Ấm Áp Như Xưa

Chương 52: Phiên ngoại: Stanford

“Dr. Zhang, bạn gái thầy thực xinh đẹp!”

 

***

 

Buổi chiều ngày thứ hai, Kính Thành có giờ lên lớp.

 

Nhưng anh lại không nỡ rời xa Hinh Dĩnh, bèn hỏi cô: “Em cùng anh đi tới trường nhé, được không?”

 

Hinh Dĩnh hỏi ngược lại: “Anh đi giảng bài, em đi làm gì chứ?”

 

Kính Thành nói: “Lúc anh giảng bài, em có thể ngồi ở văn phòng của anh. Hết tiết rồi, anh sẽ đưa em đi thăm quan quanh trường.”

 

Hinh Dĩnh bèn đáp: “Được.”

 

Trường đại học Stanford là một ngôi trường danh tiếng. Một mặt do đây là nơi dẫn đầu thế giới về trình độ học thuật, mặt khác là bởi khuôn viên trường đẹp đẽ khó nơi nào sánh bằng. Hinh Dĩnh muốn được tới đó xem sao. Ngoài ra, cô cũng vì không nỡ rời xa Kính Thành.

 

Hinh Dĩnh hỏi: “Chúng ta đi thế nào đây?”

 

Kính Thành nói: “Lái xe đi.”

 

Khuôn viên trường rất lớn, các học viện, các khoa, các tòa nhà, trung tâm … vv… nơi nào cũng có chỗ đỗ xe riêng.

 

“Anh lái xe ư?” Hinh Dĩnh có chút lạ.

 

“Ừm.” Kính Thành gật đầu. Biết cô đang nghĩ gì, anh nói: “Là xe có hai bộ phận điều khiển, được đặt làm đặc biệt đấy. Có thể dùng tay, cũng có thể dùng chân được.”

 

“Oh.”

 

Hai người tay nắm tay ra khỏi cửa, ngồi lên xe. Hóa ra, Kính Thành lái một chiếc xe Audi màu bạc. Xe có số hiệu và kiểu cách riêng, lại vững vàng chắc chắn, rất giống với phong cách của anh.

 

Hinh Dĩnh nói: “Xe đẹp quá, em thích lắm.”

 

Kính Thành đáp: “Anh rất vui vì em thích nó. Anh cũng rất thích.”

 

Lên xe rồi, Kính Thành lựa chọn điều khiển bằng chân.

 

Hinh Dĩnh lo lắng hỏi: “Có được không? Hôm nay sao?”

 

Kính Thành thích cô như vậy, đối với vấn đề tàn tật của anh không có chút kiêng dè. Như vậy, anh cũng có thể nói chuyện một cách bình thường.

 

Anh vuốt ve gương mặt cô, nói: “Em yên tâm. Chân ga và phanh xe đều không cần dùng lực lắm đâu. DMV ( Department ò Motor Vehicles – Cục quản lý xe của Mỹ ) kiểm tra rất nghiêm ngặt. Bọn họ một chút cũng không hề nương nhẹ cho anh chút nào.” Anh cười cười, nói tiếp: “Anh cũng tuyệt đối không lấy sự an toàn của em ra để đùa cợt đâu. Thực ra thì, anh gần như còn chưa dùng mấy đến chức năng điều khiển tay.”

 

http://greenhousenovels.com

 

Hinh Dĩnh thở một hơi “oh” thật dài, gương mặt được phủ lên một tầng mây hồng.

 

Kính Thành không thể chịu được nhất chính là khi gương mặt cô phủ lên một lớp mây hồng như thế này, còn cả vẻ mặt ngượng ngùng này nữa. Anh xoay người qua, nghiêng người hôn cô.

 

Môi anh vừa mới chạm nhẹ lên trên cô, cô đã hơi nghiêng người ra phía sau để tránh, nhắc nhở anh: “Dr. Zhang, anh còn có bao nhiêu học sinh đang đợi đấy.”

 

Kính Thành ha ha cười, nói: “Em yên tâm, anh đi giảng bài chưa bao giờ lên lớp muộn cả.”

 

Hinh Dĩnh nói: “Thực sao? Đấy là bởi vì em đang giúp anh đấy. Không tin, anh cứ thử xem nào?”

 

Kính Thành cười còn lớn hơn. Anh biết, điều Hinh Dĩnh nói là sự thật. Nếu giờ cô mà để cho anh hôn cô, rất có khả năng anh sẽ muộn giờ mất.”

 

Bởi, mỗi lần hôn cô, anh khó mà dừng lại được.

 

Kính Thành khởi động xe. Hai người họ chẳng mấy chốc đã tới học viện công trình y học sinh học của Kính Thành.

 

Xe dừng lại hẳn, xuống xe, Kính Thành rất tự nhiên nắm lấy bàn tay Hinh Dĩnh.

 

Hinh Dĩnh có chút kinh ngạc, hỏi: “Thế này có được không?”

 

Kính Thành còn ngạc nhiên hơn, hỏi lại: “Có gì không được chứ?”

 

Hinh Dĩnh nói: “Chúng ta đang ở trong khuôn viên trường mà!”

 

Kính Thành lại hỏi: “Khuôn viên trường thì sao?”

 

Hinh Dĩnh nhẫn nại nói: “Chúng ta nắm tay nhau như thế này trong trường không ổn lắm thì phải?”

 

Kính Thành biết cô đang nghĩ gì, còn cố ý giả ngốc: “Em không đồng ý sao?”

 

http://greenhousenovels.com

 

Hinh Dĩnh trợn mắt lên, nói: “Dr. Zhang, đây là sân trường, nơi nào cũng có học sinh của anh, xin anh hãy chú ý tới hình tượng giáo viên của mình.” Hứ, em muốn giúp anh bảo vệ hình tượng, anh còn không cảm ơn sao.

 

Kính Thành ngẩng mặt lên trời cười ha ha, sau đó cúi đầu xuống, nhìn Hinh Dĩnh nói: “Anh trước giờ vẫn là giáo viên kiểu mẫu đấy. Giờ, anh đang muốn cho mọi người thấy, khi ở bên cạnh người yêu của anh, nên làm như thế nào.” Anh nắm tay cô càng chặt hơn.

 

Hinh Dĩnh nhịn không được cũng cười theo. Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là chẳng có gì. Trong khuôn viên trường nơi nơi đều có học sinh tay nắm tay. Dù anh là giáo viên, nhưng có ai quy định giáo viên không được nắm tay bạn gái trong sân trường đâu?

 

Đây là trường học của anh, cô đã nhắc nhở, anh vẫn muốn như thế, cô đương nhiên cũng không còn ý kiến gì.

 

Hai người họ tay nắm tay bước trên con đường đi vào tòa nhà của học viện, số lần họ quay đầu lại là 100%. Thực ra thì, nếu tính chỉ quay đầu lại khoảng hai ba lần, thì số lần họ quay đầu lại đúng là vượt qua con số 100% rất rất rất nhiều.

 

Mỗi người họ gặp trên đường đi, từ lúc nhìn thấy họ, là quên luôn việc lễ phép, chỉ chăm chăm nhìn vào họ.

 

Bởi, cảnh tượng trước mắt thực quá đặc biệt. Đây tuyệt đối không thể là cảnh tượng mà bạn có thể hàng ngày dễ dàng nhìn thấy được.

 

Trên thực tế, có khi còn là cảnh tượng mà cả đời này bạn khó gặp được.

 

Người đàn ông anh tuấn trầm ổn, khí chất cao quý.

 

Người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, khí chất ưu nhã.

 

Người đàn ông là một người tàn tật, hơn nữa, còn khập khiễng vô cùng.

 

Nhưng anh nắm chặt lấy tay người phụ nữ kia, khí định thần nhàn, sự ung dung và tự tin khiến người ta phải thán phục.

 

Người phụ nữ để mặc cho anh nắm lấy tay, bộ dạng như chú chim nhỏ dựa dẫm vào con người, rất mãn nguyện.

 

Trên gương mặt hai người họ để lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Nhìn vào thấy sao mà xứng đôi, sao mà đẹp đẽ, sao mà hạnh phúc đến thế. Khiến bạn không khỏi thay họ cảm thấy vui vẻ và muốn chúc phúc.

 

Dù cho người đàn ông đó có bị tàn tật, thì có vấn đề gì chứ? Một chút cũng chẳng hề. Thực tế thì, chỉ khiến bạn cảm thấy thêm chân thực và cảm động mà thôi.

 

Không ít người quen biết với Kính Thành chào hỏi anh, tiếng gọi JC và Dr. Zhang vang lên không ngớt bên tai.

 

Gặp mấy người đồng nghiệp cùng khoa, Kính Thành bèn giới thiệu với Hinh Dĩnh. Đồng thời, cũng giới thiệu cô: “Đây mà Dĩnh, bạn gái của tôi.”

 

Anh thực sự rất thích câu nói này. Mỗi lần nói, đều cười đến vô cùng rạng rỡ.

 

Ai nấy cũng đều nói: “Oh, chúa ơi. JC, cô ấy xinh đẹp thế này, chẳng trách anh giấu lâu đến vậy.”

 

Kính Thành lại như chàng ngốc cười hê hê…

 

http://greenhousenovels.com

 

Vừa vào văn phòng của Kính Thành, Hinh Dĩnh bèn nói với anh: “Thực không ngờ anh lại là người thích khoe khoang đến thế.”

 

Kính Thành cũng không phản kích lại, chỉ cười ha ha. Có trời biết, anh là người nhàm chán nhất trên đời này, trước giờ chưa từng khoe khoang. Chỉ có hôm nay, có được bảo bối, mới không kìm nén được mà khoe khoang như thế.

 

Anh hỏi Hinh Dĩnh: “Em còn phát hiện gì nữa?”

 

“Em còn phát hiện, da mặt anh mỏng lắm.”

 

Kính Thành lại cười, bắt lấy Hinh Dĩnh, hôn một cái, nói: “Cứ tiếp tục phát hiện đi nhé. Anh phải lên lớp rồi.”

 

Hinh Dĩnh nhìn anh khập khà khập khiễng bước ra khỏi cửa, cũng cười theo. Thực ra, anh đem cô tuyên bố với cả thiên hạ như thế này, khiến trong lòng cô vui sướng vô cùng.

 

Ở cầu thang lớn trong phòng học, những sinh viên đợi Dr. Zhang lên lớp đang chụm ba chụm bốn lại bàn tán với nhau.

 

“Cậu có nhìn thấy không?”

 

“Nhìn thấy rồi.”

 

“Cậu có tin nổi không?”

 

“Không thể tin được.”

 

“Đúng thế, tớ cũng không tin nổi.”

 

“Đúng đúng. Trời ơi, cô ấy thực xinh đẹp.”

 

“Đâu chỉ là xinh đẹp? Cô ấy đẹp tới kinh người. Hơn nữa, còn đáng yêu như thế. Tớ cũng muốn có một cô bạn gái như thế.”

 

… …

 

“Cậu có nhìn thấy không?”

 

“Nhìn thấy gì?”

 

“Bạn gái của Dr. Zhang.”

 

“Ông ấy có bạn gái sao?”

 

“Đúng, đẹp như tiên nữ vậy. Trời ơi, không chân thực chút nào.”

 

“Cậu làm sao mà biết đó là bạn gái của ông ấy?”

 

“Ông ấy nắm tay cô gái kia mà.”

 

“Gì? Ở đâu thế?”

 

“Ngay trong sân trường, ngoài tòa nhà này thôi.”

 

“Thật á?”

 

“Thật.”

 

“Cậu tận mắt nhìn thấy à?”

 

“Tớ nhìn thấy tận mắt mà.”

 

“Woa, thực không thể ngờ.”

 

“Đúng thế.”

 

“Tớ muốn gặp cô gái đó quá.”

 

“Cô ấy nhất định còn ở đây, đang ở đâu đó thôi.”

 

… … http://greenhousenovels.com

 

“Nhìn hai người họ đẹp đôi thật. Thực khiến người ta ngưỡng mộ.”

 

“Đúng vậy.”

 

“Tớ thích Dr. Zhang. Tớ luôn thấy thầy ấy rất phong độ. Mặc dù thầy có bị tàn tật, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng chút nào.”

 

“Tớ cũng thích thầy ấy. Thấy ấy không chỉ phong độ ngời ngời, hơn nữa còn thông minh tuyệt đỉnh. Còn đẹp trai và gợi cảm nữa. Thực ra thì, tớ vẫn luôn say mê thầy ấy.”

 

“Cậu chưa từng thử sao?”

 

“Tớ từng qua học giờ thầy ấy trả lời câu hỏi. Thầy ấy đối với sự trêu chọc của tớ hoàn toàn không có xi nhê gì cả. Làm tớ còn tưởng thầy ấy là người đồng tính nữa.”

 

“Giờ cậu biết rồi đấy, thầy ấy có bạn gái còn xinh hơn cả cậu nữa. Rất tiếc nha.”

 

“Có gì. Cậu nói đúng, tớ mà có một cô bạn gái như thế, cũng chẳng thể nào để ai khác vào mắt được.”

 

… …

 

Kính Thành bước vào phòng học, bước lên bục giảng, nói với mọi người: “Chào buổi chiều.” Sau đó như thường lệ chuẩn bị bắt đầu buổi giảng bài.

 

Đột nhiên ở hàng ghế phía sau của phòng học có một học sinh huýt sáo. Sau đó có người nói lớn: “Dr. Zhang, bạn gái thầy thực xinh đẹp!”

 

Học trò bên Mỹ là thế, tự do vô cùng, cứ nghĩ gì sẽ nói ngay.

 

Đặc biệt là hôm nay, khi mà cảnh tượng họ nhìn thấy lại không hề như bình thường.

 

Mọi người đều rất sùng bái và yêu thích Dr. Zhang. Chỉ có điều, trước giờ thầy luôn kiệm lời trầm mặc, đi đâu cũng chỉ một mình. Thế mà ngày hôm nay, thầy lại cao hứng tay nắm tay cùng một cô gái xinh đẹp trong khuôn viên sân trường.

 

Mọi người đều vô cùng kích động, có người không kìm nén được, vì thế mới buột miệng nói ra.

 

Kính Thành biết nơi đây là giảng đường, thế nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào và kiêu hãnh không tưởng. Anh nói: “Cảm ơn!”

 

Lập tức có một người khác lại nói lớn: “Dr. Zhang, thầy phải mau mau cưới cô ấy đi.”

 

Kính Thành biết, họ đang đùa, cũng chỉ cười cười cho qua.

 

Anh vừa cười vừa đáp: “Vâng, cũng đang lên kế hoạch.”

 

“Dr. Zhang, em có thể làm quen với cô ấy không?” Một cậu sinh viên nghịch ngợm to gan hỏi.

 

Kính Thành hỏi ngược lại: “Cậu tên gì? Học kỳ sau cậu có thể học lại môn học này.”

 

Trong phòng học tiếng cười vang lên rần rần.

 

http://greenhousenovels.com

 

Nơi đây là khoa sinh hóa của đại học Stanford. Toàn bộ sinh viên ngồi trong phòng học này đều là những tinh anh đến từ mọi vùng đất trên thế giới, ai nấy đều rất thông minh. Mọi người nghĩ, Dr. Zhang chắc không đùa thật chứ? Nhìn cách thầy nắm tay bạn gái cùng cách nhìn chăm chú vào cô, còn cả, khi nghe người khác nhắc tới cô, trên gương mặt lai để lộ ra sắc thái, rõ ràng là đang yêu đến phát điên. Vì thế cho nên, trong này nếu có ai có ý định gì với cô gái đó, Dr. Zhang chắc chắn nếu không để cho cậu rớt trên mặt điểm thành tích, cũng sẽ quyết sống mái với cậu.

 

“Được rồi, cảm ơn mọi người! Giờ chúng ta bắt đầu giờ học!” Kính Thành tuyên bố.

 

… …

 

Cùng lúc đó, Hinh Dĩnh ngồi trong văn phòng của Kính Thành, đang định xem thử sách trên giá sách của anh, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.

 

“Mời vào.” Hinh Dĩnh có chút lo lắng thấp thỏm đáp lại. Dù gì, nơi này cũng không phải văn phòng của cô.

 

Một người đàn ông trung niên người Mỹ bước vào. Ông ta mặc một bộ âu phục kẻ sọc màu xám. Không đeo cà vạt. Thân người cau gầy, tinh thần quắc thước, hai mắt sáng ngời có thần.

 

Hinh Dĩnh lập tức nói: “JC đang lên lớp.” Cô biết, đồng nghiệp đều gọi Kính Thành là JC, học sinh thì gọi là Dr. Zhang.

 

Ông ta nói: “Đúng, tôi biết.”

 

Sau đó ông ta bước vào, vừa giơ tay ra, vừa tự giới thiệu: “Tôi là Dr. Charles ̣( Tiến sĩ Charles ), là chủ nhiệm khoa của khoa này.”

 

Oh, là sếp của Kính Thành. Hinh Dĩnh vội vã đứng lên, giơ tay ra bắt tay ông ta. “Tôi là Dr. Li ( tiến sĩ Li ), là bạn gái của Kính Thành. Xin gọi tôi là Dĩnh ( Ying).”

 

Trong thế giới học thuật, lúc gặp mặt chính thức, nếu là tiến sĩ, nhất định phải đặt ở trước tên họ. Đây không phải là khoe khoang, mà là sự tôn trọng, tôn trọng chính mình và đối phương cũng như tôn trọng học thuật.”

 

Charles nói: “Tôi nghe nói cô tới trường, nên mới tới để chào hỏi. Rất vui được gặp cô!”

 

“Rất vui được gặp ngài!”

 

Charles vừa mới họp quay về. Còn chưa vào tới văn phòng, trên đường đã có tới ba người hỏi ông: “Ông đã gặp bạn gái của JC chưa?”

 

“Chưa, tôi chỉ vừa mới quay về.” Ông hoàn toàn không biết JC có bạn gái, gần đây ông còn đang nhắc nhở anh ta phải suy nghĩ về chuyện này.

 

Ông là chủ nhiệm khoa, trong khoa việc lớn việc nhỏ đều phải quản lý. Trong đó chuyện qua trọng nhất, chính là duy trì và nâng cao chất lượng của giáo viên trong khoa mình.

 

Giáo viên giống như JC, tuyệt đối chính là đối tượng quan trọng cần được giữ gìn trong khoa. Trên thực tế, là người quan trọng nhất trong những người quan trọng.

 

Trong khoa trước giờ luôn hi vọng, giáo viên của khoa mình có gia đình ổn định. Có như vậy, họ càng có khả năng ở lại lâu với trường, chứ không chuyển đi nơi khác nữa.

 

Vì thế cho nên, Charles luôn luôn quan tâm tới cuộc sống của JC. Hi vọng anh có thể tìm được một người vợ ở Stanford này, rồi sinh một đàn con nữa. Có như vậy, ông cũng sẽ không còn phải lo lắng mất anh.

 

“Có gì tôi cần phải biết không?” Charles hỏi.

 

“Ông cứ đi gặp xem.” Ba người họ đều nói như vậy.

 

Thực ra, qua một lúc nữa, Charles có một hội nghị lúc hai giờ rưỡi. Nhưng ông cũng hiếu kỳ, bèn đi thẳng tới văn phòng của JC.

 

Cũng phải biết, tò mò thì ai mà chẳng có. Nhà bác học giỏi nhất của học phủ nổi tiếng nhất trên thế giới cũng không ngoại lệ.

 

Mở cánh cửa văn phòng JC ra, vừa mới nhìn thấy cô gái kia, Charles đã biết, mọi người vì sao lại muốn ông tới gặp cô ấy.

 

Cô gái này xinh đẹp khiến người khác kinh ngạc, hơn nữa, đó là một vẻ đẹp tự tin trầm tĩnh, cần phải có nội hàm rất sâu mới có được.

 

Vừa giới thiệu xong, biết cô cũng là tiến sĩ, Charles một chút cũng không hề thấy ngạc nhiên.

 

“Cô làm việc ở đâu?” Ông hỏi.

 

“Tại Harvard.” 

 

Charles trong lòng không khỏi nhói lên. Harvard!

 

“Khoa nào thế?”

 

“Phòng thí nghiệm của Rogers.”

 

Trái tim của Charles càng bị treo lên cao hơn. Trời ơi, đó chính là đối thủ lớn nhất của họ.

 

Ông và tiến sĩ Rogers sớm đã quen biết nhau. Hai người họ cùng rất tôn trọng lẫn nhau, cũng luôn luôn tranh đấu với nhau. Trước đây chỉ là trên một thí nghiệm học thuật trong trường học, giờ là cuộc chiến đứng đầu thế giới về cơ cấu di truyền học giữa họ.

 

Bảng xếp hạng đứng đầu thế giới về cơ cấu di truyền học năm nào cũng có, mà nguyên nhân gây ảnh hưởng nhất tới vị trí xếp hạng chính là bài phát biểu thành tích kết quả và sự ảnh hưởng trong ứng dụng. Mấy năm này, JC liên tiếp hai ba năm liền có bài phát biểu trên ba tờ tạp chí đứng đầu thế giới về khoa học như “Tế bào”, “Tự nhiên” và “Khoa học”, không chỉ mang lại vinh dự to lớn cho học viện, mà đồng thời còn có cống hiến rất to lớn trong việc duy trì được vị trí đầu bảng của học viện này.

 

Mỗi lần đi họp gặp mặt Rogers, ông luôn bày tỏ niềm tiếc nuối về việc năm đó JC đã từ chối lời mời của Harvard. Hơn nữa còn công khai thể hiện rõ, rằng lời mời đó sẽ không bao giờ có tác dụng.

 

Giờ đây, lại có một cô gái đẹp đến mê người như thế này từ trên trời rơi xuống, mà cô ta lại cứ phải là người của Harvard. Chỉ cần nhìn cô ta một cái, Charles đã biết, JC là của cô ta. Bởi, đến bản thân ông nhất thời cũng bị cô gái này mê hoặc, không thể nhìn ra được JC có bất kỳ khả năng nào có thể kháng cự lại sức hấp dẫn của cô ấy.

 

Ông rõ ràng còn đang cho rằng, đây là mỹ nhân kế của Harvard.

 

“Tôi có thể hỏi cô đã quen JC bao lâu không?” Nếu đã là mỹ nhân kế, Charles không ngại ngùng mà hỏi thẳng.

 

“Đương nhiên là được. Tôi quen anh ấy hai mươi năm rồi.” Hinh Dĩnh mỉm cười đáp.

 

“Cô nhất định là đang đùa rồi.” Charles nói.

 

“Tôi không đùa.” Hinh Dĩnh tiếp tục mỉm cười.

 

Trời ạ! Họ còn ở bên nhau từ khi mới có mấy tuổi. Thực khiến người ta khó mà tin được.

 

Được thôi, cô gái này không phải của Harvard đưa đến.

 

Nhưng, thế thì có tác dụng gì chứ? Charles có thể khẳng định, chỉ cần cô ta vẫy cái tay nhỏ kia, JC nhất định là chạy còn thấy chậm.

 

Charles nhìn nhìn đồng hồ, sau đó chỉ vào điện thoại cố định trên bàn Kính Thành nói: “Xin lỗi, tôi có thể dùng điện thoại của cô một chút không?”

 

Hinh Dĩnh nói: “Đương nhiên, mời ngài.”

 

Charles gọi điện thoại cho thư ký, nói: “Caroline, cô hủy giúp tôi cuộc họp lúc hai giờ rưỡi. Tôi giờ đang có việc rất gấp.” Lời ông nói là thực, đây đúng là việc rất khẩn cấp. Học viện này không thể mất JC, càng không thể để JC tới Harvard.

 

Đặt điện thoại xuống, Charles nói: “Tôi là bạn lâu năm của Rogers.”

 

“Oh, tốt quá rồi, thế giới này quả thực là nhỏ bé.”

 

“ Giờ cô đang ở đó làm công việc gì?”

 

Nửa tiếng sau đó, hai người họ chỉ nói chuyện về kinh nghiệm của Hinh Dĩnh, luận văn tiến sĩ cũng như hạng mục đang nghiên cứu hiện nay. Cuối cùng, Charles nói: “Tôi rất vui vì được nói chuyện với cô. Mọi người đã đều trong cùng một lĩnh vực, cô đến đây rồi, cũng nên đi gặp gỡ những giáo sư khác trong học viện và phòng thí nghiệm. Tôi sẽ rất vui mừng được giới thiệu họ cho cô. Đương nhiên, JC cũng có thể giới thiệu…”

 

Hinh Dĩnh trợn tròn hết cả hai mắt.

 

Charles ở lại tới ba giờ mới đi, bởi ông còn có một cuộc họp hội đồng quản trị, nhất định phải tham dự.

 

Charles vừa mới đi được một lát, lại có người tới gõ cửa.

 

Hinh Dĩnh nhìn đồng hồ treo trên tường, đoán có khi là Kính Thành hết giờ đã quay về. “Mời vào.”

 

Cửa mở ra. Bước vào là một cô gái, gương mặt xinh đẹp, thân hình cao ráo, để mái tóc ngắn trông rất nhanh nhẹn thông minh. Thoạt nhìn thấy tinh thần phấn chấn, đong đầy tự tin.

 

“Cô là ai?” Nhìn thấy Hinh Dĩnh, cô gái đó ngây ra, sau đó có chút khách khí hỏi. Cô gái này có một gương mặt đặc chất Trung Hoa, nhưng mở miệng lại là tiếng Anh hoàn toàn.

 

“Tôi là bạn của Dr. Zhang.”

 

“Anh ấy đâu rồi?”

 

“Anh ấy đang lên lớp.”

 

“Vậy cô ở trong văn phòng anh ấy làm gì?”

 

“Tôi đang đợi anh ấy.”

 

Cô gái kia nhìn chăm chăm vào Hinh Dĩnh.

 

Hinh Dĩnh cũng chăm chú nhìn lại cô ta.

 

Hai cô gái này cùng soi xét lẫn nhau, khí chất va đập ầm ầm.

 

Khí chất của cô gái kia thực bức người, vô cùng mạnh mẽ.

 

Khí chất của Hinh Dĩnh lại hàm súc ôn nhu, nhưng cũng mạnh mẽ như thế. Thực ra thì, còn có phần mạnh mẽ hơn.

 

Qua mấy giây, cô gái đó đột nhiên nói: “Tôi biết cô là ai.”

 

Hinh Dĩnh cũng đã biết, cô ta là ai.

 

Cô ta chính là “bạn gái” của Kính Thành.

 

Được rồi, là “bạn gái” mà anh nhắc tới.

 

Trong đầu Hinh Dĩnh, không khỏi nhớ tới những lời nói của Kính Thành về cô bạn gái này.

 

______

 

Sau khi ăn cơm tối xong, Hinh Dĩnh đột nhiên phát hiện ra, trong nhà Kính Thành không có một bức ảnh nào của bạn gái anh cả, dù một bức cũng không.

 

Điều này thực quái lạ.

 

Bởi, cô đột nhiên kích động, cô đến Stanford này, còn sớm hơn cả Kính Thành. Anh làm gì có thời gian mà thu dọn ảnh của người yêu.

 

Hinh Dĩnh hỏi: “Sao trong nhà anh không có bức ảnh nào của bạn gái anh thế?”

 

Kính Thành hỏi: “Em hỏi điều này làm gì?”

 

Hinh Dĩnh đáp: “Em tò mò thôi.”

 

Kính Thành không nói gì. Biết nói gì đây?

 

Hinh Dĩnh lại nói tiếp: “Anh có ảnh của bạn gái anh không? Đang để ở đâu thế?”

 

Kính Thành biết cô không chịu dừng, nói: “Anh không có bạn gái.”

 

“Em biết chứ.” Bổn tiểu thư ở đây, ngươi tốt nhất là không nên có bạn gái nào khác. “Em là đang nói tới, bạn gái cũ của anh.”

 

“Anh không có bạn gái cũ.”

 

“Anh rõ ràng là có.”

 

Kính Thành chăm chú nhìn Hinh Dĩnh.

 

Hinh Dĩnh cũng nhìn lại anh.

 

Đột nhiên, Hinh Dĩnh trợn mắt, nói: “Anh … anh là đang nói, trước giờ anh chưa từng có bạn gái sao?”

 

Kính Thành vẫn yên lặng nhìn cô, im lặng chính là đáp án của anh.

 

Trời ơi! Anh hóa ra trước giờ chưa từng có bạn gái! Hinh Dĩnh đột nhiên thấy vô cùng phẫn nộ. Cô lớn tiếng chất vấn: “Vậy anh lúc ở New York, tại sao lại nói anh đã có bạn gái?”

 

Kính Thành bất đắc dĩ trả lời: “Em nói em sắp kết hôn rồi, bảo anh phải nói gì đây?”

 

Hinh Dĩnh nhớ lại tâm trạng chua xót và đau lòng khi còn ở New York, giận dỗi nói: “Nói anh không có bạn gái, nói anh mãi mãi yêu em.” Nếu là như thế, có thể bớt được bao chuyện! Đương nhiên, ai cũng không nói trước được …

 

Kính Thành khập khiễng bước lên hai bước, ôm lấy cô, nói: “Anh không có bạn gái, anh mãi mãi chỉ yêu em.”

 

Hinh Dĩnh không kìm được mỉm cười, thở dài một hơi nói: “Lúc anh nói anh có bạn gái vừa trẻ trung, vừa thông minh lại xinh đẹp, làm em ghen tị muốn chết.”

 

Kính Thành nào có thực sự nói ra những điều đó. Nhưng anh cũng không có sức phản bác lại, chỉ cúi thấp đầu xuống, bắt đầu hôn cô.

 

Anh cứ hôn cô, là khiến cô thần hồn điên đảo.

 

Haiz… thôi kệ, kệ đi. Hinh Dĩnh bắt đầu chuyên tâm hôn lại anh …

 

_____

 

Hinh Dĩnh kéo suy nghĩ về lại với thực tại. Nhìn cô gái xinh đẹp trẻ trung trước mắt, trong lòng thầm nghĩ, tối qua còn nhắc tới cô ấy, thực không ngờ, nhanh như thế đã gặp được.

 

Cô biết, đây là một cô gái tốt. Hơn nữa, là thực lòng yêu Kính Thành.

 

Thế nhưng, Kính Thành là của cô. Bất cứ ai, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.

 

Anna biết, JC tuần trước đi New York để họp, tối qua quay về, vì thế hôm nay cô mới đặc biệt đến tìm anh. Bởi đơn xin phép để vào học viện nghiên cứu sinh của cô đã sắp tới hạn nộp, cô cần phải có quyết định ngay.

 

Mà cô thì, lại cần JC giúp cô trong quyết định này, nên ở lại Stanford hay là đi tới nơi khác để được đào tạo sâu hơn?

 

Cô thực không ngờ, lại gặp được bạn gái anh ngay trong văn phòng của JC.

 

Vừa gặp cô gái này, Anna liền hiểu ra, JC tại sao lại yêu thương cô ấy bao năm mà không thay đổi. Đồng thời cô cũng biết, mình đã mãi mãi không còn hi vọng nữa.

 

Thế nhưng cô vẫn không kìm được hỏi: “Cô yêu anh ấy sao?”

 

Hinh Dĩnh gật đầu.

 

“Anh ấy cũng yêu cô?”

 

http://greenhousenovels.com

 

Hinh Dĩnh lại lần nữa gật đầu.

 

Anna nhất thời trong lòng chua xót đau khổ khôn tả, hoảng loạn nói: “Tôi phải đi rồi.”

 

Nói xong, quay người rời đi. Bởi nước mắt cô đã chứa đầy trong hốc mắt. Cô nghĩ, cô đã biết trong đơn xin vào học viện nghiên cứu sinh nên điền ở chỗ nào.

 

Cô chỉ đau lòng vì nỗ lực để giành lấy tình yêu trong suốt ba năm trời của mình đã không có kết quả. Nhưng trong lòng vẫn thấy mừng cho JC. Dù gì, anh cũng đã tìm được hạnh phúc cho chính mình. Cô không hề nghi ngờ, rằng họ ở bên nhau, sẽ được hạnh phúc mỹ mãn. Cô cũng biết, mình sẽ mãi mãi không thể quên được JC.

 

Anna đi chưa được bao lâu, Kính Thành cuối cùng cũng quay lại.

 

Vừa đóng cửa lại, là anh ôm lấy Hinh Dĩnh hôn cô. Đã hơn một tiếng đồng hồ, đây là khoảng thời gian xa nhau lâu nhất kể từ sau khi họ đoàn tụ.

 

Lại là một nụ hôn dai dẳng tới lúc không thể thở nổi mới được tách ra.

 

Vừa rời ra, Hinh Dĩnh đã lập tức tuyên bố: “Em vừa mới gặp ‘bạn gái’ của anh rồi.”

 

Kính Thành nói: “Bạn gái của anh là em.”

 

Hinh Dĩnh mặc kệ, lại nói tiếp: “Em đã gặp ‘bạn gái bé nhỏ’ của anh.”

 

Kính Thành bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

 

Hinh Dĩnh nói: “Em nghĩ, cô ấy sẽ không quay lại tìm anh nữa đâu.”

 

Kính Thành nói: “Vậy thì tốt.”

 

Hinh Dĩnh hỏi: “Anh có muốn biết bọn em đã nói những gì không?”

 

Kính Thành lắc lắc đầu. Anh tin Hinh Dĩnh.

 

Hinh Dĩnh nói: “Em nghĩ sau này cô ấy cũng sẽ không có vấn đề gì. Anh không phải lo lắng đâu.”

 

Kính Thành gật gật đầu. Sau đó lại bắt lấy cô, bắt đầu hôn cô tiếp.

 

Vừa đặt nụ hôn lên, thì có người cốc cốc cốc gõ cửa.

 

Hai người rời nhau ra. Kính Thành nói: “Mời vào.”

 

Một cậu sinh viên có mái tóc sẫm màu mở cửa ra, thò đầu vào, nói: “Dr. Zhang, xin lỗi, làm phiền thầy rồi. Em muốn hỏi một câu.”

 

“Cậu nói đi.”

 

“Xin hỏi kiểm tra giữa kỳ là hôm nào ạ?”

 

“Trên thời khóa biểu của cậu có đấy. Ngày 15 tháng 11.”

 

“Oh, cảm ơn thầy.”

 

Cậu sinh viên đó cảm ơn rồi đi ngay. Trước khi đi còn liếc Hinh Dĩnh một cái.

 

Kính Thành lại hôn Hinh Dĩnh.

 

Chưa hôn được hai giây, lại có tiếng gõ cửa cốc cốc cốc.

 

“Mời vào.” http://greenhousenovels.com

 

Lần này là một cậu sinh viên có mái tóc nhạt màu.

 

Cậu ta bước vào, nhìn Hinh Dĩnh một cái trước, sau đó mới hỏi: “Dr. Zhang, xin hỏi kết quả của lần thí nghiệm trước của em thế nào rồi ạ?”

 

“Tuần trước đã phát xuống rồi mà.”

 

“Oh, vậy sao? Vậy để em về xem lại. Cảm ơn thầy.”

 

Kính Thành lại lần nữa hôn Hinh Dĩnh.

 

Đang hôn nồng nàn, lại có tiếng gõ cửa.

 

Người dễ tính như anh, cũng sắp bốc hỏa rồi.

 

Lần này là một cậu nam sinh có mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa.

 

“Dr. Zhang, xin hỏi em có thể hẹn thầy lúc nào đó để hỏi vài vấn đề không?”

 

“Thứ ba và thứ năm hàng tuần, từ ba giờ đến bốn giờ chiều là thời gian để trả lời câu hỏi.”

 

“… …” Nam sinh kia đang ngây ngô nhìn Hinh Dĩnh.

 

Kính Thành khẽ ho một tiếng, hỏi: “Cậu còn câu hỏi nào không?”

 

“Oh, không ạ. Cảm ơn thầy.”

 

Cậu ta nói xong thì đi ra.

 

Hinh Dĩnh nói: “Học sinh của anh hình như đều rất chăm chỉ nhỉ.”

 

http://greenhousenovels.com

 

Kính Thành cười cười. Học sinh của anh có lẽ cũng chăm chỉ, nhưng vào lúc không phải thời gian trả lời câu hỏi mà chạy tới văn phòng anh để hỏi như thế này, tuyệt đối là lần đầu tiên.

 

Hinh Dĩnh hỏi: “Ngày nào cũng có nhiều học sinh tới tìm anh như thế này sao?”

 

Kính Thành nói: “Không. Họ tới là để nhìn em thôi.”

 

Hinh Dĩnh hỏi: “Thật sao?”

 

Kính Thành nói: “Thật.”

 

Hinh Dĩnh cười, nói: “Ai bảo anh cứ thích khoe khoang cơ?”

 

Kính Thành cũng cười, nói: “Chúng ta đi nào, ở chỗ này nữa anh thực không thể nào hôn được em.”

back top