Sau khi thốt ra khỏi miệng câu hỏi của mình, Kỷ Niệm Hi lập tức cảm thấy hối hận, cô không có tư cách hỏi Lục Kỳ Hiên như vậy, trên thực tế cô cũng không hiểu anh, dựa vào đâu mà cô cho phép bản thân được phán đoán về hành động của anh chứ. Huống chi, Lục Kỳ Hiên luôn coi Kỷ Thành Minh là đối tượng để sùng bái, đâu ai có tư cách lấy thần tượng của người khác ra bình phẩm đúng không.
Lục Kỳ Hiên cũng không phản bác:
- Vì sao lại cần phải hiểu chứ?
Đúng vậy, tại sao lại cần phải hiểu rõ một người, cuộc sống đã vốn rất mệt mỏi rồi, chỉ cần phân biệt rõ người này có làm hại mình không, người này có đối xử tốt với mình không, đã đủ mệt rồi, những chuyện khác cũng đâu cần thiết.
Những người hay suy nghĩ và phán xét sẽ rất khó có được hạnh phúc, câu nói này hoàn toàn chính xác.
Kỷ Niệm Hi vốn không tiếp xúc nhiều với Kỷ Thành Minh, nếu có tiếp xúc cũng chỉ là đối mặt nói một vài câu chuyện, mặc dù ngày nào họ cũng gặp mặt nhau. Cô có thể nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của anh trong bộ comple bước vào phòng họp, chỉ bằng một ánh mắt, anh đã thể hiện thành công thái độ uy nghiêm của mình để cấp dưới phải hoàn toàn nể sợ, có lẽ khí phách đó vốn là thiên bẩm. Một nhóm nhỏ các nữ nhân viên văn phòng ngồi bàn tán về Kỷ Thành Minh trong giờ làm việc, chỉ cần anh nhìn qua, họ đã lập tức hoảng sợ đến nhảy dựng lên không biết có đắc tội với anh không chứ đứng nói đến mơ mộng viển vông.
Trong công việc, anh tuyệt đối là một người lãnh đạo tài ba.
Còn cô vẫn ngày ngày bình thản làm công việc của mình, giống như đêm bão táp hôm đó.
Điều đáng sợ nhất không phải là ngày tận thế đang đến gần, mà là sự im lặng phía trước, khiến người ta không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, cứ đoán mò một cách không thể kiểm soát như thế khiến lòng người càng bi thiết.
Còn đối với cô, cô đang rơi vào một trạng thái tâm lý vừa nhàm chán, vừa rối rắm, lại ngây thơ và có phần kỳ quái, dường như cô cảm nhận được có một cái gì đó đang diễn ra, nhưng lại cố tình buộc chặt cái cảm xúc đó tận đáy lòng trong sự vô vọng mà chỉ bằng một ánh mắt của anh, có đôi khi tất cả dường như sụp đổ.
Còn Kỷ Thành Minh, anh chẳng cần làm bất cứ điều gì.
Lục Kỳ Hiên bỗng nổi hứng thích trêu chọc cô, cậu ta đang hăng hái như một chiến sĩ chuẩn bị hoàn thành một nhiệm vụ lớn.
Tuổi trẻ thật tốt biết bao, luôn mang theo nụ cười dạt dào hơi thở thanh xuân, không sao có thể bắt chiếc được.
Nếu như, nếu như Giang Thừa Dự mãi mãi không bao giờ xuất hiện, cô cũng không nghi ngờ, mình liệu có quên anh hay không.
Đấy chỉ là nếu như.
Không nên nói rằng điều đó không thể xảy ra. Trong đời mỗi người, lúc còn yêu ta đương nhiên coi đó là toàn bộ cuộc sống của mình, nhưng lúc không còn bên nhau, con người lại luôn cố gắng thật lý trí. Hơn thế trong cuộc sống, mọi thứ đều có thể xảy ra, muốn quên một người không phải là quá khó, cuộc sống có thể biến những chuyện vốn không thể thành có thể xảy ra.
Kỷ Niệm Hi được gặp lại Giang Thừa Dự.
Không phải trên đường, không phải ở quảng trường, mà ở tập đoàn quốc tế Minh Thành.
Cô đã từng thấm trách Giang Thừa Dự. Trong chương trình “Mối tình đầu chỉ là chuyện nhỏ” có nói, mối tình đầu không bao giờ kết thúc viên mãn, chỉ khác biệt là nhân vật nam và nữ chính lúc đó vẫn còn ở thời kỳ trẻ trung và tươi đẹp nhất, nhưng điều đó cũng thể ảnh hưởng đến sự thuần khiết tươi đẹp của tình yêu khi ấy, nhưng cũng không thể giấu đi những kịch tính cẩu huyết trong tình yêu khiến hai nhân vật chính phải chia tay. Vì vậy phải kể cả gặp lại nhau trên đường vẫn tử tế hơn tình huống lúc này.
Phút giây này, cô cảm thấy, cuộc gặp gỡ của cô và Giang Thừa Dự còn oan trái hơn cả những chương trình truyền hình cô từng xem trên TV.
Vì không thể tính là đã gặp nhau.
Vì anh không nhìn thấy cô.
Giang Thừa Dự cùng vài nhân viên của mình, đi thẳng vào văn phòng Kỷ Thành Minh. Sắc mặt anh điềm tĩnh, diện mạo sau vài năm cũng không thay đổi nhiều, chỉ có ánh mắt anh đã kiên cường hơn, lưu lại những cố gắng và sự từng trải của nhiều năm tháng.
Đây là lần đầu tiên cô ở một khoảng cách gần anh đến vậy sau nhiều năm.
Nhưng cảm giác, lại quá xa xôi.
Như thể cô vừa nhìn thấy một người hoàn toàn xa lạ, cô muốn gọi anh, để xác nhận xem có phải mình nhận nhầm người hay không.
Anh mặc một bộ comple đen, dường như cả cơ thể anh đang được bao bọc bằng một tầng giáp cứng cáp nhất, nên thậm chí cô không thể chạm đến sự lạnh lẽo như băng đá ấy, khiến bao nhiệt huyết sôi trào trong lòng cô dần hạ xuống.
Cô lấy một tập tài liệu để che khuất khuôn mặt mình.
Cô thật yếu đuối, cô chưa bao giờ có thể thay đổi.
Khoảng cách giữa anh và cô quá gần, vì sao cô không dám xông lên.
Liệu anh có thể hỏi cô rằng “ Cô là ai” hay không?
Trái tim cô, bỗng nhiên đau nhói.
Giang Thừa Dự gặp thư ký riêng của Kỷ Thành Minh, sau đó thư ký mở cửa mời anh vào phòng, hẳn họ đã hẹn trước.
Cô cứ thế nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng, từ khi Giang Thừa Dự bước vào đó, cô chẳng làm được việc gì, cô làm gì cũng sai, bị đồng nghiệp bắt sửa đi sửa lại rất nhiều lần.
Mọi cảm xúc của cô, dường như đang bị buộc chặt vào nhau.
Lục Kỳ Hiên đã đi tới, vỗ đầu cô:
- Nhìn trộm gì thế?
Cả người cô run lên, lâng lâng nhìn Lục Kỳ Hiên, khiến anh kinh ngạc.
Anh xoa cằm nghĩ “Sao cô cũng mê trai thế à?”
Đối diện ánh mắt mơ màng của cô, anh thở dài:
- Mọi người vừa nói có tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Long Giang đến, một đám con gái háo sắc chạy đến xem, người ta háo sắc cũng không sao, nhưng cô đừng gia nhập vào đội ngũ đó, cẩn thận có người ghen đấy.
Ánh mắt đầy ý vị của Lục Kỳ Hiên khiến cô không biết phải đối đáp như thế nào.
Cô nhìn về phía cánh cửa văn phòng, đột nhiên ngẩng đầu:
- Công việc của cậu thế nào rối? Đối thủ cạnh tranh lần này rất lợi hại đấy.
- Càng lợi hại càng kích thích.
Trong mắt Lục Kỳ Hiên lại nhóm lên một ngọn lửa nhiệt huyết sục sôi.
Cô không nhìn lầm, anh thật sự rất tự tin.
Vậy tại sao, cô lại trở nên như vậy…
Trước kia, không phải cô luôn chán ghét con người cô sao, vậy tại sao cho đến bây giờ cô vẫn không thể học nổi điều gì, lại cứ cẩn trọng đánh giá đối phương để tìm hiểu thông tin mà mình mong muốn. Cô cứ mở miệng ra là nói người ta đã thay đổi, không còn được như xưa, biết đâu người thay đổi nhiều nhất lại là chính cô.
Từ Giang Lục Nhân đến Kỷ Niệm Hi, cô thích ứng thật nhanh, đồng thời cô cũng hiểu rằng mình đã thay đổi.
Điều đáng buồn nhất, người thay đổi là chính cô chứ chẳng phải ai.
- Tôi nghe nói, tổng giám đốc Giang đã tuyệt đối nắm chắc dự án Vang Thủy.
Cô cố tình khích Lục Kỳ Hiên.
Lục Kỳ Hiên không bao giờ so đo với người khác:
- Phương án của họ đúng là không tồi, tôi đã xem qua phương án trước đây của họ, lấy sự đơn giản làm chủ đạo, thiết kế cũng rất độc đáo. Nhưng chúng ta cũng đâu kém, chúng ta dựa vào ý tưởng bảo vệ môi trường theo phương thức không trọn vẹn, hẳn khi đưa ra cũng sẽ không thất bại.
Lục Kỳ Hiên nhận ra mình đã lỡ lời, cười trừ.
- Cậu thật là không biết giấu diếm. – Cô cũng cười cười. – Hình như tập đoàn quốc tế Long Giang sẽ dốc toàn lực để đối phó, nhưng dù sao…. Tôi vẫn cảm thấy công ty chúng ta rất coi trọng dự án này.
- Dự án này do tôi phụ trách, tự tôi hiểu rõ.
Lục Kỳ Hiên không muốn tiếp tục nhắc đến đề tài này.
Cô cũng cười cười, bảo Lục Kỳ Hiên cứ đi làm việc của anh.
Cánh cửa phòng vẫn đóng chặt.
Thư ký chuẩn bị bê cà phê vào phòng.
Cô lập tức tiến tới, muốn tiếp nhận công việc này cũng không quá khó, nhưng cô bước vào đó làm gì chứ, để Giang Thừa Dự phải nhìn thấy cô, nói cho anh biết cô đã trở về, nói với anh cô vẫn yêu anh, hay hỏi anh có còn nhớ cô không?
Bốn năm.
Dù tự tin đến đâu cũng không thể phủ nhận sự dao động trong lòng cô, cô sợ rằng đối phương đã không còn kiên định.
Cơ hội, đến một cách chớp nhoáng rồi nhanh chóng biến mất.
Thư ký đã bê cà phê vào phòng, cô hoàn toàn đã mất cơ hội.
Do dự, kết quả là thế này đây.
Cô nở một nụ cười, trở về chỗ của mình, nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi.
Cô chẳng thể làm nổi bất cứ việc gì.
Cánh cửa phòng mở ra. Cô nhìn thấy Kỷ Thành Minh đích thân tiễn Giang Thừa Dự ra về, mãi đến tận thang máy, họ bắt tay, cuối cùng Giang Thừa Dự cũng bước vào thang máy, Kỷ Thành Minh quay lại phòng làm việc của mình.
Trên đường quay lại văn phòng, Kỷ Thành Minh thoáng nhìn về phía cô, sau đó anh tiếp tục bước về phía trước.
Cô nhắm mắt lại.
Cứ như vậy sao?
Vì sao cô vẫn muốn duy trì tình trạng trạng này?
Vì sao cô không dám bước về phía trước?
Giang Lục Nhân, mày là đồ hèn nhát, mày chẳng dám làm gì cả.
Tờ giấy trong tay đã bị vo lại thành một nắm, sao mày vẫn cứ vô dụng mãi thế?
Đã suy nghĩ đến thế, mà vẫn cứ buông xuôi sao?
Đứng dậy, đẩy ghế ra, cô lao vào thang máy.
Mặc kệ hết thảy, cô chẳng quan tâm đến cái gì nữa hết, cô chỉ thầm tự hỏi bản thân một câu “Anh có còn yêu em không?”
Đâu có gì khó khăn, đúng không?
Đó cũng chỉ là một câu hỏi mà thôi.
Những con số trên thang máy không ngừng thay đổi.
Khi cô xuống đến tầng cuối cùng, cô chạy ra ngoài, bên ngoài đã chẳng còn ai thân thuộc.
Cô đứng ở đại sảnh trống không, bỗng nhiên cô cảm thấy, cùng trời cuối đất này chỉ còn mỗi mình cô, cô không có người thân, cô không có bạn bè, cô chỉ còn mỗi bản thân cô.
Một chiếc xe ở cách đó không xa lướt qua mặt cô.
Đó là xe của Giang Thừa Dự.
Không cần phải nhìn rõ mặt anh, cô vẫn có thể chắc chắn.
Cô lao theo, chiếc xe vẫn chạy như bay, cô càng chạy, càng cách xa chiếc xe đó.
Đôi mắt cô, giờ đã tràn ngập sương mù.
Cô không đuổi kịp.
Có chạy nhanh hơn nữa, cô cũng chẳng bao giờ có thể đuổi kịp.
Cô ngồi bệt xuống tại chỗ, nhẹ nhàng nức nở.
Lòng cô không hiểu sao trống rỗng.
Cô thật sự chẳng có gì cả.
Đột nhiên, có tiếng động cơ dần dần tiến gần, cô không dám ngẩng đầu lên.
Một chiếc xe.
Một người đang ông hiên ngang từ trên xe bước xuống, đứng trước mặt cô.
Một đôi giày da xuất hiện trước mắt cô.
Cô ngẩng đầu, Kỷ Thành Minh từ trên cao nhìn xuống.
- Em, trông giống một con chó nhỏ.
Lục Kỳ Hiên cũng không phản bác:
- Vì sao lại cần phải hiểu chứ?
Đúng vậy, tại sao lại cần phải hiểu rõ một người, cuộc sống đã vốn rất mệt mỏi rồi, chỉ cần phân biệt rõ người này có làm hại mình không, người này có đối xử tốt với mình không, đã đủ mệt rồi, những chuyện khác cũng đâu cần thiết.
Những người hay suy nghĩ và phán xét sẽ rất khó có được hạnh phúc, câu nói này hoàn toàn chính xác.
Kỷ Niệm Hi vốn không tiếp xúc nhiều với Kỷ Thành Minh, nếu có tiếp xúc cũng chỉ là đối mặt nói một vài câu chuyện, mặc dù ngày nào họ cũng gặp mặt nhau. Cô có thể nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của anh trong bộ comple bước vào phòng họp, chỉ bằng một ánh mắt, anh đã thể hiện thành công thái độ uy nghiêm của mình để cấp dưới phải hoàn toàn nể sợ, có lẽ khí phách đó vốn là thiên bẩm. Một nhóm nhỏ các nữ nhân viên văn phòng ngồi bàn tán về Kỷ Thành Minh trong giờ làm việc, chỉ cần anh nhìn qua, họ đã lập tức hoảng sợ đến nhảy dựng lên không biết có đắc tội với anh không chứ đứng nói đến mơ mộng viển vông.
Trong công việc, anh tuyệt đối là một người lãnh đạo tài ba.
Còn cô vẫn ngày ngày bình thản làm công việc của mình, giống như đêm bão táp hôm đó.
Điều đáng sợ nhất không phải là ngày tận thế đang đến gần, mà là sự im lặng phía trước, khiến người ta không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, cứ đoán mò một cách không thể kiểm soát như thế khiến lòng người càng bi thiết.
Còn đối với cô, cô đang rơi vào một trạng thái tâm lý vừa nhàm chán, vừa rối rắm, lại ngây thơ và có phần kỳ quái, dường như cô cảm nhận được có một cái gì đó đang diễn ra, nhưng lại cố tình buộc chặt cái cảm xúc đó tận đáy lòng trong sự vô vọng mà chỉ bằng một ánh mắt của anh, có đôi khi tất cả dường như sụp đổ.
Còn Kỷ Thành Minh, anh chẳng cần làm bất cứ điều gì.
Lục Kỳ Hiên bỗng nổi hứng thích trêu chọc cô, cậu ta đang hăng hái như một chiến sĩ chuẩn bị hoàn thành một nhiệm vụ lớn.
Tuổi trẻ thật tốt biết bao, luôn mang theo nụ cười dạt dào hơi thở thanh xuân, không sao có thể bắt chiếc được.
Nếu như, nếu như Giang Thừa Dự mãi mãi không bao giờ xuất hiện, cô cũng không nghi ngờ, mình liệu có quên anh hay không.
Đấy chỉ là nếu như.
Không nên nói rằng điều đó không thể xảy ra. Trong đời mỗi người, lúc còn yêu ta đương nhiên coi đó là toàn bộ cuộc sống của mình, nhưng lúc không còn bên nhau, con người lại luôn cố gắng thật lý trí. Hơn thế trong cuộc sống, mọi thứ đều có thể xảy ra, muốn quên một người không phải là quá khó, cuộc sống có thể biến những chuyện vốn không thể thành có thể xảy ra.
Kỷ Niệm Hi được gặp lại Giang Thừa Dự.
Không phải trên đường, không phải ở quảng trường, mà ở tập đoàn quốc tế Minh Thành.
Cô đã từng thấm trách Giang Thừa Dự. Trong chương trình “Mối tình đầu chỉ là chuyện nhỏ” có nói, mối tình đầu không bao giờ kết thúc viên mãn, chỉ khác biệt là nhân vật nam và nữ chính lúc đó vẫn còn ở thời kỳ trẻ trung và tươi đẹp nhất, nhưng điều đó cũng thể ảnh hưởng đến sự thuần khiết tươi đẹp của tình yêu khi ấy, nhưng cũng không thể giấu đi những kịch tính cẩu huyết trong tình yêu khiến hai nhân vật chính phải chia tay. Vì vậy phải kể cả gặp lại nhau trên đường vẫn tử tế hơn tình huống lúc này.
Phút giây này, cô cảm thấy, cuộc gặp gỡ của cô và Giang Thừa Dự còn oan trái hơn cả những chương trình truyền hình cô từng xem trên TV.
Vì không thể tính là đã gặp nhau.
Vì anh không nhìn thấy cô.
Giang Thừa Dự cùng vài nhân viên của mình, đi thẳng vào văn phòng Kỷ Thành Minh. Sắc mặt anh điềm tĩnh, diện mạo sau vài năm cũng không thay đổi nhiều, chỉ có ánh mắt anh đã kiên cường hơn, lưu lại những cố gắng và sự từng trải của nhiều năm tháng.
Đây là lần đầu tiên cô ở một khoảng cách gần anh đến vậy sau nhiều năm.
Nhưng cảm giác, lại quá xa xôi.
Như thể cô vừa nhìn thấy một người hoàn toàn xa lạ, cô muốn gọi anh, để xác nhận xem có phải mình nhận nhầm người hay không.
Anh mặc một bộ comple đen, dường như cả cơ thể anh đang được bao bọc bằng một tầng giáp cứng cáp nhất, nên thậm chí cô không thể chạm đến sự lạnh lẽo như băng đá ấy, khiến bao nhiệt huyết sôi trào trong lòng cô dần hạ xuống.
Cô lấy một tập tài liệu để che khuất khuôn mặt mình.
Cô thật yếu đuối, cô chưa bao giờ có thể thay đổi.
Khoảng cách giữa anh và cô quá gần, vì sao cô không dám xông lên.
Liệu anh có thể hỏi cô rằng “ Cô là ai” hay không?
Trái tim cô, bỗng nhiên đau nhói.
Giang Thừa Dự gặp thư ký riêng của Kỷ Thành Minh, sau đó thư ký mở cửa mời anh vào phòng, hẳn họ đã hẹn trước.
Cô cứ thế nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng, từ khi Giang Thừa Dự bước vào đó, cô chẳng làm được việc gì, cô làm gì cũng sai, bị đồng nghiệp bắt sửa đi sửa lại rất nhiều lần.
Mọi cảm xúc của cô, dường như đang bị buộc chặt vào nhau.
Lục Kỳ Hiên đã đi tới, vỗ đầu cô:
- Nhìn trộm gì thế?
Cả người cô run lên, lâng lâng nhìn Lục Kỳ Hiên, khiến anh kinh ngạc.
Anh xoa cằm nghĩ “Sao cô cũng mê trai thế à?”
Đối diện ánh mắt mơ màng của cô, anh thở dài:
- Mọi người vừa nói có tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Long Giang đến, một đám con gái háo sắc chạy đến xem, người ta háo sắc cũng không sao, nhưng cô đừng gia nhập vào đội ngũ đó, cẩn thận có người ghen đấy.
Ánh mắt đầy ý vị của Lục Kỳ Hiên khiến cô không biết phải đối đáp như thế nào.
Cô nhìn về phía cánh cửa văn phòng, đột nhiên ngẩng đầu:
- Công việc của cậu thế nào rối? Đối thủ cạnh tranh lần này rất lợi hại đấy.
- Càng lợi hại càng kích thích.
Trong mắt Lục Kỳ Hiên lại nhóm lên một ngọn lửa nhiệt huyết sục sôi.
Cô không nhìn lầm, anh thật sự rất tự tin.
Vậy tại sao, cô lại trở nên như vậy…
Trước kia, không phải cô luôn chán ghét con người cô sao, vậy tại sao cho đến bây giờ cô vẫn không thể học nổi điều gì, lại cứ cẩn trọng đánh giá đối phương để tìm hiểu thông tin mà mình mong muốn. Cô cứ mở miệng ra là nói người ta đã thay đổi, không còn được như xưa, biết đâu người thay đổi nhiều nhất lại là chính cô.
Từ Giang Lục Nhân đến Kỷ Niệm Hi, cô thích ứng thật nhanh, đồng thời cô cũng hiểu rằng mình đã thay đổi.
Điều đáng buồn nhất, người thay đổi là chính cô chứ chẳng phải ai.
- Tôi nghe nói, tổng giám đốc Giang đã tuyệt đối nắm chắc dự án Vang Thủy.
Cô cố tình khích Lục Kỳ Hiên.
Lục Kỳ Hiên không bao giờ so đo với người khác:
- Phương án của họ đúng là không tồi, tôi đã xem qua phương án trước đây của họ, lấy sự đơn giản làm chủ đạo, thiết kế cũng rất độc đáo. Nhưng chúng ta cũng đâu kém, chúng ta dựa vào ý tưởng bảo vệ môi trường theo phương thức không trọn vẹn, hẳn khi đưa ra cũng sẽ không thất bại.
Lục Kỳ Hiên nhận ra mình đã lỡ lời, cười trừ.
- Cậu thật là không biết giấu diếm. – Cô cũng cười cười. – Hình như tập đoàn quốc tế Long Giang sẽ dốc toàn lực để đối phó, nhưng dù sao…. Tôi vẫn cảm thấy công ty chúng ta rất coi trọng dự án này.
- Dự án này do tôi phụ trách, tự tôi hiểu rõ.
Lục Kỳ Hiên không muốn tiếp tục nhắc đến đề tài này.
Cô cũng cười cười, bảo Lục Kỳ Hiên cứ đi làm việc của anh.
Cánh cửa phòng vẫn đóng chặt.
Thư ký chuẩn bị bê cà phê vào phòng.
Cô lập tức tiến tới, muốn tiếp nhận công việc này cũng không quá khó, nhưng cô bước vào đó làm gì chứ, để Giang Thừa Dự phải nhìn thấy cô, nói cho anh biết cô đã trở về, nói với anh cô vẫn yêu anh, hay hỏi anh có còn nhớ cô không?
Bốn năm.
Dù tự tin đến đâu cũng không thể phủ nhận sự dao động trong lòng cô, cô sợ rằng đối phương đã không còn kiên định.
Cơ hội, đến một cách chớp nhoáng rồi nhanh chóng biến mất.
Thư ký đã bê cà phê vào phòng, cô hoàn toàn đã mất cơ hội.
Do dự, kết quả là thế này đây.
Cô nở một nụ cười, trở về chỗ của mình, nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi.
Cô chẳng thể làm nổi bất cứ việc gì.
Cánh cửa phòng mở ra. Cô nhìn thấy Kỷ Thành Minh đích thân tiễn Giang Thừa Dự ra về, mãi đến tận thang máy, họ bắt tay, cuối cùng Giang Thừa Dự cũng bước vào thang máy, Kỷ Thành Minh quay lại phòng làm việc của mình.
Trên đường quay lại văn phòng, Kỷ Thành Minh thoáng nhìn về phía cô, sau đó anh tiếp tục bước về phía trước.
Cô nhắm mắt lại.
Cứ như vậy sao?
Vì sao cô vẫn muốn duy trì tình trạng trạng này?
Vì sao cô không dám bước về phía trước?
Giang Lục Nhân, mày là đồ hèn nhát, mày chẳng dám làm gì cả.
Tờ giấy trong tay đã bị vo lại thành một nắm, sao mày vẫn cứ vô dụng mãi thế?
Đã suy nghĩ đến thế, mà vẫn cứ buông xuôi sao?
Đứng dậy, đẩy ghế ra, cô lao vào thang máy.
Mặc kệ hết thảy, cô chẳng quan tâm đến cái gì nữa hết, cô chỉ thầm tự hỏi bản thân một câu “Anh có còn yêu em không?”
Đâu có gì khó khăn, đúng không?
Đó cũng chỉ là một câu hỏi mà thôi.
Những con số trên thang máy không ngừng thay đổi.
Khi cô xuống đến tầng cuối cùng, cô chạy ra ngoài, bên ngoài đã chẳng còn ai thân thuộc.
Cô đứng ở đại sảnh trống không, bỗng nhiên cô cảm thấy, cùng trời cuối đất này chỉ còn mỗi mình cô, cô không có người thân, cô không có bạn bè, cô chỉ còn mỗi bản thân cô.
Một chiếc xe ở cách đó không xa lướt qua mặt cô.
Đó là xe của Giang Thừa Dự.
Không cần phải nhìn rõ mặt anh, cô vẫn có thể chắc chắn.
Cô lao theo, chiếc xe vẫn chạy như bay, cô càng chạy, càng cách xa chiếc xe đó.
Đôi mắt cô, giờ đã tràn ngập sương mù.
Cô không đuổi kịp.
Có chạy nhanh hơn nữa, cô cũng chẳng bao giờ có thể đuổi kịp.
Cô ngồi bệt xuống tại chỗ, nhẹ nhàng nức nở.
Lòng cô không hiểu sao trống rỗng.
Cô thật sự chẳng có gì cả.
Đột nhiên, có tiếng động cơ dần dần tiến gần, cô không dám ngẩng đầu lên.
Một chiếc xe.
Một người đang ông hiên ngang từ trên xe bước xuống, đứng trước mặt cô.
Một đôi giày da xuất hiện trước mắt cô.
Cô ngẩng đầu, Kỷ Thành Minh từ trên cao nhìn xuống.
- Em, trông giống một con chó nhỏ.