Ở trong lòng em, không có ai hoàn mỹ lớn mạnh như anh. Dù cho anh có ngồi xe lăn, hay trên mặt đất.”
***
Tắm bồn ư?
Đi thế nào chứ?
Cô biết rõ chân anh đứng còn không nổi, vậy mà còn rất điềm nhiên như không có chuyện gì bảo anh đi tắm bồn.
Kính Thành nhìn Hinh Dĩnh. Phát hiện trên gương mặt cô đang mang nụ cười nhìn mình. Như thể hoàn toàn không hề có việc cô vừa mở miệng bảo anh làm một việc khó như vậy.
Hay, trong lòng cô chuyện đó lại chẳng hề có vấn đề gì?
Kính Thành nhất thời tâm tình phức tạp.
Từ phòng khách tới phòng tắm, là một quãng đường không hề ngắn chút nào.
Quá rõ ràng, anh chỉ có thể dùng tay mà đi qua đó thôi.
Dùng tay để đi, không phải chuyện chưa từng làm.
Chỉ có điều, đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Lúc còn nhỏ, khi bị người khác bắt nạt, bị ngã ở nơi trống trải, anh chỉ có thể dùng tay để kéo mình đi tới chỗ có điểm tựa để đứng lên. Khi đó, trong lòng anh đong đầy nỗi tủi hổ và phẫn nộ. Rất nhiều lần đánh nhau, đều là vì có liên quan tới chuyện này.
Sau này khi lớn lên rồi, việc cố ý bị đẩy ngã như thế cũng không còn diễn ra nữa. Lại thêm việc giờ anh luôn cẩn thận chăm sóc và luyện tập, nên đôi chân rất ít khi gặp chuyện gì. Gần như không còn phải dùng tay để di chuyển nữa.
Mà nếu có xảy ra, thì cũng chỉ ở trong nhà.
Dù gì cũng chỉ có mình anh, nên chẳng sao cả.
Thế nhưng lúc này, trước mặt Hinh Dĩnh, phải dùng tay để đi qua đó sao?
Hinh Dĩnh?
Cô ấy nhìn thấy rồi, sẽ nghĩ thế nào chứ?
Kính Thành cúi đầu, nhìn đôi chân gầy gò của mình, trong lòng dù đang như gió bão thét gào, nhưng người vẫn điềm nhiên bất động.
Hinh Dĩnh dùng bàn tay nhè nhẹ vuốt ve gương mặt anh, giọng dịu dàng hỏi: “Anh lo lắng gì thế?”
Kính Thành không ngẩng đầu, cũng không nói gì cả.
Hinh Dĩnh tiếp tục hỏi: “Anh lo lắng nền nhà bẩn quá à?”
Đương nhiên là không phải. Kính Thành nhìn nền nhà không một hạt bụi, biết Hinh Dĩnh đang cố ý vòng vo.
Anh lại ngẩng đầu lên, nhìn vào Hinh Dĩnh.
Cô vẫn đang mỉm cười, trong mắt đong đầy tình yêu và sự dịu dàng.
Hinh Dĩnh nhìn vào trong đôi mắt Kính Thành, nhìn thất sự đau khổ, xấu hổ, yếu ớt và tự ti, trong lòng cô không khỏi thấy đau đớn.
Cô có thể hiểu được tâm tình anh lúc này, cũng có thể hiểu được vì sao anh không muốn. Cũng chính bởi như vậy, mà cô hi vọng mình có thể giúp anh mặt đối mặt để giải quyết khúc mắc trong lòng này. Vì anh, cũng vì hai người họ.
Chính vì vậy, Hinh Dĩnh đã không hề trốn tránh, mà hỏi thẳng anh: “Anh lo lắng gì chứ? Lo rằng em nhìn thấy anh dùng tay để đi lại, thì hình ảnh anh trong lòng em sẽ không còn như trước sao?”
Kính Thành rùng mình một cái, kinh ngạc nhìn Hinh Dĩnh. Anh thực không ngờ, cô lại thẳng thắn như vậy.
Vẻ thống khổ trên gương mặt Kính Thành càng lúc càng đậm hơn. Song vẫn không chịu nói gì.
Nói gì đây? Nói anh không chỉ muốn khiến cô cảm thấy hạnh phúc, mà còn muốn cô cảm thấy an toàn ư? Nói anh muốn mình trước mặt cô thật mạnh mẽ, có thể để cô dựa dẫm và ỷ lại cả đời, chứ không phải kẻ yếu ớt bất lực như thế này sao?
Hinh Dĩnh nhìn anh chăm chú, nói: “Thành Thành, em đã từng nói với anh chưa, rằng em vô cùng ngưỡng mộ anh?”
Trong lòng Kính Thành chấn động. Hinh Dĩnh đã từng nói với anh, cô yêu anh. Rất nhiều lần. Song lại chưa từng nói, rằng cô ngưỡng mộ anh. Ít nhất cũng chưa từng nói trực tiếp với anh như thế này.
Hinh Dĩnh mỉm cười, nói: “Anh thông minh như vậy, từ nhỏ em đã rất ngưỡng mộ anh rồi. Anh lẽ ra phải biết chứ.”
Kính Thành nhớ lại ánh mắt hâm mộ khi còn nhỏ của cô. Đúng, anh vẫn luôn biết. Chỉ có điều những năm đầu tiên, cảm thấy cô còn nhỏ, nên không coi đó là điều gì đặc biệt. Mấy năm sau này, lại không dám tin vào điều đó.
Hinh Dĩnh thở dài một hơi, oán trách nói: “Em thì ngưỡng mộ anh như thế. Vậy mà, anh lại chẳng hề coi trọng em.”
Gì chứ? Kính Thành nhíu mày lại, không hiểu được cô đang nói về điều gì. Có điều, anh cũng không hề mở lời hỏi lại.
Hinh Dĩnh nói tiếp: “Mấy năm trước, khi đọc các bài viết của Dr. JC Zhang, trong lòng em luôn bái phục sát đất đối với ông ta.”
Trong lòng Kính Thành cảm thấy thực ấm áp. Việc học thuật và thành tựu của anh xuất sắc thế nào, anh đương nhiên biết rõ. Nhưng giờ, khi nghe Hinh Dĩnh nói như vậy, anh vẫn cảm thấy có gì đó vô cùng vui sướng và kiêu ngạo.
Hinh Dĩnh nói tiếp: “Đợi tới khi phát hiện Dr. JC Zhang là anh, em chỉ có thể càng thêm phần ngưỡng mộ.”
Gương mặt Kính Thành để lộ chút thần tình nghi hoặc. Anh không hiểu lắm hàm ý trong câu nói này của Hinh Dĩnh.
Hinh Dĩnh bèn nói thẳng: “ Vì căn bệnh của anh, để đạt được những thành tích này hẳn chẳng dễ dàng gì. Vì vậy sự tàn tật của anh càng khiến em thêm ngưỡng mộ anh, cũng càng yêu anh nhiều hơn.”
Trái tim Kính Thành run rẩy càng thêm mãnh liệt, cả người cũng đang run rẩy theo. Hinh Dĩnh trước giờ chưa bao giờ kiêng kị về chuyện bệnh tật của anh, giờ lại còn trực tiếp nói với anh rằng, chính vì căn bệnh này lại càng khiến cô thêm ngưỡng mộ anh, càng yêu anh nhiều hơn. Như vậy thì, anh còn để ý nhiều đến thế làm gì nữa?
Hinh Dĩnh đột nhiên lại thở dài, nói tiếp: “Chỉ có điều, cùng lúc đó, trong lòng em cũng thêm phần áp lực. Em sợ anh giống như lúc còn nhỏ, sẽ chê em là đồ ngốc.”
“Em biết rõ, khoảng cách giữa chúng ta rất lớn. Thực sự thì, ngẫm đi ngẫm lại, năm đó nếu không vì muốn tìm anh, rồi học như điên suốt ba năm cấp ba đó, em làm sao có thể thi được vào Thanh Hoa?”
“Trong lĩnh vực của chúng ta, anh như thể lông phượng như thể sừng lân, chẳng ai bì được. Em càng thêm tự hào vì anh.”
“Thế nhưng, làm bạn gái của anh, lại cùng một nghề, em có chút căng thẳng, cũng có chút lo lắng.”
“Vì thế cho nên, sau này anh không được xem thường em, không được bắt nạt em. Nếu không, nếu không …” Hinh Dĩnh nhất thời không nghĩ ra được nên nói tiếp điều gì.
Kính Thành trợn tròn mắt. Đồng thời, trong lòng cũng thấy vô cùng cảm động.
Để anh bớt đi sự lo lắng căng thẳng, Hinh Dĩnh đã mở rộng lòng mình, nói cho anh biết sự tự ti, căng thẳng, và lo lắng của cô.
Nghĩ mà xem, người con gái này, sao có thể không khiến anh một lòng một dạ yêu cô?
Kính Thành đột nhiên nhớ ra, cau mày lại, thần thái rất nghiêm túc hỏi: “Khi còn nhỏ anh có lúc nào coi thường em sao?”
“Có, anh toàn coi thường em.” Hinh Dĩnh trả lời một cách khẳng định.
Gương mặt Kính Thành hoang mang nhìn cô. Anh thích cô còn không kịp, làm sao có thể coi thường cô chứ?
Hinh Dĩnh chu miệng nói: “Khi còn nhỏ, lúc em làm bài tập. Anh trên miệng thì không nói gì, nhưng trên gương mặt thì rõ ràng là đang viết rõ mấy chữ em đúng là đồ ngốc.”
“Anh có sao?”
“Có.”
“Anh không nhớ nữa rồi.” Kính Thành thật thà nói.
“Anh còn nhớ lúc em ngồi đặt câu không?”
Oh, đặt câu à. Kính Thành lập tức nhớ ra. Khi còn nhỏ, mỗi lần Hinh Dĩnh ngồi đặt câu, là anh chỉ muốn thổ huyết.
Còn nhớ có một lần, cô cùng từ “đừng – 别 bie” để đặt câu. Lúc đó, hình như cô học lớp hai.
Yêu cầu của giáo viên, rõ ràng là từ “đừng – 别” có nghĩa là “không được – 不要”. Ví dụ như: trong giờ học đừng nói chuyện.
Thế nhưng, Hinh Dĩnh lại đặt câu như thế này: “Em chào tạm biệt (cáo biệt: gaobie 告别) mẹ để đi đến trường.” (từ gaobie 告别 có nghĩa chào tạm biệt)
Thành Thành nói: “Từ ‘biệt’ trong ‘cáo biệt’ có nghĩa là chia ly. Còn từ ‘biệt’ của em có nghĩa là không được. Đặt lại đi.”
Oh oh. Dĩnh Tử gật đầu, khiêm tốn chấp nhận. Đầu tiên là lấy tẩy tẩy đi câu vừa rồi cho sạch sẽ, sau đó nghiêm túc đặt một câu khác. Đặt xong lại hướng ánh mắt đầy hi vọng về phía Kính Thành.
Kính Thành nhận lấy xem, cô bé viết là: “Mẹ em đẹp hơn so với mẹ các bạn khác (bie ren别人).”
Hix, Thành Thành không khỏi bật cười, nói: “Từ ‘bie’ trong ‘bie ren’ mang nghĩa là khác. Từ ‘bie’ em phải đặt có nghĩa là không được. Đặt lại đi.”
Được thôi, tẩy tẩy tẩy, xóa sạch sẽ. Dĩnh Tử lại nghiêm túc đặt lại câu khác. “Em có một cái kim băng ( bie zhen别针) rất đẹp.”
Lần này, Kính Thành thực không thể cười nổi. Nếu không phải Dĩnh Tử đang rất nghiêm túc và thành khẩn nhìn mình, cậu thực sự sẽ cho rằng cô bé đang cố ý làm thế này.”
Đến chính cậu cũng không thể nhớ là, từ “bie别” lại có nhiều nghĩa đến thế. Cậu cũng không hiểu tại làm sao, mà Dĩnh Tử có thể đặt hết câu này đến câu khác, mà toàn là những câu mang ý nghĩa khác của từ đó, chứ không hề đặt câu theo đúng ý nghĩa cần đặt. Việc này, cũng không dễ dàng nhỉ?
“Câu này của em vẫn không đúng. Từ ‘bie 别’ trong ‘biezhen 别针’ có nghĩa là ngăn lại. Khi em đặt câu xong, phải tự kiểm tra lại một chút, xem xem từ ‘bie 别’ của em có đúng là mang nghĩa không được hay không.”
Có lẽ chính là lúc đó, trên gương mặt anh đã để lộ ra vẻ mặt mà cô nói đến.
Dĩnh Tử vô cùng ấm ức đặt một câu khác. Lần này, đã viết rất đúng. Cô viết là: “Anh đừng cười em.”
Lúc đó, Thành Thành chỉ nghĩ là, may mà rốt cuộc cũng đặt đúng rồi. Chứ anh nào có nghĩ rằng, người ta còn nhỏ mà đã lanh trí, khi đó đã bị anh đả kích sâu tới vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Kính Thành không khỏi cảm thấy buồn cười. Song làm sao mà dám cười ra thành tiếng đây?
Bên tai lại vang lên tiếng của Hinh Dĩnh.
“Thành Thành, anh chính là bến cảng của em. Em hi vọng, em cũng là vậy của anh.”
“Ở trước mặt anh, em được tự do tự tại. Em hi vọng, trước mặt em, anh cũng có thể như thế.”
“Em tin anh. Có thể xin anh cũng tin tưởng em không? Hoàn toàn tin tưởng vào em?”
“Ở trong lòng em, không có ai hoàn mỹ lớn mạnh như anh. Dù cho anh có ngồi xe lăn, hay trên mặt đất. Không có gì có thể thay đổi được hình ảnh của anh trong lòng em cả.”
“Dù là chuyện gì, chúng ta cũng hãy cùng nhau đối mặt. Có được không anh?”
Mấy lời này của Hinh Dĩnh, khiến trái tim Kính Thành như tan chảy thành nước.
Anh ôm lấy cô, ôm thật chặt. Trái tim run rẩy không nói được thành lời. Chỉ có thể âm thầm cảm tạ ông trời, đã để anh được lần nữa gặp lại cô.
Hinh Dĩnh thấy Kính Thành không nói gì, trong lòng nghĩ anh có lẽ cần thêm thời gian, lâu sau mới buông ra, bèn nói: “Em đi vào bếp làm gì ăn trước. Anh cần thì cứ gọi em.”
Kính Thành lập tức nói: “Đợi chút.”
Anh buông lỏng Hinh Dĩnh trong lòng. Dùng đôi tay chống lên hai bên thành ghế, để phần dưới cơ thể mình hơi hơi nhấc lên, di chuyển về phía trước, cho đến hẳn phía rìa ngoài của ghế. Sau đó, một tay chống lên ghế, một tay chống vào chiếc bàn bên cạnh, để cơ thể mình ngồi hẳn xuống dưới nền nhà.
Ngẩng đầu lên, anh nhìn thẳng vào mắt Hinh Dĩnh.
Nụ cười trên gương mặt Hinh Dĩnh mở rộng, đôi mắt lấp lánh ánh nước, trong con ngươi đong đầy sự vui sướng và thán phục.
Trong lòng Kính Thành ấm áp như nắng xuân giữa tháng tư. Anh nói với Hinh Dĩnh: “Vậy anh vào nhé.”
Hinh Dĩnh mỉm cười gật gật đầu.
Kính Thành hai tay chống lên nền nhà, di chuyển về phía phòng tắm.
Anh “đi” dường như rất vội vàng.
Nhìn cơ thể cường tráng mạnh khỏe bên trên và phần thân dưới yếu ớt của anh, Hinh Dĩnh không khỏi vừa cảm động vừa đau lòng.
Cô đi theo phía sau Kính Thành, bước vào trong phòng tắm. Bên cạnh bồn tắm đã có một chiếc ghế dựa.
Hinh Dĩnh hỏi: “Anh có cần giúp không?”
Kính Thành lắc lắc đầu, nói: “Anh có thể. Em cứ đi làm đi.”
Hinh Dĩnh cười cười với anh, rồi xoay người đi ra ngoài.
Kính Thành đổ đầy nước vào bồn tắm. Sau đó cởi quần áo, để cơ thể mình ngồi lên trên ghế, rồi sau đó ngồi lên thành bồn tắm. Anh để đôi chân từng chiếc một vào trong bồn tắm, sau đó mới chầm chậm thả cơ thể mình xuống theo, ngồi hẳn vào trong bồn.
Nước nóng lập tức bao lấy người anh, khiến toàn thân anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trong lòng cũng thấy vậy.
Qua khoảng mười hai mươi phút, Hinh Dĩnh bước vào, hỏi: “Sao rồi anh?”
Kính Thành nói: “Rất ổn.”
“Sắp xong chưa anh?”
“Ừm.”
Hinh Dĩnh đem quần áo vào cho Kính Thành thay, nói: “Mì em để ở tủ đầu giường. Anh đi ăn trước. Em tắm cái rồi vào.”
Kính Thành gật đầu tuân lệnh.
Anh dùng đôi tay khỏe mạnh để giúp mình bước ra khỏi bồn tắm.
Nhìn những hạt nước chảy trên cơ bắp rắn chắc gợi cảm của anh. Hinh Dĩnh lại không kìm nén được nuốt nuốt nước miếng.
Kính Thành ngồi trên thành bồn tắm, lau khô người, thay quần áo, rồi mỉm cười nói với Hinh Dĩnh: “Anh đợi em.”
Hinh Dĩnh nói: “Được. Em sẽ vào ngay.”
Kính Thành lại dùng đôi tay mình chống lên nền nhà, rất tự nhiên đi ra phía ngoài.
Nhìn theo dáng anh, Hinh Dĩnh trong lòng cảm thấy yên tâm vô cùng. Đồng thời cô cũng tự nhủ: sống cùng nhau, đúng là cần phải học hỏi.