Đồ gia nổi danh đoàn kết quả nhiên danh bất hư truyền, Đồ Kinh Bình bị thương ngã xuống đất, một đám người Đồ gia đã ngừng tay đứng yên lặng, thấy vậy lại lần nữa điên cuồng rống to phản công trở lại.
Đáng tiếc lúc nãy đã tử thương vô số, lúc này trong tay lại không có vũ khí, không cần Bạch Triệt cùng Nhan cô nương ra tay, đã bị một đám hộ vệ Bạch gia trấn ép xuống.
Bọn cận vệ bảo vệ kinh thành cùng các vùng lân cận đều ở dưới trướng kinh triệu doãn, người lãnh đạo trực tiếp xảy ra chuyện trước mắt bọn họ.
Mà bọn người Bạch gia cũng không để bọn họ ở trong mắt, ra tay gọn gàng, bọn họ căn bản còn chưa kịp phản ứng, đám người liên can Đồ gia, đã rơi vào tay của đối phương.
Gặp tình huống như vậy, những binh lính dày dặn đã quen cậy thế trong kinh thành đương nhiên sẽ không chịu để yên, lúc này rút đao khiêu chiến, nghiêm nghị đe dọa.
Bất quá bọn họ vẫn sống dưới chân thiên tử, trong đầu cũng còn có chút lý trí, biết rõ nơi đây không phải là nơi mà bọn họ có thể tùy ý làm càn, làm việc sẽ không phóng túng như đám người Đồ gia.
Nhưng mà cứ như vậy giằng co, thế cục liền trở nên nghiêm trọng, trong viện không khí hết sức khẩn trương, vô cùng căng thẳng.
Bạch Tể Viễn bước lên vài bước, vẫy lui gia đinh thị vệ bên mình, nhìn một đám cận vệ kinh thành và các vùng lân cận, nghiêm nghị trách mắng:
- Đám người Đồ gia cầm theo vũ khí mạnh mẽ xông vào Bạch phủ, có ý đồ mưu sát, Bạch gia ta bất quá là tự vệ mà thôi. Các ngươi là hộ vệ binh phòng vệ kinh thành và trị an các vùng lân cận, cũng không phải là binh sĩ Đồ gia, còn không mau bỏ vũ khí xuống, chẳng lẽ muốn nối giáo cho giặc, ở trong Bạch phủ quát tháo sao? Nếu là như thế, bản quan liền tiến cung, ở trước mặt hoàng thượng thuật lại mọi chuyện, thỉnh hoàng thượng tra hỏi thật kĩ, xem Cốc thống lĩnh lãnh binh như thế nào! Hay là nói hắn dẫn theo đám cận vệ các ngươi ở kinh thành và các vùng lân cận thuần phục không phải là hoàng thượng, mà là kinh triệu doãn Đồ đại nhân hay sao?
Lời này, không thể bảo là không độc a! Nói như vậy có khác gì chụp tội danh mưu phản lên đầu bọn họ đâu, tính luôn cả Đồ gia, đẩy chung lên tử lộ.
Thiên hạ này văn võ bá quan chia phe phái, mặc dù trong lòng mọi người biết rõ, nào có ai dám tuyên bố nói mình thuần phục không phải là vị tọa trên long ỷ kia, mà là một người khác?
Một đám cận vệ kinh thành và các vùng lân cận lập tức cảm thấy sợ hãi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rốt cuộc cũng chán nản thu hồi vũ khí.
Trong lòng Bạch Tể Viễn cũng buông lỏng.
Đám người Đồ gia dĩ nhiên trở thành tù binh bị bắt giữ, bị thương thì bị thương, chết thì chết "Nam nhi nhiệt huyết" hắn cũng không để ở trong mắt, dù sao cũng là Đồ gia xâm nhập vào Bạch gia gây chuyện, mặc dù đã giết toàn bộ bọn họ, nhưng thảm cảnh năm đó phát sinh ở Bạch phủ, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không nói một câu trách cứ.
Nhưng đám cận vệ kinh thành và các vùng lân cận không giống với tứ đại doanh vệ trong kinh thành, toàn bộ lệ thuộc vào hoàng thượng, vì khống chế được đám người tâm phúc.
Nếu không quan tâm ngó ngàng mà đánh nhau, đến lúc đó bị người có tâm tư lợi dụng khuấy động, cái tội danh mưu phản này chỉ sợ cũng phải chụp lên đầu Bạch gia bọn họ.
Cho nên, nếu không xảy ra xung đột, vẫn phải xử lý cho thỏa đáng.
Đã qua nhiều năm, người ngoài chỉ nhìn thấy hoàng thượng tín nhiệm hắn, lại không biết, tất cả dựa vào, không phải là lúc trước có công giúp đỡ cùng cứu trợ, mà là hắn hiểu được nắm chắc ranh giới cuối cùng của hoàng thượng, mà cẩn thận làm việc, cũng không có được voi đòi tiên vượt qua cái ranh giới kia.
Cho nên, hắn vẫn là quân thần tâm đắc của hoàng thượng.
Chắc hắn ngủ đông đã lâu, người ngoài đã quên, năm đó hắn là một người như thế nào!
Hôm nay Đồ gia đã không còn người kế tục, địa vị giảm sút gia tộc Đồ thị lại dám không cố kỵ mà đánh tới cửa Bạch gia, còn ở trước mặt hắn, ám sát nữ nhi bảo bối của hắn, nghĩ Bạch Tể Viễn hắn dễ khi dễ vậy sao?
Bạch Thanh không biết, vì nàng sơ sẩy cùng chủ quan, bị phụ tử Đồ gia hai lần ám sát, làm cho huynh trưởng cùng phụ thân hoàn toàn bị chọc giận.
Hắn tùy ý làm vài động tác, nhấc lên một mảnh tinh phong huyết vũ trong triều.
Ký Vương Liên Cẩn có rất nhiều mưu đồ còn ở trong tã lót, đã bị bóp chết, sau đó khắp nơi nối tiếp gian nan, hoàn toàn không giống cảnh tượng kiếp trước.
Nếu Ký Vương biết được tương lai sau này của hắn sẽ rất gian nan, khốn khổ, chỉ vì đêm qua gặp Bạch Thanh mà không cam lòng, xúc động an bài người đi châm ngòi "Dã báo" Đồ gia mới tạo ra kết cục như vậy, sẽ có hối hận hay không a?
Đương nhiên, những thứ này để nói sau, tạm thời không đề cập tới.
#####
Đám cận vệ kinh thành và các vùng lân cận có chức trách hộ vệ kinh thành và trị an các vùng lân cận, nơi nào có chuyện phát sinh, thì có sự xuất hiện của bọn họ.
Trong kinh thành khắp nơi quyền quý, có thể không cố kỵ mà xử trí tất cả sự việc, đám cận vệ này có quyền lợi địa vị không phải thấp.
Nhưng mà, chuyện hôm nay xảy ra là chuyện đại sự còn chết rất nhiều người, bọn họ không thể tùy ý xử trí.
Mà người dẫn dắt bọn họ, lời nói có chút trọng lượng làm chủ là Kinh Triệu Doãn đại nhân, lại trở thành nghi phạm giết người, đâu còn người có thể cùng nhất phẩm thái phó đại nhân chống lại.
Huống chi vị thái phó đại nhân này, còn có thể tùy ý ra vào hoàng cung được hoàng thượng ban đặc quyền.
Đám người kia không dám tự ý, đang rầu rĩ có phải nên đi tìm một người có thể làm chủ đến đây, thì người gác cổng Bạch phủ cầm thiếp mời tiến vào, Đô Chỉ Huy Sứ Cốc Diệu Nhiêu đại nhân đến cầu kiến.
Đám cận vệ sợ hãi vạn phần, ngay cả Thống lĩnh đại nhân đều phải cung kính đưa thiếp mời cầu kiến, đám người bọn họ lại đi theo kinh triệu doãn Đồ đại nhân, ngay cả chào hỏi cũng không có liền trực tiếp xông vào, thậm chí còn đem theo binh khí. Xem ra, đám người bọn họ chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
Từ xưa đến nay văn võ chia làm hai, mặc dù đều là thân tín của hoàng thượng, Bạch Tể Viễn cùng Cốc Diệu Nhiêu đều là quan to chức lớn cũng chưa từng giao tế.
Đêm ba mươi, đối phương lại vội vã chạy đến, đưa lên thiếp mời cầu kiến, cho thấy là vì chuyện này đi.
Hắn cũng không bắt tội, phân phó hạ nhân đem Bạch Thanh và Nhan cô nương cùng đưa về hậu viện, sau đó dẫn theo nhi tử ra ngoài chào đón.
Chào hỏi hàn huyên vài câu, ngay cả chính sự còn chưa kịp nhắc tới, thì công công trong cung vội vã chạy đến, tuyên khẩu dụ của hoàng thượng: cho đòi thái phó Bạch Tể Viễn, cận doanh Đô Chỉ Huy Sứ Cốc Diệu Nhiêu, kinh triệu doãn Đồ Kinh Bình, Bạch học sĩ Bạch Triệt cùng đám người liên can đến ngự thư phòng chờ yết kiến.
Hưng Khánh Đế đang ở trong cung, cũng nhận được tin tức.
Bạch Tể Viễn cũng không cố kỵ, không nghe ai khuyên giải, phân phó hạ nhân đem Đồ Kinh Bình đang bị thương trúng độc hôn mê, cùng đống thi thể trong đại sảnh Bạch phủ, kể cả đám nam nhân Đồ gia đang bị bắt làm tù binh cùng cỗ quan tài, toàn bộ mang vào hoàng cung.
Gần sang năm mới thấy máu vốn là điềm xấu, huống chi còn phân loại hai loại thi thể cùng cỗ quan tài xúi quẩy, chồng chất bên ngoài cửa ngự thư phòng, thiếu chút nữa làm một đám cung nữ đang hầu hạ ở trong Càn Nguyên điện phải sợ chết khiếp.
Ngay cả hoàng thượng cũng phải nhíu mày không vui.
Hai đống thi thể kia, một đống nhiều, một đống ít, nhiều là Đồ gia, ít là Bạch gia. Rõ ràng thua thiệt là Đồ gia rồi.
Hưng Khánh Đế chỉ nhìn thoáng qua, liền phất tay để người đem ra ngoài, coi như không nhìn thấy, chỉ lạnh nhạt hỏi Bạch Tể Viễn:
- Chuyện gì xảy ra?
- Thỉnh cầu hoàng thượng vì thần làm chủ.
Bạch Tể Viễn vung áo, cúi người quỳ gối, giọng nói bi phẫn lên án:
- Gần sang năm mới, thần cùng khuyển tử tiểu nữ đang ăn bữa cơm đoàn viên, Đồ gia lại đưa tới một cỗ quan tài, còn mang theo một đám người cầm theo vũ khí xông vào trong phủ, gặp người liền giết, gặp đồ liền đập. Còn có ấu tử (con trai út) của kinh triệu doãn Đồ Kinh Bình trong tay cầm chủy thủ, đâm thẳng vào người nữ nhi thần, nếu không phải Nhan cô nương ở An Nhạc hầu phủ tìm đến, ra tay tương trợ, chỉ sợ hôm nay thần sẽ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Năm đó tiện nội trước khi chết, không yên lòng nhất chính là Xíu, những năm gần đây, thần coi nàng như bảo bối nâng niu trong bàn tay, không để nàng chịu nửa phần ủy khuất nào. Đồ thị khinh người quá đáng, nếu là ám sát thần cùng khuyển tử cũng thôi, nhưng Xíu làm sai chỗ nào, mà bọn họ có thể ra tay ác độc, không lưu tình. Nếu Xíu hôm nay thật sự bỏ mình, ở dưới cửu tuyền, thần sao còn mặt mũi nhìn nàng!
Nói đến đây, hắn nhịn không được khóe mắt đau xót. Đường đường là nam nhân bảy thước, ngày thường phong nhã nhanh nhẹn, hôm nay lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc, thật sự là nghe thương tâm, người nghe rơi lệ a!
Hắn thật sự sợ hãi, năm đó trơ mắt nhìn thê tử chết trước mặt mình, tâm hắn đau như cắt, nếu không phải nhi tử còn nhỏ, thê tử còn lo lắng cho khuê nữ, chỉ sợ năm đó hắn sẽ không chịu đựng nổi mà suy sụp.
Nếu hôm nay hắn thật sự mất đi nữ nhi, phụ phó thác của thê tử trước khi chết, chỉ sợ hắn thật sự sẽ chết cùng.
Hưng Khánh Đế nghe vậy, lập tức cả kinh, sắc mặt đại biến, vội vàng hỏi:
- Xíu không sao chứ? Có bị thương không?
- Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, tiểu nữ chỉ bị kinh hãi, chứ không bị thương tổn gì.
- Nàng xưa nay rất nhát gan, hôm nay chỉ sợ là sợ hãi không ít đi!
Hưng Khánh Đế thần sắc lo lắng, liền phân phó Tô Phúc:
- Lập tức truyền ngự y đến Bạch phủ, cẩn thận chẩn mạch cho nàng, kê vài thang thuốc an thần. Đúng rồi, đem mảnh huyết ngọc cống phẩm năm trước đưa cho nàng, nghe nói có thể an thần tỉnh não. Ban thưởng cho nàng trái cây và điểm tâm mà nàng ưa thích, nói với nàng, đừng sợ, cũng đừng lo lắng, mọi chuyện ổn rồi. Đến sinh thần của Trẫm, còn chờ nàng khỏe mạnh tiến cung tới chúc thọ trẫm đấy!
Những lời này như đang nói đến thân sinh nữ nhi, đau sủng mọi đường.
Phái ngự y, lại ban thưởng đồ, còn nói rõ ràng, năm nay thánh thọ, cũng có một chỗ cho nàng, rõ ràng có thể thấy được, hoàng thượng hoàn toàn đứng về phía Bạch gia.
Sau khi ban thưởng xong, hoàng thượng đơn giản truy vấn chuyện xảy ra, liền hạ lệnh đem Đồ Kinh Bình đang hôn mê bất tỉnh bãi chức quan nhốt vào Chiêu ngục đợi tra thẩm, phái binh sĩ đem gia tộc Đồ thị bắt lại, chờ qua năm mới, sẽ xử trí.
Sau đó còn nghiêm nghị khiển trách Cốc Diệu Nhiêu một trận, phạt ba năm bổng lộc, trấn an Bạch Tể Viễn, cũng ban thuởng rất nhiều trân bảo cho Bạch phủ.
Này quả thật là thiên vị làm cho người khác giận sôi máu, đáng tiếc không có một ai dám phản bác.
Ngự sử từ trước đến nay không có việc gì làm sau khi nghe tin tức cũng không có động tĩnh gì, dù sao Bạch gia quả thực là tai bay vạ gió.
Vị thiếu phu nhân Bạch gia đang yên ổn, đến ngoại gia ở lại nhiều tháng cũng không hồi phủ, gần sang năm mới lại thành thi thể để trong quan tài mà đưa trở về, còn là bộ dạng bị khi dễ, muốn tìm người tính sổ, quả thực là vô sỉ cực kỳ.
Trải qua chuyện lần này, gia tộc Đồ gia mấy trăm năm danh dự, hoàn toàn bị đạp hư, nữ nhi gia tộc Đồ thị ở gia phu vốn được nâng niu cưng chiều ngày ngày tốt lành, đến lúc này cũng là một đi không trở lại.
Không biết sau khi Đồ Kinh Bình tỉnh lại biết được mọi chuyện, sẽ có cảm tưởng gì?
Đáng tiếc lúc nãy đã tử thương vô số, lúc này trong tay lại không có vũ khí, không cần Bạch Triệt cùng Nhan cô nương ra tay, đã bị một đám hộ vệ Bạch gia trấn ép xuống.
Bọn cận vệ bảo vệ kinh thành cùng các vùng lân cận đều ở dưới trướng kinh triệu doãn, người lãnh đạo trực tiếp xảy ra chuyện trước mắt bọn họ.
Mà bọn người Bạch gia cũng không để bọn họ ở trong mắt, ra tay gọn gàng, bọn họ căn bản còn chưa kịp phản ứng, đám người liên can Đồ gia, đã rơi vào tay của đối phương.
Gặp tình huống như vậy, những binh lính dày dặn đã quen cậy thế trong kinh thành đương nhiên sẽ không chịu để yên, lúc này rút đao khiêu chiến, nghiêm nghị đe dọa.
Bất quá bọn họ vẫn sống dưới chân thiên tử, trong đầu cũng còn có chút lý trí, biết rõ nơi đây không phải là nơi mà bọn họ có thể tùy ý làm càn, làm việc sẽ không phóng túng như đám người Đồ gia.
Nhưng mà cứ như vậy giằng co, thế cục liền trở nên nghiêm trọng, trong viện không khí hết sức khẩn trương, vô cùng căng thẳng.
Bạch Tể Viễn bước lên vài bước, vẫy lui gia đinh thị vệ bên mình, nhìn một đám cận vệ kinh thành và các vùng lân cận, nghiêm nghị trách mắng:
- Đám người Đồ gia cầm theo vũ khí mạnh mẽ xông vào Bạch phủ, có ý đồ mưu sát, Bạch gia ta bất quá là tự vệ mà thôi. Các ngươi là hộ vệ binh phòng vệ kinh thành và trị an các vùng lân cận, cũng không phải là binh sĩ Đồ gia, còn không mau bỏ vũ khí xuống, chẳng lẽ muốn nối giáo cho giặc, ở trong Bạch phủ quát tháo sao? Nếu là như thế, bản quan liền tiến cung, ở trước mặt hoàng thượng thuật lại mọi chuyện, thỉnh hoàng thượng tra hỏi thật kĩ, xem Cốc thống lĩnh lãnh binh như thế nào! Hay là nói hắn dẫn theo đám cận vệ các ngươi ở kinh thành và các vùng lân cận thuần phục không phải là hoàng thượng, mà là kinh triệu doãn Đồ đại nhân hay sao?
Lời này, không thể bảo là không độc a! Nói như vậy có khác gì chụp tội danh mưu phản lên đầu bọn họ đâu, tính luôn cả Đồ gia, đẩy chung lên tử lộ.
Thiên hạ này văn võ bá quan chia phe phái, mặc dù trong lòng mọi người biết rõ, nào có ai dám tuyên bố nói mình thuần phục không phải là vị tọa trên long ỷ kia, mà là một người khác?
Một đám cận vệ kinh thành và các vùng lân cận lập tức cảm thấy sợ hãi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rốt cuộc cũng chán nản thu hồi vũ khí.
Trong lòng Bạch Tể Viễn cũng buông lỏng.
Đám người Đồ gia dĩ nhiên trở thành tù binh bị bắt giữ, bị thương thì bị thương, chết thì chết "Nam nhi nhiệt huyết" hắn cũng không để ở trong mắt, dù sao cũng là Đồ gia xâm nhập vào Bạch gia gây chuyện, mặc dù đã giết toàn bộ bọn họ, nhưng thảm cảnh năm đó phát sinh ở Bạch phủ, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không nói một câu trách cứ.
Nhưng đám cận vệ kinh thành và các vùng lân cận không giống với tứ đại doanh vệ trong kinh thành, toàn bộ lệ thuộc vào hoàng thượng, vì khống chế được đám người tâm phúc.
Nếu không quan tâm ngó ngàng mà đánh nhau, đến lúc đó bị người có tâm tư lợi dụng khuấy động, cái tội danh mưu phản này chỉ sợ cũng phải chụp lên đầu Bạch gia bọn họ.
Cho nên, nếu không xảy ra xung đột, vẫn phải xử lý cho thỏa đáng.
Đã qua nhiều năm, người ngoài chỉ nhìn thấy hoàng thượng tín nhiệm hắn, lại không biết, tất cả dựa vào, không phải là lúc trước có công giúp đỡ cùng cứu trợ, mà là hắn hiểu được nắm chắc ranh giới cuối cùng của hoàng thượng, mà cẩn thận làm việc, cũng không có được voi đòi tiên vượt qua cái ranh giới kia.
Cho nên, hắn vẫn là quân thần tâm đắc của hoàng thượng.
Chắc hắn ngủ đông đã lâu, người ngoài đã quên, năm đó hắn là một người như thế nào!
Hôm nay Đồ gia đã không còn người kế tục, địa vị giảm sút gia tộc Đồ thị lại dám không cố kỵ mà đánh tới cửa Bạch gia, còn ở trước mặt hắn, ám sát nữ nhi bảo bối của hắn, nghĩ Bạch Tể Viễn hắn dễ khi dễ vậy sao?
Bạch Thanh không biết, vì nàng sơ sẩy cùng chủ quan, bị phụ tử Đồ gia hai lần ám sát, làm cho huynh trưởng cùng phụ thân hoàn toàn bị chọc giận.
Hắn tùy ý làm vài động tác, nhấc lên một mảnh tinh phong huyết vũ trong triều.
Ký Vương Liên Cẩn có rất nhiều mưu đồ còn ở trong tã lót, đã bị bóp chết, sau đó khắp nơi nối tiếp gian nan, hoàn toàn không giống cảnh tượng kiếp trước.
Nếu Ký Vương biết được tương lai sau này của hắn sẽ rất gian nan, khốn khổ, chỉ vì đêm qua gặp Bạch Thanh mà không cam lòng, xúc động an bài người đi châm ngòi "Dã báo" Đồ gia mới tạo ra kết cục như vậy, sẽ có hối hận hay không a?
Đương nhiên, những thứ này để nói sau, tạm thời không đề cập tới.
#####
Đám cận vệ kinh thành và các vùng lân cận có chức trách hộ vệ kinh thành và trị an các vùng lân cận, nơi nào có chuyện phát sinh, thì có sự xuất hiện của bọn họ.
Trong kinh thành khắp nơi quyền quý, có thể không cố kỵ mà xử trí tất cả sự việc, đám cận vệ này có quyền lợi địa vị không phải thấp.
Nhưng mà, chuyện hôm nay xảy ra là chuyện đại sự còn chết rất nhiều người, bọn họ không thể tùy ý xử trí.
Mà người dẫn dắt bọn họ, lời nói có chút trọng lượng làm chủ là Kinh Triệu Doãn đại nhân, lại trở thành nghi phạm giết người, đâu còn người có thể cùng nhất phẩm thái phó đại nhân chống lại.
Huống chi vị thái phó đại nhân này, còn có thể tùy ý ra vào hoàng cung được hoàng thượng ban đặc quyền.
Đám người kia không dám tự ý, đang rầu rĩ có phải nên đi tìm một người có thể làm chủ đến đây, thì người gác cổng Bạch phủ cầm thiếp mời tiến vào, Đô Chỉ Huy Sứ Cốc Diệu Nhiêu đại nhân đến cầu kiến.
Đám cận vệ sợ hãi vạn phần, ngay cả Thống lĩnh đại nhân đều phải cung kính đưa thiếp mời cầu kiến, đám người bọn họ lại đi theo kinh triệu doãn Đồ đại nhân, ngay cả chào hỏi cũng không có liền trực tiếp xông vào, thậm chí còn đem theo binh khí. Xem ra, đám người bọn họ chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
Từ xưa đến nay văn võ chia làm hai, mặc dù đều là thân tín của hoàng thượng, Bạch Tể Viễn cùng Cốc Diệu Nhiêu đều là quan to chức lớn cũng chưa từng giao tế.
Đêm ba mươi, đối phương lại vội vã chạy đến, đưa lên thiếp mời cầu kiến, cho thấy là vì chuyện này đi.
Hắn cũng không bắt tội, phân phó hạ nhân đem Bạch Thanh và Nhan cô nương cùng đưa về hậu viện, sau đó dẫn theo nhi tử ra ngoài chào đón.
Chào hỏi hàn huyên vài câu, ngay cả chính sự còn chưa kịp nhắc tới, thì công công trong cung vội vã chạy đến, tuyên khẩu dụ của hoàng thượng: cho đòi thái phó Bạch Tể Viễn, cận doanh Đô Chỉ Huy Sứ Cốc Diệu Nhiêu, kinh triệu doãn Đồ Kinh Bình, Bạch học sĩ Bạch Triệt cùng đám người liên can đến ngự thư phòng chờ yết kiến.
Hưng Khánh Đế đang ở trong cung, cũng nhận được tin tức.
Bạch Tể Viễn cũng không cố kỵ, không nghe ai khuyên giải, phân phó hạ nhân đem Đồ Kinh Bình đang bị thương trúng độc hôn mê, cùng đống thi thể trong đại sảnh Bạch phủ, kể cả đám nam nhân Đồ gia đang bị bắt làm tù binh cùng cỗ quan tài, toàn bộ mang vào hoàng cung.
Gần sang năm mới thấy máu vốn là điềm xấu, huống chi còn phân loại hai loại thi thể cùng cỗ quan tài xúi quẩy, chồng chất bên ngoài cửa ngự thư phòng, thiếu chút nữa làm một đám cung nữ đang hầu hạ ở trong Càn Nguyên điện phải sợ chết khiếp.
Ngay cả hoàng thượng cũng phải nhíu mày không vui.
Hai đống thi thể kia, một đống nhiều, một đống ít, nhiều là Đồ gia, ít là Bạch gia. Rõ ràng thua thiệt là Đồ gia rồi.
Hưng Khánh Đế chỉ nhìn thoáng qua, liền phất tay để người đem ra ngoài, coi như không nhìn thấy, chỉ lạnh nhạt hỏi Bạch Tể Viễn:
- Chuyện gì xảy ra?
- Thỉnh cầu hoàng thượng vì thần làm chủ.
Bạch Tể Viễn vung áo, cúi người quỳ gối, giọng nói bi phẫn lên án:
- Gần sang năm mới, thần cùng khuyển tử tiểu nữ đang ăn bữa cơm đoàn viên, Đồ gia lại đưa tới một cỗ quan tài, còn mang theo một đám người cầm theo vũ khí xông vào trong phủ, gặp người liền giết, gặp đồ liền đập. Còn có ấu tử (con trai út) của kinh triệu doãn Đồ Kinh Bình trong tay cầm chủy thủ, đâm thẳng vào người nữ nhi thần, nếu không phải Nhan cô nương ở An Nhạc hầu phủ tìm đến, ra tay tương trợ, chỉ sợ hôm nay thần sẽ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Năm đó tiện nội trước khi chết, không yên lòng nhất chính là Xíu, những năm gần đây, thần coi nàng như bảo bối nâng niu trong bàn tay, không để nàng chịu nửa phần ủy khuất nào. Đồ thị khinh người quá đáng, nếu là ám sát thần cùng khuyển tử cũng thôi, nhưng Xíu làm sai chỗ nào, mà bọn họ có thể ra tay ác độc, không lưu tình. Nếu Xíu hôm nay thật sự bỏ mình, ở dưới cửu tuyền, thần sao còn mặt mũi nhìn nàng!
Nói đến đây, hắn nhịn không được khóe mắt đau xót. Đường đường là nam nhân bảy thước, ngày thường phong nhã nhanh nhẹn, hôm nay lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc, thật sự là nghe thương tâm, người nghe rơi lệ a!
Hắn thật sự sợ hãi, năm đó trơ mắt nhìn thê tử chết trước mặt mình, tâm hắn đau như cắt, nếu không phải nhi tử còn nhỏ, thê tử còn lo lắng cho khuê nữ, chỉ sợ năm đó hắn sẽ không chịu đựng nổi mà suy sụp.
Nếu hôm nay hắn thật sự mất đi nữ nhi, phụ phó thác của thê tử trước khi chết, chỉ sợ hắn thật sự sẽ chết cùng.
Hưng Khánh Đế nghe vậy, lập tức cả kinh, sắc mặt đại biến, vội vàng hỏi:
- Xíu không sao chứ? Có bị thương không?
- Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, tiểu nữ chỉ bị kinh hãi, chứ không bị thương tổn gì.
- Nàng xưa nay rất nhát gan, hôm nay chỉ sợ là sợ hãi không ít đi!
Hưng Khánh Đế thần sắc lo lắng, liền phân phó Tô Phúc:
- Lập tức truyền ngự y đến Bạch phủ, cẩn thận chẩn mạch cho nàng, kê vài thang thuốc an thần. Đúng rồi, đem mảnh huyết ngọc cống phẩm năm trước đưa cho nàng, nghe nói có thể an thần tỉnh não. Ban thưởng cho nàng trái cây và điểm tâm mà nàng ưa thích, nói với nàng, đừng sợ, cũng đừng lo lắng, mọi chuyện ổn rồi. Đến sinh thần của Trẫm, còn chờ nàng khỏe mạnh tiến cung tới chúc thọ trẫm đấy!
Những lời này như đang nói đến thân sinh nữ nhi, đau sủng mọi đường.
Phái ngự y, lại ban thưởng đồ, còn nói rõ ràng, năm nay thánh thọ, cũng có một chỗ cho nàng, rõ ràng có thể thấy được, hoàng thượng hoàn toàn đứng về phía Bạch gia.
Sau khi ban thưởng xong, hoàng thượng đơn giản truy vấn chuyện xảy ra, liền hạ lệnh đem Đồ Kinh Bình đang hôn mê bất tỉnh bãi chức quan nhốt vào Chiêu ngục đợi tra thẩm, phái binh sĩ đem gia tộc Đồ thị bắt lại, chờ qua năm mới, sẽ xử trí.
Sau đó còn nghiêm nghị khiển trách Cốc Diệu Nhiêu một trận, phạt ba năm bổng lộc, trấn an Bạch Tể Viễn, cũng ban thuởng rất nhiều trân bảo cho Bạch phủ.
Này quả thật là thiên vị làm cho người khác giận sôi máu, đáng tiếc không có một ai dám phản bác.
Ngự sử từ trước đến nay không có việc gì làm sau khi nghe tin tức cũng không có động tĩnh gì, dù sao Bạch gia quả thực là tai bay vạ gió.
Vị thiếu phu nhân Bạch gia đang yên ổn, đến ngoại gia ở lại nhiều tháng cũng không hồi phủ, gần sang năm mới lại thành thi thể để trong quan tài mà đưa trở về, còn là bộ dạng bị khi dễ, muốn tìm người tính sổ, quả thực là vô sỉ cực kỳ.
Trải qua chuyện lần này, gia tộc Đồ gia mấy trăm năm danh dự, hoàn toàn bị đạp hư, nữ nhi gia tộc Đồ thị ở gia phu vốn được nâng niu cưng chiều ngày ngày tốt lành, đến lúc này cũng là một đi không trở lại.
Không biết sau khi Đồ Kinh Bình tỉnh lại biết được mọi chuyện, sẽ có cảm tưởng gì?