Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 9

Đàm Duy luôn cảm thấy Tạ Di Hồng là một người rất mạnh mẽ, cư xử với anh khá tùy tiện, bình thường lúc làm thí nghiệm cô hay vỗ vai anh mấy cái giống như thủ trưởng đối xử với lính cần vụ, hoặc là xoa đầu anh giống như quý bà xoa đầu chó Pug.

 

Nhưng hôm nay dường như có gì đó khác lạ, kể cả việc cô ôm anh trên xe máy hay là một mực lôi kéo để nhét ví tiền cho anh như thế này, đều làm anh thấy không thoải mái. Anh không ngừng từ chối: “Không cần, không cần đâu, tôi có tiền, cậu mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”

 

Chắc là khi anh từ chối đã dùng sức hơi mạnh, Tạ Di Hồng chao đảo như sắp ngã làm anh cuống quýt đỡ lấy cô, người cô mềm nhũn ngả vào lòng anh. Anh hơi hoảng hốt, sợ cô sảy thai liền không kìm được mà nhìn vào giữa hai chân cô một cái, hình như không có gì chảy ra, ít nhất là không đến nỗi thấm ra quần áo để anh thấy được. Anh nóng ruột hỏi: “Có nguy hiểm không? Cần tới bệnh viện khám không? Cậu không sao chứ?”

 

Tạ Di Hồng đáp lại một cách yếu ớt: “Tôi không sao, cậu đỡ tôi lên giường là được.”

 

Anh đỡ cô đi về phía giường, trong lòng càng lo lắng, anh mới chỉ nghe nói về chuyện sảy thai chứ chưa từng gặp tình huống hiểm nghèo này trong đời thực, nhưng một chữ “sảy” này khiến anh có cảm giác hoảng sợ vô cùng, tựa như thấy máu chảy thành sông, muốn ngừng mà không ngừng nổi.

 

Anh sợ Tạ Di Hồng đi lại nhiều không tốt, nhất quyết bế cô lên rồi bước nhanh về phía giường. Cô ngoan ngoãn để mặc anh bế, còn vòng tay qua cổ anh. Anh trước giờ chưa từng thấy cô hiền lành đến vậy, bình thường luôn mồm năm miệng mười, có thể thấy sự việc hôm nay nghiêm trọng rồi.

 

Anh đặt cô trên giường, đỡ cô nằm xuống, cảm thấy nằm thẳng sẽ đỡ nguy hiểm hơn một chút. Anh đắp cho cô một cái chăn, lại hỏi: “Cậu không sao chứ? Tôi vẫn thấy không yên tâm, hay chúng ta lại đến bệnh viện thành phố khám?”

 

Cô vẫn nhìn anh đăm đăm, chỉ nói: “Không biết kiếp trước Tiểu Băng làm được chuyện tốt gì mà lấy được người chồng tốt thế này? Vì sao số tôi lại đen đủi như vậy? Lẽ nào do kiếp trước tôi đã làm chuyện gì xấu?”

 

Anh cảm thấy phụ nữ đều thích oán trách chồng của họ, có thể đây là phong cách “vợ đẹp là vợ người ta”. Nhưng anh nghĩ sự oán trách đó đều chỉ là lời cửa miệng mà thôi, chứ trong lòng họ vẫn thấy chồng mình tốt, trách cứ một chút cũng chỉ là mong có người phản bác, để họ lại được cảm nhận sự tốt đẹp của chồng mình qua lời nói của người ta. Nếu bạn coi những lời trách móc của phụ nữ là thật mà hùa theo nói xấu chồng của họ, họ nhất định sẽ trở mặt ngay tức thì, chĩa mũi giáo về phía bạn. Về phương diện này đàn ông khác phụ nữ, nếu đàn ông trách móc vợ mình, vậy thì chắc chắn là anh ta đang rất bất mãn, bạn có gợi ý anh ta giết vợ, anh ta cũng không hề hận bạn.

 

Thế nên anh không mắc lừa cô, anh kiên quyết không nói xấu Thường Thắng, trái lại còn nói tốt cho Thường Thắng: “Nếu là Tiểu Băng, chắc chắn cô ấy sẽ nói cậu mới là người kiếp trước làm chuyện tốt, lấy được người chồng tốt như Thường Thắng, vừa có tiền lại vừa chu đáo. Cô ấy nói với tôi nhiều lần lắm rồi, nói là Thường Thắng nhà cậu mỗi lần ra ngoài đều mua tặng cậu mỹ phẩm cao cấp gì đó, nhưng tôi thì ngay cả nhãn hiệu cũng không biết.”

 

“Hừ, mỹ phẩm ấy à, ai biết hắn ta học cái đó từ đứa con gái nào chứ? Nói anh ta có tiền, chẳng thà bảo số tôi vượng phu, nếu cậu ở vào địa vị của Thường Thắng, chẳng phải cậu cũng là kẻ có tiền như vậy sao?”

 

Anh buột miệng: “Ha ha, tôi thì lại không muốn dựa hơi vợ mình…”

 

“Ha, hận cái đồ xấu xa nhà cậu chết đi được… làm người ta tức chết mất!”

 

Anh không dám tiếp lời. Nếu nói anh hoàn toàn nghe không hiểu, đó là việc không có khả năng. Nhưng những năm qua, cô ấy vẫn luôn làm anh không thể nắm bắt được, có lúc bốc anh lên tận mây xanh, tựa như anh là người đàn ông tốt nhất trần đời; có lúc lại hạ thấp anh ngang tầm với lang sói, như thể từ tính cách đến ngoại hình của anh chẳng có điểm gì ra hồn. Rất ít khi anh lãng phí tâm tư để thấu hiểu Tạ Di Hồng, bởi vì cô cứ hư hư thực thực như thế, thật giả lẫn lộn như thế, anh muốn hiểu cô mà không hiểu nổi, bèn quyết định không để tâm đến nữa.

 

Anh không tiếp tục chủ đề cô đặt ra, chỉ hỏi: “Có cần đi bệnh viện không?”

 

“Cậu chỉ biết mỗi trò đi bệnh viện thôi à, cứ làm như đi bệnh viện là giải quyết được tất ấy.”

 

“Nhưng mà việc này… Nếu không đi bệnh viện… vậy cậu nói xem… làm thế nào bây giờ?”

 

“Chuyện đã như vậy còn làm thế nào nữa?” Tạ Di Hồng thở dài, đáp. “Cậu đừng đứng đó nữa, ngồi một lát đi, nghỉ ngơi một chút, đợi Tiểu Băng về đi mua bữa tối cũng chưa muộn, nhỡ mua sớm đến lúc con bé về lại nguội mất.”

 

“Đã muộn vậy rồi cơ à, Tiểu Băng nhất định rất đói, đợi cô ấy về mới mua, chẳng phải để cô ấy đói mềm cả ruột sao? Hay là tôi chạy đi mua, cô ấy về sẽ có đồ ăn ngay.”

 

“Ha, nói là mua đồ cho tôi ăn, thật ra vẫn là vì cô vợ của cậu.”

 

“Sao lại nói thế được? Bây giờ tôi mua về, chẳng phải cậu có thể ăn ngay sao?”

 

“Thật ra trong tủ lạnh có rất nhiều đồ, làm cơm ở nhà cũng được.”

 

Anh có chút không đành lòng để Tạ Di Hồng ở nhà một mình, bèn nói: “Vậy nấu cơm ở nhà đi, tôi đi nấu cơm, cậu cứ nằm ở đây, đừng làm loạn. Cậu gọi điện lại cho Thường Thắng đi, gọi cậu ta về, hoặc gọi một cuộc cho ba mẹ cậu, không chừng các bác có thể qua đây thăm cậu một lúc.”

 

“Sao vậy? Cậu sợ tôi trói cậu ở lại chỗ này à?”

 

“Không phải, tôi…”

 

“Cậu đừng có “tôi tôi tôi” nữa, cái suy nghĩ đó của cậu lẽ nào tôi nhìn không ra? Cô nam quả nữ, cứ như sợ tôi lợi dụng cậu không bằng. Cậu yên tâm đi, cậu là một thằng đàn ông, tôi là một đứa con gái, tôi có thịt nổi cậu không?”

 

“Tôi không có ý đó…”

 

“Cậu không phải có ý đó sao?”

 

Bản thân anh không biết có phải là “ý đó” hay không, quyết định không trả lời nữa, quay người bỏ vào bếp, trước tiên nấu một nồi cháo ngũ vị rồi bưng tới cho Tạ Di Hồng, sau đó bắt đầu làm cơm. Anh nghe thấy Tạ Di Hồng đang cáu gắt với ai đó trong điện thoại, đoán là Thường Thắng, anh thở dài một hơi, Thường Thắng mà về thì tốt rồi, anh có thể giao phó lại nhiệm vụ.

 

Anh cũng nhân lúc rảnh rang gọi cho Tiểu Băng một cú điện thoại, Tiểu Băng nói vừa mới chuyển xe buýt tới nhà Tạ Di Hồng, phải mất một lúc, nói họ cứ ăn trước đi không cần đợi cô. Anh nhìn thời gian cũng không còn sớm, lên tiếng xót xa: “Em đừng đi chuyến xe đó nữa, đến bến tới thì xuống xe bắt taxi. Muộn vậy rồi, chắc là em đói lắm…”

 

“Em không sao, bữa trưa hôm nay ăn rất muộn, bây giờ chẳng thấy đói tí nào. Bây giờ gọi taxi không được kinh tế lắm, lái xe bất kể anh đi xa gần thế nào đều hét anh giá khởi đầu giống hệt nhau.”

 

Tim anh lại nhói lên, biết là Tiểu Băng chi tiêu rất chừng mực, tuy rằng bây giờ mỗi tháng cũng kiếm được không ít nhưng cô vẫn tiết kiệm như thế. Trước kia thời con gái còn mua vài thứ mỹ phẩm với quần áo, giày dép có thương hiệu, kể từ khi bắt đầu yêu anh, nhất là sau khi bắt đầu bàn đến chuyện kết hôn thì càng trở nên tiết kiệm. Anh vốn dĩ rất thích mua mấy món quà tặng cô, nhưng cô lại nhắc anh đừng lãng phí, giữ tiền lại để tổ chức hôn lễ, mua đồ gia dụng, mua nhà…

 

Trước khi kết hôn anh rất tự giác trao quyền quản lý kinh tế của mình cho Tiểu Băng, dù sao bây giờ phát lương cũng chẳng phát tiền mặt, đều gửi vào tài khoản ngân hàng, cái gọi là trao quyền quản lý kinh tế thật ra chỉ là đưa sổ tiết kiệm cho Tiểu Băng.

 

Tiểu Băng nhận được sổ tiết kiệm anh đưa, rất vui vẻ, ôm anh hôn lấy hôn để làm anh choáng váng, không hiểu mình đã làm được chuyện tốt gì đáng được Tiểu Băng khen thưởng như thế. Sau này Tiểu Băng nói với anh rằng anh giao sổ tiết kiệm cho cô có nghĩa là anh đã coi cô là vợ mình. Tiểu Băng nói:

 

“Anh yên tâm, em sẽ không dùng bừa bãi tiền của anh, em cũng sẽ không quản anh quá ngặt, tới mức ngay cả tiền bơm xe đạp anh cũng không có. Em chỉ thích quản tiền của anh thôi, giống như một bà vợ vậy.”

 

Tiểu Băng quả nhiên không chi tiêu bừa bãi, kể từ khi anh đưa sổ tiết kiệm cho Tiểu Băng, anh cảm thấy cô tiêu pha cho bản thân ngày càng tiết kiệm, không mua thêm quần áo, giày dép. Anh nhìn thấy mà xót xa, ngày ngày khuyến khích cô mua sắm nhưng cô chỉ nói đùa: “Bạn trai đã bị lừa vào tròng rồi còn trang điểm, làm đẹp cái nỗi gì? Đến lúc đẹp quá rồi anh không sợ tay khác nhìn trúng em rồi cướp mất à?”

 

“Sợ thì vẫn sợ, nhưng mà bạn gái của anh không có tiền mua bộ đồ cô ấy thích, kẻ làm bạn trai như anh đúng là vô dụng.”

 

Tiểu Băng an ủi anh: “Anh không vô dụng, em thích nhất định em sẽ mua.” Có lúc Tiểu Băng liếc mắt đưa tình với anh một cái. “Em nhìn trúng một bộ đồ da, da thật này, màu hồng này, dáng liền thân này, hai hàng cúc này, lại còn khoét một lỗ nữa, anh giúp em tham khảo xem mua hay là không mua.”

 

Lúc Đàm Duy nghĩ tới câu nói này có cảm giác rất kích động, chỉ muốn vừa gặm hai hàng cúc vừa khoét khoét cái lỗ trên bộ đồ da của Tiểu Băng. Suy nghĩ của anh có chút háo sắc, đợi lát nữa nhất định phải đi mượn Thường Thắng mấy đĩa phim người lớn, cùng Tiểu Băng “thưởng thức”.

 

Anh đặt nồi cơm lên bếp, thức ăn rửa sạch, thái sẵn rồi ngừng lại, muốn đợi Tiểu Băng đến rồi mới xào nấu, thức ăn nấu sớm để lâu ăn sẽ mất ngon. Nhưng anh lại sợ Tạ Di Hồng đói, muốn hỏi cô ấy một tiếng xem cô ấy có muốn ăn trước không. Anh tới gần phòng ngủ của cô, thấy cửa đang mở, hình như cô ấy đang ngủ, chăn cũng không đắp tử tế, ngực bị lộ ra một nửa.

 

Anh vội giúp cô đóng cửa, nghĩ thầm, đúng là to gan thật, có đồng nghiệp nam ở trong nhà mà cũng dám mở toang cửa phòng diễn màn người đẹp say ngủ. May mà tôi là kẻ đã trải đời, đừng nói là nửa, dù có là cả bộ ngực cũng đã từng nhìn thấy rồi. Nếu đổi lại là một tên ngố chưa từng nếm mùi đời, cậu hôm nay nhất định sẽ rất thảm.

 

Anh ra phòng khách, ngồi xuống sofa, cũng không dám mở ti vi vì sợ làm Tạ Di Hồng thức giấc, đành nằm xuống nghỉ ngơi.

 

Anh ngắm nghía phòng khách nhà Tạ Di Hồng, lại nghĩ tới phòng khách nhà mình, trong lòng có cảm giác bất bình. Nghe nói giáo viên nữ trong khoa, gia đình người này so với người kia càng sung sướng, bởi vì có chồng kinh doanh buôn bán ở ngoài, tiền bạc như nước. Mà giáo viên nam của khoa ấy à, mấy vị lão thành đều được trường phân cho mấy căn tương đối lớn, người mới dù sao cũng chưa thành gia lập nghiệp, ở tại phòng đơn trong ký túc xá công vụ cũng chẳng mất gì. Chỉ có anh, cái con người lỡ dở này, được phân cũng chẳng phải là nhà cửa hoành tráng gì, mà mua thì cũng không mua nổi, đành bắt vợ chịu khổ sống trong một cái lồng chim.

 

Nhà Tạ Di Hồng ở là nhà mua, nghe nói lúc mua cũng có rất nhiều kiểu, tóm lại đó là hàng đẹp giá rẻ, diện tích so với cái lồng chim nhà anh phải gấp ba, bốn lần, trang hoàng nhìn cũng rực rỡ lắm. Đàm Duy không thích đến đó lắm, nếu Thường Thắng không năm lần bảy lượt thúc bách mời mọc thì anh cũng chẳng đến làm khách bao giờ. Nhưng Tiểu Băng lại rất thích tới đó chơi với Tạ Di Hồng, mỗi lần trở về đều nói: “Chậc, nhà chúng ta sao lại tối vậy? Chỗ của Di Hồng rất sáng sủa.”

 

Anh chẳng có gì để phản đối, bởi chính anh mỗi lần từ nhà Tạ Di Hồng trở về đều cảm thấy nhà mình thật tối tăm, thật âm u. Mỗi lần đến nhà họ Tạ, lòng tự ti của anh lại nhiều thêm một chút, tại anh vô dụng, không cho Tiểu Băng một cuộc sống mà cô xứng đáng được có. So với Tạ Di Hồng, Tiểu Băng trẻ trung, xinh đẹp hơn, đáng ra phải được ở một căn nhà tráng lệ hơn, mặc quần áo đẹp hơn, nhưng người nhà hai bên đều không đồng ý, nói anh không phải người có tố chất kinh doanh, đừng để đến lúc ngay cái nghiệp nhà giáo cũng không làm nổi.

 

Nếu không xét phần cứng là nhà cửa, xe cộ, anh cảm thấy về những mặt khác trong cuộc sống gia đình mình so với Tạ Di Hồng cũng chẳng kém là bao. Về khoản ăn uống, hai vợ chồng Tạ Di Hồng chẳng qua chỉ là có cơ hội lấy công quỹ đi ăn nhiều hơn một chút. Về khoản quần áo, trước kia anh luôn thấy mình và Tiểu Băng mặc đồ không hề kém so với Tạ Di Hồng, về sau nhờ sự chỉ bảo của Tiểu Băng mới nhìn ra khoảng cách xa vời giữa hai bên.

 

Tiểu Băng thường xuyên nói với anh: “Anh xem bộ quần áo này của em so với bộ Tạ Di Hồng mặc có gì khác nhau không?”

 

Anh nhìn không ra, anh thấy quần áo đều giống nhau, chẳng qua là Tiểu Băng mặc trông đẹp hơn hẳn thôi. Nhưng Tiểu Băng lại bảo: “Ha ha, anh đúng là tên mù thương hiệu, bộ của cô ấy là hàng chính hãng, hơn sáu trăm tệ đấy, của em là hàng lậu nên mới có cái giá hai mươi tệ có lẻ.”

 

Anh nói: “Anh thấy em mặc đồ hơn hai mươi tệ còn đẹp hơn cô ấy mặc đồ hơn sáu trăm tệ.”

 

Tiểu Băng nghe được lời như thế thì vui vẻ. “Thật sao? Anh nghĩ vậy thật à?” Nhưng cũng chỉ vui vẻ trong chốc lát, qua một lúc rồi sẽ nói: “Thứ này cũng chỉ lừa được kẻ gà mờ như anh thôi, chứ người sành đồ hiệu thì nhìn một cái biết ngay.”

 

Chuyện này anh có phần khó hiểu, đã sản xuất kiểu dáng giống hệt nhau, có hay không có cái mác thì có gì quan trọng đâu? Có ai lật mũ của bạn để xem là nhãn hiệu gì bao giờ? Nếu anh nói như vậy, Tiểu Băng sẽ đáp: “Anh chưa từng nghe qua à? “Hàng hiệu chính là bá chủ”, “Danh tiếng chính là đế vương”, đẹp hay không đẹp hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là nhãn hiệu nổi tiếng hay không nổi tiếng.”

 

Thế là anh giục Tiểu Băng đi mua hàng hiệu: “Em thích hàng hiệu vậy thì mau sắm đi!”

 

Tiểu Băng không đồng ý: “Đồ ngốc, anh không hiểu đâu, mua một món hàng hiệu thì có tác dụng gì chứ? Đã mặc hàng hiệu thì từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều phải là hàng hiệu, từ đầu đến chân là hàng hiệu, một năm bốn mùa đều là hàng hiệu. Nếu không, anh ở trên mặc hàng hiệu, phía dưới lại phối kèm cái quần hàng nhái, vậy so với việc không mặc hàng hiệu còn tồi tệ hơn. Hoặc là anh hôm nay mặc cả người hàng hiệu, ngày mai lại đổi thành cả người hàng nhái, người ta còn tưởng nhầm anh là hai người đó.”

 

Anh ngẫm thấy lời này có lý, xem ra anh phải kiếm thật nhiều tiền mới có thể để Tiểu Băng được mặc đồ hiệu. Nhưng nếu anh nói như thế hoặc là sốt sắng vì chuyện này, Tiểu Băng trái lại còn an ủi anh: “Bỏ đi, anh không tin vợ anh à? Bản thân con người vợ anh đã là hàng hiệu rồi, cô ấy có mặc gì cũng đều có phong cách của hàng hiệu hết. Anh xem em mặc bộ đồ hai lăm tệ này, có phải so với Tạ Di Hồng mặc bộ đồ hơn sáu trăm tệ kia còn… hàng hiệu hơn không?”

 

Anh biết không phải lúc tính toán cách nói của Tiểu Băng về hàng hiệu trước sau có mâu thuẫn, Tiểu Băng bình thường là người rất có logic, nếu cô ấy không còn logic thì nhất định có lý do để cô ấy không còn logic. Về chuyện thiếu logic trong vấn đề hàng hiệu như vậy, đương nhiên là để an ủi anh. Anh rất cảm động trước sự thấu hiểu lòng người của Tiểu Băng, nhưng anh vẫn luôn nghĩ: Đợi anh có tiền rồi…

 

Anh nằm trên sofa nhà Tạ Di Hồng, nghiến răng nghiến lợi mà thề nhất định phải phát tài, nhưng kế hoạch làm giàu vẫn chưa nghĩ xong, liền mơ màng thiếp đi.

back top