Trời chạng vạng tối, gió càng lúc càng to.
Cô không thích dáng vẻ hiện tại, lại càng không thể tưởng tượng được rằng anh là người đàn ông đang đứng bên cạnh cô, cùng cô ngắm ánh hoàng hôn, dường như điều đó khiến khung cảnh càng trở nên âm u hơn.
Họ ngồi lặng im trên một tảng đá lớn, giống như một đôi bạn tốt lưu niên. Có lẽ vì trong một hoàn cảnh quá yên tĩnh khiến nội tâm cũng được lấp đầy bởi sự an tường, nên họ mới đủ khả năng ngồi bình thản cùng nhau, thậm chí còn khá hài hòa.
Trên tay anh đang cầm một nhánh cỏ với một tư thái rất tùy hứng.
Chân trời phía xa xa, ánh tịch dương dần buông xuống. Trong ấn tượng của cô, hoàng hôn ở nơi này thật luôn thật dài. Mỗi khi ánh tịch dương buông xuống, cả thành phố chìm trong dáng vẻ mê muội, tan chảy trong một sắc thái mê ly. Bởi vậy, họ thật may mắn khi đến đúng thời điểm để ngắm được một cảnh đẹp như thế.
Hoàng hôn cứ thế chiếu xuống thành phố, như đang chầm chậm hạ xuống một tấm rèm che.
- Anh đang nghĩ đến ai vậy? - Cô bắt chuyện, cảnh đẹp như vậy cũng nên cùng chia xẻ với một ai đó.
- Đến em. – Anh đưa tay ném nhánh cỏ vào tảng đá bên kia. – Rốt cuộc em có thể hiểu về tôi được bao nhiêu.
Cô vẫn luôn chờ đợi câu nói tiếp theo, nhưng đợi mãi, đợi mãi, kết quả chỉ nhận được một nụ cười.
- Em thử nói xem vì sao tôi đưa em đến đây? – Anh quay mặt về phía cô, không một chút trêu đùa.
- Tôi quan trọng vậy ư? - Cô thật sự bắt đầu suy đoán dựa theo phương hướng anh cung cấp, anh đưa cô đến đây, hẳn chẳng phải ngẫu nhiên rồi.
- Có thể nói như vậy.
- Rất giá trị ư?
- Hình như là thế.
Ngón trỏ và ngón cái của cô đan vào nhau, cô không ngừng xoa xoa:
- Cuối cùng tôi cũng có giá trị để lợi dụng nhỉ?
Kỷ Thành Minh thật sự nhìn cô:
- Mẹ tôi từng khen cô rất thông minh, hóa ra mẹ tôi vẫn tinh mắt hơn tôi.
- Sau đó thì sao? - Liệu có để cô ở lại đây hay không?
Có lẽ là có nhỉ…
Đêm hôm đó, họ ở lại trên núi, không phải như những người bạn tốt thân thiết, sau đó tự nhiên họ cũng giữ khoảng cách hơn trong lời nói. Gian phòng nghỉ trên núi tuy khá đơn giản, nhưng sạch sẽ thoải mái, đêm hôm đó trôi qua khá êm đẹp.
Ngày hôm sau, con đường hiện ra trước mắt dường như trở nên rộng lớn hơn.
Lúc xuống núi thường khó đi hơn so với lúc lên núi. Cô đi phía trước, cô lập tức cảm thấy chân mình như run lên, dường như chỉ cần không chú ý một chút sẽ có thể ngã nhào.
Nhất là đoạn đường đầy đá tảng, tảng đá lay động mạnh, khiến cô sợ đến mức muốn hét lên.
Người đi phía sau vươn cánh tay, nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung.
Trong nháy mắt, lập tức thu tay về.
- Đừng dẫm lên tảng đá đó. – Sau khi ổn định lại vị trí của mình, cô quay về phía anh nhắc nhở.
Anh không nói gì, giống như không hề nghe thấy lời cô nói.
Vừa xuống núi, đã có sẵn một chiếc xe đỗ tại đó.
Đối với những kẻ có tiền, không cần thiết phải kinh ngạc vì bất cứ chuyện gì.
Khi đi về, Kỷ Thành Minh tự lái xe, cô cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Bây giờ đang là giờ cao điểm, giao thông công cộng tắc nghẽn, ở mỗi đèn giao thông là từng hàng xe xếp hàng nối đuôi nhau.
Cô ngồi bên cạnh ghế lái, nửa người dựa vào cửa sổ.
Cho đến khi Kỷ Thành Minh phanh xe lại, cô vẫn không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Hình như có một tiếng hét chói tai vang lên, Kỷ Thành Minh đã đâm phải ai đó.
Chuyện buồn cười nhất là, thằng cha này ngay cả khi đâm người, vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn không lập tức dừng xe lại.
- Cô có sao không?
Trước mặt họ là một người đẹp, dường như đã bị thương ở chân.
- Vẫn tốt.
…
Tóm lại, Kỷ Thành Minh bế người đẹp lên xe, đưa cô ấy đến bệnh viện.
Lúc bác sĩ đang kiểm tra thương tích cho người đẹp, Kỷ Niệm Hi ngồi bên cạnh Kỷ Thành Minh:
- Có phải anh thấy người ta đẹp quá, nên cố tình đâm phải hay không?
Cô hoàn toàn có thể đánh giá một ai đó theo phương pháp này nhé.
- Em đúng là rất hiểu tôi đấy. – Thế nhưng anh thật sự trả lời cô.
Thậm chí biểu cảm còn tỏ ra rất chân thành, khiến Kỷ Niệm Hi cảm thấy anh cứ như là đang nói thật vậy.
Thôi cố tỉnh táo nên nào, cô cảm thấy suy nghĩ của mình đang dần dần trở nên lộn xộn.
Kỷ Thành Minh hỏi thăm bác sĩ về bệnh trạng cụ thể của người đẹp, rất may là không quá nghiêm trọng, chỉ là xây xát ngoài da.
Kỷ Thành Minh đứng bên cạnh người đẹp:
- Có cần gọi cho người nhà cô đến không?
- Cảm ơn, không cần. – Người đẹp tỏ ra khách khí, dường như cô cũng không muốn gây thêm phiền toái cho người gây tai nạn.
Kỷ Thành Minh cầm di động trên tay, mỉm cười:
- Vẫn nên gọi một ai đó, tránh để phiền toái về sau.
- Yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh đâu. – Người đẹp ngẫm nghĩ. – Nếu đã muốn bồi thường, chỉ cần thanh toán tiền thuốc men là được.
- Chuyện đó là đương nhiên.
Kỷ Thành Minh thản nhiên cười.
Người đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Thành Minh mãi không thôi.
Còn Kỷ Niệm Hi thì cảm thấy, trước cảnh tượng này, đáng lẽ cô nên đào một cái hố để trốn vào.
- Vì sao lại cố tình muốn lôi thôi với tôi thế. – Người đẹp lạnh lùng mở miệng.
Kỷ Thành minh vẫn chỉ cười:
- Cô cần phải liên lạc với người thân.
Người đẹp muốn đi, nhưng Kỷ Thành Minh bắt bác sĩ giữ cô lại, Kỷ Niệm Hi thật không ngờ Kỷ Thành Minh lại có thể tỏ ra như vậy.
Nửa giờ sau, Lộ Ngang Thịnh đến bệnh viện.
Kỷ Niệm Hi nhìn Kỷ Thành Minh, rồi lại nhìn Lộ Ngang Thịnh, đột nhiên cô hiểu ra tất cả.
- Đến nhanh quá. – Kỷ Thành Minh xem lại thời gian trên di động. – Nghe nói Lộ huynh vừa có một cuộc họp quan trọng.
Ánh mắt của Lộ Ngang Thịnh như một thanh kiếm sắc bén quét qua Kỷ Thành Minh, nhưng dường như đối với Kỷ Thành Minh đó chỉ là một phép thử. Thử xem địa vị của người đẹp này trong lòng Lộ Ngang Thịnh, để anh có thể bỏ qua cả một cuộc họp quan trọng, tất nhiên sẽ là…
Thế nhưng có lẽ Kỷ Thành Minh không biết rằng, Lộ Ngang Thịnh ghét nhất bị uy hiếp, đồng thời anh đang phạm vào một trong những điều cấm kỵ của Lộ Ngang Thịnh.
Đương nhiên, Kỷ Thành Minh cố ý.
- Thành Minh huynh quả là hiểu biết về tôi nhỉ.
- Lộ huynh không phải đòi hỏi sự thành tâm tuyệt đối sao, không biết như vậy đã đủ chưa?
Lộ Ngang Thịnh chẳng có tâm tình để đấu khẩu với Kỷ Thành Minh, anh vào phòng bệnh kiểm tra cẩn thận các vết thương của người đẹp:
- Có vấn đề gì không?
- Không. – Người đẹp lại chẳng hề cảm động.
- Sao lại náo loạn gì nữa? – Thái độ của Lộ Ngang Thịnh hình như cũng chẳng tốt hơn.
- Đâu có náo loạn đâu. Nếu không phải vì anh, tôi đâu có bị thương thế này. – Người đẹp rất muốn tìm hiểu ngọn nguồn câu chuyện. – Thôi quên đi, dù sao tôi cũng không sao hết, tôi muốn quay lại tiếp tục công việc của mình.
- Nghỉ ngơi đi.
- Tôi muốn làm việc tiếp.
Lộ Ngang Thịnh nhìn xuống:
- Tôi không ngại để cả công ty của cô được nghỉ ngơi luôn đâu.
Người đẹp đành im lặng.
Kỷ Niệm Hi và Kỷ Thành Minh đóng vai nữ phụ và nam phụ bên ngoài, rất nhanh chóng ung dung rời khỏi bệnh viện.
Thật lòng mà nói, cô rất hâm mộ.
Nhưng nói thật nhé, cô lại cảm thấy buồn cười.
Chuyện tình yêu của người khác, chung quy cũng chẳng hề liên quan đến cô.
- Kỷ Thành Minh. – Cô gọi anh khi đang chuẩn bị lên xe.
Anh quay đầu, trong mắt đầy nghi ngờ.
Cô cười.
- Anh quên không đưa thuốc cho cô ấy rồi.
Kỷ Thành Minh thản nhiên cười:
- Lên xe đi. – Rồi thêm một câu. – Phải chạy nhanh thôi, người gây tai nạn đương nhiên phải chạy trước chứ.
Cô không thích dáng vẻ hiện tại, lại càng không thể tưởng tượng được rằng anh là người đàn ông đang đứng bên cạnh cô, cùng cô ngắm ánh hoàng hôn, dường như điều đó khiến khung cảnh càng trở nên âm u hơn.
Họ ngồi lặng im trên một tảng đá lớn, giống như một đôi bạn tốt lưu niên. Có lẽ vì trong một hoàn cảnh quá yên tĩnh khiến nội tâm cũng được lấp đầy bởi sự an tường, nên họ mới đủ khả năng ngồi bình thản cùng nhau, thậm chí còn khá hài hòa.
Trên tay anh đang cầm một nhánh cỏ với một tư thái rất tùy hứng.
Chân trời phía xa xa, ánh tịch dương dần buông xuống. Trong ấn tượng của cô, hoàng hôn ở nơi này thật luôn thật dài. Mỗi khi ánh tịch dương buông xuống, cả thành phố chìm trong dáng vẻ mê muội, tan chảy trong một sắc thái mê ly. Bởi vậy, họ thật may mắn khi đến đúng thời điểm để ngắm được một cảnh đẹp như thế.
Hoàng hôn cứ thế chiếu xuống thành phố, như đang chầm chậm hạ xuống một tấm rèm che.
- Anh đang nghĩ đến ai vậy? - Cô bắt chuyện, cảnh đẹp như vậy cũng nên cùng chia xẻ với một ai đó.
- Đến em. – Anh đưa tay ném nhánh cỏ vào tảng đá bên kia. – Rốt cuộc em có thể hiểu về tôi được bao nhiêu.
Cô vẫn luôn chờ đợi câu nói tiếp theo, nhưng đợi mãi, đợi mãi, kết quả chỉ nhận được một nụ cười.
- Em thử nói xem vì sao tôi đưa em đến đây? – Anh quay mặt về phía cô, không một chút trêu đùa.
- Tôi quan trọng vậy ư? - Cô thật sự bắt đầu suy đoán dựa theo phương hướng anh cung cấp, anh đưa cô đến đây, hẳn chẳng phải ngẫu nhiên rồi.
- Có thể nói như vậy.
- Rất giá trị ư?
- Hình như là thế.
Ngón trỏ và ngón cái của cô đan vào nhau, cô không ngừng xoa xoa:
- Cuối cùng tôi cũng có giá trị để lợi dụng nhỉ?
Kỷ Thành Minh thật sự nhìn cô:
- Mẹ tôi từng khen cô rất thông minh, hóa ra mẹ tôi vẫn tinh mắt hơn tôi.
- Sau đó thì sao? - Liệu có để cô ở lại đây hay không?
Có lẽ là có nhỉ…
Đêm hôm đó, họ ở lại trên núi, không phải như những người bạn tốt thân thiết, sau đó tự nhiên họ cũng giữ khoảng cách hơn trong lời nói. Gian phòng nghỉ trên núi tuy khá đơn giản, nhưng sạch sẽ thoải mái, đêm hôm đó trôi qua khá êm đẹp.
Ngày hôm sau, con đường hiện ra trước mắt dường như trở nên rộng lớn hơn.
Lúc xuống núi thường khó đi hơn so với lúc lên núi. Cô đi phía trước, cô lập tức cảm thấy chân mình như run lên, dường như chỉ cần không chú ý một chút sẽ có thể ngã nhào.
Nhất là đoạn đường đầy đá tảng, tảng đá lay động mạnh, khiến cô sợ đến mức muốn hét lên.
Người đi phía sau vươn cánh tay, nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung.
Trong nháy mắt, lập tức thu tay về.
- Đừng dẫm lên tảng đá đó. – Sau khi ổn định lại vị trí của mình, cô quay về phía anh nhắc nhở.
Anh không nói gì, giống như không hề nghe thấy lời cô nói.
Vừa xuống núi, đã có sẵn một chiếc xe đỗ tại đó.
Đối với những kẻ có tiền, không cần thiết phải kinh ngạc vì bất cứ chuyện gì.
Khi đi về, Kỷ Thành Minh tự lái xe, cô cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Bây giờ đang là giờ cao điểm, giao thông công cộng tắc nghẽn, ở mỗi đèn giao thông là từng hàng xe xếp hàng nối đuôi nhau.
Cô ngồi bên cạnh ghế lái, nửa người dựa vào cửa sổ.
Cho đến khi Kỷ Thành Minh phanh xe lại, cô vẫn không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Hình như có một tiếng hét chói tai vang lên, Kỷ Thành Minh đã đâm phải ai đó.
Chuyện buồn cười nhất là, thằng cha này ngay cả khi đâm người, vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn không lập tức dừng xe lại.
- Cô có sao không?
Trước mặt họ là một người đẹp, dường như đã bị thương ở chân.
- Vẫn tốt.
…
Tóm lại, Kỷ Thành Minh bế người đẹp lên xe, đưa cô ấy đến bệnh viện.
Lúc bác sĩ đang kiểm tra thương tích cho người đẹp, Kỷ Niệm Hi ngồi bên cạnh Kỷ Thành Minh:
- Có phải anh thấy người ta đẹp quá, nên cố tình đâm phải hay không?
Cô hoàn toàn có thể đánh giá một ai đó theo phương pháp này nhé.
- Em đúng là rất hiểu tôi đấy. – Thế nhưng anh thật sự trả lời cô.
Thậm chí biểu cảm còn tỏ ra rất chân thành, khiến Kỷ Niệm Hi cảm thấy anh cứ như là đang nói thật vậy.
Thôi cố tỉnh táo nên nào, cô cảm thấy suy nghĩ của mình đang dần dần trở nên lộn xộn.
Kỷ Thành Minh hỏi thăm bác sĩ về bệnh trạng cụ thể của người đẹp, rất may là không quá nghiêm trọng, chỉ là xây xát ngoài da.
Kỷ Thành Minh đứng bên cạnh người đẹp:
- Có cần gọi cho người nhà cô đến không?
- Cảm ơn, không cần. – Người đẹp tỏ ra khách khí, dường như cô cũng không muốn gây thêm phiền toái cho người gây tai nạn.
Kỷ Thành Minh cầm di động trên tay, mỉm cười:
- Vẫn nên gọi một ai đó, tránh để phiền toái về sau.
- Yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh đâu. – Người đẹp ngẫm nghĩ. – Nếu đã muốn bồi thường, chỉ cần thanh toán tiền thuốc men là được.
- Chuyện đó là đương nhiên.
Kỷ Thành Minh thản nhiên cười.
Người đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Thành Minh mãi không thôi.
Còn Kỷ Niệm Hi thì cảm thấy, trước cảnh tượng này, đáng lẽ cô nên đào một cái hố để trốn vào.
- Vì sao lại cố tình muốn lôi thôi với tôi thế. – Người đẹp lạnh lùng mở miệng.
Kỷ Thành minh vẫn chỉ cười:
- Cô cần phải liên lạc với người thân.
Người đẹp muốn đi, nhưng Kỷ Thành Minh bắt bác sĩ giữ cô lại, Kỷ Niệm Hi thật không ngờ Kỷ Thành Minh lại có thể tỏ ra như vậy.
Nửa giờ sau, Lộ Ngang Thịnh đến bệnh viện.
Kỷ Niệm Hi nhìn Kỷ Thành Minh, rồi lại nhìn Lộ Ngang Thịnh, đột nhiên cô hiểu ra tất cả.
- Đến nhanh quá. – Kỷ Thành Minh xem lại thời gian trên di động. – Nghe nói Lộ huynh vừa có một cuộc họp quan trọng.
Ánh mắt của Lộ Ngang Thịnh như một thanh kiếm sắc bén quét qua Kỷ Thành Minh, nhưng dường như đối với Kỷ Thành Minh đó chỉ là một phép thử. Thử xem địa vị của người đẹp này trong lòng Lộ Ngang Thịnh, để anh có thể bỏ qua cả một cuộc họp quan trọng, tất nhiên sẽ là…
Thế nhưng có lẽ Kỷ Thành Minh không biết rằng, Lộ Ngang Thịnh ghét nhất bị uy hiếp, đồng thời anh đang phạm vào một trong những điều cấm kỵ của Lộ Ngang Thịnh.
Đương nhiên, Kỷ Thành Minh cố ý.
- Thành Minh huynh quả là hiểu biết về tôi nhỉ.
- Lộ huynh không phải đòi hỏi sự thành tâm tuyệt đối sao, không biết như vậy đã đủ chưa?
Lộ Ngang Thịnh chẳng có tâm tình để đấu khẩu với Kỷ Thành Minh, anh vào phòng bệnh kiểm tra cẩn thận các vết thương của người đẹp:
- Có vấn đề gì không?
- Không. – Người đẹp lại chẳng hề cảm động.
- Sao lại náo loạn gì nữa? – Thái độ của Lộ Ngang Thịnh hình như cũng chẳng tốt hơn.
- Đâu có náo loạn đâu. Nếu không phải vì anh, tôi đâu có bị thương thế này. – Người đẹp rất muốn tìm hiểu ngọn nguồn câu chuyện. – Thôi quên đi, dù sao tôi cũng không sao hết, tôi muốn quay lại tiếp tục công việc của mình.
- Nghỉ ngơi đi.
- Tôi muốn làm việc tiếp.
Lộ Ngang Thịnh nhìn xuống:
- Tôi không ngại để cả công ty của cô được nghỉ ngơi luôn đâu.
Người đẹp đành im lặng.
Kỷ Niệm Hi và Kỷ Thành Minh đóng vai nữ phụ và nam phụ bên ngoài, rất nhanh chóng ung dung rời khỏi bệnh viện.
Thật lòng mà nói, cô rất hâm mộ.
Nhưng nói thật nhé, cô lại cảm thấy buồn cười.
Chuyện tình yêu của người khác, chung quy cũng chẳng hề liên quan đến cô.
- Kỷ Thành Minh. – Cô gọi anh khi đang chuẩn bị lên xe.
Anh quay đầu, trong mắt đầy nghi ngờ.
Cô cười.
- Anh quên không đưa thuốc cho cô ấy rồi.
Kỷ Thành Minh thản nhiên cười:
- Lên xe đi. – Rồi thêm một câu. – Phải chạy nhanh thôi, người gây tai nạn đương nhiên phải chạy trước chứ.