Edit : Phương Thiên Vũ
“A…” Nam Cung Liệt oa oa kêu to, vốn muốn nhảy dựng lên nhưng Bùi Diệc lại giữ chặt anh, “Cậu muốn chết a !” Bây giờ nhảy dựng lên không phải đúng lúc trúng đạn sao ?
Nam Cung Liệt sắc mặt tái nhợt nhích tới nhích lui, “Diệc… Mau lấy nó ra !”
Bùi Diệc hoàn toàn không để ý tới anh, rung đùi đắc ý nói, “Cậu xem nó đáng yêu lắm không.”
“Thả ra !…”
Bùi Diệc nắm chặt lấy tay anh, không cho anh động đậy. Nam Cung Liệt nhìn con giun kia như muốn chui vào trong quần áo của anh thì sợ tới mức lạnh run, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, suýt khóc lên.
Bùi Diệc có chút không đành lòng, vừa định lấy ra cho anh thì không ngờ Nam Cung Liệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cắn mạnh môi của anh. Đúng vậy, là cắn !
Dùng sức cắn một cái, sợ hãi trong lòng Nam Cung Liệt lại giảm đi không ít, đôi mắt trừng thẳng Bùi Diệc, rõ ràng tỏ vẻ cậu chết chắc rồi !
Ánh mắt Bùi Diệc lộ ra mỉm cười, đưa tay bắt lấy con giun ra khỏi người Nam Cung Liệt.
Kiều Bối Nhi tựa vào trong lòng Tư Minh Dạ không nói gì, liếc mắt xem thường nhìn hai người đang hôn nhau đến mức để mặc khó khăn cho người khác. Tư Minh Dạ tựa hồ cũng không nói gì, bốn người còn lại thì trong mắt đều mang ý cười, đối với màn diễn này rất vừa lòng.
Chỉ có Vân Huyên tức giận đến mức sắp hộc máu, cô dẫn theo người Vân Môn đến nhiều như vậy nhưng kết quả thế này cũng chỉ làm đau chính mình. Xem như cô thua kém hơn Vân Phong Khinh nhưng ngay cả người thường là Kiều Bối Nhi cũng không sánh bằng thì cô không cam lòng.
“Dạ đế !”
Giọng nghiến răng nghiến lợi của Vân Huyên rốt cục làm cho Nam Cung Liệt phục hồi tinh thần lại, lập tức đẩy Bùi Diệc ra rồi nhìn trước ngực, xác định con giun không còn mới yên lòng. Sau đó trừng mắt Bùi Diệc, hung tợn nói, “Bùi Diệc, tôi muốn đem cậu đi lột da rút gân !”
Vừa mới còn vô cùng thân thiết nhưng lúc này lại giống như nhìn thấy sát thủ giết cha, Bùi Diệc nhún vai, bộ dáng như không sao cả khiến cho Nam Cung Liệt tức giận đến mức muốn hộc máu.
Kiều Bối Nhi sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn về phía Vân Huyên, những người khác cũng nghiêm túc lên. Đối với việc vì sao Kiều Bối Nhi đến tìm bảo vật bọn họ cũng biết một ít, cho nên cũng biết Vân Huyên không phải người thường nhưng chỉ là không biết Vân Huyên này rốt cuộc có chỗ nào lợi hại.
Vân Huyên khoát tay, một đạo âm phong liền trực tiếp đánh úp về phía Kiều Bối Nhi, vẻ mặt Tư Minh Dạ trầm xuống, một tay kéo Kiều Bối Nhi về phía sau mình.
“Có độc…”
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên Tư Minh Dạ tránh không kịp, mắt thấy sẽ bị đạo âm phong kia tổn thương thì đột nhiên một bóng trắng lóe lên, âm phong kia lập tức tiêu tan.
Kiều Bối Nhi kiểm tra một lượt, thấy Tư Minh Dạ không có việc gì mới yên lòng, nâng mắt nhìn lại thì thấy một cô gái vân đạm phong khinh. Cô gái mặc trên người chiếc áo sơ mi và quần dài đều màu trắng, da thịt như tuyết, mắt như thu thủy, mái tóc đen nhánh bay nhẹ nhàng rồi rơi mềm mại ở trên vai, cánh môi phấn nộn hơi nhếch lên mang theo ý cười nhạt, nhìn qua có chút vô dục vô cầu.
* vô dục vô cầu : không ham không xin
Điều kinh ngạc khác của Kiều Bối Nhi là bộ dáng cô gái này cư nhiên giống với Vân Huyên như đúc, nhưng lại khác với Vân Huyên là liếc mắt một cái liền làm cho người ta cảm thấy yêu thích.
Cô gái thản nhiên mở miệng, “Vân Huyên, ngươi càng lúc càng to gan !”
Vân Huyên nhìn cô ta, trong mắt đều là ý hận mãnh liệt, “Vân Phong Khinh, ngươi dựa vào cái gì giáo huấn ta ? Nếu không phải ta, ngươi có thể có hôm nay sao ? Sở dĩ năng lực của ta yếu như thế cũng là vì ngươi ! Ta hận ngươi !” Cô vẫn kêu cô ta là Vân Phong Khinh chứ không kêu cô ta là Thượng Quan Mạt, bởi vì Thượng Quan Mạt là chủ nhân của Thượng Quan gia. Thân phận đó luôn làm cho ý hận trong lòng cô không thể khống chế, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra.
Vân Phong Khinh cười nhạt như trước, hình như một chút cũng không đem sự thù địch của cô để ở trong lòng, lời ra khỏi miệng cũng không nghe ra nhiều cảm xúc, “Vân Huyên, ngươi vi phạm gia quy Thượng Quan gia tộc, không tuân thủ lệnh của chủ nhân, đối với chủ nhân bất kính nên sẽ bị trừng phạt ngũ mã phân thây, ngươi có dị nghị gì không ?”
Kiều Bối Nhi nhịn không được run run khóe miệng, các cô là trở lại thời cổ đại sao ? Sao luôn có cảm giác cô gái này không nên thuộc về thời đại này chứ ?
Vân Phong Khinh như có chút cảm giác đảo mắt nhìn về phía cô, trong ý cười mắt càng sâu, Kiều Bối Nhi cũng nhếch môi cười, tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng không biết vì sao đối với cô gái này lại đặc biệt có thiện cảm, thấy có chút hối hận vì đã gặp muộn.
Vân Huyên sắc mặt trắng bệch, “Ngươi không thể đối với ta như vậy !”
Vân Huyên thật sự bị dọa sợ, Vân Phong Khinh là người như thế nào cô rất rõ. Cô ta nói được thì sẽ làm được, chuyện cô ta muốn làm cho dù là mẫu thân cũng không có cách nào ngăn cản.
Vân Phong Khinh thản nhiên nhíu mày, “Không thể ? Tổ tiên Thượng Quan gia tộc có nói lệnh của chủ nhân cao hơn tất cả, hành hình !”
“Không được…” Lúc này đột nhiên truyền đến giọng người đàn ông ở cửa đang vội vàng đi đến.
Vân Phong Khinh thản nhiên hô một tiếng,“Tiểu lục !” Sau đó liền thấy Vân Thiên tựa như bị người lôi kéo, hoàn toàn không thể tiến lên, vội đến độ hai mắt đỏ lên, “Vân Phong Khinh, mẫu thân sẽ không bỏ qua cho ngươi !”
Vân Phong Khinh cười giễu nói, “Năng lực của mẫu thân thấp hơn ta !”
“Ngươi…” Vân Thiên không biết nên ngăn cản như thế nào. Vân Phong Khinh ai cản cũng không nổi, đối với người thân cũng máu lạnh đến cực điểm.
Nam Cung Liệt ngoắc ngoắc Bùi Diệc, “Vân Thiên không phải cùng cậu có quan hệ rất tốt sao ? Tôi cảm thấy mắt nhìn người của cậu cần phải nâng cao đấy !” Anh sao cảm thấy Vân Thiên có chút chẳng phân biệt được đúng sai nhỉ ?
Lúc nãy Vân Huyên bộ dáng như hận không thể giết Vân Phong Khinh, nói vậy khi có cơ hội nhất định sẽ không chút do dự xuống tay. Sao lại không thấy Vân Thiên nói Vân Huyên máu lạnh chứ ?
Bùi Diệc nhíu mày nói, “Cậu đừng quên lúc trước là ai đem nhặt cậu về !” Nói mắt nhìn người của anh kém, không phải là tự nói bản thân cậu ta rất kém sao ?
“A…”
Nam Cung Liệt còn chưa kịp tức giận thì một tiếng kêu thê thảm vang lên, có chút ghê người. Cũng may bọn họ đều không phải người bình thường, nếu người bình thường nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kia chắc đã bị dọa sợ sớm ngất đi rồi.
Kiều Bối Nhi nhìn Vân Huyên “yếu đuối” thì trong lòng cười lạnh. Trở thành tạm biệt sao ? Không có năng lực chính là không có năng lực, cho dù là lôi kéo người bên cạnh làm lá chắn cũng sẽ không lâu dài !
Vân Phong Khinh thản nhiên liếc mắt nhìn Vân Thiên một cái, quan hệ giữa cô và người anh này cũng xem như không tốt hơn là mấy, “Thiên tử phạm pháp đồng tội như thứ dân !”
Trong mắt Vân Thiên mang theo một tia tức giận, “Ngươi đừng quên là ai cho ngươi có ngày hôm nay !”
Khóe miệng Vân Phong Khinh mang theo một chút châm chọc, “Năng lực của ta là do bản thân ta, với bất cứ kẻ nào cũng đều không có quan hệ. Vân Huyên, ta không nợ ngươi chút nào, muốn hận thì đi mà hận mẫu thân đi ! Là do ngươi khư khư cố chấp !” Toàn thể mọi người đều cho rằng cô nợ Vân Huyên, đều nghĩ cô có ngày hôm nay tất cả đều là công lao của Vân Huyên. Thật là buồn cười !
Vân Thiên lạnh mặt nhìn về phía cô, “Vân Phong Khinh, ngươi thật sự rất máu lạnh !” Cho nên mới không làm cho người ta yêu thích !
Vân Phong Khinh cười nhẹ, “Cám ơn !” Thật là một sự khích lệ !
“Ha ha…” Kiều Bối Nhi cười khẽ một tiếng, thật sự là cảm thấy nhìn Vân Phong Khinh thế nào cũng thấy thuận mắt, “Tôi cảm thấy chúng ta là đồng loại, làm bạn thế nào ?”
Vân Phong Khinh thản nhiên liếc đến tay cô, cười nói, “Thật là đồng loại. Người bình thường đều sẽ không đeo ác ma chi sủng ở trên tay !” Người bình thường nhìn thấy đều hẳn là chán ghét sợ hãi a !
Kiều Bối Nhi theo ánh mắt của cô nhìn lại thì nhìn nhẫn trên tay, nhíu mày, nhẫn này còn có cái tên như vậy sao ?
Tư Minh Dạ lạnh giọng nói, “Ác ma chi sủng là cô thiết kế ?”
Vân Phong Khinh nhẹ gật đầu. Ánh mắt trở lại trên người Vân Huyên, thản nhiên mở miệng,“Tiểu nhất, tiểu nhị, tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, hành hình !”
Kiều Bối Nhi rút rút khóe miệng, tên này lấy đúng như thời cổ đại.
Vân Phong Khinh nháy mắt mấy cái, khẽ cười nói,“Nhiều lắm, gọi là tên rất phiền, hơn nữa cũng lười đi nhớ !
“A… Đừng… Anh… Cứu em !…” Vân Huyên biến thành hình chữ đại lơ lửng ở không trung, sắc mặt tái nhợt. Trong mắt đều là sợ hãi, Vân Phong Khinh thật sự muốn giết cô !
Kiều Bối Nhi sờ sờ cằm, tuy nói là ngũ mã phân thây nhưng hành hình hẳn là không phải ngựa. Nếu cô đoán không sai thì hẳn là… Quỷ !
Mọi người còn lại cũng tò mò nhìn vì bọn họ chỉ có thể nhìn thấy Vân Huyên mà thôi, rất ngạc nhiên muốn ngũ mã phân thây thế nào, hơn nữa Vân Huyên sao lại lơ lửng trên không chứ ? Bọn họ đối với cái gọi là dị năng thật là có chút tò mò. Mà tiểu nhất đến tiểu ngũ lại là cái gì vậy, bọn họ sao không có thấy ?
Vân Thiên nóng nảy, “Vân Phong Khinh !”
Vân Thiên yếu đuối ngã xuống, một chữ một chút kêu lên, “Vân, Phong, Khinh !” Cô ta cư nhiên thật sự hạ thủ !
Vân Phong Khinh đối với anh làm như không thấy, đưa tay kéo Kiều Bối Nhi bước đi, chỉ bỏ lại bốn chữ với Tư Minh Dạ, “Mượn tạm một chút !”
Kiều Bối Nhi nhìn Vân Phong Khinh cười nói,“Tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng tôi rất thích cô !”
Vân Phong Khinh nhíu mày nhìn về phía cô, “Tuy cô là lần đầu tiên gặp tôi nhưng tôi lại không phải là lần đầu tiên gặp cô.”
Kiều Bối Nhi nháy mắt mấy cái, “Cô không phải là thầm mến tôi cho nên vẫn âm thầm quan sát tôi chứ ?”
Vân Phong Khinh liếc mắt xem thường, “Tôi không phải les !” Nhìn ra được cô cũng rất thích Kiều Bối Nhi. Tuy cô luôn luôn cười nhưng nụ cười kia đều mờ ảo làm cho người ta không nắm bắt được, cũng không cảm nhận được độ ấm. Nhưng ở trước mặt Kiều Bối Nhi lại mang theo một tia ấm áp.
“Cô gặp tôi vào lúc nào ?”
“Ở khu trò chơi !”
Kiều Bối Nhi nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là lúc cô mất trí nhớ ? Suy nghĩ một chút liền dứt khoát quăng sang một bên, để ý cô ấy gặp mình khi nào làm gì chứ, không quan trọng !
Vân Phong Khinh híp mắt nhìn lên trời, khẽ cười nói, “Cô là người bạn đầu tiên của tôi, cũng là người tôi thấy thuận mắt nhất !”
“Thật vinh hạnh !”
Vân Phong Khinh nhẹ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía cô, “Đưa nhẫn cho tôi !”
Kiều Bối Nhi nhíu mày, tháo nhẫn trên tay xuống rồi đưa cho cô ấy. Vân Phong Khinh nhanh chóng nắm chặt trong tay, chỉ thấy ánh sáng chợt lóe lên rồi sau đó trả lại cho cô, Kiều Bối Nhi nhìn cẩn thận nhưng không phát hiện có gì khác.
Vân Phong Khinh nhẹ nói, “Thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng !”
Kiều Bối Nhi vuốt cằm, chờ đợi nhìn cô, “Vậy tôi cũng lấy của Dạ nhanh đem tới cho cô !”
Vân Phong Khinh bật cười, “Cô thật đúng là không khi nào quên anh ta, yên tâm đi ! Ác ma chi sủng vốn là một khối, cô không có việc gì thì anh ta đương nhiên cũng sẽ không có chuyện !” Nghĩ nghĩ lại cười nói, “Tên này vô tình lấy được món này cũng hợp trùng hợp, Tư Minh Dạ trong giang hồ có danh xưng là ác ma a ! Hơn nữa nhìn ra anh ta rất cưng chiều cô !”
Hết chương 96