Edit : Phương Thiên Vũ
Trong phòng làm việc thiết kế xa hoa, tiếng rên ái muội quanh quẩn trong phòng lại chỉ có một thanh âm, không khỏi làm người khác cảm thấy kỳ lạ.
Sau bàn công tác, một người đàn ông tuyệt mỹ đang nhắm mắt dựa người vào ghế, giống như đang ngủ, quần áo vẫn còn mặc nguyên ở trên người nhưng trên người anh có một cô gái đang khỏa thân, dáng người nóng bỏng nhấp nhô, môi đỏ mọng khẽ nhếch, không ngừng mà bật ra những tiếng rên sung sướng, đôi mắt xinh đẹp nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt tất cả đều là si mê.
Nhưng làm cô thất vọng là người đàn ông ngoại trừ hô hấp ra thì hoàn toàn không có phản ứng khác, nhíu nhíu mày, cô không tin bản thân mình không có sức quyến rũ a !
Càng nghĩ càng ra sức mà lay động vòng eo, cố gắng lấy lòng người đàn ông xinh đẹp kia, trong mắt tất cả đều là tình thế bắt buộc, cô nhất định phải có được người đàn ông này !
“Phanh” một tiếng, cửa phòng làm việc bị người một cước đá văng ra, sau đó chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú đi đến, cô gái sợ hãi kêu một tiếng, bối rối muốn che lấp thân thể đang trần trụi của mình.
Lúc này người đàn ông ấy cuối cùng cũng mở mắt ra, tầm mắt dừng trên người cô gái kia, trên mặt cũng không có thêm một biểu tình nào nhưng cô gái kia lại nhịn không được mà run run, ánh mắt né tránh không dám đối diện với ánh mắt kia.
“Tiếp tục !” Chỉ hai chữ bình thường như thế lại làm cho người ta cảm thấy giống như là từ địa ngục âm u truyền tới.
Cô gái nhìn vào mắt người đối diện, thân thể run run tiếp tục chuyện vừa rồi, mà người đàn ông kia khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười ái muội, dứt khoát ngồi xuống ở bên sofa thưởng thức một màn này, trong mắt tràn đầy hứng thú.
“Rất rảnh ?”
Nghe vậy, người đàn ông khóe miệng tươi cười lập tức thu lại, cuối cùng cũng nhớ tới mình tới đây làm gì, oán giận nói,“Lão đại, tôi thật sự bận đến sắp chết rồi ! Vất vả lắm mới thấy anh tới công ty một lần, kết quả lại khóa cửa phòng a !”
Bị ánh mắt đe dọa kia đảo qua, người đàn ông tự động im lặng, nhấc tay đầu hàng,“Tôi lập tức biến mất !” Nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài, còn đóng chặt cửa lại dùm hai người, dường như mục đích anh tới chỗ này chỉ vì hai câu oán giận.
“A…” Cô gái xụi lơ ở trong lòng người đàn ông, thở gấp đưa tay muốn ôm lấy anh.
“Đi xuống !”
Cô gái run lên, hai tay lập tức rụt trở về, đáng thương nhìn anh, cũng không dám chống lại ánh mắt của anh,“Tư tổng…”
“Đi xuống !” Như trước chỉ có hai chữ, nhưng lúc này so với lần trước giọng điệu càng thêm âm u lạnh lẽo.
Cô gái không dám đụng đến giới hạn của anh, ngoan ngoãn từ trên người anh đi xuống, cũng không mặc quần áo, cố ý bày ra tư thế gợi cảm, nhưng chàng trai lại giống như không có nhìn thấy, xoay người đi vào trong phòng nghỉ.
Cô gái nhìn anh đi vào phòng nghỉ, bất mãn nhíu mày, nhìn da thịt trắng nõn trên người mình, anh cư nhiên từ đầu đến cuối cũng không có chạm vào cô dù chỉ một chút !
Qua sau một lúc lâu, cửa phòng nghỉ lại mở ra, chàng trai đã thay một bộ quần áo khác, thấy cô gái cả người vẫn trần trụi như cũ đứng ở chỗ đó, có chút bực mình,“Cô sao còn ở đây ?”
“Tư tổng, em…”
“Đi ra ngoài !”
Cô gái vẫn còn muốn nói gì đó nhưng không cẩn thận mà chống lại đôi mắt kia, trong lòng run lên, không dám lại có ý kiến, mặc dù trong lòng có chút không cam nhưng vẫn là vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài.
Một lát sau, Tư Minh Dạ mới đi ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa liền bị ngăn lại.
“Lão đại, anh lại muốn đi ?”
Tư Minh Dạ thản nhiên liếc mắt nhìn anh, âm thanh lạnh lùng nói,“Cậu thật là phiền đấy !” Ngoài ra ý còn nói, cậu cũng thật vô dụng !
“Ha ha…” Cười gượng hai tiếng, ngoan ngoãn nhường đường,“Lão đại đi cẩn thận!” Anh không phải chân chó, anh không muốn bị đày đến Châu Phi a !
Thấy anh từ cánh cửa rộng lớn của tòa cao ốc bước ra, lái xe vội vàng đi theo, cung kính mở cửa xe sau, Tư Minh Dạ ngồi vào trong xe, nhắm mắt nói,“Về biệt thự !”
Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, Tư Minh Dạ mở mắt ra, lái xe đối diện với đôi mắt trong kiếng từ phía sau, trong lòng hoảng hốt, tay cũng run theo,“Ông chủ, rất xin lỗi…”
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ ở đối diện không khống chế được mà vọt thẳng qua đây.
“Két…” Sau tiếng vang chói tai, lại một tiếng “Ầm”, chiếc xe thể thao màu đỏ kia quay đầu, đụng phải chiếc xe tải ở bên cạnh.
Lái xe thở dài một hơi nhẹ nhõm, ông chủ không có việc gì, nhưng mà thấy tai nạn xe bên kia cả trái tim cũng đập liên hồi, tiếng chuông di động như trước vang lên không ngừng, nhưng mà ông cũng không dám nghe điện thoại,“Ông chủ…” Không biết ông chủ có thể cho ông về nhà mình ăn hay không ?
“Khoan… Chờ một chút !” Tư Minh Dạ tầm mắt dừng bên chiếc xe thể thao, chủ nhân chiếc xe thể thao kia là một cô gái có ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp giống như búp bê, lúc này dường như đã hôn mê bất tỉnh, hẳn là va chạm ở đầu, máu tươi trên đầu chảy xuống nhiễm đỏ cả cánh tay trắng mịn, mà tầm mắt Tư Minh Dạ dừng ở trên tay cô vẫn như cũ nắm ở tay lái, chính xác mà nói là dừng trên chiếc nhẫn ở ngón trỏ của cô.
“Đem cô ấy lên xe !”
Lái xe sửng sốt một chút sau đó mới mở cửa xuống xe, Tư Minh Dạ lấy di động ra rồi ấn một dãy số,“Ở đây có chút phiền phức, các anh đến xử lý một chút… Tai nạn xe !” Nói xong trực tiếp cúp máy.
“Đi bệnh viện Lam thị !” Tư Minh Dạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, vẻ mặt vẫn như cũ, sau đó tầm mắt lại dừng trên chiếc nhẫn kia.
Nhẫn rất đơn giản, chỉ là một vòng tròn bình thường, nhìn qua không xinh đẹp cũng không cao quý, nhưng mà hoa văn có chút kì lạ, nhìn nó làm cho người ta trong lòng có chút sợ hãi, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có quái vật từ trong chiếc nhẫn kia chui ra.
“Lão đại…” Lam Tư trên mặt lạnh như băng lộ ra một tia có thể nói là kinh ngạc, lão đại làm sao có thể có lòng tốt cứu cô gái này, còn bảo anh chữa trị ? Mắt nhìn cô gái kia, bộ dáng thật ra rất xinh đẹp, chẳng lẽ lão đại thích người ta rồi ? Ngẫm lại lại cảm thấy không có khả năng.
Từ phòng phẫu thuật đi ra, trên mặt Lam Tư càng thêm kinh ngạc,“Lão đại, anh như thế nào còn ở đây ?”
Tư Minh Dạ không để ý đến vấn đề của anh, hỏi,“Thế nào ?”
“Không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng va chạm ở đầu nên cần quan sát thêm mới biết được có di chứng hay không !”
“Uh.” Thản nhiên lên tiếng, cũng không có phản ứng khác.
“Ách… Lão đại, có phải anh đợi cô ấy tỉnh lại không ?” Hiếm khi Lam Tư lạnh như băng hôm nay có nhiều biểu tình như vậy.
“Có vấn đề ?” Con ngươi u lam đảo qua anh.
Trong lòng Lam Tư nhịn không được mà căng thẳng một chút, nhưng mấy người bọn họ cũng dần tập thành thói quen, cho nên cũng không có né tránh ánh nhìn của anh, chỉ là ngập ngừng nói,“Không thành vấn đề !”
Nhìn Tư Minh Dạ, Lam Tư lại mở miệng nói,“Lão đại, tôi còn có việc, đi trước !” Viện trưởng cũng không phải dễ làm như vậy, huống chi anh còn chưa kết thúc chuyên ngành.
Thấy Tư Minh Dạ không có phản ứng, Lam Tư tự động lui ra ngoài, lúc quay lại đóng cửa, đúng lúc thấy tầm mắt Tư Minh Dạ dừng trên chiếc nhẫn kia, ánh mắt chợt lóe, chiếc nhẫn kia rất quen nhưng anh trong lúc nhất thời không thể nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
Nháy mắt hiểu được, hóa ra lão đại là vì chiếc nhẫn kia mới cứu cô !
Hết chương 1.