Nam Cung Nguyên đột nhiên thở dài một tiếng , tiếng thở dài chán nản bất chợt vang lên , tuy rất khẽ , nhưng ở trong phòng học yên tĩnh , lại là thứ chói tai.
"Có lẽ cô ấy ghét mình"
"Cái gì ?" Ôn Lĩnh vừa rồi đang mải nghĩ đến chuyện hôm đó , cho nên khi bất ngờ nghe tiếng Nguyên nói thì không kịp phản ứng .
"Mình nói , Tả Ngôn Mặc ghét mình , đừng bắt mình lặp lại một lần nữa chứ"
Thanh âm của Nguyên ỉu xìu.
Ôn Lĩnh nhíu mày : "Cô ấy chính mồm nói với cậu ?"
Nam Cung Nguyên khẽ rủ xuống : "Mình nhìn ra"
"F*ck, cậu muốn bị mình đánh sao?" Ôn Lĩnh nhịn không được nói tục "Con mẹ nhà cậu ở đây oán thán nửa ngày , kết quả lại là chính cậu ở đâu đoán mò sao?
"Mình không đoán mò , mình đã nhìn ra" Ôn Lĩnh kích động đứng lên , túm áo Nam Cung Nguyên lôi cậu dậy : "Cậu vì điều này mà buồn bược không vui ? Nguyên , mình biết có lẽ đã đụng chạm đến lòng tự tôn của cậu , nhưng cậu ở trong mắt mình không phải là người như thế này."
"Mình biết" Nam Cung Nguyên chán nản gỡ tay Ôn Lĩnh xuống "Mình chỉ không rõ tại sao , mình không cảm thấy mình có cái gì không tốt , nhưng mà vì sao cô ấy luôn trốn tránh mình , luôn cách cả ngàn dặm?"
"Bệnh hoàng tử của cậu không phải nghiêm trọng bình thường , nhất định là cậu đã làm chuyện gì đấy cô ấy ghét , cho nên cô ấy mới có thể ghét cậu . Nếu không ..."
Ôn Lĩnh ngẫm nghĩ lại , không khẳng định mở miệng hỏi , "Mục tiêu của cậu không dễ đối phó , cô ấy cũng không động tâm đối với vẻ đẹp của cậu . Không phải là đã có bạn trai đấy chứ?"
Sắc mặt Nguyên lập tức đủ loại màu sắc , từ trắng chuyển thành đỏ , lại từ đỏ biến thành tím , rồi từ tím sang đen . Nhưng cuối cùng vẫn mạnh miệng nói : "Không biết"
Ôn Lĩnh thầm lắc đầu , xem ra mười phần chắc mười rồi.
"Mình cảm thấy mình rõ ràng là đã cố gắng rồi , nhưng tại sao cô ấy không có cảm giác chứ ? Còn nói mình cố ý dò xét cô ấy?"
"Khụ , Nguyên à" Ôn Lĩnh chống cằm , nhìn đường cong duyên dáng một bên mặt của Nam Cung Nguyên : "Đấy là bởi vì cậu chưa từng có kinh nghiệm yêu đương , cho nên mới ..." Suy nghĩ tìm từ ngữ một lúc , Ôn Lĩnh nói "Ngốc như vậy."
Nam Cung Nguyên lại dùng đôi mắt thỏ của mình trợn lên nhìn Ôn Lĩnh , khó hiểu nhìn cậu . "Đối tượng của cậu là Tả Ngôn Mặc . OK ? Nếu ám hiệu của cậu cô ấy không nhận ra lại còn hiểu lầm , điều này có thể nói rõ về phương diện này cô ấy cũng ít kinh nghiệm . Cho nên , cậu nói cậu nên làm gì bây giờ?"
"Làm gì bây giờ?" Vẻ mặt Nguyên mơ hồ.
"Mình thật không ngờ được cũng có lúc IQ của cậu thấp đến như vậy , cậu chưa từng nghe đến một từ gọi là "thổ lộ" sao?" Ôn Lĩnh có cảm giác xúc động muốn trợn mắt nhìn Nam Cung Nguyên.
"Cậu bảo mình đi thổ lộ?" Bộ dạng Nguyên khó mà có thể tiếp thu được .
"Không dám sao?"
"Không phải , nếu như bị cô ấy từ chối thẳng mặt ..."
"Cậu có phải là đàn ông hay không ?"
"Vô nghĩa , đương nhiên!"
"Vậy nói rõ với cô ấy , theo mình thấy , thái độ của cậu màng mập mờ bám dính lấy cô ấy thì cô ấy càng phản cảm hơn với cậu."
Ôn Lĩnh khẳng định nói rõ , tuy rằng cậu cũng hiểu cho dù làm được như vậy , xác xuất thành công cũng không vượt quá 50%.
Ánh mắt Nam Cung Nguyên phức tạp nhìn Ôn Lĩnh , dường như đang đấu trong trong lòng , một lúc sau , đôi con ngươi màu hổ phách của cậu sáng lên , đánh cuộc một lần xem.
"Được rồi , dù sao cũng chết , mình làm"
Đại hội thể thao của trường cứ theo đúng hạn mà tới.
Trường học của Ngôn Mặc có phần đặc biệt , chọn tháng tư để tổ chức đại hội thể thao , tránh thời gian đỉnh điểm tháng mười các trường học khác cùng mở đại hội thể thao , cũng để cho các học sinh có thể có nhiều hoạt động có thể tham gia vào mỗi học kỳ , ngoài học tập cũng phải đào tạo tình cảm .
Tháng tư ở thành phố này giống như một con rắn rắn vừa ngủ đông dậy đang lột da trong hang động , cơ thể đỏ hồng lại nóng rây , dần dần bò đi khắp mọi nơi.
Giữa ban ngày , ánh mặt trời xinh đẹp đã nhô lên cao .
Một ngày có thời tiết như vậy đúng là khiến cho người ta dở khóc dở cười , có nắng , cũng có gió , đặc biệt vào buổi sáng , mặt trời chói chang , mà gió còn mang theo chút hơi lạnh.
Gần đây , "ân đãi" của cô ở lớp học đột nhiên tăng vọt . Bạn nữ sinh vốn bị buộc lên báo danh chạy 800m nữ đặc biệt chạy tới cám ơn Ngôn Mặc , còn rất quan tâm hỏi vết thương trên mặt Ngôn Mặc , hỏi han ân cần một lúc lâu . Có lẽ việc cô dũng cảm đã giành được hảo cảm của mọi người hơn , sau đó cũng có một số bạn học biết cô bị thương còn cố ý hoặc lơ đãng đi qua an ủi một hai câu . Thế nhưng đối với Ngôn Mặc mà nói , không phải vui mừng mà là khiếp sợ . Nhìn từng người từng người tới gần cô , Ngôn Mặc phát hiện mình sự tồn tại của mình ở trong lớp học này dần dần lớn hơn , hiện tượng như vậy đối với bọn Tiểu Nhã được xem là việc không thể tốt hơn , nhưng trong lòng Ngôn Mặc lại là một cảm xúc khác.
Vết thương trên mặt vẫn bị Bạch Đạm phát hiện , nhưng may mà vết thương không còn kinh khủng như lúc đầu nữa , cho nên dùng một lý do đã biên soạn tốt từ trước cũng miễn cưỡng giấu diếm được . Tuy rằng Bạch Đạm vẫn còn có chút hoài nghi , nhưng trên cơ bản là cũng đã tin . Nhưng mà đối với một sự kiện khác anh dù thế nào cũng không chịu đáp ứng , kiên quyết không đồng ý để Ngôn Mặc mời khách.
"Nhóc con rất hân hạnh được em nhận lời , chúng ta lại đi ăn một lần nữa đi"
Anh còn nói như vậy , thời gian hẹn là xế chiều hôm nay, sau khi đại hội thể thao kết thúc.
Lúc này , Tiểu Nhã đang ngồi bên trái Ngôn Mặc , còn ngồi bên phải Ngôn Mặc dĩ nhiên là lớp trưởng đại nhân và bí thư chi đoàn đại nhân .
Ngôn Mặc vốn muốn ngồi ở một chỗ yên tĩnh , cho nên chọn vị trí để ngồi , ai biết lớp trưởng đã vội vã giúp mọi người sắp xếp chỗ ngồi , sắp xếp đến cuối cùng lại để sót mình , chỉ còn thừa lại hai chỗ bên phải Ngôn Mặc là chưa có người ngồi , cho nên , khi cậu dẫn Nam Cung Nguyên đi đến trước mặt Ngôn Mặc lịch sự hỏi han : "Chỗ này có ai ngồi chưa?" Lúc đó Ngôn Mặc không biết mình có vẻ mặt gì , nhưng cô cảm thấy huyệt thái dương của mình tuyệt đối là đang run rẩy , gật đầu cũng có chút cứng ngắc.
Ôn Lĩnh ngồi xuống bên cạnh cô , ngồi bên phải cậu là Nam Cung Nguyên .
Nam Cung Nguyên từ đầu đến cuối đều không nói một câu , sau khi ngồi xuống cũng chỉ lấy máy chơi game ra , nhét tai nghe , không quan tâm đến ai bắt đầu chơi tiếp . Gần đây , có người nói hình như tâm trạng của Nam Cung Nguyên không tốt , suốt ngày rầu rĩ không nói lời nào , còn có người cười đùa cậu , nói cậu muốn làm bộ thâm trầm .
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thì không có ai biết.
Đương nhiên , Ngôn Mặc cũng không thể nào biết hiện tại cậu đang nghĩ gì . Tâm tình bây giờ của Nam Cung Nguyên , chỉ cần nhìn thấy cậu game over nhiều lần , hơn nữa phần lớn còn không thể chống đỡ được đến năm phút đồng hồ , là có thể biết được hiện tại hoàng tử điện hạ đang hoảng loạn bao nhiêu rồi.
Lúc này Nam Cung Nguyên ngay cả dũng khí liếc nhìn Ngôn Mặc một cái cũng không có , hai tay lạnh lẽo , cậu chưa từng lo lắng như vậy , đứng ngồi không yên .
Tiểu tử Ôn Lĩnh này đúng là giúp cậu sắp xếp một vị trí tuyệt hảo , chỗ này là hàng cuối cùng , có ít người qua lại , hơn nữa cách Ôn Lĩnh bên cạnh cậu lại chính là Ngôn Mặc , theo lý mà nói thì là một bài trí rất tốt . Thế nhưng , vừa nghĩ tới việc đấy cậu lại không biết sẽ có được câu trả lời thế nào , không biết Ngôn Mặc sẽ có biểu cảm , giọng điệu , thái độ gì đối với cậu , cậu lại cảm thấy tay như bị chuột rút , sau đó , lại game over.
"'Lão yêu' gọi mình qua , mình đi trước một chút" Ôn Lĩnh đặt túi xuống , ghế còn chưa ấm chỗ , đã bị gọi đi .
"Tiểu tử , đừng bỏ qua bất cứ cơ hội nào' Ôn Lĩnh cúi đầu nói một cau rất nhỏ bên tay Nam Cung Nguyên , hơn nữa ngay cả mép miệng còn chưa thấy động , cái này là nhờ công việc tạo nên .
Nguyên hoảng sợ nhìn cậu , vẻ mặt rõ ràng là đang nói : không phải chứ , nhanh vậy?
Ôn Lĩnh không nhìn tới cái vẻ mặt đai khổ kia , cứng rắn bước đi , tục ngữ nói :
"Không bỏ được con sao bắt được sói"* Nguyên , cậu cố lên đi.
*"Con" ở đây còn có nghĩa là mồi . Ý nói muốn đạt được mục tiêu phải có sự hi sinh.
Ngôn Mặc thấy Ôn Lĩnh đi rồi , nhìn bản thân và Nam Cung Nguyên cách một chỗ trống , vẫn im lặng , rầu rĩ kéo mũ cuống . Dù sao hôm nay cô cũng chưa đến cô thi đấu , cứ ngủ vậy , sau khi ngủ còn đi ăn một bữa với anh Bạch Đạm .
Ngôn Mặc ngồi một chỗ im lặng nhắm mắt dưỡng thần , còn Nam Cung Nguyên bên cạnh lại không rảnh rỗi thoải mái như cô.
Nam Cung Nguyên chuẩn bị rất nhiều lần , hít sâu thở ra , nhưng mỗi khi quay đầu chuẩn bị mở miệng tìm đề tài dẫn dắt , nhìn thấy khuôn mặt Ngôn Mặc bị mũ che đi phân nửa thì lại nhớ đến vẻ mặt lạnh lẽo lần trước của cô khiến Nam Cung Nguyên đến tận bây giờ vẫn có thể cảm thấy sợ hãi , khí thế mới vừa phồng lên lập tức đã xẹp xuống. Buồn bực nhìn sân thể thao phía trước , Nguyên cực kỳ tức giận , cảm thấy bảo cậu thổ lộ với núi băng Tả Ngôn Mặc chi bằng để cho cậu chạy tới đánh cho "lão yêu" tàn phế còn dễ hơn .
Nhưng mà , cơ hội lần này đúng là không tồi , Mâu Tiểu Nhã kia đã rời đi , ở bên cạnh Ngôn Mặc không có ai , lúc này nên nói với cô ấy , Nam Cung Nguyên nhìn "dung nhan đang ngủ" của Ngôn Mặc , nghĩ thầm : bây giờ đánh thức cô , hình như không phải điều sáng suốt.
"Nguyên!"
Nam Cung Nguyên đang tự hỏi thì bị một tiếng gọi to làm cho giật mình , nhìn Ngôn Mặc , cô không có phản ứng .
"Chuyện gì?"
"Sao cậu vẫn còn ở đây ? Chạy 100m và nhảy cao sắp bắt đầu rồi , cậu còn không mau đi điểm danh?" Ủy viên thể dục Tiêu Hà thúc giục nói.
Nam Cung Nguyên lúc này mới nhớ ra buổi sáng hôm nay mình còn có hai hạng mục , hơn nữa còn là hai hạng mục sớm nhất . Vừa rồi vì chuyện Ngôn Mặc mà khẩn trương quên hết cả . Có điều , bây giờ đúng là cậu có cảm giác như trút được gánh nặng , có thể kéo dài một chút thì kéo dài một chút , để cho cậu chuẩn bị tìm từ ngữ mới được .
Vì thế , cậu nhanh chóng đặt đồ xuống , cầm lấy bình nước chạy xuống sân .
Ngôn Mặc hơi ngẩng đầu lên , lấy tay chỉnh mũ , lại cúi đầu xuống.
Không khí của nơi này dần dần nóng lên . Ngôn Mặc có thể cảm nhận được mọi người dường như cũng đang đứng lên khỏi ghế , đám đông đùn đẩy về phía trước .
Lúc này , tiếng cói của phát thanh viên vang lên bên tai : "Chuẩn bị vòng đấu loại 100m nam..." Ngôn Mặc cảm giác người bị đảy một cái , không vui ngẩng đầu , thấy Tiểu Nhã đang cầm máy ảnh đứng bên cạnh .
"Sao cậu còn ngủ vậy ? Trận đấu sắp bắt đầu rồi ."
"Nhiều người như vậy , mình không đi đâu , cậu xem một mình đi" Ngôn Mặc hất cằm về phía một đám người đang chen chúc , dáng vẻ uể oải nói.
Tiểu Nhã lắc đầu , nhưng không nói gì , tự mình hăng hái đi chiến đầu .
Không bao lâu sau , trong đám người bắt đầu náo nhiệt .
Tiếng nữ sinh hét chói tai trộn lẫn với tiếng nam sinh reo hò.
Ngôn Mặc không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra ai đang tham gia thi đấu.
Tiếng súng vang lên không có gì để giật mình , bởi vì mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tiếng súng gần như xuyên qua bầu trời , đồng thời trong đám người vang lên tiếng hét chói tai nhức óc , nữ sinh điên cuồng đập lên lan can , ngay cả cơ thể cũng nhổm phân nửa ra bên ngoài , cánh tay vẫy vẫy , khàn giọng quát to : "Nam Cung Nguyên cố lên ! Nam Cung Nguyên cố lên !" Mà kể cả Tiểu Nhã ở bên trong đám người cũng liên tục bấm nút shutter , vì muốn cướp được vị trí tốt còn không ngừng biến hóa tư thế , tìm kiếm góc độ tốt nhất.
Ngôn Mặc đứng dậy , bỏ mũ xuống , nhìn thấy bóng dáng đang chạy như bay từ xa tiến gần đến đây .
Mái tóc đen của cậu bay ngược về phía sau , đường nét cứng rắn của thân thể cậu như mũi tên rời xung bay vút đi , trông giống như một con ngựa trắng tao nhã , lại giống như một con báo đẹp đang săn mồi . Gió run run thổi bộ đồ màu lam của cậu về phía sau , như lá cờ tươi sáng. Tư thế chạy của cậu quả thật rất đẹp , Ngôn Mặc nghĩ . Người bình thường khi chạy có cảm giác như nhọc nhằn còn hơi hung dữ , cậu chạy lại thoải mái giống như con người đang hít thở tự nhiên , vô cùng đơn giản kéo tụt năm người còn lại ở phía sau .
Có đôi khi , thượng đế vẫn bất công .
Ngôn Mặc nhìn thấy Nam Cung Nguyên là người đầu tiên chạy đến đích . Mặc dù nơi đây chỉ là đấu loại , nhưng đám bạn cùng lớp ở trên khán đài lại kích động không thôi , tiếng hoan hồ rầm rầm át hết tất cả âm thanh trên sân . Trên mặt "lão yêu" lại càng vui sướng hơn , tỏa sáng hưng phấn.
Ngôn Mặc thản nhiên nhìn mọi thứ trước mắt , còn bản thân lại như một người ngoài cuộc , không thể lĩnh hội nổi tâm trạng kích động như mấy cô gái kia , không thể cảm nhận được bầu không khó sôi động của trần đấu , đưa mắt nhìn lại , Nam Cung Nguyên đang từ từ đi về hướng khán đài , mang trên mặt nụ cười , bên cạnh cậu thi thoảng có người chạy tới vỗ vai cậu , nói gì đó với cậu , cậu đều gật đầu cười cười , nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía khán đài , không yên tâm trả lời vài câu , chỉ là tầm mắt của cậu không có nhìn về phía hàng các bạn học đang hò hét gào tên cậu , mà trực tiếp nhìn qua đám người , đi tới đi lui tìm cái gì đó.
Sau đó cậu chợt dừng bước , giống như tìm được thứ cậu muốn tìm , cười tươi rói.
Ngôn Mặc đứng ở phía sau , cảm giác được Nam Cung Nguyên hình như đột nhiên nhìn mình , sau đó liền tự nhiên cười đáp lại , môi hồng răng trắng , chói lọi như sao.
Ngôn Mặc không dám xác định , nhưng trong lòng lại ngạc nhiên không ổn định , nhanh chóng nhắm mắt lại , đội mũ , ngồi xuống .
Sao cậu ta lại cười với cô chứ?
Nam Cung Nguyên không nghỉ ngơi chút nào đã chạy thẳng đến sân bãi nhảy cao.
Tiểu Nhã đang cầm máy ảnh vừa thưởng thức thành quả mình vừa chụp được , vừa đi về phía Ngôn Mặc .
" Sao cậu cũng trở nên điên cuồng như vậy ?"
"Nào có , chẳng phải tại Yên Nhiên sao , cậu ấy bảo mình chụp hai tấm dùng được để cho nên báo trường."
Tiểu Nhã cầm máy ảnh trong tay , bất đắc dĩ nói : "Thật đúng là vất vả"
Yên Nhiên bởi vì được chọn đi đến bên làm tổ chức , cho nên không ở cùng chỗ với Ngôn Mặc .
Nhìn mới nãy xem ra , tất cả mọi người đều rất xem trọng Nam Cung Nguyên , chỉ là đấu loại mà cậu ta đã có thể được chú ý đến như vậy .
"Yên Nhiên nói lúc Nam Cung Nguyên vừa mới vào trường đã được chọn vào đội điền kinh , chỉ có điều cậu ta không đi thôi . Thực lực của cậu ta không thể nghi ngờ được."
"Vậy sao"
"Cậu muốn xem không?" Tiểu Nhã quơ quơ máy ảnh về phía Ngôn Mặc .
Ngôn Mặc lắc đầu : "Không có hứng thú"
"Mình biết ngay mà , mình đi đưa cho Yên Nhiên đây."
Ngôn Mặc nhìn theo bóng dáng Tiểu Nhã đi về phía hướng Bắc sân thể dục , trận đấu nhảy cao đã bắt đầu .
Tuy rằng khoảng cách khá xa , nhưng liếc mắt một cái Ngôn Mặc vẫn có thể nhìn thấy cái người phong độ hơn người kia : chạy chậm , tăng tốc , bay lên không , lướt qua , một đường cong duyên dáng cực kỳ thoải mái lướt qua sào. Lúc này tiếng thông báo truyền khắp đại hội : "Đấu loại 100m , lớp 1-4 phá vỡ kỷ lục chạy 100m nam , lớp 1-4 , Nam Cung Nguyên phá vỡ kỷ lục chạy 100m nam..."
Trong lớp lại xôn xao một hồi , vui mừng của mọi người không cần nói cũng hiểu.
Nam Cung Nguyên này cái gì cũng tốt , thành tích tốt , tướng mạo tốt , âm nhạc tốt , thể dục tốt , gia cảnh tốt , nhân duyên tốt...
Nhưng Tả Ngôn Mặc lại không thích người cái gì cũng tốt , kiểu người như vậy không cùng một thế giới với cô , giống như Bà La Môn và Thủ Đà La , dù thế nào cũng không thể ôm thành một khối.
Ngôn Mặc tiếp tục ngồi ở trong hang ổ , kéo vành mũ xuống ngủ.