Chủ nhật, ngày 15 tháng 5 năm 2011
Lời nói của Moby thoáng qua tai tôi khi chạy từ hướng tây nam đường Salmon tới sông Willamette. Đã 6:30 sáng và tôi cố không nghĩ bất cứ điều gì. Đêm qua tôi đã mơ thấy em ấy. Đôi mắt xanh, giọng nói thì thầm... những câu nói kết thúc bằng “ngài” khi cô quỳ xuống trước tôi. Từ khi gặp cô ấy, những giấc mơ của tôi đã thay đổi. Tôi tự hỏi bác sĩ Flynn sẽ chữa trị tôi bằng cách nào đây. Cái suy nghĩ ấy làm tôi rối bời, nên tôi lờ nó đi và chạy tiếp băng qua ngân hàng Willamette. Những tia nắng bắt đầu rọi xuống, mang cho tôi một cảm giác hi vọng.
HAI GIỜ SAU KHI chạy trở về khách sạn, tôi băng ngang qua quán cà phê. Tôi có thể dẫn cô ấy đến đây.
Như một cuộc hẹn hò không?
Không. Không hẹn hò. Tôi bật cười với cái suy nghĩ điên khùng này. Chỉ là một cuộc trò chuyện – một cuộc phỏng vấn ngắn thôi mà. Tôi có thể tìm hiểu thêm chút ít về cô gái bí ẩn này nếu cô ta thu hút tôi hoặc là tôi đang làm chuyện tào lao. Bước vào thang máy một mình. Kết thúc buổi chạy trong bộ quần áo khách sạn, tôi rất nghiêm túc và bình tĩnh khi lái xe đến Portland lần đầu tiên. Nó không phải là cảm giác phải chịu đựng. Ngồi xuống thưởng thức buổi sáng trước khi chuẩn bị đi tắm.
CÓ TIẾNG CÓ CỬA. Tôi ra mở và Taylor đang đước trước ngưỡng cửa.
“Chào buổi sáng, ngài Grey.”
“Chào, họ đã sẵn sàng chưa?”
“Rồi thưa ngài. Mọi thứ đã xong ở phòng 601.”
“Tôi sẽ xuống ngay.” Đóng cửa lại, tôi đóng thùng chiếc áo vào trong quần xám. Tóc tôi hơi ướt, nhưng chả nhằm nhò. Tôi liếc mắt nhìn vào gương rồi ra ngoài theo Taylor đến thang máy.
Phòng 601 chật kín người, ánh sáng và cả máy chụp hình nữa, nhưng tôi liếc mắt tìm cô ấy. Kia rồi, cô ấy đang đứng góc kia kìa. Mái tóc hơi bù xù: gợi tình, mái tóc ỏng ả xả xuống tới bầu ngực. Cô ấy mặc chiếc quần jean ôm, cùng với tay áo khoát ngắn màu navy cùng chiếc áo sơ mi trắng. Mấy cái kiểu quần áo đó là thời trang của cô ấy sao? Trông có vẻ khá thuận lợi trong di chuyển, nó làm tôn lên đôi chân thon gọn ấy. Đôi mắt kia, khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy an lòng.
“Cô Steele, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.” Cô ấy bắt lấy tay tôi và trong phút chốc, tôi muốn chiễm hữu và hôn lên từng ngóc ngách.
Mày đừng có điên chứ, Grey.
Cô ấy giơ đôi tay ngọt lịm ra rồi vẫy về hướng có cô bạn đang đứng gần đó, đang đợi dự hiện diện của tôi.
“Ngài Grey, đây là Katherine Kavanagh,” cô nói. Bất đắc dĩ, tôi liếc qua nhìn quý cô đeo bám Kavanagh. Cô ta cao, rất ấn tượng, và ăn mặc rất bắt mắt, giống như cha cô ta vậy, nhưng cô ta lại sở hữu đôi mắt của mẹ. Và tôi thầm cảm ơn cô ta đã mang cô Steele bé bỏng này đến cho tôi. Cái suy nghĩ làm tôi có cái nhìn thân thiện đến cô ta.
“Quý cô đeo bám Kavanagh. Cô thế nào? Tôi hi vọng cô thấy khá hơn? Anastasia nói cô tuần trước không được khoẻ.”
“Tôi khoẻ, cám ơn ngài, ngài Grey.”
Cô ấy rất cứng rắn, cái bắt tay cũng dứt khoác, và tôi hơi nghi vấn cô ấy đã bao giờ đối mắt với thử thách trong cuộc sống sung túc của cô ấy không. Tôi tự hỏi sao hai người phụ nữ này lại có thể làm bạn với nhau được nhỉ. Họ chẳng có điểm gì chung cả.
“Cảm ơn vì đã giành thời gian quý báu của ngài cho buổi chụp hình này,” Katherine nói.
“Tôi rất vinh dự,” Tôi nói, và liếc nhìn Anastasia đang đỏ ửng mặt lên.
Hình như chỉ có tôi mới làm cô ấy đỏ mặt thì phải? Cái suy nghĩ ấy làm tôi quả hài lòng.
“Đây là Jose Rodriguez, thợ chụp ảnh của chúng tôi,” Anastasia nói, và khuôn mặt cô ấy bừng sáng khi giới thiệu cậu ta.
Khỉ thật, bạn trai của cô ấy à?
Rodriguez cười tươi còn Ana thì cười thật ngọt ngào.
Họ đang tán tỉnh nhau đấy à?
“Ngài Grey.” Rodriguez cho tôi một cái nhìn lãnh đạm khi chúng tôi bắt tay nhau. Đó là lời cảnh báo. Hắn ta cảnh báo tôi tránh xa ra kìa. Rõ là hắn thích cô nàng ấy lắm. Rất thích luôn ấy chứ.
Chà, trò chơi bắt đầu đây, nhóc con.
“Ngài Rodriguez, điều gì khiến ngài thích ở tôi?” Giọng tôi như đang thách thức, và hắn nghe đấy chứ, nhưng Katherine cắt ngang và quẫy tôi về phía ghế. À, cô ấy thích chỉ huy. Cái suy nghĩ làm tôi tức cười khi đang ngồi xuống. Một gã trai trẻ khác cũng có mặt để hợp tác cùng Rodriguez, bật đèn lên, và trong phút chốc nó làm chói mắt tôi.
Chết tiệt!
Trong ánh đèn mập mờ, tôi nhìn quanh để tìm quý cô Steele bé bỏng. Cô ấy đang đứng phía sau căn phòng, quan sát tiến trình. Cô ấy lúc nào cũng không mắc cỡ đúng không nhỉ? Chắc vậy mà cô ấy với Katherine mới làm bạn với nhau được; cô thích được đứng sau để Katherine làm trung tâm của sân khấu.
Hmm... người phục tùng bẩm sinh là đây.
Tay thợ chụp ảnh này cũng khá chuyên nghiệp và rất miệt mài trong công việc đấy. Tôi nhìn chăm chú quý cô Steele khi cô ấy nhìn hai chúng tôi. Hai đôi mắt nhìn nhau, trông cô ấy thật chân thành và trong sáng, và trong phút chốc, tôi quyết định lập tiếp kế hoạch. Nhưng cô ấy chợt cắn môi và nó làm tôi cảm thấy bị nghẹt thở.
Thôi ngay đi, Anatasia. Tôi sẽ không nhìn cô ấy nữa, và hình như cô ấy nghe được tôi nói, quay mặt đi chỗ khác.
Ngoan lắm.
Katherine mời tôi đứng lên khi Rodriguez tiếp tục nhấp máy. Và xong rồi, cơ hội đã đến.
“Cám ơn ngài một lần nữa, ngài Grey.” Katherine đưa tay ra và bắt lấy tay tôi, sau đó là tay chụp ảnh, người mà âm thầm chống đối tôi. Sự phản đối của anh ta làm tôi bật cười.
Ôi trời... mi im rồi đúng không.
“Tôi chờ được đọc bài báo của cô, cô Kavanagh,” tôi nói và khẽ gật đầu. Ana là người tôi muốn nói chuyện cơ. “Đi cùng tôi nhé, cô Steele?” tôi hỏi, và hướng tay ra cảnh cửa.
“Chắc chắn rồi,” cô ấy trả lời đầy ngạc nhiên.
Cơ hội tốt đấy, Grey.
Tôi lẩm nhẩm và dẫn đường cô ấy ra ngoài, chỉ muốn tách cái khoảng cách giữa cô ấy với Rodriguez xa ra. Cô ấy đứng ngoài với mái tóc bàu nhàu cùng những ngón tay ngọ nguậy ở hành lang, khi Taylor theo tôi ra ngoài.
“Tôi sẽ gọi anh sau, Taylor.” Tôi nói, khi anh ta dường như ngoài tầm nghe. Tôi hỏi Ana liệu cô ấy có muốn uống coffee cùng tôi, hơi thở tôi nghẹt lại chờ câu trả lời.
Cô ấy chớp mắt. “Tôi phải đưa mọi người về nhà,” cô ấy nói mất cả giọng.
“Taylor” toi gọi ah ta, làm cô ấy giật bắn người. Tôi nên để cô ấy cảm thấy hồi hộp nhưng cũng chẳng biết là tốt hay xấu nữa. Và cô ấy lúc nào cũng bồn chồn. Nghĩ mọi cách. Tôi có thể làm cô ấy hết bồn chồn là lơ đi.
“Họ ở trường đại học sao cô Steele?” Cô ấy gật đầu, và tôi nhờ Taylor đưa họ về.
“Rồi nào, cô sẽ đi uống coffee với tôi chứ?”
“Um-ngài Grey,er- thật ra... “ chợt dừng lại.
Quỷ thật. Là không sao. Tôi sẽ chết mất. Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt ấy. “Thật ra, Taylor không cần đưa họ về. Tôi sẽ đổi xe với Kate, nếu ngài cho tôi chút xíu thời gian.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm và cười toét miệng.
Tôi sẽ hẹn hò đấy!
Mở cửa, tôi dẫn cô ấy vào trong khi Taylor cố che giấu cái nhìn đầy khó hiểu.
“Anh có thể lấy áo khoác cho tôi không, Taylor?”
“Chắc chắn rồi, ngài Grey.”
Anh ta quay đi, với đôi môi đang mím chặt. Tôi nhìn anh ta chắm chú khi anh ta vào trong thang máy, còn tôi giờ đây thì đứng dựa vào tường và chờ cô Steele.
Tôi sẽ nói cái quái gì với cô ấy đây?
“Em có muốn làm người phục tùng của tôi không?”
Không. Bình tĩnh lại đi. Grey. Từng bước từng bước một thôi.
Vài phút sau Taylor trở lại với chiếc áo khoác của tôi.
“Đây là những gì ngài cần, đúng không?”
“Đúng. Cám ơn.”
Anh ta đưa cho tôi rồi để tôi đứng trong hành lang như một thằng ngốc.
Khi nào thì Anatasia mới xong đây? Tôi nhìn đồng hồ. Lẽ ra vụ bàn bạc đổi xe với Katherine phải xong rồi chứ. Hay là cô ấy nói chuyện với Rodriguez, giải thích rằng cô ây chỉ đi uống coffee để cám ơn tôi và sẽ đăng một tiêu đề hay về tôi. Cái suy nghĩ thật đáng ghét. Chắc có lẽ cô ấy còn hôn tạm biệt hắn nữa.
Chết tiệt thật.
Lát sau cô ấy cuất hiện, và tôi mừng làm sao. Trông cô ấy không giống như vừa mới hôn.
“Đi thôi,” cô ấy tự tin nói. “Đi uống coffee nào.” Nhưng đôi má ấy đỏ ửng đang cô che đậy bằng sự tự tin kia.
“Đi sau cô nhé, cô Steele.” Tôi che đậy nỗi thích thú khi cô ta vấp té phía trước tôi. Đỡ lấy cô ấy, tính tò mò tôi cũng nổi lên về mối quan hệ với cô ấy với Katherine, đặc biệt là tính hợp rơ của họ. Tôi hỏi hai người quen nhau khi nào.
“Từ khi chúng tôi là sinh viên năm nhất. Cô ấy là người bạn rất tốt.” Giọng cô ấy thật ấm áp. Rõ là Ana rất hết lòng cho mối quan hệ này. Cô ấy lái xe cả một đoạn đường dài đến Seattle để phỏng vấn tôi chỉ về Katherine bị ốm, và tôi hi vọng cô Kavanagh đối xử với cô ấy chân thành và tôn trọng.
Tôi bấm nút trước cửa thang máy và nó lập tức mở ra.Một đôi tình nhân đang ôm nhau trong đó, xấu hổ khi bị chúng tôi nhìn. Không đếm xỉa đến họ, chúng tôi bước vào thang máy, toi bắt gặp nụ cười tinh quái của Anatasia.
Khi thang máy xuống tầng đầu tiên, Bầu không khí bên trong này thật ngượng ngùng. Tôi không biết xuất phát từ đôi tình nhân kia hay từ tôi nữa.
Đúng. Tôi cần cô ấy. Liệu cô ấy sẽ chấp nhận tôi chứ?
Tôi nhẹ cả lòng khi cửa thang máy lại mở ra và rồi tôi nắm lấy tay cô ấy, nó khá lạnh và hơi ẩm hơn tôi nghĩ. Có lẽ tôi không có ảnh hưởng đến cô ấy nhiều như tôi. Cái suy nghĩ này thật là đau lòng.
Trong lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của đôi tình nhân kia.
“Chuyện gì trong thang máy vậy?” Tôi lẩm bẩm. Và tôi cũng phải công nhận là điều ấy ít nhiều gì cũng thú vị ấy chứ. Cô Steele nhìn khá trong sáng, nhưng đôi kia vậy và khi chúng tôi lướt qua những con phố, tôi nhẩm lại từng kế hoạch của tôi lần nữa.
Cô ấy quá trẻ. Cô ấy cũng chẳng có kinh nghiệm nào, nhưng chết tiệt thật, tôi thích cái cảm giác nắm tay cô ấy.
Vào quán coffee, tôi chỉ cô ấy ngồi xuống chiếc bàn và hỏi liệu cô ấy muốn uống gì. Nói cà lăm luôn rồi: Trà English Breakfast – nước nóng – nhưng đừng bỏ túi trà vào trong. Khá mới mẻ đấy.
“Cô không uống coffee à?”
“Tôi không thích coffee.”
“Vậy thì trà túi lọc. Đường chứ?”
“Không cám ơn,” cô ấy nói, rồi ngó xuống những ngón tay.
“Cô còn muốn ăn gì không?”
“Không. Cám ơn.” Cô ấy lắc đầu và vén một bến tóc lên tai. Màu nâu hạt dẻ ấy thật đẹp.
Tôi phải đứng chờ xếp hàng trong khi hai cô hai người phụ nữ đoan trang đang đứng sau bàn tính tiền và đùa vợt nhảm nhí với mọi khách hàng của họ. Phiền thật đấy và tôi luôn để mắt đến báu vật của tôi: Anastasia.
“Này, anh đẹp trai, em giúp gì được cho anh?” người phụ nữ già hỏi tôi với cái chớp mắt. Khuôn mặt cũng đẹp và dễ thương.
“Cho tôi cốc coffee cùng sữa nóng. Một tách trà English Breakfast, túi trà không được nhúng vào trong, một chiếc bánh nhỏ blueberry.”
Anastasia cũng có thể suy nghĩ lại và muốn ăn thì sao.
“Anh đến Portland chơi à?”
“Ừ.”
“Vào cuối tuần?”
“Ừ.”
“Thời tiết hôm nay khá tốt đấy.”
“Ừ.”
“Tôi hi vọng anh có thể hưởng thụ cái ánh nắng mặt trời này.”
Làm ơn im đi và nhanh lên giùm cái.
“Ừ.” Tôi nghiến chặt răng ròi quay qua nhìn Ana, cô ấy nhìn phắt qua chỗ khác.
Cô ấy đang ngó tôi à. Cô ấy đang nhìn tôi đúng không?
Ôi bong bóng hi vọng đang căng phồng trong tôi.
“Của cưng đây.”. Cô gái nháy mắt với tôi rồi đặt đồ uống lên khay. “Tính tiền ở quầy trước nhé, anh, và chúc anh một ngày vui vẻ.”
Tôi cố gắng không đong đửa với ả này. “Cám ơn.”
Anastasia đang ngắm nhìn ngón tay mình, có trời mới biết cô ấy đang nghĩ gì.
Nghĩ về tôi chăng?
“Đang suy nghĩ gì à?” Tôi hỏi.
Cô ấy nhảy dựng lên và đỏ mặt khi tôi đặt tách trà và ly coffee xuống bàn. Cô ấy ngồi yên và có chút xấu hổ. Sao vậy? Cô ấy không muốn ở đây à?
“Cô đang nghĩ gì thế?” Tôi hỏi lần nữa, còn cô ấy thì ngồi nhúng trà.
“Đây là loại trà tôi thích.” cô đáp, và tôi nhớ lại những thông tin rằng trà English Breakfast là loại cô ấy hay uống. Tôi nhìn cô ấy nhúng trà vào tách. Thật tỉ mỉ và gọn gàng. Ngay lập tức, cô vớt vớt nó ra để lên dĩa nhỏ. Môi tôi mím chặt lại. Khi cô ấy nói cô thích những loại trà nhẹ và hơi sẫm màu, trong phút chốt tôi nghĩ cô ấy muốn nói mẫu đàn ông lý tưởng của cô ấy.
Hiễu kỹ chút đi Grey. Cô ta chỉ nói về trà thôi mà.
Màn dạo đầu vậy đủ rồi, bây giờ là lúc những thành quả cần cù của mày Grey. “Anh ta là bạn trai cô à?”
Cô ấy cau mày, rồi nhăn mũi.
“Ai cơ?”
Hưởng ứng tốt đấy.
“Tay thợ chụp hình, Jose Rodriguez.”
Cô ta cười. Với tôi.
Với tôi đấy!
Tôi không biết nó làm cô ấy nhẹ lòng đi hay là cô ấy nghĩ nó tức cười. Tức thật, tôi không thể đoán được. Cô ấy thích tôi hay không? Cô ấy bảo tôi hắn ta chỉ là bạn.
Oh, cưng à, hắn ta muốn đi xa hơn cả tình bạn đấy.
“Tại sao ngài nghĩ anh ấy là bạn trai của tôi?” Cô ấy hỏi.
“Cái cách cô cười với anh ta, và anh ta cười lại cô.” Mày không còn nghĩ câu nào khác nữa hả Grey? Hắn ta tác động đến mày à.
“Anh ấy như người thân của tôi.”, cô ấy đáp.
Được rồi, kiềm cho con thú trong lòng lại, và trong một khoảnh khắc tôi tự hỏi liệu cô ấy có nhận ra rằng cô ấy đẹp đến nhường nào không. Đôi mắt xanh màu blueberry, tôi lại tưởng tượng ra cảnh cô ấy quỳ trước mặt tôi, đúc cho cô ta. Mỗi lần một miếng. Cái suy nghĩ ấy vui thật – và thật thoả mãn. “Cô muốn ăn chút không?” tôi hỏi.
Cô ấy lắc đầu. “Không cám ơn.” Giọng nói có chút lưỡng lự và cô ấy lại nhìn xuống đôi tay nữa. Sao cô ấy lại lo sợ thế nhỉ? Tại vì tôi chăng?
“Và người con trai tôi gặp ngày hôm qua, ở cửa hàng. Anh ta cũng không phải bạn trai cô đúng không?”
“Ừ, Paul chỉ là bạn. Tôi đã nói với ngài hôm qua rồi.” cô ấy lại cau mày và vòng tay lại trong tư thế phòng thủ. Cô ấy có lẽ không thích bị hỏi về những chàng trai. Tôi vẫn còn nhớ cô ấy đã cảm thấy không thoải mái khi tay của thằng ranh con đó chạm lên người cô ấy, khó chịu khi bị đòi hỏi. “Tại sao ngài lại hỏi tôi?” cô hỏi thêm.
“Trông cô có vẻ cảm thấy lo lắng với đàn ông.”
Mắt cô ấy bỗng mở to ra. Chúng thật sự rất đẹp, màu xanh của đại dương ở Cabo, màu xanh thẫm của nước biển. Tôi nên dẫn cô ấy đến đó.
Cái gì? Cái suy nghĩ quái quỷ này ở đâu ra vậy?
“Trông ngài thật sự rất khó gần,” cô ấy nói rồi nhìn xuống, ngắm nhìn những ngón tay lần nữa. Cô ấy có một phần của người phục tùng, phần còn lại cô ấy đúng là... một thử thách.
“Có thể cô thấy tôi rất khó gần.”
Đúng. Cô ấy nên biết thế. Vì chả có ai có gan nói với tôi rằng tôi rất khó gần. Cô ấy rất thành thật nên tôi mới nói với cô ấy thế – nhưng khi cô ấy ngoảnh mặt đi, tôi thật sự không biết cô ấy nghĩ gì. Thật khó chịu. Cô ấy có thích tôi không? Hay cô ấy chỉ chịu đựng buổi phỏng vấn này vì Kavanagh? Thế quái nào đây?
“Cô là cả một huyền bí đấy, cô Steele.”
“Tôi chẳng có gì huyền bí cả.”
“Tôi nghĩ cô rất giỏi kiềm chế bản thân.” Giống như một người phục tùng ngoan vậy. “Trừ những lúc cô đỏ mặt, cô rất hay đỏ mặt. Tôi chỉ mong được hiểu tại sao.” Đấy, nó sẽ kích thích phản ứng của cô ấy. Nhăm nhi miếng bánh muffin blueberry nhỏ vào miệng, tôi chờ cô ấy trả lời.
“Ngài vẫn thường có cái quan sát cá nhân thế sao?”
Đó đâu phải là câu trả lời, đúng không? “Tôi không biết mình đã thế, liệu tôi đã xúc phạm cô không?”
“Không.”
“Tốt.”
“Nhưng ngài rất là trịch thượng.”
“Tôi luôn theo cách của tôi, Anastasia. Trong mọi thứ.”
“Tôi không nghi ngờ về điều đó.” cô ấy lí nhí và muốn hỏi tôi tại sao không hỏi cô ấy liệu cô ấy có thể gọi tên tôi được không.
Gì cơ?
Và tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc cô ấy rời văn phòng tôi và bước vào thang máy – và cái tên tôi được gọi ra từ cái miệng tinh ranh kia. Cô ấy nhìn thấu được tôi sao? Hay cô ấy cố tình chống lại tôi? Tôi bảo cô ấy rằng chưa ai gọi tôi là Christian cả, ngoại trừ gia đình...
Tôi thậm chí còn không biết đó có phải là tên thật của tôi không nữa.
Đừng nghĩ nữa, Grey.
Tôi đổi chỉ đề. Tôi muốn biết nhiều hơn về cô gái này.
“Cô là con một à?”
Cô ấy chớp mắt nhiều lần trước khi trả lời có.
“Kể cho tôi nghe về ba mẹ cô đi.”
Cô ấy đảo mắt và tôi phải chống lại hành động trừng trị cô ta về cái hành động ấy.
“Mẹ tôi sống ở Georgia cùng người chồng mới, Bob. Ba dượng tôi ở Montesano.”
Đương nhiên là tôi biết từ bảng lý lịch của Welch chứ, nhưng tôi muốn được nghe từ chính cô ấy nói. Cô ấy nở nụ cười triều mến khi nói về người cha dượng này.
“Còn cha cô?” Tôi hỏi.
“Ông ấy đã mất khi tôi vừa mới sinh.”
Trong phút chốc, nó làm tôi lạc vào những cơn ác mộng, một cơ thể nằm soài trên mặt đất bẩn. “Tôi xin lỗi,”
“Tôi không nhớ ông ấy,” cô đáp, mang tôi trở về thực tại. Biểu hiện của cô ấy thật rõ ràng, và tôi biết rằng Raymond Steele là một người cha tốt với cô con gái này. Mối quan hệ với mẹ, với khía cạnh khác – đã tác động đến cô ấy.
“Và mẹ cô tái hôn lần nữa?”
Cô ấy cười mỉm “Ngài có thể nói như vậy.”. Nhưng nhìn cô ta cũng đâu phức tạp. Cô ta là một trong những người phụ nữ tôi gặp mà ngồi im lặng như thế. Cũng tốt, nhưng không phải lúc này.
“Cô không tình cờ tiết lộ nhiều điều với tôi quá đấy chứ?”
“Ngài cũng vậy đấy chứ,” cô ấy đánh trống lảng.
Ồ, cô Steele, trò chơi bắt đầu rồi đấy.
Đó thật sự kích thích và nụ cười nửa miệng gợi nhắc cô ấy về điều cô ấy phỏng vấn tôi: “Tôi vẫn còn nhớ vài câu hỏi, rất tò mò đấy.”
Đúng. Em hỏi tôi liệu có phải là dân đồng tính không?” Câu nói của tôi khiến cô nàng điêu đứng, biểu hiện là cô ấy đỏ mặt. Cô ấy lí nhí nói về cô ấy, một vài chi tiết về gia đình mình. Mẹ cô ấy là một người lãng mạn vô cùng. Tôi đoán rằng cuộc hôn nhân thứ tư của bà ấy là một bằng chứng. Anastasia có vậy không? Tôi có thể tự mình hỏi cô ấy. Nếu cô ấy nói có, vậy là xong, tôi coi như vô vọng. Một cảm giác hưởng thụ và không muốn buổi “phỏng vấn” này kết thúc.
Tôi hỏi về cha dượng của cô ấy. Chắc chắn rằng cô ấy rất yêu thương ông ấy, gương mặt của cô ấy sáng ngời khi nói về người cha dượng của mình: Ông ấy là một thợ mộc, ông ấy thích giải bóng đá Ngoại hạng, và câu cá. Và cô ấy thà sống với người cha dượng của mình khi mẹ cô ấy lấy người chồng thứ ba.
Thật thú vị.
Cô ấy so lại vai. “Hãy nói về gia đình của ngài đi.” Cô ấy đề nghị, dừng việc kể về gia đình mình. Tôi không thích nói về gia đình mình, nên tôi nói qua loa:
“Ba tôi là một luật sư, mẹ tôi là một bác sĩ nhi, và họ cùng sống ở Seattle.”
“Anh chị em của ngài thì sao?”
Cô ấy thích như vậy sao? Tôi trả lời nhanh rằng Elliot làm về kiến trúc còn Mia đang học nấu ăn ở Paris. Cô ấy nghe chăm chú.
“Tôi nghe nói Paris rất tuyệt vời.” Cô ấy nói, giọng nhẹ nhàng, đầy mơ mộng.
“Ở đấy rất đẹp, cô đã đến nơi đó bao giờ chưa?”
“Tôi chưa bao giờ đặt chân ra khỏi địa phận nước Mỹ cả.” Giọng cô ấy xịu xuống, tiếc nuối. Tôi có thể đưa em đến nơi đó.
“Cô có muốn đi đến nơi đó không?”
Khi nãy là Cabo, còn bây giờ là Paris? Bình tĩnh lại đi Grey.
“Đến Paris? Tất nhiên rồi, nhưng nước Anh mới là nơi tôi thật sự muốn đến nhất.”
Mặt cô ấy sáng bừng lên niềm yêu thích. Cô Steele thích du ngoạn. Nhưng tại sao lại là nước Anh? Tôi hỏi cô ấy.
“Đó là quê hương của Shakespeare, Austen, chị em Bronte, Thomas Hardy.” Tôi muốn đến nơi mà đã khơi gợi lên trong họ niềm cảm hứng để viết nên những kiệt tác như vậy.”
Rõ ràng đó là tình yêu đầu của thiếu nữ. Sách.
Nói như thế, có nghĩa là tôi phải tranh đấu với Darcy, Rochester và Angel Clare: Những nhân vật lãng mạn khôn tưởng được. Đây là Một minh chứng quyết định.Cô ấy là một người theo chủ nghĩa lãng mạn, như mẹ cô ấy – và mối quan hệ này sẽ chẳng thể tiến triển được. Làm cho mọi việc thêm tệ, cô ấy nhìn đồng hồ. Kết thúc rồi.
“Tôi nên về, tôi còn phải tự học.” Cô ấy nói. Tôi đề nghị đưa cô ấy về bãi đỗ xe. Nhưng tôi có nên không.
“Cảm ơn về tách trà, ngài Grey.” Cô ấy nói.
“Không có gì, Anastasia, đó là vinh hạnh của tôi.” Khi tôi nói, tôi nhận ra 20 phút vừa rồi thật là đáng giá. Nở nụ cười, tôi chìa tay cho cô ấy. “Cùng đi” Tôi nói.
Cô ấy cầm tay tôi, quay về lối khách sạn. Cảm giác đôi tay ấy trong bàn tay tôi thật khó phai, nhẹ nhàng, thoải mái.
“Cô luôn mặc jeans à?” Tôi hỏi.
“Thông thường là vậy.” Chẳng giống với bản chất lãng mạn của cô ấy: Một người theo chủ nghĩa lãng mạn luôn mặc jeans… Tôi thích người phụ nữ của mình mặc váy.
“Ngài có bạn gái không?” Cô ấy chợt hỏi, tôi phải thôi ngay lại, cô ấy yêu lãng mạn nhưng đó không phải là thứ tôi có.
“Không, Anastasia, tôi không chơi trò bạn gái.”
Khẽ chau mày, cô ấy quay đi và bước xuống đường.
“Chết tiệt, Ana!” TÔi hét, níu cô ấy về phía mình, kéo cô ấy tránh va khỏi tên đần đi xe đạp ngược chiều. Sau sự bất ngờ, cô ấy ở trong vòng tay tôi, siết chặt cánh tay tôi, ngước đôi mắt nhìn tôi.
Đôi mắt vẫn còn chưa thoát khỏi hoảng sợ, và lần đầu tiên tôi nhận ra vòng tròn màu tối bao quanh đôi mắt của cô, nó rất đẹp, ở khoảng cách này nó càng đẹp hơn. đồng tử của cô nàng giãn ra và tôi biết tôi có thể rơi vào cái nhìn đó và lạc mãi trong mê trận, không bao giờ quay lại. Cô ấy hít một hơi thật sâu.
“Cô không sao chứ? ” Giọng của tôi nghe thật xa lạ và cô ấy đang chạm và người tôi, tôi không quan tâm đến điều đó. Ngón tay tôi vân mê đôi má của cô ấy, Làn da mềm mịn. Hơi thở tôi như tắc nghẽn nơi cuống họng, khi tôi lia ngón tay đến làn môi dưới của cô ấy. Cô ấy ngã vào lòng tôi, và tôi có thể cảm nhận cơ thể ấm nóng của cô qua lớp áo sơ mi. Hương thơm dịu nhẹ của cô ấy như quả táo chín. Nhắm mắt, tôi hít thật sâu, lưu giữ hương thơm của cô ấy vào trong tâm trí tôi. Khi mở mắt, cô ấy vẫn nhìn tôi, mời gọi, van nài tôi, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào khuôn miệng tôi.
Chết tiệt. Cô ấy muốn tôi hôn cô ấy.
Và tôi cũng muốn điều đó. Dù chỉ một lần. Đôi môi cô ấy hé mở, sẵn sàng, chờ đợi.
Không, không, không. Không được, Grey! Cô ấy không phải là cô gái cho mày.
CÔ ấy muốn tình yêu và hoa, và mày không làm được những thứ như vậy. Tôi nhắm mắt, cự tuyệt cô và mở mắt ra khi tôi đã quyết định: “Anastasia” Tôi thì thầm “Cô nên tránh xa tôi. Tôi không hợp với cô.”
Cô ấy chau mày đau đớn, cô ấy đã ngưng thở một nhịp.
“Bình tĩnh lại, thở đi, Anastasia.” Tôi phải rời xa cô ấy, trước khi làm một chuyện gì đó ngu ngốc, nhưng tôi ngạc nhiên bởi sự miễn cưỡng của mình. Tôi muốn ôm cô ấy thêm một chút. “Tôi sẽ đỡ cô dậy và cô tiếp tục đi.” Tôi lùi bước và buông cô ấy ra, kì lạ, tôi không cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi đặt tay lên vai cô ấy chắc rằng cô ấy đứng vững. Cô ấy thất thần và xấu hổ bởi lời nói của tôi.
Tôi không cố ý làm tổn thương em.
“Tôi hiểu rồi.” Cô ấy nói, thất vọng, rồi quay gót. Cô ấy lịch sự cách xa: “Cảm ơn ngài.”
“Vì cái gì?”
”Vì đã cứu tôi.”
Và tôi muốn nói với cô ấy rằng tôi đang cố cứu cô ấy ra khỏi tôi … Đó chỉ là một cử chỉ lịch sự, nhưng đó không phải là điều cô ấy muốn nghe. “Tên đần ấy chạy ngược đường, tôi mừng vì tôi đã ở đây. Tôi phát run khi nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra với cô, nếu không có tôi.”
Bây giờ thì là tôi đang lắp bắp và chẳng thể để cô ấy đi. Cô ấy lắc đầu, vòng tay lại ôm lấy mình như một hình thức tự vệ. Cô ấy bước đi.
Khi đến khách sạn, cô ấy quay lại đối mặt với tôi. ”Cảm ơn vì tách trà và đồng ý tham gia buổi chụp ảnh.”
“Anastasia … tôi … “Tôi không nghĩ ra gì để nói, ngoài câu xin lỗi.
“Sao? Christian.” Cô ấy gằn.
Whoa, cô ấy đang giận, trút hết hơi gọi tên tôi. Thật thú vị, và cô ấy quay đi và tôi không muốn cô ấy rời đi. “Chúc may mắn trong bài kiểm tra.”
Đuôi mắt cô ấy hằn lên sự tổn thương và đau đớn. “Cảm ơn” Cô ấy nói “Tạm biệt, ngài Grey.”
Cô ấy bước đi vào nhà xe. Tôi nhìn cô ấy mất hút, ước mong một giây phút ngắm nhìn cô ấy, nhưng cô ấy thì không cho. Cô ấy bước đi, để lại tôi sự tiếc nuối, kí ức về đôi mắt xanh, mùi hương tuơi mát như quả táo chín mùa thu.
Lời nói của Moby thoáng qua tai tôi khi chạy từ hướng tây nam đường Salmon tới sông Willamette. Đã 6:30 sáng và tôi cố không nghĩ bất cứ điều gì. Đêm qua tôi đã mơ thấy em ấy. Đôi mắt xanh, giọng nói thì thầm... những câu nói kết thúc bằng “ngài” khi cô quỳ xuống trước tôi. Từ khi gặp cô ấy, những giấc mơ của tôi đã thay đổi. Tôi tự hỏi bác sĩ Flynn sẽ chữa trị tôi bằng cách nào đây. Cái suy nghĩ ấy làm tôi rối bời, nên tôi lờ nó đi và chạy tiếp băng qua ngân hàng Willamette. Những tia nắng bắt đầu rọi xuống, mang cho tôi một cảm giác hi vọng.
HAI GIỜ SAU KHI chạy trở về khách sạn, tôi băng ngang qua quán cà phê. Tôi có thể dẫn cô ấy đến đây.
Như một cuộc hẹn hò không?
Không. Không hẹn hò. Tôi bật cười với cái suy nghĩ điên khùng này. Chỉ là một cuộc trò chuyện – một cuộc phỏng vấn ngắn thôi mà. Tôi có thể tìm hiểu thêm chút ít về cô gái bí ẩn này nếu cô ta thu hút tôi hoặc là tôi đang làm chuyện tào lao. Bước vào thang máy một mình. Kết thúc buổi chạy trong bộ quần áo khách sạn, tôi rất nghiêm túc và bình tĩnh khi lái xe đến Portland lần đầu tiên. Nó không phải là cảm giác phải chịu đựng. Ngồi xuống thưởng thức buổi sáng trước khi chuẩn bị đi tắm.
CÓ TIẾNG CÓ CỬA. Tôi ra mở và Taylor đang đước trước ngưỡng cửa.
“Chào buổi sáng, ngài Grey.”
“Chào, họ đã sẵn sàng chưa?”
“Rồi thưa ngài. Mọi thứ đã xong ở phòng 601.”
“Tôi sẽ xuống ngay.” Đóng cửa lại, tôi đóng thùng chiếc áo vào trong quần xám. Tóc tôi hơi ướt, nhưng chả nhằm nhò. Tôi liếc mắt nhìn vào gương rồi ra ngoài theo Taylor đến thang máy.
Phòng 601 chật kín người, ánh sáng và cả máy chụp hình nữa, nhưng tôi liếc mắt tìm cô ấy. Kia rồi, cô ấy đang đứng góc kia kìa. Mái tóc hơi bù xù: gợi tình, mái tóc ỏng ả xả xuống tới bầu ngực. Cô ấy mặc chiếc quần jean ôm, cùng với tay áo khoát ngắn màu navy cùng chiếc áo sơ mi trắng. Mấy cái kiểu quần áo đó là thời trang của cô ấy sao? Trông có vẻ khá thuận lợi trong di chuyển, nó làm tôn lên đôi chân thon gọn ấy. Đôi mắt kia, khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy an lòng.
“Cô Steele, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.” Cô ấy bắt lấy tay tôi và trong phút chốc, tôi muốn chiễm hữu và hôn lên từng ngóc ngách.
Mày đừng có điên chứ, Grey.
Cô ấy giơ đôi tay ngọt lịm ra rồi vẫy về hướng có cô bạn đang đứng gần đó, đang đợi dự hiện diện của tôi.
“Ngài Grey, đây là Katherine Kavanagh,” cô nói. Bất đắc dĩ, tôi liếc qua nhìn quý cô đeo bám Kavanagh. Cô ta cao, rất ấn tượng, và ăn mặc rất bắt mắt, giống như cha cô ta vậy, nhưng cô ta lại sở hữu đôi mắt của mẹ. Và tôi thầm cảm ơn cô ta đã mang cô Steele bé bỏng này đến cho tôi. Cái suy nghĩ làm tôi có cái nhìn thân thiện đến cô ta.
“Quý cô đeo bám Kavanagh. Cô thế nào? Tôi hi vọng cô thấy khá hơn? Anastasia nói cô tuần trước không được khoẻ.”
“Tôi khoẻ, cám ơn ngài, ngài Grey.”
Cô ấy rất cứng rắn, cái bắt tay cũng dứt khoác, và tôi hơi nghi vấn cô ấy đã bao giờ đối mắt với thử thách trong cuộc sống sung túc của cô ấy không. Tôi tự hỏi sao hai người phụ nữ này lại có thể làm bạn với nhau được nhỉ. Họ chẳng có điểm gì chung cả.
“Cảm ơn vì đã giành thời gian quý báu của ngài cho buổi chụp hình này,” Katherine nói.
“Tôi rất vinh dự,” Tôi nói, và liếc nhìn Anastasia đang đỏ ửng mặt lên.
Hình như chỉ có tôi mới làm cô ấy đỏ mặt thì phải? Cái suy nghĩ ấy làm tôi quả hài lòng.
“Đây là Jose Rodriguez, thợ chụp ảnh của chúng tôi,” Anastasia nói, và khuôn mặt cô ấy bừng sáng khi giới thiệu cậu ta.
Khỉ thật, bạn trai của cô ấy à?
Rodriguez cười tươi còn Ana thì cười thật ngọt ngào.
Họ đang tán tỉnh nhau đấy à?
“Ngài Grey.” Rodriguez cho tôi một cái nhìn lãnh đạm khi chúng tôi bắt tay nhau. Đó là lời cảnh báo. Hắn ta cảnh báo tôi tránh xa ra kìa. Rõ là hắn thích cô nàng ấy lắm. Rất thích luôn ấy chứ.
Chà, trò chơi bắt đầu đây, nhóc con.
“Ngài Rodriguez, điều gì khiến ngài thích ở tôi?” Giọng tôi như đang thách thức, và hắn nghe đấy chứ, nhưng Katherine cắt ngang và quẫy tôi về phía ghế. À, cô ấy thích chỉ huy. Cái suy nghĩ làm tôi tức cười khi đang ngồi xuống. Một gã trai trẻ khác cũng có mặt để hợp tác cùng Rodriguez, bật đèn lên, và trong phút chốc nó làm chói mắt tôi.
Chết tiệt!
Trong ánh đèn mập mờ, tôi nhìn quanh để tìm quý cô Steele bé bỏng. Cô ấy đang đứng phía sau căn phòng, quan sát tiến trình. Cô ấy lúc nào cũng không mắc cỡ đúng không nhỉ? Chắc vậy mà cô ấy với Katherine mới làm bạn với nhau được; cô thích được đứng sau để Katherine làm trung tâm của sân khấu.
Hmm... người phục tùng bẩm sinh là đây.
Tay thợ chụp ảnh này cũng khá chuyên nghiệp và rất miệt mài trong công việc đấy. Tôi nhìn chăm chú quý cô Steele khi cô ấy nhìn hai chúng tôi. Hai đôi mắt nhìn nhau, trông cô ấy thật chân thành và trong sáng, và trong phút chốc, tôi quyết định lập tiếp kế hoạch. Nhưng cô ấy chợt cắn môi và nó làm tôi cảm thấy bị nghẹt thở.
Thôi ngay đi, Anatasia. Tôi sẽ không nhìn cô ấy nữa, và hình như cô ấy nghe được tôi nói, quay mặt đi chỗ khác.
Ngoan lắm.
Katherine mời tôi đứng lên khi Rodriguez tiếp tục nhấp máy. Và xong rồi, cơ hội đã đến.
“Cám ơn ngài một lần nữa, ngài Grey.” Katherine đưa tay ra và bắt lấy tay tôi, sau đó là tay chụp ảnh, người mà âm thầm chống đối tôi. Sự phản đối của anh ta làm tôi bật cười.
Ôi trời... mi im rồi đúng không.
“Tôi chờ được đọc bài báo của cô, cô Kavanagh,” tôi nói và khẽ gật đầu. Ana là người tôi muốn nói chuyện cơ. “Đi cùng tôi nhé, cô Steele?” tôi hỏi, và hướng tay ra cảnh cửa.
“Chắc chắn rồi,” cô ấy trả lời đầy ngạc nhiên.
Cơ hội tốt đấy, Grey.
Tôi lẩm nhẩm và dẫn đường cô ấy ra ngoài, chỉ muốn tách cái khoảng cách giữa cô ấy với Rodriguez xa ra. Cô ấy đứng ngoài với mái tóc bàu nhàu cùng những ngón tay ngọ nguậy ở hành lang, khi Taylor theo tôi ra ngoài.
“Tôi sẽ gọi anh sau, Taylor.” Tôi nói, khi anh ta dường như ngoài tầm nghe. Tôi hỏi Ana liệu cô ấy có muốn uống coffee cùng tôi, hơi thở tôi nghẹt lại chờ câu trả lời.
Cô ấy chớp mắt. “Tôi phải đưa mọi người về nhà,” cô ấy nói mất cả giọng.
“Taylor” toi gọi ah ta, làm cô ấy giật bắn người. Tôi nên để cô ấy cảm thấy hồi hộp nhưng cũng chẳng biết là tốt hay xấu nữa. Và cô ấy lúc nào cũng bồn chồn. Nghĩ mọi cách. Tôi có thể làm cô ấy hết bồn chồn là lơ đi.
“Họ ở trường đại học sao cô Steele?” Cô ấy gật đầu, và tôi nhờ Taylor đưa họ về.
“Rồi nào, cô sẽ đi uống coffee với tôi chứ?”
“Um-ngài Grey,er- thật ra... “ chợt dừng lại.
Quỷ thật. Là không sao. Tôi sẽ chết mất. Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt ấy. “Thật ra, Taylor không cần đưa họ về. Tôi sẽ đổi xe với Kate, nếu ngài cho tôi chút xíu thời gian.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm và cười toét miệng.
Tôi sẽ hẹn hò đấy!
Mở cửa, tôi dẫn cô ấy vào trong khi Taylor cố che giấu cái nhìn đầy khó hiểu.
“Anh có thể lấy áo khoác cho tôi không, Taylor?”
“Chắc chắn rồi, ngài Grey.”
Anh ta quay đi, với đôi môi đang mím chặt. Tôi nhìn anh ta chắm chú khi anh ta vào trong thang máy, còn tôi giờ đây thì đứng dựa vào tường và chờ cô Steele.
Tôi sẽ nói cái quái gì với cô ấy đây?
“Em có muốn làm người phục tùng của tôi không?”
Không. Bình tĩnh lại đi. Grey. Từng bước từng bước một thôi.
Vài phút sau Taylor trở lại với chiếc áo khoác của tôi.
“Đây là những gì ngài cần, đúng không?”
“Đúng. Cám ơn.”
Anh ta đưa cho tôi rồi để tôi đứng trong hành lang như một thằng ngốc.
Khi nào thì Anatasia mới xong đây? Tôi nhìn đồng hồ. Lẽ ra vụ bàn bạc đổi xe với Katherine phải xong rồi chứ. Hay là cô ấy nói chuyện với Rodriguez, giải thích rằng cô ây chỉ đi uống coffee để cám ơn tôi và sẽ đăng một tiêu đề hay về tôi. Cái suy nghĩ thật đáng ghét. Chắc có lẽ cô ấy còn hôn tạm biệt hắn nữa.
Chết tiệt thật.
Lát sau cô ấy cuất hiện, và tôi mừng làm sao. Trông cô ấy không giống như vừa mới hôn.
“Đi thôi,” cô ấy tự tin nói. “Đi uống coffee nào.” Nhưng đôi má ấy đỏ ửng đang cô che đậy bằng sự tự tin kia.
“Đi sau cô nhé, cô Steele.” Tôi che đậy nỗi thích thú khi cô ta vấp té phía trước tôi. Đỡ lấy cô ấy, tính tò mò tôi cũng nổi lên về mối quan hệ với cô ấy với Katherine, đặc biệt là tính hợp rơ của họ. Tôi hỏi hai người quen nhau khi nào.
“Từ khi chúng tôi là sinh viên năm nhất. Cô ấy là người bạn rất tốt.” Giọng cô ấy thật ấm áp. Rõ là Ana rất hết lòng cho mối quan hệ này. Cô ấy lái xe cả một đoạn đường dài đến Seattle để phỏng vấn tôi chỉ về Katherine bị ốm, và tôi hi vọng cô Kavanagh đối xử với cô ấy chân thành và tôn trọng.
Tôi bấm nút trước cửa thang máy và nó lập tức mở ra.Một đôi tình nhân đang ôm nhau trong đó, xấu hổ khi bị chúng tôi nhìn. Không đếm xỉa đến họ, chúng tôi bước vào thang máy, toi bắt gặp nụ cười tinh quái của Anatasia.
Khi thang máy xuống tầng đầu tiên, Bầu không khí bên trong này thật ngượng ngùng. Tôi không biết xuất phát từ đôi tình nhân kia hay từ tôi nữa.
Đúng. Tôi cần cô ấy. Liệu cô ấy sẽ chấp nhận tôi chứ?
Tôi nhẹ cả lòng khi cửa thang máy lại mở ra và rồi tôi nắm lấy tay cô ấy, nó khá lạnh và hơi ẩm hơn tôi nghĩ. Có lẽ tôi không có ảnh hưởng đến cô ấy nhiều như tôi. Cái suy nghĩ này thật là đau lòng.
Trong lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của đôi tình nhân kia.
“Chuyện gì trong thang máy vậy?” Tôi lẩm bẩm. Và tôi cũng phải công nhận là điều ấy ít nhiều gì cũng thú vị ấy chứ. Cô Steele nhìn khá trong sáng, nhưng đôi kia vậy và khi chúng tôi lướt qua những con phố, tôi nhẩm lại từng kế hoạch của tôi lần nữa.
Cô ấy quá trẻ. Cô ấy cũng chẳng có kinh nghiệm nào, nhưng chết tiệt thật, tôi thích cái cảm giác nắm tay cô ấy.
Vào quán coffee, tôi chỉ cô ấy ngồi xuống chiếc bàn và hỏi liệu cô ấy muốn uống gì. Nói cà lăm luôn rồi: Trà English Breakfast – nước nóng – nhưng đừng bỏ túi trà vào trong. Khá mới mẻ đấy.
“Cô không uống coffee à?”
“Tôi không thích coffee.”
“Vậy thì trà túi lọc. Đường chứ?”
“Không cám ơn,” cô ấy nói, rồi ngó xuống những ngón tay.
“Cô còn muốn ăn gì không?”
“Không. Cám ơn.” Cô ấy lắc đầu và vén một bến tóc lên tai. Màu nâu hạt dẻ ấy thật đẹp.
Tôi phải đứng chờ xếp hàng trong khi hai cô hai người phụ nữ đoan trang đang đứng sau bàn tính tiền và đùa vợt nhảm nhí với mọi khách hàng của họ. Phiền thật đấy và tôi luôn để mắt đến báu vật của tôi: Anastasia.
“Này, anh đẹp trai, em giúp gì được cho anh?” người phụ nữ già hỏi tôi với cái chớp mắt. Khuôn mặt cũng đẹp và dễ thương.
“Cho tôi cốc coffee cùng sữa nóng. Một tách trà English Breakfast, túi trà không được nhúng vào trong, một chiếc bánh nhỏ blueberry.”
Anastasia cũng có thể suy nghĩ lại và muốn ăn thì sao.
“Anh đến Portland chơi à?”
“Ừ.”
“Vào cuối tuần?”
“Ừ.”
“Thời tiết hôm nay khá tốt đấy.”
“Ừ.”
“Tôi hi vọng anh có thể hưởng thụ cái ánh nắng mặt trời này.”
Làm ơn im đi và nhanh lên giùm cái.
“Ừ.” Tôi nghiến chặt răng ròi quay qua nhìn Ana, cô ấy nhìn phắt qua chỗ khác.
Cô ấy đang ngó tôi à. Cô ấy đang nhìn tôi đúng không?
Ôi bong bóng hi vọng đang căng phồng trong tôi.
“Của cưng đây.”. Cô gái nháy mắt với tôi rồi đặt đồ uống lên khay. “Tính tiền ở quầy trước nhé, anh, và chúc anh một ngày vui vẻ.”
Tôi cố gắng không đong đửa với ả này. “Cám ơn.”
Anastasia đang ngắm nhìn ngón tay mình, có trời mới biết cô ấy đang nghĩ gì.
Nghĩ về tôi chăng?
“Đang suy nghĩ gì à?” Tôi hỏi.
Cô ấy nhảy dựng lên và đỏ mặt khi tôi đặt tách trà và ly coffee xuống bàn. Cô ấy ngồi yên và có chút xấu hổ. Sao vậy? Cô ấy không muốn ở đây à?
“Cô đang nghĩ gì thế?” Tôi hỏi lần nữa, còn cô ấy thì ngồi nhúng trà.
“Đây là loại trà tôi thích.” cô đáp, và tôi nhớ lại những thông tin rằng trà English Breakfast là loại cô ấy hay uống. Tôi nhìn cô ấy nhúng trà vào tách. Thật tỉ mỉ và gọn gàng. Ngay lập tức, cô vớt vớt nó ra để lên dĩa nhỏ. Môi tôi mím chặt lại. Khi cô ấy nói cô thích những loại trà nhẹ và hơi sẫm màu, trong phút chốt tôi nghĩ cô ấy muốn nói mẫu đàn ông lý tưởng của cô ấy.
Hiễu kỹ chút đi Grey. Cô ta chỉ nói về trà thôi mà.
Màn dạo đầu vậy đủ rồi, bây giờ là lúc những thành quả cần cù của mày Grey. “Anh ta là bạn trai cô à?”
Cô ấy cau mày, rồi nhăn mũi.
“Ai cơ?”
Hưởng ứng tốt đấy.
“Tay thợ chụp hình, Jose Rodriguez.”
Cô ta cười. Với tôi.
Với tôi đấy!
Tôi không biết nó làm cô ấy nhẹ lòng đi hay là cô ấy nghĩ nó tức cười. Tức thật, tôi không thể đoán được. Cô ấy thích tôi hay không? Cô ấy bảo tôi hắn ta chỉ là bạn.
Oh, cưng à, hắn ta muốn đi xa hơn cả tình bạn đấy.
“Tại sao ngài nghĩ anh ấy là bạn trai của tôi?” Cô ấy hỏi.
“Cái cách cô cười với anh ta, và anh ta cười lại cô.” Mày không còn nghĩ câu nào khác nữa hả Grey? Hắn ta tác động đến mày à.
“Anh ấy như người thân của tôi.”, cô ấy đáp.
Được rồi, kiềm cho con thú trong lòng lại, và trong một khoảnh khắc tôi tự hỏi liệu cô ấy có nhận ra rằng cô ấy đẹp đến nhường nào không. Đôi mắt xanh màu blueberry, tôi lại tưởng tượng ra cảnh cô ấy quỳ trước mặt tôi, đúc cho cô ta. Mỗi lần một miếng. Cái suy nghĩ ấy vui thật – và thật thoả mãn. “Cô muốn ăn chút không?” tôi hỏi.
Cô ấy lắc đầu. “Không cám ơn.” Giọng nói có chút lưỡng lự và cô ấy lại nhìn xuống đôi tay nữa. Sao cô ấy lại lo sợ thế nhỉ? Tại vì tôi chăng?
“Và người con trai tôi gặp ngày hôm qua, ở cửa hàng. Anh ta cũng không phải bạn trai cô đúng không?”
“Ừ, Paul chỉ là bạn. Tôi đã nói với ngài hôm qua rồi.” cô ấy lại cau mày và vòng tay lại trong tư thế phòng thủ. Cô ấy có lẽ không thích bị hỏi về những chàng trai. Tôi vẫn còn nhớ cô ấy đã cảm thấy không thoải mái khi tay của thằng ranh con đó chạm lên người cô ấy, khó chịu khi bị đòi hỏi. “Tại sao ngài lại hỏi tôi?” cô hỏi thêm.
“Trông cô có vẻ cảm thấy lo lắng với đàn ông.”
Mắt cô ấy bỗng mở to ra. Chúng thật sự rất đẹp, màu xanh của đại dương ở Cabo, màu xanh thẫm của nước biển. Tôi nên dẫn cô ấy đến đó.
Cái gì? Cái suy nghĩ quái quỷ này ở đâu ra vậy?
“Trông ngài thật sự rất khó gần,” cô ấy nói rồi nhìn xuống, ngắm nhìn những ngón tay lần nữa. Cô ấy có một phần của người phục tùng, phần còn lại cô ấy đúng là... một thử thách.
“Có thể cô thấy tôi rất khó gần.”
Đúng. Cô ấy nên biết thế. Vì chả có ai có gan nói với tôi rằng tôi rất khó gần. Cô ấy rất thành thật nên tôi mới nói với cô ấy thế – nhưng khi cô ấy ngoảnh mặt đi, tôi thật sự không biết cô ấy nghĩ gì. Thật khó chịu. Cô ấy có thích tôi không? Hay cô ấy chỉ chịu đựng buổi phỏng vấn này vì Kavanagh? Thế quái nào đây?
“Cô là cả một huyền bí đấy, cô Steele.”
“Tôi chẳng có gì huyền bí cả.”
“Tôi nghĩ cô rất giỏi kiềm chế bản thân.” Giống như một người phục tùng ngoan vậy. “Trừ những lúc cô đỏ mặt, cô rất hay đỏ mặt. Tôi chỉ mong được hiểu tại sao.” Đấy, nó sẽ kích thích phản ứng của cô ấy. Nhăm nhi miếng bánh muffin blueberry nhỏ vào miệng, tôi chờ cô ấy trả lời.
“Ngài vẫn thường có cái quan sát cá nhân thế sao?”
Đó đâu phải là câu trả lời, đúng không? “Tôi không biết mình đã thế, liệu tôi đã xúc phạm cô không?”
“Không.”
“Tốt.”
“Nhưng ngài rất là trịch thượng.”
“Tôi luôn theo cách của tôi, Anastasia. Trong mọi thứ.”
“Tôi không nghi ngờ về điều đó.” cô ấy lí nhí và muốn hỏi tôi tại sao không hỏi cô ấy liệu cô ấy có thể gọi tên tôi được không.
Gì cơ?
Và tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc cô ấy rời văn phòng tôi và bước vào thang máy – và cái tên tôi được gọi ra từ cái miệng tinh ranh kia. Cô ấy nhìn thấu được tôi sao? Hay cô ấy cố tình chống lại tôi? Tôi bảo cô ấy rằng chưa ai gọi tôi là Christian cả, ngoại trừ gia đình...
Tôi thậm chí còn không biết đó có phải là tên thật của tôi không nữa.
Đừng nghĩ nữa, Grey.
Tôi đổi chỉ đề. Tôi muốn biết nhiều hơn về cô gái này.
“Cô là con một à?”
Cô ấy chớp mắt nhiều lần trước khi trả lời có.
“Kể cho tôi nghe về ba mẹ cô đi.”
Cô ấy đảo mắt và tôi phải chống lại hành động trừng trị cô ta về cái hành động ấy.
“Mẹ tôi sống ở Georgia cùng người chồng mới, Bob. Ba dượng tôi ở Montesano.”
Đương nhiên là tôi biết từ bảng lý lịch của Welch chứ, nhưng tôi muốn được nghe từ chính cô ấy nói. Cô ấy nở nụ cười triều mến khi nói về người cha dượng này.
“Còn cha cô?” Tôi hỏi.
“Ông ấy đã mất khi tôi vừa mới sinh.”
Trong phút chốc, nó làm tôi lạc vào những cơn ác mộng, một cơ thể nằm soài trên mặt đất bẩn. “Tôi xin lỗi,”
“Tôi không nhớ ông ấy,” cô đáp, mang tôi trở về thực tại. Biểu hiện của cô ấy thật rõ ràng, và tôi biết rằng Raymond Steele là một người cha tốt với cô con gái này. Mối quan hệ với mẹ, với khía cạnh khác – đã tác động đến cô ấy.
“Và mẹ cô tái hôn lần nữa?”
Cô ấy cười mỉm “Ngài có thể nói như vậy.”. Nhưng nhìn cô ta cũng đâu phức tạp. Cô ta là một trong những người phụ nữ tôi gặp mà ngồi im lặng như thế. Cũng tốt, nhưng không phải lúc này.
“Cô không tình cờ tiết lộ nhiều điều với tôi quá đấy chứ?”
“Ngài cũng vậy đấy chứ,” cô ấy đánh trống lảng.
Ồ, cô Steele, trò chơi bắt đầu rồi đấy.
Đó thật sự kích thích và nụ cười nửa miệng gợi nhắc cô ấy về điều cô ấy phỏng vấn tôi: “Tôi vẫn còn nhớ vài câu hỏi, rất tò mò đấy.”
Đúng. Em hỏi tôi liệu có phải là dân đồng tính không?” Câu nói của tôi khiến cô nàng điêu đứng, biểu hiện là cô ấy đỏ mặt. Cô ấy lí nhí nói về cô ấy, một vài chi tiết về gia đình mình. Mẹ cô ấy là một người lãng mạn vô cùng. Tôi đoán rằng cuộc hôn nhân thứ tư của bà ấy là một bằng chứng. Anastasia có vậy không? Tôi có thể tự mình hỏi cô ấy. Nếu cô ấy nói có, vậy là xong, tôi coi như vô vọng. Một cảm giác hưởng thụ và không muốn buổi “phỏng vấn” này kết thúc.
Tôi hỏi về cha dượng của cô ấy. Chắc chắn rằng cô ấy rất yêu thương ông ấy, gương mặt của cô ấy sáng ngời khi nói về người cha dượng của mình: Ông ấy là một thợ mộc, ông ấy thích giải bóng đá Ngoại hạng, và câu cá. Và cô ấy thà sống với người cha dượng của mình khi mẹ cô ấy lấy người chồng thứ ba.
Thật thú vị.
Cô ấy so lại vai. “Hãy nói về gia đình của ngài đi.” Cô ấy đề nghị, dừng việc kể về gia đình mình. Tôi không thích nói về gia đình mình, nên tôi nói qua loa:
“Ba tôi là một luật sư, mẹ tôi là một bác sĩ nhi, và họ cùng sống ở Seattle.”
“Anh chị em của ngài thì sao?”
Cô ấy thích như vậy sao? Tôi trả lời nhanh rằng Elliot làm về kiến trúc còn Mia đang học nấu ăn ở Paris. Cô ấy nghe chăm chú.
“Tôi nghe nói Paris rất tuyệt vời.” Cô ấy nói, giọng nhẹ nhàng, đầy mơ mộng.
“Ở đấy rất đẹp, cô đã đến nơi đó bao giờ chưa?”
“Tôi chưa bao giờ đặt chân ra khỏi địa phận nước Mỹ cả.” Giọng cô ấy xịu xuống, tiếc nuối. Tôi có thể đưa em đến nơi đó.
“Cô có muốn đi đến nơi đó không?”
Khi nãy là Cabo, còn bây giờ là Paris? Bình tĩnh lại đi Grey.
“Đến Paris? Tất nhiên rồi, nhưng nước Anh mới là nơi tôi thật sự muốn đến nhất.”
Mặt cô ấy sáng bừng lên niềm yêu thích. Cô Steele thích du ngoạn. Nhưng tại sao lại là nước Anh? Tôi hỏi cô ấy.
“Đó là quê hương của Shakespeare, Austen, chị em Bronte, Thomas Hardy.” Tôi muốn đến nơi mà đã khơi gợi lên trong họ niềm cảm hứng để viết nên những kiệt tác như vậy.”
Rõ ràng đó là tình yêu đầu của thiếu nữ. Sách.
Nói như thế, có nghĩa là tôi phải tranh đấu với Darcy, Rochester và Angel Clare: Những nhân vật lãng mạn khôn tưởng được. Đây là Một minh chứng quyết định.Cô ấy là một người theo chủ nghĩa lãng mạn, như mẹ cô ấy – và mối quan hệ này sẽ chẳng thể tiến triển được. Làm cho mọi việc thêm tệ, cô ấy nhìn đồng hồ. Kết thúc rồi.
“Tôi nên về, tôi còn phải tự học.” Cô ấy nói. Tôi đề nghị đưa cô ấy về bãi đỗ xe. Nhưng tôi có nên không.
“Cảm ơn về tách trà, ngài Grey.” Cô ấy nói.
“Không có gì, Anastasia, đó là vinh hạnh của tôi.” Khi tôi nói, tôi nhận ra 20 phút vừa rồi thật là đáng giá. Nở nụ cười, tôi chìa tay cho cô ấy. “Cùng đi” Tôi nói.
Cô ấy cầm tay tôi, quay về lối khách sạn. Cảm giác đôi tay ấy trong bàn tay tôi thật khó phai, nhẹ nhàng, thoải mái.
“Cô luôn mặc jeans à?” Tôi hỏi.
“Thông thường là vậy.” Chẳng giống với bản chất lãng mạn của cô ấy: Một người theo chủ nghĩa lãng mạn luôn mặc jeans… Tôi thích người phụ nữ của mình mặc váy.
“Ngài có bạn gái không?” Cô ấy chợt hỏi, tôi phải thôi ngay lại, cô ấy yêu lãng mạn nhưng đó không phải là thứ tôi có.
“Không, Anastasia, tôi không chơi trò bạn gái.”
Khẽ chau mày, cô ấy quay đi và bước xuống đường.
“Chết tiệt, Ana!” TÔi hét, níu cô ấy về phía mình, kéo cô ấy tránh va khỏi tên đần đi xe đạp ngược chiều. Sau sự bất ngờ, cô ấy ở trong vòng tay tôi, siết chặt cánh tay tôi, ngước đôi mắt nhìn tôi.
Đôi mắt vẫn còn chưa thoát khỏi hoảng sợ, và lần đầu tiên tôi nhận ra vòng tròn màu tối bao quanh đôi mắt của cô, nó rất đẹp, ở khoảng cách này nó càng đẹp hơn. đồng tử của cô nàng giãn ra và tôi biết tôi có thể rơi vào cái nhìn đó và lạc mãi trong mê trận, không bao giờ quay lại. Cô ấy hít một hơi thật sâu.
“Cô không sao chứ? ” Giọng của tôi nghe thật xa lạ và cô ấy đang chạm và người tôi, tôi không quan tâm đến điều đó. Ngón tay tôi vân mê đôi má của cô ấy, Làn da mềm mịn. Hơi thở tôi như tắc nghẽn nơi cuống họng, khi tôi lia ngón tay đến làn môi dưới của cô ấy. Cô ấy ngã vào lòng tôi, và tôi có thể cảm nhận cơ thể ấm nóng của cô qua lớp áo sơ mi. Hương thơm dịu nhẹ của cô ấy như quả táo chín. Nhắm mắt, tôi hít thật sâu, lưu giữ hương thơm của cô ấy vào trong tâm trí tôi. Khi mở mắt, cô ấy vẫn nhìn tôi, mời gọi, van nài tôi, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào khuôn miệng tôi.
Chết tiệt. Cô ấy muốn tôi hôn cô ấy.
Và tôi cũng muốn điều đó. Dù chỉ một lần. Đôi môi cô ấy hé mở, sẵn sàng, chờ đợi.
Không, không, không. Không được, Grey! Cô ấy không phải là cô gái cho mày.
CÔ ấy muốn tình yêu và hoa, và mày không làm được những thứ như vậy. Tôi nhắm mắt, cự tuyệt cô và mở mắt ra khi tôi đã quyết định: “Anastasia” Tôi thì thầm “Cô nên tránh xa tôi. Tôi không hợp với cô.”
Cô ấy chau mày đau đớn, cô ấy đã ngưng thở một nhịp.
“Bình tĩnh lại, thở đi, Anastasia.” Tôi phải rời xa cô ấy, trước khi làm một chuyện gì đó ngu ngốc, nhưng tôi ngạc nhiên bởi sự miễn cưỡng của mình. Tôi muốn ôm cô ấy thêm một chút. “Tôi sẽ đỡ cô dậy và cô tiếp tục đi.” Tôi lùi bước và buông cô ấy ra, kì lạ, tôi không cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi đặt tay lên vai cô ấy chắc rằng cô ấy đứng vững. Cô ấy thất thần và xấu hổ bởi lời nói của tôi.
Tôi không cố ý làm tổn thương em.
“Tôi hiểu rồi.” Cô ấy nói, thất vọng, rồi quay gót. Cô ấy lịch sự cách xa: “Cảm ơn ngài.”
“Vì cái gì?”
”Vì đã cứu tôi.”
Và tôi muốn nói với cô ấy rằng tôi đang cố cứu cô ấy ra khỏi tôi … Đó chỉ là một cử chỉ lịch sự, nhưng đó không phải là điều cô ấy muốn nghe. “Tên đần ấy chạy ngược đường, tôi mừng vì tôi đã ở đây. Tôi phát run khi nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra với cô, nếu không có tôi.”
Bây giờ thì là tôi đang lắp bắp và chẳng thể để cô ấy đi. Cô ấy lắc đầu, vòng tay lại ôm lấy mình như một hình thức tự vệ. Cô ấy bước đi.
Khi đến khách sạn, cô ấy quay lại đối mặt với tôi. ”Cảm ơn vì tách trà và đồng ý tham gia buổi chụp ảnh.”
“Anastasia … tôi … “Tôi không nghĩ ra gì để nói, ngoài câu xin lỗi.
“Sao? Christian.” Cô ấy gằn.
Whoa, cô ấy đang giận, trút hết hơi gọi tên tôi. Thật thú vị, và cô ấy quay đi và tôi không muốn cô ấy rời đi. “Chúc may mắn trong bài kiểm tra.”
Đuôi mắt cô ấy hằn lên sự tổn thương và đau đớn. “Cảm ơn” Cô ấy nói “Tạm biệt, ngài Grey.”
Cô ấy bước đi vào nhà xe. Tôi nhìn cô ấy mất hút, ước mong một giây phút ngắm nhìn cô ấy, nhưng cô ấy thì không cho. Cô ấy bước đi, để lại tôi sự tiếc nuối, kí ức về đôi mắt xanh, mùi hương tuơi mát như quả táo chín mùa thu.