Toàn bộ căn phòng bỗng rơi vào trong một trạng thái im lặng hiếm có, thế nhưng rất nhanh sau đó lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Bà Mạnh Tư Nghiên đưa Kỷ Trừng Tâm đến đây chơi. Điều này lại khiến trong lòng Kỷ Niệm Hi nảy sinh ý định muốn được thoát ra ngoài . Cô vẫn biết bản thân chẳng phải người tốt. Trước đây, cô biết có kẻ bên ngoài đang muốn hãm hại cô nên mới chịu theo Kỷ Thành Minh về nhà, còn hiện nay, có lẽ cô đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đó, nên mới dám có ý nghĩ này. Con người ta luôn đặt sự an toàn của bản thân lên vị trí quan trọng nhất, cô cũng không ngoại lệ, có lẽ những chuyện xảy ra đêm hôm đó vẫn chưa thể tan biến trong tâm trí cô.
Lần này Kỷ Trừng Tâm đến đây, tính cách cô trở nên thay đổi rất nhiều, thế nhưng chẳng ai dám mở miệng hỏi thăm. Kỷ Niệm Hi bây giờ lại cực kỳ yên lặng, gần như không hề nói một câu, vậy nên lúc ăn cơm, không khí bỗng kỳ quặc khiến người ta phải thở dài.
Sau khi ăn xong, Kỷ Thành Minh vào thư phòng nói chuyện riêng với mẹ mình:
- Vì sao mẹ lại đến đây?
Anh vốn tưởng cha mẹ lại cãi nhau, dù sao đối với chuyện cãi vã to tiếng của họ trong mắt người ngoài đã trở nên quá đỗi bình thường. Nhưng xem ra không phải là như vậy, với tính cách của cha anh, sau khi biết chuyện vợ mình trốn nhà đi chơi, nhất định sẽ gọi điện đến chỗ cậu con trai này để dò hỏi đầu tiên. Thế nhưng lại chẳng hề có một cú điện thoại nào.
- Con gái lớn rồi, không nghe lời nữa. – Bà Mạnh Tư Nghiên miết nhẹ miệng.
Rung động rồi ư?
- Đối phương là ai?
Nhắc đến vấn đề này, bà Mạnh Tư Nghiên nhanh chóng lấy lại tinh thần:
- Không thể tìm ra đó là ai.
Con gái một khi đã thích một chàng trai nào đó, tất nhiên họ đều sẽ có nhu cầu được bày tỏ và giãi bày. Thế nhưng Kỷ Trừng Tâm lại cố tình giữ bí mật như vậy, điều đó chứng tỏ chắc chắn chàng trai đó là người sẽ không được gia đình họ chấp nhận, đồng thời nếu đến họ cũng không thể điều tra ra thân phận của người đó, không phải bí mật này càng khiến người ta kinh ngạc và bực bội hay sao?
Kỷ Thành Minh xoa nhẹ ngón tay trỏ rồi đến ngón tay cái:
- Vớ vẩn.
Bà Mạnh Tư Nghiên nhìn lại con trai mình. Nhiều năm nay, con bà chẳng hề dành chút tâm tư nào cho chuyện tình cảm, nên mới tạo thành cái bộ dạng như thế này đây, không biết bà nên coi đây là thành công hay thất bại nữa. Bà đành mở lời khuyên con một câu nói mà cuộc đời bà đã thấm thía:
- Phụ nữ đều nhàm chán thế đấy, chẳng qua là đại đa số đàn ông không thèm biến những điều vớ vẩn đó trở nên có ý nghĩa thôi.
Kỷ Thành Minh ngẩng đầu nhìn bà.
Bà Mạnh Tư Nghiên tiếp tục nói:
- Nếu ngày đó con không cảm thấy nhàm chán như thế, thì hiện tại mọi chuyện đã chẳng trở nên như thế này.
Sự im lặng của Kỷ Thành Minh và Kỷ Niệm Hi tất nhiên không thể thoát khỏi mắt bà.
Cả ngày Kỷ Trừng Tâm cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bà Mạnh Tư Nghiên nhìn mãi cũng bực, nên bà bảo Kỷ Niệm Hi đưa cô ra ngoài một chút, dù sao thoạt nhìn hai cô cũng chạc tuổi nhau, nên trước khi đi bà Mạnh Tư Nghiên nhờ Kỷ Niệm Hi khuyên bảo Kỷ Trừng Tâm vài lời.
- Chị có cảm thấy anh trai em thay đổi chút nào không? - Đó là câu nói đầu tiên của Kỷ Trừng Tâm sau khi bước xuống xe, vừa nói, cô vừa mỉm cười.
Kỷ Niệm Hi đành chưng ra cái vẻ mặt “không có gì để nói”.
Thấy mọi người có vẻ coi thường và không thích mình, mà mình thì cứ càng ngày càng muốn thân thiết với họ, hẳn sẽ chỉ khiến đối phương cảm thấy phiền phức lắm.
- Em lại nói linh tinh rồi. – Kỷ Trừng Tâm cười cười.
Lần này Kỷ Niệm Hi mới nhìn Kỷ Trừng Tâm:
- Tôi và Lục Kỳ Hiên không hề có bất cứ quan hệ nào hết.
Một câu nói vô thưởng vô phạt, lại khiến Kỷ Trừng Tâm vô cùng sợ hãi, sau đó cô chỉ lặng im không nói.
Hai cô vừa đi được vài bước, Kỷ Niệm Hi đột nhiên lấy tay ôm bụng:
- Tôi hơi đau bụng.
Kỷ Trừng Tâm chạy nhanh lại đỡ cô:
- Sao vậy?
- Tôi cần đi vệ sinh, em đừng cuống quýt lên vội, cứ đến khu Big game trước đợi tôi, chúng ta sẽ hẹn gặp ở đó.
Kỷ Trừng Tâm định nói cô muốn cùng đi, nhưng không ngờ Kỷ Niệm Hi lại vội vàng biến mất.
Kỷ Niệm Hi rẽ vào lối thoát hiểm tầng hai, cô trốn vào một góc chết, quả nhiên chỉ trong chốc lát sau đã xuất hiện vài người đàn ông mặc đồ đen tiến đến.
Cô bước ra ngoài:
- Tìm tôi đúng không?
Đã rất nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Kỷ Niệm Hi trở lại biệt thự Giang gia. Thoạt nhìn nơi đây vẫn thế chẳng hề thay đổi, nhưng nếu quan sát kỹ, đã nhiều thứ không còn như cũ. Hóa ra nơi đây đã chẳng còn chút hơi thở quen thuộc của cô.
- Không cần nhìn, người cô muốn gặp không có ở đây đâu.
Bà Văn Diêu đã già đi rất nhiều. Người phụ nữ giữ gìn nhan sắc để cho một người nào đó ngắm, nay người ngắm đã không còn, còn biết gìn giữ cho ai xem, có lẽ giờ có thay đổi đến thế nào bà cũng không thiết nữa.
- Đã đến nơi đây tin chắc cô đã rõ.
Hẳn đây là đang nhức nhở đến thân phận và vị trí hiện tại của cô đây.
Giờ Giang Thừa Dự đã là chồng của người khác.
Cô dạo một vòng quanh phòng, lựa chọn cho mình một câu trả lời thật chặt chẽ:
- Tôi vẫn còn 20% cổ phần của tập đoàn Long Giang, xin cho hỏi bao giờ thì số cổ phần đó được chuyển đến tay tôi.
Bà Văn Dao cũng bất ngờ trước lời cô vừa nói ra:
- Tôi còn tưởng cô sẽ nói đến đề tài tình cảm trai gái cơ đấy.
- Nếu trong mắt bà đó đã là những chuyện cỏn con thì cần gì phải nói đến nữa.
- Thật đúng là, dám ăn nói thế cơ đấy. – Bà Văn Dao cười xuề xòa.
- Đây có phải là bà khen tôi không biết sợ chết không? – Kỷ Niệm Hi nhẹ ôm lấy khóe miệng. – Nếu tôi đã dám đến đây, hẳn đã có sự chuẩn bị để có thể nguyên vẹn trở về.
Khi bà Văn Dao nghe thấy lời này, lập tức nhìn ra phía những người đừng ngoài phòng, quả thật đúng là do cô tự đến đây gặp bà.
Không thèm kiêng nể, xem ra là đã có chỗ dựa vững chắc lắm đây:
- Không biết cô dùng cách gì mà có thể khiến một người luôn không hề có hứng thú với phụ nữ như Kỷ Thành Minh có thể trở mặt tuyên chiến vì cô vậy,dùng thân thể ư?
Kỷ Niệm Hi cười:
- Không chỉ có vậy. – Cô dừng lại. – Tôi còn hứa sẽ chia cho anh ta một nửa của 20% cổ phần đó nữa. – Phải khiến người ta tin tưởng chuyện cô đã dụ dỗ ai kia chứ.
- Cô… Giang gia đúng là nuôi sói trong nhà mà.
- Dù sao tôi cũng không phải họ Giang.
- Sao lúc đó không đâm chết cô chứ? – Bà Văn Dao đã tức giận đến không thể kiểm soát được lời nói, xem ra bà ta vẫn dành trọn vẹn tình cảm với ông Giang Huy.
Hóa ra đúng là bà.
Xác định sự thật này, thật đau đớn biết bao.
Vậy, hẳn Giang Thừa Dự cũng đã biết chuyện này rồi nhỉ?
Không khóc, tuyệt đối không được khóc.
- Tôi phúc lớn mạng lớn. – Cô giơ tay chống cằm. – Thôi hẳn vẫn nên nói về chuyện cổ phần công ty nhỉ? – Cô vờ như không hề quan tâm đến chuyện đó.
- Cô cứ nằm mơ sẽ kiếm chác được gì đó từ Giang gia đi.
- A?
- Giang Lục Nhân kia đã chết từ lâu rồi, giờ cô hiện là người nhà của Kỷ Thành Minh, ai cũng biết mối quan hệ của Giang gia và Kỷ gia… không cần nói cũng biết.
- Thật vậy ư? Tôi nghĩ mọi người vẫn thích xem chứng cứ rõ ràng hơn.
….
Khi bước ra khỏi cánh cổng biệt thự Giang gia, cô ngước nhìn lên trời, trời đất vẫn thế, chẳng thể vì ai mà thay đổi.
Vừa bước được vài bước, cô liền thấy Kỷ Trừng Tâm đang đứng cạnh Kỷ Thành Minh.
- Anh, anh giỏi thật, sao anh biết chị Niệm Hi sẽ đến đây?
Kỷ Thành Minh im lặng không nói.
Kỷ Trừng Tâm kéo Kỷ Niệm Hi lên xe:
- Em đến trước đợi cả nửa ngày chẳng thấy chị đến, nên đành gọi điện cho anh em…
Kỷ Thành Minh lúc này mới quay lại nhìn cô:
- Lần sau … nhớ gọi điện trước.
Sau đó không nói gì thêm.
Cô nhìn lại di động của mình, lòng lại thêm đau đớn, vừa rồi cô đã mở điện thoại ngoại âm, thế nhưng người ấy không hề đến.
Lần này Kỷ Trừng Tâm đến đây, tính cách cô trở nên thay đổi rất nhiều, thế nhưng chẳng ai dám mở miệng hỏi thăm. Kỷ Niệm Hi bây giờ lại cực kỳ yên lặng, gần như không hề nói một câu, vậy nên lúc ăn cơm, không khí bỗng kỳ quặc khiến người ta phải thở dài.
Sau khi ăn xong, Kỷ Thành Minh vào thư phòng nói chuyện riêng với mẹ mình:
- Vì sao mẹ lại đến đây?
Anh vốn tưởng cha mẹ lại cãi nhau, dù sao đối với chuyện cãi vã to tiếng của họ trong mắt người ngoài đã trở nên quá đỗi bình thường. Nhưng xem ra không phải là như vậy, với tính cách của cha anh, sau khi biết chuyện vợ mình trốn nhà đi chơi, nhất định sẽ gọi điện đến chỗ cậu con trai này để dò hỏi đầu tiên. Thế nhưng lại chẳng hề có một cú điện thoại nào.
- Con gái lớn rồi, không nghe lời nữa. – Bà Mạnh Tư Nghiên miết nhẹ miệng.
Rung động rồi ư?
- Đối phương là ai?
Nhắc đến vấn đề này, bà Mạnh Tư Nghiên nhanh chóng lấy lại tinh thần:
- Không thể tìm ra đó là ai.
Con gái một khi đã thích một chàng trai nào đó, tất nhiên họ đều sẽ có nhu cầu được bày tỏ và giãi bày. Thế nhưng Kỷ Trừng Tâm lại cố tình giữ bí mật như vậy, điều đó chứng tỏ chắc chắn chàng trai đó là người sẽ không được gia đình họ chấp nhận, đồng thời nếu đến họ cũng không thể điều tra ra thân phận của người đó, không phải bí mật này càng khiến người ta kinh ngạc và bực bội hay sao?
Kỷ Thành Minh xoa nhẹ ngón tay trỏ rồi đến ngón tay cái:
- Vớ vẩn.
Bà Mạnh Tư Nghiên nhìn lại con trai mình. Nhiều năm nay, con bà chẳng hề dành chút tâm tư nào cho chuyện tình cảm, nên mới tạo thành cái bộ dạng như thế này đây, không biết bà nên coi đây là thành công hay thất bại nữa. Bà đành mở lời khuyên con một câu nói mà cuộc đời bà đã thấm thía:
- Phụ nữ đều nhàm chán thế đấy, chẳng qua là đại đa số đàn ông không thèm biến những điều vớ vẩn đó trở nên có ý nghĩa thôi.
Kỷ Thành Minh ngẩng đầu nhìn bà.
Bà Mạnh Tư Nghiên tiếp tục nói:
- Nếu ngày đó con không cảm thấy nhàm chán như thế, thì hiện tại mọi chuyện đã chẳng trở nên như thế này.
Sự im lặng của Kỷ Thành Minh và Kỷ Niệm Hi tất nhiên không thể thoát khỏi mắt bà.
Cả ngày Kỷ Trừng Tâm cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bà Mạnh Tư Nghiên nhìn mãi cũng bực, nên bà bảo Kỷ Niệm Hi đưa cô ra ngoài một chút, dù sao thoạt nhìn hai cô cũng chạc tuổi nhau, nên trước khi đi bà Mạnh Tư Nghiên nhờ Kỷ Niệm Hi khuyên bảo Kỷ Trừng Tâm vài lời.
- Chị có cảm thấy anh trai em thay đổi chút nào không? - Đó là câu nói đầu tiên của Kỷ Trừng Tâm sau khi bước xuống xe, vừa nói, cô vừa mỉm cười.
Kỷ Niệm Hi đành chưng ra cái vẻ mặt “không có gì để nói”.
Thấy mọi người có vẻ coi thường và không thích mình, mà mình thì cứ càng ngày càng muốn thân thiết với họ, hẳn sẽ chỉ khiến đối phương cảm thấy phiền phức lắm.
- Em lại nói linh tinh rồi. – Kỷ Trừng Tâm cười cười.
Lần này Kỷ Niệm Hi mới nhìn Kỷ Trừng Tâm:
- Tôi và Lục Kỳ Hiên không hề có bất cứ quan hệ nào hết.
Một câu nói vô thưởng vô phạt, lại khiến Kỷ Trừng Tâm vô cùng sợ hãi, sau đó cô chỉ lặng im không nói.
Hai cô vừa đi được vài bước, Kỷ Niệm Hi đột nhiên lấy tay ôm bụng:
- Tôi hơi đau bụng.
Kỷ Trừng Tâm chạy nhanh lại đỡ cô:
- Sao vậy?
- Tôi cần đi vệ sinh, em đừng cuống quýt lên vội, cứ đến khu Big game trước đợi tôi, chúng ta sẽ hẹn gặp ở đó.
Kỷ Trừng Tâm định nói cô muốn cùng đi, nhưng không ngờ Kỷ Niệm Hi lại vội vàng biến mất.
Kỷ Niệm Hi rẽ vào lối thoát hiểm tầng hai, cô trốn vào một góc chết, quả nhiên chỉ trong chốc lát sau đã xuất hiện vài người đàn ông mặc đồ đen tiến đến.
Cô bước ra ngoài:
- Tìm tôi đúng không?
Đã rất nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Kỷ Niệm Hi trở lại biệt thự Giang gia. Thoạt nhìn nơi đây vẫn thế chẳng hề thay đổi, nhưng nếu quan sát kỹ, đã nhiều thứ không còn như cũ. Hóa ra nơi đây đã chẳng còn chút hơi thở quen thuộc của cô.
- Không cần nhìn, người cô muốn gặp không có ở đây đâu.
Bà Văn Diêu đã già đi rất nhiều. Người phụ nữ giữ gìn nhan sắc để cho một người nào đó ngắm, nay người ngắm đã không còn, còn biết gìn giữ cho ai xem, có lẽ giờ có thay đổi đến thế nào bà cũng không thiết nữa.
- Đã đến nơi đây tin chắc cô đã rõ.
Hẳn đây là đang nhức nhở đến thân phận và vị trí hiện tại của cô đây.
Giờ Giang Thừa Dự đã là chồng của người khác.
Cô dạo một vòng quanh phòng, lựa chọn cho mình một câu trả lời thật chặt chẽ:
- Tôi vẫn còn 20% cổ phần của tập đoàn Long Giang, xin cho hỏi bao giờ thì số cổ phần đó được chuyển đến tay tôi.
Bà Văn Dao cũng bất ngờ trước lời cô vừa nói ra:
- Tôi còn tưởng cô sẽ nói đến đề tài tình cảm trai gái cơ đấy.
- Nếu trong mắt bà đó đã là những chuyện cỏn con thì cần gì phải nói đến nữa.
- Thật đúng là, dám ăn nói thế cơ đấy. – Bà Văn Dao cười xuề xòa.
- Đây có phải là bà khen tôi không biết sợ chết không? – Kỷ Niệm Hi nhẹ ôm lấy khóe miệng. – Nếu tôi đã dám đến đây, hẳn đã có sự chuẩn bị để có thể nguyên vẹn trở về.
Khi bà Văn Dao nghe thấy lời này, lập tức nhìn ra phía những người đừng ngoài phòng, quả thật đúng là do cô tự đến đây gặp bà.
Không thèm kiêng nể, xem ra là đã có chỗ dựa vững chắc lắm đây:
- Không biết cô dùng cách gì mà có thể khiến một người luôn không hề có hứng thú với phụ nữ như Kỷ Thành Minh có thể trở mặt tuyên chiến vì cô vậy,dùng thân thể ư?
Kỷ Niệm Hi cười:
- Không chỉ có vậy. – Cô dừng lại. – Tôi còn hứa sẽ chia cho anh ta một nửa của 20% cổ phần đó nữa. – Phải khiến người ta tin tưởng chuyện cô đã dụ dỗ ai kia chứ.
- Cô… Giang gia đúng là nuôi sói trong nhà mà.
- Dù sao tôi cũng không phải họ Giang.
- Sao lúc đó không đâm chết cô chứ? – Bà Văn Dao đã tức giận đến không thể kiểm soát được lời nói, xem ra bà ta vẫn dành trọn vẹn tình cảm với ông Giang Huy.
Hóa ra đúng là bà.
Xác định sự thật này, thật đau đớn biết bao.
Vậy, hẳn Giang Thừa Dự cũng đã biết chuyện này rồi nhỉ?
Không khóc, tuyệt đối không được khóc.
- Tôi phúc lớn mạng lớn. – Cô giơ tay chống cằm. – Thôi hẳn vẫn nên nói về chuyện cổ phần công ty nhỉ? – Cô vờ như không hề quan tâm đến chuyện đó.
- Cô cứ nằm mơ sẽ kiếm chác được gì đó từ Giang gia đi.
- A?
- Giang Lục Nhân kia đã chết từ lâu rồi, giờ cô hiện là người nhà của Kỷ Thành Minh, ai cũng biết mối quan hệ của Giang gia và Kỷ gia… không cần nói cũng biết.
- Thật vậy ư? Tôi nghĩ mọi người vẫn thích xem chứng cứ rõ ràng hơn.
….
Khi bước ra khỏi cánh cổng biệt thự Giang gia, cô ngước nhìn lên trời, trời đất vẫn thế, chẳng thể vì ai mà thay đổi.
Vừa bước được vài bước, cô liền thấy Kỷ Trừng Tâm đang đứng cạnh Kỷ Thành Minh.
- Anh, anh giỏi thật, sao anh biết chị Niệm Hi sẽ đến đây?
Kỷ Thành Minh im lặng không nói.
Kỷ Trừng Tâm kéo Kỷ Niệm Hi lên xe:
- Em đến trước đợi cả nửa ngày chẳng thấy chị đến, nên đành gọi điện cho anh em…
Kỷ Thành Minh lúc này mới quay lại nhìn cô:
- Lần sau … nhớ gọi điện trước.
Sau đó không nói gì thêm.
Cô nhìn lại di động của mình, lòng lại thêm đau đớn, vừa rồi cô đã mở điện thoại ngoại âm, thế nhưng người ấy không hề đến.