Nghe thấy một giọng nói… rất quen thuộc. Tả Tư Ninh ngớ ra. Hóa ra là phụ tá Tiểu Mỹ. Cô thở phào nhẹ nhõm, lườm Tiểu Mỹ một cái rồi mới nói: “Phấn thoa quá nhiều, mắt tô quá đậm. Mau đi rửa mặt rồi trang điểm lại đi.”
Tiểu Mỹ lấy gương ra soi, đột nhiên nhảy dựng lên, đưa tay vuốt vuốt bộ ngực nhỏ của mình. Cô thật sự bị chính mình dọa sợ.
Tả Tư Ninh nhếch miệng cười: “Đừng vuốt nữa, mới vuốt mà ngực đã nhỏ hơn rồi.”
Cúi đầu nhìn thoáng qua bộ ngực nhỏ danh xứng với thực của mình, Tiểu Mỹ oán giận khẽ than: “Mặc kệ ngực người khác lớn như thế nào. Có thể săn chắc được như của em sao? Có thể sao?” Đồng thời nhìn chăm chú bộ ngực của Tả Tư Ninh. Hoàn toàn đối lập khiến cô vừa hâm mộ vừa ghen tị. Không được làm tổn thương người phụ nữ có ngực nhỏ nha!
Chơi đùa đã xong, quay lại vấn đề chính. Tiểu Mỹ tới đây để nhắc nhở Tư Ninh, buổi sáng phải đến gặp mấy người của công ty quảng cáo một chút. Nhưng phải trở về công ty đại diện trước, cần phải đổi trang phục.
Tư Ninh không soi gương, đi một vòng quanh Tiểu Mỹ, hỏi: “Bộ quần áo này của chị không tốt sao?”
Lúc này, cô đang mặc một chiếc áo cao bồi dài tay màu xanh dương nhạt, phối với chiếc quần màu bút chì, còn có một đôi giày đế bằng màu trắng. Nhìn rất giản dị, và cũng dễ nhận thấy, nó không thích hợp để đi gặp khách hàng.
Tiểu Mỹ cân nhắc lời nói: “Chị Tư Ninh… bởi vì mấy vị ở công ty quảng cáo thích nhìn người đẹp. Cho nên người đại diện đã chuẩn bị giúp chị một bộ đồ hợp khẩu vị của bọn họ. Chị mà mặc như vậy chuyện hợp tác nhất định sẽ suôn sẻ.”
Người đẹp? Tư Ninh cười cười, đại khái bọn họ chỉ thích nhìn phụ nữ trần truồng thôi. Cô soi gương nhìn ngực của mình, rồi nhìn xuống bắp đùi. Cô nghĩ thầm: người đại diện chuẩn bị trang phục cho cô sẽ lộ bộ phận nào, hay là nơi lộ ra không chỉ có hai nơi này?
Tưởng tượng không tìm được kết quả, tới công ty đại diện kiểm nghiệm xem.
Người đại diện là một phụ nữ đồng hương hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất giản dị. Nhưng trên thực tế cô lại rất nhạy cảm với trào lưu, cứ nhìn bộ quần áo người đại diện chọn cho Tư Ninh thì biết. Đó là một cái váy đầm màu đen gần như trong suốt. Về cơ bản thì tất cả đều như ẩn như hiện chỉ trừ ba vị trí đó có thêm một lớp vải.
Mặc chiếc váy này ngồi ở trong quán cà phê, Tư Ninh liếc mắt nhìn hai người đàn ông ngồi đối diện. Dùng cách nói lịch sự, giản lược để miêu tả thì người hơi mập, mặt hơi tròn, mắt hơi nhỏ. Không lịch sự mà nói thì mức độ tăng lên một chút: vô cùng mập mạp. Gương mặt tròn như cái bánh bao khổng lồ, chỉ cần hơi cười một cái là không nhìn thấy mắt đâu. Người thứ hai thì hoàn toàn ngược lại. Hai người này đúng là tuyệt phối. Từ góc độ béo bở mà nói, người mập là ông chủ, người gầy là nhân viên, làm việc vặt.
Giờ phút này, ánh mắt của hai người đều dính trên người Tư Ninh. Chính xác mà nói là ba điểm trên một đường thẳng. Bộ trang phục này quả nhiên để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, nói chuyện cũng không chú tâm. Người đại diện nói về vấn đề lịch trình, phúc lợi… cái gì bọn họ cũng đồng ý vô cùng sảng khoái.
Có điều đến lúc cuối cùng, khi đặt bút ký hợp đồng thì ông chủ béo lại thận trọng. Chớp chớp mắt liếc qua, trên mặt lộ vẻ bất mãn: “Cô yêu cầu nhiều như vậy, tôi sắp xếp cũng không dễ đâu. Tả tiểu thư, cô cũng biết công ty chúng tôi không phải là nhà từ thiện.”
Tư Ninh nhìn miệng ông ta khẽ đóng khẽ mở, nói một câu rất dài. Trông cô giống như đang chăm chú lắng nghe, nhưng thực ra lực chú ý của cô lại rơi trên cái bàn gần cửa sổ ở phía sau lưng ông chủ béo. Cô đã quan sát cái bàn đó lâu rồi. Ly cà phê trên bàn từ khi được bưng ra chưa được động tới. Bàn tay kia chỉ khẽ quay tròn theo miệng ly. Chiếc nhẫn màu bạc trên tay lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời. Chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa, xem ra vẫn chưa kết hôn. Mặt của anh bị che bởi vài người ngồi giữa bọn họ cho nên cô không nhìn thấy được.
Nhưng nhìn vào hình dạng của ngón tay và vào chiếc áo sơ mi đen mà người đó đang mặc thì đó là một người đàn ông có gia thế phẩm vị cũng không tệ.
Cô chợt cảm thấy lạnh lạnh ở đùi. Không biết ông chủ béo đã ngồi vào vị trí bên cạnh Tư Ninh từ lúc nào. Ngón tay áp út đeo nhẫn vàng của hắn cọ cọ trên chân cô. Một chữ - lạnh! Ông chủ béo đang cười, đôi tay vuốt ngược lên đến gần bắp đùi. Nhìn theo xu hướng này ý tứ quấy rối rất rõ ràng.
Tư Ninh nhìn người đại diện. Cô ấy lúng túng liếc mình một cái, trong mắt có tia cầu xin. Có lẽ là cô ấy đang cầu xin mình đừng phát tiết cơn giận vào lúc này, nhịn một chút, chờ ký hợp đồng xong thì tốt rồi.
Váy đã bị vén lên rất cao rồi, Tư Ninh mặt không biến sắc, hai chân vắt chéo vào với nhau. Đồng thời nhích người ngồi vào trong một centimet, vừa đúng khiến cho cái tay béo múp kia rơi xuống đệm ghế.
Mặt ông chủ béo lập tức lộ vẻ không vui, bàn tay béo múp vỗ mạnh lên bàn: “Tả Tư Ninh, cô thật là quá đáng! Công ty tôi đã cho cô những điều kiện ưu đãi nhất rồi, cô còn muốn thêm cái này cái khác. Cô tưởng cô thật sự là một ngôi sao lớn chắc? Tôi nói cho cô biết…”
Tư Ninh không nghe tiếng rít gào của ông ta. Cô vẫn tiếp tục quan sát người ngồi ở cái bàn gần cửa sổ kia. Chén cà phê vẫn còn nguyên, chỉ tiếc không thấy người kia đâu nữa.
Người đại diện không ngừng nói xin lỗi, hi vọng ông chủ cho bọn họ thêm một cơ hội nữa. Đầu người đại diện cúi rất thấp, kết quả vẫn bị mắng xối xả, người thân họ hàng trong vòng ba đời cũng không thoát khỏi miệng lưỡi ông ta.
Đang lúc sứt đầu bể trán thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, người đại diện lấy tay che điện thoại khẽ “alo” một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn ra cửa, nhìn hai người đàn ông trước mặt một lát. Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng khạc ra một câu: “Rất xin lỗi, nếu như mọi người không thể đồng ý vậy thì mời quý công ty tìm một người đẹp khác đi, Tả tiểu thư còn có một cuộc hẹn khác nên phải đi trước. Xin lỗi!”
Nói xong liền không do dự kéo Tả Tư Ninh đi. Ra gần đến cửa chính mà vẫn còn có thể nghe thấy tiếng ông chủ béo hùng hùng hổ hổ nguyền rủa: “Con điếm!”, “Giả bộ thuần khiết cái gì!”…
Tả Tư Ninh tò mò hỏi người đại diện bây giờ phải đi đâu nhưng không ngờ người đại diện cũng không biết. Bởi vì vừa rồi trong điện thoại, người kia chỉ nói hủy hợp đồng hiện tại rồi đưa Tư Ninh ra cửa, ở đó sẽ có người đến đón.
Tư Ninh hỏi tiếp người vừa gọi đến là ai, người đại diện lại im lặng không chịu nói. Nhìn dáng vẻ tựa như đang cố làm ra vẻ thần bí.
Cô nghĩ: lẽ nào vừa ra khỏi ổ sói lại rơi vào đầm rồng hang hổ, nguy hiểm tăng lên gấp bội?
Tiểu Mỹ lấy gương ra soi, đột nhiên nhảy dựng lên, đưa tay vuốt vuốt bộ ngực nhỏ của mình. Cô thật sự bị chính mình dọa sợ.
Tả Tư Ninh nhếch miệng cười: “Đừng vuốt nữa, mới vuốt mà ngực đã nhỏ hơn rồi.”
Cúi đầu nhìn thoáng qua bộ ngực nhỏ danh xứng với thực của mình, Tiểu Mỹ oán giận khẽ than: “Mặc kệ ngực người khác lớn như thế nào. Có thể săn chắc được như của em sao? Có thể sao?” Đồng thời nhìn chăm chú bộ ngực của Tả Tư Ninh. Hoàn toàn đối lập khiến cô vừa hâm mộ vừa ghen tị. Không được làm tổn thương người phụ nữ có ngực nhỏ nha!
Chơi đùa đã xong, quay lại vấn đề chính. Tiểu Mỹ tới đây để nhắc nhở Tư Ninh, buổi sáng phải đến gặp mấy người của công ty quảng cáo một chút. Nhưng phải trở về công ty đại diện trước, cần phải đổi trang phục.
Tư Ninh không soi gương, đi một vòng quanh Tiểu Mỹ, hỏi: “Bộ quần áo này của chị không tốt sao?”
Lúc này, cô đang mặc một chiếc áo cao bồi dài tay màu xanh dương nhạt, phối với chiếc quần màu bút chì, còn có một đôi giày đế bằng màu trắng. Nhìn rất giản dị, và cũng dễ nhận thấy, nó không thích hợp để đi gặp khách hàng.
Tiểu Mỹ cân nhắc lời nói: “Chị Tư Ninh… bởi vì mấy vị ở công ty quảng cáo thích nhìn người đẹp. Cho nên người đại diện đã chuẩn bị giúp chị một bộ đồ hợp khẩu vị của bọn họ. Chị mà mặc như vậy chuyện hợp tác nhất định sẽ suôn sẻ.”
Người đẹp? Tư Ninh cười cười, đại khái bọn họ chỉ thích nhìn phụ nữ trần truồng thôi. Cô soi gương nhìn ngực của mình, rồi nhìn xuống bắp đùi. Cô nghĩ thầm: người đại diện chuẩn bị trang phục cho cô sẽ lộ bộ phận nào, hay là nơi lộ ra không chỉ có hai nơi này?
Tưởng tượng không tìm được kết quả, tới công ty đại diện kiểm nghiệm xem.
Người đại diện là một phụ nữ đồng hương hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất giản dị. Nhưng trên thực tế cô lại rất nhạy cảm với trào lưu, cứ nhìn bộ quần áo người đại diện chọn cho Tư Ninh thì biết. Đó là một cái váy đầm màu đen gần như trong suốt. Về cơ bản thì tất cả đều như ẩn như hiện chỉ trừ ba vị trí đó có thêm một lớp vải.
Mặc chiếc váy này ngồi ở trong quán cà phê, Tư Ninh liếc mắt nhìn hai người đàn ông ngồi đối diện. Dùng cách nói lịch sự, giản lược để miêu tả thì người hơi mập, mặt hơi tròn, mắt hơi nhỏ. Không lịch sự mà nói thì mức độ tăng lên một chút: vô cùng mập mạp. Gương mặt tròn như cái bánh bao khổng lồ, chỉ cần hơi cười một cái là không nhìn thấy mắt đâu. Người thứ hai thì hoàn toàn ngược lại. Hai người này đúng là tuyệt phối. Từ góc độ béo bở mà nói, người mập là ông chủ, người gầy là nhân viên, làm việc vặt.
Giờ phút này, ánh mắt của hai người đều dính trên người Tư Ninh. Chính xác mà nói là ba điểm trên một đường thẳng. Bộ trang phục này quả nhiên để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, nói chuyện cũng không chú tâm. Người đại diện nói về vấn đề lịch trình, phúc lợi… cái gì bọn họ cũng đồng ý vô cùng sảng khoái.
Có điều đến lúc cuối cùng, khi đặt bút ký hợp đồng thì ông chủ béo lại thận trọng. Chớp chớp mắt liếc qua, trên mặt lộ vẻ bất mãn: “Cô yêu cầu nhiều như vậy, tôi sắp xếp cũng không dễ đâu. Tả tiểu thư, cô cũng biết công ty chúng tôi không phải là nhà từ thiện.”
Tư Ninh nhìn miệng ông ta khẽ đóng khẽ mở, nói một câu rất dài. Trông cô giống như đang chăm chú lắng nghe, nhưng thực ra lực chú ý của cô lại rơi trên cái bàn gần cửa sổ ở phía sau lưng ông chủ béo. Cô đã quan sát cái bàn đó lâu rồi. Ly cà phê trên bàn từ khi được bưng ra chưa được động tới. Bàn tay kia chỉ khẽ quay tròn theo miệng ly. Chiếc nhẫn màu bạc trên tay lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời. Chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa, xem ra vẫn chưa kết hôn. Mặt của anh bị che bởi vài người ngồi giữa bọn họ cho nên cô không nhìn thấy được.
Nhưng nhìn vào hình dạng của ngón tay và vào chiếc áo sơ mi đen mà người đó đang mặc thì đó là một người đàn ông có gia thế phẩm vị cũng không tệ.
Cô chợt cảm thấy lạnh lạnh ở đùi. Không biết ông chủ béo đã ngồi vào vị trí bên cạnh Tư Ninh từ lúc nào. Ngón tay áp út đeo nhẫn vàng của hắn cọ cọ trên chân cô. Một chữ - lạnh! Ông chủ béo đang cười, đôi tay vuốt ngược lên đến gần bắp đùi. Nhìn theo xu hướng này ý tứ quấy rối rất rõ ràng.
Tư Ninh nhìn người đại diện. Cô ấy lúng túng liếc mình một cái, trong mắt có tia cầu xin. Có lẽ là cô ấy đang cầu xin mình đừng phát tiết cơn giận vào lúc này, nhịn một chút, chờ ký hợp đồng xong thì tốt rồi.
Váy đã bị vén lên rất cao rồi, Tư Ninh mặt không biến sắc, hai chân vắt chéo vào với nhau. Đồng thời nhích người ngồi vào trong một centimet, vừa đúng khiến cho cái tay béo múp kia rơi xuống đệm ghế.
Mặt ông chủ béo lập tức lộ vẻ không vui, bàn tay béo múp vỗ mạnh lên bàn: “Tả Tư Ninh, cô thật là quá đáng! Công ty tôi đã cho cô những điều kiện ưu đãi nhất rồi, cô còn muốn thêm cái này cái khác. Cô tưởng cô thật sự là một ngôi sao lớn chắc? Tôi nói cho cô biết…”
Tư Ninh không nghe tiếng rít gào của ông ta. Cô vẫn tiếp tục quan sát người ngồi ở cái bàn gần cửa sổ kia. Chén cà phê vẫn còn nguyên, chỉ tiếc không thấy người kia đâu nữa.
Người đại diện không ngừng nói xin lỗi, hi vọng ông chủ cho bọn họ thêm một cơ hội nữa. Đầu người đại diện cúi rất thấp, kết quả vẫn bị mắng xối xả, người thân họ hàng trong vòng ba đời cũng không thoát khỏi miệng lưỡi ông ta.
Đang lúc sứt đầu bể trán thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, người đại diện lấy tay che điện thoại khẽ “alo” một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn ra cửa, nhìn hai người đàn ông trước mặt một lát. Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng khạc ra một câu: “Rất xin lỗi, nếu như mọi người không thể đồng ý vậy thì mời quý công ty tìm một người đẹp khác đi, Tả tiểu thư còn có một cuộc hẹn khác nên phải đi trước. Xin lỗi!”
Nói xong liền không do dự kéo Tả Tư Ninh đi. Ra gần đến cửa chính mà vẫn còn có thể nghe thấy tiếng ông chủ béo hùng hùng hổ hổ nguyền rủa: “Con điếm!”, “Giả bộ thuần khiết cái gì!”…
Tả Tư Ninh tò mò hỏi người đại diện bây giờ phải đi đâu nhưng không ngờ người đại diện cũng không biết. Bởi vì vừa rồi trong điện thoại, người kia chỉ nói hủy hợp đồng hiện tại rồi đưa Tư Ninh ra cửa, ở đó sẽ có người đến đón.
Tư Ninh hỏi tiếp người vừa gọi đến là ai, người đại diện lại im lặng không chịu nói. Nhìn dáng vẻ tựa như đang cố làm ra vẻ thần bí.
Cô nghĩ: lẽ nào vừa ra khỏi ổ sói lại rơi vào đầm rồng hang hổ, nguy hiểm tăng lên gấp bội?