Ân Oán Quan Trường

Chương 38: Một tòa trang viện bỏ trống

Một tòa trang viện thật đồ sộ nằm gần cửa Tây thành.

 

Hai cánh cửa sơn màu đỏ chói, vòng tường cao vút bao quanh.

 

Nhạc Tấn chỉ chỉ :

 

- Thiếu chủ, tòa trang viện đó.

 

Khang Anh trờ tới :

 

- Thiếu chủ, từ nãy giờ không nghe bên trong động tịnh gì cả.

 

Tề Ngọc Phi nhìn vào tòa trang viện trầm ngâm, một thoáng nghi ngờ thoáng qua trong mắt hắn.

 

Hải Minh cau mặt :

 

- Không lẽ người đó quả thật đã đến... Phong Đô?

 

Câu nói đùa của hắn không ai cười, vì vẻ mặt trầm trầm của người thiếu chủ.

 

Tề Ngọc Phi nói :

 

- Hải Minh, Nhạc Tấn, thủ ngoài này, Khang Anh và Xa Lôi theo ta.

 

Cử chỉ và lời lẽ của hắn thật trầm trọng, hình như cầu trường bắt đầu có vẻ gay go.

 

Hắn dẫn Xa Lôi và Khang An đi vòng từ phía sau, bằng tường cao hậu môn, nhưng hoàn toàn im lặng.

 

Khang Anh nói :

 

- Thiếu chủ, có lẽ phải nhảy tường.

 

Tề Ngọc Phi nhún mình phóng lên trước nhất.

 

Khang Anh và Xa Lôi nhảy lên theo.

 

Sân sau rất lớn, vườn hoa rất rộng, từ sau dẫn tới trước mênh mông, nhưng trống rỗng.

 

Không một bóng người, không một tiếng động.

 

Tòa trang viện đồ sộ, khu vườn thênh thang, giống y một cái đình làng, hoang lạnh.

 

Nhạc Tấn cau mày nói nhỏ :

 

- Thiếu chủ, lạ quá, vắng tanh.

 

Tề Ngọc Phi nhìn quanh do dự :

 

- Có cẩn thận xem khắp mấy gian phòng.

 

Khanh Anh, Xa Lôi nhè nhẹ luồn vào trong mở cửa phòng trống rỗng.

 

Tề Ngọc Phi cau mày :

 

- Hãy vào trong nữa xem có dấu vết gì không?

 

Xa Lôi nói :

 

- Cẩn thận, coi chừng...

 

Tề Ngọc Phi bước vào, hai bên từ sau trước đều là phòng ngủ, trang hoàng khá đẹp, màn trướng sang trọng, mềm gối xếp ngay ngắn, sạch sẽ.

 

Tề Ngọc Phi nói :

 

- Hình như tất cả đều đi cả rồi.

 

Cả ba lần tới đại sảnh, ánh mắt của Tề Ngọc Phi gắn ngay trên một cái bàn, nơi đó có một phong thơ, không đó là một phong thơ đã bị đốt, còn lại một góc chưa cháy hết.

 

Góc của phong thơ đó còn lại có thừa mấy chữ.

 

Tề Ngọc Phi cầm lên thấy "Kính trình Trịnh Châu phân ty..."

 

Đáng lý phía sau còn nữa, nhưng đã bị cháy rồi.

 

Là một người lớn lên từ vương phủ, nhưng cho dầu là một người dân thường cũng có thể hiểu ngay rằng Trung Nguyên hiện nay có mười ba tỉnh, mỗi tỉnh đều có một cơ quan cao nhất là "Thừa Tuyên Bố Chính Sứ Ty", gọi tắt là "Bố Chính Ty" nhưng thật sự về công việc hành chính, dân gian đều tập trung vào một số quan Án Sát Đề Hình.

 

Hai cơ quan gần như ngang hang, Bố Chính Ty và Án Sát Đề Hình đều thuộc hàng "Tông Nhị Phẩm", chỉ kém Tể Tướng đương triều một bậc.

 

Dưới họ còn có những "Phân ty" trực thuộc, là thơ cháy còn một góc là gửi đến Phân ty nào đó.

 

Nhưng nếu là gửi cho Phân ty thì làm sao lại đến tay của vị hào phú họ Vân này?

 

Tề Ngọc Phi cầm góc thơ cháy trên tay cúi mặt trầm ngâm.

 

Khang Anh hỏi :

 

- Thiếu gia, sao lại có chuyện như thế này?

 

Tề Ngọc Phi ngẩng mặt lên nói :

 

- Hai người hãy tìm tòi ba gian còn lại phía trước, kế tiếp là lục soát cả mấy gian bên trái, nhớ tìm cho thật kỹ.

 

Khanh Anh và Xa Lôi cúi đầu vâng lịnh đi thẳng lên trên.

 

Mấy phút sau, hai người trở lại, Xa Lôi không tìm được gì, chỉ có Khanh Anh là được một mảnh giấy vo tròn, hắn nói :

 

- Thiếu chủ, chúng tôi tìm từng xó một, nhưng chỉ được có mảnh giấy đó, đây là dấu tay, dấu người đóng ấn xong rồi chùi tay vào mảnh giấy.

 

Tề Ngọc Phi đưa mảnh giấy lên mũi ngửi và nhét vào mình.

 

Khang Anh hỏi :

 

- Thiếu chủ, có phải...

 

Tề Ngọc Phi nói :

 

- Chưa có gì chính xác, bây giờ phải đến Án Sát phân ty xem lại.

 

Khang Anh sửng sốt :

 

- Thiếu chủ bảo chuyện này có dính liền đến Án Sát phân ty.

 

Tề Ngọc Phi gật đầu :

 

- Không chắc là Phân ty, nhưng tất cả có thể người trong đó dính líu.

 

Khang Anh cau mày :

 

- Làm sao lại...

 

Tề Ngọc Phi đáp :

 

- Tại sao không thể, từ xưa đến nay chuyện ân oán trong quan trường vẫn có chuyện thông thường, chính đời Hồng Võ Đế cũng đã có một lần xáo trộn, khiến cho nhà Minh lúc đó suýt chút nữa đã đổ nghiêng rồi.

 

Xa Lôi thắc mắc :

 

- Nếu là chuyện ân oán quan trường thì tại làm sao lại có Miêu Cương và Tàn Khuyết môn gì đó dính vô?

 

Tề Ngọc Phi cười :

 

- Sao mà ngây thơ quá vậy? Thì khi muốn làm một chuyện gì người ta phải cấu kết mới hành động được chớ. Chẳng lẽ những tay to mặt lớn của triều đình không dám mượn tay thảo khấu giang hồ hay sao?

 

Khang An nói :

 

- Nhưng Miêu Cương bát động xâm nhập Trung Nguyên là rõ ràng mưu định tóm thâu...

 

Tề Ngọc Phi gật đầu :

 

- Trên đời là sự lợi dụng lẫn nhau, có thể đám gian nịnh triều đình cấu kết để mượn thế lực bên ngoài, tự nhiên đám giang hồ bại hoại, cũng như bọn Miêu Cương vẫn lợi dụng để hoàn thành âm mưu thôn tính võ lâm Trung Nguyên của họ, không kẻ nào dại hơn kẻ nào, chỉ có tình thế có lợi nhiều hay ít thế thôi.

 

Xa Lôi cau mặt :

 

- Tại làm sao lại không dùng sức của mình để giải quyết những gì cần thiết lại phải nhờ thế lực bên ngoài? Dầu mục đích có chính đáng hành động đó cũng không thể chấp nhận.

 

Tề Ngọc Phi cười :

 

- Các ngươi chỉ lo luyện võ mà không chịu đọc sách và quan sát thế tình, nếu cứ tự mình giải quyết thì từ xưa đến nay, làm sao có kẻ ngoại bang lợi dụng xâm chiếm nước người? Ở đời có nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, anh em một nhà có hiềm khích, người ta dám mượn tay ngoài để dứt tình cốt nhục như thường, điều đó lịch sử con người đã ghi bao trang đẫm máu thương tâm.

 

Hai tên thuộc hạ Mộc gia đứng lặng người, quả thật họ hiểu biết quá ít, chuyện tầm thường như thế mà họ nghe như chuyện từ trên... trời rơi xuống.

 

Khang Anh vụt nói :

 

- Như vậy thì chuyện cũng không khó giải quyết, bây giờ mình cứ đến Án Sát ty, bảo họ gọi Phân ty đến hỏi là xong.

 

Tề Ngọc Phi hỏi :

 

- Hỏi ai và hỏi cái gì?

 

Xa Lôi nói :

 

- Hỏi Phân ty của họ người nào họ Vân...

 

Tề Ngọc Phi cười :

 

- Ngươi biết chỗ nào có tên họ Vân?

 

Xa Lôi nói :

 

- Thiếu chủ không nghe bọn Thông Ký Ngân Hàng gọi Vân đại gia đó hay sao?

 

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

 

- Sao dễ tin người quá vậy? Nhưng cứ cho là họ nói thật thì tại sao, làm sao họ lại không phải lừa, thiên hạ có cả trăm ngàn họ ai muốn nói họ gì lại không được?

 

Xa Lôi ngẩn ngơ, nhưng rồi hắn lại nói :

 

- Cũng dễ, bây giờ mình cứ đến Án Sát ty coi ở đây có người nào thuộc Phân ty...

 

Tề Ngọc Phi nói :

 

- Chắc gì hắn đã biết? Vả lại bên trong còn có nhiều uẩn khúc, thêm vào đó, nếu cần thì tại sao mình lại không tự điều tra mà lại phải đi chi cho đổ bể.

 

Xa Lôi gật đầu :

 

- Đúng rồi, ta bắt đầu...

 

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

 

- Không vội, ta cần phải làm một việc đặt bẫy rình mồi, nếu có thể ở tại đây đợi họ thì tốt hơn hết, ngươi hãy ra cho bọn Hải Minh biết là ta sẽ đợi ở đây cho đến canh ba, bảo chúng ở ngoài canh giữ, nếu có người đến thì đừng ngăn cản, cứ để cho họ vào, trong vòng một tiếng đồng hồ, các ngươi ra thay cho họ.

 

Xa Lôi vâng lịnh đi ra, Khanh Anh bước tới hỏi :

 

- Thiếu chủ, phong bì cháy đó...

 

Tề Ngọc Phi nhìn xuống chiếc phong bì trong tay và nói :

 

- Rõ ràng là thơ này gửi cho một người Án Sát phân ty.

 

Khanh Anh nói :

 

- Nếu gửi cho một người nào đó ở Phân ty, thì chắc phải là Phân ty Án Sát Trịnh Châu.

 

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

 

- Có rất nhiều cơ quan trực thuộc Phân ty, nhưng mấy chữ sau đã cháy mất thành ra không biết thuộc về cơ quan nào.

 

Khanh Anh nói :

 

- Cứ moi hết những người thuộc Phân ty này thì nhất định cũng phải lòi ra.

 

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

 

- Không cần phải làm như thế, chỉ vài người cũng đã đủ rồi.

 

Khang Anh hỏi :

 

- Thế nào mảnh giấy trắng?

 

Tề Ngọc Phi đáp :

 

- Ấn Sắc cũng có nhiều thứ, màu tuy không khác nhau, nhưng cài mùi dầu có thứ đắt tiền, có thứ tùy từng quan lớn nhỏ, ban đầu thì do giá tiền, cấp dưới không dám xài thứ tốt vì nếu không là phạm thượng, nhưng ngửi mùi không cũng chưa chắc lắm, cần phải có sự đối chiếu mới chắc chắn.

 

Khang Anh nhìn vào mảnh giấy và vụt kêu :

 

- Kìa, thiếu chủ, trên mảnh giấy có dấu ngón tay, như là dấu ngón tay phải, nếu gọi những người thuộc Án Sát phân ty đọ dấu tự nhiên nhận ra ngay.

 

Tề Ngọc Phi cười :

 

- Ta đã có lưu ý chuyện đó rồi, chính ta giữ mảnh này lại cũng vì chuyện đó, nhưng tập trung tất cả lại đó là chuyện không nên, cứ đợi ở đây là được.

 

Khang Anh trầm ngâm :

 

- Thiếu chủ nghĩ họ đi đâu? Và chắc họ có trở lại đây không?

 

Tề Ngọc Phi đáp :

 

- Đi đâu thì chưa biết, nhưng chắc là họ sẽ trở lại.

 

Ngưng một giây, Khang Anh vụt nói :

 

- Thiếu chủ, thuộc hạ mới nghĩ được một cách, thiếu chủ nghĩ xem có nên không?

 

Tề Ngọc Phi hỏi :

 

- Chuyện chi?

 

Khanh Anh đáp :

 

- Thuộc hạ thử vòng chung quanh đây hỏi thăm xem tòa trang viện này của ai có được không?

 

Tề Ngọc Phi hỏi :

 

- Nhưng này, nếu họ mướn thì sao?

 

Khanh Anh :

 

- Tìm được chủ thì lo gì không ra người mướn.

 

Tề Ngọc Phi lại trầm ngâm :

 

- Phương pháp đó thật hay, chỉ có điều khi hỏi thăm phải hết sức cẩn thận, tốt hơn hết là suy nghĩ thật kỹ rồi hãy nói.

 

Khang An nói :

 

- Nghe rồi, bây giờ thuộc hạ xin đi.

 

Vội xong là hắn quay mình.

 

Ngay lúc đó, Xa Lôi trở vào, hắn hỏi :

 

- Anh đi đâu đó?

 

Khanh Anh đáp :

 

- Ra ngoài có chuyện?

 

Vừa đáp, hắn vừa lao khuất ra ngoài.

 

Xa Lôi nghi ngờ, bước lại hỏi Tề Ngọc Phi :

 

- Thiếu chủ, hắn đi đâu thế?

 

Tề Ngọc Phi nói lại chuyện của Khanh An và Xa Lôi vụt cười :

 

- Tưởng hắn đi đâu, chuyện đó tại sao không đến Thông Ký Ngân Hàng hỏi có phải nhanh hơn không?

 

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

 

- Gã quản lý Thông Ký Ngân Hàng chưa chắc đã biết, cho dầu họ Vân quả đúng là thân chủ của hắn, thì cũng phải là thân chủ ruột, có hỏi, hắn cũng không chắc đã chỉ hay nói cho mình biết, làm như thế sẽ không ổn ngay.

 

Xa Lôi nói :

 

- Nhưng nếu Khang An hỏi dân cư thì...

 

Tề Ngọc Phi đáp :

 

- Hắn đi hỏi tòa trang viện này chứ không phải hỏi người, chuyện đó có thể làm, không hại.

 

Xa Lôi cau mặt :

 

- Nhưng lòng vòng hắn cũng phải hỏi đến người.

 

Tề Ngọc Phi nói :

 

- Cũng không sao, cứ theo cung cách này thì gã họ Vân chắc chắn cũng không có lai vãng với dân cư, họ không thể đi báo tin cho hắn biết được đâu.

 

Xa Lôi trầm ngâm :

 

- Cứ theo tình hình hiện tại, chỉ bằng một điểm có nhiều tiền gửi ngân hàng và ở trong một tòa trang viện như thế này, đủ thấy gã họ Vân nhất định phải có chuyển ẩn khuất rồi.

 

Tề Ngọc Phi đáp :

 

- Chắc chắn không lầm.

 

Xa Lôi hỏi :

 

- Thiếu chủ có thấy có thể hỏi dân cư được không?

 

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

 

- Không chắc lắm, hy vọng Khang An khôn khéo và gặp may.

 

Một lúc sau, Khang An từ bên ngoài hấp tấp bước vào, Xa Lôi thận trọng hỏi :

 

- Có kết quả gì không?

 

Khang Anh lắc đầu và nói với Tề Ngọc Phi :

 

- Thiếu chủ, tòa trang viện này người chủ họ Trần, nửa năm trước đây dời đi, giao lại cho người bà con xa họ Vân cai quản, nghe nói gã họ Vân này không có vợ con gì cả, hắn chỉ có một mình nhưng cửa này ra vào rất nhiều người, già có trẻ có, dân cư không biết người họ Vân là ai.

 

Xa Lôi hỏi :

 

- Anh không hỏi gã họ Vân này làm nghề gì sao?

 

Khang Anh nhăn mặt :

 

- Luôn cả họ Vân là ai mà họ còn không biết thì làm sao biết được hắn làm gì?

 

Xa Lôi nói :

 

- Chắc chắn tên quản lý Thông Ký Ngân Hàng biết.

 

Khang Anh lắc đầu :

 

- Không biết họ không biết gì cả, không tôi nói lộn, có thể biết nhưng hỏi hắn vô ích, hắn phải bảo vệ cho thân chủ hắn.

 

Tề Ngọc Phi hỏi :

 

- Người họ Trần dời đi đâu?

 

Khang Anh lắc đầu :

 

- Không biết không ai biết cả, dời đi vào lúc nào chính họ cũng không biết cả.

 

Xa Lôi hỏi :

 

- Sao hồi nãy anh bảo dời đi khoảng nửa năm?

 

Khang An nói :

 

- Họ chỉ độ chừng thế thôi, chứ họ cũng không thấy chuyện dời đi đó.

 

Tề Ngọc Phi hỏi :

 

- Họ nghe ai nói? Làm sao họ biết họ Trần giao cho người bà con họ Vân?

 

Khanh Anh đáp :

 

- Chuyện như thế này, có một hôm có người dân cư đi ngang qua đây, thấy có người lạ đi vào, người dân cư bèn hỏi người đó cho biết như thế.

 

Xa Lôi hỏi :

 

- Người đó như thế nào?

 

Khang An đáp :

 

- Người dân cư nói đó là một lão già.

 

Xa Lôi hỏi :

 

- Không phải họ Vân?

 

Khang Anh lắc đầu :

 

- Họ không hỏi nên đến bây giờ vẫn không biết họ Vân giả trá như thế nào.

 

Xa Lôi nhún vai :

 

- Như vậy kể như chuyến đi của anh... trớt hơ!

 

Khang Anh sừng sộ :

 

- Ai nói trớt hơ?!

 

Tề Ngọc Phi khoát tay :

 

- Ngồi xuống đi, cứ để câu chuyện tuần tự, có được phần nào hay phần đấy, bằng không qua canh ba rồi tính cách khác.

 

Khang Anh và Xa Lôi ngồi xuống và Khang Anh nói với Tề Ngọc Phi :

 

- Thiếu chủ, mình định cứ như thế này chờ đợi hay là cần biết để theo?

 

Tề Ngọc Phi hỏi lại :

 

- Nghĩa là làm sao?

 

Khang Anh đáp :

 

- Nếu chờ thì nên chờ ở ngoài, còn theo thì phải làm cách nào cho hắn trở tay không kịp.

 

Tề Ngọc Phi gật đầu :

 

- Cứ đợi thêm một chút cũng không sao, nếu trở lại, nhất định hắn sẽ nhảy tường chớ không mở cửa, hai người nhớ đừng động tĩnh gì cả.

 

Thấy Xa Lôi gật đầu làm thinh, Khang Anh đập vai hắn :

 

- Nghĩ gì đó?

 

Xa Lôi ngẩng mặt :

 

- Nghĩ xem cái chuyện này như thế nào, có phải họ Vân là bà con với họ Trần không? Tại làm sao có phong thơ cháy? Nếu hắn là người của Án Sát phân ty thì sao dân cư lại không biết.

 

Tề Ngọc Phi cười :

 

- Hãy để cho bộ óc nghỉ ngơi, chuyện hỏi của Khang Anh chưa tin được đâu.

 

Khang Anh hỏi :

 

- Thiếu gia nghĩ họ dối sao?

 

Tề Ngọc Phi gật gật nhưng không nói...

back top