Kỷ Niệm Hi cũng không ốm mãi, đến đêm hôm đó, cô đã hết sốt. Nhưng khi cảm giác của cô vẫn mơ hồ, cô nhận ra có người bước vào phòng mình, đương nhiên người đó cũng không tra tấn gì cô, đầu óc cô cũng chưa phát sốt đến mức đấy. Người có thể vào phòng cô vào thời điểm này, không cần nghĩ cô cũng biết là ai. Một bàn tay cô bị nâng lên, sau đó bị tì xuống, một mũi tiêm đâm thẳng vào da thịt cô, toàn bộ quá trình đó, cô không hề động đậy, đối phương cũng không có bất kỳ hành động nào khác. Tay cô lại được đặt vào trong chăn, tiếng bước chân rời đi ngày một nhỏ dần, rồi đầu óc cô lại chìm vào trong bóng tối.
Cô không biết Kỷ Thành Minh đã phát hiện ra cô đã tỉnh lại hay chưa, cô cũng không rõ hành động của anh ta rốt cuộc để thể hiện điều gì. Một phút giây bồng bột nhất thời ư? Nếu đã không thể lí giải thong suốt, cô tình nguyện chấp nhận tin tưởng vào lí do này, mặc dù nó chẳng hề phù hợp với tính cách con người Kỷ Thành Minh chút nào.
Cô nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng chìm vào một giấc mơ tuyệt đẹp, cô không muốn bận tâm đến chuyện gì đã xảy ra, cũng không muốn tính toán đến biết bao nhiêu khó khăn cô sắp phải đối mặt phía trước, tất cả cứ để vậy đi, cô tự an ủi bản thân. Cô không hề biết rằng, trong bóng tối, cô luôn nằm cuộn tròn người lại trong tư thế của một đứa trẻ cần được bảo vệ.
Có một người đàn ông cũng đang ngồi trong phòng khách, nhưng anh không sao có thể ngủ được, đành ngồi hút hết điếu này đến điếu khác.
Giữa trưa hôm sau, Kỷ Niệm Hi tỉnh lại, Lục Kỳ Hiên vô cùng đau lòng nói rằng anh phải trở về Nam Thành ngay, không quên nhắn nhủ Kỷ Niệm Hi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, và Kỷ Thành Minh cũng phải tự chăm sóc mình tốt hơn.
Kỷ Thành Minh kỳ lạ lại gật đầu với cậu, anh không tiễn Lục Kỳ Hiên, chỉ nhắc nhở cậu ta rằng vào thời điểm quan trọng nhất định phải suy nghĩ vì đại cục, và bất kỳ chuyện gì đều phải hỏi ý kiến cha cậu.
Từ đầu đến cuối, Kỷ Niệm Hi chẳng nói một lời nào, không phải vì cô cảm thấy xấu hổ, chỉ là vì cô không biết nên nói gì bây giờ, cuộc đời cô đã điên đảo lắm rồi, còn có gì cô không thể chấp nhận được nữa đây.
Cô nở một nụ cười tự giễu, rất nhanh sau đó cô nhận ra rằng sau khi Lục Kỳ Hiên đi cô chẳng biết phải nói gì với Kỷ Thành Minh.
Lúc ăn sáng, cuối cùng Kỷ Thành Minh đành mở lời trước:
- Bác sĩ Liêu sắp đến đây tái khám cho em đấy.
- Ừ. – Cô vịn vào bàn ăn để đứng dậy, quay đầu lại nhìn anh: - Cảm ơn.
Kỷ Thành Minh nhìn các món ăn đang bày trước mắt, lại nhìn vào bát của cô với vẻ không vui, cô vẫn chưa ăn được nhiều lắm:
- Nếu em muốn, em có thể lấy cớ mắc bệnh như thế này, cũng không phải không được.
Cô vừa dợm bước chân đi, nghe được câu nói không đầu không cuối của anh thì lập tức dừng lại:
- Anh có ý gì?
- Anh đang nghĩ rằng vì em đang ốm nên không thể đến tham dự hôn lễ ngày mai của Giang Thừa Dự. – Anh dừng lại, ở đuôi mắt hiện ra một ý cười nho nhỏ. – Thật ngại quá, hình như anh lại đoán sai rồi.
Tất cả những tế bào bình tĩnh của cô trong nháy mắt sôi trào, cô trừng mắt nhìn anh, không thèm mở miệng mà bỏ đi thẳng.
Vào ngày hôn lễ hôm ấy, thời tiết rất đẹp, mặt trời tỏa ánh sáng hài hòa bên những cụm mây trắng đang bay bổng trên không trung, màu xanh thẳm của những rặng cây trải dài khắp Đông Xuyên.
Kỷ Niệm Hi ngồi vào xe của Kỷ Thành Minh, cô dựa vào ghế ngồi, trên mặt cô không thể hiện nhiều thái độ.
- Làm anh giật mình đấy.
Kỷ Thành Minh ôm vô-lăng, đánh giá cô qua kính chiếu hậu. Hôm nay cô trang điểm rất nhẹ nhàng quý phái, hơn nữa lại mang một chút hương vị của một thiếu nữ mới trưởng thành, đôi mắt đẹp đầy phiền muộn của cô khẽ lay động lòng người, với một sắc mặt vô cùng bình thản.
- Vậy mà còn bình tĩnh quá nhỉ.
- Chẳng lẽ anh định đưa tôi đến đó để đóng vai một người đàn bà chanh chua đanh đá à? – Anh không sợ mất mặt sao? Cô đi cùng anh thì tất nhiên cũng sẽ liên quan đến anh mà. – Tôi vẫn tưởng là anh sẽ giam tôi lại cơ đấy. – Cô lại nhìn lên nóc xe, sao hôm này trời lại quá đẹp thế này nhỉ.
- Biết đâu tôi lại thích đánh địch thảm bại cả vạn lần, kể cả khi bản thân cũng tổn thất tám trăm thì sao? – Dù sao cũng lâu không trò chuyện cùng nhau, có lẽ đây cũng là một cơ hội.
Cô liếc nhìn anh:
- Anh lái xe cẩn thận vào, tôi không muốn chết vào ngày hôm nay đâu.
Anh cười tươi:
- Em thử nói xem, hôm nay nếu chúng ta bị tai nạn trên đường, vậy giới truyền thông sẽ đăng tin như thế nào đây? Sẽ nói là chúng mình là đôi uyên ương sống chết có nhau, hay là đưa tin có người vì bạn trai cũ kết hôn mà đau khổ đến mức…
- Vớ vẩn.
- Chút chút thôi.
Cô thở dài, có Kỷ Thành Minh ở bên cạnh cô lúc này thật tốt, ít nhất cô sẽ không cho phép bản thân được khóc trước mặt ai đó, ít nhất cô cũng không cho phép mình khóc trước mặt người này, và cô sẽ không lại trở nên chật vật như thế nữa. Con người ta chỉ có thể yếu đuối vào một thời điểm nào đó, khi đối diện với người khác họ sẽ cố gắng tỏ ra kiên cường, từ trước đến nay người ta chỉ giả vờ kiên cường cho người khác xem chứ không phải cho chính bản thân mình.
Xe dừng lại, Kỷ Thành Minh bước xuống xe, anh tỏ ra vô cùng ga-lăng, bước xuống mở cửa xe, mời cô xuống.
Chắc hẳn cả đời này cô cũng chưa từng bị nhiều người chú ý đến như vậy, có vài người còn thì thầm to nhỏ thắc mắc về thân thế của cô, nhưng Kỷ Thành Minh cũng không hề giải thích với họ. Ngẫu nhiên có người tiến đến đón tiếp Kỷ Thành Minh, anh chỉ cười cười, kể cả khi đối phương ám chỉ dò hỏi về thân thế của cô, anh cũng vẫn lái sang chuyện khác.
Hôn lễ được tổ chức rất long trọng, thoạt nhìn giống như một tòa lâu đài bằng thủy tinh lấp lánh trong một câu chuyện cổ tích nào đó, vô cùng mĩ lệ và rực rỡ.
Cô không muốn nhớ lại gì thêm, cô sợ mình không thể tiếp tục kiên cường được nữa. Tay cô bắt đầu run lên.
Cô không thể giải thích nổi vì sao có người lại có thể tha thứ được cho bạn trai mình đã ngoại tình, sao họ có thể tình nguyện chấp nhận kết hôn được với một người đàn ông như thế. Thời trẻ dại, khi chưa thật sự thấu hiểu tình yêu, cô vẫn chưa thể lý giải được cái tâm lý “cả đời này cũng không hi vọng phải nhìn thấy anh ấy kết hôn với một người con gái khác”.
Nhưng giờ phút này, cô có thể hiểu được, sao cô có thể không hiểu chứ?
Cô ung dung bước sang bên cạnh, tay cô tùy tiện cầm lấy một ly rượu, cô uống hết một hơi mà không thèm bận tâm trong ly là loại chất lỏng gì.
Kỷ Thành Minh đang đứng bên cạnh nói chuyện với người khác, nhưng anh vẫn chú ý đến tình hình của cô bên này, anh cười xã giao với bạn mình rồi đi đến trước mặt cô. Anh định nói gì đó, nhưng lại chỉ vỗ vỗ nhẹ lên vai cô, rồi tiến đến ghé vào tai cô vô cùng thân thiết:
- Uống ít thôi em.
Kỷ Niệm Hi không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn anh như nhìn yêu quái.
Người đàn ông đang mặc bộ comple trắng Giang Thừa Dự đứng cách đó không xa khẽ chau mày.
Cô không biết Kỷ Thành Minh đã phát hiện ra cô đã tỉnh lại hay chưa, cô cũng không rõ hành động của anh ta rốt cuộc để thể hiện điều gì. Một phút giây bồng bột nhất thời ư? Nếu đã không thể lí giải thong suốt, cô tình nguyện chấp nhận tin tưởng vào lí do này, mặc dù nó chẳng hề phù hợp với tính cách con người Kỷ Thành Minh chút nào.
Cô nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng chìm vào một giấc mơ tuyệt đẹp, cô không muốn bận tâm đến chuyện gì đã xảy ra, cũng không muốn tính toán đến biết bao nhiêu khó khăn cô sắp phải đối mặt phía trước, tất cả cứ để vậy đi, cô tự an ủi bản thân. Cô không hề biết rằng, trong bóng tối, cô luôn nằm cuộn tròn người lại trong tư thế của một đứa trẻ cần được bảo vệ.
Có một người đàn ông cũng đang ngồi trong phòng khách, nhưng anh không sao có thể ngủ được, đành ngồi hút hết điếu này đến điếu khác.
Giữa trưa hôm sau, Kỷ Niệm Hi tỉnh lại, Lục Kỳ Hiên vô cùng đau lòng nói rằng anh phải trở về Nam Thành ngay, không quên nhắn nhủ Kỷ Niệm Hi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, và Kỷ Thành Minh cũng phải tự chăm sóc mình tốt hơn.
Kỷ Thành Minh kỳ lạ lại gật đầu với cậu, anh không tiễn Lục Kỳ Hiên, chỉ nhắc nhở cậu ta rằng vào thời điểm quan trọng nhất định phải suy nghĩ vì đại cục, và bất kỳ chuyện gì đều phải hỏi ý kiến cha cậu.
Từ đầu đến cuối, Kỷ Niệm Hi chẳng nói một lời nào, không phải vì cô cảm thấy xấu hổ, chỉ là vì cô không biết nên nói gì bây giờ, cuộc đời cô đã điên đảo lắm rồi, còn có gì cô không thể chấp nhận được nữa đây.
Cô nở một nụ cười tự giễu, rất nhanh sau đó cô nhận ra rằng sau khi Lục Kỳ Hiên đi cô chẳng biết phải nói gì với Kỷ Thành Minh.
Lúc ăn sáng, cuối cùng Kỷ Thành Minh đành mở lời trước:
- Bác sĩ Liêu sắp đến đây tái khám cho em đấy.
- Ừ. – Cô vịn vào bàn ăn để đứng dậy, quay đầu lại nhìn anh: - Cảm ơn.
Kỷ Thành Minh nhìn các món ăn đang bày trước mắt, lại nhìn vào bát của cô với vẻ không vui, cô vẫn chưa ăn được nhiều lắm:
- Nếu em muốn, em có thể lấy cớ mắc bệnh như thế này, cũng không phải không được.
Cô vừa dợm bước chân đi, nghe được câu nói không đầu không cuối của anh thì lập tức dừng lại:
- Anh có ý gì?
- Anh đang nghĩ rằng vì em đang ốm nên không thể đến tham dự hôn lễ ngày mai của Giang Thừa Dự. – Anh dừng lại, ở đuôi mắt hiện ra một ý cười nho nhỏ. – Thật ngại quá, hình như anh lại đoán sai rồi.
Tất cả những tế bào bình tĩnh của cô trong nháy mắt sôi trào, cô trừng mắt nhìn anh, không thèm mở miệng mà bỏ đi thẳng.
Vào ngày hôn lễ hôm ấy, thời tiết rất đẹp, mặt trời tỏa ánh sáng hài hòa bên những cụm mây trắng đang bay bổng trên không trung, màu xanh thẳm của những rặng cây trải dài khắp Đông Xuyên.
Kỷ Niệm Hi ngồi vào xe của Kỷ Thành Minh, cô dựa vào ghế ngồi, trên mặt cô không thể hiện nhiều thái độ.
- Làm anh giật mình đấy.
Kỷ Thành Minh ôm vô-lăng, đánh giá cô qua kính chiếu hậu. Hôm nay cô trang điểm rất nhẹ nhàng quý phái, hơn nữa lại mang một chút hương vị của một thiếu nữ mới trưởng thành, đôi mắt đẹp đầy phiền muộn của cô khẽ lay động lòng người, với một sắc mặt vô cùng bình thản.
- Vậy mà còn bình tĩnh quá nhỉ.
- Chẳng lẽ anh định đưa tôi đến đó để đóng vai một người đàn bà chanh chua đanh đá à? – Anh không sợ mất mặt sao? Cô đi cùng anh thì tất nhiên cũng sẽ liên quan đến anh mà. – Tôi vẫn tưởng là anh sẽ giam tôi lại cơ đấy. – Cô lại nhìn lên nóc xe, sao hôm này trời lại quá đẹp thế này nhỉ.
- Biết đâu tôi lại thích đánh địch thảm bại cả vạn lần, kể cả khi bản thân cũng tổn thất tám trăm thì sao? – Dù sao cũng lâu không trò chuyện cùng nhau, có lẽ đây cũng là một cơ hội.
Cô liếc nhìn anh:
- Anh lái xe cẩn thận vào, tôi không muốn chết vào ngày hôm nay đâu.
Anh cười tươi:
- Em thử nói xem, hôm nay nếu chúng ta bị tai nạn trên đường, vậy giới truyền thông sẽ đăng tin như thế nào đây? Sẽ nói là chúng mình là đôi uyên ương sống chết có nhau, hay là đưa tin có người vì bạn trai cũ kết hôn mà đau khổ đến mức…
- Vớ vẩn.
- Chút chút thôi.
Cô thở dài, có Kỷ Thành Minh ở bên cạnh cô lúc này thật tốt, ít nhất cô sẽ không cho phép bản thân được khóc trước mặt ai đó, ít nhất cô cũng không cho phép mình khóc trước mặt người này, và cô sẽ không lại trở nên chật vật như thế nữa. Con người ta chỉ có thể yếu đuối vào một thời điểm nào đó, khi đối diện với người khác họ sẽ cố gắng tỏ ra kiên cường, từ trước đến nay người ta chỉ giả vờ kiên cường cho người khác xem chứ không phải cho chính bản thân mình.
Xe dừng lại, Kỷ Thành Minh bước xuống xe, anh tỏ ra vô cùng ga-lăng, bước xuống mở cửa xe, mời cô xuống.
Chắc hẳn cả đời này cô cũng chưa từng bị nhiều người chú ý đến như vậy, có vài người còn thì thầm to nhỏ thắc mắc về thân thế của cô, nhưng Kỷ Thành Minh cũng không hề giải thích với họ. Ngẫu nhiên có người tiến đến đón tiếp Kỷ Thành Minh, anh chỉ cười cười, kể cả khi đối phương ám chỉ dò hỏi về thân thế của cô, anh cũng vẫn lái sang chuyện khác.
Hôn lễ được tổ chức rất long trọng, thoạt nhìn giống như một tòa lâu đài bằng thủy tinh lấp lánh trong một câu chuyện cổ tích nào đó, vô cùng mĩ lệ và rực rỡ.
Cô không muốn nhớ lại gì thêm, cô sợ mình không thể tiếp tục kiên cường được nữa. Tay cô bắt đầu run lên.
Cô không thể giải thích nổi vì sao có người lại có thể tha thứ được cho bạn trai mình đã ngoại tình, sao họ có thể tình nguyện chấp nhận kết hôn được với một người đàn ông như thế. Thời trẻ dại, khi chưa thật sự thấu hiểu tình yêu, cô vẫn chưa thể lý giải được cái tâm lý “cả đời này cũng không hi vọng phải nhìn thấy anh ấy kết hôn với một người con gái khác”.
Nhưng giờ phút này, cô có thể hiểu được, sao cô có thể không hiểu chứ?
Cô ung dung bước sang bên cạnh, tay cô tùy tiện cầm lấy một ly rượu, cô uống hết một hơi mà không thèm bận tâm trong ly là loại chất lỏng gì.
Kỷ Thành Minh đang đứng bên cạnh nói chuyện với người khác, nhưng anh vẫn chú ý đến tình hình của cô bên này, anh cười xã giao với bạn mình rồi đi đến trước mặt cô. Anh định nói gì đó, nhưng lại chỉ vỗ vỗ nhẹ lên vai cô, rồi tiến đến ghé vào tai cô vô cùng thân thiết:
- Uống ít thôi em.
Kỷ Niệm Hi không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn anh như nhìn yêu quái.
Người đàn ông đang mặc bộ comple trắng Giang Thừa Dự đứng cách đó không xa khẽ chau mày.