Trong bóng đêm, tiếng còi cảnh sát bắt đầu tới gần...
Sau đó không lâu, ở một nơi cách công viên chừng 5, 6 dặm.
Mái tóc vàng đuôi ngựa, áo sơ mi trắng, hắn đã thay đổi một bộ quần áo khác, hiện giờ đang ngồi ở dưới đèn đọc sách, đây là một cuốn sách giáo khoa bằng tranh, có tên là bí mật của mặt trời, nhưng mà cũng giống như lần xem cuốn Thuyết tương đối, hắn rất chăm chú, trông rất có hình tượng nho nhã.
Một lát sau, có một gã da trắng cao lớn đi tới, người này không quá cao, nhưng cũng khoảng 1m9, cơ thể rắn chắc, cũng không thô lỗ, vừa đi, hắn vừa bắt chuyện với tên nam tử tóc vàng:
"Này, Victor."
"Này, Quitos."
Nam tử tên là Victor chăm chú xem sách, chỉ hơi phất phất tay, nói:
"Bộ phim thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, do phối âm tiếng Trung lên có ảnh hưởng đôi chút."
Quitos ngồi xuống bên cạnh hắn, nói:
"Sách thế nào?"
"Trong mặt trời có tia tử ngoại."
"Ách?"
"Bọn họ nói, trong mặt trời có tia tử ngoại, sẽ tạo thành vết thương trí mạng đối với Hấp Huyết quỷ."
"Ác, chớ để ý."
Quitos nhún vai:
"Bọn họ nói giá chữ thập và tỏi cũng làm được như vậy, bên Trung Quốc có một truyền thuyết, có người nói máu chó có thể trừ tà, đoán là cũng có thể dọa Hấp Huyết Quỷ bỏ chạy... À, mà tia tử ngoại là thứ gì?"
"Máu chó... đúng là rất bẩn.."
Victor suy nghĩ một chút, nói:
"Ánh sáng có những loại sóng khác nhau, có thể dùng kính chuyên nghiệp phân tích thành những loại ánh sáng có màu sắc bất đồng, đây đúng là thí nghiệm thú vị. Nhưng mà ta xem một số sách, nói tia tử ngoại có thể dùng để sát trùng, nó là một thứ ánh sáng rất có lực phá hoại, nhưng mà... sức chống cự của Hấp Huyết Quỷ chẳng lẽ lại không bằng cả vi khuẩn?"
"Hay là bọn họ nói Hấp Huyết Quỷ không giống với Huyết Tộc, giống như là cương thi của Trung Quốc..."
"Quitos, Quitos..."
Victor bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
"Sau khi trở về ta muốn làm một cái phòng thí nghiệm cho mình... Ách, có thể tới trường học một số tri thức, sau đó nghiên cứu máu của chúng ta. Ngươi cũng biết đó, ở trong truyền thuyết, người nào bị Hấp Huyết Quỷ cắn không được sơ cứu kịp thời sẽ biến thành cương thi, cương thi không có ý thức cũng có thể cắn người khác, biến họ thành cương thi, nếu quả thật có thể làm được điều này... Quitos, ngươi có ý kiến gì đối với một thế giới toàn mùi hôi thối không?"
"Thật buồn nôn..."
"Đúng vậy."
Victor gật đầu.
"Nhưng mà việc nghiên cứu này cũng lên làm, đồng thời... ta rất phản cảm với mặt trời, tuy rằng không mãnh liệt, nhưng có thể ánh nắng có chứa một thứ gì đó bất lợi với chúng ta cũng nên, nếu luyện hóa được chúng, có thể giết đồng loại nhanh hơn khi gặp..."
Hắn còn chưa nói xong, đã có một tiếng quát ở phía sau:
"Ta phản đối."
Ở phía sau, có một nam tử mặc áo sơ mi đen, hơi gầy.
Hắn cau mày, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm:
"Nhân loại phát minh ra thuốc nổ, hướng dẫn chúng ta thực hiện cách mạng công nghiệp, cho nên việc bọn họ giết mình càng thêm đơn giản. Từ một ý nghĩa nào đó, thì đây chính là đẩy nhanh mức độ tự sát của họ, cho nên, Victor, ta phản đối ngươi tiến hành các loại nghiên cứu tương tự, tử vong và máu tươi là một loại nghệ thuật, cái thứ chúng ta theo đuổi không phải là hiệu suất."
"Nếu có đồng loại tiến hành nghiên cứu thì sao? Peter."
"Đây là vấn đề ngu xuẩn, đó là do người khác sa ngã tìm kiếm lực lượng. Ngươi vì sinh tồn, mà còn sa ngã hơn ngươi khác ư?"
"Ta sẽ suy nghĩ."
Victor gật đầu, nói:
"Đây chỉ là việc nghiên cứu trên cơ sở tò mò, bởi vì chúng ta không nghiên cứu sẽ không biết kết quả, ta sẽ rất khó chịu... Đương nhiên, sau này hãy nói..."
Quitos đứng lên để cho Peter mới tới ngồi, nói:
"Hiện giờ ta đang nghĩ phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, cái tên Ngự Thủ Hỉ ta không thích lắm, nếu như hắn biết sự tồn tại của chúng ta, làm xong chuyện này, chúng ta có tới nhật bản giết hắn không?"
Victor nghiêng đầu qua, nói:
"Peter, hôm nay ngươi tới chỗ đó quan sát, thực lực của bọn họ thế nào?"
"Ta có thể cảm nhận được một cỗ Tinh Thần Lực cường đại mà hỗn loạn, mặt khác, có một lão nhân lực lượng rất mạnh, thiếu chút nữa ta bị ăn thiệt thòi..."
" Tinh Thần Lực cường đại mà hỗn loạn..."
Victor nhíu mày.
"Đây là một Tiến Hóa giả không cách nào khống chế được lực lượng của mình, nhưng lực lượng này rất khủng bố, rất đặc thù, nếu như nó là năng lực chiến đấu sẽ đáng sợ vô cùng. Nếu như chỉ là phụ trợ... đối với người bình thường, hắn chỉ nhận được sự đau đầu..."
"Người đáng thương... vậy thì tro cốt của hòa thượng thì sao?"
"Không có tin tức."
Victor thở dài:
"Vậy cũng chỉ có thể chờ một chút, hai ngày gần đây chiến đấu rất buồn chán, chỉ còn cách ép họ tới tuyệt vọng mà thôi, có thể lúc đó họ sẽ bộc lộ cái gì đó thú vị cũng không chừng."
"Như vậy, trước khi Victoria đến, hãy để cho bọn họ cảm nhận được khí tức tuyệt vọng chân chính đi."
Peter nở một nụ cười hung ác nham hiểm, đứng lên nói:
"Khi đó, chúng ta cùng nhau hủy diệt bọn họ, cường giả đặc biệt chỉ có thể ở thời khắc sống chết cuối cùng, mới có thể bộc lộ mạnh nhất..."
***
Đêm hôm đó mơ một giấc mộng, lúc tỉnh lại đã là hừng đông, hốt hoảng.
Trong mộng các nàng vẫn còn đến trường, giáo viên ở phía trên giảng bài, Gia Minh ngủ gật trên bàn, nàng yên ổn ở bên cạnh Gia Minh.
Một lát sau, giáo viên đi tới, hung hăng mắng hắn, hắn tìm cuốn sách trên bàn, nhưng tìm mãi không tìm được, nên mượn một cuốn sách khác đưa lên.
Giáo viên hỏi Gia Minh một câu hỏi, Gia Minh đứng lên, nhưng mà không thấy sách giáo khoa cần tìm.
Nàng mở sách ra, lén cho hắn nhìn đáp án trong sách.
Nhưng mà Gia Minh vẫn không trả lời, động tác này bị giáo viên phát hiện, Gia Minh bị phạt đứng góc lớp, nàng bị mắng, trong lòng oán hận.
Sau khi hết tiết, hắn đứng, nàng ngồi, trong lòng ôm mối hận với đối phương, sách vẫn đặt trên bàn học, hai người nhìn nhau, nàng lấy tay cấu hắn, hắn bất đắc dĩ cười.
Lúc trong mộng, bọn họ đã lớn rồi, chắc là thời gian cấp 3, năm này bọn họ ở ngủ chung, ở chung một chỗ.
Nhưng thực ra khi cấp 2 bọn họ không học cùng nhau ở chung một lớp, vậy mà hai người vẫn ngồi cùng bàn, giống như là bạn tốt nhất hồi tiểu học. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Nàng vẫn là chị của hắn, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, cái cảm giác xa lạ và quen thuộc cứ đan xen lẫn nhau...
Nàng không biết giấc mơ này tượng trưng cho cái gì, nhưng cảm giác đó chân thực vô cùng, nàng cứ ngồi im trên giường, nhìn cái quạt đang quay, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, chìm đắm trong cảm giác im lặng, lẳng lặng chờ đợi ánh bình minh...