Ai Là Ai Của Ai

Chương 12

Viên Hỷ cúi đầu trở về phòng, ngồi xuống cạnh giường tiếp tục vùi đầu vào sắp xếp đồ đạc cho Hà Thích, Bì Hối nhìn thấy sắc đỏ vẫn chưa tan hết trên mặt cô thì vẻ mặt lộ ra nét hoài nghi, há mồm ra muốn hỏi nhưng rồi nhịn được, biến thành một tiếng hừ lạnh khe khẽ, nhổm mông dậy khỏi giường rồi trở về phòng mình, trước khi ra ngoài vẫn không quên nhắc nhở một câu: “Ngày mai còn phải đi làm, lát nữa cậu liệu mà đi ngủ sớm, mất công tớ ngủ rồi lại đánh thức dậy.”

 

Vừa ra khỏi cửa thì đã đụng ngay Hà Thích đang lau tóc từ phòng tắm bước ra, nút áo chỉ cài hai ba cái, cổ áo đang trễ xuống, lộ ra bộ ngực rắn chắc khỏe mạnh, bị hơi nước nóng hun thành màu đo đỏ.

 

Bì Hối lườm một cái, hỏi rất nghiêm nghị: “Trong phòng tắm có hổ à?”

 

Hà Thích ngẩn ra, bàn tay đang lau tóc khựng lại giữa chừng, đôi mắt sáng rỡ nhìn Bì Hối xuyên qua những sợi tóc lòa xòa rũ xuống, có vẻ không hiểu.

 

Bì Hối cười lạnh vẻ châm biếm: “Cứ tưởng nhà tắm của chúng tôi có hổ chứ, hại anh quần áo chưa mặc xong đã phải cuống lên chạy ra đây.”

 

Hà Thích cúi đầu nhìn theo tầm mắt của Bì Hối, mặt đỏ bừng lên, vội vã cài lại nút áo, cười bảo: “Miệng em sao vẫn sắc như thế chứ?” Gương mặt tuấn tú tuy lộ ra nụ cười nhưng khó che giấu nổi vẻ ngượng ngập.

 

Bì Hối khoanh tay lại, nửa cười nửa không: “Ăn món Mỹ bao năm nay rồi, tưởng anh cũng mọc lông đen trên ngực giống mấy thằng cha Mỹ rồi cơ đấy, cũng may là chưa mọc, có điều cũng nên cẩn thận một chút, đừng có để lông đen mọc trong bụng, bên ngoài không thấy được đâu nhỉ? Vậy là toi đấy!”

 

Lần này nụ cười ngượng ngùng trên mặt Hà Thích cũng không giữ nổi nữa, đành phải dừng tay lại, lặng lẽ nhìn Bì Hối, mấp máy môi như muốn nói gì đó thì đã bị Bì Hối cười ha ha chặn lại, cô cười khan khoát khoát tay, cười nói vẻ dửng dưng: “Đùa thôi, đùa thôi, nhìn anh căng thẳng kìa, sao vẫn yếu thế nhỉ? Nghỉ ngơi sớm đi, bay qua nửa vòng trái đất chứ ít gì, cũng không dễ dàng chút nào, hôm khác chúng ta lại hàn huyên. Lát nữa đá Viên Hỷ ra sớm một chút, cô ấy lằng nhằng lắm, có hai câu cũng nói được đến sáng, anh không phải ngại.” Nói xong cũng không thèm nhìn phản ứng của Hà Thích, xoay người bước vào phòng.

 

Chỉ còn lại Hà Thích đứng đờ ra trong phòng khách một lúc, cười khổ lắc đầu rồi đẩy cửa bước vào phòng Viên Hỷ.

 

Viên Hỷ ngồi trong phòng cũng loáng thoáng nghe thấy đoạn đối thoại ngoài phòng khách, cũng cảm thấy dở khóc dở cười, nếu mà không hiểu ám chỉ của Bì Hối thì đúng là mất công cô làm bạn với Bì Hối hai mươi năm rồi. Lời nói của Bì Hối trong ngoài gì cũng đều chỉ đến một việc, chắc chắn là bắt buộc cô phải đến phòng kế bên ngủ cùng, tuyệt đối không thể ở lại đây cùng Hà Thích được.

 

Viên Hỷ nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, đợi một lúc sau cũng không thấy Hà Thích đến gần nên nghi ngờ ngẩng đầu lên, thấy Hà Thích đang lặng lẽ dựa vào cửa mỉm cười nhìn mình, sóng mắt dịu dàng như có thể trào nước ra được. Viên Hỷ mặt bỗng nóng lên, tránh né luồng mắt giao nhau, hơi cúi đầu chỉnh ngay ngắn tấm trải giường mới thay rồi khẽ nói: “Lại đấu khẩu với Bì Hối rồi à? Hai người sao cứ cãi nhau mãi thế? Gặp nhau là lại cự nhau?”

 

Đợi hồi lâu cũng chẳng thấy phản ứng của Hà Thích, Viên Hỷ không cần nhìn cũng biết anh vẫn đang lặng lẽ nhìn mình, càng cảm thấy mất tự nhiên hẳn lên, đang vừa định tìm một chủ đề khác để phá tan không khí ngượng ngùng mờ ám này thì nghe Hà Thích cười khẽ một tiếng, nói: “Hình như từ lúc đi học đã thế rồi, lần nào anh gặp Bì Hối cũng đều có cảm giác như gặp tình địch ấy, nếu không phải về sau cô ấy có Tiêu Mặc Đình thì anh còn nghi ngờ cô ấy có vấn đề về giới tính thật ấy chứ!”

 

Viên Hỷ cười, mở cửa tủ lấy những thứ như gối, chăn… cho Hà Thích, “Hôm nay anh tạm ngủ ở phòng em nhé, em ngủ chung với Bì Hối, nghỉ sớm đi, chắc mệt lắm rồi.”

 

Hà Thích lặng lẽ bước đến, không nói gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn Viên Hỷ bận rộn trước cửa tủ.

 

Tầng đựng các thứ chăn gối phía trên cao, Viên Hỷ nhón chân lên mới lấy được, vươn thẳng tay ra vói lấy, đầu ngón tay vừa chạm vào chiếc chăn mềm mại thì Hà Thích bỗng nhiên ôm lấy cô từ phía sau, Viên Hỷ cứng người lại, đờ ra một lúc rồi mới thả tay xuống, cánh tay cô dừng giữa không trung một hồi rồi mới do dự phủ tay mình lên tay Hà Thích.

 

“Sao vậy anh?” Viên Hỷ khẽ hỏi, giọng nói tỏ ra bình thản và dửng dưng, thế nhưng cô lại biết rõ như vậy chẳng qua chỉ để lừa Hà Thích đang ở phía sau lưng thôi, nếu tay của anh chỉ cần nhích lên trên một chút nữa thì sẽ cảm thấy thấy nhịp tim cô đang đập dữ dội trong lồng ngực.

 

Hà Thích gục đầu vào vai cô, vòng tay ôm cô càng thít chặt hơn, rồi mới buồn bã nói, “Không sao, chỉ rất cảm kích Thượng đế vẫn để em ở lại đây… thật tốt.”

 

Phải, cô vẫn còn ở đây, sau khi anh đã đi rất xa như thế rồi quay về, cô vẫn còn ở đây, trời xanh hậu đãi anh hơn ai hết. Còn nhớ những ngày trước khi về nước, anh đã rất lo sợ, nỗi sợ cứ giày vò tâm trí anh, sợ rằng cô đã không còn ở đây nữa, sợ cô cũng đã bỏ đi xa từ lâu lắm rồi.

 

Cô vẫn còn ở đây, thật tốt.

 

Viên Hỷ cười lặng lẽ, nhưng cảm thấy có phần chua xót, cô vẫn còn ở đây, thật tốt? Là đối với anh sao? Anh phải biết rằng nếu như có thể, cô đã không muốn ở lại nơi đây để đợi chờ…

 

Ai cũng nói đời người quanh co thế sự khó đoán, quanh đi quẩn lại bao năm vẫn sẽ quay về chỗ cũ, gặp được người ấy nhìn thấy cảnh ấy, một câu “thì ra em vẫn ở nơi đây” đã nói lên toàn bộ những cảm thán. Nhưng có mấy ai hiểu cho nỗi khổ của người đứng đợi ở chốn xưa?

 

“Tại sao em không hỏi anh?” Anh hỏi, tại sao không hỏi lúc ấy vì sao lại dứt khoát ra đi như thế, tại sao không hỏi anh cớ gì lại đột ngột quay về, tại sao không hỏi anh mấy năm nay anh ở bên ấy sống ra sao, tại sao cô không hỏi gì cả?

 

Viên Hỷ chầm chậm gỡ vòng tay anh ra, động tác nhẹ nhàng nhưng kiên định. Cô xoay lại, nhìn Hà Thích đang có vẻ hoảng hốt, mỉm cười đáp: “Có quá nhiều tại sao rồi, em không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, cho nên tạm không hỏi trước đã, để từ từ nói sau.”

 

Viên Hỷ dịu dàng nhưng thản nhiên như thế lại khiến Hà Thích lúng túng hơn, anh thà rằng cô nhào đến la hét, trách móc anh, cho dù cắn anh một cái thật đau như trước kia cũng được, còn hơn là bây giờ chỉ đứng lặng lẽ nhìn anh như vậy.

 

Hà Thích nhắm mắt, lại ôm Viên Hỷ vào lòng trở lại, thở dài bảo: “Viên Hỷ, cho dù em có hỏi anh hay không, anh cũng phải nói rõ một số chuyện, em nghe đây.”

 

Viên Hỷ cố thoát ra khỏi vòng tay anh, “Ngày mai hẵng nói, mọi người đều mệt rồi.”

 

“Không, đừng động đậy, nghe anh nói.” Sức tay của Hà Thích rất mạnh, áp chặt Viên Hỷ vào lòng mình, rồi mới khẽ nói tiếp: “Dạo anh vừa ra đi, anh đã oán trách, thậm chí còn hận em. Mỗi lần anh nhớ em thì anh tự khuyên nhủ mình, nam tử hán đại trượng phu có gì mà không bỏ qua được, thế là anh đốt sạch tất cả những tấm hình của chúng mình, cự tuyệt không muốn biết toàn bộ tin tức về em, tập trung tinh thần cho việc học hành, cứ thế hai năm trôi qua, đến năm thứ ba thì anh quen được một cô gái gốc Hoa, học cùng một trường đại học với anh, là một người rất xuất sắc, cũng rất bạo gan, cô ấy không hề che giấu việc có cảm tình với anh. Lúc ấy anh nghĩ mình phải bắt đầu một cuộc tình mới thôi, anh đã yêu em hai năm, sau đó cũng quên em bằng ngần ấy thời gian, anh nghĩ anh bắt buộc phải bước ra khỏi những hồi ức về em rồi, thế là anh đón nhận tình cảm của cô ấy, bắt đầu thử một cuộc tình mới.”

 

“Vậy tại sao lại còn…”

 

“Khoan đừng hỏi vội, đợi anh nói xong,” Hà Thích cắt ngang lời Viên Hỷ, “Khó khăn lắm anh mới có đủ can đảm, em để anh nói hết một lần. Khi anh những tưởng mình đã hoàn toàn quên hẳn em thì có một ngày, anh tham gia vào diễn đàn của lớp em, nhìn thấy một tấm hình mà Bì Hối đăng lên đó, em trong hình mặc một chiếc áo len thật dày, ngốc nghếch nâng một cây kẹo bông gòn thật to lên cười, nụ cười ấy thoáng chốc đã khiến anh sực tỉnh, anh mới biết anh chưa hề quên được em, thì ra anh có thể đón nhận cô gái ấy là do anh có thể nhìn thấy bóng em ở cô ấy, thì ra anh vẫn cứ tự lừa dối mình, tự nhủ lòng đã quên được em, nhưng lại đi tìm vật thế thân của em để lừa gạt chính mình…”

 

Nghe giọng nói nghẹn ngào của Hà Thích, Viên Hỷ đã không còn cách nào nói ra cảm nhận trong lòng mình, tấm hình mà anh nói ấy, cô biết, đó là hình được chụp khi cô cùng Bộ Hoài Vũ đưa anh mình đi công viên hồi Tết, cô và anh trai mỗi người cầm một cây kẹo bông gòn, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

 

Hà Thích nhắm nghiền mắt lại, trên mặt mang một vẻ đau khổ, như đang hồi tưởng lại những xúc động và tuyệt vọng khi nhìn thấy bức hình đó, trong hình có người đàn ông mà mùa hè năm ấy anh lén đến nhà cô để rồi bắt gặp thấy người ấy trong nhà, hai người họ cười vui vẻ như thế, anh nghĩ họ rất hạnh phúc, anh nên chúc phúc cho họ, nhưng cảm giác ghen tuông đã khiến anh cảm nhận được sự tuyệt vọng, vậy nhưng một câu nói đùa dưới bức hình của Bì Hối đã lại kéo anh ra khỏi địa ngục, như chích một mũi trợ tim cho anh, khiến trái tim anh bật lên những nhịp đập hối hả.

 

Cô nói: Các anh em, mọi người nhìn này, chẳng trách Viên Hỷ không gả đi đâu được, thì ra tinh hoa nhà cô ấy đều do anh trai cô thừa hưởng, xem họ có giống cùng một mẹ sinh ra không nào? Cùng một gene mà sao cách biệt xa thế cơ chứ?

 

Trong một tích tắc, anh mới hiểu rõ, thì ra người đàn ông ấy là anh trai của Viên Hỷ, tuy rằng cô chưa hề nhắc đến với anh bao giờ.

 

“…Em chưa từng nhắc đến anh mình với anh, hại anh cứ nghĩ rằng em là con một, nên lần ấy đến nhà tìm em thì từ bên ngoài đã thấy cảnh em và anh ấy thân mật với nhau, anh tưởng rằng chính là vì anh ấy nên em mới không chịu đi với anh, nên anh mới bỏ đi không quay đầu lại.”

 

Nghe Hà Thích nói xong, Viên Hỷ không nói nổi cảm xúc trong lòng mình, cô cũng lần đầu tiên biết thì ra Hà Thích trước khi xuất ngoại đã từng đến quê tìm cô, chỉ có điều thấy cô ở bên cạnh anh trai nên đã hiểu lầm, nên mới bỏ đi mà không chịu lộ diện như thế.

 

“Vậy cô gái kia thì sao?” Viên Hỷ khẽ hỏi.

 

Hà Thích ngẩng lên, dè dặt quan sát vẻ mặt của Viên Hỷ, “Anh đã nói rõ với cô ấy rồi, anh rất có lỗi, nhưng anh không thể tiếp tục lừa dối mình nữa, người anh yêu là em, anh nghĩ cô ấy cũng không muốn làm vật thế thân.”

 

Viên Hỷ vẫn trầm tư, lúc lâu sau mới thở dài nói: “Như vậy không công bằng với cô ấy.” p �s=���O� style='margin-bottom:0cm;margin-bottom:.0001pt;text-indent: 18.0pt;line-height:normal'>Bộ Hoài Vũ nghe rồi cười cười, liếc xéo Trương Hằng một cái, dụi đầu lọc vào gạt tàn rồi nói với vẻ đùa cợt hiếm thấy: “Cậu đau lòng thì sao không tự đi mà theo đuổi cô ấy?”

 

Trương Hằng lại không cười, lặng lẽ nhìn Bộ Hoài Vũ, cho đến khi Bộ Hoài Vũ thu lại nét cười trên miệng, mới bắt đầu châm một điếu thuốc cho mình.

 

Có lẽ, cứ như thế này mãi thì Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ thực sự có thể sóng bước bên nhau, chỉ cần cho họ thêm chút thời gian, để họ nhìn nhau cho thật rõ, cũng là để mình tự nhìn bản thân thấu suốt hơn.

 

Thế nhưng, cuộc sống lại chẳng có nhiều điều “có lẽ” như vậy, có những con đường, rõ ràng như có thể thấy rõ đoạn cuối, nhưng lại đột ngột rẽ sang một ngã khác ngay trước mắt.

 

Buổi chiều hôm ấy, Bộ Hoài Vũ lại ra ngoài gặp gỡ khách hàng, lúc tan sở Viên Hỷ đáp xe buýt về nhà, vẫn còn đang ở trên xe thì di động réo vang, Viên Hỷ chật vật móc điện thoại ra giữa đám người đông ken chen đặc, bấm nghe máy, giọng nói có phần kỳ lạ của Bì Hối vẳng đến: “Viên Hỷ! Cậu đang ở đâu?”

 

“Hở? Tớ đang trên xe, lát nữa là về đến nhà rồi.”

 

“Với Bộ Hoài Vũ?”

 

“Không.” Xe lại ngừng, người chen lên càng nhiều hơn, Viên Hỷ đành xích sát vào trong theo dòng người xô đẩy, “Anh ấy có việc, tớ bắt xe buýt về.”

 

Bên kia im lặng, Viên Hỷ không biết là Bì Hối không nói gì, hay là sóng di động trong xe không được tốt.

 

“A-lô?”

 

“Viên Hỷ,” Bì Hối bên kia như đang do dự rất lâu, mới khẽ khàng thốt ra một câu, “Hà Thích trở về rồi…”

 

Viên Hỷ chỉ nghe được câu này, chỉ một câu này, đã khiến thế giới của Viên Hỷ đảo lộn quay cuồng.

back top