Ấm Áp Như Xưa

Chương 41: Du đảo

Anh lập tức tự giễu mình, còn mơ mộng gì nữa chứ? Cô ấy đã sắp gả cho người ta, để ý hay không, thì có quan hệ gì nữa?

 

***

 

Từ trong hồi ức trở lại hiện thực, Dĩnh Tử tự nhắc nhở bản thân mình, chuyện xưa đã qua rồi, thời gian của họ còn lại chẳng bao nhiêu, cần phải thật trân trọng mới được.

 

Cô lại nhìn quanh bốn phía, ngắm nghía phong cảnh nơi này.

 

Ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu xuống dưới, trên mặt biển vô cùng yên tĩnh. Bầu trời xanh biếc, bên trên là từng đám mây trắng đang bay lượn. Có đám mây chậm rãi trôi, có đám lại đang như cuộn lại. Mặt biển màu xanh ngọc, mũi tàu lướt đi trên đó tạo ra vô vàn những đóa hoa. Hoa nở, hoa tàn. Thực đúng là một ngày đẹp trời của tiết thu.

 

Dĩnh Tử cảm thấy trong lòng thực ấm áp, dường như lại được về với những năm tháng tuổi thơ, có anh Thành Thành dẫn cô đi chơi thỏa thích.

 

Thực ra thì, nghĩ lại sẽ có chút chua xót trong lòng, mười năm ở bên anh Thành Thành, hai người họ ngoài ở nhà thì lại chơi dưới sân, trước giờ chưa từng cùng nhau đi bất cứ nơi nào khác.

 

Nhớ hồi còn nhỏ, Dĩnh Tử vô cùng chờ mong được anh Thành Thành đưa đi chơi. Mấy năm đầu tiên, cô luôn hỏi những câu như:

 

“Anh Thành Thành, anh đưa em đi chơi công viên nhé, có được không?”

 

“Anh Thành Thành, em muốn cùng anh đi sở thú.”

 

Lần nào Thành Thành cũng đáp rằng: “Được, sau này có thời gian sẽ dẫn em đi.”

 

Thế nhưng, anh lại chẳng có lần nào.

 

Sau này, Dĩnh Tử lớn dần lên, đặc biệt là từ mười tuổi trở đi, thì rất ngại nhắc đến chuyện này. Thành Thành càng không bao giờ nhắc tới. Thế cho nên, họ chưa đi lần nào.

 

Thực không ngờ, ngày hôm nay của mười năm sau, bỗng dưng lại đạt được tâm nguyện, Dĩnh Tử không kìm nén được trong lòng có chút mừng thầm.

 

Ngẫm kỹ lại thì, đây có lẽ được tính là nguyện vọng thứ hai thành hiện thực. Điều đầu tiên, coi như là lúc đi dạo phố buổi sáng với anh Thành Thành.

 

Lúc còn nhỏ, Dĩnh Tử vốn rất thích đi dạo phố, lại thích được đi cùng anh Thành Thành. Vì thế, cô bé vô cùng mong chờ được cùng anh Thành Thành đi dạo phố, để chia sẻ với anh những thứ cô bé thích.

 

Đáng tiếc là một lần cũng chưa từng có.

 

Thực không nghĩ tới, buổi sáng hôm nay anh đã giúp cô thực hiện nguyện vọng này. Vốn chỉ muốn được cùng anh đi dạo phố là cô đã mãn nguyện lắm lắm rồi, nào ngờ anh còn dành cho cô một sự bất ngờ ngoài sức tưởng tượng nữa.

 

Lúc nhỏ mình còn có những tâm nguyện gì nhỉ? Dĩnh Tử nhanh chóng nhớ lại:

 

Là anh Thành Thành mua đồ ăn ngon cho mình chăng?

 

Là anh Thành Thành dẫn cô đi xem phim chăng?

 

… …

 

Nhìn chăm chăm vào mặt biển xanh biếc như bầu trời đang nhè nhẹ gợn sóng, Hinh Dĩnh trong lòng thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào: Sau khi Thành Thành chuyển đi, cô cứ ngỡ những tâm nguyện trong lòng mình sẽ chẳng thể được thành toàn. Hóa ra, đều đã được ông trời sắp đặt. Ngày hôm nay được gặp lại nơi New York này, có những ước mơ mà cô sớm đã từ bỏ, giờ lại thành hiện thực.

 

Sau khi lên thuyền, Kính Thành chỉ chăm chú nhìn vào Hinh Dĩnh, bất luận dù có ngó trái ngó phải ngắm phong cảnh, hay lúc cô ngây người nhìn mặt biển kia đến xuất thần. Hiện giờ, trên khóe miệng cô đang mang theo nụ cười ấm áp, dường như đang chìm đắm vào trong một hồi ức ngọt ngào nào đó, trên gương mặt cũng để lộ ra sắc nhu hòa, đẹp tới nỗi khiến trái tim anh hoảng sợ. Anh không cách nào có thể dời mắt được khỏi gương mặt cô.

 

Hinh Dĩnh đột nhiên nói: “Tâm trạng em lúc này thực giống hệt với hồi đi du xuân lúc còn nhỏ.”

 

Kính Thành hơi ngây ra, miệng mở lớn, muốn nói gì đó, song lại cố nén lại, ngẩng đầu nhìn những đám mây trên bầu trời.

 

Thực ra, anh không dám khẳng định ý tứ trong lời nói của Hinh Dĩnh, muốn hỏi, song lại không hỏi, vì cô đã nói là “lúc còn nhỏ”.

 

Tuổi thơ của anh, là cùng với Dĩnh Tử. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của anh. Những ngày tháng đó đã đi mãi không thể trở lại, thứ còn lưu lại chỉ là sự cô độc và nỗi đau đớn. Nhưng anh vẫn thường xuyên nhớ về thời thơ ấu đó. Thế mà giờ, đối mặt với người bạn cùng chơi lúc nhỏ, với đối tượng anh đã yêu thầm suốt quãng thời gian thiếu niên, cũng là người anh vẫn yêu sâu sắc tới tận bây giờ, anh lại không dám nhắc tới đề tài “lúc còn nhỏ” này.

 

May mà phong cảnh đẹp đẽ, du khách đa phần cũng đang nhìn ngắm phong cảnh, nên dù hai người họ có không nói lời nào cũng không đến nỗi quá gượng gạo.

 

Qua một lúc, hai người họ lại bắt đầu thoải mái trò chuyện. Cả hai đều không nhắc tới quãng thời gian mười năm đã bên nhau, cũng không nhắc tới mười năm đã xa cách, chỉ nói chuyện về kiến trúc đồ sộ nổi bật phía xa của New York, cùng cả tượng nữ thần tự do đang càng lúc càng đến gần.

 

Bức tượng Nữ thần tự do có độ cao đạt đến 46m, được đúc từ kim loại, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng xanh lục dìu dịu. Do bầu trời hôm nay vô cùng sáng sủa, nên tượng Nữ thần tự do hiện ra rất rõ ràng. Pho tượng lại có bệ đế bê tông rất to cao, đứng từ rất xa đã có thể nhìn thấy, cũng khiến cho bức tượng trở nên đặc biệt hùng vĩ đồ sộ hơn.

 

Nữ thần tự do thân mặc áo dài kiểu Hi Lạp, đầu đội mũ miện chói lọi, bên trên có bảy đỉnh nhọn tượng trưng cho bảy châu lớn cùng bảy đại dương của thế giới. Cánh tay phải của bức tượng giơ lên có độ cao dài tới 12m cầm ngọn lửa tượng trưng cho sự tự do, tay trái ôm chặt tấm đá phiến có khắc tuyên ngôn độc lập của nước Mỹ, bên trên có khắc chữ “ngày mùng 4 tháng 7 năm 1776”. Thân người bức tượng hơi tiến lên phía trước, tư thế cao quý đẹp tuyệt vời, thần thái đoan trang an tường. Dưới chân bức tượng là những chiếc còng tay, xiềng chân và xiềng xích bị vỡ nát. Bức tượng chính là hiện thân của sự tự do, kết quả của sự giải thoát khỏi ách áp bức.

 

Càng tới gần bức tượng Nữ thần tự do, du khách trên thuyền càng thêm phần bận rộn, có người thì vẫy vẫy tay với bức tượng, có người lại đứng chụp ảnh.

 

Vì chuyến đi này không dự tính trước, nên Kính Thành và Hinh Dĩnh đều không mang theo máy ảnh.

 

Ngẫm kỹ lại thì, như vậy cũng tốt. Cô trước giờ chưa từng quên mất anh. Qua hôm nay, càng không thể quên đi được. Nếu có bức ảnh, chỉ sợ không kìm được lại thường xuyên nhìn lại, như vậy càng không cách nào để quên đi. Thôi, cứ để anh lưu lại trong hồi ức vậy.

 

Thành Thành cũng nhìn thấy du khách xung quanh đang bận rộn chụp ảnh, không đừng được lại nhớ về trước đây, có một quãng thời gian rất dài, anh đã khao khát biết bao để có được một bức ảnh của cô.

 

Sau khi mất liên lạc, càng thêm phần tuyệt vọng, bởi anh đến một bức ảnh của cô cũng không có. Anh rất sợ mình sẽ quên mất dáng hình của cô.

 

Sau này mới biết, sự lo lắng của anh hoàn toàn thừa thãi, bởi anh sớm đã đem dung nhan cô khắc ghi vào trong đầu mình, vĩnh viễn cũng không thể quên được. Vì thế cho nên, có một bức ảnh của cô đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu không có, thực ra cũng chẳng phải sự khác biệt lớn cho lắm. Anh yêu cô, sẽ mãi luôn yêu cô. Sẽ luôn như thế này.

 

Kính Thành tiếp tục chăm chú nhìn Hinh Dĩnh, chỉ muốn đem dung mạo ngày hôm nay của cô khắc ghi vào đầu mình: chiếc mũi, đôi mắt, bờ môi …

 

______

 

Phà đã cập bến.

 

Lên đến đảo, họ mới biết, muốn tham quan bức tượng này, thì trước tiên phải lên 26 bậc thang mới tới được chân tượng.

 

Hinh Dĩnh nhìn những bậc thang khổng lồ kia, mỗi bậc đều không hề thấp, trong lòng đã thầm lo lắng. Cô hỏi Kính Thành: “Chúng ta chỉ đi chơi trên đảo, rồi ngắm bức tượng từ phía dưới thôi nhé ?”

 

Kính Thành nói: “Đã đến rồi, thì lên trên xem đi.”

 

Hinh Dĩnh gật đầu: “Vâng.” Trong lòng cô càng thêm lo lắng.

 

Có điều, cô đã biết điều, không giơ tay ra giúp nữa. Thần sắc cô bình thường, chỉ có nơi sâu thẳm kia đang cất giữ nỗi bi ai.

 

Kính Thành cũng chú ý tới được, trong lòng thở dài một hơi, nắm lấy tay vịn rồi bắt đầu bước lên.

 

Những bậc thang ở đây rất cao, Kính Thành mỗi lần đi lên đều rất mất sức. Trước mặt Dĩnh Tử, trong lòng vẫn có chút buồn bã. Anh lập tức tự giễu mình, còn mơ mộng gì nữa chứ? Cô ấy đã sắp gả cho người ta, để ý hay không, thì có quan hệ gì nữa?

 

Lắc lắc đầu, cố gắng để xóa đi tâm tình bi ai kia. Anh chăm chú bước lên trên.

 

Hinh Dĩnh đứng phía bên phải Kính Thành, cùng anh bước lên từng bậc. Qua khóe mắt cô nhìn thấy Kính Thành đang dùng hai bàn tay nắm chặt lấy lan can, hỗ trợ nhau dùng sức để lên trên, đồng thời, chuyển động thân người và đôi chân để bước lên từng bậc. Từ đôi bàn tay đang hơi run rẩy và khớp bàn tay đột nhiên trắng bệch ra kia, có thể thấy được anh đang dùng sức tới cỡ nào.

 

Hinh Dĩnh trong lòng từng hồi đau đớn muốn chết, cũng thấy buồn bã khôn tả.

 

Trong lòng do dự tranh đấu hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, cô lại hỏi: “Có cần em…”

 

Kính Thành hai tay nắm lấy lan can, ôn hòa lắc đầu nói: “Không cần.”

 

Lại lần nữa bị anh cự tuyệt, trong lòng Hinh Dĩnh càng thêm đau đớn. Đồng thời, càng thêm phần chua xót hơn. Anh tình nguyện để mình phải khổ sở bước lên trên, cũng không cần cô giúp đỡ. Mà cô, biết rõ anh không cần, vậy mà vẫn không kìm nén được mở lời hỏi, đúng là tự làm tự chịu.

 

Trong lòng muốn khóc, nhưng cô đành nỗ lực khắc chế.

 

Nhìn Kính Thành tự lên cầu thang mà không thể đỡ anh, đối với cô mà nói, thực đúng là một kiểu dày vò. Hinh Dĩnh không kìm được lại nhìn xuống, lúc ngẩng đầu lên, nhìn bức tượng Nữ thần tự do cao vút như xuyên vào những đám mây kia. Đồng thời, dưới chân lại bước nhân hơn. Có như vậy, cô sẽ không còn phải nhìn thấy Kính Thành đang khó khăn bước lên từng bậc thang nữa.

 

Trong lòng cô chua xót nghĩ, trước đây, mỗi lần anh đi lên cầu thang tìm cô, có phải đều như thế này dùng cả tay lẫn chân, không phải rất khó khăn sao?

 

Hinh Dĩnh tới bục đế trước, đứng trên bục ngẩng đầu nhìn ngước lên bức tượng nữ thần.

 

Kính Thành rất nhanh đã đuổi kịp. Anh đứng cạnh cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh.

 

Quay đầu lại nhìn anh, thấy bàn tay anh vẫn đang nắm vào thành lan can, đôi chân gầy guộc của anh vẫn đang hơi run rẩy, còn khiến cho cơ thể cũng hơi run run theo.

 

Hinh Dĩnh đau lòng khó chịu nổi, lại muốn vươn tay ra, song đành cố nén nhịn. Lúc này, cô càng thêm hiểu rõ, bản thân cô vẫn yêu người đàn ông trước mắt này. Tại sao lại thế chứ? Cô có chút kinh ngạc, cũng cảm thấy có chút hoang mang.

 

Cô cố gắng mỉm cười hỏi: “Anh có mệt không?”

 

Kính Thành gương mặt bình tĩnh đáp: “Vẫn ổn.”

 

“Chúng ta ngồi đây ngắm cảnh trước một lúc nhé, được không?”

 

“Được.”

 

Hinh Dĩnh quay đầu đi ngắm cảnh.

 

Bàn tay Kính Thành vẫn nắm lấy thành lan can, anh nhìn Hinh Dĩnh, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa chua xót. Anh hiểu rõ: Dĩnh Tử biết, biết rằng anh không hi vọng cô nhìn thấy anh khó khăn như vậy đi lên từng bậc cầu thang, cho nên mới đi lên trước như thế. Cô cũng biết, chân anh giờ không thể bước đi được nữa, nên mới bảo anh nghỉ ngơi. Tất cả, đều được cô làm gọn gàng không để lưu lại chút vết tích nào.

 

Cô gái này, từ trong ra ngoài, đẹp đến nỗi khiến anh khó mà tưởng tượng nổi. Thành Thành đột nhiên cảm thấy trong tim đau đớn. Mười năm chưa từng lãng quên, một ngày hôm nay để được cạnh nhau, chỉ e sau này cả đời cũng khó mà quên đi được.

 

Anh thực hối hận, vì ngày hôm qua đã mềm lòng đồng ý hôm nay tới gặp cô. Đương nhiên, giờ nói hối hận cũng đã quá muộn, anh chỉ có thể nhắc nhở chính mình, đừng làm ra bất cứ hành động bộc phát nào nữa. Nếu không, muôn đời cũng không trở lại được.

 

Mấy phút sau, xác định mình đã có thể đi lại được, Kính Thành nói: “Chúng ta đi thôi.”

 

Hinh Dĩnh mỉm cười đáp: “Vâng.”

 

Hai người ngồi thang máy từ chỗ bục đế lên thẳng tới đỉnh bức tượng. Trên vương miện của Nữ thần có 25 chiếc cửa sổ bằng sắt, từ cửa sổ này nhìn ra phía xa, có thể quan sát toàn bộ cảnh sắc của New York. Hai người họ bắt đầu chậm rãi ngắm cảnh.

 

Kính Thành rất nhanh đã phát hiện ra, Hinh Dĩnh trên mặt thì thể hiện như đang ngắm nhìn ngắm cảnh sắc, nhưng kỳ thực dường như tâm hồn đang để tận đâu đâu, đến nụ cười cũng mang theo mang mác nỗi buồn. Tại sao chứ? Là vì vừa nãy trên bậc cầu thang sao? Dĩnh Tử, em muốn anh làm gì đây? Anh có thể làm gì đây?

 

Anh đương nhiên muốn được nắm lấy tay em. Thế nhưng, anh cũng hi vọng, có thể mãi mãi được nắm lấy tay em. Anh thực sự rất sợ hãi, anh một khi đã nắm được tay em, sẽ không cách nào buông ra được. Hoặc nếu buông tay, sẽ đau đớn đến xé gan xé phổi.

 

Dù gì em cũng đã sắp phải gả cho người ta, dù gì chúng ta cũng đã không còn có khả năng, vẫn không nên nữa. Anh thừa nhận, là anh không đủ dũng cảm và kiên cường. Thế nhưng, năm đó em đã khiến anh đau đớn quá sâu đậm, dường như nỗi đau đớn và thống khổ khôn tả đó chỉ mới của ngày hôm qua vậy.

 

Đi được nửa vòng, Hinh Dĩnh lại đề nghị nghỉ ngơi.

 

Hai người ngồi xuống một chiếc ghế băng dài. Hinh Dĩnh nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng bán đồ lưu niệm nhỏ, bèn nói với Kính Thành: “Em tới tiệm bán đồ lưu niệm kia xem nhé, sẽ quay lại ngay.”

 

Kính Thành nói: “Được.”

 

Hinh Dĩnh tới tiệm bán đồ lưu niệm nhỏ kia. Trong tiệm đó đều là đồ lưu niệm dành cho du khách, có rất nhiều những danh lam thắng cảnh của New York, đặc biệt là áo phông, các bưu ảnh, ly trà, đồ dán cửa tủ lạnh in hình tượng Nữ thần tự do.

 

Nhìn những thứ đồ dán cửa tủ lạnh, Hinh Dĩnh trong lòng hơi chấn động. Miếng dán cửa tủ lạnh ngày ngày đều có thể nhìn thấy. Vậy mua một cái dán cửa tủ lạnh đi vậy.

 

Cô lựa chọn thật kỹ. Thật ra, những miếng dán cửa tủ lạnh này đại khái đều giống nhau. Bên trên là tượng Nữ thần tự do, bên dưới là dòng chữ New York. Hinh Dĩnh chọn một kiểu khá vừa mắt, sau đó mua hai cái.

 

Cô cầm quay lại, đưa một cái cho Kính Thành: “Miếng dán cửa tủ lạnh đấy, em một cái, anh một cái, để làm kỷ niệm nhé.” Trong lòng lại hiểu rõ, cô chẳng qua chỉ ích kỷ muốn có thứ gì đó để nhắc nhở anh về ngày hôm nay, nhắc nhở cô về con người này. Nếu không, anh rất nhanh sẽ quên mất đúng không? Giống như năm đó vậy.

 

Kính Thành nhận lấy, cẩn thận đặt vào trong túi áo khoác, sau đó nói: “Cảm ơn em.”

 

Khi hai người họ đi tiếp nửa vòng sau, Hinh Dĩnh chú ý tới, Kính Thành đi càng lúc càng nghiêng ngả, hơn nữa càng bước càng chậm, có hai lần thậm chí còn gần như đứng hẳn lại. Cô cũng đành bước chậm lại để đợi anh.

 

Đi đến gần cuối, Kính Thành lại bị chậm lại một bước. Hinh Dĩnh vừa hay quay đầu nhìn ra một ô cửa sổ, khóe mắt vẫn chú ý tới Kính Thành nhấc chân đi được hai bước, sau đó đứng lại, buông tay ra. Trái tim Hinh Dĩnh như bị ai đó bóp chặt lại. Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, suốt mấy phút liền, song lại chẳng hề nhìn thấy thứ gì, trong lòng cứ nghĩ tới dáng vẻ lúc nãy phải nhấc chân lên để bước đi của Kính Thành, thấy đau lòng khôn tả.

 

Đồng thời, cô cũng thấy tội lỗi. Là cô quá sơ suất, đã để anh đi suốt hơn nửa ngày trời, chân của anh nhất định sớm đã đau đớn khó chịu đựng nổi.

 

Cô quay đầu lại, nhìn Kính Thành.

 

Trên gương mặt anh vẫn là vẻ bình tĩnh nhìn cô.

 

“Em xem cũng kha khá rồi, chúng ta xuống nhé?”

 

“Được.”

 

Hai người ngồi thang máy đi xuống. Trên đảo nơi nào cũng có những băng ghế dài dành cho khách du lịch. Hinh Dĩnh chỉ một băng ghế dài gần nhất nói: “Chúng ta ngồi ở đây ngắm cảnh đảo đi, được không?”

 

“Được.”

 

Hai người họ cùng ngồi xuống, ngắm nhìn mặt biển rộng lớn trong vắt đang dập dìu sóng, nói chuyện về lịch sử và phong tục của nước Mỹ.

 

Hinh Dĩnh càng lúc càng thấy đau buồn. Một mặt là vì đôi chân của Kính Thành, mặt khác, là bởi họ đã sắp phải chia tay.

 

Kính Thành có thể cảm nhận thấy tâm tình của Hinh Dĩnh càng lúc càng đi xuống, song lại không thể nói được gì. Anh cảm thấy thực sự không biết phải làm sao.

 

Đồng thời, anh cũng rõ ràng ý thức được rằng, thời gian đang từng giây từng phút trôi qua, họ sắp phải chia xa, vĩnh viễn cũng không gặp lại nữa. Trong lòng anh một mảng bi ai, bởi anh vẫn rất yêu người con gái này. Đời này của anh, sẽ chỉ yêu người con gái này mà thôi.

 

Hai người cùng ngắm nhìn cảnh biển, song trong lòng mỗi người lại một tâm tư. Cho đến khi có tiếng loa vang lên nhắc nhở, chuyến phà quay về sắp khởi hành, mời mọi người lên phà, để chuẩn bị rời khỏi đảo.

back top