Chuyển ngữ: Hắc
Bạch Mai cũng không biết rốt cuộc Tiêu Thần Tức đã đàm phán thế nào. Nàng chỉ biết rằng sau khi Lâm Tiểu Chúc rời đi, nàng cứ ngây người chờ bên ngoài tiểu đình, sau đó cửa phòng bật mở rồi Tiêu Thần Tức mỉm cười bước ra, theo sau là Chu ma ma cũng nở nụ cười tươi tắn.
Bạch Mai do dự giây lát, rồi cũng đi tới. Chu ma ma vừa trông thấy Bạch Mai liền nói: “Bạch Mai à, Tiêu đại nhân và ta đã bàn bạc xong, giờ cô có thể thu dọn đồ đạc rời đi, vì đề phòng chuyện bất ngờ sẽ xảy ra, tốt nhất không nên nói cho những người khác biết, từ từ rồi ta sẽ công bố tin này. Ngay cả Vi Nhi cũng…”
Bạch Mai căng thẳng nghe bà ta nói.
Chu ma ma cười nói tiếp: “Vi Nhi cũng đi theo cô, ta đã khế ước bán mình của cô và Vi Nhi cho Tiêu đại nhân, cô yên tâm đi. Toàn bộ quần áo, trang sức của cô cũng có thể mang đi hết.”
Bạch Mai ngẩn người, bất ngờ nhìn Chu ma ma, sau đó lại nhìn Tiêu Thần Tức, Tiêu Thần Tức cười cười: “Mau đi thu dọn đồ đạc đi.” Nụ cười ấy, thật sự quá xa xăm.
Nhưng bây giờ Bạch Mai không có thời gian nghĩ nhiều, nàng vội vàng đi thu dọn đồ đạc… Tên của nàng vốn từ khí chất của bản thân mà ra, đương nhiên cũng không có nhiều đồ trang sức quý giá, thu dọn cũng rất nhanh, tuy quần áo có hơi nhiều, nhưng cũng toàn những bộ y phục mỏng nhẹ, chỉ có một hai chiếc áo khoác hơi dày mà thôi.
Chu ma ma đã chủ động sai người đi gọi xe ngựa cho họ, Bạch Mai đã thu dọn xong, cũng mau chóng ra xe nên cũng không quá mệt mỏi.
Đợi đến khi dọn dẹp xong, Tiêu Thần Tức còn kiên quyết cầm giúp cho nàng phần lớn đồ đạc, Bạch Mai khẽ nói cám ơn, nhưng không thấy Thần Tức trả lời, chỉ thấy Thần Tức nhanh chóng rời khỏi đây.
Bạch Mai: “…” Nàng khẽ thở dài, mang nốt chỗ hành lý còn sót lại đi theo hắn, Chu ma ma cũng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại dặn dò Bạch Mai đừng quên mình, lúc thì nói với Tiêu Thần Tức rằng khi nào rảnh thì tới đây chơi, đương nhiên, chẳng có ai thèm đáp lời bà ta…
Cũng có cô gái nhận ra điều gì đó, tên là Tiên Liên từng có quan hệ thân thiết với Bạch Mai chạy tới đây, nhỏ giọng hỏi: “Bạch Mai, cô muốn đi ư?”
Bạch Mai hơi hơi gật đầu, cũng không nói gì.
Tiên Liên trợn mắt: “Nhưng cô vẫn còn bảy năm nữa…”
Bạch Mai cười cười, cũng không giải thích gì them, tiếp tục đi về phía trước… Những cô gái không tiếp xúc nhiều với Bạch Mai chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, ghen tị và không cam lòng nhìn theo bóng lưng nàng, một vài người khác lại len lén thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như thế Bạch Mai rời khỏi Thúy Phương viên, Chu ma ma chỉ đi theo đến cửa, sau khi nhìn hai người lên ngựa, bà ta chỉ phất tay một cái. Chờ đến khi xe ngựa dần đi xa, nụ cười trên mặt bà ta tắt ngóm, vẻ mặt không vui, sau đó xoay người đi vào trong.
Mà bên trong xe, Bạch Mai ngồi đối diện với Tiêu Thần Tức, Tiêu Thần Tức đã không còn cười cười như khi nãy mà trong lòng Bạch Mai cũng thấp thỏm không yên, lại thấy Thần Tức không hề có ý muốn nói chuyện, nàng đành phải mở lời trước: “Chuyện kia…”
Bây giờ Thần Tức mới liếc mắt nhìn nàng.
Bạch Mai nói: “Lần này, thật sự cảm ơn chàng.”
Tiêu Thần Tức nói: “Không cần.”
Bạch Mai nói tiếp: “Chuyện Vi Nhi…”
“Nàng không cần giải thích với ta…” Hiển nhiên là Tiêu Thần Tức biết nàng muốn nói gì, hắn lạnh lùng cắt ngang: “Chỉ cần mỗi khi gặp cô ấy, nàng tự cảm thấy áy náy là được.”
Bạch Mai ngẩn người, cười khổ: “Ta… Lúc ấy ta chỉ hơi do dự, nhưng cũng không phải thật sự sẽ đồng ý.”
Tiêu Thần Tức lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn nàng. Hành động ấy khiến Bạch Mai cảm thấy rất áp lực, nàng nói: “Chẳng qua ta không muốn mắc nợ nhà chàng quá nhiều.”
Thần Tức thản nhiên nói: “Nàng nghĩ một đằng làm một nẻo.”
“…” Bạch Mai cắn môi. “Ta biết, nhưng ta không biết rằng lúc ta bất chợt do dự ấy lại khiến chàng lạnh lùng như vậy, chàng cũng nghe thấy rồi đáy, Vi Nhi vốn có khế ước năm năm, lúc trước nếu không phải ta nhìn thấy em ấy quá nhỏ, nên chọn em ấy làm nha hoàn của mình thì có lẽ Vi Nhi đã bị ép tiếp khách từ ba năm trước! Ta cũng không mắc nợ Vi Nhi!”
Thần Tức nhìn thoáng qua nàng, ánh mắt tràn ngập sự thất vọng: “Hầu Mai, nàng khác hẳn trước kia.”
Bạch Mai đờ người ra, sau đó nói: “Tiêu Thần Tức, sao chàng không nói ngay cả cái tên của chàng cũng khác hẳn trước kia?”
Tiêu Thần Tức bình tĩnh đáp: “Tên của nàng cũng thay đổi rồi.”
Bạch Mai: “…” Rõ ràng bầu không khí đang vô cùng nghiêm túc, nhưng cuối cùng lại có phần buồn cười đến hoang đường, Bạch Mai cười khổ rồi nói tiếp: “Có phải chàng thấy bây giờ ta rất ích kỷ phải không?”
“Không phải.” Tiêu Thần Tức lắc đầu.
Bạch Mai nhìn hắn, ánh mắt chờ mong. Tiêu Thần Tức lại nói tiếp: “Mà là quá ích kỷ.”
“…”
Tiêu Thần Tức nói: “Chỉ vì em gái nàng bị bệnh, mà nàng lại có thể hạ dược với Ngân Đông, vì không muốn mắc nợ nhà ta, nàng tình nguyện để Vi Nhi ở lại Thúy Phương viên. Bạch Mai, giờ nàng giống như một cái bàn tính, nàng cảm thấy bên kia có lợi thì nàng sẽ chọn bên kia, cũng chẳng thèm nghĩ có những chuyện không phải cứ tính toán mà đạt được kết quả.”
Bạch Mai nói: “Tiêu Thần Tức, bây giờ không phải chàng đã là Tiêu học sĩ hay sao? Sao vẫn ngốc nghếch như vậy? Chẳng lẽ ở trong chốn quan trường chìm nổi, bước trên con đường làm quan, có được rồi lại mất đi, chẳng lẽ chàng chưa bao giờ tính kế hay sao? Chàng chỉ biết phán đoán bằng cái gọi là cảm tính ư?”
Thần Tức nhìn nàng: “Đương nhiên là không. Nhưng ta có thể nói, ta bước chân vào quan trường bao nhiêu năm, cũng chưa từng làm hại bất kỳ ai, chưa từng làm việc gì trái với lương tâm.”
Bạch Mai cắn môi nói tiếp: “Đó là vì chàng có một người cha là Tiêu thượng thư. Có ông ấy ở đó, đương nhiên người khác không dám làm chuyện gì quá đáng với chàng… Tiêu Thần Tức, chàng không thể chỉ trích ta như vậy, chàng không rơi vào hoàn cảnh của ta nên chàng không hiểu… Từ khi cha ta qua đời, chỉ còn lại mình ta dẫn theo một đứa em gái nhỏ, không nơi nương tựa, vô tình đi vào Thúy Phương viên, chàng nói ta không giống như trước kia, sao ta có thể vẫn giống trước kia? Nếu ta vẫn như thế, e rằng đã sớm chết!”
Thần Tức thở dài: “Ta biết, thế nên mới không chủ đông nói chuyện với nàng. Là nàng không nên bắt chuyện với ta mới đúng.”
Bạch Mai bật khóc, Thần Tức nhìn nàng lại thở dài, đưa khăn cho nàng nói: “Giờ nàng hay khóc thật đấy.” Cả ngày nay đã khóc không biết bao nhiêu lần.
Bạch Mai đón lấy chiếc khăn, vừa nói: “Ta sống ở Thúy Phương viên ba năm, suốt ba năm nay những đồ dùng ta có được còn nhiều hơn cả khi ta sống ở Hầu phủ suốt mười ba năm. Ta là một cô gái yếu đuối, vũ khí của ta chỉ có hai loại, một là sắc đẹp, hai chính là nước mắt.”
Nàng vò chiếc khăn trong tay: “Phần lớn thời gia, hai vũ khí này đều rất hữu dụng.”
Tiêu Thần Tức không buồn nhìn nàng nói: “Vậy sau này tới Tiêu gia, nàng cứ tiếp tục sử dụng một trong hai loại vũ khí này đi. Mẹ ta rất dễ mềm lòng, sáng nay thấy nàng khóc như vậy… À, nhắc mới nhớ, nếu Lâm Tiểu Chúc học hỏi nàng, có lẽ đã không phải chiến đấu với mẹ ta, chỉ e giờ đã sớm trở thành Tiêu nhị thiếu phu nhân.”
Bạch Mai không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại nhắc tới Lâm Tiểu Chúc, ngẩn người rồi cũng buột miệng nói: “Chàng nói như vậy, chẳng phải ta khóc nhiều hơn sẽ có thể trở thành Tiêu đại thiếu phu nhân hay sao?”
Nói xong nàng mới nhận ra mình nói gì, ngẩn người sửng sốt mà Thần Tức cũng không trả lời.
Xe ngựa cứ lặng lẽ chuyện động, từ từ chạy về phía Tiêu phủ.
***
Tiêu Minh Duệ cả ngày không về phủ, vì phải ở trong ngự thư phòng, đàm luận chính sự với hoàng thường, nháy mắt đã tới nửa đêm. Cửa cung đã khóa, không thể ra ngoài, hoàng thượng đặc biệt ban ân điển, cho phép Tiêu Minh Duệ ở lại trong cung qua đêm.
Sáng hôm sau bãi triều xong, Tiêu Minh Duệ mới trở về Tiêu phủ, nhưng vừa về đến nhà, ông đã thấy nhức đầu.
Đầu tiên là Trịnh Thấm. Bà chạy tới nói: “Lão gia, sao hôm qua ông không về? Hoàng thượng lại giữ ông ở trong cung sao? Ây dà, lão gia, tôi kể cho ông nghe, hôm qua nhà ta xảy ra nhiều chuyện lắm.”
Tiêu Minh Duệ áy náy nói: “Xin lỗi bà, hôm qua là ngày sinh của bà mà tôi lại không về được, thật là…”
“Không, không, không, chuyện này không quan trọng.” Trịnh Thấm lắc đầu.
Tiêu Minh Duệ vô cùng kinh ngạc… không quan trọng ư? Mọi lần ông đều bị bà lên án mạnh mẽ nên ông đã chuẩn bị tâm lý…
Trịnh Thấm nói: “Ông còn nhớ Hầu tri phủ Triệu Châu không? Trước kia ông từng cử người đi tìm vợ con người ta đó thôi? Hôm qua tôi mới gặp con gái ông ấy!”
Tiêu Minh Duệ càng thêm ngạc nhiên: “Thật ư? Giờ con bé ở đâu?”
Trịnh Thấm nói: “Ôi, còn nữa, nhà đó còn một đứa con gải nhỏ đang bệnh nặng, vì em gái mà con bé tới kinh thành, kết quả lại bị người ta lừa vào Thúy Phương viên.. làm cái đó đó…”
Tiêu Minh Duệ hết hồn: “Cái gì???”
“Nhưng cũng may, chỉ bán nghệ chứ không bán thân… ít nhất vẫn còn một nửa trong sạch.” Trịnh Thấm thở dài. “Ngày hôm qua tôi đã bảo Thần Tức chuộc thân cho con bé và nha hoàn của nó, giờ đang sống tạm trong phủ nhà ta.”
Tiêu Minh Duệ ngẩn người, rồi gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”
Trịnh Thấm nói: “Nhưng mà lão gia, tôi sợ Thần Tức đối với con bé…” bà còn chưa nói xong đã trông thấy Tiêu Thần Tức đi tới. Trịnh Thấm vội ngừng lại: “Ây da, Thần Tức con đã tới rồi.”
Tiêu Thần Tức cười cười: “Cha, mẹ.” Sau đó hắn đưa ra một quyển sổ nhỏ. “Cha, đây là khoản thu vào của phủ ta sau khi bớt đi một vài chi phí hàng ngày.”
Chuyện chi tiêu trong Tiêu phủ là do Trịnh Thấm quản lý, nhưng Tiêu gia rất hay được khách khứa tặng quà, lễ vật. Tiêu Minh Duệ nhân, nhưng cũng muốn đáp lễ, nhưng việc này sẽ cần tới một khoản quỹ đen, phần này do Tiêu Thần Tức quản lý.
Tiêu Thần Tức nói: “Lần này tăng thêm tiền chuộc cho Hầu Mai và nha hoàn của cô ấy, còn có Vương đại nhân…”
Tiêu Thần Tức đưa quyển sổ cho Tiêu Minh Duệ, Tiêu Minh Duệ vừa tan triều, đầu óc hơi choáng váng, đành nói: “Ừm, để lát nữa…”
“À, đúng rồi, Bạch Mai cũng tới… Bạch Mai, nàng vào đi.” Thần Tức quay ra cửa gọi.
Một cô gái mặc y phục màu trắng dè dặt đi vào, giọng nói dịu dàng: “Cháu chào Tiêu đại nhân.”
Tiêu Minh Duệ nhìn qua, quả nhiên cô gái này có mấy phần giống Hầu tri phủ, nhưng lại được thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của Hầu tri phủ và vợ ông ấy, Tiêu Minh Duệ cười nói: “Ồ, Hầu Mai đấy à, đừng gọi ta là Tiêu đại nhân, nghe xa lạ quá, cứ gọi bác Tiêu là được rồi.”
Bạch Mai lại rơi lệ: “Bác Tiêu, tuy bây giờ đã muộn, nhưng Bạch Mai có một thỉnh cầu quá đáng, em gái cháu mắc bệnh, đêm qua càng thêm nặng, cháu cầu xin bác Tiêu mời Liễu thái y trong cung tới, cháu, cháu…”
Tiêu Minh Duệ: “… Ôi trời, cháu đừng khóc, mau đứng lên đi…”
Lúc này nha hoàn Liên Nhi lại từ ngoài chạy vào, ghé vào tai Trịnh Thấm nói nhỏ gì đó, Trịnh Thấm gắt: “Cái gì?”
Khi nãy bà sai Liên Nhi đi gọi Ngân Đông thức dậy, không ngờ lại nghe A Văn, A Vũ nói từ hôm qua Ngân Đông ra ngoài tìm Lâm Tiểu Chúc rồi không quay về?
Lại là lần đầu tiên qua đêm bên ngoài, đây, đây…
Trịnh Thấm đau lòng nói: “Lão gia, Ngân Đông nhà ta vẫn không dứt tình với Lâm Tiểu Chúc, ông xe, ngày hôm qua chạy đi tìm Lâm Tiểu Chúc, giờ vẫn còn chưa về.”
Lúc này Tiêu Minh Duệ đã đau đầu nhức óc, một tay cầm sổ sách, Trịnh Thấm đứng ở bên lầm bầm, dưới đất còn có Bạch Mai đang quỳ khóc, lúc này cửa lại bị mở lần thứ hai, chính là Tiêu Ngân Đông đi cả đêm không về.
“Ngân Đông! Đêm qua con đi đâu?” Trịnh Thấm thấy hắn về, giận dữ hỏi.
Tiêu Ngân Đông thật thà đáp: “Hôm qua con tới nhà Lâm cô nương…”
Trịnh Thấm: “Con, con, con…”
Tiêu Ngân Đông nhìn Tiêu Minh Duệ: “Cha! Con muốn cưới Tiểu Chúc! Ủa, Bạch Mai, sao cô lại ở đây?”
Trịnh Thấm: “À, đúng rồi, hôm qua con bị ngất xỉu nên không biết thật ra Bạch Mai cô nương…”
Tiêu Thần Tức: “Chuyện sổ sách cũng không vội, giờ cha hãy tìm Liễu thái y trước…”
Tiêu Minh Duệ hầm hầm quát: “Tất cả các ngươi, các ngươi im lặng cho ta! Im ngay!”
Mọi người: “…”
***
Thấy tình hình căng thẳng, đầu tiên mọi người khuyên nhủ Bạch Mai hãy bình tĩnh mà nói chuyện, Trịnh Thấm cũng ở bên cạnh nói vài câu.
Tiêu Minh Duệ nghe xong, nhíu mày nói: “Bệnh lao à… bệnh này cũng khá phức tạp, tuy Liễu thái y là người tài ba, nhưng địa vị của Liễu thái y rất đặc biệt…”
Trịnh Thấm tò mò hỏi: “Sao lại đặc biệt?”
“Bà cũng biết rồi đấy, mặc dù đại hoàng tử là thái tử, nhưng hoàng thượng cũng rất yêu thương nhị hoàng tử, tiếc rằng sức khỏe của nhị hoàng tử rất kém, hàng năm đau ốm liên miên. Tuy Liễu thái y là người của Thái y viện, nhưng trên thực tế không khác gì thầy thuốc riêng của nhị hoàng tử, bất kỳ lúc nào cũng sẽ triệu gọi. Liễu thái y là người ôn hòa, có lẽ sẽ đồng ý, nhưng nếu bây giờ nhị hoàng tử cần hắn, lại bị chúng ta mời đến đây, thì phải làm sao?”
Trịnh Thấm tái mặt: “Chuyện này…”
“Thật ra người được Liễu thái y chữa khỏi bệnh lao chính là nhị hoàng tử. Từ đó về sau Liễu thái y trở thành ngự y bên cạnh nhị hoàng tử. Thôi thế này, giờ ta sẽ sai người đi tìm Liễu thái y, có lẽ Liễu thái y sẽ tìm được thời gian rảnh rỗi, đến nhà ta một chuyện, khám bệnh cho em cháu, nhưng cũng phải chờ một hai ngày nữa.. Ta sẽ tìm một số thái y khác tới.”
Bạch Mai lại rơi nước mắt: “Cháu xin tạ ơn bác Tiêu, cảm ơn bác.”
Tiêu Minh Duệ lắc đầu, rồi gọi thư đồng của mình đi tới chỗ Liễu thái y, Vương thái y truyền tin, lại bảo Bạch Mai về nghỉ ngời trước. Sau đó nhìn Trịnh Thấm, lại nhìn Tiêu Ngân Đông: “Các người, nhất là ngươi!”
Ông ta chỉ vào Tiêu Ngân Đông: “Rốt cuộc muốn làm gì?”
Tiêu Ngân Đông nghiêm túc nói: “Con muốn cưới Lâm Tiểu Chúc!”
Tiêu Minh Duệ hít sâu một hơi: “Vì sao? Không phải chuyện cũ đã được giải quyết êm đẹp rồi sao?”
Tiêu Ngân Đông: “Chuyện này hơi phức tạp một chút…”
Tiêu Minh Duệ gắt: “Có gì mà phức tạp? Mau nói nghe coi.”
Tiêu Ngân Đông thật thà trả lời: “Con bị Bạch Mai hạ dược, sau đó hôn Lâm Tiểu Chúc, cho nên con muốn chịu trách nhiệm với cô ấy, nhưng Tiểu Chúc không đồng ý, cô ấy nói con còn hôn anh cả nữa.”
Tiêu Thần Tức vô tội đứng giữa: “…”
Tiêu Minh Duệ: “..” Đúng là rất phức tạp.. quá nhiều thông tin… Ông ta kinh ngạc nhìn Bạch Mai, Bạch Mai ngây người rồi vội nói: “Chuyện này cũng có nguyên nhân, nguyên nhân rất phức tạp..”
Tiêu Minh Duệ: “…”
Cuối cùng ông mệt mỏi nói: “Các người… lui ra hết đi… phu nhân, riêng bà thì ở lại, kể hết mọi chuyện cho tôi nghe.”