Nghe Tiếu Túc hoài nghi lời đồn đãi có khả năng liên quan đến Tống Sùng cùng Dương gia, Lỗ Ninh cả kinh nhảy dựng lên, ngã cả ghế, trong đầu tràn đầy nghi hoặc:
- Lão đại, có phải ngươi đã suy nghĩ quá nhiều? Sao có người ngu như vậy, đem nước bẩn trên đầu mình hãm hại người khác, bọn họ có mục đích gì? Cũng không có thâm thù đại hận gì với ngươi, lại có thể sử dụng phương thức đồng quy môn tận này? Hơn nữa, cho dù hãm hại thành công, bọn họ cũng không có gì ưu việt, cần gì chứ?
Cũng không thể trách Lỗ Ninh ngạc nhiên nghĩ như vậy, suốt ngày ở trong doanh trại, đầu toàn cơ bắp thì làm gì biết đến những chuyện đấu đá, càng không thể nào tưởng tượng có người sẽ làm chuyện hại người thiệt mình như thế.
Trên đời này sẽ không có người tự hắc nước bẩn lên đầu để hãm hạ người khác! Cũng không chỉ mình hắn, đổi lại là người khác, cũng sẽ không tin tưởng.
Huống chi, chuyện này liên quan đến mặt mũi đế vương, không phải là chuyện tầm thường dễ dàng giải quyết.
Huyết mạch hoàng gia lẫn lộn liên quan đến sơn hà xã tắc.
Loại chuyện này đồn đãi ra ngoài, coi như hắn đã vô duyên với vương vị.
Tống Sùng là ân sư của Ký Vương, Dương gia là mẫu gia của Ký Vương, nếu hắn thượng vị, bọn họ sẽ là quốc sư cùng quốc cữu a!
Loại chuyện tổn hại như vậy sao có thể làm ra?
Nhưng Tiếu Túc đã nói như vậy, hắn không thể không dẹp bỏ nghi ngờ mà đi điều tra bọn họ.
Sau khi điều tra mọi chuyện đúng là có liên quan đến Tống Sùng cùng Dương gia.
Lời đồn đãi được tuyên truyền ra ngoài đúng vào thời gian Tiếu Túc cư ngụ ở Bạch gia để dưỡng thương.
Cũng bắt đầu từ lúc đó Thục phi không triệu kiến gia quyến của Tống Sùng nữa, người Tống gia cũng ít gặp người bên ngoài.
Dương gia trước giờ vẫn luôn hóng hách dựa hơi, lúc này toàn tộc đều đối với người ngoài mềm dịu dễ gần.
Sau khi có được tin tức, Tiếu Túc cũng không thèm để ý đến Lỗ Ninh đang nghẹn uất, mang theo chứng cứ trực tiếp tiến cung giao cho Hưng Khánh Đế.
######
Ngự Thư phòng.
Vẫy lui đám hạ nhân, Hưng Khánh Đế ung dung lật xem xấp giấy dầy cộm, càng xem biểu tình Hưng Khánh đế càng dữ tợn, đôi tay nắm chặt hiện rõ gân xanh, cho thấy hiện giờ hắn đang tức giận đến cực điểm.
Tô Phúc đứng bên ngoài cửa thư phòng nghe bên trong vang lên tiếng âm thanh va chạm ầm ầm, rồi im bặt trầm mặc.
Tiếu Túc yên lặng quỳ trên mặt đất, tùy ý Hưng Khánh Đế phát tiết tức giận, cũng không khuyên bảo.
Một lúc sau hắn bình ổn tâm tình, nhìn trên bàn không còn thứ gì, mới thở dài một tiếng, suy sụp ngồi xuống, giọng khàn khàn hỏi:
- Tống gia cùng Dương gia vì sao lại đem mũi nhọn chỉ vào ngươi? Có liên quan đến chuyện ngươi bị cướp sát?
- Dạ!
Tiếu Túc không ngẩng đầu, giọng nói bình thản đáp:
- Nửa năm trước người dẫn cao thủ Bách Kiếm môn truy sát thần, sau đó bị thần nắm thời cơ bắt uy hiếp mới có thể sống sót, Chính là đại nho Tống Sùng.
- Trẫm xuất cung thăm ngươi, cũng từng hỏi ngươi vài lần, có biết người nào muốn truy sát ngươi, vì sao lúc đó ngươi không nói?
Nghĩ đến lúc đó thấy Tiếu Túc hấp hối nằm trên giường, hắn tức giận ngập trời muốn thay hắn báo thù, mà hắn lại im lặng cự tuyệt, làm hắn thương tâm không ít.
Một câu cũng không nói với hắn, làm cho hắn vẫn nghĩ, hắn bị thương, là gặp một trận cướp sát bình thường mà thôi, ai ngờ lại liên quan đến Tống Sùng cùng Dương gia, hắn giấu diếm là vì không tín nhiệm hắn.
- Hoàng thượng là người nhân từ, thế nhân biết rõ, từ lúc đăng cơ đế vị, lập tức sắc phong vài vị hoàng tử cùng công chúa ban cho cung viện chức vị, thánh sủng như thế ở Đại Thành kiến quốc hơn hai trăm năm nay là đứng đầu. Tống đại nho là sư tôn của Ký Vương, lại là đệ tử của Dương gia lão quốc sư, xưa nay vẫn được hoàng thượng tôn trọng. Lúc thần tỉnh lại, đã đem chuyện này nói cho sư huynh Bạch Triệt biết, hắn tự mình dẫn người đến Lâm Sơn khe núi kiểm tra, nơi đó từng cọng cây ngọn cỏ đều khôi phục nguyên trạng, toàn bộ chứng cứ bị vùi tan, hoàn toàn không tìm được dấu vết chứng minh nơi này đã từng xảy ra trận huyết chiến, lại càng không thể tìm được chút tin tức liên quan đến Tống đại nho. Cho nên, chỉ bằng lời nói một phía của thần, cáo trạng Tống đại nho thanh nhã phong lưu, thì thế nhân có thể tin tưởng sao? Hoàng thượng cũng có thể tin tưởng sao?
Giọng nói của Tiếu Túc hết sức bình thản, không hề nghe ra oán khí trách móc, mà chỉ còn lại bất đắc dĩ mà thôi.
Lời hắn nói chỉ liên quan đến Tống Sùng, mà không nhắc gì đến Ký vương, làm Hưng Khánh đế càng áy náy.
Năm đó " Tam vương loạn" chính tay hắn thấm đẫm máu thân huynh đệ, hắn rất thống khổ, ngày ngày hành hạ hắn trong giấc mộng, khiến hắn không thể ngủ yên ổn.
Cho nên chuyện mình đã từng trải qua, không muốn thái tử bị lại, hắn ra sức vung đắp tình cảm giữa bọn chúng.
Đáng tiếc đám hoàng tử này lại không như hắn mong muốn, hoàng quyền quá hấp dẫn, các hoàng tử quá cuồng vọng ngai vàng, các quan viên hạ thần đều giựt dây mưu lợi.
Điều hắn không muốn thấy, rốt cuộc vẫn phát sinh.
Khóe miệng cong lên hàm chứa ý cười châm chọc, Hưng Khánh Đế chỉ vào tờ giấy vung vãi khắp phòng, nói:
- Tống sùng không biết tung tích, lan truyền lời đồn đãi chính là hạ nhân trong Tống phủ cùng Dương phủ, có mẫu gia ngoại gia của vài vị hoàng tử, kể cả mẫn quốc công Tống gia, cùng với phụng an hầu Cố gia, cũng trợ giúp không ít. Lời dồn đãi như vậy, dính nhấp đến hậu cung hơn mười mấy gia, mà tên đầu sỏ gây lên lại là người bị hại. Ngươi đem tất cả chứng cứ điều tra đưa cho trẫm xem,sẽ không lo lắng trẫm hoài nghi ý dồ của ngươi sao?
Mẫn quốc công Tống gia chính là ngoại gia của Tống hoàng hậu, phụng an hậu Cố gia, lại là gia mẫu của Thái tử phi Cố thị.
Lúc Tống gia tung ra lời đồn đãi cũng chỉ loan truyền Ký Vương cùng Tống Sùng có bộ mặt tương tự nhau, sau đó bố trí tất cả chứng cớ, khiến mọi người nghĩ chuyện xấu này là do An Nhạc Hầu phủ truyền ra.
Tuy hãm hại vụng về, nhưng nếu tội danh này được xác nhận thì hắn cũng vô lực xoay người. Dù lời đồn đãi nói về Tống Sùng cùng Ký Vương, nhưng lại vũ nhục tôn nghiêm của hoàng thượng.
Nhưng lời đồn đãi này vừa lan truyền, vô số người bất hòa cũng ra tay trợ giúp, đã phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi, ngay cả Hưng Khánh Đế tự mình ra tay ngăn chặn, cũng không khống chế được.
Lúc đầu chuyện này đều hướng đến An Nhạc Hầu phủ, nhưng hai vị chủ tử Tiếu Túc cùng Nhan Di Á vẫn lại ở Bạch gia chưa ra, tất cả bố trí đều không dùng được, làm cho tính toán của hai nhà Tống Dương hoàn toàn bị phá sản.
Điều tra kết quả như vậy đưa đến trước mặt hoàng thượng, chỉ cần hắn nghi kỵ có chút hoài nghi thì tội danh sẽ rơi lên đầu Tiếu Túc.
Nhưng hắn không giấu diếm đem tất cả đưa lên, chứng tỏ hắn ngoan cố không sợ tử.
Tiếu Túc dập đầu cung kính nói:
- Xin hoàng thượng minh xét, thần nhược quán (20t) nhận lệnh tiếp nhận chức vị Đô Chỉ Huy Sứ, chưởng quản Kiêu kỵ binh. Phụng mệnh điều tra mọi chuyện, dù có liên quan đến thần, nhưng đã tìm ra chân tướng vẫn phải báo cáo, để hoàng thượng tự định đoạt.
Hưng Khánh Đế vui mừng gật gật đầu, kêu hắn đứng lên nói:
- Trẫm là hoàng cựu phụ của ngươi, sau này có chuyện gì, không được giấu diếm, đều phải nói cho trẫm. Ngươi yên tâm, mặc kệ kẻ chủ mưu là ai, trẫm vẫn vì ngươi đòi công đạo.
- Đa tạ hoàng thượng, thần tuân chỉ.
Tiếu Túc vẫn như cũ cố thủ quân thần.
Hưng Khánh Đế thở dài, nhưng đã thành thói quen nên gọn gàng dứt khoát nói ý nghĩ của mình:
- Tống Sùng làm người hết sức cẩn thận, lại thận trọng, loại chuyện tự hủy hoại tương lai, tuyệt đối không thể là chuyện liên quan đến hắn. Lúc này còn có chổ kỳ lạ, ngươi hãy điều tra thật kỹ, tìm ra chân tướng, trẫm muốn nhìn một chút, rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì!
- Dạ!
Tiếu Túc lĩnh mệnh rời đi.
Hưng Khánh Đế ngồi một mình trong thư phòng, nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, trên mặt lo lắng xơ xác tiêu điều.
- Lão đại, có phải ngươi đã suy nghĩ quá nhiều? Sao có người ngu như vậy, đem nước bẩn trên đầu mình hãm hại người khác, bọn họ có mục đích gì? Cũng không có thâm thù đại hận gì với ngươi, lại có thể sử dụng phương thức đồng quy môn tận này? Hơn nữa, cho dù hãm hại thành công, bọn họ cũng không có gì ưu việt, cần gì chứ?
Cũng không thể trách Lỗ Ninh ngạc nhiên nghĩ như vậy, suốt ngày ở trong doanh trại, đầu toàn cơ bắp thì làm gì biết đến những chuyện đấu đá, càng không thể nào tưởng tượng có người sẽ làm chuyện hại người thiệt mình như thế.
Trên đời này sẽ không có người tự hắc nước bẩn lên đầu để hãm hạ người khác! Cũng không chỉ mình hắn, đổi lại là người khác, cũng sẽ không tin tưởng.
Huống chi, chuyện này liên quan đến mặt mũi đế vương, không phải là chuyện tầm thường dễ dàng giải quyết.
Huyết mạch hoàng gia lẫn lộn liên quan đến sơn hà xã tắc.
Loại chuyện này đồn đãi ra ngoài, coi như hắn đã vô duyên với vương vị.
Tống Sùng là ân sư của Ký Vương, Dương gia là mẫu gia của Ký Vương, nếu hắn thượng vị, bọn họ sẽ là quốc sư cùng quốc cữu a!
Loại chuyện tổn hại như vậy sao có thể làm ra?
Nhưng Tiếu Túc đã nói như vậy, hắn không thể không dẹp bỏ nghi ngờ mà đi điều tra bọn họ.
Sau khi điều tra mọi chuyện đúng là có liên quan đến Tống Sùng cùng Dương gia.
Lời đồn đãi được tuyên truyền ra ngoài đúng vào thời gian Tiếu Túc cư ngụ ở Bạch gia để dưỡng thương.
Cũng bắt đầu từ lúc đó Thục phi không triệu kiến gia quyến của Tống Sùng nữa, người Tống gia cũng ít gặp người bên ngoài.
Dương gia trước giờ vẫn luôn hóng hách dựa hơi, lúc này toàn tộc đều đối với người ngoài mềm dịu dễ gần.
Sau khi có được tin tức, Tiếu Túc cũng không thèm để ý đến Lỗ Ninh đang nghẹn uất, mang theo chứng cứ trực tiếp tiến cung giao cho Hưng Khánh Đế.
######
Ngự Thư phòng.
Vẫy lui đám hạ nhân, Hưng Khánh Đế ung dung lật xem xấp giấy dầy cộm, càng xem biểu tình Hưng Khánh đế càng dữ tợn, đôi tay nắm chặt hiện rõ gân xanh, cho thấy hiện giờ hắn đang tức giận đến cực điểm.
Tô Phúc đứng bên ngoài cửa thư phòng nghe bên trong vang lên tiếng âm thanh va chạm ầm ầm, rồi im bặt trầm mặc.
Tiếu Túc yên lặng quỳ trên mặt đất, tùy ý Hưng Khánh Đế phát tiết tức giận, cũng không khuyên bảo.
Một lúc sau hắn bình ổn tâm tình, nhìn trên bàn không còn thứ gì, mới thở dài một tiếng, suy sụp ngồi xuống, giọng khàn khàn hỏi:
- Tống gia cùng Dương gia vì sao lại đem mũi nhọn chỉ vào ngươi? Có liên quan đến chuyện ngươi bị cướp sát?
- Dạ!
Tiếu Túc không ngẩng đầu, giọng nói bình thản đáp:
- Nửa năm trước người dẫn cao thủ Bách Kiếm môn truy sát thần, sau đó bị thần nắm thời cơ bắt uy hiếp mới có thể sống sót, Chính là đại nho Tống Sùng.
- Trẫm xuất cung thăm ngươi, cũng từng hỏi ngươi vài lần, có biết người nào muốn truy sát ngươi, vì sao lúc đó ngươi không nói?
Nghĩ đến lúc đó thấy Tiếu Túc hấp hối nằm trên giường, hắn tức giận ngập trời muốn thay hắn báo thù, mà hắn lại im lặng cự tuyệt, làm hắn thương tâm không ít.
Một câu cũng không nói với hắn, làm cho hắn vẫn nghĩ, hắn bị thương, là gặp một trận cướp sát bình thường mà thôi, ai ngờ lại liên quan đến Tống Sùng cùng Dương gia, hắn giấu diếm là vì không tín nhiệm hắn.
- Hoàng thượng là người nhân từ, thế nhân biết rõ, từ lúc đăng cơ đế vị, lập tức sắc phong vài vị hoàng tử cùng công chúa ban cho cung viện chức vị, thánh sủng như thế ở Đại Thành kiến quốc hơn hai trăm năm nay là đứng đầu. Tống đại nho là sư tôn của Ký Vương, lại là đệ tử của Dương gia lão quốc sư, xưa nay vẫn được hoàng thượng tôn trọng. Lúc thần tỉnh lại, đã đem chuyện này nói cho sư huynh Bạch Triệt biết, hắn tự mình dẫn người đến Lâm Sơn khe núi kiểm tra, nơi đó từng cọng cây ngọn cỏ đều khôi phục nguyên trạng, toàn bộ chứng cứ bị vùi tan, hoàn toàn không tìm được dấu vết chứng minh nơi này đã từng xảy ra trận huyết chiến, lại càng không thể tìm được chút tin tức liên quan đến Tống đại nho. Cho nên, chỉ bằng lời nói một phía của thần, cáo trạng Tống đại nho thanh nhã phong lưu, thì thế nhân có thể tin tưởng sao? Hoàng thượng cũng có thể tin tưởng sao?
Giọng nói của Tiếu Túc hết sức bình thản, không hề nghe ra oán khí trách móc, mà chỉ còn lại bất đắc dĩ mà thôi.
Lời hắn nói chỉ liên quan đến Tống Sùng, mà không nhắc gì đến Ký vương, làm Hưng Khánh đế càng áy náy.
Năm đó " Tam vương loạn" chính tay hắn thấm đẫm máu thân huynh đệ, hắn rất thống khổ, ngày ngày hành hạ hắn trong giấc mộng, khiến hắn không thể ngủ yên ổn.
Cho nên chuyện mình đã từng trải qua, không muốn thái tử bị lại, hắn ra sức vung đắp tình cảm giữa bọn chúng.
Đáng tiếc đám hoàng tử này lại không như hắn mong muốn, hoàng quyền quá hấp dẫn, các hoàng tử quá cuồng vọng ngai vàng, các quan viên hạ thần đều giựt dây mưu lợi.
Điều hắn không muốn thấy, rốt cuộc vẫn phát sinh.
Khóe miệng cong lên hàm chứa ý cười châm chọc, Hưng Khánh Đế chỉ vào tờ giấy vung vãi khắp phòng, nói:
- Tống sùng không biết tung tích, lan truyền lời đồn đãi chính là hạ nhân trong Tống phủ cùng Dương phủ, có mẫu gia ngoại gia của vài vị hoàng tử, kể cả mẫn quốc công Tống gia, cùng với phụng an hầu Cố gia, cũng trợ giúp không ít. Lời dồn đãi như vậy, dính nhấp đến hậu cung hơn mười mấy gia, mà tên đầu sỏ gây lên lại là người bị hại. Ngươi đem tất cả chứng cứ điều tra đưa cho trẫm xem,sẽ không lo lắng trẫm hoài nghi ý dồ của ngươi sao?
Mẫn quốc công Tống gia chính là ngoại gia của Tống hoàng hậu, phụng an hậu Cố gia, lại là gia mẫu của Thái tử phi Cố thị.
Lúc Tống gia tung ra lời đồn đãi cũng chỉ loan truyền Ký Vương cùng Tống Sùng có bộ mặt tương tự nhau, sau đó bố trí tất cả chứng cớ, khiến mọi người nghĩ chuyện xấu này là do An Nhạc Hầu phủ truyền ra.
Tuy hãm hại vụng về, nhưng nếu tội danh này được xác nhận thì hắn cũng vô lực xoay người. Dù lời đồn đãi nói về Tống Sùng cùng Ký Vương, nhưng lại vũ nhục tôn nghiêm của hoàng thượng.
Nhưng lời đồn đãi này vừa lan truyền, vô số người bất hòa cũng ra tay trợ giúp, đã phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi, ngay cả Hưng Khánh Đế tự mình ra tay ngăn chặn, cũng không khống chế được.
Lúc đầu chuyện này đều hướng đến An Nhạc Hầu phủ, nhưng hai vị chủ tử Tiếu Túc cùng Nhan Di Á vẫn lại ở Bạch gia chưa ra, tất cả bố trí đều không dùng được, làm cho tính toán của hai nhà Tống Dương hoàn toàn bị phá sản.
Điều tra kết quả như vậy đưa đến trước mặt hoàng thượng, chỉ cần hắn nghi kỵ có chút hoài nghi thì tội danh sẽ rơi lên đầu Tiếu Túc.
Nhưng hắn không giấu diếm đem tất cả đưa lên, chứng tỏ hắn ngoan cố không sợ tử.
Tiếu Túc dập đầu cung kính nói:
- Xin hoàng thượng minh xét, thần nhược quán (20t) nhận lệnh tiếp nhận chức vị Đô Chỉ Huy Sứ, chưởng quản Kiêu kỵ binh. Phụng mệnh điều tra mọi chuyện, dù có liên quan đến thần, nhưng đã tìm ra chân tướng vẫn phải báo cáo, để hoàng thượng tự định đoạt.
Hưng Khánh Đế vui mừng gật gật đầu, kêu hắn đứng lên nói:
- Trẫm là hoàng cựu phụ của ngươi, sau này có chuyện gì, không được giấu diếm, đều phải nói cho trẫm. Ngươi yên tâm, mặc kệ kẻ chủ mưu là ai, trẫm vẫn vì ngươi đòi công đạo.
- Đa tạ hoàng thượng, thần tuân chỉ.
Tiếu Túc vẫn như cũ cố thủ quân thần.
Hưng Khánh Đế thở dài, nhưng đã thành thói quen nên gọn gàng dứt khoát nói ý nghĩ của mình:
- Tống Sùng làm người hết sức cẩn thận, lại thận trọng, loại chuyện tự hủy hoại tương lai, tuyệt đối không thể là chuyện liên quan đến hắn. Lúc này còn có chổ kỳ lạ, ngươi hãy điều tra thật kỹ, tìm ra chân tướng, trẫm muốn nhìn một chút, rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì!
- Dạ!
Tiếu Túc lĩnh mệnh rời đi.
Hưng Khánh Đế ngồi một mình trong thư phòng, nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, trên mặt lo lắng xơ xác tiêu điều.