Ân Oán Quan Trường

Chương 33: Cuộc chạm trán tại Tiêu Sơn

Sau khi hỏi gã gác cửa của Song Nghĩa tiêu cục để biết hướng đi của gã họ Ba, Hàn Ngọc Trác thi triển khinh công phóng đi một mạch năm sáu dặm vẫn không thấy tăm hơi gì cả.

 

Thật là lạ bằng vào thân pháp của Tiểu Mạnh Thường không gấp năm lần hơn thì cũng gấp ba lần sức đi của gã họ Ba, chỉ bằng vào dáng cách Hàn Ngọc Trác cũng nhận chắc như thế đó, vậy mà cả năm, sáu dặm mà cũng không đuổi được nghĩa là sao?

 

Một ý nghĩ thoáng qua trong óc và Hàn Ngọc Trác ngẩng mặt nhìn quanh và nhún chân nhảy phóc lên nóc của một tòa trang viện nằm ở trung tâm của thành Linh Bảo.

 

Từ nơi đây hắn có thể nhìn bao quát khắp bốn mặt thành.

 

Đúng theo ước lượng của Hàn Ngọc Trác, gã họ Ba thật quỷ quyệt, hắn không theo đường thẳng mà lại chui luồn theo những hẻm nhỏ, chui luồn qua những mái nhà dân chúng để cuối cùng vượt qua vòng thành hướng nhanh về phía Bắc.

 

Hàn Ngọc Trác mỉm cười. Hắn thấy rất rõ khinh công của lão họ Ba, bằng vào sức đó Hàn Ngọc Trác vừa đi vừa nghỉ cũng còn thừa sức theo kịp.

 

Y như một con mèo rình chuột Hàn Ngọc Trác chầm chậm im hơi lặng tiếng bám theo gã họ Ba.

 

Vừa phi thân vừa nhìn bốn phía, nhưng gã làm sao thấy được Tiểu Mạnh Thường, cứ như thế gã đi luôn mười mấy dặm, phía trước có một dãy núi đen nghịt nằm chắn ngang.

 

Hàn Ngọc Trác nhận ra đó là Tiêu Sơn.

 

Gã họ Ba lẩn vào trong đó.

 

Sợ vùng núi ban đêm làm mất dấu Hàn Ngọc Trác gia tăng tốc độ thu ngắn cự lý, khoảng cách được thu ngắn từ năm mươi trượng xuống còn không hơn ba mươi trượng.

 

Cả hai vừa phóng vào một thung lũng núi thì Hàn Ngọc Trác chợt cắn môi tính toán.

 

Gã họ Ba quả thật đã biến mất rồi.

 

Không như Hàn Ngọc Trác nghĩ, phía trong thung lũng không tối tăm nhưng vắng hoe, không biết gã họ Ba đã ẩn vào một ngách nào.

 

Đứng ngay cửa khẩu, Hàn Ngọc Trác đâm ra lúng túng, chu vi thung lũng núi không quá bốn mươi trượng, ở đây toàn là đá cuội một ngọn cỏ cũng không mọc được, Hàn Ngọc Trác có nghe người ta đồn Tiêu Sơn sau này có thể biến thành núi trọc nhưng bây giờ chứng kiến tận mắt hắn mới tin là thật.

 

Cứ theo đà này, đá cuội nổi lên tiêu diệt tất cả cây cỏ cả dãy Tiêu Sơn này sẽ trở thành trọc lóc.

 

Nhưng bây giờ Hàn Ngọc Trác không còn tâm tình đâu để nhận xét về địa lý, hắn còn đang lo lắng tìm kiếm dấu vết của gã họ Ba.

 

Thung lũng này tuy không rộng nhưng địa thế cực kỳ hiểm trở, chỉ trừ cửa khẩu nhỏ hẹp mà Hàn Ngọc Bách vừa tiến vào còn thì ba bên vách núi dựng ngất trời, những mỏm đá nhô ra y như lưỡi búa có răng cưa lởm chởm, rêu xanh lớp lớp mọc chồng lên nhau thành một thứ nhờn nhờn có thể một con thằn lằn bò lên cũng trượt xuống chứ đừng nói chi giống khác.

 

Cái làm Hàn Ngọc Trác không hiểu nổi là gã họ Ba đã đi đâu?

 

Hắn không có vuốt để chui xuống đất, hắn cũng không có cánh để vượt khỏi vách núi chọc trời này, như vậy hắn biến đi đâu?

 

Không, nhất định phải có một ngõ hoặc do thiên nhiên hoặc do con người tạo ra chứ không thể có chuyện "truyền thuyết" biến mất hay mọc cánh như thế được.

 

Và đúng như Hàn Ngọc Trác nghĩ không bao giờ có chuyện thần thoại vì hắn thấy có một người từ trong vách núi bước ra.

 

Từ trong vách núi nhưng không phải biến cũng không phải có vuốt chui như Xuyên Sơn Giáp, họ có cơ quan bí mật của họ.

 

Hắn là một người mặc đồ đen như gã họ Ba nhưng không phải là gã họ Ba. Hắn là người có tầm vóc trung bình không ốm cũng không cao như gã họ Ba.

 

Người áo đen đi ra từ vách núi đối diện với Hàn Ngọc Trác, hắn đi thật nhanh và bây giờ đã đến giữa thung lũng núi.

 

Hàn Ngọc Trác theo dấu cũng giỏi mà ẩn thân cũng hay, hắn lập tức dấn mình vào sát vách và phập phồng lo ngại.

 

Hắn không sợ gã mặc áo đen này mà hắn sợ cái thần bí của người Miêu Cương, hắn biết họ không có phép, nhưng họ có cách, mà cách đó hắn chưa biết, hắn chỉ biết rõ ràng họ đi ra từ trong vách núi liền trơn, đó là điều đáng lo.

 

Hắn đã theo đến đây rồi, cứ tạm cho đây là sào huyệt, nhưng nếu sào huyệt ở trong vách núi không có một kẽ hở như thế này thì tìm được cũng như không.

 

Người áo đen ra gần đến cửa cốc chợt nhún chân và sau đó lại... mất tiêu.

 

Hàn Ngọc Trác nín hơi lao mình phóng tới, hắn nhắm ngay cái chỗ vách núi mà người áo đen từ trong đó bước ra.

 

Chỉ một các phóng thôi, không tiếng động, không tiếng gió, Hàn Ngọc Trác đã đến sát bên vách đá, suýt chút nữa hắn phải bật cười.

 

Hắn đã tận mắt thấy một người Miêu Cương dung trùng độc một cách tài tình và cũng thật tình, nhưng xuyên núi mà đi thì hoàn toàn không thể được.

 

Hắn đã thấy một tấm vách đá mỏng mỏng dựng đứng sát bên vách núi đứng xa thì thấy y như liền nhau, nhưng lại gần thì đó là một tấm vách rời.

 

Rời nhưng không cách quá xa, chỉ đủ để một người nghiêng mình chen lọt vào bên trong, dưới chân vách núi có một miệng hang. Miệng hang cao và rộng cũng chỉ đủ để một người đi.

 

Miệng hang đen ngòm thăm thẳm.

 

Người áo đen đã từ đó chui ra.

 

Gã họ Ba cũng có thể đã chui vào nơi đó.

 

Hàn Ngọc Trác đã thấy đã biết rõ rồi nhưng có một điều gã không thể biết được đó là hang đó sâu hay cạn, đi thẳng hay quanh co, bên trong có người canh gác hay không?

 

Nếu lòng hang đi thẳng và trong đó có người canh gác thì chỉ cần đến sát tấm vách cản ngoài là sẽ có người thấy ngay và như thế không thể nào ẩn kịp.

 

Không thể mạo hiểm vòng theo tấm vách cản nhưng nhất định phải vào trong đó.

 

Bây giờ lại nảy sinh một chuyện mới, đó là Hàn Ngọc Trác không còn sợ mất dấu gã họ Ba, vì dấu đã có rồi, những hắn lại bắt đầu lo không biết người áo đen vừa rồi đi đâu?

 

Giả như hắn không đi xa mà chỉ lẩn quẩn gần đâu đó rồi trở lại, lúc bấy giờ, tiến không vô mà thối cũng không kịp, chuyện khám phá sào huyệt đã không có kết quả mà còn bị bại lộ.

 

Hàn Ngọc Trác rất biết xử cảnh của mình cũng như thời gian bây giờ là hết sức quý báu, hắn cố nín hơi tập trung thính giác lắng nghe.

 

Cuối cùng là hắn đã nghe.

 

Hắn nghe tiếng hơi thở của một người.

 

Tiếng thở trong lòng hang cách đó chừng trên dưới một trượng.

 

Hàn Ngọc Trác còn biết chắc đó là hơi thở của đàn ông, vì hơi thở của đàn bà không nặng như thế đó.

 

Bên trong như vậy là đã có người canh giữ, đi vào trong trường hợp này là hành động hết sức liều lĩnh mà lại không gặt hái được kết quả gì.

 

Muốn vào mà không ai hay biết thì trước hết phải dụ tên canh cửa đi ra bên ngoài và thủ tiêu hắn, nhưng cái khó thứ hai là dầu cho làm được như thế thì cái xác phải giấu đi đâu?

 

Chung quanh trống trải nếu để hắn nằm chình ình ra đó chẳng khác kêu người đến, vì nhất định tên áo đen khi nãy sẽ quay trở lại.

 

Biện pháp duy nhất chỉ là...

 

Hàn Ngọc Trác trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng hắn cho tay vào lưng lấy cái đầu lâu bạc ném lên lưng chừng vách núi.

 

Chất kim khí va chạm vào đá tạo nên một tiếng khua rất lạ tai.

 

Hàn Ngọc Trác chờ tiếng ngân vừa dứt là phóng mình nấp vào bên trái tấm vách ngăn, vì hắn ném đầu lâu bạc về phía bên phải.

 

Đúng như ước đoán hắn vừa nấp mình sang bên trái thì trong hang ló ra một người lánh mình sang bên phải.

 

Một người đàn ông to lớn có bộ mặt chần vần như quỷ sứ, hàm râu quái nón bao cằm giống hệt dã nhân.

 

Tự nhiên, người đàn ông đó không thấy gì cả và hắn quay trở lại vào hang.

 

Bên trong cánh cửa hang chừng hai trượng, lòng hang thẳng hơn.

 

Qua khỏi nơi đó lại quành bên trái, đi vào chừng hai trượng nữa ngửa bàn tay không thấy gì.

 

Nhưng đến đây Hàn Ngọc Trác thấy có ánh đèn.

 

Đó là thứ đèn trong vách không phải là đèn treo, người ta đục một lỗ trên vách cho dầu vào mà đốt.

 

Cứ cách khoảng hai trượng là có một ngọn đèn như thế.

 

Ánh đèn thật yếu ớt, nhưng trong hang tối, những ngọn đèn như thế cũng trở thành những vầng trăng. Ánh sang tuy lờ mờ nhưng cũng đủ thấy xung quanh, đủ để quan sát những gì chuyển động.

 

Lòng hang bắt đầu quanh co không thể nhìn xa được, có lẽ là sâu lắm, vì Hàn Ngọc Trác đã ngưng thần lắng nghe mà không nghe được tiếng động nào.

 

Hai bên vách đá trừ những ngọn đèn leo lét đó ra không còn một vật gì.

 

Đường đi tương đối bằng phẳng đều đều, không có một chỗ cho con chuột lấp chứ đừng nói chi là con người.

 

Tự nhiên Hàn Ngọc Trác nhận ra đó là một hang động tự nhiên chứ không phải do sức người.

 

Quả đúng là hiểm địa.

 

Nhưng hiểm thì hiểm, đã quyết bắt cọp phải vào hang cọp, vì trụ cột của triều đình, vì sự hăm dọa quấy dối của đám Miêu Cương, Hàn Ngọc Trác đã hạ quyết tâm.

 

Hắn nghiến răng vận công phòng vệ và hạ quyết tâm đi tới.

 

Cứ như thế trong lòng hang quanh co, Hàn Ngọc Trác đi sâu vào mười mấy trượng, rồi vài mươi trượng vẫn không nghe thấy tiếng động nào.

 

Cánh cửa chỉ khép hờ hờ, không có then cài, theo khe hở dòm vào không thấy được gì.

 

Hàn Ngọc Trác cầm cây ngọc phiến án ngữ trước ngực từng bước chầm chậm tiến vào.

 

Qua khỏi cánh cửa bên trong vẫn không thấy động tĩnh gì.

 

Bên trong không có động tĩnh gì nhưng Hàn Ngọc Trác càng thất vọng hơn là có biến, vì đó chỉ là một khoảng trống vuông vuông trên vách có một ngọn đèn để đủ cho thấy trước mắt còn một cánh cửa nữa, cánh cửa này đóng cứng.

 

Hàn Ngọc Trác cứ bước vào, hắn định thử xem cánh cửa bên trong này có hy vọng mở được hay không?

 

Nhưng vừa bước qua cánh cửa ngoài dưới chân hắn vụt động, đó là sự lún xuống. Không biết là toàn bộ đều lún xuống hay chỉ lún xuống nơi chân hắn.

 

Hàn Ngọc Trác biết bắt đầu của nguy cơ, hắn định nhảy ra ngoài nhưng tất cả đều đã trễ rồi...

 

Tiếng động dội khá mạnh cánh cửa ngoài đóng lại.

 

Tự động đóng lại.

 

Hàn Ngọc Trác quay phắt người tay phải vận toàn lực nội công tống thẳng ra.

 

Tiếng dội rung rinh vách đá nhưng cánh cửa vẫn trơ trơ.

 

Hàn Ngọc Trác nhảy tới nhưng hai cánh cửa bên trong cũng như cánh cửa bên ngoài, không có chốt, không có khoen, trơn lùi... như vách đá.

 

Hàn Ngọc Trác biết đã kết rồi, chưa bắt được cọp nhưng đã kẹt cứng trong hang cọp. Cả cửa trong lẫn cửa ngoài đều do cơ quan khống chế, không phải đóng mở bằng tay.

 

Thình lình có tiếng nói phát ra :

 

- A... Hàn Ngọc tam thiếu đó à?

 

Giọng nói của người con gái nửa như giật mình, nửa như mừng rỡ từ bên trái phát ra.

 

Hàn Ngọc Trác rung động quay mình.

 

Hắn khựng người sửng sốt.

 

Trên vách đá bên trái, cao cỡ đụng đầu người có lộ ra một cái lỗ vuông vuông, một bộ mặt hiện ra nơi đó. Bộ mặt của người con gái thật đẹp, thật thùy mị, yêu kiều, bộ mặt của người con gái mà một hôm nào đã tặng hắn... một con sâu.

 

Bộ mặt của Di Hồng.

 

Bây giờ gương mặt của nàng vẫn như hôm nào, cũng với vẻ đẹp đoan trang pha lẫn chút u buồn của người con gái đa tài bạc mạng, y như hôm hắn gặp tại Nghinh Xuân viện, nhưng bây giờ nàng không còn phải là lạ nữa, nàng đang diễn tả y như giọng nói vừa rồi, nửa giật mình, nửa mừng vui!

 

Là con người có được tính trầm tĩnh thật cao, trong trường hợp như thế Hàn Ngọc Trác vẫn mỉm cười như không :

 

- Hân hạnh biết bao, không ngờ ở một chỗ như thế này mà lại gặp được cố nhân.

 

Đôi mắt đen láy của Di Hồng đảo qua đảo lại, nàng ư ư trong miệng :

 

- Tôi biết rồi chắc chắn Tam thiếu đã theo Ba Thanh Sơn mà đến đây chứ gì? Đúng là tên vừa đui vừa điếc, con người to lớn như Tam thiếu chứ có phải ruồi muỗi gì đâu, vậy mà theo ở sau lưng vẫn không hay biết, tài quá. Tam thiếu lại có thể qua mặt luôn được con quái vật ở ngoài cửa động để lọt vào đây, nhưng tiếc là tiếc ở chỗ Tam thiếu chưa biết chừng, bọn tôi ở đây khi bước vào cửa bước thiệt dài, giả như mà Tam thiếu cũng bước thật dài thì đâu dẫm phải cơ quan? Nhưng cũng may nếu Tam thiếu bước dài như thế ấy tránh được cơ quan, thì mình đâu có cơ hội ngộ! Tam thiếu quả là giữa chúng ta có nhiều duyên phận.

 

Hàn Ngọc Trác mỉm cười :

 

- Bây giờ thì tôi đã biết, chỉ tiếc là biết thì quá trễ rồi...

 

Hắn lắc đầu nhè nhẹ rồi nói tiếp :

 

- Lúc tôi đi tìm cô nương thì cánh chim xanh biền biệt mây ngàn, vết ngọc mùi hương mất dấu, đến lúc mà tôi không có ý dõi theo thì bóng hồng lại ở ngay trước mặt, thật là một điều không biết nói làm sao!

 

Di Hồng nhoẻn miệng cười thật đẹp :

 

- Vừa rồi Ba Thanh Sơn có nói cho tôi biết là tại Đông Nghĩa tiêu cục có một người gọi là Hàn tam thiếu, tôi lại cứ nghĩ là mình đã nghe nhầm, không ngờ chỉ trong nháy mắt lại nhìn tật mặt Hàn tam thiếu. Tôi cứ tưởng trọn đời sẽ không còn mong gặp lại, vậy mà Hàn tam thiếu vẫn sống sàn sàn như thường, câu chuyện như thế thật cũng không phải biết nói làm sao!

 

Hàn Ngọc Trác nhướng mắt :

 

- Nhưng không biết cô nương muốn nghe về chuyện đó hay không?

 

Di Hồng cũng nhướng mắt :

 

- Tự nhiên là cũng muốn nghe lắm rồi, nhưng không biết Tam thiếu có sẵn lòng nói hay không?

 

Hàn Ngọc Trác đáp :

 

- Tôi rất bằng lòng nói để cô nương nghe.

 

Di Hồng gật gật :

 

- Xin rửa tai để lắng nghe lời vàng ngọc.

 

Hàn Ngọc Trác nhếch môi :

 

- Cô nương khách sáo quá, tại hạ bây giờ chỉ là một tên tù.

 

Di Hồng đáp :

 

- Chúng tôi luôn hậu đãi tù nhân, cứ đem cái vị "dân chi phụ mẫu" Triệu đại nhân và chư vị Lương gia huynh đệ ra mà làm ví dụ thì cũng thấy rõ ràng, họ sống cuộc sống thật là thư thích.

 

Hàn Ngọc Trác "à" một tiếng nho nhỏ :

 

- Thật thế hay sao!

 

Di Hồng hỏi :

 

- Chắc Hàn tam thiếu rất muốn biết tình huống của mấy vị đó gần đây chớ?

 

Hàn Ngọc Trác đáp :

 

- Xin mượn lời cô nương vừa rồi để nói rằng tự nhiên là rất muốn nghe, nhưng còn phải xem cô nương có bằng lòng nói hay không?

 

Di Hồng cười :

 

- Tôi cũng mượn lời Tam thiếu để nói rằng rất muốn nói để Tam thiếu nghe chuyện đó.

 

Hàn Ngọc Trác cũng mỉm cười :

 

- Vậy tôi cũng xin rửa tai lắng nghe lời vàng ngọc.

 

Di Hồng nói :

 

- Không vội, Tam thiếu chuyện còn có trước có sau, bây giờ xin Tam thiếu cho tôi được nghe những chuyện mà tôi muốn nghe, sau đó tôi sẽ nói những chuyện mà Tam thiếu cần muốn biết.

 

Hàn Ngọc Trác gật gật :

 

- Rất là công bình, tôi nói, tôi đã đến Lạc Dương "An Lạc Oa" tìm kiếm cô nương Ỷ Hồng, vợ chồng của người đó lòng dạ quá mềm, nên không nỡ giết tôi, họ đã hủy diệt trái cầu thêu của cô nương để cứu tôi, chuyện chỉ có thế thôi.

 

Di Hồng nhướng nhướng mắt :

 

- Chuyện đơn giản đến thế sao?

 

Hàn Ngọc Trác đáp :

 

- Sự thật có khi còn đơn giản hơn thế nữa.

 

Di Hồng nhếch nhếch môi :

 

- Tam thiếu là người ít nói, nên câu chuyện mà Tam thiếu muốn nghe chắc cũng chỉ cần vài ba câu tóm lược đại khái thì phải?

 

Hàn Ngọc Trác cười :

 

- Cô nương lợi hại quá, nhưng sự thật thì cô nương cũng chỉ muốn biết tại làm sao tôi lại không chết và tôi đã nói rõ nguyên nhân, như thế là quá đủ rồi chứ?

 

Di Hồng đáp :

 

- Nói thì nghe cũng phải, tôi muốn biết điều chi, Tam thiếu đã nói cho nghe điều ấy, như thế đáng lẽ tôi nên biết đến "trí túc" chứ không nên đòi hỏi gì hơn.

 

Hàn Ngọc Trác gật gật :

 

- Cô nương quả là người thông tình đạt lý.

 

Di Hồng nhìn hắn một cái thật sâu :

 

- Con người của Tam thiếu thật càng đáng cho người bội phục.

 

Hàn Ngọc Trác như ngạc nhiên :

 

- Cô nương nói thế...

 

Di Hồng chặn ngang :

 

- Tam thiếu đã bị khốn tại nơi này, sự hung hiểm không nói cũng biết, thế mà Tam thiếu vẫn nói cười như không, hoàn toàn không xem sự nguy khốn đó ra làm sao cả, như thế đâu phải ai cũng có được một tình thế như thế?

 

Hàn Ngọc Trác cười :

 

- Thì ra cô nương nói về chuyện đó, thật sự thì cái gan của tôi cũng không lớn hơn cái gan của người khác bao nhiêu đâu, chẳng qua tôi có thể thẳng thắn hơn người khác, một khi đã thấy sự tình nôn nóng sợ sệt, không đem lại lợi ích gì thì không cần phải như thế làm chi. Chẳng lẽ bây giờ tôi khóc lóc than thở thì cô nương có thể thả tôi được sao?

 

Di Hồng cười :

 

- Cũng chưa biết những đâu, trong con mắt của đàn ông khi thấy một người đàn bà đầm đìa nước mắt, mặt ủ mày chau thì rất động lòng, cũng cùng một quan niệm như thế, người đàn bà khi thấy một người con trai tuấn tú kinh hoàng thất khổ, sợ sệt lo âu thì cũng động lòng, cho nên nếu Tam thiếu có thể làm cho lòng tốt có thể mềm lại, biết đâu chừng rồi tôi sẽ tìm cách thả Tam thiếu ra khỏi chỗ hang hùm miệng cọp!

 

Hàn Ngọc Trác điềm đạm mỉm cười :

 

- Tôi cũng muốn làm sao cho lòng cô nương bất nhẫn chỉ hiềm vì tôi rất biết có những chuyện làm ra người ta không thương mà lại còn thấy ghét, sợ e vẽ hoàng oanh không được mà lại chim cú thì sao?

 

Di Hồng cười ngặt nghẽo :

 

- Người ta thường nói một người đàn ông tuấn tú khôi ngô mà nói chuyện lại có duyên thì sẽ làm cho nhiều cô gái say mê, cho đến bây giờ tôi mới tin là thật.

 

Hàn Ngọc Trác hơi nghiêng mình :

 

- Đa ta cô nương, tại hạ cảm thấy thật thẹn vì không được như thế ấy.

 

Di Hồng chợt xoay câu chuyện :

 

- Tam thiếu đã cho tôi biết tìm được hai vợ chồng Ỷ Hồng tại An Lạc Oa, nhưng bây giờ chắc hai người không còn ở đó?

 

Hàn Ngọc Trác cười :

 

- Đúng rồi, cũng không phải vì họ không còn ở đó mà tôi dám nói với cô nương. Tôi không khi nào sợ cô nương đến tìm giết họ, bởi vì tôi biết cô nương không thể đụng đến họ được đâu.

 

Di Hồng nhướng mắt :

 

- Thật thế sao?

 

Hàn Ngọc Trác đáp :

 

- Ba Thanh Sơn đã cho cô nương biết đã gặp Hàn Ngọc Trác tại Song Nghĩa tiêu cục thì chắc hắn cũng nói cho cô nương biết rằng tôi vừa kết giao với một người bằng hữu chứ?

 

Di Hồng hỏi :

 

- Có phải Tam thiếu muốn nói tới Tiểu vương gia ở Vân Nam?

 

Hàn Ngọc Trác gật đầu :

 

- Đúng rồi.

 

Di Hồng hỏi :

 

- Tam thiếu đến Vân Nam bao giờ thế?

 

Hàn Ngọc Trác đáp :

 

- Tôi không có đến Vân Nam tại Lạc Dương An Lạc Oa tình cờ gặp được Mộc tiểu vương gia chỉ có điều lúc đó vị Tiểu vương gia đã thay tên đổi họ.

 

Di Hồng mở tròn đôi mắt :

 

- Chẳng lẽ lại là Tề Ngọc Phi...

 

Hàn Ngọc Trác cười :

 

- Kể ra cô nương cũng không đến nỗi kém thông minh.

 

Di Hồng biến sắc :

 

- Như vậy Ỷ Hồng cô nương là một cô gái thiện lương, là một kỳ nữ tử, tự nhiên rất xứng đáng được như vậy.

 

Di Hồng gật đầu :

 

- Thật không ngờ Ỷ Hồng ngày nay lại bay lên chót vót phượng hoàng, đúng là lý ngư đã vượt Long môn! Đáng tiếc đáng tiếc... Giá như mà tôi sớm đến Khai Phong thì ngày nay tôi lại chẳng là thiếu phu nhân của Mộc gia rồi sao!

 

Hàn Ngọc Trác điềm đạm :

 

- Cũng không thể nào là không được như thế ấy.

 

Di Hồng thở ra :

 

- Con người sống trên đời thật y như đánh những nước cờ, có lẽ không nên đi chậm hơn người ta một nước.

 

Hàn Ngọc Trác cười :

 

- Cứ theo như hơi hóm mỉa mai của cô nương thì y như cô nương chẳng xem cái chức vụ thiếu phu nhân Vân Nam ra cái gì thì phải?

 

Di Hồng gật đầu :

 

- Tự nhiên sợ Vân Nam Mộc gia là Kim bà bà, nhưng nay thì Kim bà bà đã chết, Miêu Cương bát động của chúng tôi không bằng lòng làm thứ hơi trong bong bóng, vả lại chuyện không cho Miêu Cương bát động tiến nhập Trung Nguyên, đó là câu nói giữa Mộc gia và Kim bà bà, nay Kim bà bà đã chết rồi thì coi như câu nói đó cũng chết theo luôn.

 

Hàn Ngọc Trác hỏi :

 

- Cô nương là người của Miêu Cương bát động?

 

Di Hồng đáp :

 

- Đúng như thế.

 

Hàn Ngọc Trác trầm ngâm :

 

- Tôi không nhận ra điều đó.

 

Di Hồng nói :

 

- Cũng không sao, người Miêu Cương của chúng tôi so với người Trung Nguyên cũng không có gì khác, cũng không phải chúng tôi có cái lỗ mũi mọc ngược lên, cũng không phải có năm ba con mắt, khi cần chúng tôi mặc y phục Trung Nguyên thì cũng như người Trung Nguyên có thể nói thông tiếng Trung Nguyên thì người Trung Nguyên làm sao có thể phân biệt.

 

Hàn Ngọc Trác hỏi :

 

- Cô nương với Kim bà bà là...

 

Di Hồng chặn ngang đáp :

 

- Bà ta là Động chủ của Miêu Cương bát động.

 

Hàn Ngọc Trác hỏi :

 

- Thế bây giờ Động chủ là ai?

 

Di Hồng hỏi lại :

 

- Thế Tam thiếu hỏi điều đó làm chi vậy?

 

Hàn Ngọc Trác đáp :

 

- Nhân nói chuyện thì tôi hỏi cho biết thế thôi, nếu thấy không tiện thì cô nương cũng không cần phải nói.

back top