảnh những đám mây bay trên bầu trời, các ánh đèn trên cầu treo và bến cảng. Bầu trời vẫn còn sáng chói, màu sắc bóng mờ từ tím thẫm thành hồng nhạt.
Nhưng tôi thì không có thời gian để tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp này. Tôi mở máy laptop, mở điều hòa, và gọi cho Ró cập nhật tình hình.
“Tại sao lại tự nhiên hứng thú với Georgia hả Christian?”
“Chuyện cá nhân.”
Cô ta giận dữ trong điện thoại. “Kể từ khi nào mà anh lại để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc vậy hả?”
Từ khi tôi gặp Ana.
“Tôi không thích Detroit,” tôi đáp.
“Okay.” Cô ta gắt lại.
“Lát nữa tôi có cuộc hẹn uống rượu với bên giao liên Savannah Brownfield” tôi nói thêm, cố gắng trấn tĩnh cô ta.
“Sao cũng được, Christian. Còn có vài thứ mà chúng ta cần phải bàn đấy.Các viện trợ đã đến Rotterdam rồi. Anh vẫn còn muốn tiến hành chứ?”
“Ừ. Giải quyết cho xong đi. Tôi đã thực hiện một cam kết tại buổi ra mắt kết thúc nạn đói nghèo toàn cầu. Điều này cần phải thực hiện trước khi tôi có thể đối mặt với ủy ban đó một lần nữa. ”
“Okay, có ý tưởng gì về vụ mua lại các nhà xuất bản không?”
“Chưa có gì chắc chắn.”
“Tôi nghĩ SIP có tiềm năng đấy.”
“Yeah, có lẽ vậy. Hãy để tôi suy nghĩ thêm về việc này.”
“Tôi đi gặp Marco bàn vụ Lucas Woods đay.”
“Okay, có gì thì cho tôi biết nhé.”
“Vâng. Tạm biệt.”
Tôi đang tránh thứ mà không thể tránh được. Tôi biết điều đó. Nhugnw tôi quyết định là nên liên lạc với cô Steele qua e-mail hya điện thoại thôi, tôi vẫn chưa quyết cách nào cả với cái bụng rỗng – nên tôi gọi thức ăn. Trong khi chờ thì Andrea nhắn tin báo tôi rằng buổi hẹn chè nước chiều nay bị hủy. Chuyện đó ổn thôi. Tôi sẽ gặp họ sáng mai, và chẳng thể đưa Ana đi tàu bay được. Trước khi phục vụ phòng đến. Taylor gọi điện thoại cho tôi.
“Ngài Grey.”
“Taylor. Anh đã check- in cho tôi chưa?”
“Rồi thưa ngài. Một chút nữa hành lí của ngài sẽ lên đến phòng.”
“Tốt.”
“Hiệp hội bay Brunswick có một chiếc tàu lượn trống. Tôi đã nhờ Andrea gởi fax thôn gtin bay của ngài qua đó. Một khi các thủ tục giấy tờ được kí, mọi chuyện sẽ theo như kế hoạch.”
“Tốt.”
“Họ hoạt động liên tục từ 6 giờ sáng.”
“Quá tốt. Lo liệu mọi chuyện ổn thỏa nhé. Và gởi tôi địa chỉ.”
“Vâng, sẽ làm thưa ngài.”
Có tiếng gõ cửa – hành lí của tôi và phục vụ phòng lên cùng lúc. Thức ăn cực kì thơm: Cà xanh chiên và tôm và bột kiều mạch. Ờ thì tôi đang ở miền Nam. Trong khi ăn tôi ngẫm lại kế hoạch của mình với Ana. Toi có thể ghé qua chỗ mẹ cô ấy vào bữa sáng. Mang theo bánh mỳ. Rồi đưa cô ấy đi tàu bay. Đó có thể là kế hoạch tốt nhất. Cô ấy đã không liên lạc gì cả ngày nay rồi, nên tôi nghĩ cô ấy có lẽ đang giận. Tôi đọc lại tin nhắn cuối cùng của cô ấy sau khi ăn xong bữa tối.
Cô ấy có vấn đề gì với Elena vậy không biết. Cô ấy đâu có hiểu được mối quan hệ giữa hai người chúng tôi. Chuyện giữa chúng tôi đã diễn ra quá lâu rồi và giờ thì chúng tôi là bạn. Cô ấy chả có lí do gì để nổi giận với tôi cả?
Có tiếng gõ cửa. Là Taylor.
“Chào ngài. Hài lòng với căn phòng chứ ạ?”
“Vâng, nó ổn.”
“Tôi nhận được giấy tờ từ bên Hiệp hội đây ạ.”
Tôi scan hợp đồng thuê. Nó nhìn ổn, tôi kí rồi đưa lại cho anh ta. “Mai tôi sẽ tự đi. Gặp anh ở đó được không?”
“Tôi sẽ báo cho anh nếu có gì thay đổi.”
“Tôi có nên dỡ đồ của ngài không?”
“Vâng. Cảm ơn anh.”
Anh ta gật đầu rồi mang hành lí của tôi vào phòng ngủ.
Tôi hồi hộp, và tôi cần phải suy nghĩ điều gì đó để nói với Ana. Nhìn đồng hồ; 20:09. Tôi đẫ để muộn thế này rồi. Có lẽ tôi nên đi uống cái gì đó nhanh nhanh trước. Tôi để Taylor lại và đi ra quầy bar của khách sạn trước khi gọi điện thoại cho Ros lần nữa và viết cho Ana. Bar tầng thượng rất đông, nhưng tôi tìm được chỗ cuối quầy và gọi một cốc bia. Tôi quét mắt sang quầy bar, tránh ánh mắt của hai cô ả ngồi cạnh … một thân ảnh bắt lấy sự chú ý của tôi: mái tóc rối màu gỗ khúc xạ lại ánh sáng.
Là Ana. Khỉ.
Cô ấy quay lưng lại, ngồi đối diện với một người phụ nữ chắc hẳn là mẹ cô. Hai người đó thật sự giống nhau.
Chuyện này lạ thật đấy.
Họ đang uống gin* … Chúa ơi (*rượu trắng)
Tôi sững người nhìn họ. Họ đang uống cocktails – Cosmopolitans. Mẹ cô ấy đẹp: như Ana, nhưng lớn tuổi hơn; với mái tóc dài sẫm màu, và màu mắt xanh của Ana. Bà ấy có cái phóng túng trên phong thái … bà ấy ăn mặc như vậy hẳn là vì đang đi chơi cùng cô gái trẻ, đẹp của mình.
Điều này là vô giá. Phải nắm bắt cơ hội, Grey.
Tôi móc điện thoại ra, giờ là giờ để nhắn tin cho nàng. Chuyện này thú vị đây. Tôi phải thử xem phản ứng của cô ấy như thế nào.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Nguời cùng ăn tối.
Ngày: 1 tháng 6 năm 2011 21:40 EST
Đến:Anastasia Steele
Đúng là tôi đã ăn tối với quý bà Robinson, nhưng cô ta chỉ là người bạn cũ thôi, Anastasia.
Mong rằng sẽ sớm gặp lại em. Tôi nhớ em.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises, Holdings, Inc.
Mẹ cô ấy nhìn có vẻ sốt sắng; có lẽ là vì lo lắng cho con gái của mình, hoặc là bà ấy muốn moi thôn gtin từ cô ấy. Chúc may mắn, bà Adams.
Và trong lúc đó, tôi thacsws mắc rằng liệu họ đang nói chuyện về tôi. Mẹ cô ấy đứng dậy, có vẻ như bà ấy đi toilet. Ana lấy ví, tìm điện thoại.
Bắt đầu rồi đây.
Cô ấy bắt đầu đọc, vai gập lại, các ngón tay cong lại gõ gõ lên bàn. Cô ấy bắt đầu gõ phím thật nhanh. Tôi không thể thấy rõ mặt cô ấy, thật thất vọng, nhưng tôi không nghĩ cô ấy ấn tượng với mấy lời tôi vừa nhắn. Lát sau cô bỏ điện thoại lên bàn chán nản.
Không tốt rồi.
Mẹ cô ấy quay trở lại và gọi phục vụ cho thêm thức uống. Tôi tự hỏi họ đã uống bao nhiêu rồi. Tôi kiểm tra điện thoại, chắc hẳn là phải có hồi âm từ cô.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ăn cùng người bạn CŨ
Ngày: 1 tháng 6 năm 2011 21:42 EST
Đến: Christian Grey
Bà ta không phải chỉ là một người bạn cũ.
Bà ta đã tìm được chàng trai trẻ tội nghiệp để cắm răng nanh vào chưa?
Có phải anh đã quá già với bà ta? Đó có phải là lí do mà hai người kết thúc?
Cái khỉ gì vậy? Vừa đọc máu tôi vừa sôi. Issac cũng đã hơn 26. Như tôi thôi. Soa mà cô ấy dám? CÓ phải là lời do rượu nói?
Đến giờ tuyên bố với cô ấy rồi, Grey.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Cẩn thận …
Ngày: 1 tháng 6 năm 2011 21:45 EST
Đến: Anastasia Steele
Đây không phải là vấn đề mà tôi muốn bàn bạc qua e-mail
Em đã uống bao nhiêu li Cosmopolitans rồi?
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi ngồi bật dậy, nhìn quanh căn phòng.
Giờ chơi tới rồi.
Tôi đặt 10 đô lên bàn rồi bước đến chỗ họ.
Mắt chạm nhau. Cô ấy xanh mặt – sốc, tôi nghĩ thế – và tôi không biết cô ấy sẽ chào tôi như thế nào, hay làm soa mà tôi có thể khống chế mình khi cô ấy nhắc gì đó đến Elena.
Cô ấy vén tóc ra sau tai với tay còn lại. Tôi chắc đó là biểu hiện của sự lo lắng. “Chào anh.” Cô ấy nói, giọng nghẹn ắng.
“Chào em” Tôi cúi xuống và hôn lên má cô. Mùi hương của cô siêu tuyệt vời, và ngay cả khi môi tôi lướt qua làn da, cô ấy liền trở nên căng thẳng. Cô ấy nhìn rất đáng yêu; da hơi bắt nắng và không mặc áo lót. Ngực cô căng lên dưới chiếc áo lụa của cô và nằm ẩn dưới mái tóc dài của cô.
Và cho dù cô ấy có đang giận dỗi, tôi vẫn rất vui khi gặp cô ấy. Tôi đã rất nhớ cô ấy.
“Christian, đây là mẹ em, Carla.” Ana vung tay về phía mẹ mình.
“Bà Adams, rất hân hạnh khi gặp bà.”
Mẹ cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân.
Khỉ thật! Bà ấy đang đánh giá tôi. Tốt nhất là nên lơ đi, Grey.
Sau một cái dừng lại lâu-hơn-đáng-có, bà ấy chìa tay ra bắt tay tôi. “Christian.”
“Anh đang làm gì ở đây vậy?” Ana hỏi, giọng vẻ buộc tội.
“Tôi đến để gặp em, đương nhiên. Tôi ở khách sạn này.”
“Anh ở đây?” Cô ấy thỏ thẻ.
Đúng, đến tôi còn thấy hơi khó tin nữa là đằng khác. “Ừ thì, hôm qua em nói ước gì tôi ở đây.” Tôi đang cố đoán phản ứng của cô ấy. Từ nãy đến giờ là gồm: sốt ruột lo lắng, căng thẳng, giọng trách móc, và gượng gạo. Không hề tốt. “Vì thỏa mãn cả hai thôi, Cô Steele.” Tôi ngây ngô nói, hi vọng trấn an được cô ấy.
“Cháu ngồi uống gì đó cùng mẹ con bác không, Christian?” bà Adams hiền hậu nói, rồi nháy mắt với bồi bàn. Tôi cần thứ gì đó nặng đo hơn bia. “Cho tôi gin và tonic.” Tôi nói với người phục vụ. “Hendrick’s nếu anh có hoặc Bombay Sapphire. Nếu là Hendrick’s thì dùng kèm với dưa leo còn Bombay thì dùng với chanh.”
“Và thêm hai li Cosmos.” Ana nói rồi nhìn tôi lo lắng.
Cô ấy lo sợ là đúng.Tôi nghĩ là hôm nay cô ấy đã uống đủ rồi.
“Ngồi đi Christian.”
“Cảm ơn, bác Adams.”
Tôi ngồi xuống kế bên Ana.
“Vậy là anh chỉ tình cờ đến ở nơi mẹ con em uống rượu thôi à?” Cô ấy căng thẳng nói.
“Hay là em chỉ tình cờ đến nơi mà tôi đang nghỉ lại? Tôi chỉ mới ăn tối xong thôi rồi đến đây và gặp được em. Tôi đang phân tâm nghĩ về e-mail của em.” – tôi nhìn xoáy vào mắt cô – “và ngước mắt dậy thì thấy em ở đấy. Khá trùng hợp, nhỉ?”
Ana bối rối. “Mẹ cùng em đi mua sắm sáng nay, rồi ở bờ biển trưa nay. Rồi hai mẹ con quyết định đi uống vài li vài li vào buổi tối.” Cô ấy nói nhanh như thể đang biện minh cho hành động đi uống ở quầy bar với mẹ mình vậy.
“Em đã mua cái áo này à?” Tôi hỏi. Cô ấy nhìn thật sự rất đẹp. Tôi đã có một sự lựa chọn quá đúng đắn – màu đá quý – cho những bộ cánh mà Acton chọn cho cô ấy; áo lót của cô sẽ là màu xanh ngọc lục bảo. “Màu này rất hợp với em. Và em đã rám nắng rồi, rất xinh.” Hai má cô ấy hồng lên, môi nhếch lên bởi lời khen ngợi từ tôi. “Tôi đã định sẽ ghé thăm em vào ngày mai. Nhưng giờ em đã ở đây rồi.” Tôi cầm tay cô ấy lên, vì tôi muốn chạm vào cô ấy, siết nhẹ. Chậm rãi tôi vân vê những khớp tay cô với ngón cái, hơi thở của cô ấy bắt đầu biến động.
Đúng rồi, Ana, cảm nhận đi em.
Đừng giận dỗi tôi.
Mắt tôi và cô ấy chạm nhau và tôi nở một nụ cười yêu chiều với cô.
“Tôi nghĩ rằng mình sẽ làm em ngạc nhiên. Nhưng như mọi khi, Anastasia, em đã làm tôi ngạc nhiên vì đã ở đây. Tôi khôn gmuoons quấy rấy thời gian riêng tư của em với mẹ. Tôi sẽ chỉ uống một tí thức uống nhẹ thôi rồi sẽ lên phòng. Tôi còn một số việc cần làm nữa.” Tôi cưỡng lại muốn hôn lên những đốt tay cô.” Tôi không biết liệu cô ấy có nói gì với mẹ cô về tôi.
“Christian, thật vui khi gặp cháu. Ana đã kể rất nhiều về cháu,” Bà Adams nói, với nụ cười ấm áp trên môi.
“Thật không?” Tôi nhìn Ana người nào đó đang đỏ mặt.
Kể nhiều sao?
Tin tốt đây.
Người phục vụ mang thức uống đặt trước mặt tôi.
“Là Hendrick’s thưa ngài.”
“Cảm ơn.”
Rồi anh ta đặt 2 li Cosmo của Ana và mẹ cô ấy lên bàn.
“Cháu ở Georgia bao lâu, Christian?” mẹ của cô ấy hỏi.
“Đến thứ sáu bác Adams ạ”.
“Tối mai cháu đến ăn tối với cả nhà nhé? Và gọi bác là Carla được rồi”.
“Cháu rất hân hạnh, thưa bác Carla”.
“Tốt quá”, bà ấy nói. “Giờ cáo lỗi nhé, bác phải qua nhà vệ sinh một lát”. Không phải bà ấy vừa bước ra từ nhà vệ sinh sao?
Tôi đứng lên khi bà ấy đi khỏi, sau đó một lần nữa phải đối mặt với cơn thịnh nộ của cô Steele. Tôi nắm lấy tay cô ấy lần nữa. “Vậy là em bực tức vì tôi đi ăn tối với bạn cũ”. Tôi hôn từng lóng tay của cô.
“Vâng”. Cô ấy cộc lốc.
Cô ấy đang ghen sao?
“Chuyện quan hệ của chúng tôi qua rất lâu rồi, Anastasia à. Giờ tôi không ham muốn ai khác ngoài em. Điều đó đã đủ trả lời thắc mắc cho em chưa?”
“Em tưởng tượng bà ấy là mẹ mìn, Christian à”.
Da đầu tôi ngứa râm ran lên vì sốc. “Thành kiến nặng nề quá. Không phải thế đâu”. Tôi buông tay cô ra trong thất vọng.
“Rồi sau đó thì sao?” cô bật lại, nhướng cái cằm bướng bỉnh của cô ra. Có phải đó là lời của thức uống của cô?
Cô tiếp tục, “Bà ấy đã lợi dụng một cậu bé mười lăm tuổi nhạy cảm. Nếu anh là một bé gái mười lăm tuổi và bà Robinson là ông Robison, cưỡng ép anh vào kiểu quan hệ BDSM, anh có thấy bình thường không? Giả dụ chuyện xảy ra với Mia chẳng hạn, anh nói xem?”
Ôi, bây giờ cô ấy thật vô lý. “Ana, chuyện không phải như thế đâu?”
Mắt cô lóe lên. Cô ấy thật sự tức giận. Tại sao vậy? Không có chuyện gì làm với cô ấy. Nhưng tôi không muốn một cuộc tranh luận bùng nổ ở đây, ngay trong quán bar. Tôi dịu giọng lại. “Thế này, tôi không nhìn sự việc theo hướng đó. Bà ấy không làm gì tệ hại cả. Đó là những gì tôi từng muốn”. Chúa ơi. Tôi có thể chết ngay lập tức nếu không có Elena. Tôi đang đấu tranh để kiểm soát cơn nóng giận.
Trán cô ấy nhăn lại. “Em không hiểu”.
Kiềm chế cô ấy lại Grey.
“Anastasia, mẹ em sắp quay lại ngay đấy. Tôi thấy không thoải mái khi nói những chuyện này ở đây. Có lẽ để sau vậy. Nếu em không muốn tôi ở đây, máy bay của tôi vẫn đang đợi ở Hilton Head đấy. Tôi có thể đi ngay”.
Biểu hiện của cô thay đổi thành sự hốt hoảng. “Ôi không – xin anh đừng đi. Em mừng không biết từng nào khi anh ở đây”, cô nhanh chóng nói thêm.
Mừng? Có thể cô ấy đang nói dối tôi.
“Em chỉ đang cố làm anh hiểu em”, cô nói. “Em tức giận chính mình vì em đã rời đi và để anh ăn tối với bà ấy. Hãy thử nghĩ xem anh sẽ thế nào nếu em lởn vởn đâu đó quanh José. Mà José chỉ là bạn thôi. Em đâu có quan hệ gì sâu sắc với cậu ấy. Trong khi anh và bà ta…”
“Em ghen à?”
Làm thế nào để tôi cho cô ấy nhận ra rằng tôi và Elena chỉ là bạn? Không, không việc gì phải ghen về chuyện đó. Rõ ràng, cô Steele muốn sở hữu tôi.
Và tôi mất một chút thời gian để nhận ra rằng mình thích điều đó.
“Vâng, em tức giận về những gì bà ta đã làm với anh”, cô tiếp tục.
“Anastasia, bà ấy chỉ giúp đỡ tôi thôi. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Còn về cơn ghen của em, thử đặt em vào địa vị của tôi mà xem. Suốt bảy năm nay, chưa khi nào tôi phải giải thích việc mình làm cho bất kỳ ai. Không một ai. Tôi làm gì tôi thích, Anastasia ạ. Tôi hài lòng với sự độc lập của mình. Tôi không đi gặp bà Robinson để trêu tức em. Tôi đến đó chỉ để ăn tối bây giờ và cả sau này. Bà ấy là bạn và còn là đối tác làm ăn”.
Đôi mắt cô mở to.
Ôi. Không phải tôi đã đề cập đến điều đó chứ?
Tại sao tôi lại đề cập đến điều đó? Nó không liên quan đến cô ấy.
“Ừ, chúng tôi là đối tác kinh doanh. Chuyện quan hệ kia đã chấm dứt lâu rồi. Hàng bao nhiêu năm nay rồi”. “Sao lại kết thúc?”
“Chồng bà ấy phát hiện. Chúng ta có thể nói chuyện đó vào lúc khác không – đâu đó riêng tư một chút”. “Em không biết sao lúc nào anh cũng thuyết phục em rằng bà ấy không phải là con yêu râu xanh”.
Mẹ kiếp, Ana! Đủ rồi!
“Tôi không nghĩ về bà ấy theo cách đó. Chưa bao giờ. Đến đây là đủ rồi”. Tôi gầm gừ. “Anh yêu bà ấy à?”
Cái gì cơ?
“Hai đứa nói chuyện thế nào rồi?” Carla trở lại. Ana buộc nở một nụ cười mà làm dạ dày tôi xoắn lên. “Vui, mẹ ạ”.
Tôi đã yêu Elena?
Tôi nhấp một ngụm rượu. Tôi vô cùng tôn thờ bà ấy… nhưng tôi đã yêu bà ấy đúng không? Thật là một câu hỏi vô lý. Tôi không biết gì về tình yêu lãng mạn. Đó là trái tim và hoa khốn kiếp mà cô ấy muốn. Những cuốn tiểu thuyết thế ký XIX cô đọc đã lấp đầy đầu cô những điều vô nghĩa.
Tôi có đủ rồi.
“Thưa bác, đến lúc phải để bác và em nói chuyện tiếp. Cho phép cháu được thanh toán bữa nay ạ, phòng 612. Tôi sẽ gọi em sáng mai, Anastasia. Mai nhé, bác Carla”.
“Chà, thật hay khi nghe ai đó gọi đầy đủ tên mình”.
“Người đẹp tên cũng đẹp ạ”. Tôi bắt tay với Carla, chân thành với lời khen nhưng không phải với nụ cười trên mặt tôi.
Ana im lặng, nài xin tôi với một cái nhìn nhưng tôi lơ đi. Tôi hôn lên má cô. “Để sau nhé, em yêu”, tôi thì thầm vào tai cô, sau đó quay lưng và đi qua quầy bar và trở lại phòng mình.
Cô gái đó khiêu khích tôi không giống bất cứ ai trước kia.
Và cô ấy tức giận với ôi; có lẽ cô đang tới chu kỳ. Cô đã nói chu kỳ của cô sẽ đến trong tuần này.
Tôi xông vào phòng mình, đóng sầm cửa, và đi thẳng về phía ban công. Bên ngoài thật ấm áp, tôi hít một hơi thật sâu, hít vào mùi hương mặn cay nồng của dòng sông. Màn đêm đã buông xuống, dòng sông mang màu mực đen, như màu trời… giống như tâm trạng của tôi. Tôi thậm chí còn không thể bàn bạc được về buổi bay lượn ngày mai. Tôi chống tay lên thanh vịn ban công. Những ngọn đèn trên bờ và cây cầu làm cho khung cảnh trở nên tốt hơn… nhưng không phải tính khí của tôi.
Tại sao tôi lại bào chữa cho mối quan hệ đó bắt đầu như thế nào trong khi Ana chỉ mới đến bậc thứ tư? Đó không phải là việc của cô ấy. Vâng, điều đó trái với thông lệ. Nhưng chỉ có thế thôi.
Tôi chải cả hai tay qua mái tóc mình. Chuyến đi này hoàn toàn không diễn ra như tôi mong đợi. Có lẽ đó là một sai lầm để đi xuống đây. Và coi như là Elena là người đã khuyến khích tôi thực hiện chuyến đi này. Điện thoại của tôi rung lên, và tôi hy vọng đó là Ana. Đó là Ros.
“Nghe”, tôi nạt.
“Trời đất, Christian. Tôi có làm phiền anh không?” “Không, xin lỗi. Chuyện gì thế?” Bình tĩnh, Grey.
“Tôi nghĩ tôi nên cho anh thông tin về cuộc trò chuyện giữa tôi và Marco. Nhưng nếu bây giờ là thời điểm tồi tệ, thì tôi sẽ gọi lại vào buổi sáng”.
“Không, bây giờ ổn”.
Có tiếng gõ cửa. “Giữ máy, Ros”. Tôi mở cửa, nghĩ chắc là Taylor hoặc ai đó đến dọn dẹp phòng – nhưng là Ana, đứng ở hành lang, e lệ và xinh đẹp.
Cô ấy ở đây.
Mở cửa rộng hơn, tôi ra hiệu cho cô ấy vào.
“Thặng dư trọn gói kết luận thế nào?” Tôi hỏi Ros, mắt vẫn không rời khỏi Ana. “Ừ”.
Ana bước vào phòng, nhìn tôi một cách thận trọng, môi cô hé mở và ẩm ướt, đôi mắt tối sẫm. Cái gì thế? Sự thay đổi của trái tim? Tôi biết cái nhìn đó. Đó là sự ham muốn. Cô ấy muốn tôi. Và tôi cũng muốn cô ấy, đặc biệt là sau cuộc cãi vã giữa chúng tôi trong quán bar.
Tại sao cô ấy ở đây?
“Còn phí tổn?” Tôi hỏi Ros. “Gần hai triệu”.
Tôi rít qua kẽ răng. “Qủa là một sai lầm tốn kém”.
“GEH khai thác được các bộ phận sợi quang”. Cô ấy nói đúng. Đây là một trong những mục tiêu của chúng tôi. “Còn Lucas?” Tôi hỏi.
“Anh ấy đã phản ứng tệ”.
Tôi mở minibar và ra giấu Ana chọn thức uống cho cô. Để cô ở đó, tôi đi vào phòng ngủ, “Anh ta đã làm gì?”
“Anh ta điên tiết lên”.
Trong phòng tắm tôi bật vòi nước để nước chảy vào bồn tắm lớn bằng đá cẩm thạch và thêm một chút dầu tắm có mùi thơm. Có đ chỗ cho sáu người trong này.
“Phần lớn số tiền là cho anh ta”. Tôi nhắc nhở Ros khi tôi kiểm tra nhiệt độ nước. “Và anh ta có thể ra giá để mua đứt công ty. Anh ta có thể bắt đầu lại vào lúc nào cũng được”.
Tôi rời đi, nhưng nảy ra một ý tưởng, tôi quyết định thắp sáng những ngọn nến khác nhau được sắp xếp một cách khéo léo lên bệ đá. Nến thắp sáng được tính là “nhiều hơn”, đúng không nhỉ?
“Vâng, anh ta đe dọa luật sư, mặc dù tôi không hiểu tại sao. Chúng tôi chống đỡ được điều này. Tôi đang nghe tiếng nước chảy đúng không?”
“Yeah, tôi đang xả nước vào bồn tắm”.”Oh? Anh có muốn tôi cúp máy không?” “Không. Còn gì nữa không?”
“Vâng, Fred muốn nói chuyện với anh”. “Thật không”.
“Anh ấy đang xem xét bản thiết kế mới của Barney”.
Khi tôi lang thang trở lại phòng khách, tôi nhận được thiết kế của Barney cho máy tính bảng và bảo cô ấy nói với Andrea gửi cho tôi bản thiết kế đã được chỉnh sửa. Ana đã lấy một chai nước cam.
“Đây có phải là kiểu quản lý mới của anh: không ở văn phòng?” Ros hỏi. Tôi cười phá lên nhưng chủ yếu là do sự lựa chọn nước giải khát của Ana. Người phụ nữ khôn ngoan. Và tôi nói với Ros rằng tôi sẽ không đến văn phòng cho đến thứ sáu.
“Anh sẽ nghiêm túc thay đổi suy nghĩ về Detroit chứ?” “Có một lô đất ở đây tôi quan tâm”.
“Bill có biết chuyện đó không?” Ros nói nhát gừng. “Ừ, bảo Bill gọi cho tôi đi”.
“Tôi sẽ nói. Anh có đi uống với những người Savannah tối nay không?”
Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ gặp họ vào ngày mai. Tôi hòa giải hơn và chú ý đến giọng nói của mình, vì đây là một điểm nóng cho Ros. “Tôi muốn thấy Georgia sẽ cung cấp những gì nếu chúng ta di chuyển đến đó”. Tôi lấy một cái ly ra khỏi kệ, đưa nó cho Ana và chỉ đến khay đá.
“Nếu đãi ngộ của họ đủ hấp dẫn”, tôi tiếp tục, “Tôi nghĩ có thể xem xét được mặc dù tôi không dám đảm bảo về nhiệt độ khó chịu ở đây”.
Ana rót đồ uống của cô ra.
“Thật quá muộn để thay đổi suy nghĩ của anh về điều này, Christian. Nhưng nó có thể cho tôi một số đòn bẩy với Detroit”. Ros trầm ngâm.
“Đồng ý, Detroit vẫn có những ưu thế của nó, hơn nữa, lại mát mẻ”.
Nhưng có quá nhiều bóng ma ở đó cho tôi.
“Bảo Bill gọi tôi. Ngày mai”. Bây giờ trễ rồi và tôi có khách đến thăm. “Đừng sớm quá”. Tôi cảnh báo. Ros chúc tôi ngủ ngon và tôi gác máy.
Ana nhìn tôi với sự dè dặt khi tôi nhìn ngắm cô ấy. Mái tóc dày của cô buông xõa trên đôi vai gầy của cô, làm cho cô thật đáng yêu, khuôn mặt cô đăm chiêu. “Anh chưa trả lời câu hỏi của em”, cô thì thầm.
“Không”.
“Không, anh chưa trả lời câu hỏi của em hay không, anh không yêu bà ấy?”
Cô ấy sẽ không để chuyện này qua đi. Tôi tựa lưng vào tường và khoanh tay trước ngực vì vậy tôi không kéo cô vào chúng. “Em đang làm gì ở đây, Anastasia?”
“Em vừa nói với anh đấy”.
Đưa cô ấy ra khỏi sự đau khổ của mình đi Grey.
“Không, tôi không yêu bà ấy”.
Vai cô giãn ra và mặt dịu lại. Đó là những gì cô ấy muốn nghe. “Em mới là người trong mộng của tôi, Anastasia. Ai ngờ được chứ?”
Nhưng liệu em có phải là nữ thần mắt xanh của tôi?
“Ngài trêu tôi à, ngài Grey?” “Tôi đâu dám”, tôi đáp lại.
“Ô, tôi nghĩ anh dám và tôi nghĩ anh vẫn làm thế – thường xuyên”. Cô cười tự mãn và cắn hàm răng hoàn hảo của mình vào môi.
Cô ấy làm điều đó có mục đích.
“Đừng cắn môi nữa đi. Em đang trong phòng tôi đấy, gần ba ngày nay đã không gặp em rồi và tôi bay cả một chặng đường dài đến đây để gặp em”. Tôi cần phải biết chúng tôi ổn, cách duy nhất để tôi biết như thế nào. Tôi muốn giao cấu với cô ấy, thật mạnh.
Điện thoại tôi kêu lên, nhưng tôi tắt nó đi mà không kiểm tra xem ai gọi. Ai đó có thể đợi. Tôi bước về phía cô. “Tôi muốn em rồi, Anastasia. Bây giờ. Và em cũng muốn tôi. Đó là lý do em ở đây”. “Em chỉ thật sự muốn biết câu trả lời”, cô nói.
“Vậy giờ em sẽ làm gì, đến đây hay bỏ chạy?” Tôi hỏi, đứng trước mặt cô. “Đến ạ”. Cô nói, mắt dán chặt lên người tôi.
“Ồ, tôi cũng mong thế lắm”. Tôi nhìn chằm chằm vào cô, kinh ngạc như tròng đen của cô ấy. Cô ấy muốn tôi.
“Em đã nổi đóa lên với tôi nhỉ”, tôi thì thầm.
Điều đó thật mới lạ, đối phó với sự tức giận của cô, để ý đến cảm xúc của cô ấy. “Vâng”.
“Tôi không nhớ nổi có ai khác, ngoài gia đình, dám cáu với tôi, tôi thích thế”. Nhẹ nhàng tôi chạm vào khuôn mặt cô với các đầu ngón tay và rê chúng xuống tận cằm. Cô nhắm mắt lại di chuyển má cô theo sự đụng chạm của tôi. Cúi xuống, tôi lướt mũi mình lên bờ vai trần của cô, lên đến tai cô, hít hà mùi hương ngọt ngào của cô khi sự ham muốn tràn ngập khắp người tôi. Những ngón tay tôi di chuyển đến gáy cô và luồn vào tóc cô.
“Chúng mình cần nói chuyện”. Cô thì thầm. “Để sau”.
“Em có nhiều điều muốn nói lắm”.
“Tôi cũng thế”. Tôi hôn vào chỗ dưới tai cô, kéo mạnh tóc cô, ngả đâu cô ra sau để lộ cổ cô. Răng và môi tôi lướt qua cằm cô xuống cổ cô khi cơ thể tôi ậm ừ ham muốn. “Tôi muốn em”, tôi thì thầm, khi tôi hôi vào nơi mà tim cô đang đập bên dưới là da của mình. Cô rên rỉ và giữ lấy cánh tay tôi. Tôi căng thẳng trong một khoảnh khắc, nhưng bóng tối vẫn chưa hoạt động.
“Em đang đến tháng à?” Tôi hỏi giữa những nụ hôn. Cô lặng đi. “Vâng”, cô nói.
“Em có bị co thắt nhiều không?”
“Không”. Giọng của cô nhỏ nhẹ nhưng mãnh liệt với sự bối rối.
Tôi ngừng hôn cô ấy và nhìn xuống đôi mắt cô. Tại sao cô ấy lại xấu hổ? Đó là cơ thể của cô ấy cơ mà. “Em uống thuốc chưa?”
“Rồi ạ”, cô trả lời.
Tốt. “Vậy chúng ta đi tắm nhé”.
Trong phòng tắm sang trọng tôi thả tay Ana ra. Bầu không khí nóng và ẩm, hơi nước tỏa mù trên mặt bọt tắm. Trong sự nóng bức này tôi cởi quần áo ra, áo linen và quần jean bám sát vào da thịt tôi.
Ana nhìn tôi, làn da cô phủ sương vì độ ẩm ẩm.
“Em có dây buộc tóc không?” Tôi hỏi. Tóc của cô ấy sẽ bắt đầu bết vào khuôn mặt cô. Cô lôi ra một sợi dây buộc tóc từ túi quần jean của mình.
“Túm tóc lên cao nào”. Tôi nói với cô ấy, và nhìn khi cô làm theo lệnh tôi ngay lập tức.
Cô gái ngoan. Không tranh luận nhiều.
Một vài sợi rơi ra khỏi đuôi ngựa của cô, nhưng cô ấy trông thật đáng yêu. Tôi tắt vòi nước, và nắm lấy tay cô, dẫn cô vào một nơi khác của phòng tắm, nơi có một chiếc gương mạ vàng lớn treo trên hai bồn đặt trong đá cẩm thạch. Đôi mắt tôi nhìn cô trong gương, tôi đứng đằng sau cô và yêu cầu cô cởi giày của mình ra. Vội vàng cô bỏ chúng rơi xuống sàn.
“Nhấc tay lên”, tôi thì thầm. Nắm lấy gấu áo cô, tôi kéo nó qua khỏi đầu, giải phóng bộ ngực cô. Luồn tay quanh cô, tôi cởi các nút quần jean trên cùng và kéo dây kéo.
“Tôi sắp có được em trong phòng tắm rồi, Anastasia”. Đôi mắt cô đi lạc xuống miệng tôi và cô liếm môi. Dưới áng sáng dịu nhẹ con ngươi cô ánh lên niềm thích thú. Cúi xuống, tôi thả những nụ hôn dịu dàng lên cổ cô, móc ngón cái của tôi vào cạp quần jean cô và từ từ lột chúng ra khỏi bờ mông hoàn hảo của cô, nắm lấy quần lót cô trong tay tôi trong khi tôi kéo quần cô xuống. Qùy phía sau cô kéo chúng đi qua chân cô, thả chúng rơi trên bàn chân của cô ấy. “Bước ra khỏi quần jean nào”. Tôi ra lệnh. Nắm lấy cạnh của bồn rửa, cô làm theo lời tôi; bây giờ cô ấy đang khỏa thân và tôi đang mặt đối mặt với mông của cô. Tôi vắt quần jean, quần lót, và áo của cô lên chiếc ghế màu trắng bên dưới bồn rửa và suy tính tất cả những gì tôi có thể làm với bờ mông ấy. Tôi nhận thấy một chuỗi màu xanh giữa hai chân cô; băng vệ sinh của cô ở đó, vì vậy tôi hôn rồi cắn nhẹ lên mông cô trước khi tôi đứng dậy. Mắt chúng tôi nhìn nhau trong gương lần nữa và tôi mở rộng bàn tay ve vuốt trên bụng phẳng và mịn màng của cô.
“Nhìn em này. Em đẹp biết chừng nào. Xem em cảm thấy sao nhé”. Hơi thở cô dồn dập hơn khi tôi cầm cả hai tay cô và đưa nhữn ngón tay cô di chuyển trên bên dưới cánh tay đang vươn ra của tôi.
“Cảm nhận làn da mịn màng của em nhé”, tôi thì thầm. Nhẹ nhàng tôi cầm tay cô đưa chúng di chuyển trên thân cô thành những vòng tròn rộng dần, sau đó đưa chúng đi dần lên ngực cô.
“Cảm nhận xem ngực em đầy đến mức nào nào”. Tôi nắm tay cô đặt lên ngực vì vậy cô ấy có thể đỡ lấy ngực mình. Nhẹ nhàng tôi trêu chọc núm vú cô với ngón tay cái của tôi. Cô rên rỉ và cúi lưng, ép ngực cô dính vào tay tôi. Xoay tròn núm vú của cô giữa ngón tay của cô và tôi, tôi kéo mạnh nhẹ nhàng một lần nữa và lần nữa, và thích thú xem chúng cứng lại và dài ra khi phản ứng.
Cô nhắm mắt lại và quằn quại chống lại tôi, đẩy phần mông cô chạm vào sự cương cứng của tôi. Cô rên rỉ, đầu tực vào vai tôi.
“Đúng rồi đấy, em yêu”, tôi thì thầm vào cổ cô, thưởng thức cơ thể của cô đang đến bên dưới sự đụng chạm của chính cô ấy. Tôi đưa tay cô xuống mặt trước hông cô, sau đó về phía lông mu cô. Tôi đẩy chân tôi vào giữa chân cô và bằng chân mình tôi mở rộng khoảng cách khi tôi đưa tay cô qua âm hộ, lần lượt từng tay một, đều đặn, ấn ngón tay cô lên âm vật lần nữa rồi lần nữa.
Cô rên rỉ và tôi nhìn ngắm cảnh tượng cô vặn vẹo chống lại tôi trong gương.
Chúa ơi, cô ấy là một nữ thần.
“Xem em rực rỡ thế nào, Anastasia”. Tôi hôn và cắn vào vai và cổ của cô, sau đó tôi bỏ đi, buông cô ấy ra, và cô mở mắt ra khi tôi lùi lại.
“Tiếp đi”, Tôi nói với cô ấy, tự hỏi cô ấy sẽ làm những gì.
Cô ngập ngừng một lúc, sau đó tự xoa mình bằng một tay, nhưng không nhiệt tình.
Ôi, điều này sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhanh chóng tôi lột áo sơ mi đang dính vào người, quần jean, và đồ lót, giải phóng sự cương cứng của mình. “Em muốn tôi làm thế à?” Tôi hỏi, mắt cô rực sáng nhìn tôi trong gương.
“Vâng… anh ơi”, cô nói, một người liều lĩnh, sự khẩn thiết đến từ giọng nói của cô. Tôi quấn tay quanh cô ấy, phía trước tôi chạm vào lưng cô ấy, “cậu bé” của tôi tựa vào khe hở giữa bờ mông tuyệt vời của cô. Tôi nắm lấy tay cô ấy một lần nữa, đưa chúng qua âm vật cô, lần lượt từng ngón, lần nữa và lần nữa, ép, vuốt ve, và khuấy động cô ấy. Cô rên rỉ khi tôi mút và cắn vào gáy cô. Chân cô run rẩy. Đột nhiên tôi xoay cô ấy lại để cô đối mặt với tôi. Tôi nắm cổ tay cô trong bàn tay tôi, giữ nó sau lưng, trong khi đó tôi kéo mạnh đuôi tóc của cô bằng một tay khác, mang đôi môi của cô lên cho tôi. Tôi hôn cô ấy, khuấy động miệng cô, thích thú trong hương vị của cô: nước cam và ngọt ngào, vị ngọt Ana. Hơi thở cô dồn dập, như tôi.
“Em đến kỳ kinh bao giờ hả Anastasia?”
Tôi muốn giao cấu với em không bao cao su.
“Hôm qua”, cô thở.
“Tốt”. Tôi lùi ra sau và xoay cô ấy lại. “Giữ chắc lấy bồn”, tôi ra lệnh. Nắm lấy hông cô ấy, tôi nâng cô ấy và kéo cô lùi về phía sau nên cô cúi xuống. Bàn tay tôi lướt nhẹ xuống mông cô đến chuỗi màu xanh, và tôi kéo mạnh băng vệ sinh ra, ném vào thùng rác. Cô thở hổn hển, sốc, tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi cầm lấy “cậu bế” và trượt tôi vào cô một cách nhanh chóng.
Hơi thở của tôi rít giữa hai hàm răng.
Mẹ kiếp. Cảm nhận cô ấy thật tuyệt. Rất tuyệt. Da chạm vào da.
Tôi lùi lại, sau đó chìm vào cô lần nữa và lần nữa, từ từ, cảm nhận từng inch trơn trượt của cô. Cô rên rỉ vào đẩy ngược lại chạm vào tôi.
Ồ, đúng rồi, Ana.
Cô siết chặt lấy bồn rửa mặt khi tôi tăng tốc, và tôi nắm lấy hông cô, lấp đầy… lấp đầy, sau đó dập mạnh vào cô. Đòi cô. Chiếm hữu cô.
Đừng ghen tuông nữa, Ana. Tôi chỉ muốn em. Em.
Em.
Ngón tay tôi tìm thấy âm vật cô và tôi trêu cô, vuốt ve cô, và kích thích cô vì vậy chân cô bắt đầu run lên lần nữa. “Đúng rồi, em yêu”, tôi lẩm bẩm, giọng tôi khàn đi khi tôi dập mạnh và cô với sự trừng phạt bằng nhịp điệu em-là-của-tôi.
Đừng tranh cãi với tôi, đừng đấu tranh với tôi.
Hai chân cô cứng lại khi tôi nghiền nát trong cô và cơ thể cô bắt đầu run. Đột nhiên, cô kêu lên khi cơn cực khoái bắt lấy cô, đưa tôi đi với cô ấy.
“Ôi, Ana”, tôi thở khi tôi cho đi, thế giới như mờ đi, và tôi đến bên cô.
Mẹ kiếp.
“Ôi, em yêu, tôi làm thế nào để đủ với em đây?” Tôi thì thầm khi tôi chìm vào cô.
Tôi từ từ trượt xuống sàn, đưa cô ấy theo tôi và vòng tay tôi xung quanh cô. Cô ngồi xuống, đầu cô dựa vào vai tôi, vẫn còn thở hổn hển.
Chúa ơi, ngọt ngào.
Có cái gì giống thế này chưa?
Tôi hôn lên tóc cô và cô dần bình tĩnh, đôi mắt cô ấy nhắm lại, hơi thở từ từ trở lại bình thường khi tôi giữ cô ấy. Chúng tôi cả hai đều ướt đẫm mồ hôi và nóng trong phòng tắm ẩm ướt, nhưng tôi không muốn ở nơi nào khác.
Cô thay đổi. “Em đang có tháng”, cô nói.
“Không làm tôi giảm hứng thú”. Tôi không muốn cô ấy đi. “Em biết”. Giọng cô khô khốc.
“Chuyện đó có làm em khó chịu không?” Điều đó không nên. Đó là điều tự nhiên. Tôi chỉ biết một người phụ nữ khó tính về thời gian quan hệ tình dục, nhưng tôi sẽ không chịu bất cứ chuyện tào lao nào từ cô ấy.
“”Không, không hề gì ạ”. Ana ngước lên nhìn tôi với đôi mắt trong xanh.
“Tốt. Thế thì tắm nhé”. Tôi thả cô ấy tự do và lông mày cô nhíu lại trong một khoảng khắc khi cô nhìn chằm chằm vào ngực tôi. Khuôn mặt hồng hào của cô mất đi một số màu sắc của nó và đôi mắt tối sầm lại nhìn tôi.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, bị báo động bởi biểu hiện của cô. “Những vết sẹo của anh. Không phải là thủy đậu”. “Không, không phải”. Giọng tôi lạnh lẽo.
Tôi không muốn nói về chuyện này.
Đứng lên, tôi nắm lấy tay cô và kéo cô đứng dậy. Đôi mắt mở to với sự kinh dị. Nó sẽ là điều đáng tiếc tiếp theo.
“Đừng nhìn tôi kiểu đó”, tôi cảnh báo, và thả tay cô ấy ra.
Tôi không muốn lòng thương hại chết tiệt của em, Ana. Đừng chú ý đến nó.
Cô nhìn chằm chằm vào tay mình, vặn vẹo chúng, tôi hy vọng. “Có phải bà ta làm thế không?” Giọng cô gần như không nghe được.
Tôi quắc mắc nhìn cô, không nói gì, khi tôi kiềm chế cơn tức giận của mình. Sự im lặng của tôi buộc cô phải nhìn tôi.
“Bà ta?” Tôi gầm gừ. “Bà Robinson ấy à?” Ana tái nhợt trước giọng điệu của tôi.
“Bà ấy không phải làm cầm thú, Anastasia. Tất nhiên bà ấy không làm thế. Tôi không hiểu sao em phải nhìn nhận bà ấy tàn ác thế”.
Cô ấy cúi đầu để tránh ánh mắt tôi, đi thoăn thoắt qua tôi, và bước vào bồn tắm, chìm vào bọt xà phòng vì vậy tôi không thể nhìn được cơ thể của cô ấy. Ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt cô ăn năn và cởi mở, cô nói, “Em chỉ tự hỏi anh sẽ thành người thế nào nếu không gặp bà ta. Nếu bà ta không lôi kéo anh vào… um cách sống đó”.
Chết tiệt. Chúng tôi lại trở lại với Elena.
Tôi đi về phía bồn tắm, trượt vào trong nước, và ngồi xuống bậc thềm dưới nước tránh khỏi tầm với của cô. Cô nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời. Sự im lặng giữa chúng tôi căng lên đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng máu bơm qua tai mình.
Chết tiệt.
Cô ấy không rời mắt khỏi tôi.
Rút lui đi, Ana!
Không. Nó sẽ không xảy ra.
Tôi lắc đầu. Người phụ nữ quá quắt.
P304-310
“Tôi có lẽ đã ảnh hưởng theo mẹ đẻ của mình, nó không phải vì bà Robinson.”
Cô ấy vén mớ tóc ẩm ướt của mình ra sau tai,giữ im lặng.
Tôi có thể nói gì về Elena? Tôi suy nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi: Elena và tôi. Những năm tháng bốc đồng ấy.
Việc giữ bí mật. Những nối kết vụn trộm. Nỗi đau. Niềm vui. Sự khuây khoả…Trình tự và sự thanh thản bà ấy mang đến thế giới của tôi. “Cô ta yêu tôi theo cách tôi thấy…có thể chấp nhận được.” Tôi đăm chiêu,gần như nghĩ đến chính mình.
“Có thể chấp nhận được?”Ana nói trong sự hoài nghi.
“Đúng vậy.”
Biểu hiện của Ana là mong đợi.
Cô ấy muốn nhiều hơn nữa.
Mẹ kiếp.
“Cô ta làm tôi phân tâm bởi những thứ huỷ diệt mà tôi thấy chính mình đang theo đuổi.” Giọng của tôi rất thấp. “Rất khó để trưởng thành trong một gia đình hoàn hảo khi bản thân ta không hoàn hảo.”
Cô ấy hít mạnh.
Chết tiệt.Tôi ghét phải nói về điều này.
“Bà ấy có còn yêu anh không?”
Không! “Tôi không nghĩ vậy,không phải như thế.Tôi luôn nói với em,nó đã là một việc rất lâu trước đây rồi. Đó là trong quá khứ.Tôi chẳng thể thay đổi gì ngay cả khi tôi muốn,mà tôi thì không. Cô ta đã cứu tôi khỏi chính bản thân mình. Và tôi chưa từng nói vấn đề này với bất cứ ai. Ngoại trừ Flynn,tất nhiên.Và lí do duy nhất tôi nói về việc này ngay bây giờ,với em,vì tôi muốn em tin tưởng tôi.”
“Em tin anh,” cô ấy nói, “ nhưng em muốn hiểu rõ hơn về anh,nhưng bất cứ khi nào em cố nói chuyện với anh,anh đều lãng đi.Có rất nhiều chuyện em muốn biết.”
“Ôi, vì lòng thương hại. Em muốn biết gì? Tôi phải làm gì đây?”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tay mình dưới mặt nước. “Em chỉ cố để hiểu thôi,anh giống như là một ẩn số. Không giống bất kỳ người nào em đã gặp trước đây.Em mừng vì anh đang nói cho em những gì em muốn biết.”
Đầy bất ngờ với một sự quyết tâm,cô ấy di chuyển qua làn nước để ngồi cạnh tôi, dựa vào tôi để làn da của tôi dán vào da cô ấy.
“Làm ơn đừng nối giận với em.” Cô ấy nói
“Tôi không nổi giận với em,Anastasia. Tôi chỉ là không quen với kiểu nói chuyện như thế này- cái kiểu thăm dò này. Tôi chỉ phài làm điểu này với bác sĩ Flynn và và với –“
Mẹ kiếp.
“Với bà ấy? Quý bà Robinson? Anh nói chuyện với bà ấy,”cô ấy nói,giọng cô ấy như tiếng thở và rồi im lặng.
“Đúng vậy.”
“Về cái gì?”
Tôi quay qua để đối diện với cô ấy đột ngột đến nổi nước trong bồn tràn ra và rơi xuống sàn.
“Dai dẳng,phải không? Cuộc sống – vũ trụ – kinh doanh.Anastasia. Bà R và tôi cùng đi ngược lại.Chúng tôi có thể thảo luận về bất kì điều gì.”
“Về em?”
“Ừ.”
“Tại sao anh lại nói về em?” Cô ấy hỏi,giọng cô ấy bây giờ nghe có vẻ ủ rủ.
“Tôi chưa bao giờ gặp người nào như em,Anatasia.”
“Điều đó có nghĩa là gì? Người nào không chỉ tự động kí lên đợp đồng của anh, mà không có bât kì câu hỏi nào?”
Tôi lắc đầu.”Không, tôi cần lời khuyên.”
“Và anh nhận những lời khuyên đó từ bà Pedo?” Cô ấy ngắt lời.
“Đủ rồi – Anastasia.” Tôi gần như hét lên. “Hoặc là tôi sẽ đặt em qua gối của tôi.Tôi không làm tình hoặc có mối quan hệ lãng mạn nào với cô ấy hay bất cứ cái gì. Cô ấy là một người đáng quý,một người bạn có giá trị và là một đối tác kinh doanh.Đó là tất cả. Chúng tôi có một quá khứ, một trang sử chung,c ái mà đã đem lại lợi ích hoành tráng cho chính tôi,mặc dù nó huỷ hoại cuộc hôn nhân của cô ấy – nhưng khía cạnh mối quan hệ đó của chúng tôi đã kết thúc rồi.”
Cô ấy nhún vai. “Và ba mẹ của anh vẫn chưa biết chuyện này?”
“Không.” Tôi gầm lên. “Và tôi đã nói với em việc này.”
Tôi ấy nhìn tôi một cách chân thành,và tôi nghĩ rằng cô ấy biết cô ấy đã đẩy tôi đến giới hạn của tôi.
“Hỏi xong chưa?” Tôi hỏi
“Xong cho bây giờ.”
Tạ ơn Chúa vì điều đó. Cô ấy đã không nói dối khi cô ấy nói với tôi là có rất nhiều điều cô ấy muốn biết. Nhưng chúng tôi không nói về những gì tôi muốn nói. Tôi cần biết mình đang đứng ở đâu. Nếu hợp đồng của chúng tôi có cơ hội.
Hãy nắm bắt đi,Grey.
“Được rồi – đến lượt tôi.Em vẫn chưa trả lời email của tôi.”
Cô ấy vén lọn tóc nhỏ ra sau tai,sau đó trả lời. “Em đã định trả lời. Nhưng giờ anh ở đây rồi.”
“Em muốn tôi không ở đây à?” Tôi nín thở.
“Không, em rất vui.” Cô ấy nói.
“Tốt, tôi cũng hài lòng vì mình đã ở đây – bất chấp sự chất vấn của em. Vì vậy,trong khi nó có thể thiêu đốt tôi, em nghĩ rằng em có thể yêu cầu miễn trừ một số loại ngoại giao chỉ vì tôi đã bay cả một quãng đường để gặp em? Tôi không mua nó,cô Steele ạ. Tôi muốn biết cảm nhận của em như thế nào.”
Chân mày cô ấy nhìu chặt lại. “Em đã nói với anh rồi.Em mừng vì anh ở đây.Cảm ơn vì đã đi cả một quãng đường đến đây.”
Giọng cô ấy nghe có vẻ chân thành.
“Đó là vinh hạnh của tôi.” Tôi cúi xuống và hôn cô ấy,và miệng cô ấy mở ra như một bông hoa,yêu cầu và đỏi hỏi nhiều hơn nữa. Tôi kéo về. “Không…Tôi nghĩ là tôi cần vài câu trả lời trước khi chúng ta làm thêm bất cứ việc gì nữa.”
Cô ấy thở dài,cái nhìn cảnh giác quay trở lại. “Anh muốn biết gì?”
“Thì, em nghĩ thế nào về thoả thuận sắp-là thành của chúng ta, cho những người bắt đầu.”
Cô ấy chu môi ra,như thể câu trả lời của cô ấy sẽ không ngon ăn lắm.
Chúa ơi.
“Em không nghĩ em có thể làm việc đó trong một thời gian dài. Cả những ngày cuối tuần trở thành một người không phải là em.”
Cô ấy nhìn xuống,tránh tôi. Đó không phải là không. Còn gì hơn nữa,tôi nghĩ cô ấy đã đúng.
Nâng cằm cô lên, tôi nghiêng đầu cô ấy để có thể nhìn thấy đôi mắt ấy.
“Không,tôi cũng không nghĩ rằng em có thể.”
“Anh đang cười nhạo em à?”
“Ừ,nhưng theo một chiều hướng tốt.” Tôi hôn cô ấy lần nữa. “Em không phải là một người phục tùng giỏi.”
Miệng cô ấy hé mở. Có phải cô ấy giả vờ vô tội? Và sau đó cô ấy cười,một nụ cười ngọt ngào,dễ lay động,và tôi biết rằng cô ấy không bị xúc phạm bởi lời nói của tôi.
“Có lẽ anh không có một giáo viên giỏi.”
Quan điểm hay lắm,cô Steele.
Tôi cũng cười. “Có thể.Có lẽ tôi nên nghiêm khắc hơn với em.” Tôi tìm kiếm gương mặt cô. “Đó có phải là điều xấu khi tôi đét mông em vào lần đầu tiên?”
“Không,không hẳn.” Cô ấy nói. Má hơi ửng đỏ.
“Nó nhiều hơn thế?”Tôi hỏi, đẩy cô ra xa hơn chút.
“Em cho rằng, cảm thấy thoả mãn khi ta không được phép nghĩ đến.”
“Tôi cũng nhớ cảm giác giống vậy. Mất một lúc để suy nghĩ về nó.”
Chúng tôi cuối cùng cũng có một cuộc thảo luận. “Em luôn có thể nói ra từ khoá an toàn, Anastasia.Đừng quên điều đó. Và,miễn là em làm theo các qui tắc, những thứ in sâu trong lòng tôi để kiểm soát và giữ cho em được an toàn, và có thể sau đó chúng ta có thể tìm ra con đường phía trước.”
“Tại sao anh cần phải kiểm soát em?”
“Vì nó đáp ứng được một nhu cầu trong tôi mà tôi đã không được có trong những năm hình thành của tôi.”
“Vậy,nó là một hình thức trị liệu?”
“Tôi không nghĩ về nó như vậy, nhưng đúng vậy, tôi cho là vậy.”
Cô ấy gật đầu. “Nhưng, điều ở đây là – trong một khoảnh khắc anh nói “Không được thách thức tôi”, tiếp theo anh lại nói anh muốn được thử thách. Nó là một con đường rất ngắn để đi đến thành công.”
“Tôi có thể thấy điều đó.Nhưng trông em có vẻ làm rất tốt.”
“Nhưng các chi phí cá nhân gì? Em bị kẹt vào những nút thắt ở đây.”
“Tôi và em bị trói vào những nút thắt.”
“Đó không phải là ý của em!”Cô ấy đưa tay qua làn nước,làm ướt người tôi.
“Có phải em vừa tạt nước tôi không?”
“Đúng vậy” Cô ấy nói.
“Ồ, cô Steele.” Tôi quấn cánh tay quanh eo cô ấy và kéo cô mạnh cô vào lòng mình,dốc nước vào sàn nhà lần nữa. “Tôi nghĩ giờ chúng ta đã nói chuyện đủ rồi.”
Tôi giữ đầu cô ấy giứa hai tay và hôn,lưỡi của tôi trêu chọc tách rời môi cô ấy ra,sau đó đi sâu vào trong miệng,thống trị cô ấy. Cô nàng chải các ngón tay của mình qua tóc tôi,đáp lại nụ hôn của tôi, đưa lưỡi của mình quanh lưỡi tôi. Chếch đầu cô bằng một tay, chuyển thân người cô vì thế cô ở giữa dạng chân tôi ra.
Tôi lùi trở lại để thở. Đôi mắt cô ấy sẫm lại đầy nhục dục, ham muốn của cô ấy quá rõ để thấy. Tôi kéo cổ tay cô ấy ra sau lưng và nắm chúng lại bằng một tay. “Tôi sẽ có em ngay bây giờ.” Tôi tuyên bố rồi nâng cô ấy lên khi “cậu bé” của tôi cương cứng đang sẵn sàng ở phía dưới cô. “Sẵng sàng chưa?”
“Vâng”, cô ấy thở,và từ từ hạ thân xuống nằm lên tôi,nhìn thấy biểu hiện của cô ấy như thể tôi lấp đầy cô ấy. Rên lên và rồi cô từ từ nhắm mắt lại,đẩy ngực của mình đến kề mặt tôi.
Ôi, chúa Jesus ngọt ngào.
Tôi gồng hông mình,nhấc cô ấy lên,đâm sâu hơn nữa vào bên trong của cô ấy, và nghiêng về phía trước,vì vậy trán chúng tôi chạm nhau.
Cô ấy cũng cảm thấy tuyệt.
“Làm ơn,thả tay em ra.” Cô ấy thì thầm
Tôi mở mắt ra và thấy miệng cô ấy mở khi cô cố hít không khí vào phổi của mình.
“Đừng chạm vào tôi.” Tôi khẩn cầu, và thả tay cô ấy ra ôm chặt hông cô ấy.Cô ấy nắm chặt cạnh bồn tắm và từ từ chiếm lấy tôi.Lên.Xuống.Oh,thật chậm rãi.Cô ấy mở mắt ra để tìm kiếm mắt tôi trên gương mặt cô ấy. Ngắm nhìn cô ấy. Cưỡi tôi. Cúi xuống, cô hôn tôi, lưỡi cô xâm nhập vào miệng tôi. Tôi nhắm mắt lại, vui mừng trong khoái cảm.
Đúng rồi,Ana.
Những ngón tay của cô ở trong tóc tôi, giật mạnh và kéo khi cô hôn tôi, cái lưỡi ẩm ướt của cô ấy quấn lấy lưỡi tôi khi cô chuyển động.Tôi giữ hông cô ấy và bắt đầu nhấc cô ấy lên cao hơn và nhanh hơn, mơ hồ thấy rằng nước đã tràn ra khỏi bồn tắm.
Nhưng tôi không quan tâm. Tôi muốn cô ấy. Như thế này.
Người phụ nữ xinh đẹp này đang rên trong miệng tôi.
Lên. Xuống. Lên. Xuống. Lặp đi lặp lại.
Dâng hiến cô ấy cho tôi. Chiếm lấy tôi.
“Ah”Sự thoả mãn bắt gặp trong cổ họng cô ấy.
“Đúng rồi, cưng ạ.” Tôi thì thầm,khi cô tăng tốc quanh tôi, sau đó lên khi cô ấy bùng nổ trong cực khoái.
Tôi quấn tay quanh cô, ôm cô, ôm cô thật chặt khi tôi mất kiểm soát và đi vào trong cô. “Ana,cưng ạ.” Tôi rên,và bây giờ tôi không bao giờ muốn để cô đi.
Cô ấy hôn lên tai tôi.
“Đó là – “ cô ấy thở.
“Ừ” Giữ vai cô ấy,tôi thúc cô ấy trở về sau để tôi có thể nhìn cô.Cô ấy trong có vẻ buồn ngủ và đã thoả mãn,và tôi hình dung mình cũng vậy. “Cảm ơn em” tôi thì thầm.
Cô ấy trông có vẻ bối rối.
“Vì đã không chạm vào tôi.” Tôi nói rõ
Khuôn mặt cô ấy dịu xuống và cô giơ tay lên.Tôi căng thẳng. Nhưng cô lắc đầu rồi vẽ lên đôi môi của tôi bằng ngón tay mình.
“Anh nói nó là một giới hạn cứng. Em hiểu” Và cô ấy nghiêng người về trước và hôn tôi,một cảm giác xa lạ trên bề mặt, phồng lên trong ngực tôi, không rõ tên và nguy hiểm.
“Hãy để em ngủ nào.Trừ khi em phải về nhà?” Tôi lo lắng trước nơi cảm xúc của mình đang diễn ra.
“Không, em không cần phải đi”
“Tốt. Hãy ở lại.”
Tôi để cô đứng lên và trèo ra khỏi bồn tắm để lấy khăn cho cả hai,và bỏ qua cảm xúc đáng lo ngại của tôi.
Tôi quấn cô vào một chiếc khăn, quấn một cái quanh eo mình, và thả một cái nữa xuống nền nhà trong một sự cố gắng vô ích để làm sạch nước đổ trên sàn.Ana đi lang thang đến bồn rửa tay khi tôi xả nước trong bồn tắm.
Ừm. Nó là một buổi tối thú vị.
Và cô ấy đã đúng. Nó tốt khi chúng tôi nói chuyện, mặc dù tôi không chắc rằng chúng tôi có đã giải quyết bất cứ việc gì.
Cô ấy đang đánh răng bằng bàn chải của tôi khi tôi đi qua phòng tắm vào phòng ngủ.Nó làm tôi mỉm cười. Tôi nhấc điện thoại lên và thấy mình đã bỏ lỡ vài cuộc gọi từ Taylor.
Tôi nhắn tin cho anh ấy.
‘Mọi thứ ổn chứ?
Tôi sẽ rời khỏi để đi tàu lượn vào 6 giờ sáng.’
Anh ấy lập tức trả lời.
‘Đó là lí do tôi gọi cho ngài.
Thời tiết trông rất tốt.
Gặp ngài ở đó.
Chúc ngủ ngon,thưa ngài.’
Tôi đang làm quý cô Steele bay bổng. Niềm vui của tôi như bong bóng bay lên cao thành một nụ cười rộng mở khi cô ấy bước ra từ phòng tắm, người được quấn bằng một cái khăn.
“Em cần ví của mình.” Cô ấy nói,trong có vẻ ngượng ngùng.
“Tôi nghĩ em đã để nó trong phòng khách.”
Cô ấy chạy đi vội để lấy nó và tôi đi đánh răng, biết rằng bàn chải của mình vừa ở trong miệng cô ấy.
Trong phòng ngủ,tôi gở bò khăn xuống, kéo lại tấm ga, và nằm xuống, chờ đợi Ana. Cô ấy chạy vào phòng tấm lần nữa và đóng cửa.
Một lát sau,cô ấy quay lại. Tháo khăn xuống và đên nằm bên cạnh tôi,trần truồng trừ một nụ cười có chút e thẹn. Chúng tôi nằm trên giường đối diện với nhau,ôm gối của chúng tôi. “Em có muốn ngủ không?” Tôi hỏi.Tôi biết chúng tôi phải dậy sớm,và giờ gần 11 giờ rồi.
“Không” Cô ấy nói,đôi mắt trong veo.
“Em muốn làm gì nào?” Làm tình thêm nữa?
“Nói chuyện”
Nói nhiều hơn nữa. Chúa ơi.Tôi mỉm cười,bỏ cuộc “Về cái gì?”
“Một vài thứ”
“Thứ gì?”
“Anh”
“Tôi thì sao?”
“Bộ phim yêu thích của anh là gì?”
Tôi thích những câu hỏi nhanh. “Today, It’s The Piano.”
Cô tươi cười quay lại nhìn tôi. “Tất nhiên rồi. Em ngớ ngẩn quá. Như là một khía cạnh buồn, thú vị, không còn nghi ngờ gì là anh có thể chơi. Quá nhiều thành tựu,thưa ngài Grey.”
“Và thành tựu lớn nhất của tôi là cô, cô Steele ạ.”
Nụ cười cô ấy mở rộng. “Vì vậy,tôi là người thứ mười bảy.”
“Mười bảy?”
“Số phụ nữ anh đã,ừm…giao cấu với.”
Ôi,khỉ thật. “Không phải vậy.”
Nụ cười của cô ấy biến mất. “Anh nói là mười lăm người.”
“Tôi đã đề cập đến số lượng phụ nữ trong phòng giải trí của tôi.Tôi nghĩ đó là những gì em muốn biết. Em đã không hỏi tôi có bao nhiêu người phụ nữ tôi giao cấu.”
“Oh” Mắt cô ấy mở to. “Kiểu quan hệ Vani?” cô ấy hỏi.
“Không. Em là kiểu vani duy nhất trong cuộc chinh phục của tôi.” Và vì một số lí do kì lạ nào đó,tôi cảm thấy hài lòng một cách điên cuồng với bản thân mình. “Tôi không thể cho em một con số,tôi không hề đặt cộc trên cột giường hay bất cứ thứ gì.”
“Những gì chúng ta đang nói- hàng chục,hàng trăm….hàng nghìn?”
“Hàng chục.Chúng tôi chỉ ở mức hàng chục,vì lợi ích đáng thương.” Tôi giả vờ phẫn nộ.
“Tất cả những người phục tùng?”
“Đúng vậy.”
“Hãy thôi toe toét với em đi.” Cô ấy ngạo mạn nói,cố gắng và thất bại trong việc kiếm chế bản thân.
“Tôi không thể. Em thật khôi hài.” Và tôi cảm thấy một chút ánh sáng trên đầu khi chúng tôi chụm vào nhau.
“Khôi hài đặc biệt hay buồn cười ha-ha?”
“Một chút cái này, một chút cái kia,tôi nghĩ thế.”
“Đó là thứ táo bạo chết tiệt đến từ anh.” Cô ấy nói
Tôi hôn lên chóp mũi cô ấy để chuẩn bị cho cô ấy.”Điều này sẽ khiến em sốc,Anastasia. Sẵn sàng chưa?”
Mắt cô ấy mở rộng vào háo hức,đầy niềm hân hoan.
Nói với cô ấy đi.
“Tất cả người phục tùng đều được đào tạo,khi tôi được đào tạo.Có những nơi trong hoặc xung quanh thành phố Seattle mà nơi đó có thể đến và luyện tập. Học để làm những gì tôi làm.”
“Ồ” cô ấy thốt lên.
“Đúng, tôi đã trả tiền cho quan hệ tình dục, Anastasia.”
“Điều đó chẳng có gì đáng tự hào”cô ấy mắng tôi. “Và anh đã đúng, em đã rất sốc, và trái lại thì em không thể làm anh sốc.”
“Em đã mặc quần lót của tôi.”
“Điều đó làm anh sốc?”
“Đúng, em đã không mặc quần khi đến gặp ba mẹ tôi.”
Niềm vui của cô ấy được phục hồi “Anh đã sốc vì điều đó?”
“Đúng vậy”
“Xem ra em chỉ có thể gây sốc cho anh trong phương diện đồ lót.”
“Em nói với tôi rằng em là một trinh nữ. Đó là cú sốc lớn nhất mà tôi từng có.”
“Đúng,mặt anh như một bức hình,một khoảnh khắc Kodak.” Cô cười khúc khích và gương mặt của cô sáng lên.
“Em để tôi làm tình trên người em bằng một cây roi.” Tôi cười toe toét như một con mèo Cheshire chết tiệt. Từ khi nào tôi bắt đầu khoả thân bên cạnh một người phụ nữ mà chỉ nói chuyện?
“Điều đó làm anh sốc?”
“Ừ”
“Ừm. Có lẽ em nên để anh làm điều đó lần nữa.”
“Ồ, tôi cũng hy vọng vậy,quý cô Steele ạ. Cuối tuần này?”
“Okay” cô ấy nói
“Okay?”
“Đúng.Em sẽ tới căn phòng đỏ của đau đớn một lần nữa.”
“Em đã nói ra tên tôi.”
“Điều đó làm anh sốc?”
“Thực tế thì tôi thích nó gây sốc cho tôi.”
“Christian” cô thì thầm, và âm thanh của tên tôi từ miệng cô ấy lan truyền sự ấm áp xuyên qua cơ thể tôi.
Ana.
“Tôi muốn làm một việc gì đó vào ngày mai.”
“Làm gì?”
“Một bất ngờ. Dành cho em.”
Cô ấy ngáp.
Đủ rồi.Cô ấy mệt rồi.
“Tôi làm em chán hả, quý cô Steele?”
“Không bao giờ”cô ấy thú nhận. Tôi nghiêng qua và trao cho cô ấy một nụ hôn nhanh.
“Ngủ đi” Tôi ra lệnh,và tắt đèn cạnh phòng ngủ.
Một lát sau,tôi nghe được cả tiếng cô ấy thở,cô ấy chìm vào giấc ngủ thật nhanh.Tôi kéo tấm chăn lên người cô ấy,cuộn vào lưng tôi, và nhìn chằm chằm lên cây quạt trần đang quay ù ù.
Ừm, nói chuyện cũng không phải là việc quá xấu.
Ngay hôm nay đã hoàn thành sau tất cả mọi thứ.
Cảm ơn Elena…
Và với một nụ cười thoả mãn,tôi nhắm mắt lại.
Share this:
Press ThisTwitterFacebook25Google
Related
Thứ sáu, ngày 20 tháng 5 năm 2011 Lần đầu tiên trong năm ngày, tôi có một giấc ngủ đúng nghĩa. Có lẽ tôi đã làm đúng, là gởi cho Ana bộ sách đó. Tôi nhìn thấy tên khốn đang cạo râu trong gương, hắn nhìn tôi bằng cặp mắt…
In "GREY"
Thứ tư, ngày 25 tháng 5 năm 2011 Tôi gọi một ly Sancerre, dựa mình vào quầy bar. Tôi đã chờ đợi giây phút này cả ngày và không thể ngừng việc liếc nhìn đồng hồ của mình. Có cảm giác như buổi hẹn đầu tiên vậy, và theo một…
In "GREY"
Thứ hai, ngày 23 tháng 5 năm 2011 Đã quá một giờ sáng khi tôi mới bắt đầu leo lên giường. Chẳng hiểu sao tôi không ngủ được, cứ nhìn chằm chằm vào trần nhà. Tôi khá mệt, nhưng lại cảm thấy rất thư giãn và …hào hứng, mong đợi…
In "GREY"
Posted in GREY
Post navigation←
2 thoughts on “
moonyvuong says:
August 15, 2015 at 2:24 pm
Đầu tiên, cám ơn các bạn trong sub team đã bỏ cong sức dịch bộ Grey này:)
Sau đây là nhận xét cá nhan của minh, hy vọng k làm các bạn thấy khó chịu.
1. Nên có 1 editor duy nhất chỉnh sửa toàn bộ các chương truyện để liền mạch cách xưng hô và thống nhất về cách dùng từ.
2. Chú ý xưng ho của nhan vật. Hơi bị lộn xộn.
Christian -Anna: anh-em /ngài-em tuy vào ngữ cảnh truyện
Christian – Elena -Christian: tôi -cô / tôi -cậu ( Elena lớn tuổi hơn nhiều, xưng toi-anh có vẻ k hợp lý)
Christian- Mía: anh-em toàn bộ (đừng dùng “bạn” nhé)
3. Có 1 số dịch cau bị sai ngữ cảnh -> sai nghĩa
Anna: em sẽ được nhận gì nếu thực hiện đc hết những việc này
Christian: anh
Tôi scan hợp đồng thuê (scan: đọc lướt nhanh) -> tôi đọc lướt qua/ lướt sơ qua hợp đồng thuê.
4. Chú ý lỗi chính tả và typing.
Trí nhớ ko tốt lắm, nén ko thể dẫn chứng ra hết cho các bạn đc, Thoòng cảm.