Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 41

 

Tôi sớm đã nhận ra các người không bình thường, “liếc mắt đưa tình, thông đồng với nhau, bây giờ còn lây bệnh sang cho tôi... Tôi phải ly hôn với anh!”

 

Anh ghét nhất phụ nữ lúc nào cũng dán hai chữ “ly hôn” lên miệng như vậy. “Giờ còn chưa rõ chuyện gì, sao đã nói đến chuyện ly hôn?”

 

“Chuyện rõ như ban ngày, còn phải làm rõ cái gì nữa? Hừ, miệng anh lúc nào cũng nói sẽ qua cửa, anh qua cái cửa gì, tôi thấy anh ngoài lừa tôi ra thì chẳng có bản lĩnh gì cả!”

 

Anh không biết những lời này của Tiểu Băng nhằm vào chuyện xuất ngoại hay là việc bình bầu, nhưng đều khiến anh khó chịu, dường như Tiểu Băng không chỉ hoài nghi nhân phẩm của anh mà còn cả năng lực của anh. Anh phản bác: “Em đừng học cái trò ấy của Thường Thắng, bản thân gây chuyện ở bên ngoài còn mặt dày đổ lên đầu anh... Tiểu Tạ vốn không phải kiểu người như em nói...”

 

“Ôi, anh còn bênh cô ta nữa cơ đấy! Anh yêu cô ta như thế, sao còn quấn lấy tôi? Sao không dứt khoát theo cô ta ra nước ngoài đi? Nói tôi mặt dày, tôi thấy mặt anh còn dày hơn cả tường thành đấy!”

 

Hai người cãi nhau một trận vẫn chẳng có kết quả gì, ai cũng nói mình có lý. Cuối cùng Tiểu Băng cãi chán rồi, chỉ vào cánh cửa, gào lên: “Cút đi, cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa...”

 

Anh cũng bực mình. “Anh cút đi đâu? Đây là nhà mà trường phân cho anh...”

 

Tiểu Băng khóc òa lên. “Được, anh ức hiếp tôi, cơ quan tôi không phân nhà, anh ép tôi không có chỗ đi... Tôi đi, tôi đi luôn...”

 

Tiểu Băng nói rồi liền tìm một cái túi lớn, bắt đầu thu dọn đồ đạc, dọa anh rối cả lên, chỉ sợ cô chạy về nhà mẹ đẻ làm ầm lên, vội vàng khuyên ngăn: “Anh có đuổi em đâu, là em đuổi anh...”

 

“Tôi không đuổi anh, tôi chỉ bảo anh cút ra khỏi căn phòng này...”

 

Anh vội nhún nhường: “Nếu đã như vậy thì em đừng đi nữa, anh cút ra khỏi căn phòng này là được chứ gì...”

 

Buổi tối hôm đó, hai vợ chồng một người ngồi trong phòng lớn khóc, một người trong phòng nhỏ nóng ruột. Anh muốn đến phòng lớn khuyên Tiểu Băng nhưng cô không cho anh vào, khóa trái cửa. Anh đành đứng bên ngoài khuyên: “Em đừng nóng nữa, đợi ngày mai khi khám bác sĩ rồi khóc cũng chưa muộn cơ mà...”

 

Tiểu Băng ở bên trong uy hiếp: “Anh đừng đắc ý! Anh đừng cho rằng mình không có triệu chứng thì không mắc bệnh nhé. Nếu ngày mai đi khám phát hiện anh có bệnh, tôi nhất định sẽ ly hôn!”

 

Anh cảm thấy như vậy không công bằng. “Tại sao nếu có bệnh thì cứ phải là anh truyền sang cho em? Chỉ có thể là do em truyền sang cho anh, bởi vì anh chẳng quan hệ với người nào hết...”

 

Tiểu Băng châm biếm: “Hừ, anh sạch sẽ quá nhỉ! Vậy con gái của anh ở đâu mà ra?”

 

Anh cứng họng. “Em... em sao lại nói chuyện không có lý lẽ như vậy? Chuyện đó không phải đã làm rõ ràng rồi sao? Sao em...”

 

“Làm rõ ràng cái gì hả? Lần đó tôi tha cho anh, anh liền cho rằng người tốt như tôi dễ lừa lắm đúng không? Anh lại muốn được voi đòi tiên, được một đòi mười à? Hừm! Tôi sớm đã biết anh chẳng ra gì! Tôi ghê tởm! Cút đi! Đừng có đứng đây làm tôi bực nữa!”

 

Anh tức đến nỗi chạy thẳng về phòng nhỏ, mãi mới bình tĩnh lại được. Nhớ lại buổi tối hôm đó, vì “bệnh HIV” mà lo lắng, hốt hoảng, tuy rằng cãi nhau to nhưng hai người đều thề cùng sống cùng chết, làm anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới này. Hôm nay thì sao đây? Vẫn chưa đến mức hoảng hốt như lần đó mà Tiểu Băng đã làm loạn cả lên, luôn miệng nói “ly hôn”, “ly hôn”. Có phải là ở bên ngoài đã tìm được người nào khác rồi không, mượn cơ hội này làm loạn đòi ly hôn?

 

Đêm hôm đó, anh hầu như không ngủ, trời sắp sáng mới mơ màng thiếp đi, nhưng rất nhanh đã bị Tiểu Băng gọi dậy. Anh vội vàng bật dậy, đã thấy Tiểu Băng ăn mặc chỉnh tề ngồi ở phòng khách, không biết là dậy sớm hay cô không thể chợp mắt. Cô lạnh mặt không thèm để ý đến anh, anh đành hòa hoãn hỏi: “Sáng nay nấu mì ăn được không?”

 

Nào ngờ Tiểu Băng không cảm kích, lạnh lùng buông một câu: “Anh muốn ăn thì ăn đi, tôi không ăn...”

 

“Chưa biết chừng phải đợi cả ngày trong bệnh viện, vẫn nên ăn bữa sáng...”

 

“Anh vẫn còn lòng dạ mà ăn sáng hả? Anh vẫn vui vẻ vì không phát bệnh chứ gì? Tôi đi trước đây, anh đánh răng xúc miệng, ăn cho no rồi hãy đến... Nhưng mà tôi cảnh cáo anh, nếu anh không dám đến bệnh viện kiểm tra... chứng tỏ trong lòng anh có quỷ... Tôi chắc chắn sẽ ly hôn với anh!”

 

Tiểu Băng nói xong thì đi xuống lầu, anh cũng vội vàng đuổi theo, ra đến bên ngoài, Tiểu Băng đã lên taxi đi mất rồi. Anh lại vội vàng trở về nhà, gọi điện cho cô, hỏi có phải vẫn ở bệnh viện lần trước không. Cô tức giận đáp: “Anh là lợn à? Không phải bệnh viện lần trước thì là bệnh viện nào?”

 

Anh thật sự chịu không nổi, ném điện thoại, tức giận ngồi xuống ghế, trong lòng nghĩ cô tự có bệnh, còn làm như rất có lý lẽ, hoàn toàn là bản sao nữ của Thường Thắng!

 

Anh vốn dĩ định xin nghỉ buổi sáng hôm nay, nhưng bây giờ cũng chán rồi, liền đạp xe đến trường. Dạy xong, anh bắt taxi đến bệnh viện, đến nơi liền nhìn thấy Tiểu Băng yếu ớt ngồi bên ngoài phòng khám bệnh.

 

Anh lại hỏi: “Em đã khám chưa? Lấy số cho anh chưa?” Tiểu Băng cũng không đáp, vứt số cho anh, anh xem qua, số 120, có thể đã gọi qua rồi, lại hỏi lần nữa: “Em đã khám chưa?”

 

“Anh không đến, tôi khám cái gì mà khám? Bệnh này cần hai vợ chồng cùng khám cùng chữa.”

 

Anh biết bác sĩ từng nói như vậy, lúc này không tiện nói thêm gì nữa, ngồi xuống bên cạnh cùng đợi với cô. Quy định của bệnh viện là hễ lúc gọi đến số mà bệnh nhân không có ở đó thì phải đợi y tá gọi hết những số tiếp theo, cách tận vài người mới chen được vào, thế nên đợi đến hơn nửa ngày mới được gọi vào khám. Lại là mấy câu hỏi đó, lại là mấy cái phiếu xét nghiệm đó...

 

Sau khi để lại mẫu xét nghiệm ở phòng xét nghiệm, anh liền gọi Tiểu Băng đi ăn nhưng cô không chịu đi, lạnh nhạt nói: “Anh còn lòng dạ ăn thì đi mà ăn đi, tôi không muốn ăn.”

 

“Lại sao thế, cơm cũng không muốn ăn nữa à...”

 

“Anh đi ăn đi, ăn no rồi mới có sức trêu hoa vấn liễu chứ... Tôi không ăn...”

 

Anh thấy cô ngang ngạnh như vậy, cũng chẳng buồn hạ mình cầu cạnh cô, một mình đi ăn. Đến khi anh trở về bệnh viện, thấy cô ngồi trên băng ghế dài, tựa đầu về phía sau mà ngủ. Anh đoán vẫn chưa có kết quả xét nghiệm, nếu không thì chắc chắn cô đã lấy rồi. Anh chạy đến phòng xét nghiệm lấy kết quả, nhân viên tìm một lúc lâu cũng không thấy phiếu xét nghiệm của anh, nhưng họ nói phiếu xét nghiệm của anh không cần gấp, hôm nay chưa lấy được.

 

Anh vừa nghe đã cuống lên: “Sao mà không cần gấp chứ? Chúng tôi đã đóng phí khám nhanh cơ mà... Chúng tôi còn có biên lai nữa.”

 

“Dù sao cũng không đóng dấu khám nhanh.”

 

Anh chạy lại chỗ Tiểu Băng lấy biên lai đưa cho nhân viên phòng xét nghiệm xem. Bọn họ xem xong liền nói: “Đúng là anh đã nộp phí khám nhanh rồi, sao nhân viên thu phí lại không đóng dấu khám nhanh nhỉ? Anh đi tìm họ xem sao?”

 

“Thế kết quả xét nghiệm của tôi thì sao đây?”

 

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng không thể bảo đảm lấy được kết quả trong hôm nay.”

 

“Sao các anh lại có thể làm ăn như thế này chứ.”

 

“Chúng tôi là nhìn dấu mà làm, phiếu của anh không có dấu, sao mà trách chúng tôi được? Tôi cũng đã đồng ý cố hết sức giúp anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”

 

Anh đành phải đi tìm nhân viên thu ngân, khó khăn lắm mới xếp hàng đến bên cửa sổ phòng thu ngân, lòng như lửa đốt thuật lại câu chuyện, nhân viên thu ngân chỉ nói: “Tôi một ngày phải thu nhiều tiền như vậy, đóng nhiều dấu như vậy, quên đóng vài dấu cũng là chuyện bình thường. Những chuyện như thế này, các anh nên rộng lượng một chút. Nếu các anh đã muốn nhanh chóng có kết quả, sao không kiểm tra kĩ xem đã đóng dấu hay chưa?”

 

Anh phát hiện ra mấy người hôm nay anh gặp đều là bản sao của Thường Thắng, bản thân mình làm sai nhưng lại đi trách người khác, dáng vẻ bệ vệ còn hơn cả người không phạm lỗi. Anh tức giận nói: “Thái độ của cô... là sao hả?” “Anh nói tôi thái độ gì? Tôi nói cho anh biết, thái độ này của tôi là tốt lắm rồi, anh nói phòng xét nghiệm đã đồng ý làm cho anh rồi, anh còn đến chỗ tôi quấy nhiễu làm gì?”

 

Anh chỉ có thể nghĩ bản thân mình xui xẻo, bất đắc dĩ rời khỏi đó.

 

Hai người chầu chực ở bệnh viện đến tận khi tan làm mới lấy được kết quả xét nghiệm, phòng xét nghiệm cũng chỉ còn một người mặc áo blouse trắng, trông còn rất trẻ, cũng có vẻ không có kinh nghiệm. Anh hỏi người đó kết quả xét nghiệm, người đó xem một hồi rồi nói: “Tôi cũng không rõ lắm, hai người ngày mai đến hỏi bác sĩ đi.”

 

Bọn họ làm sao có thể chịu thêm một đêm bị giày vò nữa, phải năm lần bảy lượt nói ngọt nhạt, nhờ cô ấy giải thích hộ. Cuối cùng người đó mới chịu nói: “Tôi quả thật không rõ lắm, hai người muốn tôi giải thích thì tôi giải thích, nhưng nói sai tôi không chịu trách nhiệm đâu...”

 

“Được, được! Cô cứ nói theo ý hiểu của cô đi...”

 

“Người nam không có vấn đề gì, người nữ thì... hình như là có vấn đề đấy...”

 

Anh vừa nghe nói người nam không có vấn đề gì thì như chút được gánh nặng, nhẹ nhõm nói: “Cô nói là tôi không có bệnh đúng không?”

 

“Tôi chỉ nói mấy kết quả xét nghiệm của anh đều là âm tính, cái khác thì tôi không biết.”

 

Tiểu Băng vội vàng hỏi: “Vậy tôi thì sao? Tôi là... dương tính sao?”

 

“Của chị... có cái là dương tính, có cái là âm tính, còn có cái phải xem chỉ số nữa... tôi cũng không rõ lắm...”

 

“Vậy có phải đều là bệnh sinh dục không?”

 

“Tôi nói tôi không hiểu rồi mà, ngày mai hai người đến hỏi bác sĩ đi.”

 

Tiểu Băng khẩn cầu nhiều lần nhưng người đó đều nói là không rõ. Hai người buộc phải rời khỏi bệnh viện, bắt taxi về nhà.

 

Về đến nhà, Tiểu Băng thở hồng hộc, nói: “Thật kỳ lạ, rõ ràng tôi không có bệnh, chắc chắn là bọn họ sai rồi. Anh xem cái người đưa kết quả xét nghiệm ấy, cái gì cũng không biết, vậy mà còn làm nhân viên hóa nghiệm...”

 

Anh rầu rĩ nói: “Người ta là hạ khẩu lưu tình, không muốn nói em mắc bệnh. Sự thể như ngày hôm nay, em cũng không nên dùng cái chiêu “vừa ăn cắp vừa la làng” của Thường Thắng nữa, kết quả xét nghiệm đã cho thấy anh không mắc bệnh, em cứ cố đấm ăn xôi như vậy làm gì?”

 

“Anh bớt đắc ý một chút đi, chuyện này ngày mai đổi bác sĩ khác kiểm tra, tôi không tin anh không mắc bệnh.”

 

“Ngày mai anh còn phải đi làm, không thể cùng em chơi cái trò này được. Chính em cũng nói rồi còn gì, bệnh sinh dục là vấn đề khoa học, bây giờ khoa học đã chứng minh anh không có bệnh, em còn gì nói nữa không?”

 

“Ai mà biết làm xét nghiệm ở đây có chuẩn không? Ngày mai chúng ta tìm chỗ khác khám...” Tiểu Băng nói xong, không thèm để ý đến anh nữa, quay về phòng mình, đóng cửa cái “rầm”.

 

Anh nằm trên giường ở phòng nhỏ, trong lòng rất buồn bực. Kết quả xét nghiệm của Tiểu Băng là dương tính, chứng tỏ cô ấy quả thật mắc bệnh. Vấn đề là bệnh truyền nhiễm của Tiểu Băng là do đâu mà bị? Anh thực sự không thể tưởng tượng được Tiểu Băng lại cùng người khác làm loạn. Hay là lây từ chỗ Tạ Di Hồng? Nhưng bệnh truyền nhiễm của Tạ Di Hồng sao có thể lây cho Tiểu Băng được đây? Chẳng lẽ Tiểu Băng cùng Tạ Di Hồng là...?

 

Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền như một chồi non mới mọc, còn đơm hoa kết quả, tất cả gắn kết với nhau, có thể giải thích cho rất nhiều đầu mối. Xem ra Tiểu Băng và Tạ Di Hồng sớm đã là một đôi rồi, cũng có thể vì muốn che mắt thiên hạ nên một người lấy Thường Thắng, một người lấy anh. Những năm qua, Tiểu Băng và Tạ Di Hồng luôn rất thân thiết, cuối tuần cùng ra ngoài dạo phố là chuyện rất bình thường, trước khi “cơn khủng hoảng HIV” xảy ra, Tiểu Băng thỉnh thoảng còn qua đêm ở chỗ Tạ Di Hồng, toàn đuổi Thường Thắng sang phòng khác, hai người họ ngủ một phòng.

 

Còn nữa, trước đây Tiểu Băng chẳng có hứng thú với chuyện xuất ngoại, nhưng sau khi Tạ Di Hồng làm thủ tục ra nước ngoài, Tiểu Băng lại đột nhiên muốn ra nước ngoài, còn thúc giục anh đưa Tạ Di Hồng đến ở. Bao nhiêu chuyện bày ra ở trước mắt mà anh không nhận ra, chỉ có thể nói anh quá ngốc, chẳng trách hai người họ luôn xem anh như một thằng ngốc.

back top