"Lại nói tiếp, thực ra tớ rất muốn được như Linh Tĩnh.
Liếc mắt nhìn nàng, Huân cẩn thận treo một trái bom nhỏ ở trên cửa.
"Năm ngoái, Gia Minh và Linh Tĩnh bị nhốt ở trên thuyền, phiêu lưu trên biển mấy ngày, chỉ có hai người bọn họ."
Hơi khom người, Sa Sa cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau Huân, nhẹ giọng nói chuyện. Hai cô gái lúc này có chút chật vật, quần áo bị rách mấy chỗ, vết máu loang lổ, toàn thân dính đầy bụi, thỉnh thoảng lại nằm xuống khi có tiếng súng vang lên, cửa kính thỉnh thoảng lại vỡ vụn, hai người né tránh một lúc, sau đó mới di chuyển ra cửa phía sau.
"... Chuyện của bọn họ, tớ vẫn rất ước ao."
Há miệng, thân hình Sa Sa lao ra cửa, nhưng mà ngay lúc này, vôi vữa ở bức tường phía trước lập tức rơi xuống lả tả. Huân bỗng dưng quay người, kéo nàng chạy nhanh qua đoạn hành lang này, tới một nơi an toàn phía trước mới dừng lại.
Nhẹ nhàng phủi bụi trên đầu, thân hình Sa Sa hơi run lên, sau một lát, nàng mới cầm chặt đôi hoa tai để lên ngực đây cũng là đồ trang sức duy nhất nàng mang trên người ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, nói:
"Huân, cậu nói... Hắn có tới không, nếu như tín hiệu đã bị phá..."
Cầm tay Sa Sa cúi người đi về phía trước, trong bóng tối. Huân nhẹ nhàng gật đầu, ngữ âm nhẹ như không tiếng động. Sa Sa chỉ mơ hồ nghe được một âm tiết ngắn ngọn:
"Tới."
Ngữ âm tuy nhẹ, nhưng không có chút nào do dự hoặc chần chờ.
"Hiện nay có thể xác định, Nguyệt Trì Huân và Liễu Hoài Sa chúng ta muốn tìm đúng là ở trong mấy tầng của khu nhà này, nhưng mà có người của Trần Cô Hạ đi cùng các nàng..."
Cách đó không xa, trong bóng tối rồi đột nhiên lóe lên một ánh lửa, trong tiếng súng, một lính đánh thuê cầm súng trở về, hắn dùng tay lau mồ hôi và vết máu trên mặt. Nói xong, hắn giơ súng tự động lên, chỉ vào một góc tường, bắn một trận, sau đó có một người nữa trở về, thân hình người này có vẻ cao to.
"Hai cô bé này cực độ giảo hoạt, mấy người của chúng ta đã bỏ mạng, bây giờ có người đi theo, nếu như không nên bắt sống..."
"Phải bắt sống."
Không đợi hắn nói xong, nam tử có biệt hiệu "Thản Khắc" đã cắt ngang, nói:
"Bằng không trận chiến đấu này không có bất kỳ ý nghĩa gì cả."
"Đó chẳng qua chỉ là cách nhìn của mấy người các ngươi..."
Thay một băng đạn mới, tên lính đánh thuê kia không do dự, nói:
"Ở trên chiến trường, sống được mới là chuyện quan trọng nhất, ta phải phụ trách đội viên của ta, bắt cóc ở trường học thì chỉ cần có con tin là đạt được mục đích, từ trước tới giờ, ta nghĩ chúng ta đã làm rất nhiều chuyện không có ý nghĩa... Chúng ta đã tổn thất 14 nhân thủ, mà không đạt được cái gì cả..."
Lần tiến nhập học viện Thánh Tâm này, lính đánh thuê cùng sát thủ đều có mục đích giống nhau, đối với mấy tên sát thủ thì hành động lần này của họ đã phản bội lại quyết định của tầng lớp cấp cao của Bùi La Gia, đám người Thản Khắc thì muốn rửa sách sỉ nhục đã theo Chư Thần Vô Niệm khiêu chiến cực hạn của mình, để bọn họ xứng với 2 chữ điên cuồng. Nhưng đám lính đánh thuê cũng có lý trí, mọi người liều mạng là vì tiền, hiện giờ chỉ cần làm xong mọi chuyện, rồi chạy trốn, là về sau có thể sống cuộc sống giàu sang sung sướng.
Muốn thực hiện được điểm này thực ra không khó lắm, giống như trên du thuyền Tinh Mộng lúc trước, thành phố Giang Hải là một thành phố phát triển nhất của Trung Quốc, học viện Thánh Tâm là nói mà các con em nhà giàu tụ tập, trường học quá lớn, cho nên với khoảng 40, 50 người thì không cách nào khống chế toàn bộ được cả.
Mà bọn họ cũng không cần làm như vậy, chỉ cần có mấy trăm con tin ở trong tay, bọn họ cũng có thể đạt được tiền chuộc của mình. Bởi vậy, nếu như không phải do đám người Chư Thần Vô Niệm yêu cầu, bọn họ sẽ không phân tán nhân thủ tác chiến, không bị tổn thất như bây giờ.
Bọn họ đương nhiên đã nhận được một khoản thù lao, nhưng mà sự tình phát triển đến bây giờ, bọn họ một là không thể thực hiện lý tưởng bắt con tin đòi tiền chuộc, hai là bắt sống Nguyệt Trì Huân đâu phải dễ, khó trách tên đầu mục của lính đánh thuê lại oán giận như vậy. Thản Khắc chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nghe thấy động tĩnh ở tầng dưới cùng, hắn rút hai khẩu súng lục ra.
"Ta không muốn nói tình huống bây giờ là do vận khí hay vô năng."
Thanh âm bộ đàm vang lên Thản Khắc lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, nói:
"Ta chỉ biết là, chúng ta đã chuẩnbị lâu như vậy, đi xa như vậy, vượt biển để hành động, cho nên phải bắt sống các nàng. Ngươi không được, ta tới."
"Ngươi..."
"Ngươi biết Hoa Tulip, trong sự kiện Tinh Mộng, các ngươi không chính thức đối đầu với hắn... Đó là ngươi vận khí của các ngươi."
"Chư Thần Vô Niệm sẽ giải quyết nàng..."
"Đây là các nghĩ của ngươi?"
Cười lạnh lùng, thân hình Thản Khắc trong nháy mắt xông ra ngoài, biến mất trong bóng tối, đầu mục lính đánh thuê há mồm, tổ chức lính đánh thuê của bọn họ thường ngày tiếp xúc với Thản Khắc tương đối nhiều, đối với Bùi La Gia cũng tương đối quen thuộc, cái tên vừa mới nghe được khiến hắn choáng váng.
Đệ nhất sát thủ của Bùi La Gia là Nguyên Lại Triêu Sang và những Dị năng giả do có đãi ngộ vô cùng đặc thù, nhưng Dị năng giả cũng chỉ là bình thường so với người này, mặc dù cấp bậc sát thủ có phân cấp, nhưng Hoa Tulip nếu có thể hai lần bức lui Nguyên Lại Triêu Sang, cái tên điên Chư Thần Vô Niệm này có thể thắng hay không còn phải chờ kết quả mới biết, chần chờ một lát, hắn một lần nữa cầm lấy bộ đàm.
"Tiểu tổ số 3... Mục tiêu tập trung vào hai thiếu nữ Nguyệt Trì Huân cùng Liễu Hoài Sa tránh phát sinh giao chiến với người khác, phát hiện mục tiêu lập tức báo cáo vị trí, phải bắt sống... Không tiếc tất cả!"
Nói xong câu này, trong bộ đàm vang lên thanh âm của Độc Xà Nạp Tạp:
"Tổng bộ gọi toàn thế giới, phát hiện vị trí mục tiêu Trương Nhã Hàm, trong phòng chứa đồ ở phía tây của sân vận động, đã khống chế thành công, không đúng... Bồ câu xám đã chết, những người khác nhanh chóng tiếp viện..."
Trong nháy mắt, hầu như tất cả lính đánh thuê đều vô ý thức quay đầu nhìn về phía sân vận động, lần này, vì để đối phó với Hoa Tulip mà bọn họ đặt ra năm mục tiêu, hiện giờ chưa thành công khống chế người nào, bây giờ mới bắt được một người đã bị chặt mất, lại liên tưởng tới một loạt việc xảy ra từ khi tiến vào thành phố Giang Hải, thì mới thấy thực sự là vận khí quá kém, cũng may là sau mấy phút, bên kia lại truyền tới tin tức.
"Đã bắt được Trương Nhã Hàm và một người khác của Viêm Hoàng Giác Tỉnh là Lý Vân Tú, Arbil, Lôi Ưng đang ở bên cạnh cửa của sân vận động..."
Nghe được tin tức này, đám lính đánh thuê đều thở dài một hơi, mà ở trong một vị trí khác, Chư Thần Vô Niệm đang mỉm cười.
Đối diện với hắn là một lão nhân bị rẻ nhét vào miệng, toàn thân hắn dính đầy mồ hôi đất cát, vết máu loang lổ, trên trán dính cả bụi bẩn. Chư Thần Vô Niệm có một dị năng quỷ dị là thao túng sức gió, cho nên cái mạng già của lão này xem ra đã được quyết định rồi...
Nhưng, thanh âm trong bộ đàm lại vang lên:
"Ngoài ý muốn... Arbil, Lôi Ưng đã chết... Trương Nhã Hàm, Lý Vân Tú chạy thoát..."
…
Chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra, nhưng lúc này lại quá nhiều, tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, thanh âm của Nạp Tạp trong bộ đàm không ngừng truyền đi.
"... Hắc Thần đã chết... Đích... cũng chết... Chiến Hổ chết... Hồng Linh bị thương... địch nhân ở trước sân vận động.... chỉ có một người... mặc áo choàng màu xám, chùm đầu, che mặt, cao chừng khoảng 1m6, khớp với mục tiêu, tiến nhập sân vận động... Hồng Linh, Đỗ. Lan đã đuổi theo... Chờ một chút... Hồng Linh đã chết... mất mục tiêu..."
Từ khi khống chế được trường học cho tới bây giờ, đám lính đánh thuê tổn thất khoảng 10 người, vậy mà chỉ trong có mấy phút, theo như lời Nạp Tạp nói, thì đã có 7 tên được huấn luyện qua chiến trường tàn khốc đã chết, nó như một bản tin tuyên cáo tử vong đã xuất hiện. Đặc biệt, cái câu "Chờ một chút", đã làm cho cái sân vận động chìm vào trong bóng tối, đứng từ xa nhìn sang, nó mang lại một cảm giác kinh khủng không nói nên lời, làm cho trái tim của con người trùng hẳn xuống.
Nửa phút sau, thanh âm Nạp Tạp mới vang lên.
"Phương án C2, thu hồi chiến tuyến, các vị bây giờ là 21h 6 phút, ngày mồng 2 tháng 12 năm 1988..."