Ấm Áp Như Xưa

Chương 57: Ngoại truyện: Trừng phạt

 

Anh vẫn ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ, thân người thẳng như cái bút, gương mặt ngẩng lên chờ đợi, tựa như đứa bé trong nhà trẻ, đang đợi được cô giáo phát kẹo cho.

 

***

 

Kính Thành nói: “Để anh giúp em tắm.”

 

Hinh Dĩnh nhất thời ngây cả người.

 

Đây là lần đầu tiên Kính Thành đề nghị tắm chung.

 

Dù hai người họ đều đã nhìn thấy cơ thể của nhau, nhưng tắm chung lại cần đến một sự dũng cảm rất lớn. Dù gì việc tắm rửa cũng là một chuyện rất tư mật. Bạn không chỉ cần có tình cảm rất sâu đậm với cô gái đó, hơn nữa còn phải hoàn toàn tin tưởng. Bởi đó là khi bạn cởi bỏ tất cả, đem toàn bộ cơ thể mình để lộ ra trước mắt cô.

 

Vì thế mới nói, hai người cùng tận hưởng hạnh phúc là một chuyện, mà cùng tắm chung một bồn lại là chuyện khác.

 

Nếu không tin, bạn cứ thử hỏi đã có bao cặp vợ chồng hoặc tình nhân từng tắm chung?

 

Chỉ nói bản thân Hinh Dĩnh, cứ nghĩ tới việc tắm chung cùng Kính Thành, đã không kìm được mà hơi ửng đỏ gương mặt, tim thì đập nhanh hơn. Bởi, từ nhỏ cô chỉ tắm một mình, chưa từng cùng ai khác tắm cả. Giờ là lần đầu tiên, cô đương nhiên cảm thấy căng thẳng và ngượng ngùng, dù cho đối phương có là Kính Thành.

 

Vì vậy, nếu Kính Thành không đề nghị, cô cũng không hề có dự định nhắc đến, ít nhất là tạm thời sẽ không.

 

Giờ, Kính Thành lại đề nghị như thế này, cô nghĩ đối với anh mà nói, hẳn không phải một việc dễ dàng nhỉ?

 

Nói đâu xa chỉ mấy hôm trước thôi, anh còn không muốn để cô nhìn thấy việc anh phải đỡ chân để đi lại.

 

Vậy mà, mấy hôm ngắn ngủi, anh không những cởi mở hơn hẳn, để lộ tất cả, giờ còn đề nghị được tắm cùng cô, Hinh Dĩnh nhìn thấy được sự quyết tâm và dũng cảm của anh, tận sâu trái tim cô không kìm được cảm thấy kính phục và cảm động.

 

Cô gật đầu đồng ý.

 

Hai người họ cùng đứng lên.

 

Hinh Dĩnh nói: “Anh vào trước đi, em sẽ vào luôn.”

 

Kính Thành gật đầu, khập khà khập khiễng đi vào.

 

Bước vào phòng tắm, cởi quần áo ra, rồi bước vào bồn tắm. Anh mở vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó lấy ghế gấp xuống, mở ra ngồi chờ.

 

Trong lòng anh có chút căng thẳng. Dù sao cũng là lần đầu tiên. Hơn nữa, vừa rồi Hinh Dĩnh còn buồn bã mà khóc.

 

Từ nhỏ anh đã không chịu được những lúc Hinh Dĩnh khóc lóc. Vừa nãy khi cô khóc, trái tim anh cũng đau đớn theo. Chỉ muốn được làm gì đó cho cô, để khiến cô thoải mái và vui vẻ hơn, chứ hoàn toàn không nghĩ gì tới bản thân mình.

 

Giờ khi ngồi trên chiếc ghế gấp, nhìn tay nắm trên tường, thảm chống trơn trượt và những dụng cụ khác không xuất hiện trong một gian nhà tắm bình thường, trong lòng anh lại không khỏi có chút run rẩy.

 

Anh biết Hinh Dĩnh sẽ không để tâm tới. Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên anh để người khác nhìn thấy mình tắm rửa, tận sâu trong lòng anh không kìm được trào dâng một cảm giác khác lạ.

 

Lắc lắc đầu, anh tự nhủ với mình, đã quyết tâm đem bản thân mình trao cả cho cô, thì không nên có chút giấu diếm nào với cô nữa.

 

Hinh Dĩnh ở trong phòng ngủ, do dự một hồi, thay một bộ đồ khác, sau đó mới bước vào phòng tắm.

 

Cô ngước mắt lên nhìn, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ngốc cả người.

 

Trong bồn tắm ngập tràn hơi nước. Kính Thành đang lõa thể ngồi dưới vòi hoa sen.

 

Hai người họ đã nhìn thấu thân thể nhau, cô vẫn biết thân thể anh vô cùng đẹp. Còn nhớ sau lần đầu tiên, cô nằm cạnh người Kính Thành, vuốt ve bờ ngực rắn chắc của anh hỏi: “Sao cơ thể anh lại đẹp thế?”

 

Kính Thành cười cười nói: “Ngày nào ở nhà anh cũng luyện tập. Làm những việc anh có thể làm.”

 

Hinh Dĩnh hiểu dụng ý của anh: Anh không cách nào thay đổi đôi chân gầy yếu kia, nhưng anh có thể có thân người trên khỏe mạnh. Điều này khiến mắt cô lại hơi nhòe đi.

 

Kính Thành hỏi: “Em có thích không?”

 

Hinh Dĩnh gật mạnh đầu: “Thích chứ.”

 

Rồi lại thêm một câu: “Em đều thích cả.”

 

Kính Thành hiểu ngay ý của cô, anh lại miết miết bàn tay nhỏ bé đang nắm trong tay mình.

 

Có điều, biết cơ thể anh đẹp là một chuyện, giờ giữa màn sương mù dày đặc trong phòng tắm, nhìn thấy cơ thể anh gợi cảm đến chết người lại là một chuyện khác.

 

Hinh Dĩnh cẩn thận đánh giá Kính Thành từ trên xuống dưới.

 

Mái tóc anh ươn ướt, mượt mà, được vuốt ngược ra phía sau.

 

Dòng nước ấm áp chảy từ trên xuống, chảy qua mái tóc đen bóng của anh, qua gương mặt anh tuấn, qua bờ vai rộng, qua cái eo rắn chắc, qua cánh tay tráng kiện, qua đôi chân gầy gò …

 

Anh vốn dĩ đã anh tuấn gợi cảm đến mức tựa những nhân vật trong thần thoại Hi Lạp, mà sự tráng kiện của thân người phía trên và phần thân thể gầy gò phía dưới của anh càng đập mạnh vào trong mắt cô …

 

Trái tim Hinh Dĩnh không đừng được nảy lên ầm ầm.

 

Đôi mắt cô không tự chủ được mà nhìn tới nơi đó.

 

Nơi đó đang dựng đứng lên vô cùng hùng vĩ. Giờ dù vẫn đang rất bình thường, nhưng cũng đã thấy vô cùng hùng vĩ.

 

Trái tim Hinh Dĩnh càng đập nhanh hơn, gương mặt cũng càng đỏ hơn.

 

Có lẽ do Kính Thành đợi chờ có chút vô vị, Hinh Dĩnh thấy anh đang ngẩng đầu, đồng thời giơ tay phải lên, xòe ngón tay ra, để dưới vòi hoa sen. Anh đang dùng ngón tay để khống chế và thay đổi hướng chảy của dòng nước. Dòng nước chảy qua kẽ những ngón tay anh, sau đó rơi trên gương mặt và trên người anh.

 

Anh đột nhiên vui sướng bật cười ra, nụ cười rất lớn, lộ hàng răng trắng bóng, đôi mắt lấp lánh, cứ như một đứa trẻ chỉ mấy tuổi vậy.

 

Hinh Dĩnh trong lòng nhất thời cảm động khôn tưởng. Quá rõ ràng, Kính Thành vẫn luôn gìn giữ trái tim trẻ thơ đó. Mà người đàn ông gìn giữ được trái tim trẻ thơ luôn là người đáng yêu nhất.

 

Kính Thành tiếp tục nghịch nước, gương mặt tươi cười thuần khiết của anh dưới vòi nước đang mờ mịt hơi, thêm thân người gợi cảm bốc lửa của anh lúc này, rõ ràng là muốn lấy mạng Hinh Dĩnh.

 

Cô bất động đứng im ở cửa phòng tắm, chăm chú nhìn Kính Thành.

 

Nước từ vòi hoa sen rơi xuống từ mọi phía, rơi trên bờ vai rộng lớn của anh, trên bộ ngực rắn rỏi và cái bụng phẳng lì, bọt nước văng khắp nơi, dường như còn rơi cả lên trên trái tim của Hinh Dĩnh, khiến trong lòng cô sóng trào dâng.

 

Cô quên cả hít thở, cảm giác bên dưới đang từng đợt co thắt, đồng thời như có luồng nước ấm bắt đầu rục rịch bên trong.

 

Cảm tạ trời đất, vì anh là của cô.

 

Hiện giờ, Hinh Dĩnh chỉ muốn nhào qua ôm lấy anh, được vuốt ve và hôn lên bộ ngực của anh.

 

Còn cả toàn thân anh nữa.

 

Cô rất vui sướng, vì anh chỉ cách cô có mấy thước, cô có thể làm điều đó ngay tức khắc thôi.

 

Nếu không được, chỉ sợ cô sẽ phát điên mất.

 

Nếu không được ư?

 

Hinh Dĩnh ngây người một lúc, cúi đầu nhìn xuống chính mình, tập trung suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, trên gương mặt vui sướng còn mang theo một nụ cười “tà ác”.

 

Ha, cô rốt cuộc đã nghĩ ra rồi, phải làm sao để “trừng phạt” Kính Thành!

 

Sao lâu thế rồi mà còn chưa vào nhỉ? Kính Thành lại lần nữa nhìn về phía cánh cửa phòng tắm.

 

Lần này, anh nhìn thấy Hinh Dĩnh.

 

Anh nhất thời ngây ngốc cả người.

 

Anh chưa từng nhìn thấy Hinh Dĩnh ăn mặc mát mẻ như thế bao giờ cả.

 

Sexy như thế.

 

Trên người cô mặc chiếc áo hai dây tơ lụa đỏ và quần chíp nhỏ. Chiếc áo hai dây kia rất mỏng, lại còn bó sát, dán chặt lấy cơ thể cô, phác họa hoàn hảo dáng người yểu điệu của cô.

 

Hai quả anh đào của cô nhô lên cao cao dưới lớp áo mỏng, bộ ngực ngạo nghễ như ẩn như hiện dưới lớp áo, còn cả cái bụng nhỏ rắn chắc, vòng eo mềm mại tinh tế.

 

Chiếc cổ cao của cô, đôi chân và cánh tay đều lộ ra ngoài, tương phản hoàn toàn với lớp quần áo màu đỏ rực, khiến làn da cô càng thêm trắng như tuyết.

 

Gương mặt cô hơi hơi ửng hồng, trên gương mặt còn lộ ra vẻ thẹn thùng.

 

Bộ dáng này của cô, còn mê người hơn cả khi không có mảnh vải nào.

 

Làn hơi nước dầy dặc trong phòng càng khiến cô dường như có chút mông lung.

 

Cũng càng khiến cô thêm gợi cảm.

 

Hinh Dĩnh bất động đứng im tại chỗ, nhìn Kính Thành.

 

Kính Thành cũng bất động ngồi im tại chỗ, nhìn lại Hinh Dĩnh.

 

Hai người họ vốn hiểu rõ lòng nhau, đôi mắt lại cùng biết nói, hai mắt giao nhau, như ánh chớp chói lòa.

 

Kính Thành chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, hơi thở nặng nề hơn.

 

Hinh Dĩnh cuối cùng cũng chậm rãi bước về phía anh, tư thế uyển chuyển.

 

Bước chân cô nhẹ nhàng mềm mại, song mỗi bước đi dường như lại vô cùng nặng nề đang bước lên trái tim anh.

 

Kính Thành cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, dưới thân đang phình to ra.

 

Hinh Dĩnh mở cánh cửa bồn tắm.

 

Kính Thành đã mỉm cười dang rộng cánh tay đón cô.

 

Thế nhưng, ngoài dự liệu của anh, Hinh Dĩnh lại không hề nhào vào vòng tay của anh.

 

Cô dừng bước chân, nhìn Kính Thành, nhẹ lắc lắc đầu, nói: “Đợi một chút. Chúng ta tắm trước đã nhé.”

 

Trong lòng Kính Thành có chút thất vọng, đồng thời cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Song nghĩ đi nghĩ lại, thì tắm rửa sạch sẽ trước cũng tốt.

 

“Kéo anh dậy nào.” Anh vừa nói vừa giơ tay ra. Anh định đứng lên, để tắm cùng Hinh Dĩnh.

 

Trước nay anh đều nghe lời khuyên của bác sĩ, không đứng tắm bao giờ.

 

Thế nhưng, giờ khi cùng Hinh Dĩnh, anh lại không hề lo lắng chút nào.

 

Anh có thể ôm lấy cô.

 

Anh tin, cô nhất định sẽ không để anh có bất cứ chuyện gì.

 

Hinh Dĩnh không giơ tay. Cô chỉ mỉm cười nói: “Không, anh ngồi đi, để em giúp anh tắm.”

 

Kính Thành hỏi: “Có cần anh giúp em tắm không?”

 

Hinh Dĩnh mỉm cười lắc lắc đầu.

 

Kính Thành càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Song anh vẫn không nói gì. Tùy ý cô.

 

Hinh Dĩnh bước lên hai bước, dán người vào phía trước mặt Kính Thành, đứng dưới vòi hoa sen.

 

Quần áo của cô lập tức bị nước làm ướt đẫm, màu sắc lại càng thẫm hơn. Đầu tiên chỉ có mấy chỗ, song rất nhanh đã hoàn toàn bị ướt nhẹp.

 

Lớp vải ướt và mỏng dính lên người, khiến cô càng thêm gợi cảm khôn tả.

 

Đầu óc Kính Thành nóng lên, không nghĩ ngợi gì, giơ tay kéo phắt Hinh Dĩnh ôm vào trong lòng. Nơi mềm mại trước ngực cô vừa hay áp ngay lên trên môi anh.

 

Anh theo bản năng mà há to miệng, ngoạm toàn bộ nơi mềm mại đó vào trong miệng mình, mang theo cả lớp áo mỏng bao phủ phía bên ngoài.

 

Oh, cảm giác này thực quá sức tuyệt vời. Kính Thành lập tức dùng sức để mút lấy…

 

Trời ơi! Hinh Dĩnh nhắm mắt lại, hít vào một hơi lạnh, từ tận sâu thẳm đáy lòng thầm than nhẹ một tiếng. Cảm giác thoải mái này thực không cách nào tả nổi. Cô thực sự chỉ muốn được để nguyên như thế này, để anh không ngừng mút lấy nơi đó …

 

Thế nhưng, cứ nghĩ tới uất ức mấy năm nay của mình, còn cả kế hoạch “trừng phạt” khi nãy trong đầu mình, mặc dù không muốn, nhưng cô vẫn lấy hai tay chống lên trên bờ vai rộng lớn của Kính Thành, để thân người mình tách ra.

 

Kính Thành ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt kinh ngạc, dùng đôi mắt mê hoặc lòng người hỏi: Sao thế?

 

Hinh Dĩnh nói: “Để em giúp anh tắm. Nhưng mà, anh không được cử động.”

 

Kính Thành không hiểu hỏi lại: “Tại sao chứ?”

 

Hinh Dĩnh cười: “Bởi vì, đây là sự trừng phạt của em đối với anh.”

 

Gì cơ?

 

Hinh Dĩnh nói: “Vừa nãy anh có nói, khi nào em nghĩ ra cách để trừng phạt, thì có thể lập tức sử dụng, đúng không?”

 

Kính Thành có chút ngần ngừ rồi mới gật đầu một cái.

 

“Thế thì anh không được cử động.”

 

Kính Thành nghĩ, đây là kiểu trừng phạt gì thế? Đúng là chỉ có cô mới nghĩ ra được. Không phải là trong lúc cô giúp anh tắm anh không được cử động sao? Mặc dù giờ anh rất muốn được ôm cô hôn cô, nhưng, kiên trì một chút, đợi một lát nữa rồi hôn rồi ôm, cũng khó khăn gì?

 

“Được.” Kính Thành kiên định đáp.

 

Hinh Dĩnh mỉm cười, nói: “Anh hứa đấy nhé. Chúng ta bắt đầu thôi.” Tận sâu đáy lòng lại cảm thấy có chút hưng phấn.

 

Cô đổ một chút dầu gội đầu ra tay, rồi hai tay xoa nhẹ, sau đó bôi lên mái tóc ướt của Kính Thành.

 

Mái tóc anh đen óng mềm mại, có thêm dầu gội đầu, cảm giác càng thêm trơn mượt tinh tế.

 

Hinh Dĩnh làm theo ý mình, lúc thì nhẹ nhàng ấn, nhẹ nhàng xoa, nhẹ nhàng gãi, nhẹ nhàng vò …

 

Trên đầu Kính Thành cảm thấy vô cùng thoải mái. Cảm giác thoải mái đó còn lan dọc xuống cả dưới thân người anh.

 

Hinh Dĩnh đột nhiên nghiêng người, cúi đầu xuống để mũi mình lại gần mái tóc của anh, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói: “Oh, thơm quá đi.” Giọng nói cô mang theo vẻ lười biếng nhàn tản, đong đầy sự quyến rũ.

 

Do cô đang nghiêng người, nên Kính Thành vừa hay có thể qua chỗ mở phía trên chiếc áo hai dây kia mà nhìn vào.

 

Đôi ngọc đào trước ngực cô đang nhẹ nhàng nhảy nhót, khiến quả anh đào phía bên trên cũng rung rung theo.

 

Cổ họng Kính Thành khô rát, kìm nén không được nuốt ực một cái. Trong lòng vô cùng khát vọng được cắn nhẹ vào trái anh đào kia, được mút lên đôi ngọc đào đó.

 

Thực sự rất muốn.

 

Cổ họng anh càng cảm thấy khô rát hơn.

 

Cái câu “không được cử động” chết tiệt.

 

Hóa ra, nó không hề dễ dàng chút nào.

 

Thực tế thì, lại vô cùng thống khổ.

 

Có điều, anh không hề định để cho Hinh Dĩnh biết được. Vì thế, lại tiếp tục bộ dáng làm như chẳng hề có chuyện gì cả.

 

Hinh Dĩnh hỏi: “Anh còn nhớ lần trước khi em gội đầu cho anh không?”

 

Kính Thành gật gật đầu. Sao mà không nhớ được chứ?

 

Hinh Dĩnh nói: “Lúc đó, em không cẩn thận làm xước dưới cằm anh, thấy máu chảy ra, khiến em sợ đến ngây ngốc cả người.”

 

Kính Thành nói: “Em hôn anh kiểu đó, khiến anh suýt nữa thì không thể chịu nổi rồi.”

 

Hinh Dĩnh lập tức phản pháo lại nói: “Ai hôn anh? Anh nghĩ hay quá nhỉ. Em lúc đó chỉ hôn lên vết thương của anh, giúp anh cầm máu thôi.”

 

Kính Thành cười ha ha, không tranh cãi với cô nữa. Hóa ra, cô lại nhớ là như vậy. Thế nhưng, trong trí nhớ của anh, thì cô đã hôn anh. Hơn nữa, dưới nụ hôn đó, cậu nhỏ của anh lập tức dựng đứng lên. May mà, còn có chiếc khăn tắm che đậy.

 

Hinh Dĩnh giúp Kính Thành gội đầu sạch sẽ, sau đó bôi dầu xả lên, lại tiếp tục mát xa nhẹ nhàng.

 

Cảm giác thoải mái đến vô cùng. Anh vốn đã có thể cứ thế mà tiếp tục hưởng thụ.

 

Có điều, nơi mềm mại kia của cô trước sau chỉ cách môi anh có mấy tấc, mấy lần còn vô tình chạm lên môi anh. Mỗi lần chạm vào, đều khiến hơi thở anh nặng nề hơn.

 

Khát vọng trong lòng Kính Thành càng lúc càng khó khống chế hơn. Anh không kìm nén nổi hỏi: “Thế là được rồi đấy nhỉ?”

 

Hinh Dĩnh nói: “Trên đầu được rồi. Giờ bắt đầu tắm người nhé.”

 

Trong lòng Kính Thành than một tiếng. Nhanh lên chút đi, để những thứ này mau mau kết thúc. Anh thực sự rất muốn rất muốn được ôm lấy cô, hôn lên cô, đi vào trong cô …

 

Hinh Dĩnh bôi sữa tắm lên người Kính Thành.

 

Sau đó nhẹ nhàng xoa xoa.

 

Xoa xoa cơ bắp săn chắc của anh, xoa xoa phần tam giác ngược xinh đẹp của anh ( tam giác ngược là phần tính từ hai vai xuống cột sống giữa lưng), còn cố ý dùng đầu ngón tay tỉ mỉ men dọc theo những đường cong trên cơ thể anh …

 

Lòng bàn tay cô ấm áp, lực dùng nhẹ nhàng mềm mại, khiến những nơi bị đụng chạm trên da như bị đốt cháy.

 

Tranh thủ lúc Hinh Dĩnh dùng chút công phu giúp anh tắm rửa phía sau lưng, Kính Thành người đầy bọt sữa tắm, rửa cậu nhỏ.

 

Anh không dám để bàn tay đầy bọt sữa tắm của Hinh Dĩnh giúp anh tắm rửa nơi đó, sợ mình sẽ khó mà khống chế được.

 

Hinh Dĩnh đứng phía sau lưng Kính Thành, nhìn thấy động tác ở tay anh, không nói gì cả.

 

Trong lòng thầm nghĩ, thế cũng tốt, không nên nhất thời kích thích anh quá nhiều.

 

Còn cả, kích thích chính cô quá nhiều nữa.

 

Thực ra thì, xoa xoa lên bắp thịt săn chắc của anh, Hinh Dĩnh cũng cảm thấy mồm miệng khô rát cả.

 

Mấy lần đã muốn từ bỏ, cứ thế mà nhào vào trong lòng anh.

 

Nhưng lại nghĩ chỉ có cơ hội này, vẫn nên cố làm cho xong. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tò mò, và cả kích động nữa. Xem xem tiếp theo sẽ như thế nào đây?

 

Cô nhẹ nhàng giúp Kính Thành tắm rửa những nơi khác.

 

Kính Thành chỉ cảm thấy toàn thân càng lúc càng rã rời, nơi nào kia lại càng lúc càng cứng lên.

 

Anh không nhịn thêm được nữa giục: “Xong rồi chứ?”

 

Hinh Dĩnh nói: “Anh sắp xong rồi.”

 

Kính Thành nặng nề thở ra một hơi. Kìm nén thực quá khổ sở. Giờ may mà đã nhìn thấy hi vọng.

 

Hinh Dĩnh giúp Kính Thành xả sạch sẽ, sau đó hôn hôn lên má anh, lớn tiếng tuyên bố: “Xong rồi.”

 

Trong lòng Kính Thành vô cùng kích động. Có điều, anh vẫn ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ, thân người thẳng như cái bút, gương mặt ngẩng lên chờ đợi, tựa như đứa bé trong nhà trẻ, đang đợi được cô giáo phát kẹo cho.

 

Hinh Dĩnh gần như có chút không kìm được lòng.

 

Chỉ gần như.

 

Cô nói: “Anh ngồi đây nhìn em tắm nhé. Em tắm nhanh thôi.”

 

Gì chứ! Kính Thành lập tức nói: “Để anh giúp em tắm.”

 

Hinh Dĩnh nói: “Không, anh đã hứa là không cử động rồi mà.”

 

Kính Thành chau mày nói: “Nhưng, anh cứ tưởng chỉ lúc em giúp anh tắm thôi chứ?”

 

Hinh Dĩnh nói: “Lúc em tắm, anh cũng không được cử động.”

 

Kính Thành kháng nghị: “Dĩnh Tử …”

 

Hinh Dĩnh ngắt lời anh, nói: “Nhớ đấy, nói lời giữ lời.”

 

Kính Thành bất đắc dĩ ngậm miệng lại. Trong lòng thầm nói với chính mình: Cố nhịn thêm chút nữa.

 

Lúc này, Hinh Dĩnh đứng trước mặt Kính Thành, chiếc áo hai dây mỏng tang xuyên thấu dính trên người cô, thân người lả lướt hiện ra hoàn toàn.

 

Cô đột nhiên vươn tay lên, cởi chiếc áo hai dây ra.

 

Đôi ngọc đào lập tức nhảy vọt ra theo. Quả anh đào bên trên còn hơi rung rung. Nước rơi lên trên đó, lập tức nhẹ nhàng chảy dọc theo xuống dưới.

 

Kính Thành không tự chủ được giơ hai tay lên, nắm lấy đôi ngọc đào kia.

 

Oh, chúng thực ấm áp, mềm mại, trơn mượt … Kính Thành nhắm mắt lại.

 

“Ừm ừm.” Hinh Dĩnh ho khẽ, phía sau còn cố cao giọng lên.

 

Kính Thành mở mắt, thấy Hinh Dĩnh đứng trước mặt mình đang lắc lắc đầu.

 

Sau đó anh mới nhớ ra, việc mà mình đã hứa làm.

 

Cái câu “không được cử động” chết tiệt!

 

Anh bất đắc dĩ lại không nỡ mà thu tay về.

 

Hinh Dĩnh bắt đầu tắm rửa, rất thong thả mà làm.

 

Cô bôi sữa tắm lên người, sau đó dùng tay nắm lấy nơi mềm mại trước ngực.

 

Hê, đấy là của anh! Kính Thành trong lòng hét một tiếng, lập tức hỏi: “Em làm gì đấy?”

 

Hinh Dĩnh đáp: “Rửa cho sạch, lát nữa còn khao anh cho tốt chứ.” Vừa nói lại vừa xoa nắn, khiến nơi mềm mại kia tràn ra theo từng khe hở của đôi tay.

 

Trời ơi, Kính Thành cảm thấy mình nuốt nước bọt cũng khó khăn.

 

Anh không kìm nổi lại lần nữa vươn tay ra, thấy Hinh Dĩnh lắc lắc đầu với mình, chỉ đành ngậm ngùi buông tay xuống.

 

Hinh Dĩnh vẫn rất tự nhiên tiếp tục.

 

Nhìn cô tắm rửa, sờ lên từng tấc da thịt trên cơ thể, đối với Kính Thành quả thực là một sự giày vò kinh khủng.

 

Đặc biệt là lúc cô rửa tới vòng ba, lại còn cố ý dùng tay xoa tròn theo đó một cái.

 

Kính Thành nhất thời bị sặc.

 

Thực đúng là quá đáng quá rồi!

 

Bây giờ, trong lòng anh như có ngọn lửa bùng cháy dữ dội, vô cùng khát vọng được hôn cô, chạm vào cô, khiến toàn thân từ trên xuống dưới đau đớn khôn tả.

 

Anh hỏi Hinh Dĩnh: “Em có thể nhanh lên chút được không?”

 

Hinh Dĩnh hỏi: “Nhanh chút để làm gì? Anh vội lắm sao?”

 

Trong lòng Kính Thành như đang bị mèo cào, đúng là bị móng vuốt của con mèo Hinh Dĩnh cào vào.

 

Có điều, anh vẫn không chịu thừa nhận bản thân đang cảm thấy bi thảm ra sao.

 

Chỉ cố an ủi chính mình, nhanh thôi, anh sẽ đem cơ thể này chôn vùi vào trong cô.

 

Ừm, vùi thật sâu vào trong cô.

back top