Ấm Áp Như Xưa

Chương 50: Đoàn tụ

Kính Thành nhìn vào trong mắt cô nói: “Anh yêu em.”

 

Hinh Dĩnh mỉm cười, nói: “Em cũng yêu anh.”

 

***

 

Đêm khuya, Kính Thành mãi cũng không thể ngủ được.

 

Anh vô cùng nhớ Hinh Dĩnh.

 

Lúc mới bắt đầu, chỉ có chút lo lắng cô lái xe trong đêm tối, hi vọng cô trên đường đi bình an về tới nhà.

 

Trong lúc lo lắng, lại không tránh khỏi hối hận, nhẽ ra tối nay nên để cô về sớm hơn mới phải chăng?

 

Chỉ có điều, anh làm sao mà nỡ rời?

 

Chỉ sợ, cô cũng chẳng nỡ rời đúng không?

 

Sau đó, nhẩm tính thời gian, có lẽ cô đã về tới nhà. Anh lại đoán cô về tới nhà rồi sẽ làm gì? Lập tức lên giường đi ngủ, hay là còn có chuyện gì khác? Cô ấy liệu có nhớ tới anh không?

 

Kính Thành rất hối hận, vì đã không hỏi số điện thoại cố định nhà cô.

 

Vốn cứ ngỡ, nếu đã không thể bên nhau, bọn họ cũng sẽ không liên lạc nữa. Bởi vì, tình yêu còn lại quá nhiều, nên không cách nào để làm bạn được.

 

Chỉ có điều, ai mà ngờ, kết quả tối nay lại thành như vậy.

 

Một cái ôm, một nụ hôn, không, là một cái ôm rất lâu và rất nhiều những nụ hôn, khiến anh có thể tin rằng, Hinh Dĩnh cũng yêu anh.

 

Đã biết anh vốn chẳng có chút hi vọng nào, anh còn có thể nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng khi biết cô cũng yêu anh, anh đã hoàn toàn, hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa.

 

Còn câu hỏi cuối cùng của Hinh Dĩnh, khiến cho anh hiểu ra, những bức thư anh viết nhiều năm trước đó, Hinh Dĩnh một bức cũng không nhận được. Vì vậy nên, trong lòng cô, là anh đã bỏ rơi cô.

 

Mãi cho tới hôm nay, cô vẫn cứ cho rằng, năm đó là anh đã bỏ rơi cô.

 

Còn bản thân anh, lại cũng có hiểu lầm như vậy đối với cô.

 

Nghĩ lại những nỗi đau mà khi đó mình đã trải qua, nghĩ tới những nỗi đau mà cô đã từng chịu đựng, trong tim Kính Thành đau đớn như bị dao đâm.

 

Anh không biết, nên trách ai.

 

Có lẽ, nên oán trách vận mệnh chăng?

 

Chỉ có điều, những gì đã qua thì cũng đã qua rồi, ai cũng không thể thay đổi được.

 

Hiện tại, số mệnh đã khiến họ gặp lại nhau, lại cho họ thêm một cơ hội nữa.

 

Lần này, họ nhất định phải nắm lấy vận mệnh của chính mình.

 

Đúng, anh nhất định phải nói cho cô biết chân tướng sự tình năm đó.

 

Còn cả việc cô yêu anh, mà anh cũng yêu cô.

 

Anh cần phải nói với cô tình yêu của anh. Dù cho cô có băn khoăn đắn đo, dù cô có tiếp tục ngăn cản, anh cũng phải lớn tiếng nói ra.

 

Mặc dù cô không chọn anh, anh vẫn muốn nói với cô rằng, anh yêu cô. Luôn là như vậy. Trước giờ chưa có lúc nào ngừng lại.

 

Trằn trọc cả đêm, nhớ nhung cô, cũng suy nghĩ xem nên nói gì với cô.

 

Buổi sáng ngày hôm sau, Kính Thành mang theo hành lý, vội vã ra sân bay.

 

Song anh lại không ngồi chuyến trở về San Francisco như dự định.

 

Anh đổi chuyến bay Boston.

 

Có điều, chuyến bay sáng đều đã không còn chỗ trống. Đợi đến lúc anh tới được Boston, đã là buổi chiều.

 

Anh đi thẳng tới phòng thí nghiệm Rogers.

 

Trong phòng thí nghiệm, không thấy Hinh Dĩnh, song lại gặp được đồng nghiệp của cô, một người Mỹ có dáng vóc cao to. Mắt phải của cậu ta hơi hơi đỏ.

 

Kính Thành hỏi: “Xin hỏi, Hinh Dĩnh hôm nay có tới không?”

 

Người đó hình như hơi ngây ra một chút.

 

Kính Thành lập tức hỏi lại: “Tôi là hỏi Dr. Li ( Tiến sĩ Lê )?”

 

“Oh. Buổi sáng cô ấy có tới một lát, sau đó lại đi mất rồi.”

 

“Anh có địa chỉ nơi cô ấy ở hoặc điện thoại nhà cô ấy không?”

 

“Không có.”

 

“Ngày mai cô ấy có tới không?”

 

“Không đâu. Sáng nay cô ấy có nói, xin nghỉ cả tuần sau.”

 

“Anh có biết vì sao không?”

 

“Không biết nữa. Có lẽ cần chuẩn bị cho hôn lễ.”

 

Trong lòng Kính Thành đau đớn. Lẽ nào, thực sự đã muộn rồi hay sao?

 

“Anh có biết tôi làm sao mới có thể tìm được cô ấy không?”

 

“Tôi nghĩ anh chỉ có thể để mai tới văn phòng. Ở đó họ có địa chỉ và số điện thoại liên lạc của mỗi người.”

 

Trong lòng Kính Thành thất vọng tới cực điểm. Có điều, anh tới Mỹ đã nhiều năm, hoàn toàn có thể hiểu được. Người Mỹ vô cùng coi trọng quyền riêng tư của mỗi người. Địa chỉ nhà riêng hay số điện thoại …vv…, đều thuộc về thông tin riêng tư, sẽ không nói cho những đồng nghiệp thông thường. Bất cứ ai tới văn phòng để hỏi về thông tin riêng tư của nhân viên, nhất định sẽ phải cung cấp chứng minh thân phận và lý do thật có lý. Nếu không, bọn họ sẽ không nói cho bạn biết. Thực tế thì, ngoại trừ khi có tổ chức hành pháp chính phủ cần thông tin riêng tư, phía văn phòng thường sẽ trực tiếp liên hệ với người nhân viên kia, nói với họ, ai ai ai đó đang tìm bạn, yêu cầu gọi lại.

 

Kính Thành vào chiều mai có buổi lên lớp, tối nay nhất định phải quay về California.

 

Dù cho ngày mai anh có thể lưu lại Boston, thì đối với việc lên văn phòng anh cũng vô cùng do dự.

 

Ba năm trước, anh từng tới nơi này để tổ chức một lần tọa đàm, có qua lại phía văn phòng, nên họ đều quen biết anh.

 

Vì thế, anh không muốn tới văn phòng để tìm Hinh Dĩnh. Anh không biết nên giải thích thế nào về chuyện vì sao anh đi tìm Hinh Dĩnh, nếu là bạn cô, sao lại không có cách để liên lạc với cô.

 

Anh đoán, đồng nghiệp của Hinh Dĩnh đều biết, chuyện cô sắp kết hôn. Vì thế, trước khi tìm thấy cô, anh càng không muốn bất kỳ ai biết đến mối quan hệ của mình và Hinh Dĩnh, tránh tạo khó xử cho cô.

 

Kính Thành cảm ơn đồng nghiệp của Hinh Dĩnh, thất vọng rời khỏi phòng thí nghiệm.

 

Nhìn bóng lưng anh khập khà khập khiễng bước ra, Brian thấy vô cùng nghi hoặc.

 

Anh biết, người trước mắt mình kia là Dr. JC Zhang ( tiến sĩ Trương )

 

Vừa nãy, vừa nhìn thấy anh ta, anh đã biết. Ba năm trước, anh từng nghe buổi tọa đàm mà Dr. Zhang tổ chức ở nơi này. Hơn nữa, cách đi lại của anh ta khiến anh không thể nhận lầm người được.

 

Anh vốn đang định gọi Dr. Zhang, thực không ngờ, Dr. Zhang lại hỏi trước: “Xin hỏi, Hinh Dĩnh hôm nay có đến không?”

 

Brian nhất thời ngây ra. Hinh Dĩnh?

 

Dr. Zhang sửa lại hỏi: “Tôi là hỏi Dr. Li?”

 

Dr. Zhang tìm Dĩnh? Anh ta gọi cô là Hinh Dĩnh, đó là tên Trung Quốc của cô ấy sao? ở nơi này, mọi người đều chỉ gọi cô là Dĩnh ( tên phiên âm tiếng anh là Ying ). Thực ra thì, trong phòng thí nghiệm, bởi đa phần mọi người đều là tiến sĩ, cho nên mọi người đều chỉ gọi tên, đến họ cũng không cần, càng không dùng tới Dr.

 

Thấy Dr. Zhang gương mặt gấp gáp, hơn nữa, đây rõ ràng là việc riêng, tiếng “Dr.Zhang” đã lên tới miệng của Brian đành nuốt xuống, lời chào đón trân trọng càng không dám nhắc tới.

 

Anh nghĩ, đợi Hinh Dĩnh sau kỳ nghỉ quay lại, nhất định phải hỏi cô, làm sao mà quen biết Dr.Zhang? Phải biết rằng, trong lĩnh vực của họ, cái tên Dr.Zhang vô cùng nổi tiếng. Dĩnh và anh ta có quen biết, thế mà lại không nói cho mọi người sao?

 

Bước từ phòng thí nghiệm ra, đôi chân Kính Thành đã vô cùng đau nhức.

 

Suốt một ngày hôm qua, anh đã đi quá nhiều. Hinh Dĩnh không biết, anh sẽ không nói gì cả.

 

Buổi sáng thức dậy, anh đã cần phải dùng tay nhấc chân mới đi được.

 

Bôn ba ở phi trường New York đến nửa ngày. Tới Boston, lại một phen tra tấn. Giờ, đến dùng tay nhấc chân để bước đi, cũng thấy khó khăn.

 

Không còn cách nào khác. Đành phải từng bước từng bước, cắn răng mà chịu đựng.

 

Đột nhiên nhớ ra Hinh Dĩnh lúc này không hề biết gì về tình hình đôi chân của anh. Nếu, giờ cô ở nơi này, nhìn thấy anh dù dùng tay nhấc chân bước đi cũng vô cùng khó khăn, cô sẽ nghĩ thế nào?

 

Có lẽ, cô không ở đây, lại tốt hơn.

 

Dù cho cô yêu anh, nhưng anh lại khác hẳn những con người bình thường.

 

So với anh mà cô đã quen biết trước đây, cũng không giống nữa.

 

Tình hình lại cũng không tốt lên bao nhiêu.

 

Trong lòng đột nhiên cảm thấy thất bại và chua xót vô cùng.

 

Anh ngồi xe quay lại phi trường. Lên chuyến bay sáu giờ tối bay về San Francisco.

 

Hết sáu giờ bay, lại thêm thời gian 3 tiếng đồng hồ chênh lệch thời gian, khi đến nhà đã hơn 10 giờ.

 

Khi xe taxi dừng lại trước cửa nhà. Kính Thành ngạc nhiên khi nhìn thấy ở cửa có một người đang ngồi.

 

Dưới bóng đèn đường u ám, anh không nhìn rõ đó là ai.

 

Người đó ngồi trên mặt đất, hai tay ôm gọn lấy đôi chân, đầu vùi vào trong đầu gối.

 

Trái tim Kính Thành đột nhiên đập nhanh hơn.

 

Nghe thấy tiếng động, người đó ngẩng đầu lên.

 

Trời ơi, là Dĩnh Tử!

 

Trái tim Kính Thành suýt chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Lúc này người lái xe taxi đang nói câu gì đó, Kính Thành hoàn toàn không nghe thấy gì. Anh nhìn đồng hồ tính tiền một cái rồi lấy ví tiền ra. Song lại nhìn thấy đôi tay mình đang run rẩy mãnh liệt. Sau đó lại phát giác, cả thân người mình cũng đang run rẩy.

 

Tay anh run rẩy rút tiền từ trong ví ra, đưa cho lái xe taxi, nói: “Không cần thối lại.” Sau đó hoang mang mở cửa xe đi xuống.

 

Hinh Dĩnh đã đợi suốt mấy giờ đồng hồ, vừa mệt vừa đói lại vừa lạnh.

 

Buổi chiều vừa tới San Francisco, cô tới thẳng Stanford.

 

Vừa tới Stanford, cô tới thẳng học viện của anh, tới khoa của anh.

 

May mà anh là một giáo sư vô cùng nổi tiếng, hơn nữa còn có rất nhiều học sinh. Cũng may anh ở ngay trong khuôn viên trường. Hỏi trái phải một hồi, cũng tìm được tới trước nơi ở của anh. Cứ như thế, cũng mất tới hai ba tiếng đồng hồ.

 

Ai mà ngờ, anh lại không có nhà.

 

Hinh Dĩnh đành phải đợi anh.

 

Màn đêm dần dần buông xuống. Nhiệt độ càng lúc càng giảm. Hinh Dĩnh càng lúc càng thấy lạnh.

 

Cô rõ ràng không dám tin rằng, người đã từng được giáo dục cao cấp như mình, hôm qua còn để bị lạnh đến mức chảy nước mũi, lại còn không rút ra được bài học nào, hôm nay lại để tình trạng này tiếp diễn.

 

Chỉ có điều, mọi người không phải đều gọi nơi này là California có ánh mặt trời rực rỡ hay sao?

 

Hơn nữa, anh lên chuyến bay sớm, cô lên chuyến bay chiều. Anh ấy nhẽ ra đã tới nhà từ sớm mới phải. Cô làm sao biết được, lại phải ngồi đợi anh giữa đêm thu lạnh, trong cơn gió thổi thế này?

 

Xuống xe, Kính Thành không biết lấy đâu ra sức mạnh, bước mấy bước tới trước mặt Hinh Dĩnh.

 

Hinh Dĩnh vẫn ngồi trên mặt đất, nhìn anh, không động đậy.

 

Lúc này, cô không chỉ toàn thân lạnh buốt, mà trong lòng cũng thấy rất lạnh. Đồng thời, cũng cảm thấy uất ức.

 

Cô hỏi: “Không phải anh đã lên chuyến bay sớm rồi sao? Sao giờ này mới về tới nơi?”

 

Vừa nãy, cô cứ nghĩ mãi tới chuyện này. Cô không tin là Kính Thành tới chỗ bạn gái. Anh tối qua đã ôm cô như thế, hôn cô như thế. Lẽ nào, hôm nay vừa về tới Stanford, lại chạy ngay tới nhà bạn gái hay sao?

 

Hay là, cô bạn gái của anh đã tới phi trường đón? Bọn họ xa nhau mấy ngày, đương nhiên giờ cần phải đoàn tụ đúng không?

 

Hinh Dĩnh không dám tin, chỉ nói với mình rằng vạn lần cũng không thể. Có điều, tận đáy lòng khó tránh khỏi đoán già đoán non. Bởi, anh có thể đi đâu được chứ?

 

Kính Thành nhìn cô, nói: “Anh vòng qua Boston.”

 

Hinh Dĩnh nhìn anh, chậm rãi, trong mắt thấy ươn ướt, trên gương mặt lại dần nở một nụ cười rạng rỡ.

 

Hóa ra, anh đã tới Boston. Anh đi tìm cô. Vậy thì, cô ngàn dặm bôn ba, còn cả, mấy tiếng đồng hồ chờ đợi trong gió lạnh, cũng rất đáng.

 

Chỉ một câu nói của Kính Thành, lập tức khiến trong lòng Hinh Dĩnh thấy ấm áp hơn. Thế nhưng trên người vẫn thấy lạnh.

 

Cô giờ một chút cũng không hề khách khí, nói thẳng: “Em lạnh quá.”

 

Kính Thành bước lên hai bước, giơ hai tay ra.

 

Hinh Dĩnh đem đôi tay mình đặt vào tay anh.

 

Anh kéo cô đứng lên. Kéo thẳng cô vào trong lòng. Sau đó mở rộng đôi tay, ôm chặt lấy cô.

 

Hinh Dĩnh cũng mở rộng đôi tay, ôm lấy eo anh.

 

Mới một ngày, mà cô đã vô cùng nhớ nhung vòng ôm ấm áp này. Giờ, lại được quay lại vòng tay của anh, trên người trên trái tim cô đều cảm thấy vô cùng thoải mái.

 

Hinh Dĩnh vùi đầu vào trước ngực Kính Thành, hít hà thật sâu lấy mùi hương dễ chịu của anh, đồng thời cũng cảm nhận hơi ấm trong lòng anh.

 

Qua một lúc, nghe thấy Kính Thành ở phía trên gọi cô: “Dĩnh Tử.”

 

Cô ngẩng đầu lên.

 

Anh đã đặt nụ hôn xuống.

 

Lần này, không phải thật dịu dàng.

 

Đương nhiên, cũng không phải quá thô bạo.

 

Con người anh, dù có thô bạo, thì có thể thô bạo tới đâu chứ?

 

Nụ hôn của Kính Thành lúc này rất vội vã. Chiếc lưỡi của anh cuống quýt đưa vào bên trong miệng cô, tìm kiếm bạn tình của nó.

 

Rất nhanh đã tìm thấy, chào hỏi qua loa, rồi lập tức quấn lấy.

 

Hinh Dĩnh có chút kinh ngạc, chiếc lưỡi lại không tự chủ được mà dây dưa với anh.

 

Hai người họ hôn còn mãnh liệt hơn cả hôm qua, nhưng vẫn quấn quýt như thế.

 

Kính Thành hôn rồi lại hôn Hinh Dĩnh.

 

Hơi thở của Hinh Dĩnh càng lúc càng khó khăn. Cuối cùng phải nói: “Anh còn không buông em ra, em nghĩ mình sẽ ngất mất.”

 

Kính Thành lúc đó mới luyến tiếc buông cô ra.

 

Có điều chưa tới một giây, lại nhớ ra điều gì đó, anh nhấc đôi tay lên, ôm lấy gương mặt Hinh Dĩnh, nhìn vào trong mắt cô nói: “Anh yêu em.”

 

Hinh Dĩnh mỉm cười, nói: “Em cũng yêu anh.”

 

Cô rất vui sướng, cô giờ cuối cùng đã có thể nói với anh câu này.

 

Kính Thành không kìm nén được, cúi đầu xuống, lại bắt đầu hôn cô …

 

***

 

Hoàn chính văn

back top