Ẩn Sát

Chương 376: Các người không biết? (1)


Trong phòng khách ồn ào, Phương Vũ Tư dù có nói thế nào, cũng không thoát khỏi cục diện "chúng tinh phùng nguyệt", chỉ khi Hoàng Bỉnh Văn quát mắng mấy câu, đám người xung quanh mới hơi thu liễm một chút, không tới tấp hỏi han, nhưng vẫn còn vây quanh như trước.

Mục đích của đám người này chính là muốn đợi khi mỹ nữ có thời gian, tranh thủ ký tên hoặc là gì gì đó. Còn về phần camera hay các thứ tương tự khác, đã sớm bị hắn hạ lệnh thu hồi, dù sao Phương Vũ Tư cũng ở đây chừng mấy canh giờ, không lo không tìm được cơ hội chụp ảnh chung.

Dưới tình huống như vậy, Hoàng Bỉnh Văn vốn có kiến nghị dẫn Phương Vũ Tư đi dạo bên trong khu biệt thự một chút, dù sao Phương Vũ Tư cũng được coi là một khách nhân trọng yếu, mình đi dạo thì đám người này không ngu tới mức là một mực bám theo, cũng có thể khiến cho Phương Vũ Tư được thảnh thơi một chút.

Chỉ là Phương Vũ Tư nói vừa xuống máy bay có chút mệt mỏi, huống hồ đây là tang sự, không tiện đi dạo, cho nên trực tiếp đứng ở trong phòng tiếp khách, cùng với mấy thiếu phụ mới quen trong Hoàng gia trò chuyện thuận tiện an ủi vài câu, chỉ chốc lát sau, có người cầm cốc nước rót cho nàng.

Cầm cốc nước ngây ngô đứng giữa vòng vây của mọi người, tuổi của nàng không tính lớn, nhưng tâm tính lại có vẻ già dặn, thái độ hiện giờ vô cùng khiêm tốn không bao lâu đã trò chuyện được với mấy thiếu nữ bên cạnh.

Hoàng Bỉnh Văn xưa nay có danh tiếng là hoa hoa công tử, nhưng lúc này Hoàng gia đã không còn thanh thế như trước, thỉnh thoảng cùng Phương Vũ Tư tiếp lời, Phương Vũ Tư gọi hắn là "chú" hắn cũng chỉ gật đầu, nếu như lúc trước, Hoàng Bỉnh Văn sẽ bắt toàn bộ mỹ nữ gọi hắn là ca ca.

"Vũ Tư, album tiếp theo của cô tên là gì..."

"Chúng tôi có thể nghe trước được không..."

"Cô hát thực hay, tôi toàn mua bản chính về cất giữ."

"Tất cả hình ảnh của cô tôi đều mua."


Trong những thanh âm ríu rít, Phương Vũ Tư cười nhất nhất trả lời, tuy không thể tiết lộ bí mật, nhưng về phương diện khác thì luôn đối đáp khéo léo, không thể để ai không hài lòng, cũng không thể mang lại cho họ cảm giác mình tùy tiện.

Công phu trên phương diện này, mặc dù nàng mới chỉ 23 tuổi, nhưng đã sớm luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, ánh mắt của nàng luôn nhìn qua đám người, hướng về phía cửa sổ trước mắt.

Ở đó có một thiếu niên đang đứng, nói chuyện với một nam tử khác, có thể thấy, trên mặt người này luôn luôn bình thản. Nam tử mặc bộ đồ âu trắng, hình như có chút hứng thú với nàng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang.

"Tôi nghĩ nàng hình như đang nhìn tôi."

Hoàng Nhược Hinh lúc này đã ra khỏi WC, đứng ở bên cửa sổ. Thiên Vũ Chính Tắc nhíu lông mày, có chút đắc ý nói.

"Vì sao không phải là nhìn tôi?"

"Thôi xin đi, cậu nghĩ nàng lại cảm thấy hứng thú với những người giả bộ non nớt như cậu ư?"

"Anh cho mình biến thái như Ngự Thủ Hỉ có thiên sinh lệ chất sao?"

Thiên Vũ Chính Tắc ngẩn người:

"Cậu biết tên biến thái La Lỵ Khống đó?"

"Có biết một chút."

"Tôi phát hiện, cậu đối với Bùi La Gia quả thực không gì không biết, khó trách bọn chúng gặp cậu lần nào là gặp trắc trở lần đó..."

Cảm thán một câu, Hoàng Nhược Hinh hướng bên này tới đây.

Hắn gật đầu, nói:

"Tôi tìm Phương Vũ Tư xin chữ ký..."

Lúc này mọi người ở đây hầu như toàn là fan của Phương Vũ Tư, người nào cũng muốn ký tên thì sẽ làm cho cục diện khó mà bình lặng lại được.

Hoàng Bỉnh Văn đã sớm mở miệng ngăn cản, nhưng mà Thiên Vũ Chính Tắc không phải là người của Hoàng gia, lúc này bỗng nhiên tiến lên, người bên cạnh cũng khó mà mở miệng ngăn cản hắn được


Đặc biệt là... Phương Vũ Tư dường như đối với hắn cũng có hứng thú, nói mấy câu liền bị hắn chọc cho cười liên tục, đương Thiên Vũ Chính Tắc nói mình muốn xin chữ ký. Phương Vũ Tư vội vàng tìm người đại diện lấy bút ký tên hỏi hắn xem là muốn ký ở trước ngực hay là ở sau lưng.

Công tâm mà nói, Thiên Vũ Chính Tắc dung mạo không tính là vô cùng đẹp trai, khí chất của hắn khiêm tốn, người nào quen hắn lâu mới có thể cảm nhận được mị lực nam nhân của hắn.

Hoàng Nhược Hinh cũng thấy khi Thiên Vũ Chính Tắc trêu đùa mới có chút hứng thú, mới vừa rồi nói chuyện với nhau, tuy rằng Thiên Vũ Chính Tắc có chút làm bậy, khiến cho nàng ngay lúc đó hơi có chút thất vọng, nhựng mà ngẫm nghĩ một hồi, ngược lại lại cảm thấy người này tương đối thần bí, nhìn không thấu, đoán không ra.

Hiện giờ đi WC trở về, mắt thấy Thiên Vũ Chính Tắc nói mấy câu đã có thể thân thiện nói chuyện với Phương Vũ Tư, nàng nhíu nhíu mày, đi tới bên người Gia Minh.

"Ai, bằng hữu của em rốt cuộc là ai vậy?"

"Người Nhật Bản đó, a... Kỳ thực em cũng không biết rõ về người này lắm."

Gia Minh xưa nay ở Hoàng gia cũng có thể coi như không tổn tại, hai người chính thức chào hỏi, nói chuyện với nhau, sợ rằng đây là lần đầu tiên, nhưng mà nếu đã là thân thích, thì cũng không nên lạnh nhạt quá.

Hoàng Nhược Hinh liếc mắt nhìn Gia Minh, vùng xung quanh lông mày cau lại:

"Ở Nhật Bản tuyệt đại đa số mọi người đều biết quy luật "sáng 9 chiều 5" (1), khí chất của hắn khiến cho chị cảm thấy không giống... Ách, phong thái khi hắn nói chuyện..."

(1): Thói quen làm việc của người Nhật Bản, tới làm lúc 9h sáng, ra về lúc 5h chiều, dần dần hình thành tập quán.

Lúc này thời gian đã là han bốn giờ rưỡi, Gia Minh nhìn đồng hồ đeo tay, thoáng nhìn biểu tình của Hoàng Nhược Hinh, không khỏi bật cười:


"Cái này em không được rõ lắm, chị Nhược Hinh trực tiếp hỏi hắn đi... Em còn có việc, xin đi trước."

Khi Gia Minh chuẩn bị rời đi, thì ở bên kia, Phương Vũ Tư đã ký tên xong cho Thiên Vũ Chính Tắc, mấy người trẻ tuổi của Hoàng ở bên cạnh đang hỏi chuyện quảng cáo, có người hỏi dò: "Chị Vũ Tư vì sao lại chọn Hoàngthị chúng ta?"

"Không biết a."

Phương Vũ Tư ánh mắt đảo hai vòng, thấy Gia Minh từ bên cạnh rời đi, mới nói:

"Kỳ thực Gia Minh bạn học trước đây đã giúp tôi rất nhiều, tôi vẫn mong có cơ hội có thể giúp cho Hoàng gia, chỉ là trước đây Hoàng thị cùng Tiểu Mạn đang có hợp đồng, tôi xen vào không tiện, cho nên khi nghe nói hợp đồng kia sắp hết hạn, tôi mới vội vàng tới, miễn cho việc bị người khác tranh mất..."

"Gia Minh bạn học, là ai vậy..."

"Không phải chứ?"

"Gia Minh!?"

Lấy tình hình Hoàng gia hiện nay, có một đại Minh tinh để mắt tới, nói chuyện quảng cáo giúp cho là không thể nào, bây giờ lại có Phương Vũ Tư tươi cười chủ động đi tới, thì có người nghi hoặc, có người kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn

Khi nhắc tới Gia Minh, mọi người cũng biết hắn, nhưng lại không kịp phản ứng mà kinh ngạc, đạo thân ảnh kia chậm rãi đi vòng qua đám người kia tới đây, nhìn không rõ hỉ nộ.







back top