Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 58

Đợi mãi mới đến thời gian ăn tối, Đàm Duy lập tức rời bỏ “cương vị” của mình, đi đến phòng ăn. Anh thấy Tiểu Băng cũng đã đến phòng ăn từ sớm nhưng lại tỏ ra không quen biết anh, ngồi cách khá xa, bắt chuyện với hai du khách nữ. Anh bình thường ăn cơm nhanh, lúc tâm trạng không vui ăn lại càng nhanh, và hai, ba miếng đã xong xuôi, quay trở về phòng mình.

 

Tiểu Băng vẫn chậm chạp đến tận lúc hát karaoke buổi tối, đoạn lẻn vào phòng anh ở, báo cáo với anh: “Chiều hôm nay không có mấy người chụp ảnh với anh, chắc chắn là do tên “Lương Triều Vĩ” kia giở trò, rất nhiều du khách biết anh đã kết hôn, vợ cũng đang ở trên thuyền. Chuyện này không phải do hắn tiết lộ thì còn có thể là ai chứ?”

 

“Thôi, biết thì biết, dù sao anh cũng không đứng nổi nữa, cũng chẳng kiếm được tiền boa, chẳng thà nghỉ ngơi một lát, coi như đi du lịch một chuyến.”

 

“Chả lẽ lại bại dưới tay người khác như thế?”

 

“Thế em nói phải làm sao bây giờ? Em cứ khăng khăng muốn theo bằng được, bây giờ người ta đều biết rồi...”

 

Tiểu Băng tức giận. “Sao anh không trách cái tên “Lương Triều Vĩ” đó mà lại trách em? Ăn mềm không ăn cứng hả? Anh muốn thế nào? Muốn em không đi theo, để anh thân mật với người ta chứ gì?”

 

“Anh thì thân mật với ai?”

 

“Anh với mấy cô từ trấn K đó, ôm người ta... chặt như thế...”

 

Anh không nhớ nổi mấy cô gái từ trấn K đó là ai, nhưng chí ít anh có thể khẳng định anh tuyệt đối không thân mật với ai, có cô gái muốn dựa sát vào anh, hoặc muốn ôm eo anh, chỉ cần anh có thể tránh được mà không đắc tội với người ta, anh đều cố gắng tránh. Anh nói: “Nếu em đã sợ anh thân thiết với người khác thì ngày mai anh không “đứng bục” nữa vậy...”

 

“Không “đứng bục” thì phải đền tiền cho công ty.”

 

“Ai nói thế? Vốn dĩ đâu có nhận lương, sao còn phải đền tiền?”

 

“Là thật đấy, em đã hỏi “Lưu Đức Hoa” rồi, anh ta nói nếu có người đồng ý giúp anh trả một nghìn tệ “đứng bục” ngày mai thì anh có thể không “đứng bục”...”

 

“Một nghìn tệ? Anh đứng cả ba ngày cũng không kiếm nổi một nghìn, thiếu có một ngày cũng phải đền một nghìn hả? Như thế thật quá không công bằng. Chị Diệp vốn không nhắc đến chuyện này.”

 

“Nghe nói trong hợp đồng viết thế, chúng mình không để ý.”

 

“Ai sẽ đồng ý bỏ ra một nghìn tệ cho chúng mình đây?” “Đương nhiên là mấy quý bà muốn bao anh rồi.”

 

Anh không tin. “Trên thuyền này có quý bà hả? Sao anh thấy chỉ có mấy cô cậu thanh niên thôi.”

 

““Quý bà” chẳng qua chỉ là cách gọi phụ nữ có tiền thôi, cũng không có nghĩa phải già đến tầm “cụ bà”, làm sao anh biết trong số những cô gái đó không có quý bà nào?” Tiểu Băng hồ nghi hỏi: “Sao thế? Anh động lòng rồi hả? Muốn quý bà bao anh hả? Đừng có nằm mơ nhé! Có em ở đây, xem ai dám bao anh!”

 

“Anh chẳng muốn ai bao anh hết, anh chỉ không dám tin công ty sẽ cho phép “minh tinh” làm những chuyện này.”

 

“Anh đừng có “mọt sách” như thế nữa, công ty không cho phép “minh tinh” làm thì còn ai muốn làm? Có thật là để kiếm chút tiền boa này không? Cứ coi như trong ba ngày kiếm được một nghìn thì mỗi ngày cũng chỉ được hơn ba trăm. Một ngày kiếm hơn ba trăm, còn phải đến đây chịu khổ sao? Em nghe bọn họ nói, rất nhiều “minh tinh” không chỉ được người ta bao, còn có người bị người ta “mua đứt”, từ đó chỉ tiếp mỗi quý bà đó thôi, không cần phải “đứng bục” nữa. Anh biết tại sao chị Diệp vẫn tuyển anh dù anh không giống minh tinh không? Là bởi vì đám minh tinh bị “mua đứt” quá nhiều, không làm tiếp nữa...”

 

Anh vẫn không tin. “Công ty tốn thời gian và tiền bạc đánh bóng cho “minh tinh”, kết quả “minh tinh” bị người ta bao đứt, không lên thuyền nữa, chẳng phải công ty đã chi tiền vô ích sao?”

 

“Quý bà mua đứt một “minh tinh”, tất nhiên cũng phải trả cho công ty một khoản tiền mà. Nói trắng ra, cái gọi là “công ty minh tinh” gì đó chính là công ty dẫn mối, tìm một số người, đóng gói xong liền bán đi, bọn họ ở giữa thu tiền.”

 

“Nếu thật sự là như vậy... chẳng lẽ chị Diệp không... nói với anh?”

 

“Anh cho rằng chị Diệp là thánh nhân hả? Chị ta nhất định đang từng bước làm như thế mà thôi, bây giờ chỉ là nhẫn nhịn qua cấp quản lý để thành nhân vật cấp tú bà.” Tiểu Băng đắc ý nói. “Hừ, em sớm đã nhìn ra đường đi nước bước bên trong rồi, bằng không tại sao em nhất quyết muốn đi theo anh chứ?”

 

“Nếu em đã biết rõ như vậy, sao em không nói sớm? Nói ra rồi, chúng mình cũng không cần đến đây.”

 

“Nói sớm thì anh sẽ tin hả? Anh lại chẳng cho là em đang bịa đặt, đập vỡ cơ hội kiếm tiền của anh. Vả lại được đi du lịch miễn phí một chuyến cũng đâu phải chuyện gì không tốt, công ty không thể ép anh để người ta mua đứt, gã “Lưu Đức Hoa” kia chính là người bán nghệ không bán thân, cũng kiếm được không ít tiền.”

 

Anh cảnh giác hỏi: “Em... từ lúc nào đã bắt chuyện... với tên “Lưu Đức Hoa” kia vậy?”

 

“Mới đây thôi...”

 

“Em chụp ảnh... với hắn ta rồi hả?”

 

Tiểu Băng cười hì hì. “Chụp ảnh mà, chút lòng thành thôi, anh ta nói em là vợ của đồng nghiệp, chụp miễn phí.” Anh trào phúng: “Anh thấy bộ dạng bây giờ của em, nếu em có tiền, chắc chắn em sẽ mua đứt hắn ta luôn đúng không?”

 

Tiểu Băng ba hoa: “Hừ, chỉ với anh ta, còn cần em phải bỏ tiền ra mua đứt chắc? Nếu em muốn, em chẳng cần chi tiền, đùa bỡn anh ta dễ như trở bàn tay.”

 

Anh nghĩ đến việc nhất định cũng có người đang đàm tiếu về anh với giọng điệu khinh miệt và bỡn cợt như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, giận dỗi nói: “Đợi khi nào thuyền cập bến tiếp theo, chúng ta xuống đi, mấy thứ tạp nham, lộn xộn gì đó...”

 

“Xuống làm gì? Xuống rồi mình đào đâu ra tiền mua vé về nhà? Còn phải đền công ty mấy nghìn nữa? Anh đúng là điên rồi, bất luận thế nào cũng phải hoàn thành công việc. Đã đến giờ rồi, mau đến phòng karaoke đi, em đi trước đây, anh đến ngay nhé.”

 

Anh sợ phải đền tiền nên đành xốc lại tinh thần đi đến phòng karaoke. Khỏi cần phải nói, vẫn là thiên hạ của “Lưu Đức Hoa”, tên này quả là có thể hát được mấy bài, hơn nữa nhạc của Lưu Đức Hoa cũng không phải quá cao, rất dễ hát, giúp cho tên minh tinh giả mạo này càng được thể huênh hoang.

 

Đàm Duy không biết hát mấy ca khúc thịnh hành, Kim Thành Vũ cũng không có mấy bài hát được yêu thích, vì thế anh gần như không được ai mời lên hát, vẫn là Tiểu Băng đứng ra bỏ tiền chọn anh, kêu anh hát bài Tôi giữ nỗi buồn cho riêng mình. May mà anh đã được Tiểu Băng bắt phải luyện tập bài này, hiệu quả cũng tạm ổn, có đôi tiếng ồ lên kinh ngạc, tiếp đó có người mời hát, cũng không nhất thiết phải hát ca khúc của Kim Thành Vũ, đám du khách thích là mời anh hát, làm anh vô cùng hối hận vì đã không luyện tập nhiều hơn các ca khúc thịnh thành bây giờ.

 

Sau khi lên bờ ở trấn J, anh vẫn kiếm được vài cơ hội chụp ảnh ở điểm du lịch. Du khách cùng thuyền hình như đều biết anh là người đã có vợ, hơn nữa người muốn chụp ảnh cùng anh đều đã chụp hết rồi, thế nên chẳng có ai để ý đến anh, anh chỉ có thể cười đùa với những du khách không biết tình hình ở điểm du lịch. Có lẽ fan hâm hộ minh tinh có tâm lý số đông mạnh hơn người bình thường, “minh tinh” càng nổi, người hâm mộ càng nhiều, còn “minh tinh” không mấy ai hâm mộ như anh, người theo đuôi ngày càng ít, đại khái ai cũng không muốn tỏ ra mình không có mắt nhìn.

 

Sau khi về nhà kiểm kê một lượt, chuyến “dạo chơi đầu tiên” này của anh tổng cộng thu được hơn bảy trăm tệ, nếu trừ hết tiền mua sắm quần áo và đạo cụ cho chuyến đi này, số tiền kiếm được chỉ là một số âm.

 

Tiểu Băng an ủi anh: “Lần này không tính, lần này là vì có em đi theo nên mới ảnh hưởng đến công việc của anh, lần sau em không đi nữa, nhưng anh phải bảo đảm không được để cho người ta bao, không được để cho người ta mua đứt...”

 

“Đàn ông ai lại bị bao chứ? Mấy hôm nay sao anh vẫn thấy tất cả “minh tinh” nam đều “đứng bục” nhỉ?”

 

“Bao ngày thì không có, nhưng bao đêm chắc chắn có.”

 

“Làm sao em biết?”

 

“Sao em không biết chứ? Em thấy có cô đêm hôm khuya khoắt đi đến phòng của “Lưu Đức Hoa”...”

 

“Có khi là vợ người ta thì sao? Chẳng phải em nửa đêm nửa hôm còn chui vào phòng anh đấy thôi?”

 

“Chắc chắn không phải là vợ anh ta, bởi vì chỉ một đêm mà liên tục có con gái đến phòng anh ta, mà mỗi lần lại khác nhau...”

 

“Ồ, em quan sát thật tỉ mỉ! Liệu có phải em cũng... nhân lúc anh không chú ý mà chui vào phòng anh ta không đấy?”

 

Tiểu Băng thanh minh: “Em thề chưa từng đến chỗ của anh ta, em làm gì có nhiều tiền như thế?”

 

“Sao em không nói sớm? Nói rồi, anh sẽ đem hết tiền boa kiếm được tài trợ cho em, giúp em bao anh ta một đêm...”

 

Tiểu Băng cười sằng sặc. “Anh đúng là đồ mọt sách, chút tiền anh kiếm được đủ để bao “Lưu Đức Hoa” chắc? Bảng giá của anh ta rất cao, bao anh ta một tiếng đồng hồ, cô khoảng hai mươi thì là hai nghìn, cô ba mươi trở lên ít nhất cũng phải ba nghìn. Chút tiền cỏn con đó của anh, bao anh ta nửa tiếng cũng chẳng đủ...”

 

Anh nghe đến đây, trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ vô cùng hoang đường: Nếu phát đạt giống như gã “Lưu Đức Hoa” đó thì tiền ghép thận mấy trăm nghìn tệ kia có khi đã trả hết từ lâu rồi. Anh tò mò hỏi: “Mấy nghìn tệ một tiếng hả? Thế trong một tiếng đó... anh ta làm gì?”

 

“Cái đó em không tiện hỏi, nhưng nếu đã bán một tiếng đồng hồ, chắc chắn là mấy chuyện có thể đoán được... Chẳng qua là... vui vẻ cùng người ta thôi... Sao thế? Anh hỏi kĩ như vậy, chẳng lẽ lại muốn... bán giờ hả?”

 

“Anh bán giờ gì chứ? Ngay cả chụp ảnh anh cũng chẳng kiếm được ai, còn có thể bán giờ hả?”

 

Về sau chị Diệp kể cho Đàm Duy, có người tố cáo cô gian lận, nói cô bất chấp lợi ích của công ty, nhét một người quá tuổi “tứ bất tượng” vào tổ “minh tinh” bọn họ, còn cho phép anh ta đưa vợ theo, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng chương trình “Ngôi sao du ngoạn cùng tôi” của công ty. Chị Diệp nói: “Chương trình này tôi tạm thời không tiện xếp cậu vào làm nữa, nhưng tôi sẽ giúp cậu tìm việc khác...”

 

Anh cuống quýt xin lỗi: “Xin lỗi chị, xin lỗi chị! Tôi đã gây phiền phức cho chị rồi, sau này... Thôi bỏ qua đi, tôi đoán những công việc khác của công ty các chị, tôi cũng không thể đảm đương được...”

 

Chị Diệp khoa trương: “Hừ, chỉ bằng mấy gã đó mà cũng làm ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi ở công ty hả? Để xem hôm nào đó tôi lại chẳng đuổi hết bọn chúng đi...”

 

Anh can ngăn: “Thôi, mọi người cũng không dễ dàng gì, bọn họ tố cáo chị, cũng chỉ là nhằm vào tôi chứ không phải nhằm vào chị, chỉ cần tôi không đi nữa, bọn họ cũng không có gì để nói lại chị. Hơn nữa, chị cũng không biết ai đã tố chị, đuổi ai bây giờ?”

 

“Không biết là ai tố cáo thì cứ cho là tất cả bọn chúng làm, tất cả đều phải đuổi hết. Không cho chúng nếm mùi lợi hại, chúng lại muốn tạo phản...”

 

Tiểu Băng lại phân tích hoàn toàn khác: “Anh đừng nghe chị Diệp lừa anh, chắc chắn là do chuyến này không có người nào bao anh, không có người nào mua đứt anh, “thành tích” của anh không tốt, không kiếm được tiền cho công ty nên chị ta mới loại anh... Không sao, bị loại cũng tốt, tránh sau này anh không khống chế được...”

 

Đi một chuyến “Ngôi sao du ngoạn cùng tôi” khiến cho Đàm Duy cảm thấy mọi mặt đều bị tổn thương. Tiền bạc thì không cần phải nói, mua một bộ âu phục hơn nghìn tệ, mặc được có một lần rồi lại treo ở đấy, lãng phí tiền bạc. Cả người cũng mệt mỏi, tuy anh xuất thân là giáo viên, đứng trên bục giảng cũng quen rồi, nhưng lên lớp chỉ đứng mấy chục phút, giữa giờ còn được nghỉ giải lao, một ngày cũng không phải đứng từ sáng đến tối, vì thế từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy đứng trên lớp vất vả. Lần này đứng liên tục ba ngày, đến mức chi dưới gần như dãn tĩnh mạch.

 

Bị tổn thương nhất vẫn là lòng tự trọng của anh. Anh cảm thấy mình chẳng làm được cái gì, xem ra chỉ có thể ở trường dạy học. Anh làm ở trường đại học tương đối ổn, học tiến sĩ, lấy học vị, cũng có thể làm nghiên cứu khoa học, viết luận văn học thuật... nhưng cho dù anh có lên đến chức vị nào chăng nữa thì vẫn như cá bị ném lên bờ cát, ôm một loại bi ai vô dụng không tài cán. Nếu nói vì lý do đạo đức mà anh cảm thấy nhục nhã vì đã tham gia kiểu “du lịch” như thế, vậy thì hiện tại anh càng cảm thấy nhục nhã, vì trong chuyến “du lịch” lần này bị du khách thờ ơ, bại dưới tay hạng người như “Lưu Đức Hoa”.

 

Chị Diệp đã từng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh, trước đây nếu thất bại thì lại nghĩ “chỗ chị Diệp sẽ có công việc kiếm tiềm”, còn bây giờ hoàn toàn rơi vào ngõ cụt. Số tiền mà anh lo nhất chính là mấy chục nghìn tệ của chú Đàm, bởi đó là số tiền mà chú Đàm phải vất vả mới tích cóp được. Hai vợ chồng chú Đàm đều không có công việc chính thức, không có bất kỳ phúc lợi nào, chỉ trông vào tiền để dành an dưỡng tuổi già và lo ma chay, hiện giờ hai vợ chồng chú tuổi tác đã cao, giống như ngọn đèn dầu sắp cạn, nói ngã là có thể ngã, anh làm sao có thể nhẫn tâm không trả số tiền đó chứ?

 

Anh lại dạy thêm một vài lớp ở trung tâm, thời gian ngắn, chủ yếu là lên lớp buổi tối và cuối tuần, có lúc còn phải đến nơi khác dạy phụ đạo. Anh hoàn toàn trở thành một chiếc máy biết dạy học, suốt ngày phải soạn giáo án lên lớp, có những môn vốn không phải chuyên ngành của anh nhưng anh không quan tâm, chỉ cần người ta muốn anh dạy, anh đều dạy, có tiền là được.

 

Một buổi tối anh dạy xong trở về nhà, khi đó đã gần mười một giờ, vừa nhấc xe đạp lên cầu thang, đột nhiên có người từ trong bóng tối nhảy ra. “Cuối cùng cũng đợi được chú về!”

 

Anh vô cùng kinh ngạc, người đó lại nói: “Mau mở cửa làm chút gì để ăn đi, sao muộn như vậy mới về hả?”

 

Anh bật ngọn đèn trên cửa mới nhận ra là Thường Thắng, nhưng bộ dạng đã thay đổi hoàn toàn, quần áo rách rưới, tóc tai lòa xòa, lưng gù hẳn, nếu không phải là giọng nói còn nhận ra được, anh quả thực còn nhầm Thường Thắng là gã ăn mày.

back top