Ẩn Sát

Chương 16: Hoa Bách Hợp (2)

Chương 16: Hoa Bách Hợp (2)
Sáng sớm ngày thứ hai, Linh Tĩnh mở mắt ra nhìn thấy tình hình xung quanh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Tối hôm qua đùa giỡn một phen, lúc này đồ vật bị ném lộn xộn trên giường lớn, gối đầu, áo mưa, băng ghi hình và đồ ngủ của hai người. Lúc này hai cô bé đều trần truồng nửa người trên, nửa người bên dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần nhỏ trắng toát, ôm nhau nằm một chỗ như hai con bạch tuộc, bộ ngực nhỏ mới vừa trổ mã của Linh Tĩnh bị Hoài Sa nắm lấy, mà một bàn tay của Linh Tĩnh cũng rất không an phận thò vào trong quần nhỏ của Sa Sa, bị hai chân nàng kẹp chặt lấy.
Nguy rồi, chuyện này... rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì...
Tư thế như vậy, muốn rú ra là không thể nào. Tối hôm qua, chỉ nhớ rõ sau khi xem xong mấy cuộn băng ghi hình, hai cô bé rất không an phận cãi nhau ầm ĩ, Sa Sa đè mình lên trên giường, sau đó mình cũng không cam lòng yếu thế, học theo ti vi sờ nắn lẫn nhau, cũng chỉ cảm thấy thẹn thùng và nhột nhột, sau khi hỉ hả một trận liền cứ mơ mơ màng màng như vậy ngủ...
Trong chốc lát tâm tình liền vô cùng rối loạn, cô bé cắn môi dưới, muốn lặng yên không tiếng động tránh thoát Sa Sa ôm ấp, chỉ là một lát sau vẫn đánh thức đối phương đang ôm mình ngủ, "Ô" một tiếng, hai người bốn mắt nhìn nhau, một hồi lâu không nói chuyện.
"A... Linh Tĩnh cậu..."
"Tớ... Tớ..."
Hai thân thể giống như lò xo nhảy lên, khuôn mặt đỏ lên hệt như trái cà chua, thật lâu sau, vẫn là Sa Sa lấy lại bình tĩnh trước tiên, ôm chăn tiến lại gần Linh Tĩnh.
"Chúng ta... Tối hôm qua không làm chuyện gì..."
"Không có chuyện gì... Không có chuyện gì..."
Cái đầu nhỏ của Linh Tĩnh cũng lắc nguầy nguậy phụ họa theo.
"Chúng ta... Hai người đều là con gái... Cho nên..."
"Không có gì... Chúng ta... Thực sự không làm gì..."
Hai người ta một câu, ngươi một câu an ủi lẫn nhau, đến khi lấy đồ ngủ chuẩn bị mặc vào, Linh Tĩnh bỗng nhiên nghẹn ngào nói:
"Hỏng bét... Nguy rồi, Sa Sa, chúng ta có thể... Có thể đã không còn là xử nữ hay không..."
"A?"
Sa Sa khó khăn nuốt một ngụm nước miếng,
"Không, không thể nào..."
"Nhưng mà... Tối hôm qua chúng ta xem cái loại phim đó, lại... lại làm cái chuyện đó..."
"Nhưng... Nhưng mà..."
Lúc này trong trường học cũng không có khóa giáo dục sinh lý nào, người dân trong xã hội cũng rất thuần phác. Sắc mặt hai cô bé chuyện gì cũng không hiểu đỏ bừng lên, mắt thấy chuẩn bị khóc lên, Linh Tĩnh bỗng nhiên nhớ lại điều gì đó:
"Đúng, đúng rồi, trước đây tớ từng xem một quyển sách của mẹ, nói xử nữ đều có... đều có màng trinh, có lẽ... Có lẽ có thể nhìn thấy được..."
"Ừm, đúng vậy đúng vậy, tớ cũng đã nghe nói, vậy... Linh Tĩnh, cậu có biết làm thế nào không..."
"Tớ... Tớ vừa nhìn thấy thứ đó liền đặt quyển sách xuống, nào có biết... chẳng qua... chẳng qua chúng ta có thể thử nhìn một chút, có lẽ rất dễ nhận ra... Tớ nhìn giúp cậu trước, sau đó cậu sẽ giúp tớ..."
"Tốt, được rồi..."
Đỏ mặt suy nghĩ một hồi lâu, Sa Sa mới bày ra bộ dạng chịu hy sinh, ngồi xuống trên tủ đầu giường, ngượng ngùng cởi quần lót nhỏ ra, sau đó cắn chặt răng, nhắm mắt lại, mở rộng hai chân trước mặt Linh Tĩnh.
"Tớ... Tớ cũng không biết làm thế nào, nhưng mà..."
Linh Tĩnh đỏ mặt, hai tay run rẩy vươn ra.
"Cậu... Cậu đừng nói nữa... Không, không nên sờ loạn, ặc... không cho, không cho đưa tay vào... a..."
Hơi thỏ hổn hển, Sa Sa luôn luôn cứng rắn lúc này giọng nói cũng mang theo hơi thở gấp, tuyệt đối là chuyện lạ khó gặp, chỉ là người duy nhất chứng kiến tâm tình cũng đang rối loạn, bị vây trong tình cảnh thiếu chút nữa là khóc lên.
"Tớ... Tớ không có cho tay vào nữa... Tớ rất cẩn thận... Nhưng mà, tớ không dám dùng sức mạnh quá, nếu như làm hỏng mất... Ặc, không thấy gì bên trong... Tớ cần một cái đèn pin..."
Nghiên cứu một hồi lâu, Linh Tĩnh mới ngẩng đầu lên từ giữa hai chân Sa Sa. Sa Sa vốn tưởng rằng làm trước là một đao mà làm sau cũng là một đao, chỉ một lần là xong rồi, nào biết vẫn còn phải chịu hành hạ một lần nữa, vừa mới mở tủ đầu giường ra tìm đèn pin, nước mắt cũng đã tràn ra hốc mắt. Bất chợt lại nhớ ra một chuyện:
"Đúng rồi, tớ... Tớ nghe nói lần đầu tiên của nữ nhân sẽ bị chảy máu, lại còn rất đau, tối hôm qua chúng ta cũng không đau, mau nhìn xem có máu hay không..."
Có câu nhắc nhở này của nàng, hai cô bé liền lật tới lật lui trên giường tìm vết máu, qua một lúc lâu, rốt cuộc mới xác định chỉ là một chuyên ngốc nghếch, lúc này Linh Tĩnh chỉ mặc một chiếc quần lót, còn Sa Sa thì toàn thân trần truồng, hai cô bé trắng như tuyết ôm nhau hoan hô trên giường.
Một lát sau, khuôn mặt Sa Sa lộ ra nụ cười xấu xa:
"Đúng rồi, vừa rồi cậu đã nhìn tớ... Bây giờ... Bây giờ tớ cũng phải nhìn lại..."
"Ha ha, không được..."
"Sao lại không, cậu đừng có chạy..."
"A... Cứu mạng..."
Hai người vật lộn mấy lần trên giường, mặc dù Linh Tĩnh cũng luyện võ công, nhưng sức lực lại kém hơn Sa Sa, trong lúc luân phiên sử dụng mấy chiêu như vật lộn, gãi ngứa, cắn người, rất nhanh Linh Tĩnh đã bị đè xuống giường, lúc này trong lòng nàng vẫn còn cao hứng, vừa cười to vừa giãy dụa, chỉ trong chốc lát đã bị Sa Sa lột quần lót ra, biến thành một con cừu trắng nhỏ.
"Ha ha, dừng tay đi, cứu mạng..."
"Cậu gọi ai cứu mạng, chẳng lẽ là Gia Minh sao? Tớ muốn xem, tớ muốn xem..."
"Đừng mà..."
Linh Tĩnh nằm nghiêng, một chân bị Sa Sa gác lên bả vai, đẩy lên cao, đầu Sa Sa lại bị hai tay của Linh Tĩnh đè lại, không để cho nàng cúi đầu xuống, cục diện đang giằng co, "Rầm" một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
"Các cậu ở bên trong làm gì, bữa sáng tớ đã..."
Gia Minh bạn học thuần khiết đang cầm ly sữa tươi đứng ở cửa phòng, sau đó chỉ nghe "phụt" một tiếng, Gia Minh đang uống sữa tươi liền phun mạnh ra ngoài, sữa tươi màu trắng đục bắn lên đầy mặt và cổ.
Hắn thực sự bị dọa sợ rồi, đây tuyệt đối là cảnh tượng kinh người nhất hắn được chứng kiến từ sau khi sống lại.
Tí tách, tí tách...
Trong phòng, hai cô bé dùng tư thế vô cùng mê người quấn lấy nhau, đùi phải của Linh Tĩnh bị nhấc cao lên, giữa hai chân bị nhìn không còn sót gì cả, toàn thân Sa Sa cũng trần truồng, đầu bị hai tay Linh Tĩnh đẩy ra, lúc này hai cô bé vẫn chưa hoàn toàn dậy thì, nhưng bộ ngực cũng đã nhô lên khá mê người, tự nhiên mà cân đối, lúc này, các nàng đều dùng vẻ mặt khó xử nhìn về phía cửa phòng.
Về phần Gia Minh ở cửa phòng, đứng ở đó ngơ ngẩn một hồi lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, giả bộ đưa ly sữa tươi bằng thủy tinh lên miệng, một mặt đóng cửa, một mặt không thể kiềm chế mà cười lên thành tiếng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"A..."
"Cút đi..."
Hai cô bé hét lên ầm ĩ, gối đầu, băng hình, đồ ngủ, quần lót bị ném toàn bộ về phía cửa phòng, về phần phía ngoài gian phòng, truyền đến tiếng cười to không thể kiềm chế được của Gia Minh.
Ném xong tất cả những thứ có thể ném, hai cô bé mới dần dần bình tĩnh lại, khuôn mặt đỏ bừng nhìn nhau, sau đó đều yên lặng tự mình mặc quần áo tử tế lại. Sa Sa mặc thuần túy là đồ của con trai, quần tây, áo sơ mi, áo gi lê, giống hệt bộ dạng của một cao bồi, Linh Tĩnh mặc xong bộ váy bông màu xanh nhạt ngày hôm qua, sau đó ngồi trên giường ôm mặt hu hu khóc.

back top