Tiếng ca nhẹ nhàng linh hoạt, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tia sáng từ phía trên sân khấu rọi xuống bao phủ thân hình mềm mại của Linh Tĩnh, sau đó lời ca ưu nhã của bài Toàn Mộc vang lên, trừ câu đầu tiên giọng nói còn hơi run rẩy, tiếp theo cũng đã đi vào quỹ đạo.
Giọng hát của Linh Tĩnh đương nhiên không thể so với Vương Phi được, song giọng hát trong trẻo của thiếu nữa lại có thêm vài phần tinh khiết, mặc dù không thể hiện được cảm giác thành thục trong mờ ảo còn ẩn chứa u buồn nhưng lại biểu đạt được rất tốt cảm giác ấm áp của Toàn Mộc. Đứng sát bên cửa sổ, rất lâu Nhã Hàm mới nói:
"Em dạy Linh Tĩnh?"
"Ừ."
Trong bóng tối, Gia Minh gật đầu. - www.
Đây là một gian phòng ở cạnh sân khấu, từ phía sau tiến vào, qua cửa kính rất lớn có thể nhìn thấy rõ ràng màn biểu diễn ở bên ngoài. Ánh đèn trong cả lễ đường đều đã tắt, trong phòng cũng là bóng tối, một vài tia sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào chiếu rọi lên bóng người và bàn ghế tựa như tạo nên một đường giới hạn bằng ánh sáng mờ nhạt.
"... Bề ngoài lộng lẫy và ánh đèn sáng lạn
Anh là ngựa gỗ ở nơi thiên đường đó
Chỉ để thoả mãn mơ ước trẻ thơ
Cõng em trên lưng bay lượn
Giờ anh chỉ biết ở một nói trốn tránh nhưng ưu thương
Anh đã mãi mãi bị buộc lại
Bất kể anh có thể ở cùng em bao lâu
ít nhất có thể để em tưởng tượng sẽ cùng anh bay lượn.."
Đến đoạn chuyển của bài hát, Nhã Hàm khoanh tay trước ngực, hơi cúi đầu như đang sắp xếp ngôn từ. Qua một lát sau, Gia Minh đột nhiên bật cười:
"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì? Em nghe Hứa Mặc nói chị bị tông xe."
"À... Ừ."
Không yên lòng, Nhã Hàm vô thức gật đầu.
"Có bị thương không?"
"Không, không có..."
Nhìn khuôn mặt Gia Minh, Nhã Hàm lại chuyển ánh mắt sang bên cạnh.
"Vậy thì có chuyện gì? Có thể khiến chị vội vàng hấp tấp như vậy... Ừ, người nhà lại ép chị lập gia đình?"
Gia Minh cười.
"Lần trước chị nhờ em giúp cũng không ấp úng như vậy."
"Không phải, à... Thực ra..."
Hít sâu một hơi, dường như rốt cuộc Nhã Hàm cũng lấy được dũng khí, nàng khẽ cắn môi.
"Chuyện đó... Em... Em ở chung một chỗ với Linh Tĩnh hay Sa Sa?"
"Ừ?"
"Chị... Chị phát hiện cái này trên giường Linh Tĩnh, bị gối đầu của nó đè lên, em ở cùng một chỗ với Linh Tĩnh sao..."
Bước vài bước đến bên chiếc bàn, Nhã Hàm mở đèn bàn ra, sau đó tay trái xoè ra thật nhanh, một chiếc áo mưa màu vàng nhạt rơi xuống trước ngọn đèn, ngoài bao bì có hình trái chuối, nghĩa là có hương chuối, lúc này dưới ánh đèn, hình trái chuối kia đặc biệt rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt hơi bình tĩnh của Nhã Hàm, Gia Minh trừng mắt nhìn:
"Thực ra, thứ này cũng không phải dùng để làm chuyện đó, tác dụng của nó có rất nhiều nha, không có việc gì cùng có thể mang theo một cái trong túi quần, chẳng hạn như nếu như xe hơi của chị không có nước, lại không mang theo đồ chứa thì còn có thể dùng nó để múc nước, lại chẳng hạn như..."
"Chị không nói đùa!"
Đột nhiên, Nhã Hàm hô lớn khiến Gia Minh giật nảy mình. Hai người kinh ngạc một hồi lâu, Gia Minh nhún vai:
"Có quan trọng không?"
"Đương nhiên là quan trọng!"
Nhã Hàm lại lớn tiếng nói.
"Tại sao không quan trọng được! Các em... Các em vẫn chỉ là học sinh trung học, vẫn chỉ là... vẫn chỉ là người chưa thành niên, tại sao các em có thể như vậy... Sa Sa vẫn ở cùng với các em, nó sẽ nghĩ thế nào, hơn nữa... Hơn nữa..."
"Tốt rồi, tốt rồi, đừng kích động, thực ra nói cho chị cũng không sao cả, chỉ là chuyện thực sự hơi khó nói."
Gia Minh giơ tay lên ý bảo nàng yên tĩnh một chút.
"Thực ra... Em, Linh Tĩnh và Sa Sa ở chung với nhau... Ba người chúng em."
"Ừ..."
Rõ ràng là Nhã Hàm không thể hiểu ngay được những lời này, vẻ mặt hơi mơ màng.
"Em và Linh Tĩnh, và Sa Sa."
"Hả?"
"Em biết chuyện này hơi khó hiểu, muốn giải thích cũng rất tốn nước bọt, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại không phải đều đã rõ ràng sao? Chị thấy bao nhiêu học sinh, trung học ở chung như bọn em? Ở cùng một nơi, đi làm kiếm tiền, cùng mua đồ dùng trong nhà, cùng ăn cơm, dùng chung đồ đạc... Ừ?"
Gia Minh nhìn nàng gật đầu.
"Em nói là... Ba người các em."
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, Nhã Hàm lui về phía sau một bước, vẻ mặt khá phức tạp. Nàng tháo cặp mắt kính ngụy trang xuống, có vẻ như muốn khóc, nhưng càng nhiều là khó có thể tin nổi.
"Điều đó... Làm sao có thể, các em... Cùng nhau... Lên giường..."
Hai chữ cuối cùng tựa như rên rỉ.
Chậm rãi gật đầu, Gia Minh thở phào nhẹ nhõm.
"Ngày thi tốt nghiệp Trung học cơ sở cuối cùng đó bọn em liên hoan ở biệt thự nhà Sa Sa, uống rất nhiều bia. Chị cũng biết thực ra tửu lượng của em không tốt lắm, mà tệ hại hơn là một ngày trước cha Sa Sa lại dẫn gái về nhà, cho người cho xuân dược vào trong rượu vang, mặc dù không nhiều lắm nhưng bọn em đã say, sau khi uống chai rượu vang kia, ngày thứ hai tỉnh lại thì đã như vậy... vốn không muốn giấu diếm chị, nhưng chị cũng hiểu mà, chuyện thế này rất khó nói thẳng ra được, nếu chị đã biết rồi... Cũng tốt."
Gia Minh nhún vai bất đắc dĩ, vẻ mặt mún cười cũng có vẻ rất thẳng thắn. Nhã Hàm lắc đầu, lui về phía sau ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn qua thật lâu nàng mới nói lộn xộn:
"Cũng tốt... Có cái gì tốt, các em còn... Còn chưa trưởng thành, chị nói là ba đứa bọn em... Hai bác Diệp có biết không? Cha Sa Sa có biết không? Các em... Ba đứa bọn em..."
"Ồ, đương nhiên là không biết, nhà em thì không có gì, nhưng hai bác Diệp chắc chắn sẽ phản đối chuyện đó, nói không chừng còn đánh chết em hoặc Linh Tĩnh... Cha Sa Sa cũng sẽ không cho phép bọn em làm chuyện như vậy, nếu chỉ là em và Sa Sa thì cũng không sao... Trước mắt nói ra sẽ không tốt, chỉ có thể che giấu, mọi người đều là bạn bè, chị biết cũng không sao, hẳn là chị có thể hiểu..."
"Hiểu! Chị có thể hiểu được cái gì!"
Nhã Hàm đột nhiên ngẩng đầu, tiếp tục quát lên.
"Em, nếu như chỉ có em và Linh Tĩnh hoặc Sa Sa ở cùng một chỗ cùng không sao, nhưng ba người bọn em... Chuyện như vậy sẽ không ai đồng ý, em biết tương lai các em sẽ phải đối mặt với cái gì không!"
"Đại khái là hiểu."
Thấy thái độ của Nhã Hàm kích động như vậy, Gia Minh thôi không cười, ánh mắt trở nên bình tĩnh.
"Chúng em đã sớm chuẩn bị sẵn sàng."
"Chuẩn bị? Các em có thể chuẩn bị cái gì?"
Hít sâu một hơi, Nhã Hàm hơi hạ giọng.
"Chị biết em rất lợi hại, em không chỉ thông thạo thứ này thứ khác, em còn có thể giết người, chuyện em muốn làm không ai có thể ngăn cản được. Nhưng hai bác Diệp thì sao? Đến khi bọn họ không cho em lui tới với Linh Tĩnh nữa, em có thể giết chết bọn họ ư? Bọn họ nuôi em lớn lên từ nhỏ, em dám bất kính với bọn họ sao? Cho dù thông qua được bọn họ, em có có thể dẫn Linh Tĩnh đi, nhưng Linh Tĩnh sẽ chịu đi theo em sao? Đi theo em, sau này nó còn vui vẻ được sao? Các em chuẩn bị đối mặt với tất cả... Các em không đối mặt được với điều gì cả. Chị... Chị là bạn tốt nhất của các em, cho nên... Cho nên chị mới nói với em như vậy..."
"Em hiểu..."
"Em không hiểu!" Nhã Hàm nhìn chằm chằm vào mắt Gia Minh một lúc lâu, sau đó chuyển sang chỗ khác, nhẹ giọng nói:
"Các em không có tương lai gì..."
"Em không ngờ chị sẽ nói như vậy..."
Cũng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, Gia Minh cười hơi bất đắc dĩ.
"Vậy chị phải nói thế nào, chúc bọn em hạnh phúc sao? Nhưng chị biết chuyện này sẽ khó khăn đến mức nào, em cũng biết..."
Ánh mắt nhìn quanh bốn phía, Nhã Hàm lại nói lại thêm mấy câu hơi dư thừa.
"Chị... Các em là bạn tốt nhất của chị, chị mới nói những lời này, chị không hi vọng... Không hi vọng các em..."
"Em hiểu rõ khó khăn, nhưng em hi vọng chúng em có thể vượt qua được điều đó."
Ngắm Linh Tĩnh đang biểu diễn trên sân khấu qua cửa sổ thủy tinh, Gia Minh cười. "Chúng em chỉ có thể ở chung một chỗ, bởi vì bây giờ chúng em không rời xa nhau được."
"Đó chỉ là mượn cớ, sớm muộn gì bọn em cũng phải tách ra."
Im lặng một lúc lâu, Nhã Hàm mới nói.
"Đến lúc đó sẽ có người bị tổn thương nhiều hơn."
"Có lẽ vậy, em không loại trừ khả năng này, nhưng hiện giờ chỉ có thể như vậy..."
Lại là im lặng khó tả, tiếng ca của Linh Tĩnh vang vọng trên sân khấu.
"Ngựa gỗ bôn ba làm em quên vết thương lòng
Nơi thiên đường tràn ngập cười vui này
Nhìn ánh mắt hâm mộ của người ta
Không nên giữ anh mãi trong lòng
Ngựa gỗ không có cánh
Nhưng có thể đưa em bay lượn
Âm nhạc dừng lại, em rồi rời xa
Anh cũng chỉ có thể như vậy
Âm nhạc dừng lại, em rồi rời xa
Anh cũng chỉ có thểnhư vậy..."
Sau ba giây khi tiếng nhạc dừng lại, trong lễ đường bộc phát tiếng vỗ tay như sấm, Linh Tĩnh khom người chào, nói cảm ơn, Nhã Hàm và Gia Minh yên lặng nhìn. Bỗng nhiên, Nhã Hàm nói:
"Chia tay đi, Gia Minh?"
"Ừ?"
"Em... Em cũng nên lựa chọn, Linh Tĩnh hoặc Sa Sa, hoặc không ai cả, càng kéo dài sẽ càng đau, em phải buông tha cho một trong hai đứa nó, hoặc là... Chị... Không phải chị muốn ép em phải quyết định, nhưng mà... Chị vẫn xem mình như chị của em, chị không hi vọng em sẽ như vậy. Linh Tĩnh và Sa Sa cũng là bạn tốt của chị. Em làm như vậy cũng chẳng qua là vì cá tính bẩm sinh của đàn ông mà thôi, đàn ông vốn đa tình, em sẽ hại hai đứa nó... Chị... Chị xem mình như chị của em, chị xem mình như.. Chị..."
Sắp xếp ngôn từ một lúc lâu, liên miên cằn nhằn nói như vậy, dường như Nhã Hàm bỗng cảm thấy lời nói của mình không còn mạch lạc, liền giật mình tại chỗ.
"Xin lỗi... Chị không biết... Không biết tại sao lại nói như vậy, chị... Sau này gặp ở trường học cũng đừng chào hỏi chị, trước khi em nghĩ thông suốt hoặc làm ra quyết định, chúng ta không còn là bạn bè nữa, chúng ta không còn là bạn bè nữa!"
Không ngờ được bỗng nhiên nàng lại nói ra như vậy. Gia Minh nhướng mày, vòng qua cái bàn đi đến bên nàng:
"Nhã Hàm..."
"Đừng đụng vào chị. '
Trong nháy mắt khi ngón tay Gia Minh vừa chạm vào bả vai nàng, Nhã Hàm kêu lên như bị điện giật, vung tay hất tay Gia Minh ra, thân thể đụng vào chiếc bàn ở phía sau. Mấy cuốn sổ ghi chép, một quyển lịch, đèn bàn loảng xoảng rơi xuống mặt đất, cánh tay Gia Minh cứng lại giữa không trung.
"Chị cố tình gây sự..."
"Em quá đa tình..."
"Em không có."
"Em có!"
"Chị..."
Nhìn hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Nhã Hàm trong bóng tối. Gia Minh kinh ngạc hạ tay xuống, sau đó nhẹ nhàng thở dài, lui về phía sau hai bước.
"Vậy... Xin lỗi."
Gật đầu. Gia Minh đi về phía cửa phòng.
"Chị yên lặng một lát đi, em đi trước."
Mở cửa ra. Gia Minh dừng lại một lát:
"Có lẽ chị nói đúng, không chỉ hai bác Diệp, chị tức giận, em cũng không có biện pháp gì." Sau đó cửa phòng đóng lại, ngăn cách với thế giới náo nhiệt bên ngoài, cũng ngăn cách bóng dáng Gia Minh.
Lảo đảo đến ngồi xuống ghế, Nhã Hàm bụm mặt nhỏ giọng khóc lên.