"Hắn ư, vẫn như trước đây, chưa từng chủ động bắt nạt ai cả."
Linh Tĩnh gật đầu cười. Bằng quan niệm của nàng, đây là khích lệ, có điều khi rơi vào tai người khác lại thấy có vẻ không được tự nhiên, Giang Vu Vi nhíu mày lại:
"Con trai phải lợi hại một chút mới được, mình nhớ trước đây mỗi khi có người bắt nạt hắn thì cậu đều ra mặt, bây giờ vẫn còn như vậy... Đúng rồi, giới thiệu bạn trai mình cho các cậu."
Có vẻ ý thức được không nên nói mãi về chuyện này, Giang Vu Vi chuyển đề tài. Mọi người đều sàn sàn tuổi nhau, nhưng đối với Linh Tĩnh và Sa Sa, giới thiệu bạn trai trước mặt mọi người rõ ràng là một chuyện khá xấu xấu hổ, nhưng Giang Vu Vi vốn được tiếp thu nền giáo dục của nước Mỹ thì lại khác. Linh Tĩnh mỉm cười nhìn về phía sau:
"Người nước ngoài?"
"Đâu có, người Trung Quốc. Mình không thích bạn trai người nước ngoài."
Nàng quay đầu lại gọi.
"Andy, đến đây một chút, giới thiệu mỹ nữ cho anh nha."
Một tên trẻ tuổi, vốn đang ngồi nhìn Thiên Vũ Chính Tắc rồi bàn luận xôn xao một cách khó chịu cùng với đám ăn chơi trác táng ở phía sau đứng lên, đầu cua, không tính là đẹp trai nhưng đúng là rất nhanh nhẹn, thân hình rắn chắc, bộ dạng dường như ẩn chứa sát khí vậy, hắn cười đi tới, sau đó nhỏm người ngồi bên cạnh Giang Vu Vi đổi lại chỗ ngồi.
"Bạn trai mình, hắn lớn lên ở Mỹ từ nhỏ, tên Trung Quốc là Lý Tùng, các cậu gọi hắn là Andy cũng được, tất nhiên, hắn cũng nói được tiếng Trung. Andy, đây là Diệp Linh Tĩnh, bạn học thời tiểu học của em, hắn là Cố Gia Minh, còn có..."
Nàng không biết tên những người còn lại. Linh Tĩnh vội vàng giới thiệu qua từng người một, từ Sa Sa đến Đông Phương Uyển, đến Đông Phương Nhược, đến Nhã Hàm rồi đến Huân. Mấy người đều là mỹ nữ xuất sắc, đặc biệt là khi Huân lạnh nhạt quay lại chào, tên Andy kia hầu như chỉ biết nhìn chằm chằm vào nàng không nói nên lời, luôn miệng "chào mỹ nữ", song khi giới thiệu đến Thiên Vũ Chính Tắc. Thiên Vũ hữu hảo vươn tay ra nhưng Andy kia chỉ nhíu mày, hoàn toàn xem như không thấy, chỉ nói một câu "chào anh" rồi ngồi xuống.
Thiên Vũ Chính Tắc đã từng đến Trung Quốc từ mấy năm trước, đầu năm nay vẫn có rất nhiều người trong nước kỳ thị người Nhật Bản, hắn cũng đã quá quen thuộc rồi. Có điều, khi nhìn Huân thì nước miếng chảy ròng ròng, đối với Thiên Vũ Chính Tắc thì vẻ mặt lại khó chịu, đây hoàn toàn là đãi ngộ khác biệt trần trụi. Thiên Vũ Chính Tắc cũng không thèm để ý, mỉm cười ngồi xuống.
Giang Vu Vi líu ríu nói chuyện, bắt đầu hỏi tình hình của mọi người, sau đó lại giới thiệu về Andy:
"Hắn ở bên đó là võ sĩ tự do, là võ sĩ chuyên nghiệp, nhưng lần trước thi đấu toàn quốc phát huy không tốt, chỉ lọt vào đến top 16."
Mặc dù nói là phát huy không tốt nhưng vẻ mặt Giang Vu Vi lại rất đắc ý, chờ đợi đám người kia khen tặng.
Quả nhiên Linh Tĩnh và Sa Sa đều trừng lớn mắt, tỏ vẻ rất ngạc nhiên:
"Làm sao không tốt được, một trong mười sáu người đứng đầu nước Mỹ đó!"
"Thật lợi hại, thật lợi hại!"
Loại ngạc nhiên này phần lớn còn bao gồm cả cường điệu và khách sáo nhưng khi Giang Vu Vi và Andy kia nghe được lại cực kỳ thỏa mãn. Nhã Hàm ngồi phía trước mỉm cười mà không nói, nàng là người từng trải, chỉ cần chú ý đến chi tiết nhỏ khi đối phương không chịu bắt tay với Thiên Vũ Chính Tắc, hơn nữa nhìn vào ánh mắt cô gái kia, liền hiểu tên trẻ tuổi kia không phải tốt đẹp gì, huống chi Giang Vu Vi còn tỏ ra xem thường vì Gia Minh từng bị người ta bắt nạt, mặc dù không thể hiện rõ ràng lắm, nhưng nếu đó chỉ là một nữ sinh không cần thiết phải xã giao, hơn nữa bọn họ nói chuyện cũng không quá nhạt nhẽo, nàng cũng lười nói xen vào.
Trên thực tế, nói đến tốt đẹp cũng không phải theo tiêu chuẩn như vậy. Gia Minh một chân đạp ba thuyền rõ ràng còn ác liệt, vô sỉ hơn cả Andy kia nhưng trong lòng nàng cũng không có bao nhiêu trách móc, đây cũng là tiêu chuẩn nhiều mặt của một cô gái. Đông Phương Uyển ngồi phía sau cũng chỉ lắng nghe các nàng nói, thỉnh thoảng mỉm cười, mọi người không quen biết, đối phương cũng không có giá trị về mặt kinh tế, nàng cũng không cần phải cố ý gợi đề tài nói chuyện.
Lòng hư vinh của Giang Vu Vi được thỏa mãn, lúc này nở nụ cười rực rỡ, đánh giá Gia Minh vài lần:
"Đúng rồi, nếu Gia Minh vẫn còn bị bắt nạt như trước đây thì Andy có thể dạy hắn mấy chiêu nha, nhìn dáng người hắn vẫn như trước đây, nếu đánh nhau thì nhất định là không đánh lại người ta được. À. Linh Tĩnh, mình nhớ trước đây nhà cậu mở võ quán, phải không?"
Linh Tĩnh gật đầu, nói:
"Ừ, giờ vẫn còn mở."
"Đúng vậy, đúng vậy, mình nhớ trước đây cậu đánh nhau rất lợi hại, có điều khi đó chỉ khi Gia Minh bị bắt nạt thì cậu mới ra tay, đám tiểu nữ sinh bọn mình đều xem cậu như thần tượng, ừm, mỗi sáng cậu đều luyện Thái Cực quyền đúng không?"
Khi ấy Linh Tĩnh luyện võ cùng cha mình, đương nhiên thỉnh thoảng đám nam sinh, nữ sinh kia cũng thấy. Mỗi khi Gia Minh bị người khác bắt nạt nàng lại dựa vào phản ứng mà người bình thường không có được, thường thì đám tiểu nam sinh kia đều không phải đối thủ của nàng, tất nhiên còn có chút chênh lệch so với người thường dùng gậy đánh người là Sa Sa, nhưng tình bạn giữa Gia Minh và Linh Tĩnh đã được tạo dựng qua suốt quá trình bảo vệ và được bảo vệ như vậy. Lúc này Linh Tĩnh gật đầu, Andy kia cũng cười mở miệng.
"Linh Tĩnh cũng học võ sao? Học được những thứ gì?"
Hắn tự nhận là có công phu cao nhất ở đây, lại trở về từ nước ngoài, mở miệng nói tiếng Trung cổ cổ quái quái, giọng điệu giống như thầy người ta vậy.
"Rèn luyện thân thể mà thôi."
Linh Tĩnh mỉm cười đáp.
"Tôi khá thành thạo Thái Cực và Vịnh Xuân Bát Quái Chưởng cũng luyện tập một chút. Sa Sa khá thành thạo Tiệt Quyền Đạo, tất nhiên, ai cũng không lợi hại bằng Gia Minh."
"Gia Minh rất lợi hại?"
Giang Vu Vi trừng mắt nhìn, Andy cũng ngạc nhiên hỏi:
"Gia Minh rất lợi hại phải không?"
"Làm gì có, tôi chỉ học võ qua sách vở, chưa bao giờ đánh nhau cả."
Gia Minh khiêm nhường đáp.
Lúc này Đông Phương Uyển ở bên cạnh cũng cười nói:
"Hắn đó, đánh nhau thì chỉ biết trốn, nếu đánh thì toàn là chiêu thức nham hiểm, nếu không ép thì hắn căn bản không dám ra tay..."
Andy gật đầu:
"Không đánh nhau là chuyện tốt."
Nhưng trên mặt lại tỏ vẻ khinh thường.
"Nhưng công phu Trung Quốc cũng chỉ có thể dùng để rèn luyện thân thể, biểu diễn cho đẹp mắt mà thôi. Tiệt Quyền Đạo còn có chút tác dụng, nhưng trên võ đài thế giới, mạnh nhất hiển nhiên là quyền Thái, đương nhiên, phụ nữ không nên học thứ đó."
Gia Minh quay đầu lại:
"Vậy không biết Andy đại ca học võ gì?"
"Loại nào tôi cũng đều học qua cả." Andy cười tự tin.
"Tập nhiều nhất là Quyền Anh, nhưng Karatedo, Teakwondo, Tiệt Quyền Đạo, Judo, quyền Thái... tôi đều tập. Thực ra tôi cũng từng học võ thuật Trung Quốc, phải trải qua rồi mới có thể nhận ra được, tác dụng của võ thuật Trung Quốc trong thực chiến thực sự quá kém. Có lẽ trong nước được thổi phồng rất nhiều nhưng thực ra cũng không có ý nghĩa gì cả, hư chiêu quá nhiều, song một khi lên võ đài thì vẫn phải dựa vào lực lượng và năng lực phản ứng. Nếu như muốn học võ để phòng thân thì tôi đề nghị nên học Tiệt Quyền Đạo."
"Ồ..."
Gia Minh và Thiên Vũ Chính Tắc liếc nhìn nhau rồi cùng gật đầu mỉm cười.
Mắt thấy có người phụ họa theo, Andy kia tiếp tục thao thao bất tuyệt. Giọng nói hơi có chút quái dị, thỉnh thoảng lại pha tạp thêm vài từ tiếng Anh, hắn kể những chuyện trên võ đài, nói về những hiểu biết võ thuật của mình, nghiễm nhiên đã có bộ dạng của một đại tông sư. Ánh mắt hắn thỉnh thoảng đảo qua chỗ Huân một cái, đại khái là hi vọng có thể nhìn rõ mỹ nữ hơn, nhưng ghế dựa khá cao, Huân lại hoàn toàn không có hứng thú với những hiểu biết về võ thuật của hắn nên từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh. Hắn tiếp tục đề cao giọng nói khiến không ít người ở phía trước và đằng sau nghiêng đầu ra nghe người chuyên nghiệp giảng giải, thỉnh thoảng còn có người đặt câu hỏi.
Trong chốc lát, bầu không khí trong xe trở nên thân thiện, Andy luôn miệng nói về những hiểu biết trong võ thuật của hắn, hận không thể để mấy người đến thử công lực của mình ngay tại chỗ, trong lời nói còn để lộ ra có một người bạn cùng đi trong đội ngũ này, chính là lính đặc công đi theo Phương Chi Thiên, cũng khá là lợi hại - đây chính là lính đặc công đó, trong nháy mắt, mọi người càng thêm sùng bái hắn. Thỉnh thoảng có người hỏi về võ thuật Trung Quốc, hắn đưa ra một số kiến giải, thuần túy là những ví dụ trong thực chiến. Sau khi phân trần một phen, mọi người cũng trầm trồ tiếp thu. Đối phương là nhân sĩ chuyên nghiệp, mặc dù mọi người có tình cảm với Quốc Túy nhưng căn bản là không có vốn liếng để tranh cãi.
Thiên Vũ Chính Tắc và Gia Minh ngồi phía trước cũng nở nụ cười không biết là tỏ vẻ sùng bái hay mang ý nghĩa khác, thỉnh thoảng Thiên Vũ Chính Tắc lại nói nhỏ với Gia Minh:
"Công phu Trung Quốc rất kém, nghe thấy chưa, vẫn là Teakwonđo của Nhật Bản chúng tôi tốt."
Gia Minh đáp lại:
"Đi xuống đấu tay đôi."
Thiên Vũ Chính Tắc liền vội vàng làm hòa:
"Nói đùa."
Hôm nay hắn mới xem đoạn video Gia Minh đánh Hi Lý Vượng thành tàn phế, mình chưa chắc đã đánh thắng được Hi Lý Vượng, đây không phải tự tìm chết sao?
Bài diễn giảng phía sau căn bản là bị xem như trò cười trên đường đi. Trời chiều thiêu đốt rừng rực ở phía tây, quốc lộ rời xa bờ biển, ven đường thỉnh thoảng vẫn thấy có nhà xưởng bỏ hoang, đây là hậu quả do kế hoạch sai lầm của thành phố Giang Hải từ hơn mười năm trước. Thiên Vũ Chính Tắc và Gia Minh gần như dùng giọng môi để trao đổi về trận đấu giữa Giản Tố Ngôn và Hi Lý Vượng. Bình thường, dị năng giả cần rất nhiều thời gian để duy trì và luyện tập khả năng vận dụng dị năng, võ thuật đơn thuần sẽ kém hơn người khác không ít, thể thuật của Thiên Vũ Chính Tắc cũng không hơn kém Hi Lý Vượng bao nhiêu, nhưng hắn nói với thái độ thỉnh giáo, Gia Minh cũng tùy tiện trao đổi với hắn một phen.
Năm giờ mười, một bãi cỏ khổng lồ được bao quanh bởi một vùng cây nước xuất hiện trước mặt mọi người, một bên là rừng cây rậm rạp kéo dài đến tận lưng chừng núi, nước suối trong suốt chảy từ trên núi xuống, mặt cỏ đã được người khác dọn dẹp sạch sẽ, phong cảnh dễ chịu lòng người. Bất kể thế nào, đối với những người ở trong thành phố thời gian dài, đột nhiên nhìn thấy cảnh sắc tự nhiên như vậy luôn cảm thấy tâm thần sảng khoái. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Cùng với đoàn xe chậm rãi đậu ở ven đường, mục tiêu đóng quân dã ngoại lần này đã đến.