Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 25

Đàm Duy thấy Tiểu Băng càng nói càng vô lý, bắt đầu nghi ngờ chuyện này là Tạ Di Hồng và cô liên minh với nhau để lừa anh. “Đừng có đùa, sao em lại nhiễm HIV được? Có phải hai người bọn em đang lừa anh đúng không?”

 

“Bây giờ em còn lòng dạ nào mà lừa anh!” Tiểu Băng lo âu nói. “Em nghiêm túc thật mà, chắc là anh ucngx bị lây nhiễm rồi. Anh quên à, chúng ta từng tắm trong cái bồn tắm ở nhà Di Hồng đấy…”

 

“Đó là chuyện từ lúc nào rồi? Lúc ấy Tạ Di Hồng còn chưa nhiễm HIV…”

 

“Sao anh biết lúc đó cô ấy chưa nhiễm? Cứ cho lúc đó Di Hồng chưa nhiễm nhưng Thường thắng nhất định là bị rồi. Chẳng phải anh ta cũng tắm ở đó sao? Em thật hối hận vì đòi là cái trò tắm uyên ương ấy, cứ tắm vòi sen có phải là không có việc gì rồi không? Còn nữa, em từng ngồi ở bàn trang điểm của nhà họ, còn dùng qua cả bệ xí nữa, không chỉ một lần mà còn rất nhiều lần…”

 

“Chắc kà không sao đâu? Nếu bị nhiễm chắc phải có triueej chứng gì rồi chứ?”

 

“HIV không có giai đoạn ủ bệnh đúng không anh?” Tiểu Băng đau khổ hỏi anh: “Chúng t sắp chết đúng không?”

 

“Đừng sợ, ngay mai chúng mình tới bệnh viện của trường kiểm tra. Sẽ ổn cả thôi…”

 

“Tuyệt đối không được tới bệnh viện trường anh, bệnh viện của trường đại học đều là “bệnh viện gia đình”, bác sĩ toàn là người nhà của công nhân viên chức trong trường, nói không chừng còn là người nhà của chính giáo viên khoa anh. Ngộ nhỡ có kết quả là mắc bệnh sinh udj, mấy cái loa phóng thanh đó lại chẳng truyền tin tới tận khoa khắc? Cho dù không có bệnh sinh dục, chỉ cần anh đi kiểm tra, người ta ông một câu tôi một câu cũng biến thành có bệnh, lúc đó anh còn trụ nổi không?”

 

“Nhưng muốn tới bệnh viện bên ngoài khám bệnh thì phải có sự cho phép của nhà trường thì phải.”

 

“Cho hay không cho chẳng phải chỉ là vấn đề thông báo không bị trường anh biết là được, mất tiền thì có sao!”

 

Anh cảm thấy Tiểu Băng nói rất có lý. “Vậy thì đi khám ở phòng khám ngoài. Bảo hiểm y tế của em đăng ký ở bệnh viện nào?”

 

Tiểu Băng lúng búng đáp: “Em… vẫn chưa mua… bảo hiểm y tế…”

 

“Chưa mua? Em thật là…”

 

“Sao em biết sẽ xảy ra chuyện như thế này chứ?”

 

Anh biết bây giờ nổi giận cũng vô ích, chỉ nhắc nhở: “Sắp xếp thời gian rồi mua đi, lần này chưa dùng đến thì còn lần sau.”

 

“Anh còn mong có lần sau cơ à?”

 

“Việc trên đời sao mà nói trước được? Chúng ta đều tưởng còn trẻ thì không cần đến bệnh viện nhưng cuối cùng vẫn phải tới bệnh viện đó thôi?”

 

Tiểu Băng cãi lại: “Có lẽ mua rồi cũng không dùng đâu, bảo hiểm chắc chắn không bao gômg chẩn đoán và điều trị bệnh lây nhiễm qua đường sinh dục đâu, nếu chi trả cho bệnh lây nhiễm này nữa thì chẳng phải là khuyến khích thên hạ ra ngoài làm bây sao? Điều trị bệnh sinh dục khẳng định là giá trên trời rồi. Công ty bảo hiểm nhất định cũng không trả đâu, nếu không thì chính họ cũng “rớt đài” luôn.”

 

“Bất luận thế nào em cũng phải mau chóng mua đi!”

 

Tiểu Băng tự biết mình đuối lý, không nói thêm gì nữa. Hai vợ chồng ăn một hút rồi ngồi trong phòng khách xem ti vi, chỉ là ngồi ở đó, có làm cho bầu không khí thật rộn ràng như thế muốn nói rằng đây là một ngày bình thường đang trôi qua, nhưng cả hai đều lo lắng, khủng hoảng chờ đợi buổi kiểm tra của ngày mai.

 

Hơn mười giờ, Thường Thắng tới nhà, vừa nhìn đã biết ngay là mới uống rượu, hai mắt đỏ lừ, cả người ngông nặc mùi rượu, vừa vào cửa đã oang oang: “Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo, tìm được cô vợ lẳng lơ. Lần này thì hay rồi, làm tao nhiễm HIV.”

 

Đàm Duy cũng chẳng buồn mời Thường Thắng ngồi, chỉ lạnh lùng nói: “Việc nhà chú, chú đem về nahf mà giải quyết đi…”

 

Mắt Thường Thắng đỏ lên, xông tới chỉ thẳng vào mặt anh. “Việc nhà tao? Còn không phải vì mày sao?”

 

Tiểu Băng lớn tiếng quát: “Anh nói cho rõ ràng, đừng có ngậm máu phun người!”

 

“Tôi ngậm máu phun người? Cô tự đi mà hỏi thằng chồng cô xem, cô hỏi nó xem nó có còn là người không, ngay cả vợ của bạn cũng không tha! Cô xem nó có dám vỗ ngực mà thề rằng không có quan hệ gì với vợ tôi không? Tôi biết lòng cô ta không có ai trừ nó, bây giờ nhiễm HIV, không phải nó gây ra thì con ai vào đây?”

 

“Là do anh chứ ai, anh ở bên ngoài lăng nhăng gái gú, anh còn dám vác mặt tới nhà chúng tôi để mắng Đàm Duy?”

 

“Tôi lăng nhăng gái gú thì sao? Tôi đều kiểm tra giấy chứng nhận sức khỏe rồi.”

 

“Trung Quốc bây giờ có cái gì mà không làm giả được? Đến con cũng làm giả được, một cái giấy chứng nhận sức khỏe có là gì? Anh kiểm tra cũng chỉ vô ích.”

 

Thường Thắng không phục, nói: “Cô nói là do tôi gây ra, vậy sao tôi không có những triệu chứng như Tạ Di Hồng? Tôi rất sạch sẽ, nếu không tin, tôi có thể cởi ngay chỗ đông người cho kiểm tra.”

 

Đàm Duy ghê tởm nói: “Cậu đừng có ở đây là giở trò điên dại nữa, mau đi đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.” Nói xong, anh liền cầm điện thoại lên.

 

Thường Thắng nói: “Mày không cần đem cảnh sát ra dọa tao, anh vợ tao chính là cảnh sát đấy, nếu ông ấy biết mày làm em gái ông ấy nhiễm HIV, ông ấy bắt mày đầu tiên. Tao chẳng muốn đôi co nữa, tao chỉ muốn cảnh cáo mày: mai tao đi bệnh viện kiểm tra, nếu xác nhận tao mắc bệnh thật thì mày không xong với tao đâu!”

 

Thường Thắng đi rồi, Tiểu Băng liền nói: “Em phải gọi điện cho Di Hồng đây, hỏi xem rốt cuộc chuyện là thế nào. Vừa rồi anh không cho em gọi nên em thôi, nhưng bây giờ chồng ôc ấy đã đến tận nhà mình làm ầm cả lên rồi, làm sao em có thể không gọi được?”

 

Anh nghe thấy tiếng Tiểu Băng đang nói với Tạ Di Hồng chuyện Thường Thắng vừa tới nhà làm loạn, bên kia chắc rất giận dữ, Tiểu Băng nói: “Cậu cũng đừng cả giận, hôm nay chắc chắn anh ta uuoongs rượu, chúng ta đừng chấp một gã say.”

 

Qua một lúc, Tiểu Băng lại nói: “Thế sao Thường Thắng lại không có triệu chứng gì? Anh ta nói anh ta có thể… cởi quần để kiểm tra… ngay ở chỗ đông người…”

 

Không biết Tạ Di Hồng giải thích thế nào, chỉ nghe Tiểu Băng nói: “À, à, thế hả, là bác sĩ nói như vậy à? Giải thích rõ ràng rồi, sao mà phụ nữ lại khổ vậy chứ? À… ra thế… ra thế. Chúng tớ rất lo cho cậu… Cậu yên tâm nghỉ ngơi nhé… Anh ta tới nữa thì cứ báo cảnh sát thôi.”

 

“Đúng là có hoạn nạn mới thấu chân tình! Di Hồng bây giờ ra nông nỗi ấy vẫn một lòng nhớ tới anh sợ anh chịu ấm ức sợ em tin lời Thường Thắng, nghi ngờ anh với cô ấy ròi đem chuyện này ra làm khó anh.”

 

Anh thấy Tạ Di Hồng quan tâm anh như vậy, thầm cảm thấy xấu hổ. “Anh… lúc đó chỉ nghĩ tới chuyện giữ mình sạch sẽ… hoàn toàn không để ý tới nỗi khổ tâm của cô ấy…”

 

Tiểu băng thở dài, nói: “Em cảm thấy Di Hồng thật đáng thương, vô duyên vô cớ bị HIV, chồng thì làm loạn, cô ấy lại chẳng dám kể với ba mẹ, chỉ có thể một mình đau khổ. Có thể là ngoài anh, cô ấy không tin bất kỳ ai khác có thể thông cảm với cô ấy, thấu hiểu cô ấy.”

 

Anh nhớ đến lúc sau khi Tạ Di Hồng ra về, anh vứt hết cốc trà, còn lau ghế, đổ sạch món súp lơ xanh, bỗng cảm thấy hổ thẹn. “Em đừng nói nữa, lúc đó anh cũng rất khiếp sợ… Cô ấy mà biết được những chuyện anh làm lúc đó, nhất định sẽ giận anh đến chết…”

 

“Anh gọi điện thoại an ủi cô ấy một chút đi!”

 

“Là em gọi thì hơn…”

 

“Em đã gọi rồi hơn nữa cô ấy… hẳn là muốn nghe giọng nói của anh hơn…” Tiểu Băng thúc giục. “Gọi đi, gọi đi anh, dù sao mọi người đều sắp chết cả rồi, còn sợ gì nữa? Nếu ngày mai kiểm tra xác nhận chúng mình đều nhiễm HIV, vậy thì cả ba người chúng ta đồng cam cộng khổ. Đối diện cái chết còn quan tâm luân lý gì nữa? Còn nếu ngày mai kiểm tra mà không phải… thì em… thì em sẽ nhường anh cho cô ấy… để anh… ở bên cô ấy tới phút cuối… thành toàn cho một tâm nguyện của cô ấy.”

back top