Tính khí của Đỗ Lệ trước đây cũng không phải là quá tốt, ngày hôm qua nàng đã cãi nhau cả với bạn trai của nàng...
"Đại khái là cảm thấy người khác đoạt mất danh tiếng..."
Bên cạnh đống lửa, Giang Vu Vi cùng Đàm Quân Vinh kẻ xướng người hoạ, mặc dù Đỗ Lệ là bạn của đám này, Đàm Quân Vinh có thể được đánh giá là "con của nhà giàu mới nổi", nhưng mà bây giờ hắn vẫn duy trì thái độ nho nhã, phong độ thân sĩ, nhìn Linh Tĩnh nói lời xin lỗi.
Đứng ở bên cạnh Linh Tĩnh, Gia Minh đã đặt cái nồi xuống, dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn hắn, sau một lát, cái hành động giả tạo đó dường như đã bị phát hiện, khiến cho hắn có chút lúng túng.
"Ách... Cậu có chuyện gì không?"
"Không có."
Gia Minh nở nụ cười:
"Tớ chẳng qua cảm thấy... đúng là có một số người tưởng trong nhà mình có tiền không thèm nói đạo lý, người giống như Đàm đại ca lại quá ít, chuyện này... Đông Phương Uyển đúng là không biết kiềm chế, đáng theo cậu học tập..."
Câu nói này thực sự quá bất ngờ, Đàm Quân Vinh không nghĩ ra đối phương có châm chọc hắn hay không, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, nhưng mà Đông Phương Uyển ở phía sau lại bật cười:
"Này, Cố Gia Minh, tớ có trêu cậu đâu mà cậu chọc tớ."
Gia Minh vuốt tay tránh ra, Giang Vu Vi cùng Đàm Quân Vinh dường như còn có ý muốn trợ giúp Linh Tĩnh, nhưng mà lần này Linh Tĩnh dùng thái độ nhu hòa mà kiên quyết, mỉm cười lắc đầu:
"Xin lỗi, tớ không qua đó."
Xoay người đi theo Gia Minh, Đàm Quân Vinh dường như còn muốn nói gì, nhưng lại bị Giang Vu Vi kéo một cái, hai người nhìn những người xung quanh cười cười, xoay người trở về bên kia, bắt đầu cùng người khác thu dọn tàn cục.
Không ai lo lắng, mọi người cùng nhau ăn cơm, xem biểu diễn trên võ đài, đối với loại phong cách ngồi ăn cơm thế này, Đông Phương Uyển không thích cho lắm, nhưng dù sao đây cũng là chuyện mới mẻ, mọi người nhìn nàng khó chịu đi qua đi lại cảm thấy vô cùng thú vị.
Ăn cơm xong, mọi người được tự do hoạt động, việc thi đấu nấu ăn lúc trước mọi người bên này nhận được phần thưởng là một cái đồng hồ, một con chó đốm bằng bông rất lớn, cái đồng hồ đeo tay chất lượng không tệ thì đã được đưa cho Thiên Vũ Chính Tắc làm kỷ niệm.
Về phần chó đốm thì Gia Minh thuận miệng nói là cho Huân, lúc này Đông Phương Uyển mới nhìn thấy con chó đốm đáng yêu, chỉ biết đấm ngực giậm chân, nhưng cũng không tranh giành gì. Mua đồ chơi thì ai cũng có thể, nhưng đồ chơi là phần thưởng thì không mấy ai lại có, các nàng đều vô cùng yêu thích, có thể thấy được, cho dù con gái có tính cách như thế nào nhưng vẫn là con gái.
Trong hai năm huấn luyện, tính cách băng lãnh của Huân đã có thay đổi rất nhiều, bây giờ đã có phần nhu hòa và dịu dàng, nhưng mà khi phát hiện ra người khác có ý đồ theo đuổi thì sẽ lập tức cự tuyệt, làm cho kẻ khác chùn bước.
Nhưng với một cô gái xinh đẹp và lạnh lùng, giờ đây lại ngồi ôm chó bông, trông vừa mỹ lệ lại vừa có phần ngây ngô và non nớt. Khuôn mặt tinh xảo tú lệ, giống như một cô gái nhỏ hoàn mỹ, chưa tới 10 phút đồng hồ, số lượng người kéo tới càng lúc càng nhiều, họ lấy đủ lý do để kéo tới xem nàng một lần.
Đám người Đông Phương Uyển đẩy xe lăn, và Sa Sa chỉ biết trợn mắt há mồm, các nàng biết Huân có mị lực, nhưng không ngờ khi thái độ lạnh lùng được bỏ đi lại lớn tới mức này. Ngay cả khi Phương Chi Thiên và Phương Vũ Tư xuất hiện cũng không thấy có nhiều người kéo tới như vậy.
"Oa ác, oa ác, cái này..."
10 phút trước, khi nhìn thấy Huân ôm chó bông, vị hôn phu Thiên Vũ Chính Tắc thì nhanh chóng lột bỏ cái vỏ bọc trí giả, biểu hiện ra sự thông minh và năng lực dự đoán, thực hiện một hành động đó là bỏ rơi người khác chuồn mất. Đông Phương Lộ thì lấy lý do là mình còn có chuyện riêng lập tức bỏ đi.
Có lẽ chỉ có Đông Phương Uyển đầy nghĩa khí mới dừng xe lăn ở bên cạnh, vừa sợ hãi than vừa nghĩ cách giải vậy cho Huân. Nhưng mà nàng ta đã bị Gia Minh kéo chạy, bởi vì bây giờ mà đứng chung một chỗ với nàng thì chẳng khác nào chịu chết, bởi vì người ta không tới gần được Huân biết đâu lại hạ thủ với những cô gái bên cạnh… Ách, thôi thì để một mình Huân xuống địa ngục vậy.
"Này... này, này, tớ nói các cậu thực không có nghĩa khí, Gia Minh cậu tới đó làm bia đỡ cũng được..."
Thấy mấy người Gia Minh không ai chịu giúp Huân, Đông Phương Uyển hiên ngang lẫm liệt khiển trách, nhưng Gia Minh thì chỉ cười cười.
"Ha ha, không có quan hệ gì với cô gái không có mị lực như cậu đâu, trước kia ở Giang Hải, nhân sĩ tinh anh còn đứng chật một phòng, có một người mạo muội tiến lên, nhưng khuya hôm đó đã bị ám sát, huống chi... đây cũng là khảo nghiệm đối với Huân..."
"Cái gì mà khảo nghiệm với không khảo nghiệm, cậu nói lung tung cái gì đó... Này, không nói chuyện nghĩa khí cẩn thận bị sét đánh đấy, Cô Trương, Linh Tĩnh, các người..."
"Thật ngại quá, nghĩa khí của tớ đương nhiên sẽ vì bạn bè của mình chịu hai đao, nhưng, trời đất bao la chỉ có mình là trên hết."
"Có nghĩa khí thì tự mình lên đi, tớ tin rằng khi nói Huân là bạn gái của cậu, có khi người ta lại cảm động, a di đà phật, bye bye."
"Cố Gia Minh ——."
Lúc này không khí đã náo nhiệt vô cùng, trên đài người ta biểu diễn, dưới đài thì có nhiều loại trò chơi, nào là đố chữ, nhảy vòng, tuy rằng vô cùng đơn giản, nhưng bầu không khí đã làm mọi người hưng phấn vô cùng. Mắt thấy mấy đạo nhân ảnh biến mất trong đám đông, Đông Phương Uyển tức giận dậm chân, nhưng cũng không làm gì được.
Tuy bị mọi người vây quanh, nhưng tình hình của Huân cũng không đến nỗi nào lắm, với sự xinh đẹp của nàng, cho dù đi tới đâu cũng sẽ có vô số người nối gót, nếu như Đông Phương Uyển lúc này đứng cùng với nàng, khẳng định sẽ trở thành một người "sắp tới địa ngục".
"Làm cái gì vậy chứ... làm như bọn họ đã thống nhất bàn bạc trao đổi với nhau rồi vậy..."
Nàng cằn nhằn, Nhược Nhược ngồi trên xe lăn cười cười: "Em thấy bọn họ rất thú vị, chị Uyển, chị chẳng phải muốn nói chuyện nghĩa khí hay sao..."
"Ách... Thú vị? Nhược Nhược, em dám đùa chị, tuy rằng chị biết bình thường có rất ít người theo đuổi em, nhưng mà em cũng không cần ước ao tới như vậy chứ, chị chỉ muốn cho em không bị tàn phá thôi, khụ, chúng ta không qua đó nữa, đi xem đố chữ đi."
Ánh mắt linh lợi của nàng đảo đi đảo lại vài vòng, cuối cùng cũng hạ quyết định, đẩy xe đi tới một hướng khác, đúng là con người sống ở trên đời sẽ gặp phải nhiều chuyện không như ý muốn, Huân, không phải tới không muốn giúp cậu, mà là… cậu tự cầu phúc đi...
Bên kia, khi đám người Gia Minh bỏ Huân tới một nơi khác thì cách đó không xa, Nhã Hàm đang nói chuyện phiếm với một số người, Sa Sa tuy đã tuyên bố với bên ngoài mình là bạn gái của Gia Minh, cho nên lúc này quang minh chính đại tựa vào người hắn, Linh Tĩnh cũng nắm một tay của Gia Minh, chơi trò 3 người.
Một lát sau, Sa Sa thì chạy đi chơi trò bịt mắt, lại nhận được giải thưởng, Linh Tĩnh hơi nhíu mày:
"Gia Minh, tớ nghĩ... tớ nghĩ là hôm nay tớ không nên qua đó giúp, làm cho Sa Sa có chút không vui..."
Nàng thích giúp đỡ người khác, nhưng tâm tư nàng vô cùng tinh tế, cho dù như thế nào, gia đình nhỏ ba người của nàng luôn được ưu tiên ở vị trí đầu tiên. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Năm ngoái, vì chuyện của Phương Vũ Tư đã làm cho Sa Sa vô cùng tức giận, từ đó về sau nàng không bao giờ mua tranh ảnh của minh tinh này nữa.
Có lẽ là do nàng tương đối hiểu chuyện, cho nên luôn che chở, vun đắp cho một gia đình nhỏ này, bây giờ nhớ lại mới thấy uất ức vô cùng, trong đám người Sa Sa thì đơn thuần, Gia Minh cùng Linh Tĩnh cố gắng vun đắp, có đôi lúc Gia Minh cảm thấy Linh Tĩnh bất chấp tất cả để bênh người mình.
Lúc này thấy Linh Tĩnh có vẻ tự trách, Gia Minh cười gõ một cái vào trán của nàng:
"Ngu ngốc, Sa Sa luôn không bao giờ suy nghĩ, cậu thấy bây giờ cậu ấy đâu còn chút nào không vui nữa đâu."
Một thiếu nữ cao gầy đang bị bịt mắt, cầm một cái dùi trống cẩn thận bước về phía trước, trông đúng là có chút buồn cười:
"Nhưng mà, việc tới giúp không phải là lỗi của cậu."
"Ách?"
"Cậu xem, cái loại tập trung như thế này, chắc chắn sẽ có người bị đói bụng, nếu như bên kia nấu cơm không ăn được, mà bên chúng ta lại nấu được, cậu qua đó hỗ trợ, mấy người con trai bên đó cũng xông vào giúp, mấy cô gái bên đó sẽ cảm giác mình bị bỏ rơi, cô đơn, tớ thấy chuyện này hình như là do Đỗ Lệ cầm đầu... Ách, biết đâu..."
"Thực là, cái gì mà cầm đầu..."
Linh Tĩnh khẽ gắt, sau đó nói:
"Nói như vậy, tớ phải xin lỗi bọn họ hay sao..."
"Xin cái đầu của cậu ấy."
Giơ tay lên một cái, Linh Tĩnh sợ hãi nép vào người hắn, nhưng đột nhiên lại sợ bị người khác phát hiện, cho nên cố sức giằng ra, khuôn mặt nàng đỏ bừng nhìn bốn phía xung quanh.
Nhưng mà lúc này chẳng có ai chú ý tới hành động liếc mắt đưa tình của họ cả, Gia Minh véo véo mũi nàng một cái, nói:
"Cậu mà tới đó xin lỗi, người ta còn nghĩ cậu có mị lực nữa đó, bình thường nhanh nhẹn như vậy, sao bây giờ lại ngơ ngác ngây ngốc, tớ còn tưởng Sa Sa đã lây bệnh cho cậu rồi chứ, nên nhớ rằng, giúp người không bao giờ sai. Hơn nữa... chuyện này là do Giang Vu Vi cố ý gây ra..."
"Ách?"
"Tớ biết cậu quý trọng tình bạn, nhưng mà, Giang Vu Vi này..."
Thấy Linh Tĩnh nghi hoặc, Gia Minh nhún vai:
"Cô ta không được tốt cho lắm