Ngôn Mặc về đến nhà , đang định lấy chìa khóa ra thì bỗng nhiên bị một bóng người bước tới ngăn lại .
“Anh Bạch Đạm?”
“Nhóc con.” Tô Bạch Đạm mặc một bộ lễ phục màu bạc , trên cổ cài nơ , bên ngoài khoác một chiếc áo banh tô nỉ kẻ vuông trắng xám , tóc dài đã cắt ngắn .
“Sao anh lại ở đây?” Ngôn mặc chú ý thấy hôm nay anh ăn mặc rất không giống bình thường .
Tô Bạch Đạm cười nhạt nói : “Tham gia xong môt dạ hội , thuận tiện qua đây thăm em một chút”
Trước đó không lâu , Tô Bạch Đạm đã chính thức ký hợp đồng cùng một công ty đĩa nhạc , album đầu tiên của anh cũng được quảng cáo mạnh , điều này cũng có nghĩa anh sắp sửa lấy thân phận ca sĩ ra mắt thật sự . Ngôn mặc xúc động khen ngợi : “Thật không tồi , khi nào thì ra đĩa nhạc , em nhất định sẽ mua”
“Nói điều này còn sớm lắm “ Lúc Tô Bạch Đạm cười , đôi mắt phượng híp lại , vô cùng xinh đẹp , nhưng mà chẳng hiểu tại sao , nụ cười tối nay của anh có chút cô đơn . “Nhóc con ! Anh muốn nói chuyện với em”
Ngôn mặc không hỏi gì , chỉ gật đầu , lấy chìa khóa ra mở cửa : “Đi vào rồi nói.”
“Anh muốn nói với em chuyện của Nam Cung Nguyên .”
Bạch Đạm còn đứng ngoài cửa , chiếc áo banh tô màu bạc nổi bật vẻ đẹp ngọc thụ lâm phong của anh .
Ngôn mặc thu hồi nụ cười , lẳng lặng nói : “Đi vào rồi nói sau.”
Đối với học sinh cuối cấp mà nói , kỳ nghỉ đông cuối cùng cũng không có , chỉ có khi ăn tết là buông thả được mấy ngày . Đến khi khai giảng đã tiến vào tháng hai , chờ đợi chính là cuộc chiến đề thi với cường độ cao . Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc , không muốn trở thành kẻ rơi xuống nước , nhất định phải bắt lấy hàng trăm hàng ngàn đề mục là sinh cơ cuối cùng
Lúc này là thời khắc máu chốt , đồng thời cũng là thời khắc dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác mệt mỏi . Giờ nghỉ trưa Ngôn Mặc được cô Chu gọi đến văn phòng , vừa đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy một khung cảnh sục sôi ngất trời . Mỗi thầy cô giáo đều được mấy học trò vây quanh , trong tay mỗi học trò đều cầm bài thi , miệng không ngừng hỏi vấn đề . Đến lúc này , cảm giác lo âu cũng sẽ gia tăng gấp bội .
“Ngôn Mặc , lại đây” Cô Chu nhìn thấy Ngôn Mặc đi vào , vội cười gọi cô.
Ngôn mặc đi đến trước mặt cô Chu : “Cô tìm em có việc gì ạ?”
“À , vị này chính là Tạ tiên sinh , ngài ấy tìm em muốn hỏi một số việc .”
Lúc này , Ngôn mặc mới phát hiện bên cạnh cô giáo còn có một người . Người nọ rất cao , cách ăn mặc thời trang khác hẳn với mọi người ở đây , thời tiết lúc này vẫn tương đối lạnh , vậy mà trên người lại mặc một cái áo cổ chữ V màu lam nhạt bằng lông cừu , bên ngoài là áo khoác gió ngắn màu xanh ngọc , hắn tùy tiện quấn một chiếc khăn nhỏ màu trắng quanh cổ , đeo một cái kính râm che kín khuôn mặt , tay phải sỏ bốn lỗ , vô cùng bắt mắt . Người này chính là thuộc kiểu chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể trở thành tiêu điểm của mọi người.
Ngôn mặc không rõ , người này tìm mình làm gì ?
“Nơi này nói chuyện không thích hợp , chúng ta có thể đi ra ngoài nói chuyện chứ?”
Người đàn ông khẽ nhếch môi mỏng , tiếng nói vô cùng dễ nghe .
Ngôn Mặc đi theo hắn ra ngoài hành lang , thời gian nghỉ trưa , đám học trò không phải ở trong lớp học thì ở trong phòng giáo viên , trên hành lang không có người nào .
“Xin chào , đột nhiên tới tìm em , có chút mạo muội” Người đàn ông lấy một tờ danh thiếp đưa cho Ngôn Mặc .
Tổng giám đốc công ty đĩa nhạc xx Trung Quốc – Tạ Tranh .
Ngôn Mặc phe phẩy tấm danh thiếp , hỏi : “Có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn hỏi em có ý muốn trở thành ca sĩ của công ty chúng tôi không?” Người đàn ông nhìn vào thái độ thản nhiên thẳng thắn của Ngôn Mặc , không kìm được lộ ra một nụ cười thích thú , nét cười của hắn quá mức tỏa sáng , làm Ngôn mặc cảm thấy có chút chói mắt .
“Thật ngại , có phải anh tìm lộn người rồi không “
“Tả Ngôn Mặc , tính cách tốt , hình tượng tốt , thanh âm tốt , cảm âm tốt , tôi không tìm nhầm người.” Ngôn Mặc không nhìn rõ ánh mắt người đàn ông này , trực giác cho cô biết hắn đang nhìn chằm chằm mình , ánh mắt giống như tìm tòi nghiên cứu . Ngôn Mặc khách khí nhận lấy tấm danh thiếp , lại nói : “Thật xin lỗi , tôi không có hứng thú.”
“Vậy sao?” Bạch Đạm hình như không nói với mình như vậy , Tạ Tranh không lộ ra vẻ thất vọng nói , giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn “Không sao cả , em bây giờ là học sinh chuẩn bị thi , cứ chuẩn bị tốt đi . Chuyện này , em cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều , ngày nào đó em nghĩ thông suốt , anh lúc nào cũng hoan nghênh em . Như vậy đi , không quấy rầy nữa , tạm biệt”
“Chờ đã , anh là một tổng giám đốc , tự mình tới tìm tôi , có phải có chút khoa trương quá hay không?” Ngôn Mặc khó hiểu .
Hai tay người đàn ông này đút túi quần , nghiêng người nhìn Ngôn Mặc , hắn chậm rãi tháo mắt kính xuống , lộ ra một đôi mắt anh tuấn , mang theo một chút lười biếng , nhưng vẫn khiến cho Ngôn Mặc bất ngờ , cô thấy chính bản thân hắn đã là một nguyên liệu tạo lên một minh tinh rồi . Người đàn ông khiêm tốn nhã nhặn tươi cười làm nổi bật khuôn mặt vô cùng anh tuấn : “Tôi thường đi tới mùng 6 tháng 6 . Tạm biệt , nhóc con.”
Đây là lần đầu tiên Ngôn Mặc gặp mặt Tạ Tranh , một người tuổi còn trẻ nhưng trưởng thành , đẹp đến lóa mắt lại còn tỏa ra một khí chất đàn ông người mà khác không thể bỏ qua . Hắn không che đậy một chút ham muốn hứng thú trong ánh mắt khi nhìn Ngôn Mặc . Sự tinh nhanh và sắc sảo của người này trong chớp mắt đã khiến cho Ngôn Mặc dựng lên một bức từng bảo hộ cho mình.
Rất nhiều năm sau , Ngôn Mặc cùng Tạ Tranh mặt đối mặt uống rượu , nhắc đến lần gặp mặt đầu tiên này , Tạ Tranh đều buồn cười , yêu chiều vuốt ve khuôn mặt Ngôn Mặc , hắn nói hắn không ngờ ấn tượng đầu tiên của cô nhóc đối với hắn lại tệ đến vậy . Mùa xuân tháng ba ấm áp còn chưa để cho người ta cảm thụ được bao lâu , cái nóng mùa hè đã vội vàng bước lên sàn diễn.
Đến gần ngày thi trường học cho học sinh nghỉ , để học sinh tự mình điều chỉnh ở nhà . Vào lúc những người khác thì cuống lên ôm chân Phật , Ngôn mặc dùng Nam Cung Nguyên lại vui vẻ sắp xếp một loạt hoạt động thả lỏng tâm trạng . Từ xem phim , đến dạo phố , rồi đến công viên , sau đó không làm gì chỉ ngồi ở trong quán café nói chuyện , lộ trình dày đặc cho đến trước ngày thi một ngày mới chấm dứt .
Trước khi vào phòng thi , Nam Cung Nguyên kéo tay Ngôn mặc nói cố lên , Ngôn Mặc cười đáp ứng .
Trong thời gian thi không thể tính thời gian như ngày thường , lúc này , mỗi giây đồng hồ đều đáng quý như vàng .
Cho nên , sau khi kỳ thi tốt nghiệp kết thúc , có người vẫn còn mơ hồ , không ngờ được làm thế nào mà đại sự cả đời lại trôi qua như vậy ?
Có thể nói là , có nhà sung sướng , có nhà lo .
Sau khi hoàn toàn thả lỏng , Ngôn mặc cuối cùng cũng đặt sách giáo khoa xuống , trong khoảng thời gian chờ kết quả này , Ngôn Mặc ở thẳng quán bar để giúp việc .
Bạch Đạm hiện tại rất ít khi đến quán bar , anh ra mắt đĩa nhạc , được sự hưởng ứng nhiệt liệt , tốc độ nổi tiếng nhanh đến chính anh cũng không ngờ được , dường như chỉ trong vòng một đêm poster của anh đã được dán đầy khắp đường phố . Cho nên , sau khi trở thành minh tinh , anh cũng không tùy tiện xuất hiện trong quán bar , bản thân anh cũng không còn cách nào khác , mỗi lần ra ngoài đều phải cẩn thận hóa trang , sau đó mới dám bước vào cửa quán mùng 6 tháng 6.
Ngôn Mặc rất vui mừng cho Bạch Đạm , Tô Bạch Đạm cuối cùng cũng bước một bước đầu tới giấc mơ âm nhạc của mình , chỉ có điều lúc này muốn gặp anh càng ngày càng trở nên khó khăn , giới giải trí , Ngôn Mặc dù đơn thuần cũng biết , nó là một nơi quá mức phức tạp .
Thành tích tốt nghiệp không quá ba tuần đã có , Nam Cung Nguyên được thầy cô giáo trong văn phòng gọi lên mấy lần , còn hưng phấn hơn cả cậu . Thành tích của cậu đều được mọi ngươi kỳ vọng , điểm số tuyệt đối như vậy có thể để cậu tiến vào một trường đại học tốt nhất . Nam Cung Nguyên lấy được hồ sơ cá nhân , vất vả lắm mới nói tạm biệt được với mấy thầy cô giáo đang níu giữ mình , sau đó lập tức không kìm được mà chạy thẳng tới quán bar tìm Ngôn Mặc Ngày hôm qua thành tích vừa tới , cậu và Ngôn mặc đã nói chuyện điện thoại , cô thi cũng rất tốt . Cả đêm Nam Cung Nguyên đều hưng phấn tới mức khó ngủ , không phải vì nghĩ đến điểm số tốt mà cậu vui vẻ , đơn giản là vừa nghĩ tới việc bốn năm sau này có khả năng được ở cạnh Ngôn Mặc , tim cậu liền đập rộn lên , đại não phấn khởi vô cùng.
Nam Cung Nguyên cực kỳ hứng khởi tươi cười chạy xuống tầng , liền gặp Yên Nhiên.
“Ê , sao phấn khởi tế , đại trạng nguyên .” Yên Nhiên phát huy không tồi , có thể nói đây là lần thi cô vừa lòng nhất trong đời . Lúc trước cô thi thử còn không được điểm sàn đại học Z , còn hối hận cả buổi , đau khổ ăn không ngon ngủ không yên .
Mà lần này , cuối cùng cũng đáng mừng .
Nam Cung nguyên nhướn mày : “Đúng vậy , tâm tình rất tốt . Hai ngày nữa mời cậu ăn”
“Thật sự ? Mình nhớ kỹ rồi đấy .”
“Còn giả được sao , dù sao sau này chúng ta cũng học cùng trường , cậu lo lắng cái gì .” “Vậy cũng được , hoàng thượng cũng không chạy khỏi miếu được” Yên Nhiên nói xong , lại đột nhiên cảm khái “Ai , sau này chia tay Tiểu Nhã với Ngôn mặc , trong lòng cũng thật là khó chịu”
Nam Cung nguyên sửng sốt , lập tức vỗ bả vai Yên Nhiên nói : “Ngôn Mặc cùng trường với chúng ta , lo cái gì , sau này có thể gặp mỗi ngày mà.
Vẻ mặt Yên Nhiên khó hiểu “Không phải chứ , không phải cậu ấy báo danh đại học B sao?”
“Đại học B?” Sắc mặt Nam Cung Nguyên bỗng trở nên khó coi “Cậu nghĩ sai rồi , cậu ấy báo đại học Z mới đúng”
Yên Nhiên bị Nam Cung Nguyên hù sợ , suy nghĩ lại nửa ngày , cuối cùng không để ý sắc mặt Nam Cung Nguyên , vẫn gật đầu “Là đại học B , lần trước lúc cậu ấy nói chuyện với tụi mình còn nói muốn thi đại học B . Cậu … cũng đừng tức giận , có thể là mình nhớ nhầm , nhưng mà , Tiểu Nhã nói cậu ấy thấy Ngôn mặc viết là đại học B … Ê , Nam Cung Nguyên , cậu đi đâu vậy “
Nam Cung Nguyên như một cơn gió lao xuống lầu , Yên Nhiên ở đằng sau gọi thế nào cũng không được . Huyệt thái dương trên trán cậu co giật , chạy băng băng dưới ánh mặt trời đang khuất bóng , giống như một con cá mắc cạn , đầu hoa mắt choáng , bất cứ lúc nào cũng có thể ngất được .
Cậu không dám dừng lại , cậu sợ một giây sau , nước mắt sẽ chảy ra ngoài , vậy thì rất không có tiền đồ.
Cậu tưởng rằng , cậu tưởng rằng , tất cả đều là cậu tự nghĩ , khi sự thật đến thật là tàn khốc , dáng vẻ tự đắc buồn cười đến hôm nay đã bị dẫm nát dưới lòng bàn chân. Nam Cung nguyên không dừng lại một khắc nào chạy thẳng tới quán bar , cửa khóa , còn chưa tới giờ mở cửa. Cậu lại như bị điên mà gõ cửa , đau đớn kiệt sức
gào : “Tả Ngôn mặc , cậu ra đây!”
Cửa nhanh chóng được mở ra , Ngôn mặc đứng trước mặt cậu , nhìn thấy bộ dạng cậu thì sửng sốt , một lúc sau mới lên tiếng hỏi : “Làm sao vậy ?”
“Vì sao?”
Ngôn Mặc không hiểu gì , vô duyên vô cớ bị hỏi vì sao , nhìn ánh mắt cuồng loạn của cậu trong lòng Ngôn mặc không nhịn được sinh ra chút bối rối “Cái gì vì sao?”
Trong quán bar , cha và Thi Hoa phát hiện không khí không bình thường , cũng đi theo ra.
“Vì sao cậu lừa tôi ? Ngôn Mặc , vì sao phải làm như vậy ?”
“Nam Cung Nguyên , tôi lừa cậu khi nào?”
Đôi mắt của cậu bỗng nhiên phủ kín một tầng sương mù , hô hấp nghẹn lại , ngực phập phồng không ngừng.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy ?” Cha từ phía sau đi lên
“Không có việc gì đâu” Ngôn mặc nhanh chóng đi ra cửa , tiện tay đóng cửa lại , đứng đối diện với Nam Cung nguyên , mặt không chút thay đổi , “Chờ cậu tỉnh táo lại rồi hãy tới tìm mình.”
“Tả Ngôn mặc ! Rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì ? Rốt cuộc cậu còn muốn tôi làm thế nào nữa đây ?” Mắt Nam Cung Nguyên đỏ lên , kính động , cậu cố ngửa đầu lên để tiếng nói của mình trấn tĩnh trở lại “Vì cậu , tôi làm còn chưa đủ nhiều sao ?
Tôi thích cậu , đúng vậy , tôi thích cậu đến mức không biết làm gì mới tốt , cho nên , mỗi ngày tôi đều sợ hãi , sợ tôi có chỗ nào không cẩn thận làm sai , sẽ chọc giận cậu mấy vui , đặt cậu ở trên tay , để cậu ở trong lòng mà yêu thương , tôi không đành lòng khi nhìn thấy mỗi cái nhăn mày nhíu mi của cậu , chỉ cần tôi có thể , tôi nguyện đem tất cả những thứ tôi có cho cậu . Nhưng mà , cậu thì sao ? Trong mắt cậu , Nam Cung Nguyên có phải chỉ là một người gọi sẽ đến , đuổi thì đi không .
Là tôi ngốc , là tôi tưởng ai cũng mê mình , tôi nghĩ không cần phải nói gì , tình cảm của chúng ta đã chín muồi , nhưng mà , cậu dường như không cảm thấy như vậy , cậu căn bản không nghĩ rằng chúng ta đang qua lại , nếu không cậu sẽ không tiếp tục nói dối tôi lần nữa!”
Vẻ mặt Ngôn Mặc như bị đóng băng , không có chút thay đổi nào , hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi khẽ run rẩy của Nam Cung nguyên .
“Nếu , cậu không chấp nhận tôi , thì xin hãy nói thẳng cho tôi biết , không cần để người ta phải hiểu lầm , tôi không phải làm từ đá tảng , chỗ này của tôi cũng sẽ bị thương.”
Nam Cung nguyên chỉ chỉ vào lồng ngực mình , nói xong , cậu quay đầu chạy , Ngôn mặc đứng yên tại chỗ , hao hết sức lực toàn thân mới ép mình không rơi nước mắt xuống.
“Đồ ngốc , đứa ngốc , từ đầu đến cuối cậu đúng là một tên ngốc”
Ngôn mặc ngồi dưới đất , nhắm chặt hai mắt lại , thở mạnh .
Nam Cung Nguyên này vừa chạy đã không thấy bóng dáng đâu . Ngôn Mặc nhờ Ôn Lĩnh đến nhà tìm cậu ta , lấy được đáp án là cậu ta đã đi du lịch một mình rồi.
Cả kỳ nghỉ hè , Ngôn Mặc đều ngồi ngẩn người trước bông hoa hồng được ép khô .
Nhanh chóng khai giảng là ổn thôi , sau đó , cô muốn nói cho cậu biết , cậu đối với cô có ý nghĩa gì .
- Hết tập 1-