Tháng 8, Tokyo.
Cái nắng tháng 8 mang tới bầu không khí oi bức cho Tân Hải, bóng tối phủ xuống làm cho thành phố trở nên nhạt nhòa hơn, bầu không khí bây giờ lại giống như sương mù dày đặc, mọi việc phát triển như thế nào không ai đoán được, thậm chí mục đích của bọn họ là gì họ cũng không rõ, tất cả giống như đang ở trong mê cung, không một ai có thể nắm chắc.
Hoang Quyển đã chết, căn cứ của Bùi La Gia trở nên náo động, sau khi xác định chính xác Ngự Thủ Thương đã chết, đám Trần Cô Hạ không rời đi, một là bởi vì không ai biết chuyện Ngự Thủ Thương chết sẽ mang tới điều gì, hai là hắn phải tìm kiếm Cố Gia Minh.
Đêm hôm đó, bên trong căn cứ Bùi La Gia vô cùng hỗn loạn, chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra, bên phía Bùi La Gia đương nhiên là phải tụ tập nhau lại, thế nhưng Cố Gia Minh không xuất hiện một lần nữa.
Tuy rằng khả năng hắn tới rất ít, nhưng nếu như mà hắn không hiện thân, thì phải có nơi trốn, điều đơn giản nhất là chẳng ai biết hắn trốn ở đâu, Bùi La Gia không biết, Cao Thiên Nguyên không biết, Nguyệt Trì gia không biết, Huân cũng không biết.
Vì vậy trong khoảng thời gian 2, 3 ngày tới, tất cả các thế lực đều tung lực lượng đi tìm kiếm, cảnh sát Tokyo gia tăng việc truy tìm "Phần tử khủng bố", nhưng mà tới ngày mồng 4 tháng 8, ngoại trừ mấy con chó, con mèo nhỏ bị đem ra chịu tội thay thì không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này bên Bùi La Gia trở nên yên tĩnh, giống như là đã chết.
Hiện giờ, toàn bộ lực lượng của họ đã thu lại, trải qua chuyện này, hậu quả của nó để lại là cả một sự khiêu chiến đối với người kế nhiệm. Tin Ngự Thủ Thương chết sẽ mang tới hậu quả không đơn giản, cho dù là ở tầng lớp cấp cao cũng có những thái độ khác nhau, bởi vì đơn giản, không phải ai cũng có thể chấp nhận sự thay thế của người mới.
Mặc dù phải đối mặt với nhiều vấn đề lớn, nhưng không ai biết Ngự Thủ Hỉ sẽ có hành động gì, họ chỉ có thể cảm nhận được sự yên tĩnh kia che giấu một sự hỗn loạn mà thôi.
Đúng như lời Đông Phương Lăng Hải nói, thời đại Bùi La Gia với thủ đoạn và dã tâm của Ngự Thủ Thương đã qua.
Mọi chuyện xảy ra cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh, một bước ngoặt thời đại đã xuất hiện làm cho mọi người có cảm giác mình chẳng kịp trở tay. Chẳng riêng gì bên Phương Chi Thiên, mà khi tin tức truyền tới Châu Âu, khi Kelly nhận được tin tức, nàng cũng sững sờ sau đó oán hận mắng một câu: "Bitch (1). . ." Dường như để nói lên sự phức tạp trong cõi lòng của mình.
(1): Bitch: chó
Chuyện này khiến cho rất nhiều người phải suy nghĩ, rất nhiều người cố gắng hành động, cố gắng làm những chuyện trước kia mình không thực hiện được. Hôm nay có người đột nhiên chạy tới, đơn giản làm xong chuyện người khác không thể nào làm được, sau đó phủi tay bỏ đi, chỉ lưu lại những ánh mắt trợn trắng.
Một ngày, một người mang theo ánh sáng tiến vào trong thế giới hắc ám, chiếu sáng tất cả.
Đãi đắc thu lai cửu nguyệt bát
Ngã hoa khai thời bách hoa sát
Cúc Hoa (Hoàng Sào)
Chờ thu tháng chín về nơi
Hoa ta nở rộ hoa người tàn phai
(Hải Đà phỏng dịch)
Đương nhiên, dưới tình huống hiện nay, người biết rõ thân phận của Gia Minh không tính là nhiều, trong Bùi La Gia, Ngự Thủ Hỉ đương nhiên là biết, nhưng hắn sẽ không nói ra ngoài, người khác có xem lại video chiến đấu đêm hôm đó cũng không thể nào liên hệ được với một tiểu nam hài bình thường.
Thiên Vũ Chính Tắc, Huân đương nhiên biết, Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng có thể suy đoán ra thân phận của Gia Minh. Nhưng cho dù như thế nào, một người chưa dùng tới một hiệp giết Hoang Quyển, sau đó lại tấn công vào Bùi La Gia, các tổ chức khác hầu như đều suy đoán, Giản Tố Ngôn đã xuất hiện ở Tokyo.
Đối với chuyện này, những người có biết chuyện cũng không dám nói ra lung tung, dù sao họ biết được điều này cũng là quá đủ rồi. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Dưới nắng hè chói chang, không khí ngột ngạt và không có tin tức, ba ngày qua đi nhiều người đã phỏng đoán là hắn đã chết. Chuyện này tính ra cũng bình thường, bởi vì Ngự Thủ Thương chết, Bùi La Gia chắc sẽ áp dụng thủ đoạn truy sát điên cuồng, sau đó mới xử lý mâu thuẫn nội bộ.
Mặt khác họ cũng hiểu rõ quy tắc, thời gian điều tra càng dài thì đầu mối càng ít, trong ba ngày đầu mà không kiếm được thì cũng có nghĩa là công việc của họ có tiếp tục thì cũng tốn công vô ích.
Dưới bối cảnh như vậy, trong cái nắng trời tháng tám, bóng Gia Minh đơn côi xuất hiện trên một con đường của Giang Hải, điều này không ai có thể lường trước được.
Quần thường, áo sơmi màu trắng ngắn tay, trên lưng chỉ có một cái ba lô du lịch với mấy bộ quần áo, sau khi bước lên được đất Giang Hải, hắn hít sâu một hơi, trong lòng thấy cô độc, cũng có chút thoải mái, có chút thương cảm, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho hắn nhận ra, đây là mùa hè nắng nhất mà hắn biết.
Những chuyện nên làm cuối cùng cũng làm xong, giống như là một con người vốn đang phải chứa đựng rất nhiều chuyện, nay đột nhiên được giải tỏa hết, nay chỉ cần thoải mái nằm trên giường, nhìn nắng trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vui vẻ sáng khoái, vậy là được...
Buổi tối hôm đó, sau khi giết chết Ngự Thủ Thương, cái cảm giác đau đầu lại kéo tới hành hạ hắn, nhiều lần hắn cảm giác mình sẽ bị sự đau đớn này hành hạ tới mức phát điên, nhưng khi tinh thần căng lên như dây đàn thì hắn lại thấy mình như ngất đi, khung cảnh bốn phía trở nên hư huyền.
Giống như điều khiển một linh hồn không thuộc về mình, Gia Minh coi căn cứ Bùi La Gia như cái sân trong nhà mình, mỗi cái công sự, bắn giết, chết chóc, họng súng, mùi thuốc súng, máu tươi, đạn bay, nổ tung, thân thể vỡ nát… Dưới sự đau đớn, hắn giống như đang di chuyển trong mơ, ngay cả chuyện hắn ra ngoài thế nào bản thân hắn cũng không biết...
Mà có gì đi nữa thì chuyện cũng đx làm xong, chỉ hi vọng là Viêm Hoàng Giác Tỉnh không nên quá vênh váo, nếu không ngày sau sẽ không có cơ hội, quy tắc trò chơi sẽ lan tới những người không biết chấp hành. Đương nhiên, một Ngự Thủ Hỉ tùy tâm sở dục sẽ kinh khủng hơn Ngự Thủ Thương nhiều, nhưng điều này chẳng có liên quan gì tới hắn.
Có lẽ hắn cảm thấy mình bắt đầu sợ hãi cảm giác tử vong, nhưng mà loại sự hãi này không phải là yếu đối, đơn giản chỉ là lưu luyến. Bây giờ ngẫm lại 8 năm vừa qua, cộng thêm với kiếp trước có lẽ hắn cũng đã tới kỳ hạn cuối cùng của sự sống. Có lẽ đây chính là phán định của Phường Hoàng.
Ngày mồng 5 tháng 8, buổi chiều Linh Tĩnh trở về, khi thấy mình không có nhà, Sa Sa và Nhã Hàm sẽ nghi hoặc, mình muốn nhìn họ lâu thêm một chút, cái cảm giác đau đớn trong đầu luôn luôn nhắc nhở hắn, thời gian của hắn không còn nhiều.
Đứng trong bến xe bus nhìn dòng xe cộ ở Giang Hải, đột nhiên hắn chẳng biết mình nên tới chỗ nào, về nhà trọ tìm Sa Sa hay tới gặp Nhã Hàm, hoặc trở lại Diệp Thị Võ Quán gặp vợ chồng bác Diệp...
Hắn cứ ngẫm nghĩ như vậy một hồi rồi quay người đi, hắn dừng lại ở một quầy báo ven đường, bấm số điện thoại gọi Nhã Hàm, trong trận chiến ở Bùi La Gia, đồng hồ ở tay đã bị đánh vỡ, lúc này trên cổ tay hắn còn quấn băng.
Điện thoại kết nối nhưng người ở bảo hắn chờ một lát, không lâu sau, Nhã Hàm cầm loa:
"A lô..."
Nghe thấy thanh âm quen thuộc như động đất kia, Gia Minh cười cười:
"Này, mỹ nữ, bây giờ có rảnh ra ngoài uống nước với em không?"
"Uống nước! Bây giờ là lúc nào rồi mà em còn định đi uống nước? Mấy ngày hôm nay em chết ở đâu vậy?"
Giọng nói của Nhã Hàm có chút gấp gáp:
"Chị không liên lạc được với em, chuyện của Sa Sa em có biết không? Đêm qua chị gọi điện cho em cả đêm, sau đó tới nhà trọ rồi lại tới chỗ vợ chồng bác Diệp, nhưng sợ bọn họ lo lắng, chị không nói..."
"Sa Sa? Có chuyện gì?"
Gia Minh nhíu mày.