Trong tiếng ồn ào náo động, xe cảnh sát bao vây biệt thự Lê gia, từng đội đặc nhiệm từ bốn phía ùa tới. James Cook đang đứng trong căn phòng tối ở tầng ba, trong tay cầm một chén rượu vang, hắn cười chế nhạo.
Thản nhiêu rút khẩu súng ngắn cùng mấy con dao giải phẫu trong người ra, hắn xoay người đặt mấy thứ đó lên chiếc bàn tròn ở chính giữa phòng.
Cùng với tiếng động ngày càng dữ dội hơn, ầm một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra, ánh đèn trên máy khẩu súng máy chiếu vào phòng rồi dừng lại trên người hắn.
Một lát sau, một người thanh niên dáng người cao to mặc thường phục mới bước vào, hắn mở đèn lên, phất phất tay về phía sau, trên mặt nở một nụ cười xán lạn.
"Xin chào James tiên sinh, tôi là Diệp Liên thuộc tổ hành động số ba của cục Quốc An Trung Quốc."
Vươn tay đóng cửa phòng lại, người đàn ông có cái tên hơi giống phụ nữ đó cười cười bước tới, ánh mắt của James chợt sáng lên:
"Tiến hóa giả? À... Xem ra có vẻ Hoa Tulip hoàn toàn không muốn xuất hiện."
"Một cô gái xinh đẹp mà, nhạy cảm một chút cũng là chuyện bình thường."
Với nụ cười dễ gây thiện cảm cho người khác, Diệp Liên ngồi xuống cạnh bàn.
"James tiên sinh không có ý định chống lại khiến những người đang thi hành nhiệm vụ là chúng tôi cũng thoải mái hơn nhiều, sau chuyện này, tới mời ông ăn cơm. Còn về chuyện Hoa Tulip, bên trên thấy rằng đả thương cô bé Liễu Hoài Sa đó thực không phải là hành động thông minh gì. Tuy cô bé ấy vào viện là vì bị viêm ruột thừa cấp tính, nhưng dù sao cũng đã bị thương, cho nên Phương tiên sinh thấy rằng cần gặp ông sớm một chút để nhắc nhở..."
Nghe hắn ta nói thế, ánh mắt James xuất hiện vẻ cười cợt, ngón tay phải bất chợt động đậy, tia sáng thình lình quét qua đồng tử của đối phương, một con dao mổ trên bàn bỗng nhiên bay lên không hề có dấu hiệu, phản xạ ánh sáng, đâm về phía Diệp Liên. Nhưng chỉ mới bay được nửa đường thì Diệp Liên đã giơ tay trái về phía trước cản lại.
Mũi dao cách lòng bàn tay hắn hai centimet thì bất chợt dừng lại, sau đó cả con dao mổ phát ra tiếng của kim loại nghe vui tai rồi bất ngờ nổ tung.
Dưới ánh đèn, mảnh kim loại vỡ vụn phản chiếu ánh sáng lấp lánh chói mắt trong nháy mắt bắn ra xung quanh, có mảnh bắn vào cạnh giường, có mảnh bắn vào trong tấm đệm, một chai rượu vang trên tủ rượu vỡ tan, rượu bắn tung tóe.
Sau một giây náo động, gian phòng lại trở về trạng thái tĩnh lặng, mấy sợi bông vải bay ra từ tấm đệm rách bươm, chầm chậm bay múa trong không trung.
"Không gian chấn động?"
"Ồ, một chút trò đùa nhỏ mà thôi, khiến ông phải chê cười rồi."
Diệp Liên cười nói:
"Chính vì trò này mà bình thường chơi xúc xắc với mấy người trong đội, họ luôn bảo là tôi chơi gian, nhưng ngoài trò này ra thì hầu như chẳng có tác dụng gì nữa. James tiên sinh là chuyên gia về khía cạnh này, nếu có thời gian rảnh xin rỗi vui lòng chỉ giáo nhiều hơn.. À... Thế chúng ta có thể đi được rồi chứ?"
Trong chốc lát, James tiên sinh gật gật đầu.
"Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Phương Chi Thiên tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, mời dẫn đường."
Khi cuộc so tài về dị năng giữa hai người Diệp Liên và James bắt đầu, cha con Lê Vĩnh Thịnh ra khỏi đường hầm. Vườn hoa vào buổi tối khá yên tĩnh, xuyên qua vườn hoa có thể nhìn thấy ánh đèn trên con đường nơi xa, xe cộ chốc chốc chạy vụt qua, người đi bộ trên đường không nhiều lắm, nhưng vẫn may là không nhìn thấy chiếc xe cảnh sát nào chú ý đến bên này, hai cha con họ dẫn theo theo hai người thân tín chạy về phía bên kia.
"Cha, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, không phải là vẫn luôn tốt đẹp sao..."
Lê Minh vẻ mặt buồn rười rượi hỏi.
"Mày im miệng lại cho tao!"
Trên đường đi, đứa con không nên thân đã liên tục hỏi nhiều lần.
Chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy ra...
Ông ta cũng đang muốn biết là chuyện gì xảy ra, muốn biết chuyện gì đã dẫn đến nông nỗi thế này đây! Cũng với khuôn mặt buồn rầu, nỗi uất ức của Lê Vĩnh Thịnh không biết trút vào chỗ nào, bên trên trong một buổi chiều quyết định càn quét, hơn nữa mục tiêu chỉ có Vĩnh Thịnh bang, hành động nhanh chóng, tấn công nhanh gọn, dường như chỉ trong vòng một giờ đồng hồ đã nhổ sạch từ gốc đến ngọn toàn bộ Vĩnh Thịnh bang, không quan tâm đến mối liên hệ trên nhiều phương diện của Vĩnh Thịnh bang với chính quyền địa phương, với xã hội.
Dù thế nào ông ta cũng không bao giờ ngờ được, thế cuộc biến động lớn như thế này, nguyên nhân chỉ vì thủ hạ của ông đã đánh vào tay một cô gái.
Ra khỏi vườn hoa vẫn có thể nghe thấy tiếng còi cảnh sát, phía bên kia biệt thự, bốn người leo qua lan can rồi băng qua đường, cách đó không xa bỗng có người la lên:
"Này, người bên kia!"
Quay đầu lại nhìn, một tên đội chiếc mũ cảnh sát đang ngồi trong chiếc xe cảnh sát giao thông gần đó la lên:
"Có biết rằng băng qua đường mà không đi trên lối đi dành cho người đi bộ là rất nguy hiểm không?"
Chiếc xe cảnh sát từ từ chạy tới.
Đoạn đường này rất nhỏ, sau khi sửa hàng rào sắt, gần đây không cho người đi bộ đi băng qua, có một thời gian còn có cảnh sát bắt phạt người vi phạm, Lê Vĩnh Thịnh nói nhỏ với ba người phía sau:
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Sau đó cười thật to nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, vì đang có chuyện gấp, lần sau không dám thế nữa, lần sau sẽ không như thế nữa..."
"Có chuyện gấp thì có thể băng qua đường một cách tùy tiện như thế hả? Còn có lần sau nữa à? Sẽ gây ra tai nạn chết người đó biết không..."
Chiếc xe nhỏ chạy đến gần hơn, vừa mở cửa xe, mấy khẩu súng ngắn đã nhằm thẳng vào bốn người, tên cảnh sát phía trước phủi phủi cái nón.
"Lần này cảnh cáo các người, tùy tiện băng qua đường đồng nghĩa với tội mưu sát, các ngươi... Ừ, bị bắt vì tội mưu sát"
Bốn người giơ tay lên, gương mặt đờ đẫn, chết lặng người...
Dưới ánh đèn vàng nhạt, hương trà thoang thoảng, trong tiếng đàn tranh ngân nga, phía trước căn phòng là hai câu đối, bên phải là "Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại.", bên trái là "Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương."
Mỉm cười hiền hòa, người đàn ông trung niên tên là Phương Chi Thiên đặt chén trà xuống. Ngồi ở bên kia bàn trà là tên James Cook vừa mới được mời tới, còn về bên cạnh hai người họ, Đông Phương Nhược mặc đồ trắng, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt ngồi im lặng.
"Kỳ thực hành trình của James tiên sinh luôn luôn bí ẩn, khi ngài vừa mới qua đây, người của chúng tôi không ai phát hiện ra, sở dĩ sau này điều tra được là vì có người đã gửi cho chúng tôi bằng chứng Vĩnh Thịnh bang đã ăn cắp bí mật quốc gia, à, tư liệu đó giờ đây vẫn đang nằm trong máy tính của Lê Vĩnh Thịnh, đáng thương cho một người đến ngay cả DOS là gì cũng không biết mà lại bị gán cho cái tội phản quốc... Ừ, James tiên sinh, ngài có thể đoán được nội tình của chuyện này sao?"
Gật gật đầu, James cười:
"Hoa Tulip." ,
"Ừ, tuy không có dấu hiệu tiến triển nhưng theo phân tích của chúng tôi hẳn là tiểu thư Hoa Tulip, không thể sai được. Vào khoảng thời gian hai tuần trước, chúng tôi có thể hồi tưởng lại tình huống lúc đó, một tên cầm đầu tên là A Trí của Vĩnh Thịnh bang thi hành mệnh lệnh cưỡng chế mua lại phố Hưng Hoa, trùng hợp là ba đứa trẻ có mối quan hệ mật thiết với tiểu thư Hoa Tulip cũng ở phố đó, tạm thời không để ý đến nhận được đe đọa hay uy hiếp, tên cầm đầu đó cũng đã bị giết rồi, đây cũng là cơ hội cho James tiên sinh đây gia nhập vào Vĩnh Thịnh bang. Mà sau khi ngài đến Vĩnh Thịnh bang thì tư liệu đó đã bị người khác bí mật cho vào máy tính của Lê Vĩnh Thịnh. Tôi nghĩ về điểm này, thái độ của Hoa Tulip tiểu thư rất rõ ràng.
Phương Chi Thiên uống một ngụm trà, cười thật tự nhiên:
"Cô ta yêu cầu tôi đến làm người chuyển lời hộ, James tiên sinh chắc hẳn biết rằng, năm ngoái trên chiếc du thuyền Tinh mộng, vị tiểu thư này đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, vả lại mà nói, chúng tôi cũng không mong rằng sẽ xuất hiện nhiều biến cố trên xã hội, càng không mong rằng giữa Viêm Hoàng Giác Tỉnh và Tạo Vật Kỳ Tích xảy ra bất kỳ hiểu lầm không đáng có nào, cho nên hy vọng James tiên sinh đây có thể hiểu cho. Chúng tôi gặp ngài với tất cả thành ý và thiện ý, nếu không phải vì sự cố nhỏ ngoài ý muốn, chúng tôi không hề muốn làm phiền chuyến đi tới Trung Quốc lần này của ngài."
"Tôi đến chỉ vì muốn tìm tự nhiên tiến hoá giả mà thôi."
"Đương nhiên chúng tôi hiểu, Hoa Tulip tiểu thư hiển nhiên là cũng hiểu, đây chính là lý do vì sao cô ấy lại giao việc này cho chúng tôi."
Phương Chi Thiên gật gật đầu:
"Thứ lỗi vì tôi mạo phạm, James tiên sinh, theo thông tin của chúng tôi, tâm trạng của tiểu thư Hoa Tulip gần đây khá là...ừ, có thể nói là nhạy cảm, mấy lần ra tay trước, có thể nói là cô ấy đã dùng thủ đoạn sấm sét giết chết tất cả, cô ta thậm chí đã có thể gài bom trên máy bay dân dụng để cảnh cáo hành động điều tra của chúng tôi, lần này lại dùng cách đi vòng vèo như thế rõ ràng là đã nhượng bộ một bước, giả như cô ấy thật sự ra tay... Mọi người cũng đều biết, Nguyên Lại Triêu Sang đã từng ở trước mặt cô ấy tay không mà về..."
Trầm ngâm trong giây lát, James cười nói:
"Nghe Phương tiên sinh luôn gọi là tiểu thư Hoa Tulip, rõ ràng là các anh đã từng xác nhận về cậu bé Cố Gia Minh kia?"
Ánh mắt chuyển hướng sang Đông Phương Nhược ở bên cạnh, thái độ của James trở nên nghiêm túc.
"Vị tiểu thư này khiến tôi có cảm giác rất đặc biệt..."
"Nó là cháu gái của tôi, tên là Đông Phương Nhược, chúng tôi thường gọi nó là Nhược Nhược. Tinh thần lực của nó rất mạnh, chúng tôi cho rằng ở một mức độ nào đó nó thậm chí có thể tiếp cận được với tự nhiên tiến hoá giả, có thể tiếp xúc với giác quan thứ sáu trong truyền thuyết, nhưng mà.."
Ánh mắt thoáng hiện vẻ phức tạp, Phương Chi Thiên thở dài:
"Hơn mười năm trước nó có thể nhìn thấy được, chúng tôi đã làm một việc vô cùng sai lầm, bây giờ... Tinh thần lực đang không ngừng ăn mòn cơ thể nó."
Nhìn Đông Phương Nhược hồi lâu, James uống một ngụm trà mà hắn cảm thấy hơi đắng:
"Hơn mười năm trước... Chúng tôi cũng từng làm một chuyện ngốc nghếch như thế."
"Chính là vì xác định chuyện về tiến hoá giả, chúng tôi đã đón nó từ chỗ điều dưỡng về, nhưng khi cảm nhận về thằng bé tên Cố Gia Minh đó thì nó không phát hiện ra sự bất thường nào. Tuy nhiên tối qua vị Hoa Tulip tiểu thư kia đã đi ngang qua phòng của nó, đặt một trái bom đủ giết hết tất cả mọi người ở đây để cảnh cáo, ài..."
"Giả như đối phương là tiến hoá giả tự nhiên thì cuộc điều tra lần này hoàn toàn vô nghĩa."
James nói.
"Nhưng hiện giờ chúng tôi chỉ có thể tin tưởng vào lần điều tra này, dù sao cũng ở lĩnh vực đã biết, chúng tôi có thể khẳng định nó là dị năng giả có tinh thần lực mạnh nhất, về phương diện này, nó thậm chí có thể qua cả vị nữ hoàng đại nhân ở Bắc Âu kia. Tuy nhiên cơ thể của nó... Nói thực là chúng tôi từng nghĩ đến việc đưa nó đến Mỹ đề chữa trị..."
"Tiến hóa thể chúng tôi chế tạo ra mười mấy năm trước không có trường hợp nào tồn tại sống sót được, vẫn là bên các ông tiến xa hơn."
James lắc đầu:
"Nói thực, khi nãy ông nói cô ấy đã làm vật thử nghiệm mười mấy năm rồi, tôi thậm chí còn tưởng là các ông đã nắm được pháp môn tu chân trong truyền thuyết của Trung Quốc."
"Ha ha... James tiên sinh khiêm tốn rồi, về mặt này các ngài vẫn đi trước chúng tôi, tôi đang nghĩ, thôi thì James tiên sinh đã ở đây, nhân dịp này có thể xem giúp cho Nhược Nhược một chút được không. Với tư cách là chú của nó, tôi xin bày tỏ lòng cảm ơn với ông."
Mười mấy năm trước trong các tổ chức hắc ám đâu đâu cũng nổi iên phong trào thử nghiệm chế tạo tiến hoá giả, cuối cùng tuy là tất cả đều tuyên bố thất bại, nhưng mỗi tổ chức hoặc ít hoặc nhiều đều có thành quả của riêng mình. Đông Phương Nhược tuy rằng luôn bị tinh thần lực giày vò hành hạ, nhưng kể ra sống được tới ngày nay đã là một thành công không nhỏ.
Ý kiến của Phương Chi Thiên vừa là sự quan tâm tới Đông Phương Nhược, mặt khác cũng thể hiện thiện chí với Tạo Vật Kỳ Tích. Ánh mắt James chợt sáng lên:
"Là một nhà nghiên cứu, đây là việc muốn tìm cũng không được. Đông Phương tiểu thư, có thể đưa tay cho tôi xem một chút được không?"
Dưới sự theo dõi chăm chú của Phương Chi Thiên, hắn ta nắm lấy cổ tay của Đông Phương Nhược giống như đang bắt mạch kiểu Trung Quốc, cảm nhận được tinh thần lực trên người Đông Phương Nhược sôi trào hỗn loạn. Lát sau, Đông Phương Nhược đầu tiên nhíu mày lại, sau đó mày nhíu lại chặt hơn, cuối cùng thì giật mạnh tay ra tựa như nhìn thấy sự vật gì đó rất kinh khủng.
"Ngài, ngài...."
"Làm sao vậy?"
Phương Chi Thiên hỏi
Còn James thì nhíu mày:
"Đông Phương tiểu thư, cô nhìn thấy gì ư?"
"Tôi, tôi...Ngài..."
Đông Phương Nhược hoảng loạn lắc lắc đầu, sau hồi lâu mới sắp xếp được ngôn từ.
"Tôi... Trước đây thỉnh thoảng tôi cũng gặp trường hợp như thế này, nhìn thấy rất rõ nhiều thứ, nhưng... Đều là những chuyện nhỏ, không giống như lần này, không... Ngài, ngài sẽ chết…"
James sững sờ một chút, sau đó cùng Phương Chi Thiên nhìn nhau:
"Đông Phương tiểu thư, ai rồi cũng sẽ phải chết, cô..."
"Ngài sẽ chết ngay lập tức."
Cơ thể Đông Phương Nhược khẽ run lên.
"Tôi nhìn thấy rồi."
Lần này James thật sự giật mình, hắn ta là nhà nghiên cứu dị năng giả, do vậy hắn rất hiểu, nếu như tinh thần lực của một người đạt tới trình độ tiến hoá tự nhiên thì cái mà cô ấy nhìn thấy lúc này gần như là vận mệnh không thể thay đổi. Phương Chi Thiên hỏi trước:
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhược Nhược?"
"Có người... Có người vào được, hắn... Hắn đã giết ngài ấy, sau đó... Chúng ta... Cháu nhìn không rõ, cháu chỉ biết ngài ấy chết rồi..."
"Hắn là ai?"
James buột miệng hỏi thế nhưng Phương Chi Thiên ngay lập tức cắt lời hắn:
"Bây giờ không phải lúc hỏi câu này, Nhược Nhược nó nhìn không thấy, ông đừng truy hỏi nữa. Việc đầu tiên chúng ta phải làm bây giờ là..."
"Cháu có thể nhìn thấy."
Đông Phương Nhược khẽ nói.
"Rất mờ nhạt, nhưng... Đó là cái tên mà lúc nói chuyện mọi người có nhắc tới..."
"Hoa Tulip?"
Cái tên đầu tiên mà James nghĩ tới chính là cái tên này, thế nhưng Đông Phương Nhược lắc đầu phủ định.
"Không, không phải.. Không phải nàng ta, là..."
Cố ấy run rẩy lắc đầu, cuối cùng khẽ nghiến răng, từng chữ được phát ra "Nguyên... Lại... Nguyên... Sang... Sang..."
Mấy âm cổ quái này phát ra nghe giống như thần chú, song chỉ trong khoảnh khắc lại giống như núi băng thình lình đè lên người Phương Chi Thiên và James.
Phương Chi Thiên bước về cửa sổ phía trước hai bước, phía dưới bệ bên ngoài cửa sổ có người đang canh giữ, tạm thời yên ổn. James khẽ nhắc lại:
"Là Nguyên Lại Triêu Sang...Hắn tới rồi..."
Vua sát thủ Nguyên Lại Triêu Sang, e rằng những người bình thường khó có thể tưởng tượng rằng chỉ một mình hắn sẽ có sức phá hoại lớn đến mức nào, song đối với những người am hiểu trong cuộc, họ mới là người biết rõ một người sử dụng thành thạo công cụ trong hoàn cảnh đặc biệt có thể gây ra sức phá hoại đến mức độ kinh khủng thế nào.
Mặc dù năm ngoái hắn đã từng tay không mà về trên du thuyền Tinh Mộng, nhưng đến hôm nay cái tên đó vẫn khiến tất cả những người trong thế giới ngầm cảm thấy run rẩy và sùng bái.
Mà hôm nay, theo như Đông Phương Nhược nói, thì hắn đã đến đây rồi.
"Báo động ngay lập tức."
Phương Chi Thiên vừa nói vừa định bấm nút báo động, đúng lúc này thì lập tức tiếng gõ cửa vang lên. Không khí trong phòng trong phút chốc bỗng dưng đông cứng lại, tay Phương Chi Thiên ngừng lại trong không trung, ánh mắt cùng với James giao nhau.
"Chỉ có lão Lương quản gia, vừa nãy tôi bảo ông ta mang trà đến."
Hạ giọng nói xong câu này, Phương Chi Thiên cao giọng nói lớn.
"Phương tiên sinh, là tôi, tôi mang trà đến."
"Tuy rằng James không biết rõ lão Lương là ai, nhưng nhìn ánh mắt Phương Chi Thiên thì biết là đối phương đã giả giọng, người này hết sức khéo léo. Khẽ kéo hộc bàn ra, Phương Chi Thiên lấy ra một khẩu súng ngắn, tiện tay ném cho James một khẩu súng khác, trong lúc đang hít thở, tinh thần và cơ thể hai người căng thẳng tột độ. Sau đó, Phương Chi Thiên nói:
"Vào đi..."
Lúc về đến biệt thự, Đông Phương Uyển nhìn đồng hồ trên tay, đã gần mười một giờ đêm, sau đó liếc mắt với Lôi Khánh ở phía sau, nàng thực sự cảm thấy buồn bực khi bị người này quấn quýt mãi như vậy. - www.
Từ sau khi xảy ra sự kiện nổ bom tối qua, Đông Phương Lăng Hải đã phân hầu hết người đến các biệt thự còn lại, dù sao thì bất động sản của Đông Phương gia ở thành phố Giang Hải cũng khá nhiều, cho dù thế nào cũng không đến nỗi không ở được.
Thế nhưng lúc đám người mở vũ hội vào sau đó, Đông Phương Uyển mới nhớ lại, chiếc trực thăng rách nát cuớp được của Cố Gia Minh vẫn đang giữ ở đây, sau đó bị Lôi Khánh làm vướng víu, anh trai lại không đến giúp một tay, nàng không thể từ chối nên chỉ còn cách nói bừa tìm một lý do nào đó để rời khỏi, ai biết rằng Lôi Khánh cũng nói là vũ hội không có hứng thú, lại còn nói không yên tâm để một cô bé như cô đi lại lúc trời tối rồi bám đuổi theo nàng tới đây.
Nhưng mà, nói thế náo thì đối phương cũng tỏ ra nguỡng mộ mình, tuy thấy có chút phiền phức, nhưng cũng không đến nỗi quá phản cảm. Trải đường đi nàng đặt hết tâm trí vào mô hình chiếc trực thăng đó, tối qua đã tháo nó ra, một người từ trước đến nay luôn tự xưng mình là thiên tài như nàng, sau khi tra cứu rất nhiều tư liệu cũng không hiểu được cấu tạo bên trong, chuyện này thật có hơi chút buồn bực, dù thế nào đi nữa nàng cũng không muốn thua tên Cố Gia Minh cổ quái đó, làm thế nào đi nữa cũng phải sửa cho xong mới thôi.
Theo lỗi đi từ chính sảnh dẫn đến lầu hai, quản gia lão Lương đang cầm một bịch trà đi về phòng cuối cùng ở lầu hai. Đó vốn là thư phòng của cha, nhưng nghe nói là chú Phương Chi Thiên mượn tạm tiếp khách, một người đàn ông có tướng mạo hơi nữ tính nhưng luôn gây thiện cảm với người khác đang đứng trước cửa, Đông Phương Uyển biết ông ta tên Diệp Liên, là hộ vệ bên cạnh Phương Chi Thiên. Lúc nhìn thấy ông ta, ông ấy lịch sự chào Đông Phương Uyển, nàng cũng gật đầu cười, đang chuẩn bị đi lên lầu ba, Đông Phương Lăng Hãi cũng đang từ phía trên đi xuống.
"Ủa, tiểu Uyển, tiểu Khánh, sao các con lại trở về?"
Không đợi Đông Phương Uyển nói, Lôi Khánh đã giành nói trước:
"Ồ, bác Đông Phương, tiểu Uyển nói là có một vật rất quan trọng đang để ở đây nên muốn đến lấy, cháu sợ cô ấy một mình đi lại ban đêm rất bất tiện, cho nên đã đi theo tới đây."
"Hừ, con bé ngang ngược, nó có thể có thứ quan trọng chứ."
Đông Phương Lăng Hải nghiêm nghị trợn mắt nhìn con gái, tức thì nói:
"Được rồi, đã đến đây rồi, tối nay hai đứa ngủ lại đây đi, hôm nay... tất cả đều rất thuận lợi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu..."
Lúc này, lão Lương quản gia đã mang trà bước vào cửa. Đông Phương Lăng Hải vừa nói hết câu, bất thình lình tiếng súng từ trong phòng vang lên dữ dội, đứng gần đó nghe không khỏi có cảm giác đinh tai nhức óc.
Dường như ngay trong chớp mắt khi tiếng chuông báo động vang lên trong căn nhà, tiếp sau đó, cả tòa biệt thự tối sầm lại, bên hướng tây bắc của biệt thự phát ra tiếng nổ vang trời một trận đấu đột nhiên xuất hiện, cứ như vậy mà bắt đầu...