Chuyển ngữ: Hắc
Lâm Tiểu Chúc rong chơi mãi cũng chán, đi về phía tiểu viện tìm chỗ nghỉ, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài. Hiện giờ không thể nhờ bọn họ quảng bá cửa hàng hộ, Tiểu Chúc rất muốn đi về, nhưng Tiêu Ngân Đông chắc chắn đang ở cạnh Trịnh Thấm, nàng không muốn tự mình đi bộ xuống dưới chân núi, nhưng đêm hôm qua khuya lắm mới đi ngủ, sáng nay lại dậy rất sớm, giờ đã ăn no, tắm nắng đủ đầy, giờ chỉ muốn nằm vật xuống đánh một giấc.
Nàng định lén lút đi ngủ trộm một giấc, nghỉ ngơi xong rồi tính sau. Tiểu Chúc ngâm nga câu hát, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định là không có ai, liền chạy vội vào một gian phòng sạch sẽ, có phần yên tĩnh. Bên trong bài trí cũng rất đẹp, lịch sự tao nhã, đúng như nàng dự đoán, còn tốt hơn chỗ ở của nàng rất nhiều.
"Ghét thật..." Tiểu Chúc bĩu môi, sau đó nằm lên giường, cũng chẳng thèm đắp chăn, cứ nằm lên trên thế này, để tránh chẳng may có ai nhìn thấy cũng không bảo nàng làm bẩn chăn đệm của họ.
Mà Tiểu Chúc lại không biết rằng, nàng vừa đi vào, khép cửa lại thì có một bóng người từ phía khác vọt ra. Đó chính là tiểu nha hoàn của Bạch Mai, Vi Nhi.
Vi Nhi theo lệnh của Bạch Mai đứng ở gần đây chờ, chờ Bạch Mai lừa Tiêu Ngân Đông tới đây. Dược tính của nước an thần sẽ nhanh chóng phát huy, từ bên kia tới đây thì dược tính sẽ bộc phát, điều Vi Nhi phải làm, chính là khóa cửa từ bên ngoài.
Nơi này là một tiểu viện, có vài phòng bị khóa ngoài, hoặc do chưa kịp quét dọn, hoặc do đang tu sửa, chỉ có những phòng không khóa thì mới dành để nghỉ ngơi. Chỉ cần Vi Nhi khóa từ bên ngoài, thì dù có người tới cũng sẽ cho rằng phòng này không ở được mà tránh đi, sẽ không quấy rầy hai người.
Vi Nhi lén trốn ở bên cạnh, cứ mong ngóng mãi không thấy, vừa nãy không chú ý, chỉ thấy một bóng người mặc áo trắng đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Vi Nhi: "..." Vừa rồi có người đi vào à? Là ai thế? Áo trắng, chắc hẳn là chị Bạch Mai rồi? Nhưng nếu không phải thì làm sao bây giờ....
Vi Nhi cầm cái khóa, trong phòng suy nghĩ rất lung, không biết phải làm thế nào cho phải, nàng cứ do dự đứng trước cửa, vừa muốn mở miệng hỏi, lại sợ người bên trong không phải tiểu thư nhà mình, hỏi sẽ bị lộ tẩy, mà nếu không hỏi thì nàng lại không yên tâm... Vi Nhi cứ dùng dằng đứng trước cửa hồi lâu, đang ra sức lấy dũng khí mở miệng, lại trông thấy bóng người đi về phía này, Vi Nhi tập trung nhìn kỹ, hóa ra đúng là Tiêu Ngân Đông.
Hả? Tiêu Ngân Đông đi về phía này, vậy chắc chị Bạch Mai đã thành công rồi... Vậy người kia chắc hẳn chính là chị Bạch Mai?
Vi Nhi vội xông ra đón, nhìn thấy hắn nói: "Tiêu nhị thiếu gia."
Tiêu Ngân Đông: "..." Nha hoàn này nhìn quen quen. Hình như là nha hoàn hay đi theo sau Bạch Mai thì phải? Sao lại ở đây nhỉ?Không phải Bạch Mai nói tới đây một mình hay sao? Hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Mà điều khiến hắn khó hiểu hơn chính là thân nhiệt của bản thân, nhưng cố gắng nhịn xuống hỏi: "Sao thế?"
Vi Nhi nhanh chóng nói: "Tiêu nhị thiếu gia, chính... là căn phòng này."
Tiêu Ngân Đông: "..."
Vi Nhi không dám nhiều lời, vội vã đi về phía gian phòng kia, Tiêu Ngân Đông không hiểu gì cả, cũng vội vã theo sau: "Ta không phải đến đây để nghỉ ngơi, là đến giúp tiểu thư nhà cô tìm..."
"Tôi biết, tôi biết." Vi Nhi vô cùng căng thẳng nên vội vã cắt lời: "Chính là phòng này." Nàng đẩy cửa ra, chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, thẳng tay đẩy Tiêu Ngân Đông ngã vào trong, sau đó nhanh chóng khóa cửa lại.
Tiêu Ngân Đông khó hiểu, chuyện gì đang diễn ra thế nhỉ?
"Tiêu nhị thiếu gia, ngài đừng tức giận, tiểu thư nhà ta làm thế cũng vì thích ngài!" Vi Nhi đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác, sau đó lại trốn vào một góc.
Tiêu Ngân Đông hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Vi Nhi định làm gì, nói gì đó, hắn gõ gõ cửa, phát hiện ra Vi Nhi đã khóa cửa rồi, hắn bất đắc dĩ xoay người đi vào trong. Nhưng đi được vài bước, hắn lại đứng sững lại. Vì trên giường đang có người nằm ngáy o o, chính là Lâm Tiểu Chúc.
Tư thế ngủ của nàng rất xấu, hai tay vung ra hai bên, miệng nhóp nhép nói mơ gì đó, cả người nằm ngửa trên giường, nhìn qua rất buồn cười. Tiêu Ngân Đông ngẩn người, nghĩ thầm không hiểu vì sao lại xuất hiện một Lâm Tiểu Chúc...
Một Lâm Tiểu Chúc hoang dại...
Nhưng điều khiến hắn khó hiểu hơn, chính là phản ứng của thân thể chính mình. Dường như hắn không thể nào khống chế được, thân nhiệt càng lúc càng tăng, hít thở không thông, có cảm giác thiếu thốn thứ gì đó. Mà nhìn Lâm Tiểu Chúc nằm trên giường, say sưa ngủ không hề phòng bị, trông thật giống một con thỏ nhỏ non mềm.
Gấu chó đói bụng, kìm lòng không được vươn tay muốn bắt con thỏ nhỏ...
Gấu chó gãi gãi đầu, theo bản năng đi tới, tiệp cân con thỏ nhỏ trắng nõn mềm mại thơm ngào ngạt kia...
Sau đó tự tay hắn đẩy Lâm Tiểu Chúc: "Lâm cô nương..."
Tiểu Chúc vốn đang nằm mơ, trong mơ tìm được người mình muốn tìm, trong tay còn cầm vàng bạc châu báu với sơn hào hải vị, nàng vui vẻ cười toe toét, không ngờ từ xa xôi có một con gấu đang ra sức đẩy nàng. Đột ngột đẩy nàng tỉnh lại!
Tiểu Chúc giận dữ, trợn mắt ra nhìn, đúng lúc trông thấy gương mặt Tiêu Ngân Đông. Nàng giận đến mức muốn cho hắn một cái tát. Nàng ngồi phắt dậy: "Huynh tới đây làm gì? Cô nam quả nữ, huynh định ở chung phòng với ta à?"
Tiêu Ngân Đông lắc đầu: "Không phải... Ta bị nha hoàn của Bạch Mai đẩy vào, cô ấy còn khóa cả cửa rồi..."
Tiểu Chúc không hiểu gì cả, đứng dậy khó chịu bĩu môi xuống giường muốn mở cửa ra, nào ngờ phát hiện đúng như Tiêu Ngân Đông nói, cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Nàng trợn mắt há hốc mồm kêu lên: "Sao lại thế này? Vì sao cô ta lại khóa cửa lại? Huynh vừa mới nói... nha hoàn của Bạch Mai à? Bạch Mai là ai aaaaaaaa?
Tiêu Ngân Đông: "Bạch Mai... là một cô nương ở Thúy Phương viên."
Tiểu Chúc: "..." Xong đời, dù thế nào thì đây cũng không phải chuyện tốt.
Tiểu Chúc ngẩn người một lát, lại phát hiện có điều gì đó không thích hợp, nàng quay phắt đầu lại, nhìn Tiêu Ngân Đông: "Này, thế huynh sán lại gần ta làm gì?"
Tiêu Ngân Đông cũng sững sờ, hắn mờ mịt nói: "Không biết..."
Tiểu Chúc trợn mắt nhìn: "Vì sao huynh lại thở nặng nề như vậy..."
Tiêu Ngân Đông mờ mịt đáp: "Không biết..."
Tiểu Chúc run rẩy cả người: "Sao huynh nói chuyện lại mang đầy nhiệt khí như vậy... Huynh, huynh, rốt cuộc huynh đã ăn cái gì....?"
Tiêu Ngân Đông thật thà trả lời: "Ta không ăn gì cả, chỉ bị Bạch Mai lôi kéo uống hết hai ly rượu..."
"Chết tiệt..." Tiểu Chúc lùi ra sau ba bước: "Huynh đứng xa ta ra."
Tiêu Ngân Đông gật gật đầu, cũng lui về phía sau lưng mấy bước, nhưng một lát sau lại nói: "Lâm cô nương, cô có thấy nóng không..."
Trên trán hắn mướt mát mồ hôi, ngay cả trên chóp mũi cũng lấm tấm nước, vừa nói, Tiêu Ngân Đông vừa không nhịn được nút bấm thứ nhất trên cổ áo.
Lâm Tiểu Chúc: "..." Không ổn rồi, hoàn toàn không ổn.
Tiểu Chúc giật giật khóe môi, nói: "Huynh phải bình tĩnh lại... Ta không thấy nóng, để ta tìm nước cho huynh uống...."
Nàng vừa nói, vừa xoay người đi tới chiếc bàn giữa phòng, vừa chạm vào bộ ấm chén, mới phát hiện ra ... bên trong không có nước. Tiểu Chúc gần như tuyệt vọng, nhìn thấy con gấu ngốc nghếch kia ngồi bên giường mờ mịt dùng tay làm quạt, trong lòng nàng thầm mắng Bạch Mai và Vi Nhi.
Bây giờ nàng đã hiểu, rõ ràng cô gái tên Bạch Mai và nha hoàn của cô ta đã hạ dược Tiêu Ngân Đông, sau đó dụ hắn tới phòng này, rồi khóa cửa lại, lúc đó Bạch Mai có thể cùng Tiêu Ngân Đông...
Tuy rằng không biết một cô gái chốn thanh lâu như Bạch Mai vì sao lại nhân dịp này để hạ dược Tiêu Ngân Đông, nhưng hiện giờ Tiêu Ngân Đông không còn là gã sắc lang ngày trước, Tiểu Chúc có thể đoán ra, bây giờ Tiêu Ngân Đông không để ý tới người ta, nên Bạch Mai mới nóng vội quyết định làm thế này...
Thật ra nàng cảm thấy hành vi này của Bạch Mai cũng chẳng có gì, nhưng vốn chẳng liên quan gì tới nàng, vì sao cái cô gái đó không làm việc chu đáo cẩn thận hơn, vô duyên vô cơ làm liên lụy tới người vô tội là nàng....
Tiểu Chúc vừa cảnh giác nhìn Tiêu Ngân Đông, vừa tìm xem có thứ gì có thể phá cửa. Tuy nàng luôn tin tưởng nhân phẩm của Thư Đông Thế trong thân thể Tiêu Ngân Đông, nhưng... Nhưng ai mà biết được, sau khi bị hạ dược, Thư Đông Thế còn có nhân phẩm này hay không? Làm không tốt thì coi như thôi, nhưng nếu hắn trực tiếp hóa thú, thật sự biến thành một con gấu chó... huhu.
"Lâm cô nương... Thật sự rất nóng, ta, ta có thể cởi áo ngoài ra được không?" Tiêu Ngân Đông hoàn toàn không biết tâm sự trong lòng của Tiểu Chúc, còn mở miệng dò hỏi.
Tiểu Chúc gạt đi: "Không được."
Tiêu Ngân Đông: "..." Hắn mệt mỏi đáp: "Vậy..."
Tiểu Chúc bất đắc dĩ đáp: "Huynh, nếu thật sự huynh muốn cởi... thì cởi đi.. nhưng chỉ được cởi áo ngoài thôi đấy!"
Tiêu Ngân Đông nghe thế, nhanh chóng cởi áo ngoài, chỉ còn quần áo trong, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ thể cường tráng do bấy lâu nay hắn chăm chỉ luyện võ mà thành.
Xong đời, nếu hắn thật sự xông tới, chắc chắn mình đánh không lại... Lâm Tiểu Chúc ngó đông ngó tây, lại phát hiện có một bình rượu trong góc.
Hai mắt nàng sáng lên, tiến tới mở bình rượu ngửi thử, mùi thơm ngào ngạt, chắc chắn là rượu ngon, hơn nữa có vẻ rất sạch, liền đưa cho Tiêu Ngân Đông: "Này, huynh đổ cái này lên mặt, chắc sẽ khiến huynh bình tĩnh hơn..."
Sau khi đưa cho hắn, nàng vội vã chạy đi, núp ở bên kia phòng. Tiêu Ngân Đông "à" một tiếng, cầm bình rượu lên, rồi đổ thẳng... vào miệng.
Lâm Tiểu Chúc: "..." Bây giờ cái gã Tiêu Ngân Đông này nghe không hiểu tiếng người phải không?
Nàng khóc không ra nước mắt, nhưng đành an ủi mình, không sao, có lẽ hắn uống rượu say rồi, sẽ bất tỉnh nhân sự cũng nên...
Đương nhiên Tiểu Chúc không biết trên đời này có một thứ nước tên là nước an thần. Nếu nàng biết, giờ thứ này đang nằm trong bụng Tiêu Ngân Đông, nàng chắc chắn sẽ khóc òa lên.
Sau khi Tiêu Ngân Đông uống hết rượu, ngẩn người một lúc, rồi bỗng đứng phắt dậy, hai mắt đỏ bừng, đầu mướt mồ hôi, quần áo xộc xệch, hắn cứ như vậy đi thẳng về phía Lâm Tiểu Chúc.
Nàng hít một hơi thật sau, hét: "Này! Tiêu Ngân Đông! Huynh làm gì thế? Đừng có mượn rượu giả điên, ta cảnh cáo huynh!"
Tiêu Ngân Đông không thèm để ý, cứ đi thẳng về phía trước, rồi dừng lại trước mặt nàng, hơi thở vấn vít bao quanh Lâm Tiểu Chúc, hai tay chống hai bên người nàng.
Lâm Tiểu Chúc "..." Cứu mạng!!!!!
Nàng vội vã lùi dần ra một bên: "Tiêu Ngân Đông! Thư Đông Thế! Huynh mau tỉnh táo lại! Ta là Lâm Tiểu Chúc! Huynh chớ làm bừa! Ta sẽ đánh huynh! Ta sẽ giết huynh!!!!"
Đôi mắt đỏ đậm của Tiêu Ngân Đông nhìn nàng, sau đó cúi đầu hung hãn cắn miệng nàng. Chính xác là cắn!!!!
Bản năng của Tiêu Ngân Đông, hay là nói, bản năng của Thư Đông Thế là bạo ngược mà nguyên thủy, hắn chưa từng hôn một cô gái nào, thậm chí còn không biết hôn là thế nào, nhưng hắn chỉ nhìn thấy Lâm Tiểu Chúc trước mặt hắn, đầu óc hắn rất hỗn loạn, mà Tiểu Chúc thì đang không ngừng nói gì đó, đôi môi đỏ mọng không ngừng mở ra khép lại, hắn không kìm được, cắn môi nàng một cái.
Ừm, đôi môi này nhìn hồng hồng mềm mềm, cảm giác ăn thật ngon.
Tiêu Ngân Đông nghĩ thế nào, rồi cũng làm vậy.
Lâm Tiểu Chúc đau đến bật khóc: "..."
Cứu với...
Vì sao lần đầu tiên của nàng lại bị một con gấu chó đội lốt một thằng ác bá hôn môi là sao???
Hơn nữa, đây cũng chưa tính, chạm vào môi cũng không sao cả, nhưng vì sao hắn lại phải cắn, lại còn rất đau nữa?
Lâm Tiểu Chúc chỉ cảm thấy trong miệng mình tràn ngập mùi máu tươi... khốn kiếp, cắn nàng chảy máu rồi.
Nhưng hiện giờ Tiểu Chúc không còn sức chú ý vấn đề này, hiện giờ nàng chỉ muốn, làm thế nào có thể tránh né, nàng đưa tay đẩy Tiêu Ngân Đông, lại bị Tiêu Ngân Đông đè chặt hai tay, nàng chưa từ bỏ ý định, muốn véo đối phương lại phát hiện ra hắn không có phản ứng, véo hay không véo cũng thế.
Hiện giờ Tiêu Ngân Đông này đã khác hắn Tiêu Ngân Đông nửa tháng trước, cơ thể đầy mạnh mẽ, bản thân không thể chống lại. Tiểu Chúc thật muốn đập chết chính mình, sao tự nhiên lại cổ vũ hắn luyện võ???
Sau khi luyện võ xong, hắn lại đối phó với chính mình, ngoại trừ vui tai vui mắt ra thì còn có thể nói gì...
Đáng sợ là, hình như Tiêu Ngân Đông cắn đủ miệng Lâm Tiểu Chúc đủ rồi, nụ hôn kia cũng dần dần đi xuống... Miệng Lâm Tiểu Chúc cuối cùng cũng tự do, nàng hét ầm lên: "Tiêu Ngân Đông, mau buông ra..."
Thấy không có hiệu quả, nàng khóc ròng gọi: "Thư Đông Thế! Thư Đông Thế..."
Có lẽ tiếng khóc của nàng có tác dụng, Tiêu Ngân Đông khựng lại, Tiểu Chúc nhân cơ hội đã mạnh vào thân dưới hắn. Nhưng dù sao nàng cũng chưa từng thực hạnh, không đạp trúng chỗ cần đạp, mà lại đạp đúng đùi non của hắn. Tiêu Ngân Đông vất vả lắm mới bình tĩnh được, nay lại bị đạp một cái nên một lần nữa phẫn nộ, hắn cúi xuống vác Tiểu Chúc lên vai, sau đó đi tới bên giường, ném Lâm Tiểu Chúc xuống.