"Mỗi lần đều là các con, mỗi lần đều là... Từ khi Gia Minh lên 10 tuổi, ba đứa các con có chuyện gì mà chưa gây ra không, không đánh nhau thì bị người ta bắt cóc, hiện giờ thì nhìn đi, ngay cả phần tử khủng bố quốc tế cũng bị các con mang tới, các con thấy đã không trốn lại còn ngốc nghếch liều mạng xông lên, các con có biết Nguyệt Trì Huân thiếu chút nữa thì chết hay không!"
Sáng sớm, mang theo cơn tức giận. Đoàn Tĩnh Nhàn bỏ qua hình tượng dịu dạng thường thấy, đứng ở trong phòng gào thét, làm cho những bác sĩ y tá đi qua đều ghé vào nhìn, có người che miệng mỉm cười, nghị luận với nhau.
Ở trước mặt nàng, Gia Minh và Linh Tĩnh trông như là học sinh tiểu học đứng im, Linh Tĩnh lắp bắp nói:
"Mẹ, chuyện không liên quan tới chúng con..."
"Đúng vậy, là bọn họ tự tìm tới..."
"Không được tranh luận!"
Đoàn Tĩnh Nhàn phất phất tay, nói:
"Một lần có thể nói là ngoài ý muốn, lần thứ 2 có thể nói là không may mắn thế nhưng lần 3, lần 4 thì nhất định các con có vấn đề, lẽ nào các con là thám tử Conan!"
Nói vậy thì cũng không khác gì nhiều lắm... Gia Minh thầm nghĩ, nhưng đứng trước mặt nữ nhân này, hắn cũng không dám tranh luận. Sa Sa nằm trên giường lo lắng việc Gia Minh bị đạn bắn, lấy hết dũng khí muốn nói:
"Bác Diệp..."
"Bị thương thì nằm yên cho ta! Không cho nói!"
"Ách..."
Sa Sa bị dọa đến rụt cổ, tối hôm qua khi bị thương đưa tới đây. Bác Diệp cái gì cũng tốt, hóa ra là chờ khi ba người tập trung mới tiến hành oanh tạc tập thể...
"Hừ. Diệp Linh Tĩnh, đừng tưởng rằng lúc đó con không có ở trường học thì thoát, dù sao bất cứ ai trong các con có chuyện ta đều tìm 3 đứa gây phiền phức! Cố Gia Minh, con còn cười, cười này! Cười này!"
Đoàn Tĩnh Nhàn vươn ngón tay dài của mình dí vào trán Gia Minh 2 cái, nói:
"Cả đời người ta chưa chắc đã trọng thương 2 lần, vậy mà các con liên tục tới bệnh viện, các con tưởng rằng luyện hoa quyền trúc tú (quyền mềm chân yếu) ở võ quán là rất giỏi hay sao! Ta mặc kệ lần này nguyên nhân có phải là do các con hay không, các con phải tự mình nghĩ lại cho ta, lần sau nếu như còn bị thương tới đây, ta sẽ không tha cho các con!"
Tối hôm qua mệt quá thiếp đi được một lúc, từ khi đám người Gia Minh tỉnh lại là bị mắng cho tới bây giờ. Thấy đã đủ, Đoàn Tĩnh Nhàn nói:
"Bây giờ thì đi ăn sáng đi, ăn sáng xong tìm bác sĩ Lê, bảo bác sĩ hỗ trợ khám vết thương cho các con, tốt nhất là sau này các con chú ý một chút!"
"Thế nhưng... Mẹ..."
Nghĩ đến việc Gia Minh trúng đạn, Linh Tĩnh cau mày muốn nói, mắt thấy Đoàn Tĩnh Nhàn nhướng mày, Gia Minh vội vã che miệng nàng:
"Ha hả, tốt, được, bác Diệp, chúng cháu đi ăn sáng đây... Ha hả..."
"Ư.ư..."
Mắt thấy Linh Tĩnh giãy dụa bị kéo ra khỏi phòng, Đoàn Tĩnh Nhàn vừa tức giận vừa lắc đầu.
"Cậu làm gì thế, tớ không phản ứng gì cả mà là vì vết thương của cậu, tại sao cậu không khám luôn trong bệnh viện."
Bị lôi ra khỏi phòng bệnh, Linh Tĩnh nhíu mày oán giận, Gia Minh cười cười, kéo nàng tay:
"Yên tâm đi, trong khi cậu và bác gái nói chuyện tớ đã đi tìm bác sĩ rồi, với lại không phải lần đầu chúng ta tới đây, không bị thương gì nặng thì không nên phiền mọi người, không sao đâu... Tớ bị trúng một viên đạn, nhưng mà bây giờ đã khỏe, đói bụng muốn chết rồi, đi ăn sáng đi, cậu xem tớ đói tới đi không vững rồi này..."
Trên hành lang, bác sĩ y tá lui tới không ngớt, hai người cầm tay nhau, đi ra cổng bệnh viện...
Việc thì không có nhiều, nhưng mà nói là đi ăn sáng, nhưng thực chất là đã gần trưa, sắc mặt Linh Tĩnh vẫn tái nhợt, đi tới một cửa hàng ăn ngoài cổng bệnh viện. Gia Minh nói chuyện với ông chủ:
"Cho cháu sườn lợn kho tàu..."
Nghe thấy vậy thì Linh Tĩnh che miệng vọt sang một bên, làm bộ muốn nôn.
"Sao vậy?"
Gia Minh cười đi tới:
"Không phải là có rồi đấy chứ?"
Linh Tĩnh hung hăng đánh hắn một cái.
"Cậu còn nói, hôm qua nhìn những cảnh đó... sườn lợn kho tàu, không được, hôm nay không ăn thức ăn, Sa Sa không ăn thịt được!"
Bác Diệp vốn là chủ nhiệm khoa ngoại, dưới sự sắp xếp của nàng, những bác sĩ trong bệnh viện đã cho Sa Sa và Linh Tĩnh nhìn những cảnh máu chảy đầm đìa. Gia Minh thích ăn, nhưng mà Linh Tĩnh không chịu nổi, chắc là còn bị ảnh hưởng lâu dài.
"Sa Sa ăn cháo là được, tớ muốn ăn..."
"Không được ăn. Sa Sa ăn cái gì chúng ta ăn cái đó... Ừ. ăn cùng loại, cái này gọi là tội liên đói."
Dưới sự cưỡng bức của Linh Tĩnh. Gia Minh không thể làm gì khác hơn là cười chọn mấy món họ có thể ăn được, sau đó ngồi vào bàn nói chuyện một lúc đợi họ mang thức ăn lên. Linh Tĩnh nhíu mày:
"Được rồi. Gia Minh, hôm qua tớ đã nghĩ, bây giờ cậu bị Đông Phương Lộ và Tiểu Mạnh biết thân phận, có thể mang tới phiền phức gì hay không. Tiểu Mạnh thì còn đỡ, thế nhưng Đông Phương Lộ... Lúc đó cậu không thừa nhận cũng được mà!"
"Ha hả, yên tâm đi, không có việc gì."
"Cậu còn nói thế."
"Cô bé ngốc, cậu nghĩ xem, nếu như lúc đó tớ không thừa nhận, thì có còn cách trực tiếp giết bọn họ, bằng không sau này họ tìm hiểu ra được, thì phiền phức sẽ lớn hơn nhiều, hiện tại... Tiểu Mạnh chắc chắn không dám nói, về phần Đông Phương Lộ, a... Hắn sẽ không nói."
Linh Tĩnh bất mãn chu môi, trợn mắt, quay người nói:
"Được rồi, tớ là cô bé ngốc, sau này không cho phép cậu chạm vào tớ... Không được cởi quần áo của tớ..."
"..Nữ hiệp.."
Gia Minh vội vàng cười cầu xin tha thứ đợi cho Linh Tĩnh vui lại mới lên tiếng:
"Kỳ thực Đông Phương Lộ, nói như thế nào đây... À, nếu như dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết, hắn chắc chắn là một người anh hùng và kiêu hùng, tuy rằng bây giờ còn nhỏ, nhưng không đơn giản, ngay lúc đó hắn cứu cậu, tớ đã biết mình không thể động tới hắn, nếu như không thừa nhận với hắn chuyện này, sau này hắn dùng những lực lượng khác điều tra, thì phiền toái sẽ nhiều hơn..."
"Như vậy hắn cũng không đảm bảo rằng hắn sẽ không nói?"
"Hắn sẽ không nói."
Gia Minh lắc đầu:
"Thứ nhất tớ vẫn còn sống và đã cảnh cáo hắn, thứ hai... Hắn có dã tâm rất lớn, bí mật này nếu như công khai, hắn chẳng chiếm được lợi ích gì cả, nhiều lắm là được người khác khen ngợi một vài câu, nếu như giữ bí mật thì đây có thể là một canh bạc với hắn, hắn giúp tớ giữ bí mật, tớ thiếu hắn một lần, sau này nếu như hắn đưa ra yêu cầu gì, tớ sẽ phải đồng ý với hắn."
Linh Tĩnh gật đầu, sau đó lo lắng nói:
"Hắn có thể đưa ra yêu cầu quá đáng hay không?"
"Ha hả, hắn cũng không phải đứa ngốc."
"Vậy ý của cậu cho rằng tớ là đứa ngốc? Hừ, sau này không được chạm vào tớ..."
"A, Nữ hiệp..."
Linh Tĩnh cố ý thể hiện hình dạng tức giận, Gia Minh dỗ dành một hồi, đương nhiên là chuyển từ tức giận sang vui vẻ, lúc này, cơm nước rốt cục đã bưng tới, trong lúc ăn cơm, trong lòng Gia Minh hiện lên một hình ảnh khác.
Lý Vân Tú.
Mặc dù Dị năng giả vô cùng ít, nhưng cho dù kiếp này hay kiếp trước, con gái ở trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh đều không quan trọng, bởi vậy tình huống của nàng ra sao hắn cũng không rõ ràng lắm.
Đối với tính cách và nhược điểm của nàng, hắn cũng không sự phán đoán tương đối chuẩn xác, lúc đó nàng đồng ý giữ bí mật, nhưng mà câu nói suông thì không thể tin được. Sau một hai ngày thì nàng có thể do dự, nhưng qua một thời gian, khẳng định nàng sẽ báo cáo với Viêm Hoàng Giác Tỉnh... phải giết nàng ư.
Trên thực tế, dưới tình huống hiện nay, cho dù thân phận của mình bị Viêm Hoàng Giác Tỉnh phát hiện, cũng không có vấn đề gì nhiều, vì một việc nhỏ mà giết người thì sẽ mang tới phiền phức không đáng có, không cần phải như vậy... A, bảo Đông Phương Lộ đi xử lý đi, hắn chắc là am hiểu chuyện này.
Nghĩ như vậy, sự lo lắng cũng giảm đi, nhưng hắn lại nghĩ tới một vấn đề khác.
Nhã Hàm...
….
Trương gia biệt thự.
Làm nữ nhi bảo bối của Giang Hải Trương gia, Nhã Hàm đương nhiên sẽ không ở bệnh viện như Sa Sa, Linh Tĩnh. Để điều trị cho nàng, Trương gia đã chuẩn bị một hội đồng chữa bệnh, đồng thời mời mấy danh y có tiếng ở một vài quốc gia, hi vọng có thể nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho con gái, cho dù bệnh tình có chuyển biến xấu cũng có thể cứu chữa kịp thời.
Lúc này, nữ tử kiên cương nho nhã, tính cách độc lập đã trở nên tiều tụy, gương mặt có chút phù thũng, nằm trong một phòng đầy dụng cụ y tế, hai mắt nhắm nghiền, có thể nhìn thấy trong sự thống khổ của nàng khi hai lông mày cứ nhíu chặt.
Bên ngoài căn phòng thủy tinh, bác sĩ và y tá đang đi tới đi lui, Trương Kính An đứng ở trước cửa sổ cùng bác sĩ trưởng nói chuyện, mẹ hai của Nhã Hàm thì ở bên cạnh khẩn trương nghe ngóng, qua một hồi lâu, thầy thuốc kia gật đầu tránh ra, một gã người giúp việc đi tới nói:
"Lão gia, phu nhân, bên ngoài có người muốn đến thăm Nhã Hàm tiểu thư, hắn nói hắn là học sinh của Nhã Hàm tiểu thư..."
"Nói cho hắn biết lúc này cô Trương không có cách nào gặp hắn được."
Trương Kính An nhíu mày, chặn câu nói tiếp theo của người giúp việc.
"Là Cố Gia Minh... A, được, tôi đi từ chối hắn."
"Chờ một chút. Cố Gia Minh?"
Mẹ hai ở bên cạnh phất phất tay, sau đó nhìn về phía Trương Kính An, Trương Kính An nói:
"Làm sao vậy?"
"Tên này em có ấn tượng, năm ấy trên du thuyền Tinh Mộng, Nhã Hàm có giới thiệu với chúng ta một tiêu nam hài."
Mẹ hai nói:
"Nhã Hàm có quan hệ rất tốt với hắn, nghe nói hắn còn là sư đệ ở võ quán mà Nhã Hàm luyện tập, nói chuyện rất lễ phép, sau đó hắn mất tích, Nhã Hàm khóc lóc không ngừng ép chúng ta rời bến đi tìm..."
"A, là chuyện này sao."
Trương Kính An lúc này cũng đã nhớ ra, gật đầu:
"Nghe nói hắn là con cháu trực hệ của Hoàng gia, chỉ là phụ mẫu thân đã chết, không địa vị gì, lúc đó ta còn nhớ rõ, ngay cả em trai của mình Nhã Hàm cũng không đối tốt như vậy..."
"Vậy... cho hắn lên gặp Nhã Hàm?"
"Gặp thì có gì hay."
Trương Kính An thở dài, nói:
"Cũng được, em nói chuyện với hắn một chút. Nhã Hàm bạn thân cũng không nhiều, trong nhà nhiều anh em họ như vậy nhưng nó lại không thân với ai, tôi còn phải nói chuyện với bác sĩ, thuận tiện xem nước khác có cách điều trị nào tốt hay không..."
"Được."
Mẹ hai gật đầu, sau đó lau viền mắt đỏ ửng do khóc nhiều, nhìn người giúp việc, nói:
"Dẫn hắn lên đây đi, đừng chậm trễ."
Không lâu sau lúc, dưới sự hướng đẫn của người giúp việc. Gia Minh cầm một bó hoa trắng tinh, xuất hiện bên ngoài phòng bệnh, nhìn qua một tấm thủy tinh trong suốt cản trở mình gặp người con gái đang ngủ say...