Trong lòng Thành Thành lúc này tựa như lon nước chanh có ga vừa bị lắc mạnh xong, cứ sùng sục sùng sục trào bọt ra ngoài.
***
Đột nhiên có người hét lớn: “Ném cầu tuyết, ném cầu tuyết rồi!”
Lũ trẻ bắt đầu chạy hết về hai phía của cây ngô đồng.
Thành Thành nhìn ngóng về phía Dĩnh Tử, nghĩ cô bé nên về rồi.
Có điều, Hiểu Đông vẫn đang nói gì đó với Dĩnh Tử mãi không chịu dừng.
Dĩnh Tử đã mấy lần lắc lắc đầu.
Gương mặt Hiểu Đông có chút khẩn cấp, nhưng vẫn không bỏ cuộc, hoa chân múa tay để nói tiếp.
Dĩnh Tử hình như càng lúc càng do dự không thể quyết được. Cuối cùng, quay về phía Hiểu Đông gật gật đầu, sau đó mới xoay người lại chạy về phía Thành Thành.
Thành Thành thở phào một hơi. Chỉ khi thở ra một hơi này cậu mới nhận ra, nãy giờ hóa ra mình vẫn nín thở. Nhìn Dĩnh Tử đang chạy về phía mình, trên gương mặt Thành Thành lại lộ ra nụ cười tươi tắn.
Có điều, cậu bé đã vui mừng quá sớm.
Bởi vì Dĩnh Tử khi chạy tới chỗ cậu, chỉ vội vã nói một câu: “Hôm nay em sẽ chơi ném tuyết bên phía anh Đông Đông, ném xong sẽ quay về nhé.” Sau đó, cũng không đợi cậu nói gì, đã vội quay người chạy mất.
Toàn thân Thành Thành nhất thời ngẩn ngơ, qua hai ba giây sau mới hồi tỉnh lại, trong lòng không ngừng hét lớn: đồ phản bội, đồ phản bội, đồ phản bội!
Cậu rất tức giận, đồng thời cũng rất thất vọng.
Điều cậu lo lắng cuối cùng đã xảy ra, có anh Đông Đông, Dĩnh Tử đã không cần chơi với cậu nữa rồi.
Điều này thực khiến cho cậu thấy đau lòng.
Trước khi trận ném tuyết bắt đầu, theo lệ thường đó là khoảng thời gian để “nạp đạn”.
Con đường nhỏ nằm trước mấy dãy nhà đều là bồn hoa, trong bồn hoa giờ chỉ còn lại một ít bụi cây nhỏ, còn lại trên cành cây giờ đều bị tuyết bao phủ cả.
Lũ trẻ lấy bồn hoa và những bụi cây còn lại làm lô cốt, ở bên trong bận rộn chuẩn bị cho chiến trận.
Nếu là lúc trước, Thành Thành lúc này nhất định đang giúp Dĩnh Tử nặn cầu tuyết.
Bàn tay Dĩnh Tử bé xíu, lực cũng nhỏ, làm cầu tuyết thế nào cũng không thể chắc được.
Thế cho nên, nhiệm vụ làm cầu tuyết tự nhiên rơi xuống người Thành Thành.
Bàn tay Thành Thành không hẳn là to, nhưng lại vô cùng có lực. Thế nhưng, cậu cũng không làm những trái cầu tuyết quá to, vì lại lo tay Dĩnh Tử không cầm nổi. Những trái cầu tuyết cậu làm, đều đặn không to không nhỏ.
Dĩnh Tử đã từng thử cầm trái cầu tuyết trong tay, xoay trái xoay phải, sau đó ngẩng đầu lên, để lộ ra chiếc má lúm đồng tiền sâu thẳm và hàm răng trắng nõn, cười nói với cậu: “Anh Thành Thành, anh xem này, vừa vặn ghê.”
Thành Thành cũng ha ha cười theo.
Lần nào cũng thế, cậu luôn xếp những trái cầu tuyết đã được nặn xong xuôi thành một hàng trên bậu để chậu hoa. Đợi khi chiến trận bắt đầu, Dĩnh Tử sẽ ném chúng lần lượt ra ngoài. Dĩnh Tử ném không được xa cho lắm, đôi lúc mới trúng được thứ gì đó, bất kể là người hay là cây cũng sẽ hoan hô nhiệt liệt.
Vì thế, Thành Thành cũng sẽ thấy rất vui vẻ.
Giờ, cô bé không ở nơi này, Thành Thành cũng mất đi động lực để nặn cầu tuyết.
Cậu bé đứng đó, nhìn về bồn hoa phía đối diện.
Phía sau bồn hoa, Dĩnh Tử đang cúi thấp đầu, chuyên tâm nặn cầu tuyết.
Hiểu Đông đứng bên cạnh cô bé, thân người đứng rất gần, đầu cũng cúi gần xuống, đang làm mẫu cho cô: “Như thế này, thế này này…”
Thành Thành càng nhìn càng thấy trong lòng chua chua, càng nhìn càng thấy tức giận.
Dĩnh Tử là đồ phản bội, là phản đồ của khu B, kẻ phản bội đáng xấu hổ, kẻ phản bội không đáng được tha thứ.
Mà thôi, câu cuối cùng kia có thể miễn cho. Chỉ cần cô bé quay về khu B, là cậu có thể tha thứ cho cô bé.
Cậu thừa nhận, nếu đổi lại là đứa trẻ khác ở khu nhà B mà phản bội chạy sang khu A, cậu sẽ chẳng tức giận đến thế.
Thực tế, cậu sẽ chẳng để tâm đến dù chỉ một giây.
Có điều, đây lại là Dĩnh Tử, là Dĩnh Tử của cậu!
Đứng bên cạnh cô bé, nhẽ ra nên là Trương Kính Thành cậu mới đúng, chứ không phải Mạnh Hiểu Đông nào đó kia.
Bởi vì, trước giờ đều như vậy.
Thế mà, lúc này…
Trong lòng Thành Thành lúc này tựa như lon nước chanh có ga vừa bị lắc mạnh xong, cứ sùng sục sùng sục trào bọt ra ngoài. Lại giống như chiếc đèn lồng vừa bị gió thổi qua, khiến ngọn lửa phần phật phần phật nhảy múa.
Cậu hận Hiểu Đông, hận cậu ta cướp mất vị trí của mình.
Cậu oán ghét Dĩnh Tử, oán ghét vì cô bé đã phản bội.
Cậu tự nói với mình, đừng để ý đến chúng nữa.
Thế nhưng, nào có được.
Thực tế lại vô cùng tương phản, cậu rất để ý là khác.
Cậu lại tự an ủi mình, giờ không cần làm cầu tuyết cho Dĩnh Tử nữa, thế cũng tốt, cậu sẽ có thể chơi hết mình.
Đúng thế, như thế này càng hay.
Nghĩ tới đây, Thành Thành đột nhiên vươn tay nắm lấy một đống tuyết, lại thêm một nắm, một nắm nữa, đem tất cả nắm lại thật chắc. Tiếp đó lại vốc từng nắm tuyết lớn, tiếp tục nắm thêm lên, nắm thật chắc. Rất nhanh, đã làm được một trái cầu tuyết vừa to vừa chắc chắn.
Cậu đã quyết là khó thu lại, làm hết cái này đến cái khác, đem sự phẫn nộ, thất vọng và buồn bực trong lòng tất cả đều dồn vào trong trái cầu tuyết.
“Được rồi, bắt đầu thôi!” Có đứa hét lớn.
Đã có đứa không chờ được ném ra một trái cầu tuyết.
Tiếp đó, cầu tuyết bay ngợp trời, cậu ném tớ cũng ném.
Dĩnh Tử cũng đã ném ra mấy trái cầu tuyết, trong đó có một trái trúng vào một gốc cây cách đó không xa, cô bé vui sướng đến nỗi nhảy nhót ầm ỹ trên nền tuyết.
Hiểu Đông đứng bên cạnh nhìn cô bé, gương mặt cũng không nhịn được đang tươi cười.
Không biết vì sao, nhưng chỉ cần Dĩnh Tử thấy vui vẻ, là trong lòng cậu cũng thấy vui lây.
Một cảnh này, đều rơi vào mắt Thành Thành, khiến trong lòng cậu như bốc hỏa.
Cậu nghĩ cũng không nghĩ, nhặt một trái cầu tuyết lớn trước mặt lên, ném thẳng về phía Hiểu Đông đang đứng phía xa.
Trái cầu tuyết sượt qua vai Hiểu Đông.
Hiểu Đông thấy cầu tuyết ném đến, lập tức vươn tay tóm lấy Dĩnh Tử: “Dĩnh Tử, nhanh, trốn mau đi.”
Nhìn thấy bàn tay Hiểu Đông đang nắm chặt lấy cánh tay Dĩnh Tử, trong lòng Thành Thành lửa cháy càng to. Cậu ở cùng Dĩnh Tử, đến chạm cũng không nỡ chạm vào cô bé một chút, trừ phi là cô bé cho phép, ví dụ như lúc giúp cô bé ủ ấm tay. Thế mà bây giờ, Hiểu Đông kia dám …
Thành Thành lại nhặt trái cầu tuyết khác, từng trái từng trái cứ thế ném về phía Hiểu Đông.
Hiểu Đông vừa né cầu tuyết, vẫn không quên dặn Dĩnh Tử: “Mau, mau trốn sang phía bên kia đi.”
Một trái cầu tuyết bỗng đập thẳng vào gò má trái của Hiểu Đông, hơi hơi bắn vào mắt bên đó. Cậu bé phản xạ có điều kiện lập tức nhắm chặt mắt lại, giơ tay trái lên che chắn cho phần gương mặt bên đó.
Thành Thành nhìn thấy cả, có điều, cậu vẫn chưa hả giận, lại từng trái từng trái nữa, cứ thể ném hết mới chịu dừng tay.
Sau đó còn có hai trái cầu tuyết khác ném trúng người Hiểu Đông.
Hiểu Đông ôm lấy gương mặt, đứng bất động.
Tiếng nói của Dĩnh Tử vang lên bên cạnh người cậu: “Anh Đông Đông, anh sao thế?” Trong giọng nói rõ ràng có sự quan tâm đặc biệt.
Hiểu Đông không trả lời ngay, cẩn thận cảm nhận một chút, mới thấy xương gò má và mắt trái hơi đau.
“Anh bị thương rồi sao?” Thấy cậu không trả lời, giọng nói của Dĩnh Tử bắt đầu cuống lên.
Hiểu Đông lắc lắc đầu.
Dĩnh Tử vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo bàn tay trên mặt Hiểu Đông ra.
Hiểu Đông lập tức nhìn thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng to tròn kia, cùng ánh mắt quan tâm của cô bé, trong lòng không khỏi thấy ấm áp.
Dĩnh Tử vươn tay phải, dùng ngón tay ấn ấn trên gò má trái của Hiểu Đông, bắt đầu xoa xoa trên vùng xương mặt bị ửng đỏ.
Ngón tay của cô bé mát lạnh, trong lòng Hiểu Đông lại thấy nóng đến rạo rực, chỗ xương trên mặt kia hình như cũng không còn thấy đau nữa.
Xung quanh đã có kẻ xì xầm:
“Mặt đỏ hết cả lên rồi.”
“Mắt cũng đỏ thế kia.”
“Là ai ném thế hả?”
“Hình như là Trương Kính Thành.”
… …
“Anh Đông Đông, là chỗ này đúng không?” Dĩnh Tử vừa xoa xoa vừa hỏi.
Ánh mắt Hiểu Đông chỉ nhìn chăm chú vào cô bé.
Gương mặt xinh xắn động lòng của cô bé đang ở ngay trước mắt, đôi mắt long lanh như ngọc đang nhìn vào cậu.
Hiểu Đông cảm thấy có chút ngây ngất, không cách nào mở lời được, chỉ đành gật gật đầu.
Dĩnh Tử lại tiếp tục xoa nhè nhẹ.
Cô bé biết, đây là do anh Thành Thành ném. Không rõ vì sao, cô bé lại cảm thấy mình cũng có phần trách nhiệm, giống như là, cô bé và anh Thành Thành là người trong cùng một gia đình vậy.
“Anh có còn đau không?” Cô bé lại quan tâm hỏi.
Hiểu Đông do dự một chút, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Trước đây, cậu cũng từng bị cầu tuyết ném trúng, thường chỉ cần xoa xoa nhẹ mấy cái là xong, sau đó lại có thể tiếp tục ném tuyết.
Nhưng giờ phút này, khi bàn tay mát lạnh dịu dàng của Dĩnh Tử đang xoa xoa trên gương mặt cậu, cậu không những không còn cảm giác đau đớn, mà còn có thể cảm nhận được một cảm giác sung sướng đến vô bờ đang thẩm thấu đến từng tế bào trong con người cậu, khiến cậu chỉ muốn kéo dài cảm giác này mãi mãi.
Dĩnh Tử vẫn tiếp tục xoa xoa cho cậu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thành Thành rõ ràng là tức đến phát điên. Nó có phải lần đầu bị tuyết ném trúng đâu, cậu chẳng bao giờ thèm làm bộ làm tịch như vậy cả.
Trong lòng Hiểu Đông chẳng nỡ để Dĩnh Tử dừng lại chút nào, nhưng cậu cũng biết không thể để cô bé đứng xoa mãi thế này được.
Rốt cuộc, đành không tình nguyện nói với cô bé: “Được rồi.”
Dĩnh Tử bèn dừng lại. Đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Anh tên là gì?”
“Em không biết anh tên gì sao?” Hiểu Đông cau mày hỏi lại, vẻ mặt lộ rõ vẻ thất vọng vô cùng.
“Em đương nhiên biết chứ, em chỉ muốn xem anh có quên hay không thôi.”
Trời ạ, Thành Thành trong lòng hét lên, đó chỉ là một trái cầu tuyết thôi mà, chỉ một trái cầu tuyết bé tí xíu, chứ nào có phải hòn đá tảng đâu mà quên được cả tên, có cần thiết không thế?
Cậu dường như có chút hối hận, hơi tiếc vì ban nãy không ném hòn đá to cho rồi, để hắn ngất luôn đi. ( Ơ hơ… ^^ anh này từ nhỏ đã rất ghê nha )
Nghe câu trả lời này của Dĩnh Tử, Hiểu Đông trong lòng lại thấy vô cùng thoải mái, nói: “Anh tên là Mạnh Hiểu Đông.”
Dĩnh Tử lập tức nở nụ cười.
Hiểu Đông cũng thế.
Nhìn kiểu này, chính là kiểu liếc mắt đưa tình bản thiếu nhi. Chỉ là lũ trẻ còn quá nhỏ, không hề hiểu rõ, đặc biệt là Dĩnh Tử, cô bé mới tròn tám tuổi mà thôi.
Trong lòng Thành Thành có vị chua chua xen lẫn phẫn nộ khó nói thành lời.
Dĩnh Tử thu lại nụ cười, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng rơi xuống người Thành Thành, nói với cậu: “Anh ném trúng anh Đông Đông rồi đấy, nên nói xin lỗi đi chứ.”
Ánh mắt mọi người đều quét sang nhìn thẳng vào Thành Thành.
Thành Thành không nói gì, chỉ trầm lặng nhìn Dĩnh Tử, trong lòng buồn bực vô hạn.
Cậu còn nhỏ, không hiểu được Dĩnh Tử vì trong lòng luôn coi cậu rất thân thiết, nên mới nói như thế trước mặt đám đông, giống như khi bạn ở ngoài đường làm sai gì đó, bố mẹ anh chị em bạn sẽ không khách khí phê bình vậy, còn yêu cầu bạn phải xin lỗi mới được, đó là vì họ đều đứng về một phía với bạn, cảm thấy có trách nhiệm nên mới làm thế.
Dĩnh Tử thấy Thành Thành đứng bất động, bèn nói lại lần nữa: “Anh mau xin lỗi đi.” Anh xin lỗi xong, mọi chuyện sẽ kết thúc, cô bé lại có thể về bên dãy B, cùng chơi với anh Thành Thành rồi.
Vừa nãy, khi anh Đông Đông muốn cô bé gia nhập bên khu A để ném tuyết, cô bé lập tức từ chối, vì cô bé là người bên khu B, cũng vì anh Thành Thành đang đợi cô.
Nhưng, anh Đông Đông lại không ngừng thuyết phục cô bé.
Sau đó, cô bé chịu đồng ý là vì hai lý do: thứ nhất là vì tuần trước đã nợ anh Đông Đông chuyện ông bán kẹo đường, không nỡ cứ kiên quyết từ chối. Thứ hai là vì anh Đông Đông nói sẽ cho cô bé toàn bộ chỗ pháo hoa xanh xanh đỏ đỏ này. Dĩnh Tử rất muốn chỗ pháo hoa đó, vì cô bé muốn tối nay cùng anh Thành Thành bắn pháo hoa dưới sân khu tập thể.
Nghe thấy Dĩnh Tử thúc giục, Thành Thành càng đau lòng, không nén được bèn lớn tiếng nói: “Anh không xin lỗi, dựa vào cái gì mà muốn anh xin lỗi?”
Dĩnh Tử chỉ vào Hiểu Đông, nói: “Anh làm anh Đông Đông bị thương rồi mà.”
Thành Thành tức giận đến phát điên, gần như hét lên: “Anh không có, nó giả vờ đấy.”
Những đứa trẻ xung quanh không ai nói gì, chỉ chăm chú nhìn ba người họ.
Dĩnh Tử có chút kích động, cũng tức lên. Cô bé không hiểu, một anh Thành Thành vẫn luôn ôn nhu lễ phép sao đột nhiên lại biến thành thế này, có chết cũng không nhận mình sai thế? Khi hai người họ chơi với nhau, cậu bao giờ cũng thẳng thắn thừa nhận mình sai, lúc nào chẳng thẳng thắn nhận lỗi của mình.
Dĩnh Tử lớn tiếng nói với Thành Thành: “Anh đừng vô lý thế đi.”
Trong mắt Thành Thành đầy sự bi thương nồng đậm. Dĩnh Tử lại có thể trước mặt bao nhiêu người chỉ trích cậu, chỉ vì một Mạnh Hiểu Đông bên khu A, chỉ vì một Mạnh Hiểu Đông mới quen biết được một tuần, trước mặt bao người trách móc cậu.
Cậu đau lòng vô hạn, gần như mất đi lý trí, lớn tiếng uất hận nói: “Nó đáng chết, anh còn hối hận ban nãy ném vẫn nhẹ đấy.” Ai bảo nó sai trước, lôi kéo em phản bội, sau đấy còn giả vờ bị trọng thương, lừa để em đến dỗ dành nữa.
Mọi người ở đó ai nấy đều kinh ngạc, không ít người bắt đầu xì xầm to nhỏ.
Dĩnh Tử vừa tức giận vừa xấu hổ đến cực điểm, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói được: “Anh … anh xấu xa lắm.”
Đầu của mọi người cứ như đang xem thi đấu bóng bàn, hết quay phải lại quay trái, một lúc nhìn Dĩnh Tử, một lúc lại nhìn Thành Thành. Woa ~ hai người họ, trước giờ thân thiết là vậy, thế mà hôm nay cũng cãi nhau.
Bị Dĩnh Tử nói vậy trước mặt bao người, trái tim Thành Thành như đau thắt.
Mặc dù chỉ mới mười tuổi, nhưng khi trái tim đau đớn, nước mắt cũng sẽ lập tức muốn chảy xuống.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã là kẻ xấu, hắn là người tốt.
Cậu cắn răng, nói một câu: “Anh không chơi nữa.” Nói xong xoay người đi mất.
Sau lưng đầy những tiếng xì xầm, mọi người bắt đầu xì xầm nhận xét chuyện vừa xảy ra.
Thành Thành chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi chỗ này, cho nên bước đi thật nhanh. Thực ra, nếu có thể chạy, cậu sớm đã chạy đi rồi.
Chân của cậu, cứ đi nhanh, là lại nghiêng ngả vô cùng.
Nhìn theo bóng lưng nghiêng ngả khập khiễng của cậu, có mấy đứa bé bật cười ha ha thành tiếng, còn chỉ chỏ, sau thì càng nhiều người cười ầm cười ỹ.
Dù sao, đến Dĩnh Tử cũng trở mặt với Trương què, mọi người chẳng còn gì phải kiêng nể.
Nước mắt Thành Thành trào lên hốc mắt. Cậu bước nghiêng bước ngả nhanh nhanh đi về nhà mình.
Trong tình cảnh tiếng cười ầm ỹ kia, Dĩnh Tử lại hoàn toàn ngây ngốc.
Ngày hôm nay muốn được vui vẻ cùng anh Thành Thành chơi ném tuyết, thực chẳng ngờ chuyện lại đến nông nỗi này. Cô bé ngây người nhìn theo bóng lưng Thành Thành biến mất sau cầu thang khu B, vừa tức giận, vừa đau lòng lại vừa buồn bã.
Hiểu Đông lạnh lùng nhìn hết cảnh này, trước sau vẫn không nói câu nào.
Từ tuần trước khi chính thức quen biết được Dĩnh Tử nhờ ông bán kẹo đường, cậu luôn muốn được chơi với cô bé nhiều hơn. Cậu muốn được nghe giọng nói của cô bé, đặc biệt là khi cô bé gọi cậu là anh Đông Đông, cậu muốn được nhìn gương mặt xinh xắn của cô bé, cả nụ cười động lòng người. Dù sao, chỉ cần được chơi với cô bé, là cậu đã thấy vui vẻ.
Có điều, tuổi tác của hai người, giới tính khác biệt, khu nhà không cùng nhau, đã gần như khiến họ không có cơ hội gặp gỡ, cơ hội duy nhất là khi chơi ném tuyết dưới cây ngô đồng.
Vì vậy, cậu dùng pháo hoa làm mồi nhử, dụ dỗ Dĩnh Tử sang chơi ném tuyết bên khu A.
Cậu một chút cũng không hề nhằm vào Trương Kính Thành. Cậu cứ ngỡ, Trương Kính Thành và Dĩnh Tử chỉ đơn thuần là hàng xóm tầng trên tầng dưới, bố mẹ lại cùng làm một chỗ, nên mới thân thiết như vậy, cũng giống như kiểu nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng mà thôi. ( Nguyên tác là Cận Thủy Lâu Đài Tiên Đắc Nguyệt.)
Cho đến mãi hôm nay sau khi Dĩnh Tử qua bên này, nhìn sắc mặt khó nhìn của Trương Kính Thành, rồi cả những hành động sau đó, cậu mới hiểu ra.
Trương Kính Thành cũng giống như cậu, đều thích Dĩnh Tử.
Thế nhưng, nó chỉ là một thằng tàn tật, là một thằng tàn tật cơ mà.
Một thằng tàn tật, lại dám thích Dĩnh Tử, Trương Hiểu Đông cảm thấy thực không thể ngờ được.
***
***
Đột nhiên có người hét lớn: “Ném cầu tuyết, ném cầu tuyết rồi!”
Lũ trẻ bắt đầu chạy hết về hai phía của cây ngô đồng.
Thành Thành nhìn ngóng về phía Dĩnh Tử, nghĩ cô bé nên về rồi.
Có điều, Hiểu Đông vẫn đang nói gì đó với Dĩnh Tử mãi không chịu dừng.
Dĩnh Tử đã mấy lần lắc lắc đầu.
Gương mặt Hiểu Đông có chút khẩn cấp, nhưng vẫn không bỏ cuộc, hoa chân múa tay để nói tiếp.
Dĩnh Tử hình như càng lúc càng do dự không thể quyết được. Cuối cùng, quay về phía Hiểu Đông gật gật đầu, sau đó mới xoay người lại chạy về phía Thành Thành.
Thành Thành thở phào một hơi. Chỉ khi thở ra một hơi này cậu mới nhận ra, nãy giờ hóa ra mình vẫn nín thở. Nhìn Dĩnh Tử đang chạy về phía mình, trên gương mặt Thành Thành lại lộ ra nụ cười tươi tắn.
Có điều, cậu bé đã vui mừng quá sớm.
Bởi vì Dĩnh Tử khi chạy tới chỗ cậu, chỉ vội vã nói một câu: “Hôm nay em sẽ chơi ném tuyết bên phía anh Đông Đông, ném xong sẽ quay về nhé.” Sau đó, cũng không đợi cậu nói gì, đã vội quay người chạy mất.
Toàn thân Thành Thành nhất thời ngẩn ngơ, qua hai ba giây sau mới hồi tỉnh lại, trong lòng không ngừng hét lớn: đồ phản bội, đồ phản bội, đồ phản bội!
Cậu rất tức giận, đồng thời cũng rất thất vọng.
Điều cậu lo lắng cuối cùng đã xảy ra, có anh Đông Đông, Dĩnh Tử đã không cần chơi với cậu nữa rồi.
Điều này thực khiến cho cậu thấy đau lòng.
Trước khi trận ném tuyết bắt đầu, theo lệ thường đó là khoảng thời gian để “nạp đạn”.
Con đường nhỏ nằm trước mấy dãy nhà đều là bồn hoa, trong bồn hoa giờ chỉ còn lại một ít bụi cây nhỏ, còn lại trên cành cây giờ đều bị tuyết bao phủ cả.
Lũ trẻ lấy bồn hoa và những bụi cây còn lại làm lô cốt, ở bên trong bận rộn chuẩn bị cho chiến trận.
Nếu là lúc trước, Thành Thành lúc này nhất định đang giúp Dĩnh Tử nặn cầu tuyết.
Bàn tay Dĩnh Tử bé xíu, lực cũng nhỏ, làm cầu tuyết thế nào cũng không thể chắc được.
Thế cho nên, nhiệm vụ làm cầu tuyết tự nhiên rơi xuống người Thành Thành.
Bàn tay Thành Thành không hẳn là to, nhưng lại vô cùng có lực. Thế nhưng, cậu cũng không làm những trái cầu tuyết quá to, vì lại lo tay Dĩnh Tử không cầm nổi. Những trái cầu tuyết cậu làm, đều đặn không to không nhỏ.
Dĩnh Tử đã từng thử cầm trái cầu tuyết trong tay, xoay trái xoay phải, sau đó ngẩng đầu lên, để lộ ra chiếc má lúm đồng tiền sâu thẳm và hàm răng trắng nõn, cười nói với cậu: “Anh Thành Thành, anh xem này, vừa vặn ghê.”
Thành Thành cũng ha ha cười theo.
Lần nào cũng thế, cậu luôn xếp những trái cầu tuyết đã được nặn xong xuôi thành một hàng trên bậu để chậu hoa. Đợi khi chiến trận bắt đầu, Dĩnh Tử sẽ ném chúng lần lượt ra ngoài. Dĩnh Tử ném không được xa cho lắm, đôi lúc mới trúng được thứ gì đó, bất kể là người hay là cây cũng sẽ hoan hô nhiệt liệt.
Vì thế, Thành Thành cũng sẽ thấy rất vui vẻ.
Giờ, cô bé không ở nơi này, Thành Thành cũng mất đi động lực để nặn cầu tuyết.
Cậu bé đứng đó, nhìn về bồn hoa phía đối diện.
Phía sau bồn hoa, Dĩnh Tử đang cúi thấp đầu, chuyên tâm nặn cầu tuyết.
Hiểu Đông đứng bên cạnh cô bé, thân người đứng rất gần, đầu cũng cúi gần xuống, đang làm mẫu cho cô: “Như thế này, thế này này…”
Thành Thành càng nhìn càng thấy trong lòng chua chua, càng nhìn càng thấy tức giận.
Dĩnh Tử là đồ phản bội, là phản đồ của khu B, kẻ phản bội đáng xấu hổ, kẻ phản bội không đáng được tha thứ.
Mà thôi, câu cuối cùng kia có thể miễn cho. Chỉ cần cô bé quay về khu B, là cậu có thể tha thứ cho cô bé.
Cậu thừa nhận, nếu đổi lại là đứa trẻ khác ở khu nhà B mà phản bội chạy sang khu A, cậu sẽ chẳng tức giận đến thế.
Thực tế, cậu sẽ chẳng để tâm đến dù chỉ một giây.
Có điều, đây lại là Dĩnh Tử, là Dĩnh Tử của cậu!
Đứng bên cạnh cô bé, nhẽ ra nên là Trương Kính Thành cậu mới đúng, chứ không phải Mạnh Hiểu Đông nào đó kia.
Bởi vì, trước giờ đều như vậy.
Thế mà, lúc này…
Trong lòng Thành Thành lúc này tựa như lon nước chanh có ga vừa bị lắc mạnh xong, cứ sùng sục sùng sục trào bọt ra ngoài. Lại giống như chiếc đèn lồng vừa bị gió thổi qua, khiến ngọn lửa phần phật phần phật nhảy múa.
Cậu hận Hiểu Đông, hận cậu ta cướp mất vị trí của mình.
Cậu oán ghét Dĩnh Tử, oán ghét vì cô bé đã phản bội.
Cậu tự nói với mình, đừng để ý đến chúng nữa.
Thế nhưng, nào có được.
Thực tế lại vô cùng tương phản, cậu rất để ý là khác.
Cậu lại tự an ủi mình, giờ không cần làm cầu tuyết cho Dĩnh Tử nữa, thế cũng tốt, cậu sẽ có thể chơi hết mình.
Đúng thế, như thế này càng hay.
Nghĩ tới đây, Thành Thành đột nhiên vươn tay nắm lấy một đống tuyết, lại thêm một nắm, một nắm nữa, đem tất cả nắm lại thật chắc. Tiếp đó lại vốc từng nắm tuyết lớn, tiếp tục nắm thêm lên, nắm thật chắc. Rất nhanh, đã làm được một trái cầu tuyết vừa to vừa chắc chắn.
Cậu đã quyết là khó thu lại, làm hết cái này đến cái khác, đem sự phẫn nộ, thất vọng và buồn bực trong lòng tất cả đều dồn vào trong trái cầu tuyết.
“Được rồi, bắt đầu thôi!” Có đứa hét lớn.
Đã có đứa không chờ được ném ra một trái cầu tuyết.
Tiếp đó, cầu tuyết bay ngợp trời, cậu ném tớ cũng ném.
Dĩnh Tử cũng đã ném ra mấy trái cầu tuyết, trong đó có một trái trúng vào một gốc cây cách đó không xa, cô bé vui sướng đến nỗi nhảy nhót ầm ỹ trên nền tuyết.
Hiểu Đông đứng bên cạnh nhìn cô bé, gương mặt cũng không nhịn được đang tươi cười.
Không biết vì sao, nhưng chỉ cần Dĩnh Tử thấy vui vẻ, là trong lòng cậu cũng thấy vui lây.
Một cảnh này, đều rơi vào mắt Thành Thành, khiến trong lòng cậu như bốc hỏa.
Cậu nghĩ cũng không nghĩ, nhặt một trái cầu tuyết lớn trước mặt lên, ném thẳng về phía Hiểu Đông đang đứng phía xa.
Trái cầu tuyết sượt qua vai Hiểu Đông.
Hiểu Đông thấy cầu tuyết ném đến, lập tức vươn tay tóm lấy Dĩnh Tử: “Dĩnh Tử, nhanh, trốn mau đi.”
Nhìn thấy bàn tay Hiểu Đông đang nắm chặt lấy cánh tay Dĩnh Tử, trong lòng Thành Thành lửa cháy càng to. Cậu ở cùng Dĩnh Tử, đến chạm cũng không nỡ chạm vào cô bé một chút, trừ phi là cô bé cho phép, ví dụ như lúc giúp cô bé ủ ấm tay. Thế mà bây giờ, Hiểu Đông kia dám …
Thành Thành lại nhặt trái cầu tuyết khác, từng trái từng trái cứ thế ném về phía Hiểu Đông.
Hiểu Đông vừa né cầu tuyết, vẫn không quên dặn Dĩnh Tử: “Mau, mau trốn sang phía bên kia đi.”
Một trái cầu tuyết bỗng đập thẳng vào gò má trái của Hiểu Đông, hơi hơi bắn vào mắt bên đó. Cậu bé phản xạ có điều kiện lập tức nhắm chặt mắt lại, giơ tay trái lên che chắn cho phần gương mặt bên đó.
Thành Thành nhìn thấy cả, có điều, cậu vẫn chưa hả giận, lại từng trái từng trái nữa, cứ thể ném hết mới chịu dừng tay.
Sau đó còn có hai trái cầu tuyết khác ném trúng người Hiểu Đông.
Hiểu Đông ôm lấy gương mặt, đứng bất động.
Tiếng nói của Dĩnh Tử vang lên bên cạnh người cậu: “Anh Đông Đông, anh sao thế?” Trong giọng nói rõ ràng có sự quan tâm đặc biệt.
Hiểu Đông không trả lời ngay, cẩn thận cảm nhận một chút, mới thấy xương gò má và mắt trái hơi đau.
“Anh bị thương rồi sao?” Thấy cậu không trả lời, giọng nói của Dĩnh Tử bắt đầu cuống lên.
Hiểu Đông lắc lắc đầu.
Dĩnh Tử vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo bàn tay trên mặt Hiểu Đông ra.
Hiểu Đông lập tức nhìn thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng to tròn kia, cùng ánh mắt quan tâm của cô bé, trong lòng không khỏi thấy ấm áp.
Dĩnh Tử vươn tay phải, dùng ngón tay ấn ấn trên gò má trái của Hiểu Đông, bắt đầu xoa xoa trên vùng xương mặt bị ửng đỏ.
Ngón tay của cô bé mát lạnh, trong lòng Hiểu Đông lại thấy nóng đến rạo rực, chỗ xương trên mặt kia hình như cũng không còn thấy đau nữa.
Xung quanh đã có kẻ xì xầm:
“Mặt đỏ hết cả lên rồi.”
“Mắt cũng đỏ thế kia.”
“Là ai ném thế hả?”
“Hình như là Trương Kính Thành.”
… …
“Anh Đông Đông, là chỗ này đúng không?” Dĩnh Tử vừa xoa xoa vừa hỏi.
Ánh mắt Hiểu Đông chỉ nhìn chăm chú vào cô bé.
Gương mặt xinh xắn động lòng của cô bé đang ở ngay trước mắt, đôi mắt long lanh như ngọc đang nhìn vào cậu.
Hiểu Đông cảm thấy có chút ngây ngất, không cách nào mở lời được, chỉ đành gật gật đầu.
Dĩnh Tử lại tiếp tục xoa nhè nhẹ.
Cô bé biết, đây là do anh Thành Thành ném. Không rõ vì sao, cô bé lại cảm thấy mình cũng có phần trách nhiệm, giống như là, cô bé và anh Thành Thành là người trong cùng một gia đình vậy.
“Anh có còn đau không?” Cô bé lại quan tâm hỏi.
Hiểu Đông do dự một chút, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Trước đây, cậu cũng từng bị cầu tuyết ném trúng, thường chỉ cần xoa xoa nhẹ mấy cái là xong, sau đó lại có thể tiếp tục ném tuyết.
Nhưng giờ phút này, khi bàn tay mát lạnh dịu dàng của Dĩnh Tử đang xoa xoa trên gương mặt cậu, cậu không những không còn cảm giác đau đớn, mà còn có thể cảm nhận được một cảm giác sung sướng đến vô bờ đang thẩm thấu đến từng tế bào trong con người cậu, khiến cậu chỉ muốn kéo dài cảm giác này mãi mãi.
Dĩnh Tử vẫn tiếp tục xoa xoa cho cậu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thành Thành rõ ràng là tức đến phát điên. Nó có phải lần đầu bị tuyết ném trúng đâu, cậu chẳng bao giờ thèm làm bộ làm tịch như vậy cả.
Trong lòng Hiểu Đông chẳng nỡ để Dĩnh Tử dừng lại chút nào, nhưng cậu cũng biết không thể để cô bé đứng xoa mãi thế này được.
Rốt cuộc, đành không tình nguyện nói với cô bé: “Được rồi.”
Dĩnh Tử bèn dừng lại. Đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Anh tên là gì?”
“Em không biết anh tên gì sao?” Hiểu Đông cau mày hỏi lại, vẻ mặt lộ rõ vẻ thất vọng vô cùng.
“Em đương nhiên biết chứ, em chỉ muốn xem anh có quên hay không thôi.”
Trời ạ, Thành Thành trong lòng hét lên, đó chỉ là một trái cầu tuyết thôi mà, chỉ một trái cầu tuyết bé tí xíu, chứ nào có phải hòn đá tảng đâu mà quên được cả tên, có cần thiết không thế?
Cậu dường như có chút hối hận, hơi tiếc vì ban nãy không ném hòn đá to cho rồi, để hắn ngất luôn đi. ( Ơ hơ… ^^ anh này từ nhỏ đã rất ghê nha )
Nghe câu trả lời này của Dĩnh Tử, Hiểu Đông trong lòng lại thấy vô cùng thoải mái, nói: “Anh tên là Mạnh Hiểu Đông.”
Dĩnh Tử lập tức nở nụ cười.
Hiểu Đông cũng thế.
Nhìn kiểu này, chính là kiểu liếc mắt đưa tình bản thiếu nhi. Chỉ là lũ trẻ còn quá nhỏ, không hề hiểu rõ, đặc biệt là Dĩnh Tử, cô bé mới tròn tám tuổi mà thôi.
Trong lòng Thành Thành có vị chua chua xen lẫn phẫn nộ khó nói thành lời.
Dĩnh Tử thu lại nụ cười, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng rơi xuống người Thành Thành, nói với cậu: “Anh ném trúng anh Đông Đông rồi đấy, nên nói xin lỗi đi chứ.”
Ánh mắt mọi người đều quét sang nhìn thẳng vào Thành Thành.
Thành Thành không nói gì, chỉ trầm lặng nhìn Dĩnh Tử, trong lòng buồn bực vô hạn.
Cậu còn nhỏ, không hiểu được Dĩnh Tử vì trong lòng luôn coi cậu rất thân thiết, nên mới nói như thế trước mặt đám đông, giống như khi bạn ở ngoài đường làm sai gì đó, bố mẹ anh chị em bạn sẽ không khách khí phê bình vậy, còn yêu cầu bạn phải xin lỗi mới được, đó là vì họ đều đứng về một phía với bạn, cảm thấy có trách nhiệm nên mới làm thế.
Dĩnh Tử thấy Thành Thành đứng bất động, bèn nói lại lần nữa: “Anh mau xin lỗi đi.” Anh xin lỗi xong, mọi chuyện sẽ kết thúc, cô bé lại có thể về bên dãy B, cùng chơi với anh Thành Thành rồi.
Vừa nãy, khi anh Đông Đông muốn cô bé gia nhập bên khu A để ném tuyết, cô bé lập tức từ chối, vì cô bé là người bên khu B, cũng vì anh Thành Thành đang đợi cô.
Nhưng, anh Đông Đông lại không ngừng thuyết phục cô bé.
Sau đó, cô bé chịu đồng ý là vì hai lý do: thứ nhất là vì tuần trước đã nợ anh Đông Đông chuyện ông bán kẹo đường, không nỡ cứ kiên quyết từ chối. Thứ hai là vì anh Đông Đông nói sẽ cho cô bé toàn bộ chỗ pháo hoa xanh xanh đỏ đỏ này. Dĩnh Tử rất muốn chỗ pháo hoa đó, vì cô bé muốn tối nay cùng anh Thành Thành bắn pháo hoa dưới sân khu tập thể.
Nghe thấy Dĩnh Tử thúc giục, Thành Thành càng đau lòng, không nén được bèn lớn tiếng nói: “Anh không xin lỗi, dựa vào cái gì mà muốn anh xin lỗi?”
Dĩnh Tử chỉ vào Hiểu Đông, nói: “Anh làm anh Đông Đông bị thương rồi mà.”
Thành Thành tức giận đến phát điên, gần như hét lên: “Anh không có, nó giả vờ đấy.”
Những đứa trẻ xung quanh không ai nói gì, chỉ chăm chú nhìn ba người họ.
Dĩnh Tử có chút kích động, cũng tức lên. Cô bé không hiểu, một anh Thành Thành vẫn luôn ôn nhu lễ phép sao đột nhiên lại biến thành thế này, có chết cũng không nhận mình sai thế? Khi hai người họ chơi với nhau, cậu bao giờ cũng thẳng thắn thừa nhận mình sai, lúc nào chẳng thẳng thắn nhận lỗi của mình.
Dĩnh Tử lớn tiếng nói với Thành Thành: “Anh đừng vô lý thế đi.”
Trong mắt Thành Thành đầy sự bi thương nồng đậm. Dĩnh Tử lại có thể trước mặt bao nhiêu người chỉ trích cậu, chỉ vì một Mạnh Hiểu Đông bên khu A, chỉ vì một Mạnh Hiểu Đông mới quen biết được một tuần, trước mặt bao người trách móc cậu.
Cậu đau lòng vô hạn, gần như mất đi lý trí, lớn tiếng uất hận nói: “Nó đáng chết, anh còn hối hận ban nãy ném vẫn nhẹ đấy.” Ai bảo nó sai trước, lôi kéo em phản bội, sau đấy còn giả vờ bị trọng thương, lừa để em đến dỗ dành nữa.
Mọi người ở đó ai nấy đều kinh ngạc, không ít người bắt đầu xì xầm to nhỏ.
Dĩnh Tử vừa tức giận vừa xấu hổ đến cực điểm, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói được: “Anh … anh xấu xa lắm.”
Đầu của mọi người cứ như đang xem thi đấu bóng bàn, hết quay phải lại quay trái, một lúc nhìn Dĩnh Tử, một lúc lại nhìn Thành Thành. Woa ~ hai người họ, trước giờ thân thiết là vậy, thế mà hôm nay cũng cãi nhau.
Bị Dĩnh Tử nói vậy trước mặt bao người, trái tim Thành Thành như đau thắt.
Mặc dù chỉ mới mười tuổi, nhưng khi trái tim đau đớn, nước mắt cũng sẽ lập tức muốn chảy xuống.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã là kẻ xấu, hắn là người tốt.
Cậu cắn răng, nói một câu: “Anh không chơi nữa.” Nói xong xoay người đi mất.
Sau lưng đầy những tiếng xì xầm, mọi người bắt đầu xì xầm nhận xét chuyện vừa xảy ra.
Thành Thành chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi chỗ này, cho nên bước đi thật nhanh. Thực ra, nếu có thể chạy, cậu sớm đã chạy đi rồi.
Chân của cậu, cứ đi nhanh, là lại nghiêng ngả vô cùng.
Nhìn theo bóng lưng nghiêng ngả khập khiễng của cậu, có mấy đứa bé bật cười ha ha thành tiếng, còn chỉ chỏ, sau thì càng nhiều người cười ầm cười ỹ.
Dù sao, đến Dĩnh Tử cũng trở mặt với Trương què, mọi người chẳng còn gì phải kiêng nể.
Nước mắt Thành Thành trào lên hốc mắt. Cậu bước nghiêng bước ngả nhanh nhanh đi về nhà mình.
Trong tình cảnh tiếng cười ầm ỹ kia, Dĩnh Tử lại hoàn toàn ngây ngốc.
Ngày hôm nay muốn được vui vẻ cùng anh Thành Thành chơi ném tuyết, thực chẳng ngờ chuyện lại đến nông nỗi này. Cô bé ngây người nhìn theo bóng lưng Thành Thành biến mất sau cầu thang khu B, vừa tức giận, vừa đau lòng lại vừa buồn bã.
Hiểu Đông lạnh lùng nhìn hết cảnh này, trước sau vẫn không nói câu nào.
Từ tuần trước khi chính thức quen biết được Dĩnh Tử nhờ ông bán kẹo đường, cậu luôn muốn được chơi với cô bé nhiều hơn. Cậu muốn được nghe giọng nói của cô bé, đặc biệt là khi cô bé gọi cậu là anh Đông Đông, cậu muốn được nhìn gương mặt xinh xắn của cô bé, cả nụ cười động lòng người. Dù sao, chỉ cần được chơi với cô bé, là cậu đã thấy vui vẻ.
Có điều, tuổi tác của hai người, giới tính khác biệt, khu nhà không cùng nhau, đã gần như khiến họ không có cơ hội gặp gỡ, cơ hội duy nhất là khi chơi ném tuyết dưới cây ngô đồng.
Vì vậy, cậu dùng pháo hoa làm mồi nhử, dụ dỗ Dĩnh Tử sang chơi ném tuyết bên khu A.
Cậu một chút cũng không hề nhằm vào Trương Kính Thành. Cậu cứ ngỡ, Trương Kính Thành và Dĩnh Tử chỉ đơn thuần là hàng xóm tầng trên tầng dưới, bố mẹ lại cùng làm một chỗ, nên mới thân thiết như vậy, cũng giống như kiểu nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng mà thôi. ( Nguyên tác là Cận Thủy Lâu Đài Tiên Đắc Nguyệt.)
Cho đến mãi hôm nay sau khi Dĩnh Tử qua bên này, nhìn sắc mặt khó nhìn của Trương Kính Thành, rồi cả những hành động sau đó, cậu mới hiểu ra.
Trương Kính Thành cũng giống như cậu, đều thích Dĩnh Tử.
Thế nhưng, nó chỉ là một thằng tàn tật, là một thằng tàn tật cơ mà.
Một thằng tàn tật, lại dám thích Dĩnh Tử, Trương Hiểu Đông cảm thấy thực không thể ngờ được.
***