Edit : Phương Thiên Vũ
Quả nhiên, Lam Tư thấy xe phía trước bắt đầu rẽ trái rẽ phải, rõ ràng đã đi qua đường này rồi mà lại đi qua lần nữa, có nơi thậm chí còn đi qua ba, bốn lần, trời gần tối rồi xe mới ngừng lại. Mọi người thấy cảnh tượng trước mắt có chút kinh ngạc, ngoài ngoại ô thành phố xấu thế này khi nào thì có nơi như vậy ?
Nghĩ tới lúc nãy tuyến đường kì lạ, vậy có được xem như trận pháp không ?
Đây là một căn biệt thự đã bị bỏ hoang, rất cũ nát, thậm chí nhìn qua ma khí dày đặc, có chút ghê rợn.
Viên Viên trốn ở phía sau Nam Cung Liệt, hai tay nắm chặt quần áo của anh, đầu thò ra liếc mắt một cái sau đó lại rất nhanh rụt về giấu ở sau lưng Nam Cung Liệt, thật cẩn thận hỏi,“Anh Liệt, nơi này có ma hay không a ?”
Nam Cung Liệt đang quan sát biệt thự, nghe cô nói vậy liền nhíu mày “Em điều tra được tư liệu không phải nói Minh Quốc là nước làm bạn với ma quỷ sao ? Chẳng lẽ em còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt sao ?”
“Oa…… Đừng a ! Em sợ ma nhất a !” Viên Viên cảnh giác nhìn bốn phía, hai tay ôm chặt Nam Cung Liệt.
Nam Cung Liệt bật cười rồi lôi cô ở phía sau ra,“Được rồi, gạt em thôi !”
“Thật sao ?” Viên Viên liên tục nhìn bốn phía, chỉ sợ đột nhiên từ chỗ nào đó xuất hiện một con ma a.
“Thật mà ! Cho dù có ma anh cũng sẽ không để nó bắt đem đi.”
Viên Viên rốt cục yên tâm một ít nhưng vẫn là nắm lấy tay Nam Cung Liệt không buông. Bùi Diệc nhíu mày nhìn hai người, trong lòng có chút khó chịu, khi nào thì tên tiểu tử kia có thể dụ dỗ phụ nữ hơn anh chứ ?
Kiều Bối Nhi ngược lại cảm thấy rất hứng thú với căn biệt thự này liền kéo Tư Minh Dạ đi vào biệt thự, những người khác cũng theo đi vào. Bởi luôn bị Viên Viên kéo lại nên Nam Cung Liệt là người đi cuối cùng.
Kỳ quái là căn biệt thự này bên ngoài nhìn qua rách nát nhưng bên trong lại vô cùng sang trọng. Phòng khách rộng lớn có chút dị thường, bên trong lại không nhiễm một hạt bụi, thật sự là có chút quỷ dị.
“Ầm”
Cánh cửa tự mình đóng lại, Nam Cung Liệt đi ở phía sau quay đầu lại thử nhưng không được, đành lắc đầu nhìn mọi người, mở không ra !
“Tích tích…” Tiếng tích tích kỳ quái đến từ máy tính trên bàn trà, Danny đi qua nhìn sau đó ra hiệu bảo mọi người cũng đến xem.
Kiều Bối Nhi thấy rõ nội dung trên màn hình máy tính thì nhíu mày,“Trò chơi ?”
Trò chơi này cần hai người phối hợp để hoàn thành, một người phụ trách đi đúng ô gạch, người còn lại thì điều khiển máy tính, suy nghĩ vị trí đặt chân của bước tiếp theo. Cảnh báo người đi các ô gạch tuyệt đối không thể đi sai một bước, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn.
Chờ mọi người xem xong quy tắc trò chơi thì màn hình chợt lóe lên, mặt trên xuất hiện một câu khác,“Chuẩn bị tốt chưa ?
Sau đó chỉ thấy mặt đất trống giữa phòng khách to lớn xuất hiện những tia sáng, từng đường từng đường vẽ ra những ô gạch. Phạm Bảo Nhi nhìn rồi nói thầm,“Này không khó lắm a ! Ai kỹ thuật máy tính tốt nhất ?”
Kiều Bối Nhi nhíu chặt mày nhìn những ô gạch này, tuyệt không có đơn giản chỉ cần một người kỹ thuật máy tính tốt lại thêm một người thân thủ không có trở ngại liền có thể đi qua như vậy. Nếu đã có người cài đặt cửa ải này thì sẽ không dễ dàng để cho người ta đi qua mới đúng.
Viên Viên chạy tới ngồi trên sô pha,“Để tôi. Ai đi ô gạch ?”
Phạm Bảo Nhi nóng lòng muốn thử liền giơ tay “Tôi !”
Kiều Bối Nhi nhíu mày, quay đầu nhìn Tư Minh Dạ rồi cùng anh lẳng lặng đứng ở một bên, tầm mắt có thể thấy máy tính vừa có thể thấy các ô gạch phía trước.
Lúc này lại một hồi tiếng tích tích, trên màn hình máy tính xuất hiện bốn chữ to “Trò chơi bắt đầu !”
Sau đó chỉ thấy phía trên không các ô gạch đột nhiên xuất hiện ra rất nhiều đồ vật như đao, kiếm, ngọn lửa, băng trùy, cái quái lạ gì cũng có. Mà trên mặt các ô gạch cũng xuất hiện biến hóa, xuất hiện đầy gỗ nhọn, bàn ủi đang bốc lửa, khối băng bốc lên hàn khí. Thậm chí có ô gạch hoàn toàn trống không, nếu bước một chân lên khẳng định sẽ bị rơi vào trong đó.
Không chỉ có như vậy, còn có rất nhiều lần thay đổi hồng quang. Nhìn qua giống như tia hồng ngoại nhưng này mắt thường có thể thấy được.
Kiều Bối Nhi nhíu mày, tầm mắt chuyển động thì tìm được một cái điều khiển từ xa, giương tay ném về hướng ánh sáng kia. Sau đó mọi người trầm mặc, chỉ thấy điều khiển từ xa khi gặp ánh sáng kia cư nhiên trực tiếp biến thành bột phấn.
Lúc này tiếng tích tích lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người, trên màn hình máy tính lại xuất hiện một đoạn, “Mọi người không cần lo lắng, mấy thứ này thực sự chỉ là ảo giác. Chỉ cần người điều khiển máy tính chuẩn xác đưa ra nơi đặt chân tiếp theo, người đi trên ô gạch nghiêm túc dựa theo vị trí đặt chân đã định thì sẽ không gặp phải nguy hiểm thật sự, hơn nữa nếu thật sự không thể tiếp tục đi có thể bỏ qua, đi qua ô gạch không tồn tại nguy hiểm nữa, đương nhiên chính là tùy thuộc vào người đi. Chúc các vị may mắn !”
Viên Viên nhìn về phía Phạm Bảo Nhi,“Cô còn muốn đi không ?”
“Muốn”, Phạm Bảo Nhi hít một hơi thật sâu,“Thử xem đi !”
Lam Tư nhíu mày nhưng không có ngăn cản, song lại bước vài bước về hướng các ô gạch kia.
Viên Viên gật đầu nói,“Được, vậy tôi bắt đầu nga !”
Trong rất nhiều ô gạch có một ô khác màu, đó là vị trí đặt chân đầu tiên, Viên Viên bảo Phạm Bảo Nhi đứng lên đó. Ô gạch không lớn, chỉ đứng vừa đủ hai chân.
“Ô thứ ba bên trái !”
Ô thứ ba bên trái trống không, nhìn qua chính là một lỗ đen tối om. Phạm Bảo Nhi hít một hơi thật sâu, đưa chân thăm dò thử nhưng kết quả chuyện gì cũng không có. Cô bước lên ô gạch đó rồi thở ra một hơi, sĩ khí cũng tăng thêm nhiều,“Tiếp tục đi !”
Cách để tìm được vị trí đặt chân tiếp theo cũng rất kì quái, lúc nãy là chơi một trò chơi, thắng thì tìm được nhưng bây giờ là phải giải phương trình.
Viên Viên rất nhanh thì tìm được vị trí bước tiếp theo,“Phía trước ô thứ hai !”
Đã có một lần kinh nghiệm nên Phạm Bảo Nhi không còn lo lắng, hơn nữa ô này nhìn qua không có gì dị thường, chỉ là phía trên ô có một ngọn lửa, nhưng chỉ cần cô cẩn thận một chút thì sẽ không đụng tới. Nên Phạm Bảo Nhi liền trực tiếp bước chân qua, nhưng vào lúc này trên ô gạch kia lại đột nhiên bắn ra đầy châm nhọn. Phạm Bảo Nhi cả kinh, thân hình có chút không ổn định, Lam Tư vội vàng một tay kéo cô trở về, phun ra hai chữ lạnh như băng,“Đổi người !”
Trên máy tính cũng xuất hiện hai chữ “Thất bại”.
Phạm Bảo Nhi vỗ vỗ ngực, bộ dáng hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh, Viên Viên chu miệng nói,“Không phải đã nói chỉ cần đi theo vị trí chỉ định sẽ không gặp nguy hiểm sao !”
Phạm Bảo Nhi biết Viên Viên rất đơn thuần, chính là đơn thuần nên thất bại mới oán giận vài câu, cũng không phải trách cô nên cô cũng không tức giận, chỉ nói,“Nhưng loại cảm giác này thật sự rất thật, tôi thậm chí có thể cảm giác được hàn khí trên châm.”
Viên Viên vẻ mặt đau khổ nói,“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ ?”
Kỳ thật bọn Lam Tư căn bản không lo lắng, cho dù bọn họ đều không được không phải còn có lão đại cùng chị dâu nhỏ sao ? Nhưng mọi người nhìn sang hai người đồng thời run run khóe miệng. Chỉ thấy Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi ngồi trên sô pha, thật nhàn nhã giống như đang ở nhà mình, ý bảo là để cho bọn họ tự mình giải quyết.
Lúc này tiếng tích tích lại vang lên, trên màn hình máy tính lại xuất hiện một đoạn nói,“Độ khó đến vị trí đặt chân tiếp theo sẽ dần gia tăng, các ô gạch cũng sẽ càng nguy hiểm, bước thứ ba sẽ liền thất bại, tôi khuyên mọi người vẫn là nên trở về thì hơn !”
Bùi Diệc xem đoạn kia xong liền nhíu mày, đột nhiên nói với Viên Viên,“Để tôi.”
Viên Viên nhìn anh, vẻ mặt hoài nghi,“Anh được không ?” Đưa tay chỉ chỉ màn hình máy tính,“Sẽ càng ngày càng khó nga !”
Nam Cung Liệt lên tiếng, “Viên Viên, để cho Diệc đi !” Kỹ thuật của Bùi Diệc không kém so với An Thụy nên Tư Minh Dạ mới mang theo anh ta.
Bùi Diệc vừa ngồi xuống thì Danny · Rock đứng dậy,“Để ta đi !”
Thấy bộ dáng Bùi Diệc có chút do dự, Danny · Rock bất mãn,“Làm sao ? Cậu xem thường tôi ? Thân thủ của tôi nhất định không kém hơn cậu !”
Bùi Diệc liếc mắt nhìn, này không phải vấn đề thân thủ được không ? “Được, anh thử xem đi !”
Bùi Diệc gõ bàn phím, miệng thỉnh thoảng lại phun ra mấy chữ, lúc này đường đi lại khác với Phạm Bảo Nhi. Danny · Rock đi năm bước, sau đó lại năm bước, tốc độ nói của Bùi Diệc đột nhiên nhanh hơn. Không phải Bùi Diệc chỉnh anh ta mà là máy tính thiết lập như thế, có thời gian hạn chế, nếu anh ta trong thời gian quy định không hiểu được vị trí đặt chân tiếp theo cũng coi như thất bại. Hơn nữa mỗi một bước là một vòng lại một vòng, không cho anh ta cơ hội ngừng lại, cứ năm bước tốc độ sẽ tăng lên một bậc, mà nguy hiểm cũng thêm chân thật. Như khi bước lên mặt băng cảm giác sẽ thật sự như bước lên mặt băng, nên làm Danny · Rock khi bước lên ô gạch tối đen thì chân gần như không có cảm giác đạp lên đó, làm anh ta thiếu chút nữa ngã về phía trước, cũng may thân thủ anh ta tốt, kịp lúc ổn định thân hình.
Trên máy tính lại xuất hiện hai chữ to,“Thất bại !”
Danny · Rock chỉ có thể lui trở về, anh cũng chỉ đi được bảy bước, gãi gãi tóc, Danny · Rock buồn bực oán trách,“Kia căn bản là với thật không có khác biệt mà ! Ngay cả cảm giác cũng bị lẫn lộn !”
Bùi Diệc không để ý tới oán giận của anh ta, kết quả như vậy đã nằm trong dự kiến của anh, “Liệt, tới cậu !”
Khóe miệng Nam Cung Liệt giật giật,“Vì sao là tôi ? Sao không cho Lam Tư đi !…” Đây chính là dao kề cổ a !
Lam Tư lạnh giọng nói,“Tôi không được !”
Nam Cung Liệt lầm bầm, không tình nguyện đi về phía ô gạch kia. Kiều Bối Nhi ngồi trên đùi Tư Minh Dạ tò mò hỏi,“Lam Tư, vì sao anh không được ?”
“Đúng vậy ! Vì sao anh không được ?” Phạm Bảo Nhi cũng là vẻ mặt tò mò, Lam Tư không giống là người dễ dàng nhận thua như vậy.
Lam Tư lại không cảm thấy có gì, này vốn không phải vấn đề năng lực,“Liệt và Diệc có vẻ ăn ý.”
Kiều Bối Nhi nhíu mày, cô đã sớm biết. Đi qua những ô gạch không chỉ là vấn đề năng lực, ăn ý và tín nhiệm giữa hai người cũng rất quan trọng.
Nam Cung Liệt đứng ở cái thứ nhất đặt chân vị trí, cảnh cáo nói “Bùi Diệc, cậu cẩn thận một chút cho tôi, nếu tôi chết bỏ mạng nhất định sẽ biến thành ác quỷ tới tìm cậu báo thù !”
Bùi Diệc hiểu cậu ta đem sinh mệnh giao vào tay mình, ánh mắt không rời khỏi màn hình máy tính, chính thản nhiên nói,“Yên tâm, không chết được đâu !” Đây là cam đoan của anh.
Dứt lời đã tìm ra vị trí đặt chân kế tiếp.
“Phải một.”
“Trước bốn.”
“Phải một.”
Hết chương 84