Chương 4: Thích Quán
Thế giới tuy không có nhiều chuyện, nhưng một mình Gia Minh lại có vô cùng nhiều chuyện.
Năm mới của Hoàng gia rất rườm rà, nhưng đối với một đứa trẻ không quan trọng nhưng Gia Minh mà nói, thì vẫn có thể bỏ trốn được. Hắn chỉ cần tham dự bữa cơm Tế tổ, bữa Cơm Tất Niên, mồng 2 lãnh túi tiền lì xì là được.
Đám trẻ Hoàng Hạo Binh nhìn thấy hắn thì muốn xông ra đánh, nhưng lại không dám, bộ dáng này khiến cho kẻ khác phải cười sặc sụa.
Trông nó rất giống một người chồng bị vợ bỏ rơi, sau đó cô vợ này lập gia đình, người chồng cũ nhìn thấy muốn đánh, nhưng lại sợ người chồng mới mạnh mẽ, cho nên không dám hành động, chỉ dám tức tối.
Sau khi lãnh tiền lì xì, hắn lập tức tới võ quán của Linh Tĩnh, từ chỗ này tới võ quan chẳng qua cũng chỉ mất chừng 1 dạm. Võ quán có tên là Diệp Thị Võ Quán, phía trước là đại sảnh luyện võ, ở giữa là một cái nhà, phía sau là chỗ ở.
Năm mới tuổi mới, số trẻ tới học võ không nhiều lắm, ngoại trừ Linh Tĩnh đang ở trên lôi đài đánh đấm loạn xạ, còn bắt hai đứa trẻ khác thay phiên luyện tập với mình. Bác Diệp ngồi ở một bên, cầm sách đọc, thỉnh thoảng đổi sách trên giá, hoặc trừng mắt nhìn Linh Tĩnh có vẻ trách cứ, nhưng cũng chỉ là giả bộ.
Thỉnh thoảng hắn bị Linh Tĩnh kéo lên lôi đài làm bia luyện võ, đối với Gia Minh mà nói, quyền pháp của nàng sơ hở chồng chất, muốn ra tay là đánh ngã được.
Nhưng đó không phải là chuyện hắn nên làm, mỗi khi thấy có khách tới, hắn lại xuống dưới giúp đỡ bưng trà rót nước, có người hỏi bác Diệp xem bao giờ có thêm đứa nhỏ nữa, bác Diệp chỉ cười mà nói, hắn là con trai của bác, bác nuôi để làm chồng của Linh Tĩnh, điều này làm cho Linh Tĩnh buồn cả ngày sau.
Đương nhiên là không phải lúc nào cũng ở võ quán, thỉnh thoảng bác Diệp cũng mang theo mấy đưa ra ngoài, lúc thì thả diều, lúc thì đốt pháo. Gia Minh còn phải giả bộ thấy rất vui vẻ, hoan hô nhảy nhót ầm ầm, chỉ là lúc này hắn đang ước, sao Phượng Hoàng không cho mình về cái thời 18, 19 tuổi đi.
Tới ngày mồng 5, Liễu Hoài Sa mặc trang phục màu đỏ, đúng hẹn tới bái sư. Lúc tới nơi đã là chừng chín giờ sáng, trên lôi đài, Gia Minh đang cầm hai cái đệm để cho Linh Tĩnh đánh.
Mắt thấy có đứa trẻ đi vào, bác Diệp đầu tiên nhìn Linh Tĩnh phất phất tay, sau đó cười tiến lên đón:
"Cô bạn nhỏ, tới tìm Linh Tĩnh đi chơi hay sao?"
"A, xin chào, bác là cha của Linh Tĩnh phải không?"
Liễu Hoài Sa cúi mình vái chào, tuyết còn dính đầy giày của cô bé, ngón tay Liễu Hoài Sa chỉ về phía trước, nói:
"Không phải, cháu tới là để... Thích Quán!"
"A? Thích Quán?"
Biểu tình của bác Diệp rõ ràng có chút kinh ngạc, sau đó thấy Liễu Hoài Sa chỉ về hướng lôi đài, nói:
"Cháu muốn tỷ thí với hắn!"
Không phải là Linh Tĩnh, mà là Gia Minh đang cầm đệm ngây ngốc đứng ở trên võ đài.
Sau khi nói xong câu này, mấy người đều có chút kinh ngạc, Linh Tĩnh nói:
"Cậu ấy, cậu ấy không biết đánh nhau."
Gia Minh lắc đầu biểu thị tán thành.
"Không được, hắn mặc trang phục võ quán, cũng chính là thành viên của võ quán còn gì, hôm qua khi có người bắt nạt, hắn còn phải để con gái bảo vệ, cháu muốn tới học võ, nhưng bây giờ thấy con trai ở đây không bằng cả con gái, vậy thì tới đây học làm cái gì nữa?"
"A, cái này được, học võ là để cường thân kiện thể, không phải là để đánh nhau..."
Bác Diệp vuốt râu mép, nhìn Gia Minh trên đài, lại sửa lời nói:
"Khụ, nhưng mà, sự tình quan hệ đến vinh dự của võ quán chúng ta, Gia Minh, cháu hãy cùng cô bạn nhỏ này đánh một trận đi."
"A?" Gia Minh mày liễu dựng ngược, Diệp Hàm này rõ ràng là muốn đem hắn ra làm trò cười mà, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
"Sao, thắng thua không có vấn đề gì, quan trọng là cháu phải can đảm, võ quán chúng ta không thể bị người khác chê cười."
Diệp Linh Tĩnh nhíu mày, quay đầu nói:
"Vậy được rồi, Gia Minh, cậu hãy cùng với Hoài Sa so tài một lần, dù sao... tớ lén bảo cậu ấy nhẹ tay một chút là được."
"Ách... Tớ phải đánh thế nào?"
"Cậu thì… thì liều mạng chạy trốn là được rồi."
"A."
Gia Minh trong lòng bất đắc dĩ cười, chạy trốn thì chạy trốn, đằng nào chẳng phải thi đấu, đùa một chút là được, chẳng qua cũng chỉ là cô bé mà thôi
Sau một lát, Linh Tĩnh xuống lôi đài, len lén cùng Liễu Hoài Sa nói những thứ gì đó, Hồng Y tiểu cô nương gật đầu, đợi khi lên lôi đài, cũng nhẹ giọng nói:
"Ta ghét nhất là con trai mà phải để con gái bảo vệ, ngươi chờ xem!"
Hai người chào lẫn nhau, Diệp Hàm gõ một cái vào chuông nhỏ bên cạnh, miệng hô "Bắt đầu", Hồng Y nữ hài liền hô to một tiếng, một quyền đấm tới. Quyền này cô bé đánh rất có thế, lại phối hợp với tiếng quát, quả thực khí thế phi phàm, nhưng mà, một quyền này không có chỗ dùng, vì sau khi tiếng bắt đầu, Gia Minh đã kêu to "người đâu cứu mạng" sau đó quay đầu bỏ chạy.
Cái lôi đài này này nhỏ hơn một chút so với lôi đài phổ thông, nhưng mà vẫn là khá lớn đối với trẻ con, muốn ở trong phạm vi lôi đài mà chặn được một người, đúng là không đơn giản.
Mắt thấy đứa bé trai kia chỉ kêu "Người đâu cứu mạng" chạy trốn quanh lôi đài, Liễu Hoài Sa trong lòng sinh ra coi thường, bởi vì cha cô đã nói qua, là đàn ông chân chính, cho dù đối mặt với bất kỳ điều gì cũng không tỏ ra sợ hãi. Nàng thầm nghĩ: "xem ngươi chạy được bao lâu" cho nên mạnh mẽ đuổi theo.
Sau một lát, nàng mới phát hiện đứa bé trai này chạy trốn như cá trạch, chạy, nhảy, lăn lộn, cho dù cô bé có tăng tốc thế nào cũng không đuổi kịp. Hơn nữa cô bé mới chỉ thoáng qua nhìn thấy hắn thì hắn đã ở chỗ khác, đuổi nhau 5 phút đồng hồ rồi, mà cô bé còn chưa chạm tới góc áo của hắn.
"Không được chạy..."
"Người đâu cứu mạng..."
"Xem ta bắt ngươi..."
"Người đâu cứu mạng..."
"Ngươi chạy nữa ta sẽ giết ngươi..."
"Người đâu cứu mạng..."
Một lát sau, trường tỷ võ trên lôi đành đã thành một trò đùa, tiếng la của Linh Tĩnh vốn là "Gia Minh chạy mau..." bây giờ biến thành "Gia Minh chạy mau, chị Hoài Sa nỗ lực lên!"
Diệp Hàm đang ôm bụng cười ha ha, tiếng cười đó khiến cho Liễu Hoài Sa cảm thấy thật mất mặt
"Không được chạy nữa!"
"Người đâu cứu mạng..."
"Ta không đuổi nữa!"
Đuổi nhau thở hổn hển, cuối cùng Liễu Hoài Sa cũng bảo dừng lại, câu này vừa thốt lên xong, Gia Minh bật người dừng lại, dựa vào một cây cột, thở dốc:
"Thật ư?"
"Ngươi chỉ biết chạy."
"Vậy chúng ta hòa nhau đúng không? Ta không thắng ngươi ngươi cũng không thắng ta?"
Hồng Y nữ hài lớn tiếng thở hổn hển, ánh mắt tà tà nhìn Gia Minh, Gia Minh cười cười tới gần. Đột nhiên, tiểu cô nương hô to một tiếng, dương nanh múa vuốt đánh móc vào sau gáy:
"Ta muốn giết ngươi!"
Gia Minh lùi lại phía sau, né qua một cước, hai tay giơ lên, bảo vệ đầu, thân thể cúi thấp xuống, lúc này hắn đã bị dồn vào góc, muốn chạy thực không đơn giản.
Quyền thứ hai của Tiểu Hoài Sa đánh trúng cánh tay của Gia Minh, trong lòng của nàng vui vẻ, một quyền nối gót bay ra, nhưng đột nhiên nó rơi vào khoảng không. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Không phải là Gia Minh trốn thoát, mà hắn đã đổi tư thế thành ngồi xổm, một quyền này thất bại, thân hình của Tiểu Hoài Sa lao về phía trước, Gia Minh lao tới, ôm lấy thắt lưng của cô bé, thân hình của cô bé đã bị ôm bổng lên.
"Phanh" một tiếng, cô bé nặng nề rơi xuống đất, còn Gia Minh thì nhào lên người cô bé, đang muốn đánh xuống một quyền.
Nếu như là tuyển thủ đấu vật, thì quyền này nhất định là một quyền xuất sắc, nhưng trong mắt Diệp Hàm, đây chỉ là một đòn đánh bậy, đánh bạ của Gia Minh mà thôi.
Trông thấy ánh mắt của Gia Minh, Liễu Hoài Sa kêu to một tiếng, nghiêng đầu đi, chăm chú nhắm hai mắt lại, nhưng ở sau một khắc, nàng mới phát hiện Gia Minh chỉ nắm lấy cánh tay mình mà thôi.
"Buông ra!"
"Không buông!"
"Buông ra!"
"Ngươi sẽ đánh ta!"
"A —— "
Trên lôi đài, cô bé bị đè bên dưới giương nanh múa vuốt liều mạng giãy dụa, không ngừng thét lên chói tai, thậm chí muốn há miệng cắn người, nhưng mặc kệ thế nào, Gia Minh cũng chỉ là chăm chú đè hai cái tay cô bé lại, mặc cho cô bé kêu gào thế nào, hắn cũng không chịu buông ra.
"A —— ta muốn giết ngươi ——"
Thế giới tuy không có nhiều chuyện, nhưng một mình Gia Minh lại có vô cùng nhiều chuyện.
Năm mới của Hoàng gia rất rườm rà, nhưng đối với một đứa trẻ không quan trọng nhưng Gia Minh mà nói, thì vẫn có thể bỏ trốn được. Hắn chỉ cần tham dự bữa cơm Tế tổ, bữa Cơm Tất Niên, mồng 2 lãnh túi tiền lì xì là được.
Đám trẻ Hoàng Hạo Binh nhìn thấy hắn thì muốn xông ra đánh, nhưng lại không dám, bộ dáng này khiến cho kẻ khác phải cười sặc sụa.
Trông nó rất giống một người chồng bị vợ bỏ rơi, sau đó cô vợ này lập gia đình, người chồng cũ nhìn thấy muốn đánh, nhưng lại sợ người chồng mới mạnh mẽ, cho nên không dám hành động, chỉ dám tức tối.
Sau khi lãnh tiền lì xì, hắn lập tức tới võ quán của Linh Tĩnh, từ chỗ này tới võ quan chẳng qua cũng chỉ mất chừng 1 dạm. Võ quán có tên là Diệp Thị Võ Quán, phía trước là đại sảnh luyện võ, ở giữa là một cái nhà, phía sau là chỗ ở.
Năm mới tuổi mới, số trẻ tới học võ không nhiều lắm, ngoại trừ Linh Tĩnh đang ở trên lôi đài đánh đấm loạn xạ, còn bắt hai đứa trẻ khác thay phiên luyện tập với mình. Bác Diệp ngồi ở một bên, cầm sách đọc, thỉnh thoảng đổi sách trên giá, hoặc trừng mắt nhìn Linh Tĩnh có vẻ trách cứ, nhưng cũng chỉ là giả bộ.
Thỉnh thoảng hắn bị Linh Tĩnh kéo lên lôi đài làm bia luyện võ, đối với Gia Minh mà nói, quyền pháp của nàng sơ hở chồng chất, muốn ra tay là đánh ngã được.
Nhưng đó không phải là chuyện hắn nên làm, mỗi khi thấy có khách tới, hắn lại xuống dưới giúp đỡ bưng trà rót nước, có người hỏi bác Diệp xem bao giờ có thêm đứa nhỏ nữa, bác Diệp chỉ cười mà nói, hắn là con trai của bác, bác nuôi để làm chồng của Linh Tĩnh, điều này làm cho Linh Tĩnh buồn cả ngày sau.
Đương nhiên là không phải lúc nào cũng ở võ quán, thỉnh thoảng bác Diệp cũng mang theo mấy đưa ra ngoài, lúc thì thả diều, lúc thì đốt pháo. Gia Minh còn phải giả bộ thấy rất vui vẻ, hoan hô nhảy nhót ầm ầm, chỉ là lúc này hắn đang ước, sao Phượng Hoàng không cho mình về cái thời 18, 19 tuổi đi.
Tới ngày mồng 5, Liễu Hoài Sa mặc trang phục màu đỏ, đúng hẹn tới bái sư. Lúc tới nơi đã là chừng chín giờ sáng, trên lôi đài, Gia Minh đang cầm hai cái đệm để cho Linh Tĩnh đánh.
Mắt thấy có đứa trẻ đi vào, bác Diệp đầu tiên nhìn Linh Tĩnh phất phất tay, sau đó cười tiến lên đón:
"Cô bạn nhỏ, tới tìm Linh Tĩnh đi chơi hay sao?"
"A, xin chào, bác là cha của Linh Tĩnh phải không?"
Liễu Hoài Sa cúi mình vái chào, tuyết còn dính đầy giày của cô bé, ngón tay Liễu Hoài Sa chỉ về phía trước, nói:
"Không phải, cháu tới là để... Thích Quán!"
"A? Thích Quán?"
Biểu tình của bác Diệp rõ ràng có chút kinh ngạc, sau đó thấy Liễu Hoài Sa chỉ về hướng lôi đài, nói:
"Cháu muốn tỷ thí với hắn!"
Không phải là Linh Tĩnh, mà là Gia Minh đang cầm đệm ngây ngốc đứng ở trên võ đài.
Sau khi nói xong câu này, mấy người đều có chút kinh ngạc, Linh Tĩnh nói:
"Cậu ấy, cậu ấy không biết đánh nhau."
Gia Minh lắc đầu biểu thị tán thành.
"Không được, hắn mặc trang phục võ quán, cũng chính là thành viên của võ quán còn gì, hôm qua khi có người bắt nạt, hắn còn phải để con gái bảo vệ, cháu muốn tới học võ, nhưng bây giờ thấy con trai ở đây không bằng cả con gái, vậy thì tới đây học làm cái gì nữa?"
"A, cái này được, học võ là để cường thân kiện thể, không phải là để đánh nhau..."
Bác Diệp vuốt râu mép, nhìn Gia Minh trên đài, lại sửa lời nói:
"Khụ, nhưng mà, sự tình quan hệ đến vinh dự của võ quán chúng ta, Gia Minh, cháu hãy cùng cô bạn nhỏ này đánh một trận đi."
"A?" Gia Minh mày liễu dựng ngược, Diệp Hàm này rõ ràng là muốn đem hắn ra làm trò cười mà, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
"Sao, thắng thua không có vấn đề gì, quan trọng là cháu phải can đảm, võ quán chúng ta không thể bị người khác chê cười."
Diệp Linh Tĩnh nhíu mày, quay đầu nói:
"Vậy được rồi, Gia Minh, cậu hãy cùng với Hoài Sa so tài một lần, dù sao... tớ lén bảo cậu ấy nhẹ tay một chút là được."
"Ách... Tớ phải đánh thế nào?"
"Cậu thì… thì liều mạng chạy trốn là được rồi."
"A."
Gia Minh trong lòng bất đắc dĩ cười, chạy trốn thì chạy trốn, đằng nào chẳng phải thi đấu, đùa một chút là được, chẳng qua cũng chỉ là cô bé mà thôi
Sau một lát, Linh Tĩnh xuống lôi đài, len lén cùng Liễu Hoài Sa nói những thứ gì đó, Hồng Y tiểu cô nương gật đầu, đợi khi lên lôi đài, cũng nhẹ giọng nói:
"Ta ghét nhất là con trai mà phải để con gái bảo vệ, ngươi chờ xem!"
Hai người chào lẫn nhau, Diệp Hàm gõ một cái vào chuông nhỏ bên cạnh, miệng hô "Bắt đầu", Hồng Y nữ hài liền hô to một tiếng, một quyền đấm tới. Quyền này cô bé đánh rất có thế, lại phối hợp với tiếng quát, quả thực khí thế phi phàm, nhưng mà, một quyền này không có chỗ dùng, vì sau khi tiếng bắt đầu, Gia Minh đã kêu to "người đâu cứu mạng" sau đó quay đầu bỏ chạy.
Cái lôi đài này này nhỏ hơn một chút so với lôi đài phổ thông, nhưng mà vẫn là khá lớn đối với trẻ con, muốn ở trong phạm vi lôi đài mà chặn được một người, đúng là không đơn giản.
Mắt thấy đứa bé trai kia chỉ kêu "Người đâu cứu mạng" chạy trốn quanh lôi đài, Liễu Hoài Sa trong lòng sinh ra coi thường, bởi vì cha cô đã nói qua, là đàn ông chân chính, cho dù đối mặt với bất kỳ điều gì cũng không tỏ ra sợ hãi. Nàng thầm nghĩ: "xem ngươi chạy được bao lâu" cho nên mạnh mẽ đuổi theo.
Sau một lát, nàng mới phát hiện đứa bé trai này chạy trốn như cá trạch, chạy, nhảy, lăn lộn, cho dù cô bé có tăng tốc thế nào cũng không đuổi kịp. Hơn nữa cô bé mới chỉ thoáng qua nhìn thấy hắn thì hắn đã ở chỗ khác, đuổi nhau 5 phút đồng hồ rồi, mà cô bé còn chưa chạm tới góc áo của hắn.
"Không được chạy..."
"Người đâu cứu mạng..."
"Xem ta bắt ngươi..."
"Người đâu cứu mạng..."
"Ngươi chạy nữa ta sẽ giết ngươi..."
"Người đâu cứu mạng..."
Một lát sau, trường tỷ võ trên lôi đành đã thành một trò đùa, tiếng la của Linh Tĩnh vốn là "Gia Minh chạy mau..." bây giờ biến thành "Gia Minh chạy mau, chị Hoài Sa nỗ lực lên!"
Diệp Hàm đang ôm bụng cười ha ha, tiếng cười đó khiến cho Liễu Hoài Sa cảm thấy thật mất mặt
"Không được chạy nữa!"
"Người đâu cứu mạng..."
"Ta không đuổi nữa!"
Đuổi nhau thở hổn hển, cuối cùng Liễu Hoài Sa cũng bảo dừng lại, câu này vừa thốt lên xong, Gia Minh bật người dừng lại, dựa vào một cây cột, thở dốc:
"Thật ư?"
"Ngươi chỉ biết chạy."
"Vậy chúng ta hòa nhau đúng không? Ta không thắng ngươi ngươi cũng không thắng ta?"
Hồng Y nữ hài lớn tiếng thở hổn hển, ánh mắt tà tà nhìn Gia Minh, Gia Minh cười cười tới gần. Đột nhiên, tiểu cô nương hô to một tiếng, dương nanh múa vuốt đánh móc vào sau gáy:
"Ta muốn giết ngươi!"
Gia Minh lùi lại phía sau, né qua một cước, hai tay giơ lên, bảo vệ đầu, thân thể cúi thấp xuống, lúc này hắn đã bị dồn vào góc, muốn chạy thực không đơn giản.
Quyền thứ hai của Tiểu Hoài Sa đánh trúng cánh tay của Gia Minh, trong lòng của nàng vui vẻ, một quyền nối gót bay ra, nhưng đột nhiên nó rơi vào khoảng không. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Không phải là Gia Minh trốn thoát, mà hắn đã đổi tư thế thành ngồi xổm, một quyền này thất bại, thân hình của Tiểu Hoài Sa lao về phía trước, Gia Minh lao tới, ôm lấy thắt lưng của cô bé, thân hình của cô bé đã bị ôm bổng lên.
"Phanh" một tiếng, cô bé nặng nề rơi xuống đất, còn Gia Minh thì nhào lên người cô bé, đang muốn đánh xuống một quyền.
Nếu như là tuyển thủ đấu vật, thì quyền này nhất định là một quyền xuất sắc, nhưng trong mắt Diệp Hàm, đây chỉ là một đòn đánh bậy, đánh bạ của Gia Minh mà thôi.
Trông thấy ánh mắt của Gia Minh, Liễu Hoài Sa kêu to một tiếng, nghiêng đầu đi, chăm chú nhắm hai mắt lại, nhưng ở sau một khắc, nàng mới phát hiện Gia Minh chỉ nắm lấy cánh tay mình mà thôi.
"Buông ra!"
"Không buông!"
"Buông ra!"
"Ngươi sẽ đánh ta!"
"A —— "
Trên lôi đài, cô bé bị đè bên dưới giương nanh múa vuốt liều mạng giãy dụa, không ngừng thét lên chói tai, thậm chí muốn há miệng cắn người, nhưng mặc kệ thế nào, Gia Minh cũng chỉ là chăm chú đè hai cái tay cô bé lại, mặc cho cô bé kêu gào thế nào, hắn cũng không chịu buông ra.
"A —— ta muốn giết ngươi ——"